Quan Thần

Chương 1134: – Lộ liễu, phiền phức lớn



Không nói đến chuyện Hoàng Đắc Ích tức giận đùng đùng, hãy nói về Bành Vĩnh vài lần muốn vượt chiếc Lincoln. Luôn là vượt lên không nổi, chủ yếu là thân xe đối phương quá dài, hơi đánh tay lái một chút thì đã cản đường. Bành Vĩnh tức giận cứ bấm còi, nhưng chẳng ăn thua gì. Đối phương cứ gắt gao ngăn không cho xe số 1 đi qua.

Hạ Tưởng bỗng nhiên lại tiêu tan bực bội, nói một câu:

- Thôi đi, mặc kệ nó, không tranh hơn thua cái xe.

Tức là, cẩn thận chính là nghìn vàng. Cần gì phải cùng đối phương chấp nhặt. Muốn ai trước ai sau kèn cựa trên mặt thì quá tầm thường.

Bành Vĩnh xem như cũng có kinh nghiệm nhiều. Trước tiên là lái xe cho Phương Tiến Giang, sau đó lại lái xe cho Ngả Thành Văn. Hai nhiệm kỳ Bí thư này đều không có gì để y hãnh diện. Hiện tại lái xe cho Bí thư Hạ, cuối cùng đã tìm được một chút thói kiêu ngạo của tư bản. Kết quả thời điểm mấu chốt Bí thư Hạ lại lùi lại. Y không có cách nào đành vui vẻ nhịn. Thực ra y trong lòng cũng thực sự rất kiêu ngạo, suy cho cùng toàn bộ thành phố mấyy triệu người, lái xe cũng có mấy chục nghìn người, nhưng lái xe cho nhân vật số 1 chỉ có một mình y.

Hạ Tưởng cũng hiểu được Bành Vĩnh trong lòng có chút kiêu căng nho nhỏ. Cũng có thể lý giải, mọi người ít nhiều đều có chút ít tật xấu. Không thể đòi hỏi mọi người bên mình tốt đẹp hoàn toàn, không thực tế mà cũng không thể. Hắn bỗng chốc thay đổi cùng đối phương tranh hơn thua nguyên nhân là nghĩ thông được một việc, đối phương cố ý đè xe khác rõ ràng là muốn trêu tức hắn. Dù sao cũng không phải việc gì to tát, hắn lại không thể lấy một việc cỏn con là vượt qua xe khác mà so đo cái gì. Tị nạnh quá nhiều, thể hiện hắn không có ý chí. Tuyệt đối không so đo, có vẻ hắn không có đủ can đảm.

Cho nên thấy tốt mà lùi, hai lần xe vượt lên tuy rằng không vượt qua, cũng coi như để lộ răng nanh.

Bành Vĩnh hạ tốc độ xe một mức, đối phương cũng hạ xuống, lúc đi tới một giao lộ đột nhiên có một cảnh sát giao thông cản chiếc Lincoln. Chiếc xe Lincoln dừng lại, Bành vĩnh liền nhân cơ hội vượt qua, còn hung hăng trừng mắt nhìn lái xe qua cửa sổ.

Khoảng cùng lúc đó, Hạ Tưởng lơ đãng nhìn thoáng qua, lái xe là một người đàn ông lông mày rậm mắt to, khoảng trên dưới 35 tuổi, râu quai nón, mặt tròn to, chợt nhìn thấy có phần giống Trương Phi…Hạ Tưởng cũng không nghĩ nhiều, thu tầm nhìn.

Sau khi chiếc Lincoln dừng lại, cảnh sát giao thông cúi chào rồi yêu cầu xuất trình bằng lái. Không ngờ sau khi tài xế xuống xe, cái mồm hướng thẳng cảnh sát giao thông xổ ra một tràng:

- Mẹ nó, mày định làm cái gì vậy, mắt chó của mày bị mù à, cũng không nhìn xem là xe của ai. Cũng dám tùy tiện ngăn lại? Không muốn làm nữa phải không?

Anh cảnh sát giao thông còn chưa kịp phản ứng lại, lại có một quyền đánh tới ở giữa mũi, tức khắc bị đánh cho mặt đầy máu, bưng mũi ngồi xuống.

Bành Vĩnh nhìn qua gương từ phía sau thấy toàn bộ mọi chuyện phát sinh, rốt cuộc không kìm nổi mắng:

- Gã thật quá kiêu ngạo. Thật không phải loại tốt đẹp gì.

Y đem tình hình vừa rồi nói, Hạ Tưởng vốn sắc mặt đã giãn ra, lại có chút u ám.

Đến khi gần tới khách sạn, Hạ Tưởng lại nhận được một cú điện thoại, là Cổ Ngọc.

- Ai, em về nước rồi, khi nào thì anh tới Bắc Kinh gặp em?

Giọng nói Cổ Ngọc tiếng sống động khiến phiền muộn trong lòng Hạ Tưởng vơi đi một chút.

- Sao lại bảo anh đến Bắc Kinh, vì sao không phải em tới Tần Đường?

- Em không phê bình anh nữa, anh tự phê bình bản thân mình đi.

Cổ Ngọc hừ một tiếng,

- Ông nội bị bệnh anh cũng không biết. Chẳng những không đến thăm, ngay cả một lời hỏi thăm ân cần qua điện thoại cũng không có, anh thật khiến cho người ta thất vọng

Hạ Tưởng thẹn thùng, chân thành tiếp nhận lời trách móc của Cổ Ngọc. Hắn gần đây quả thực không liên lạc nhiều với lão Cổ. Không phải hắn chểnh mảng với lão Cổ, mà là mới tới Tần Đường, cực kỳ phức tạp. Công việc nhiều chân không chạm đất, quả thực là sơ sót với lão Cổ, là hắn quá đáng, hắn nhất định phải nhận khuyết điểm.

- Là lỗi của anh, anh thành khẩn thừa nhận sai lầm với lão Cổ. Xin ông thứ lỗi, ngày mai hoặc ngày kia anh sẽ sắp xếp thời gian đến gặp ông cụ.

- Như vậy còn được.

Cổ Ngọc lại trêu đùa Hạ Tưởng một câu. Bỗng nhiên giọng cô thấp xuống, có chút nghẹn ngào:

- Bệnh của ông nội hơi kỳ lạ, tuổi của ông lớn rồi, em sợ ông nếu chẳng may có gì không tốt…Em chẳng còn người thân nào trên đời này nữa.

Hạ Tưởng trong lòng trầm xuống, Cổ Ngọc cũng là một cô gái đáng thương. Hắn đáng lý ra nên dành cho cô nhiều yêu thương mới đúng, vội vàng nói:

- Anh luôn xem em là người thân thiết nhất.

- Anh…anh không tính.

Cổ Ngọc vẫn khóc, khóc vài tiếng liền cúp điện thoại.

Bệnh tình của lão Cổ lại khiến Hạ Tưởng lòng thêm nặng trĩu. Vốn vừa rồi bị chiếc Lincoln chèn xe đã gây ra phiền muộn trong lòng, lại càng thêm buồn bã.

Lão Cổ là một trong những bằng hữu mà hắn kết giao, hiển nhiên cũng là người đòi hỏi ở hắn ít nhất. Hơn nữa, tính tình cũng rất ngay thẳng. Đối với hắn giúp đỡ cũng đặc biệt to lớn. Nghe lão Cổ sinh bệnh, vẫn là đối với hắn gây ra cảm xúc thật lớn.

Xuống xe, Hạ Tưởng không nói lời nào, cúi đầu hướng đường đi. Từ Tử Kỳ và Bành Vĩnh cũng thấy trong lòng Bí thư Hạ không vui, cũng không dám nhiều lời, liền im lặng đi theo phía sau.

Mấy người đều không chú ý tới chính là, tới khách sạn rồi, xe bọn họ vừa mới dừng thì chiếc xe Lincoln vẫn trêu tức họ lại cũng đi lên, còn dừng ở phía bên cạnh xe số 1…

Nghiêm Tiểu Thì và Dương Uy đã sớm chờ đợi lâu rồi.

Hạ Tưởng vừa vào cửa, Dương Uy chưa nhìn ra tâm trạng khác thường, Nghiêm Tiểu Thì ngay lập tức cảm thấy Hạ Tưởng không vui. Cô liền đưa mắt cho Từ Tử Kỳ, Từ Tử Kỳ kín đáo khoát tay, ý là tốt nhất đừng nói, nên cô cũng không dám mở miệng hỏi.

Bành Vĩnh lại khó tiêu bực bội, y biết Dương Uy là người bạn mà Hạ Tưởng tin tưởng nhất, vừa đến liền ngồi bên cạnh Dương Uy, ấm ức nói:

- Anh Dương, đừng nói nữa, trên đường có một chiếc xe Lincoln chắn đường, còn chèn ép cả buổi cho nên tới muộn.

Dương Uy kinh hãi:

- Ai dám dũng cảm như vậy, dám chèn xe số 1?

Hạ Tưởng trừng mắt nhìn Bành Vĩnh:

- Cậu nói nhiều làm gì?

Bành Vĩnh sợ đến mức rụt cả cổ, không dám nói tiếp nữa.

Mọi người thấy trong lòng Hạ Tưởng không vui, ai cũng không dám nói trái lời. Hạ Tưởng bình thường hiền lành, nói chuyện tùy ý, nhưng hắn khi đã nổi giận, cũng rất hung dữ. Cũng đúng, dù sao ở trong chốn quan trường nhiều năm, ở lâu lên lão làng, oai nghiêm của kẻ bề trên lộ ra làm cho người ta cảm thấy một áp lực uy phong vô hình.

Cũng chỉ có Nghiêm Tiểu Thì dám mở miệng khuyên Hạ Tưởng hai câu:

- Được rồi, đừng nóng giận. Chút việc nhỏ không đáng, anh nếu như muốn dùng người, muốn xử lý ai đó, để Dương Uy ra mặt được rồi. Gã mỗi lần xuất hiện đều mang theo một đám người.

- Đúng, đúng. Tôi lần này tới Tần Đường, dẫn theo bảy tám người. Tôi nghe nói môi trường trật tự ở Tần Đường không tốt lắm. Mang theo nhiều người một chút, thêm an toàn:

Dương Uy vội hùa theo Nghiêm Tiểu Thì. Gã ngày thường cũng thường cùng Hạ Tưởng đùa giỡn. Nhưng khi Hạ Tưởng tức giận, cũng thực sự dọa người, gã thật đúng là có chút sợ Hạ Tưởng.

Khả năng tự điều chỉnh bản thân của Hạ Tưởng quả thật rất tốt, lập tức bỏ qua được tâm lý buồn bực, cười khoát tay:

- Không phải muốn thể hiện bực bội với mọi người. Cũng không phải bởi vì đấu xe, mà là có việc khác. Được rồi, không nói nữa, khó có dịp gặp gỡ như hôm nay, ăn uống vui vẻ đi.

Không khí mới sôi nổi lên.

Khi đang ăn uống được một nửa thời gian, bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo. Sau đó chuông cửa vang lên một tiếng, một người không mời mà tới, trực tiếp đẩy cửa tiến vào. Vừa tiến đến liền lớn tiếng ồn ào:

- Bí thư Hạ, Bí thư Hạ, tôi vội tới đây kính rượu anh. Anh cần phải nể tình tôi một chút, nếu không tôi sẽ không còn mặt mũi nào với các huynh đệ.

Người vừa tới mày rậm mắt to, đúng là người lái xe Lincoln gặp trên đường.

Hiện tại xem ra, y hẳn là không thực sự là lái xe nữa. Một người lái xe làm sao có can đảm dám tiến đến kính rượu Bí thư thành ủy? Hắn dù sao cũng là một nhân vật, chẳng lẽ chính là Ngưu Lâm Quảng tự thân xuất mã?

Nhưng mặc kệ y là ai, y cũng không có tư cách trực tiếp đẩy cửa mà vào. Không có một chút phép tắc nào, lại trực tiếp kính rượu Bí thư Thành ủy.

Bí thư Thành ủy là ai, là người số 1 chủ trì toàn diện công việc ở Tần Đường. Không phải là người mà bất kỳ một A Cẩu A Mao nào đó cũng có thể tùy tiện lấy danh nghĩa kính rượu để tiếp cận.

Huống hồ, đối phương vừa mới chèn xe số 1, sau đó lại đạp cửa kính rượu, thì đúng là đặc biệt lộ liễu, khiêu khích chính diện!

Hạ Tưởng ngồi im bất động, Từ Tử Kỳ trợn mắt nhìn, Bành Vĩnh lại càng trực tiếp, ngay lập tức đứng lên, chắn người trước mặt.

- Thực xin lỗi, nơi đây không chào đón anh, mời anh đi ra ngoài!

Bành Vĩnh giận ngút trời, nếu không có Hạ Tưởng ở sau lưng, gã đã sớm đánh một quyền rồi. Mẹ nó, trên đường chèn xe người khác không nói, hiện tại lại diễu võ dương oai đến kính rượu, lại dám không coi Bí thư Thành ủy là cán bộ. Cho dù Chủ tịch tỉnh cũng đối với Bí thư Hạ nhún nhường ba phần!

Anh lại tính làm xiếc gì?

Bành Vĩnh nắm chặt tay, gân xanh trên tay nổi lên.

Hạ Tưởng ngồi im, Dương Uy cũng không nhúc nhích, tuy nhiên y cũng buông đôi đũa trong tay, lặng lẽ đem chai rượu cầm trong tay. Xem điệu bộ là muốn khi có thể sẽ tiếp đón đối phương.

Đối phương bị Bành Vĩnh ngăn cản, bị mấy người trợn mắt nhìn, không một chút để ý, cười ha hả:

- Bí thư Hạ, kẻ hèn là Chư Cát Phách Đạo, là Phó tổng giám đốc công ty thương nghiệp Trung Thiên. Đang ăn cơm ở phòng sát bên cạnh cùng Lã Chấn Dương, trong lúc vô tình nghe được Bí thư Hạ đang ở đây, đặc biệt muốn kính Bí thư Hạ ly rượu biểu thị một chút ngưỡng mộ trong lòng. Bí thư Hạ không nể tình một chút thì thật quá cạn tình rồi.

Đối với công ty thương nghiệp Trung Thiên, Hạ Tưởng tuy là hiểu không nhiều, nhưng bởi vì Ngưu Lâm Quảng quá kiêu ngạo, hắn cũng biết một chút tư liệu. Ít nhất lớp quản lý của Trung Thiên hắn cũng biết một số, biết Chư Cát Phách Đạo là một trong vài Phó tổng giám đốc của thương nghiệp Trung Thiên.

Công ty thương nghiệp Trung Thiên tầng quản lý hết sức lớn, chỉ riêng Phó tổng cũng đã có hơn mười người. Ngoại trừ Trương Thần Phương và mấy người thực sự phụ trách nghiệp vụ ra, các Phó tổng giám đốc khác đều là thân tín của Ngưu Lâm Quảng, là tay chân của gã, làm xằng làm bậy.

Trong đó Chư Cát Phách Đạo được Ngưu Lâm Quảng khen ngợi nhất, bởi vì người này không những có thân thủ, còn có mánh khóe. Được xưng là cố vấn của Ngưu Lâm Quảng. Đương nhiên với những gì Ngưu Lâm Quảng làm, Chư Cát Phách Đạo xưng là quân sư quạt mo là thích hợp nhất.

Chư Cát Phách Đạo tự mình ra mặt đến khiêu khích, là với nguyên nhân gì? Hạ Tưởng trong lòng liền đánh một dấu chấm hỏi thật to. Bởi vì từ sau sự kiện Lã Chấn Dương, Ngưu Lâm Quảng rõ ràng đối với hắn hứng thú hơn nhiều. Hiện tại lại đang là thời điểm mấu chốt của điều chỉnh nhân sự. Mà tâm phúc số một bên mình Ngưu Lâm Quảng nổi tiếng là quân sư quạt mo lại cố tình chèn xe, sau đó lại xuất hiện tiến đến lấy danh nghĩa là kính rượu. Trong đó thực là có rất nhiều nội tình.

Hạ Tưởng nheo mắt lại, nhất là ở Chư Cát Phách Đạo cố tình nhắc tới sự kiện Lã Chấn Dương, ý khiêu khích hắn vô cùng rõ ràng.

Hạ Tưởng ngược lại muốn nhìn Chư Cát Phách Đạo có thể hống hách nhiều ra sao, khoát tay áo:

- Chư Cát tiên sinh tới kính rượu, thì uống một ly được rồi.

Lãnh đạo đã lên tiếng, Bành vĩnh không muốn cũng phải thả đi, nghiêng mình tránh ra cho Chư Cát Phách Đạo. Chư Cát Phách Đạo vẻ mặt tươi cười, đi tới trước mặt Hạ Tưởng, y so với Hạ Tưởng cao chừng hơn nửa đầu, liền cúi người hướng về phía Hạ Tưởng kính rượu:

- Bí thư Hạ, tôi kính anh một ly tỏ lòng tôn kính của tôi một chút.

Hạ Tưởng ngồi im, nhẹ nhàng cầm ly rượu trong tay đưa về phía trước. Cũng không cùng Chư Cát Phách Đạo cụng ly, chỉ là ra hiệu, nói là:

- Coi như tôi kính anh. Chư Cát tiên sinh, tự nhiên là tốt rồi.

Chư Cát Phách Đạo thấy Hạ Tưởng nâng ly mà nhạt nhẽo, cũng không cảm thấy xấu hổ, cười ha hả, một hơi uống cạn:

- Có thể để Bí thư Hạ kính rượu, là vinh hạnh của tôi, tôi cạn, Bí thư Hạ anh tự nhiên.

Hạ Tưởng là khách sáo nói vậy, y thật đúng là biết mượn gió bẻ măng, nói thành Hạ Tưởng kính y. Thực sự là loại người trèo cao. Dương Uy tức giận hừng hực, gã nhìn ra Chư Cát Phách Đạo đặc biệt có ý khiêu khích kiêu ngạo. Bành Vĩnh lại hận không thể cầm cái ghế nện vào đầu, đem cái gì Phách Đạo đồ vật đánh cho đầu rơi máu chảy tại chỗ rồi hãy nói.

Nhưng Hạ Tưởng không lên tiếng, không ai dám manh động.

Hạ Tưởng chỉ huých chạm ly rượu, sau đó cũng không bắt tay Chư Cát Phách Đạo, chỉ là duỗi tay:

- Được rồi, rượu cũng uống rồi, anh và các huynh đệ của anh cứ chậm rãi dùng.

Ngụ ý chính là hạ lệnh tiễn khách.

Chư Cát Phách Đạo vẫn còn chưa đi, tiếp tục nói:

- Bí thư Hạ, Lã Chấn Dương cũng muốn đến đây kính rượu, tuy nhiên y sợ y không được hoan nghênh, muốn để tôi xin ý kiến thử xem ý tứ của Bí thư Hạ…

Sao đây, muốn cố ý gây sự? Hạ Tưởng cho dù là tượng đất cũng có ba phần bực tức. Dù có kiềm chế thế nào cũng không thể chịu được thằng hề ở trước mặt hắn nhảy múa làm trò biểu diễn, không khỏi mặt trầm xuống:

- Các vị uống rượu được rồi, không có gì hay ho mà kính.

Hạ Tưởng lệnh đuổi khách, thoáng cái, Bành Vĩnh liền lập tức đi tới trước mặt Chư Cát Phách Đạo, tay duỗi ra:

- Xin mời!

Chư Cát Phách Đạo da mặt có dày thêm nữa, cũng không có cách nào ở lại thêm, chỉ chắp tay xoay người bước đi. Đã đi tới cửa dường như mới nhớ tới cái gì, lại nói một câu:

- Thật ngại quá, vừa mới nhớ ra, trên đường đi tôi hình như chèn một cái xe, không biết có phải xe số 1 của Bí thư Hạ không?

Bành Vĩnh rốt cuộc không thể nhịn được nữa, một bước dài vọt tới phía trước. Cũng không quan tâm việc liệu có bị Bí thư Hạ phê bình hay không, trước tiên đá một cú sau sẽ giải quyết. Một cước bay ra, hướng phía mông Chư Cát Phách Đạo đá tới.

Chư Cát Phách Đạo cũng không đơn giản, dường như sớm có chuẩn bị, chợt né thân trốn được một bên. Cũng không chờ Bành Vĩnh đá cái thứ hai, cười ha ha:

- Bí thư Hạ, tay chân của anh không phải tiếp khách kiểu này chứ.

Sau đó cũng không quay đầu lại mà đi nghênh ngang.

Hay cho một Chư Cát Phách Đạo, có bản lĩnh có quyết đoán. Còn có thể cầm được thì cũng buông được. Ngược lại khiến cho Hạ Tưởng đánh giá y cao một bậc. Thủ hạ đã như vậy, Ngưu Lâm Quảng chẳng phải là càng khó đối phó rồi sao?

Chư Cát Phách Đạo tuy là hung hăng càn quấy, Hạ Tưởng ngược lại cũng không tức giận lắm. Chẳng mấy chốc mà tức giận tiêu tan. Hắn sớm đã quen với thói uy hiếp ngầm và uy hiếp rõ ràng rồi. Ở thành phố Lang cùng Nga Ni Trần quan hệ lâu rôi, Chư Cát Phách Đạo còn muốn làm cho hắn tức giận, cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Trái lại Bành Vĩnh tức giận đến sôi máu, nhưng lại sợ Hạ Tưởng phê bình, y đứng ở cửa không dám quay lại. Hạ Tưởng hừ lạnh một tiếng:

- Đứng ở cửa làm cái gì? Làm thần giữ cửa à?

Bành Vĩnh mới lại tới chỗ ngồi, ngượng ngùng nhìn Dương Uy liếc mắt một cái. Dương Uy vừa vặn lại mang theo bình rượu, hiện tại liền tiện dịp rót rượu cho mọi người, nói:

- Bí thư Hạ không cần phải không chấp nhặt với bọn chúng. Bọn chúng cứ muốn khoe khoang là khoe khoang. Càng không để ý tới bọn chúng, bọn chúng càng không có ý nghĩa.

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất phẫn uất. Hận là ban nãy không thể cùng Bành Vĩnh đá Chư Cát Phách Đạo một cước.

Nhưng Bí thư Hạ không làm gì, gã cũng không dám đi quá giới hạn. Dương Uy trong lòng hiểu rõ, Bí thư Hạ trong lòng có một dự tính lớn, không phải không xử lý đối phương, là chưa đến lúc đó. Gã rất hiểu thủ đoạn của Hạ Tưởng. Nhưng hiểu rõ thì hiểu rõ, bực bội trong lòng vẫn khó tiêu tan.

Hạ Tưởng cũng nhìn ra mọi người đều rất bực bội. Nhìn thấy Nghiêm Tiểu Thì cũng hơi chau đôi mi thanh tú, không khỏi mỉm cười:

- Nhà hàng cao cấp thế nào đi nữ, cũng khó tránh khỏi có ruồi nhặng. Không thể có ruồi nhặng rồi thì sẽ không ăn cơm nữa, có phải không?

Mọi người mới cười.

Chỉ chốc lát sau điện thoại của Hạ Tưởng vang lên. Vốn không muốn nghe điện thoại, tuy nhiên nhìn thoáng qua số điện thoại, không ngờ là số của Tỉnh ủy, hắn không khỏi sửng sốt. Hiện tại là tám giờ tối, Tỉnh ủy còn có ai gọi điện thoại cho hắn?

Chạy sang căn phòng yên tĩnh bên cạnh nghe điện thoại, trong ống nói truyền đến giọng trầm bổng du dương của Tôn Tập Dân:

- Hạ Tưởng, có thể nói chuyện không?

Chủ tịch tỉnh Tôn hỏi khách sáo như vậy, ai dám nói với Chủ tịch tỉnh là không tiện nghe điện thoại? Hạ Tưởng liền vội khách khí nói:

- Thuận tiện, Chủ tịch tỉnh Tôn có chỉ thị gì?

- Cậu không cần mở miệng là nói chỉ thị. Chẳng lẽ ngoại trừ công việc ra, Chủ tịch tỉnh này sẽ không thể gọi điện cho cậu được sao? Tôn Tập Dân nói nửa đùa nửa thật, ý tứ là thể hiện sự thân thiết,

- Là có chuyện như thế này. Hôm nay tôi và Bí thư Phạm tự nhiên nói đến vấn đề chọn Phó giám đốc sở cho Khu công nghệ cao của Tần Đường. Bí thư Phạm có ý kiến là chỉ tiêu hai Phó giám đốc sở tùy Thành ủy thành phố Tần Đường đề cử. Tôi cũng có ý như vậy, liền y theo chỉ thị của Bí thư Phạm xử lý.

Nếu nói thật là cứ y như tinh thần chỉ thị của Phạm Duệ Hằng mà làm, thì Chủ tịch tỉnh Tôn Tập Dân cũng sẽ không đặc biệt gọi điện thoại nhấn mạnh chuyện này. Điều ông ta muốn là Hạ Tưởng tiếp điện thoại của ông ta, muốn chính là Hạ Tưởng chủ động, chứ không phải để ông ta mở miệng.

Hạ Tưởng lại lần nữa bị Tôn Tập Dân dồn vào chân tường. Nghĩ thầm Chủ tịch tỉnh Tôn rốt cuộc là muốn buộc hắn vào khuôn phép, hay muốn đề cử ai tới Tần Đường lên chức Phó giám đốc sở? Thận trọng suy nghĩ cũng có thể lý giải, cái danh Phó giám đốc sở quả thật có giá trị. Tỉnh Yến lớn như vậy, Phó giám đốc sở cũng không phải rất nhiều. Hơn nữa mỗi cây cải củ là một cái hố, đã sớm bị lấp đầy, bỗng nhiên xuất hiện hai chỉ tiêu, lại đều trao quyền hạn tới cho cấp dưới Tần Đường. Lãnh đạo tỉnh không có hứng thú trong việc tham gia vào lưu chuyển cán bộ thì không đúng chút nào.

Chủ yếu là thái độ của Phạm Duệ Hằng rất kiên quyết, đem quyền lực chuyển xuống cho Tần Đường, để các Ủy viên thường vụ tỉnh uỷ khác không thể nói gì. Nếu không ai cũng có một phiếu muốn chiếu cố đến người của mình.

Tôn Tập Dân là Chủ tịch tỉnh, là nhân vật số 2 của tỉnh Yến. Ông mở miệng không gì đáng trách, cũng có mặt mũi lớn hơn so với người ta.

Hạ Tưởng không thể không nể mặt Tôn Tập Dân:

- Đảng uỷ Thành phố Tần Đường cảm ơn Tỉnh uỷ và Uỷ ban nhân dân đã tín nhiệm. Trong việc chọn người đề cử, vẫn là căn cứ trên nguyên tắc công khai công bằng không thiên vị. Qua thảo luận của Thành uỷ, đề cử ra hai đồng chí là Vương Trường Viễn và Trương Quang Huy, xin Chủ tịch tỉnh Tôn cho ý kiến.

- Ý kiến thì không có ý kiến gì, quyết định của Thành ủy Tần Đường, Tỉnh uỷ và Uỷ ban nhân dân tỉnh sẽ nghiêm túc nghiên cứu.

Tôn Tập Dân nói một câu hách dịch,

- Đồng chí Trương Quang Huy là Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghệ cao?.

Sau khi nhận được khẳng định của Hạ Tưởng, Tôn Tập Dân chỉ "Ồ" một tiếng, rồi không nói về đề tài này nữa, mà là nói vài câu chuyện phiếm, sau đó liền gác điện thoại.

Hạ Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu. Chủ tịch tỉnh Tôn dường như là không hề nói gì cả, nhưng trên thực tế là ám chỉ để Trương Quang Huy tránh đường. Rõ ràng, Chủ tịch tỉnh Tôn biết rất rõ ràng hậu trường của Trương Quang Huy không cứng rắn, đá y ra cũng sẽ không khiến nhiều người bất mãn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trương Quang Huy trong ấn tượng của Hạ Tưởng là người cần cù chăm chỉ giỏi giang. Bây giờ cũng đã sắp đến tuổi nghỉ hưu rồi, đoán chừng cũng là một cơ hội thăng chức Phó giám đốc sở cuối cùng của cả đời. Chẳng lẽ nói sẽ lấy Trương Quang Huy làm vật hy sinh? Xét một cách công bằng, trong lòng hắn không chấp nhận, cả đời cần cù chăm chỉ nhẫn nhục chịu khó, không thể bởi vì hậu trường của gã không chắc chắn mà bị tuỳ ý đem khai trừ.

Nhưng vấn đề là nếu không chấp nhận ý đồ của Chủ tịch tỉnh Tôn, sẽ phải đắc tội với Chủ tịch tỉnh Tôn!

Dường như Chủ tịch tỉnh Tôn sau khi nhậm chức, luôn không ngừng gây phiền phức cho hắn. Phiền phức lần này, đặc biệt khiến người ta nhức đầu.

Tuy nhiên khiến Hạ Tưởng càng bực bội chính là, Chủ tịch tỉnh Tôn gây phiền hà hắn còn chưa tính, nhưng ngay cả một bọn xấu xa cũng dám trêu chọc hắn. Thực khinh thường hắn dễ bắt nạt hay sao?

Giận dữ trong hắn bỗng chốc nhen nhóm, lửa giận là do Lã Chấn Dương khơi ra!