Quan Thần

Chương 1129: Phương án điều chỉnh, liên quan tới lợi ích





Chương Quốc Vĩ thật sự chọn lựa khó khăn.

Phải thừa nhận chính là, Hạ Tưởng chơi đàn huyền cầm đánh ra khúc nhạc rất cổ động lòng người, vừa khiến Chương Quốc Vĩ cảm xúc dâng trào, lại cảm thấy vô cùng quyết đoán, bởi vì giữa được và mất, luôn làm cho người ta mắc kẹt nửa vời đến mức khó chịu.

Khó chịu là đúng rồi, Hạ Tưởng cần chính là Chương Quốc Vĩ ở thế khó xử. Nếu Chương Quốc Vĩ quá sảng khoái, khẳng định là hắn chịu thiệt quá nhiều. Nếu Chương Quốc Vĩ bị làm khó nhiều, chính là lòng ham muốn của y khá lớn. Lòng ham muốn của hắn không lớn không nhỏ, khiến Chương Quốc Vĩ muốn không đồng ý, lại cảm thấy khó chịu. Nếu đồng ý, lại tâm ý khó bình.

Cái cần chính là khiến cho anh cười khiến cho anh khóc khiến cho anh cảm thấy chưa đủ. Quá vẹn toàn, không có phần linh động. Qúa không vẹn toàn, không có lực lôi cuốn.

Chương Quốc Vĩ bị thủ đoạn của Hạ Tưởng làm cho do dự, y vốn cho rằng Hạ Tưởng sẽ cưỡng ép thúc đẩy đề cử, y liền áp dụng sách lược không cứng không mềm đấu lại, dù sao hội nghị Bí thư y chiếm thế thượng phong, hơn nữa trên hội nghị thường vụ, Hạ Tưởng càng không có phần thắng. Không ngờ Hạ Tưởng chỉ thẳng căn nguyên, trực tiếp làm nổi lên lòng ham muốn của y, đem bánh ngọt phân thật sự đều đều, Phạm Tiến có một miếng, y có một miếng, Hạ Tưởng cũng để lại một miếng, hơn nữa nhìn từ phân lượng, miếng của y vẫn là miếng lớn nhất.

Nhưng vấn đề là, muốn nhượng ra một vị trí Cục trưởng Cục quản lý Đất đai, thật sự là đau lòng.

Còn may, Bí thư Hạ không có trực tiếp muốn vị trí cục trưởng cục Tài chính, nếu không sự tình hôm nay sẽ không có đường thương lượng, dùng một vị trí Cục trưởng cục quản lý Đất đai, đổi lấy vẫn là người của chính mình đảm nhiệm cục trưởng cục Tài chính, lại có một người thăng tới Phó giám đốc sở, hơn nữa Lương Chính Ngọ cũng không có tay không, nói cách khác ba ứng viên y đề cử đều có đạt được, y còn có thể làm sư tử há miệng thế nào nữa?

Trong quan trường sự tình vốn chính là anh mồng một tôi mười lăm, đều lui một bước, hơn nữa Bí thư Hạ bày ra mười phần thành ý? Chương Quốc Vĩ ít nhất vừa lòng bảy phần.

Nhưng còn có ba phần không quá vừa lòng, không cần nói khác, mà là chỉ cảm thấy chỗ nào đó không quá thích hợp, Vương Trường Viễn đến khu công nghệ đảm nhiệm chức vụ Phó giám đốc sở, chỉ sợ bản thân Vương Trường Viễn không tình nguyện lắm. Tuy nhiên theo đại cục mà nói, luôn phải có tiến có lui, có trên có dưới mới được.

Chương Quốc Vĩ do dự một lát, cuối cùng đã mở miệng:

-Phương án điều chỉnh của Bí thư Hạ suy xét vô cùng chu toàn, trên nguyên tắc tôi không có ý kiến, nhưng bởi vì đề cập đến hai cục trưởng, cần làm công tác với đương sự, lại thêm, chỉ tiêu hai Phó giám đốc sở khu công nghệ hiện đại, ở tỉnh có an bài khác hay không?

Hạ Tưởng rõ rồi, Chương Quốc Vĩ lo lắng đề bạt Phó giám đốc sở của Vương Trường Viễn sẽ thất bại, đồng thời lại theo chỉ tiêu Phó giám đốc sở của người khác, may mà, Thị trưởng Chương không có lòng tham đến mức ngay vị trí Trưởng ban Tuyên giáo cũng hỏi đến. Tuy rằng Trưởng ban Tuyên giáo cũng là Phó giám đốc sở, nhưng bởi vì là ủy viên thường vụ, sẽ vào trong ban, phân lượng nặng hơn so với Phó giám đốc sở khu công nghệ cao cấp - hiện đại.

Trên thực tế, sau khi Tỉnh ủy định ra ứng viên, dựa theo lệ thường cũng sẽ tượng trưng trưng cầu một chút ý kiến của thành ủy thành phố Tần Đường.

Nhưng tương đối mà nói, sẽ nghe ý kiến Bí thư Thành ủy nhiều hơn.

Hai chỉ tiêu Phó giám đốc sở của khu công nghệ cao cấp – hiện đại, tinh thần chỉ thị của phó Bí thư Mai là, tỉnh sẽ hết sức tôn trọng ứng viên đề cử của Uỷ ban thành phố Tần Đường. Khu công nghệ cao cấp – hiện đại nâng cấp thành khu công nghệ quốc gia, là kết quả cố gắng của Tần Đường, hai Phó giám đốc sở do Uỷ ban thành phố Tần Đường quyết định là lẽ đương nhiên, tuy là Phó giám đốc sở, nhưng chỉ là nhậm chức khu công nghệ cao cấp - hiện đại, cũng không phải Phó thị trưởng, trao quyền cho cấp dưới đã ở trong tình lý.

Lời nói của Hạ Tưởng cũng không cho Chương Quốc Vĩ ăn một viên thuốc an thần, hắn còn nói: Text được lấy tại http://truyenfull.vn

-Có phải bàn lại không?

Phạm tiến hơi sốt ruột, dù y vẫn là giả vờ không chút hoang mang, nhưng giọng điệu đã rõ ràng có ý vội vàng xao động:

- Không thể kéo dài tiếp nữa, vị trí cục trưởng cục Giáo dục vẫn để ghế trống, sẽ làm người ta nói xấu, cũng không lợi cho khai triển công tác giáo dục.

Đề cử của Hạ Tưởng, Phạm Tiến được lợi không nhỏ, y lo lắng chính là đêm dài lắm mộng, nếu chẳng may Chương Quốc Vĩ thuyết phục không được Vương Trường Viễn, bị Vương Trường Viễn hoặc La Chính Nguyên lại thuyết phục sang tâm tư khác, sự tình liền có khả năng có sự thay đổi không thể đoán trước. Thậm chí làm không tốt hy sinh cuối cùng, chính là lợi ích của y.

Chương Quốc Vĩ nghiền ngẫm liếc mắt nhìn Phạm Tiến một cái, y cũng rõ ràng giữa y và Phạm Tiến tạm thời liên kết không bền chắc, không nghĩ tới không bền chắc tới mức Bí thư Hạ chỉ tung ra một mồi Phạm Tiến liền vội vàng theo vào, cũng phải, đối với mỗi người trong quan trường mà nói, một ngai vàng trống giá trị tuyệt đối đáng được tranh tới mức đầu rơi máu chảy.

Lương Thu Duệ thấy Bí thư Hạ xu thế có nắm vững tiết tấu, cũng phụ họa Phạm Tiến nói:

- Vị trí Cục trưởng không xác định, người phía dưới đều không thể an tâm công tác, Cục Giáo dục hiện tại lòng người không vững.

Mấy người liền đều nhìn về phía Hạ Tưởng, ngay đến Chương Quốc Vĩ cũng cho rằng Hạ Tưởng khả năng sẽ mượn cơ hội đánh nhịp định ra nhạc dạo, sau đó đệ trình hội nghị thường vụ, không ngờ Hạ Tưởng lại nói:

- Thị trưởng Chương nói cũng có đạo lý, nên làm công tác tư tưởng cho hai vị đồng chí La Chính Nguyên và Vương Trường Viễn trước.



Hội nghị công việc bí thư tuy rằng cuối cùng không có đạt thành chung nhận thức, nhưng tổng thể mà nói vẫn là định ra quan điểm cơ bản, phương án điều chỉnh của Bí thư Hạ chiếu cố tới ích lợi nhiều người, bình ổn, rõ ràng là nghiêng về một hướng Bí thư Hạ.

Buổi chiều, Phạm Tiến liền lấy báo cáo công việc làm lý do, đi vào phòng làm việc của Hạ Tưởng, lấy công tác tư tưởng của cán bộ hiện nay tỉ mỉ thật tâm báo cáo Hạ Tưởng, dụng ý rất rõ ràng, bày tỏ thêm thiện ý.

Hạ Tưởng chưa hề có nhiều biểu hiện, tuy nhiên khi Phạm Tiến nói tới phương án điều chỉnh nhân sự, vẫn là không dấu vết mà khen ngợi Diệp Phàm vài câu, liền càng làm cho Phạm Tiến kiên định quyết tâm ủng hộ phương án điều chỉnh.

Quả thật, Hạ Tưởng cũng sẽ không cho rằng chỉ bằng một lần điều chỉnh nhân sự nho nhỏ, có thể đem Phạm Tiến lôi kéo lại, cái hắn cần không phải lôi kéo, là phân hoá, đầu tiên phải hóa giải giữa Phạm Tiến và Chương Quốc Vĩ có khả năng tạo thành đồng minh, tiếp theo, lại hết khả năng lợi dụng xung đột quan hệ và mâu thuẫn lợi hại, đem mang lưới thế lực vốn có phá tan, sau đó lại một lần nữa tổ hợp.

Cái cần không phải thay đổi nhân sự, mà là lòng người dao động, có thêm một lựa chọn liền có thêm một loại khả năng. Cái cần cũng không phải đem Chương Quốc Vĩ tổ chức đến chắc như thùng sắt nước không ngấm qua phá tan hoàn toàn, muốn hoàn toàn phá tan cần hao tâm tốn sức, hơn nữa cũng quá thô bạo một chút, cái cần chỉ là đem thùng sắt khoan một lỗ nhỏ, một khi nước bên trong ngấm ra, thế lực khổ tâm tổ chức liền mở ra chỗ hổng.

Cùng lúc đó, bởi vì phương án điều chỉnh ở hội nghị công việc bí thư không đạt thành chung nhận thức, tin đồn không biết như thế nào liền truyền ra ngoài, Cục trưởng các cục cùng lúc tiến đến tìm Hạ Tưởng báo cáo công tác, Phó cục trưởng, cùng với nhân vật số một, số hai các quận huyện, nối liền không dứt, buổi tối đến nhà tặng lễ cũng là nhiều đếm không xuể, Hạ Tưởng không nề phiền, nhưng có chút đại cục mấu chốt và nhân vật số một, số hai khu huyện, quá lãnh đạm cũng không được, cũng chỉ đành kiên trì chịu đựng tiếp đãi.

Đừng nhìn hắn là Bí thư Thành ủy, nhưng vừa muốn cho lãnh đạo cấp trên tín nhiệm và tán thưởng, vừa muốn khiến đồng sự tin phục và phối hợp công tác, càng muốn cho cấp dưới kính phục và phục tùng mệnh, nhất định phải làm được cung kính với cấp trên, tôn trọng với cùng cấp, đối với cấp dưới ân uy cùng có.

Ba cấp, cấp nào cũng đều rất quan trọng. Cấp trên không tán thưởng, chức vụ không thể lên chức. Cùng cấp không phối hợp, công tác không thể khai triển. Cấp dưới không phục theo, ý đồ không được thực hiện.

Cũng may còn có Từ Tử Kỳ và Lương Thu Duệ giúp hắn ngăn một bộ phận cấp dưới cấp bậc không cao, hắn trên cơ bản chỉ tiếp kiến Phó cục trưởng trung tầng trở lên, coi như ứng phó được.

Điều chỉnh nhân sự là phiền toái và mài mòn người nhất, Chương Quốc Vĩ nói là phải làm công tác với La Chính Nguyên và Vương Trường Viễn, lại liên tiếp mấy ngày không có tin tức, Hạ Tưởng cũng không gấp, dù sao quyền chủ động hiện tại nắm giữ ở trong tay hắn, nhưng phương án một ngày không thực hiện, thì Phạm Tiến liền một ngày không chắc chắn, từ sáng đến tối chạy đến phòng làm việc của Hạ Tưởng, đương nhiên, y cũng chạy đến văn phòng Chương Quốc Vĩ không ít.

Sau đó, chính là Nguyên Đán rồi.

Trước Nguyên Đán một ngày, ai cũng đều cho rằng trên vấn đề nhân sự không có tin tức truyền ra, lại đột nhiên từ Tỉnh ủy truyền đến một tin tức không lớn không nhỏ, qua Tỉnh ủy đồng ý, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy phê chuẩn thành phố Tần Đường thêm mới hai chỉ tiêu Phó giám đốc sở, ứng viên cụ thể mời Thành uỷ thành phố Tần Đường mau chóng báo lên Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.

Trên cơ bản có thể xác định chính là, hai chỉ tiêu Phó giám đốc sở, trao quyền cho cấp dưới đã đến Thành ủy thành phố Tần Đường, ứng viên cụ thể do thành ủy thành phố Tần Đường quyết định.

Một viên đá gợn lên ngàn tầng sóng, Phó giám đốc sở là cấp bậc ít nhiều Cục trưởng tha thiết ước mơ, dù có lẽ chỉ hạn chế ở khu công nghệ cao cấp - hiện đại, nhưng người trong quan trường coi cấp bậc là cuộc sống, có thể giải quyết cấp bậc, chẳng sợ quyền lực nhỏ, cũng có ý nghĩa là có không gian phát triển lớn hơn nữa.

Gần đây trụ sở Thành ủy Tần Đường cùng với trong nhà các ủy viên thường vụ, tất cả đều là khách đến tặng lễ, nhưng trên thực tế quyền quyết định cuối cùng nằm ở Bí thư Hạ và Thị trưởng Chương, đặc biệt Thị trưởng Chương, người đi tới nhà Thị trưởng Chương so với người đi tới nhà Bí thư Hạ, nhiều hơn gấp đôi.

Có người hiểu chuyện trải qua so sánh cho ra kết luận, Thị trưởng Chương ở Tần Đường, vẫn là mạng lưới quan hệ sâu rộng hơn so với Bí thư Hạ, hơn nữa theo khía cạnh của người khác cũng nói rõ, tuyệt đại đa số tầng lớp trung tầng của Tần Đường, vẫn là tin tưởng sức ảnh hưởng của Thị trưởng Chương ở Thành ủy, xác thực mà nói, là tin tưởng quyền phát ngôn của Thị trưởng Chương trong vấn đề nhân sự.

Đối với hiện trạng Tần Đường hiện nay, Hạ Tưởng có tỉnh táo nhận thức, cũng không cần phải tức giận hoặc sầu lo vì nó, Chương Quốc Vĩ ở Tần Đường tổ chức mười mấy năm, tích lũy mạng lưới quan hệ và thành lập mạng lưới quan hệ, không có khả năng bị hắn một trận phá tan.

Ý đồ khắp nơi, cũng cần thủ đoạn phi thường, Hạ Tưởng trong lòng đại kế đã định, chỉ chờ sau Nguyên Đán, chính thức lên chương trình.

Lúc tan ca, Hạ Tưởng nhận được một cuộc điện thoại rất là bất ngờ, Ngưu Lâm Quảng trực tiếp gọi điện thoại tới văn phòng hắn.

-Bí thư Hạ, tôi là Ngưu Lâm Quảng, tin rằng ngài cũng nghe nói qua tôi. Hôm nay gọi điện thoại tới, không việc gì khác, chính là muốn mời Bí thư Hạ cùng nhau ngồi lại, mời Bí thư Hạ nể mặt, cho thị dân bình thường chúng tôi một cơ hội tiếp cận lãnh đạo.

Lời nói của Ngưu Lâm Quảng vô cùng tự đại, để lộ ra một ý tứ chân thật đáng tin, thậm chí còn có ý tứ từ trên cao nhìn xuống.

Hạ Tưởng giọng điệu thản nhiên đáp:

-Hóa ra là chủ tịch Ngưu? Chủ tịch Ngưu thật ngại quá, gần đây bận quá, thật sự không có thời gian. Chờ có thời gian, tôi mời anh được rồi.

-Bí thư Hạ, không xa cách như thế chứ, phải xâm nhập quần chúng mới khai triển tốt công tác.

Ngưu Lâm Quảng tiếp tục theo đuổi không bỏ

-Tôi cũng vậy một lòng thành tâm muốn kết giao với Bí thư Hạ, ngài đi đến bên dưới, mới có thể càng hiểu thêm tiếng lòng của quần chúng,

Hạ Tưởng tuy rằng không biết Ngưu Lâm Quảng tính toán cái gì, nhưng hiện tại không cần phải có nhiều tiếp xúc với y, liền một miệng từ chối:

- Chủ tịch Ngưu, thật có lỗi, tôi còn có việc, tạm như vậy đã...

Nói chung, một thương nhân mời Bí thư Thành ủy ăn cơm, chẳng những cần cung cần kính, còn cần hiểu lễ phép, lời nói của Hạ Tưởng đã biểu lộ ý tứ không hề muốn tiếp tục nói chuyện, Ngưu Lâm Quảng lại vẫn như cũ không ngắt điện thoại, còn day dưa nói:

-Bí thư Hạ, nói như vậy, không nể mặt chút nào sao?