Hội trường bữa tiệc to như vậy, không khí thập phần hài hòa. Giờ phút này, đại bộ phận mọi người chỉ chú tâm nhảy múa theo từng điệu nhạc.
Đèn trong hội trường đã bị tắt hết, chỉ còn lại một vài ánh đèn nhu hòa bao phủ cả sàn nhảy, tạo nên không khí lãng mạn.
Chỉ là một khung cảnh lãng mạn như vậy, vào trong mắt Vân Sở lại không hề lãng mạn chút nào.
Tay trắng nõn nhỏ bé vị một bàn tay mạnh mẽ gắt gao lôi kéo, không mang theo một chút dịu dàng nào, trực tiếp lôi kéo cô đến chỗ sàn khiêu vũ.
Vân Sở vừa mới nhìn thấy Niên Cẩm Hạo thân sĩ phong độ ngời ngời mời Mộc Ngân ra nhảy, đảo mắt chính mình đã bị thô lỗ kéo đi, khỏi nói trong lòng có bao nhiêu khó chịu rồi.
Thử nói xem, cùng là đến tham gia dạ hội, cùng là muốn đi khiêu cũ, vì sao đãi ngộ của cô lại khác xa người ta thế hả? Cái tên Lam Băng Tuyền này lại còn nói phong độ không hợp với cô???
Mẹ nó! Cô nãi nãi không phát uy, hắn liền coi cô là mèo bệnh dễ bị bắt nạt đúng không?
Vân Sở trừng người đi trước mặt mình, sắc mặt không vui nói, “Nói trắng ra là thầy không có phong độ chứ gì? Hừ so ra chú còn dịu dàng hơn thầy.”
Không biết sao, theo bản năng cô lại lấy Thượng Quan Triệt ra so sánh với Lam Băng Tuyền.
Mà Lam Băng Tuyền nghe nói thế, sắc mặt càng lạnh, con ngươi lóe sáng, có thể đông chết người ta, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Sở, “Vậy sao?”
Vân Sở nhìn bộ dáng lạnh băng của người này, rụt rụt cổ, nhưng lại nhớ tới việc người này toàn ức hiếp mình, nếu cô còn tiếp tục như vậy, về sau làm sao uy hiếp được kẻ khác?
Vì thế lại tăng thêm can đảm, hếch cằm lên, không cam lòng tố cáo Lam Băng Tuyền, “Chẳng lẽ không đúng? Nhìn hành động vừa rồi của thầy nào có chút phong độ nào, người không biết còn tưởng thầy là lưu manh đấy.”
Nghe Vân Sở nói, Lam Băng Tuyền cười lạnh, cúi đầu nhìn Vân Sở, bàn tay to nắm lấy cằm của cô, nhíu mày, “Vậy sao? Vậy hẳn là em chưa từng thấy qua thế nào là lưu manh nhỉ?”
Dứt lời, liền vòng một cánh tay qua eo cô, hơi dùng lực liền kéo Vân Sở vào lòng. Chỉ là độ mạnh của cái tay kia quá lớn, khiến cho vòng eo mảnh khảnh của Vân Sở như muốn đứt làm đôi.
Cắn răng, Vân Sở cũng bắt đầu phản kháng, đè thấp âm thanh, tức giận nói, “Lam Băng Tuyền, anh một vừa hai phải thôi! Nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
Lần đầu tiên nghe được Vân Sở gọi cả tên lẫn họ mình, Lam Băng Tuyền hơi sửng sốt một lát, mà Vân Sở lúc này cũng nhân cơ hội giơ chân hung hăng giẫm lên chân hắn, chờ Lam Băng Tuyền ăn đau buông lỏng tay ra, cô rất nhanh lùi về sau hai bước, né tránh Lam Băng Tuyền, cảnh giác nhìn hắn.
Lúc này, trước mặt Vân Sở bỗng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, chỉ thấy Triệu Nhược Nghiên vốn đang khiêu vũ cùng Lam Băng Khê nhíu mày, nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của Vân Sở cười nói, “Vân Sở muội muội làm sao thế?”
Vân Sở biết, Triệu Nhược Nghiên nhất định là nhìn thấy mình và người đàn ông trước mặt đang có xích mích, nhân cơ hội đến cười nhạo mình. Bởi vậy cũng không cho Triệu Nhược Nghiên sắc mặt hòa nhã, nhàn nhạt đáp, “Không có việc gì, chỉ là giày có chút không hợp chân.”
“Vậy sao? Nếu không hợp chân thì cũng đừng đi nữa, nếu làm chính mình bị thương thì không tốt rồi. Anh nói có phải hay không, Lam tiên sinh?” Triệu Nhược Nghiên vừa cười vừa nói một câu hai nghĩa, sau đó lại quay sang hỏi Lam Băng Khê bên cạnh. (eoo đến sởn da gà vs thím này -_-)
Lam Băng Khê làm sao có thể không hiểu ý của Triệu Nhược Nghiên. Khóe miệng xinh đẹp của hắn cong lên, trong mắt là ý cười tà ác, “Đó là tự nhiên, nhưng mà tôi xem vị đứng cạnh tiểu thư Vân Sở này, trái lại rất xứng đôi.”
Khóe miệng Vân Sở giật giật, nghe lời này của Lam Băng Khê rốt cuộc cũng hiểu ra người đàn ông này đang có chủ ý gì rồi. Đây là muốn làm mai cho mình và Lam Băng Tuyền sao? Nếu không tại sao lúc trước lại cố tình giả trang thành Lam Băng Tuyền tiếp cận mình, lại lấy danh nghĩa của Lam Băng Tuyền để mời mình tới bữa tiệc này?
Trong này khẳng định là có mục đích nào đó, lúc trước cô không suy nghĩ cẩn thận, giờ thì đã hiểu rõ rồi.
Chỉ là, người này đúng là trợn mắt nói dối mà cũng không biết ngượng. Cô? Cùng Lam Băng Tuyền? Xứng đôi?
Xứng cái gì mà xứng? Cũng không biết Lam Băng Khê nghĩ cái gì, cô và Lam Băng Tuyền xung khắc như nước với lửa, ở đâu ra mà xứng đôi?
Vân Sở trừng Lam Băng Khê, rồi quay sang nói với Triệu Nhược Nghiên, “Lời này của Triệu tiểu thư là không đúng rồi, trên thế giới này, có rất nhiều đôi giày, nhưng những cái có thể vừa ý mình thì lại rất ít. Nếu thật không dễ dàng mới tìm được một đôi vừa ý, lại chỉ vì không hợp chân một chút mà dễ dàng buông tha hay sao?”
Dứt lời đi tới trước mặt Lam Băng Tuyền, cười nói với Triệu Nhược Nghiên, “Hơn nữa, Triệu tiểu thư cũng là phụ nữ, hẳn cũng biết, một đôi giày tốt, phải tìm rất lâu mới có được. Nếu không đi hằng ngày thì làm sao quen được với nó?”
Nói xong cũng không nhìn Triệu Nhược Nghiên, ngược lại nói với Lam Băng Tuyền, “Thầy à, còn muốn nhảy nữa không?”
Nghe được lời của Vân Sở lúc trước, sắc mặt Lam Băng Tuyền đã hết sức khó coi, nhưng trong lòng càng thêm không cam lòng. Hắn không để ý Vân Sở như thế nào, cũng không có ý muốn làm người đàn ông của Vân Sở, nhưng hắn cũng không thích bị người khác lôi ra so sánh. Hắn cũng không phải là người chưa biết mặt đối thủ đã dễ dàng để thua. (ta chém đoạn này ==)
Khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lẽo, Lam Băng Tuyền giơ tay nắm eo Vân Sở, cười nói, “Nhảy, vì sao lại không nhảy? Chưa thử làm sao em biết thế nào là không hợp chân?”
À?
Vân Sở chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn Lam Băng Tuyền, nhất thời đầu như muốn nổ tung.
Người này không phải bị sốt chứ? Cái gì gọi là chưa thử làm sao biết hợp chân hay không? Cô với Thượng Quan Triệt có hợp hay không thì liên quan gì đến hắn cơ chứ? Chẳng lẽ cũng muốn tham gia ứng tuyển?
No no no... Vân Sở lắc mạnh đầu.
Không có khả năng, không có khả năng. Lam Băng Tuyền và cô? Quan hệ xa xôi tới mức bắn đại bác cũng không tới, làm sao có thể xảy ra gian tình? (...2 ng đang có JQ sẵn r ==)
Vân Sở trực tiếp xem nhẹ ý nghĩ này, an tĩnh cùng Lam Băng Tuyền khiêu vũ. Bởi vì Lam Băng Tuyền đưa lưng về phía Triệu Nhược Nghiên nên Triệu Nhược Nghiên vẫn chưa nhìn thấy người đàn ông đi cùng Vân Sở trông như thế nào.
Đối với Triệu Nhược Nghiên mà nói, mặc kệ người nọ trông như thế nào, chỉ cần khôngphải là Thượng Quan Triệt thì đều không liên quan tới cô ta.
Đáng tiếc cô ta đã tính sai, nếu cô ta biết người đàn ông bên cạnh Vân Sở cùng với Lam Băng Khê giống như đúc thì chỉ sợ cô ta cười không nổi. Mà những hành động sau đó cũng hoàn toàn không thể tiến hành được nữa.
Đáng tiếc cô ta không thấy được, cho nên vẫn đắc ý trong lòng, chỉ cần nghĩ đến việc Vân Sở sẽ hoàn toàn triệt để rời khỏi thế giới này, tâm tình của cô ta liền vui vẻ. (bệnh thật @@)
Vân Sở yên lặng cùng Lam Băng Tuyền khiêu vũ, cũng có chút không yên lòng. Nhảy được vài bước liền không cẩn thận giẫm lên chân Lam Băng Tuyền, khiến hắn nổi giận.
Vân Sở thở dài, dứt khoát nói không nhảy nữa.
Lam Băng Tuyền nhìn nhìn thời gian, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, gật gật đầu, mang theo Vân Sở về chỗ ngồi. Lấy cho Vân Sở một cốc nước hoa quả, lạnh lùng nói, “Uống một chút đi.”
Vân Sở gật gật đầu, cảm kích cười cười, “Cảm ơn.”
Cô bưng cốc lên, uống một hơi cạn sạch.
Mà lúc này, Lam Băng Khê đột nhiên đi tới, nhìn Vân Sở, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Lam Băng Tuyền thấy thế, có chút bất mãn trừng Lam Băng Khê một cái, nhưng là vẫn đứng dậy, nói một câu, “Tôi đi toilet.” Liền rời khỏi.
Cùng Lam Băng Khê ở một chỗ, Vân Sở cảm thấy không được tự nhiên, trực giác nói cho cô biết, Triệu Nhược Nghiên nhất định là có hành động. Cô nhìn nhìn Vân Hàn vẫn luôn ở sau lưng bảo vệ mình, trong lòng chỉ không hiểu được, Lam Băng Khê này, rốt cuộc là địch hay là bạn?
Lam Băng Tuyền chỉ đơn thuần coi mình là học trò, hay là bạn bè, hoặc là có mục đích riêng mới tiếp cận mình?
Bởi vì không hiểu được điểm này nên cô tất phải thập phần cẩn thận, bởi nếu hai anh em này là địch nhân mà nói, cô rất có khả năng sẽ thất bại. Mà thất bại như vậy cô không chấp nhận được .
Nhưng mà ngay lúc Vân Sở tập trung tinh lực lưu ý tình huống người bên cạnh thì Lam Băng Khê mở miệng, “Sở Sở, muốn uống một chút rượu làm ấm thân thể hay không?”
Tuy là hắn hỏi ý kiến của cô nhưng cũng đã gọi phục vụ đem đến hai ly rượu, lấy một ly đưa cho Vân Sở.
Vân Sở thâm sâu nhìn nụ cười tà ác của Lam Băng Khê, vẫn chưa tiếp lấy ly rượu, cười nói, “Thật xin lỗi, tôi không thể uống rượu.”
Bị cự tuyệt, Lam Băng Khê cũng không tức giận, cười nhẹ gật gật đầu, lại đưa cho Vân Sở một ly nước lọc, “Vậy nước lọc ấm được chứ?”
Vân Sở nheo mắt, nhìn cốc nước trong tay hắn, nghĩ thầm, Triệu Nhược Nghiên hẳn sẽ không hạ dược gì đó trong cái này chứ? Đúng là quê mùa.
Vân Sở nhận lấy ly nước trong tay Lam Băng Khê, cười nhẹ, “Cảm ơn.”
Mà lúc này Lam Băng Khê lại đột nhiên buông tay, ly nước trong nháy mắt liền rơi xuống tay Vân Sở. May mà nước không quá nóng, nếu không thì tay Vân Sở đã bị phỏng tại chỗ rồi.
Cô trừng Lam Băng Khê một cái, đứng dậy muốn cách xa cái người đàn ông nguy hiểm này một chút, tay lại bị người ta cầm kéo lại, thân thể liền nghiêng về trước, bị chắn dưới bàn.
Vân Sở tức giận trừng hắn nói, “Lam Băng Khê, anh làm gì đấy? Buông!”
“Xuỵt...” Lam Băng Khê làm động tác ra hiệu cho cô im lặng, giọng điệu bỗng nghiêm túc, “Không muốn trở thành bia ngắm thì đừng có lên tiếng.”
Vân Sở ngẩn người, không rõ vì sao Lam Băng Khê lại nói như vậy, đồng thời cũng bị âm thanh nghiêm túc của người đàn ông dọa ngây người.
Lam Băng Khê nhanh chóng lấy ra một cái khăn tay, ở chỗ người khác không nhìn thấy, dùng lực chà lau tay Vân Sở.
Tay vừa mới bị nước đổ vào, giờ lại bị chà lau, cảm xúc trơn bóng vô cùng tốt. Lam Băng Khê không khỏi cảm thán ánh mắt em trai mình rất tốt, Vân Sở này không chỉ lớn lên xinh đẹp, tâm cơ cũng không tồi, nhưng không đến mức độc ác so với người phụ nữ Triệu Nhược Nghiên kia không biết bao nhiêu lần.
Vân Sở cảm giác được Lam Băng Khê dùng khăn tay chà lau tay mình, mặt đỏ bừng, nghĩ thầm, người đàn ông này đúng là vô sỉ, cư nhiên dám nhân cơ hội ăn đậu hủ của mình. Tuy cô không phải loại trinh nữ cực kỳ để ý thanh danh, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép người khác tùy ý đụng chạm mình.
Vừa định rút tay ra, lại bị người đàn ông đập một cái vào tay, nghe Lam Băng Khê lên tiếng, “Nhìn thấy không?”
Vân Sở không hiểu cúi đầu, mới phát hiện, trên khăn tay Lam Băng Khê vừa dùng lau tay cho mình, có dính một chút huỳnh quang, ở dưới gầm bàn tối om, rất dễ nhìn thấy.
Vân Sở mở to hai mắt nhìn, vừa định nói gì, đã thấy đèn trong đại sảnh bị tắt hết.
Bốn phía bỗng trở nên tối như mực, cả đại sảnh đều chìm trong một mảnh bóng tối.
Âm nhạc trên sàn nhảy cũng đã dừng, cả đại sảnh yên tĩnh không một tiếng động trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Chỉ là phút giây ngắn ngủn đó đã bị phá vỡ bởi những tiếng thét chói tai của các cô gái. (chả hiểu có j mà phải hét nhỉ @@)
May mà giờ phút này là đang khiêu vũ nên bên cạnh các cô gái đều có người đàn ông nhảy cùng, có bọn họ an ủi liền từ từ yên tĩnh lại.
Thân là người chủ trì bữa tiệc này, gia chủ của Hà gia cũng lập tức lớn tiếng duy trì trật tự, để cho mọi người không hoảng hốt, thậm chí để khách nhân yên tâm còn nói lí do cắt điện vốn là một phần hoạt động của bữa tiệc, kêu mọi người an tĩnh lại. Mà người làm hà gia lại lập tức sờ soạng đường ra ngoài hỏi nguyên nhân điện bị cắt.
“Sao rồi?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến cho Triệu Nhược Ngiên lập tức lộ ra nụ cười đắc ý.
“Yên tâm đi, tôi đã bôi bột huỳnh quang trên tay cô ta, chỉ sau năm phút, hẳn sẽ chết không nghi ngờ.” Triệu Nhược Nghiên đắc ý cười, mặc dù là trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy trong mắt cô ta tràn đầy ghen tị và thù hận.
Lam Băng Khê gật gật đầu, cúi đầu nắm tay Triệu Nhược Nghiên, nói, “Vậy là tốt rồi, chúng ta đến bên cạnh đi.”
Triệu Nhược Nghiên gật gật đầu, lập tức đi tới chỗ vốn là của Vân Sở.
Đột nhiên mất đi ánh sáng khiến Vân Sở không kịp hỏi Lam Băng Khê tới cùng là có chuyện gì, cũng không chú ý tới Lam Băng Khê đã rời đi lúc nào, chỉ là trong nháy mắt đề cao cảnh giác, lỗ tai giật giật, ánh mắt cô sắc bén nhìn cửa sổ thủy tinh đối diện. Theo phương hướng cô nhìn thấy, vừa vặn có thể thấy trên mái nhà của tòa nhà đối diện, có ánh sáng phản quang chói mắt.
Trong nháy mắt Vân Sở đã hiểu rõ, cúi đầu, phát hiện trên tay cô không hề còn dính bộ huỳnh quang nữa, trong lòng còn chưa kịp cảm kích Lam Băng Khê đã nghe được một tiếng “Đoàng” của súng.
Tiếp theo là một tiếng “Bộp...” của thủy tinh bị vỡ tan.
“A....!!!” Như là đồng thời, trong đám khách khứa cũng phát ra tiếng thét chói tai.
Nghe được âm thanh thủy tinh bị vỡ, cùng với tiếng thét chói tai, mấy người phụ nữ vốn đã miễn cưỡng giữ được tỉnh táo giờ lại bị dọa sợ, lớn tiếng hét lên. Lúc này đại sảnh đã chìm trong sợ hãi, người người thấy bất an, một đám đều vì sợ hãi mà bắt đầu tìm chỗ trốn.
Bọn họ không phải kẻ ngu, người nào đều có thể nghe ra tiếng vừa rồi chính là tiếng nổ súng. Có thể xuất hiện tại bữa tiệc này, đều là các công tử tiểu thư nhà giàu quyền quý có thân phận. Ngày thường bọn họ ra người đều có vệ sĩ đi theo bảo vệ, sợ sẽ xảy ra chuyện gì. Hiện giờ gặp tình huống này, ai có thể yên tĩnh mà không hoảng sợ?
Vì thế, trong đại sảnh, một đám khách khứa kinh hoảng chạy trốn, lớn tiếng kêu cứu. Nhưng vì không có đèn, mà ánh sáng bên ngoài chiếu vào thực sự quá ít ỏi, căn bản không đủ để mọi người thấy đường, chỉ có thể chạy trốn lung tung.
Rất nhanh, nhiều người đụng phải bàn, xô phải ghế hoặc là đụng vào tường, nhiều hơn là đụng vào người khác, nhất thời nơi nơi đều là một mảnh hỗn loạn.
Mà ở lúc tiếng súng vang lên, Vân Sở cũng bị một người ôm lấy né sang một bên, Vân Sở như là cảm nhận được viên đạn kia rít gào xẹt qua tóc mình.
Không kịp nghĩ nhiều, cô liền đi theo người đàn ông trống sang một bên.
Tiếng súng qua đi, hiện trường là một mảnh hỗn loạn, Vân Sở phục hồi tinh thần, vừa định tránh ra đằng sau thì nghe được một giọng nói lạnh lùng, “Đừng lộn xộn.”
Nghe được là giọng của Lam Băng Tuyền, thân thể Vân Sở cứng nhắc một phen, vẫn không rõ cuối cùng Lam Băng Tuyền và Lam Băng Khê là địch hay là bạn. Nếu như nói hai người họ là địch, thì sao mới vừa rồi Lam Băng Khê lại lau hết bộ huỳnh quang trên tay cô đi? Nếu cô đoán không sai, bột huỳnh quang kia hẳn là Triệu Nhược Nghiên bôi lên tay cô, cô vừa ra khỏi toilet, người chạm vào tay cô cũng chỉ có Triệu Nhược Nghiên.
Mà Triệu Nhược Nghiên với Lam Băng Khê không phải là cùng một phe sao?
Nếu không phải là cùng một phe, vì sao lại qua lại hợp tác bày mưu tính kế cô?
Vân Sở cảm thấy có chút loạn, liền quay ra hỏi Lam Băng Tuyền ở phía sau, “Sao lại thế này?”
“Một lát nữa sẽ biết, cứ tin tôi đi.” Lam Băng Tuyền giơ tay ôm chặt Vân Sở từ phía sau, cô cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ ở sau lưng.
Tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, không hiểu sao Vân Sở cảm thấy rất an tâm, bất tri bất giác liền tin lời của hắn.
Cô tin tưởng, người đàn ông này sẽ không hại mình.
Lúc này Vân Sở đột nhiên cảm thấy được vào bóng đen đang chạy tới gần mình. Người tới đại khái có ba, bốn người, chỉ thấy động tác của bọn họ rất nhanh nhẹn, vừa tới liền vây xung quanh hai người đang đứng cách Vân Sở không xa.
Dưới ánh sáng mờ mờ bên ngoài hắt vào, Vân Sở thấy trên tay đám người kia đều cầm một con dao nhỏ.
Không kịp kinh ngạc, liền nghe được một giọng nữ quen thuộc, “A... Các người làm gì thế? Đồ ngu, tôi là Triệu tiểu thư.”
Tuy ánh sáng cực kỳ mờ, Vân Sở cũng đã quen nhìn trong bóng tối, nhưng cũng nhận ra đây là giọng của Triệu Nhược Nghiên, nhìn hai bàn tay dính bột huỳnh quang kia, trong lòng Vân Sở liền hiểu rõ.
Không thể tưởng được, Triệu Nhược Nghiên lại ngoan độc đến vậy. Không chỉ tìm tay súng bắn tỉa đối phó với cô, lại còn chuẩn bị hậu chiêu, một khi nhắm bắn thất bại, những người này sẽ nhảy ra, dựa vào ánh sáng của huỳnh quang trên tay cô, chuẩn xác tìm đến vị trí của mình, sau đó thừa dịp hỗn loạn giết chết mình.
Bởi vì là trong bóng tối, giờ phút này người người thấy bất an, căn bản không để ý tới sống chết của người khác, đến lúc đó coi như mình đã chết, cũng sẽ không có ai nghĩ đến là Triệu Nhược Nghiên, tối đa cũng chỉ là truy cứu trách nhiệm của Hà gia. Mà nếu Vân Sở không đoán sai, những người tiến hành việc này, nhất định là người của bang Lưu Tinh mà không phải người của Triệu Nhược Nghiên.
Cứ như vậy, sua này nếu tìm ra hung thủ, cũng sẽ chỉ tính đến trên người Lam Băng Khê, mà không liên quan gì đến Triệu Nhược Nghiên Triệu đại tiểu thư cô ta.
Triệu Nhược Nghiên này, quả nhiên đủ ác độc, cũng khó trách Lam Băng Khê lại quay sang giúp bản thân mình rồi. Cô cùng bang Lưu Tinh không oán không thù, hà tất gì Lam Băng Khê phải tốn nhiều công sức như vậy tới giết một mình không liên quan?
Chỉ là Vân Sở vẫn không hiểu, nếu không muốn hợp tác cùng với Triệu Nhược Nghiên giết cô, vậy Lam Băng Khê hoàn toàn có thể cự tuyệt hợp tác với Triệu Nhược Nghiên. Vì sao hắn phải đáp ứng hợp tác cùng cô ta sau đó lại đi giúp cô?
Nghe được giọng Triệu Nhược Nghiên, đám người vây quanh cô ta sửng sốt một phen, giọng nói kia nghe qua rất giống Triệu tiểu thư. Nhưng mà Triệu tiểu thư cũng đã nói qua, người có dính bộ huỳnh quang trên tay chính là người mà bọn họ phải giết, giờ phút này trên tay người này lại có bột huỳnh quang, mà cả đại sảnh cũng chỉ một mình cô ta có, ai biết không phải là cô ta cố ý nói mình là Triệu tiểu thư để đánh lừa bọn họ đây?
Nghĩ tới đó, kẻ cầm đầu cười lạnh, “Tôi không quản cô là Triệu tiểu thư hay là Lý tiểu thư, chỉ cần biết người chúng tôi muốn giết chính là cô.”
Dứt lời ba, bốn người kia liền vây quanh, giơ chủy thủ trong tay tính toán giải quyết nhanh chóng, sớm giải quyết xong việc. Thời gian của bọn họ cũng chỉ có năm phút đồng hồ, một lát nữa có điện, bọn họ liền không có cơ hội trốn thoát.
Vì thế ba ánh sáng hất lên, tới gần Triệu Nhược Nghiên, mắt thấy liền muốn đâm lên lên người cô ta.
Trong nháy mắt Triệu Nhược Nghiên luống cuống, gắt gao cầm lấy y phục Lam Băng Khê bên cạnh, cuống quýt nói, “Lam lão đại, mau ngăn cản bọn họ, bọn họ nhận sai người rồi.”
Nói tới đây, Triệu Nhược Nghiên mới nhìn thấy, trên tay mình lại dính bột huỳnh quang. Nhất thời ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Lam Băng Khê, hỏi, “Vì sao trên tay tôi lại có huỳnh quang?”
Vốn là Lam Băng Khê đang nắm cả thắt lưng cô ta từ phía sau, nhẹ nhàng đẩy cô ta về phía trước, khóe miệng mang theo nụ cười tà ác âm hiểm vô cùng, “Vì sao à? Xuống hỏi Diêm Vương đi.”
“Anh, Lam...A a a...” Triệu Nhược Nghiên vừa muốn mắng chửi, liền cảm nhận thân thể bị đẩy ra ngoài, mà nghênh đón cô ta, chính là ánh sáng sắc lạnh của ba con dao...
“Xoẹt..” một tiếng, âm thanh chủy thủ đâm vào thân thể vang lên giữa đại sảnh hỗn loạn càng thêm vẻ rợn người.
Như là đồng thời, đèn đại sảnh cũng được bật lên.
Trong lúc này, hội trường vốn chìm trong bóng tối bỗng sáng rực lên.
Chỉ là năm phút trước vẫn còn là một hội trường được trang trí xa hoa lộng lẫy, giờ phút này đã biến thành một chiến trường hỗn loạn. Bàn ghế bị xô nghiêng ngả, hoa quả, đồ ăn, thức uống đều rơi đầy đất. Nhiều người cũng bị đụng ngã trên mặt đất, một mảnh loạn thất bát tao, nhìn cực kỳ khó coi.
Ánh sáng đột nhiên chiếu lên bốn người ám sát. Trong đó một người đã đâm được vào bả vai Triệu Nhược Nghiên, may mà Triệu Nhược phản ứng nhanh, né tránh được công kích của hai người còn lại.
Hiện giờ điện đã được sửa, mấy người ám sát lập tức thu hồi dao trong tay. Chỉ là khi nhìn thấy người trước mặt, đúng là Triệu Nhược Nghiên, mấy người vốn muốn im lặng không tiếng động rút lui, đều ngây ngẩn cả người, một đám trợn to mắt.
Giờ phút này Vân Sở mới nhìn thấy, mấy người kia trên người đều mặc quần áo của phục vụ, nhìn thân hình bọn họ, có vẻ như là... quân nhân...
Nói như vậy, Lam Băng Khê đã sớm biết được mục đích của Triệu Nhược Nghiên, cũng nhân cơ hội cho Triệu Nhược Nghiên một kích rồi hả? Nếu không thì sao người đâm lại biến thành người của Triệu Nhược Nghiên rồi?
Vân Sở triệt để bội phục Triệu Nhược Nghiên rồi, đường đường là quân nhân, cư nhiên lại trở thành thủ hạ của Triệu Nhược Nghiên, còn đi làm sát thủ, làm ra cái chuyện tán tận lương tâm ấy. Thật đúng là làm mất mặt quân nhân.
Vai Triệu Nhược Nghiên đã trúng một dao, thân thể vô lực ngã xuống, ngẩng đầu lạnh lùng trừng mấy người kia, khi thấy đó là thủ hạ của mình thì trợn mắt há mồm.
Không, làm sao có thể, tại sao có thể như vậy...
Những người này đáng lẽ phải là người của bang Lưu Tinh mới đúng, vì sao lại...
“A...” Triệu Nhược Nghiên không chịu nổi đả kích như vậy, nhịn không được lớn tiếng kêu lên.