Quan Thần

Chương 1156: Phối hợp ăn ý, hóa giải vấn đề khó khăn



Tống Nhất Phàm lưu luyến không rời, một tay giữ chặt tay áo Hạ Tưởng, mỉm cười gian trá, cắn tai Hạ Tưởng lặng lẽ nói một câu:

- Anh đánh em là có chủ ý ngay từ đầu phải không? Kế hoạch Lolita sắp được thực hiện đúng hay không?

Ngồi ở trên xe quay về Tần Đường, Hạ Tưởng vẫn không kìm nổi cười, Tống Nhất Phàm đúng là một yêu tinh xuống nhân gian, cô khả ái mà phóng khoáng, tinh quái mà xảo quyệt, ở góc độ đàn ông mà nói, những thứ đó so với những đồ trang điểm hoa văn tinh xảo đẹp đẽ gì đó, càng là thứ vũ khí có lực sát thương cao nhất của phụ nữ.

Rất nhanh đã về đến Tần Đường, Hạ Tưởng cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Lão Cổ, nhấc máy lên nghe lại là Cổ Ngọc đang nói:

- Ông nội nói, ông rất tức giận anh. Em gọi vì muốn nói với anh là sau này sẽ không để ý tới anh nữa. Xong rồi, tạm biệt.

Hạ Tưởng còn chưa kịp nói chuyện, Cổ Ngọc đã tắt điện thoại.

Ngẫm nghĩ một chút, rồi không gọi điện thoại lại, có một số việc không cần không cần giải thích vội vàng, thời gian sẽ chứng minh hết thảy.

Về đến Thành ủy, Hạ Tưởng liền cảm thấy không khí có cái gì đó không đúng, không ít người thì thà thì thầm với nhau, vừa thấy hắn lại vội vàng tươi cười ra mặt, cúi đầu chào hỏi, chờ hắn đi qua lại tiếp tục nhỏ to chuyện gì đó.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Vừa về đến văn phòng, đã thấy Từ Tử Kỳ rót một ly nước ấm đưa đến trước mặt hắn, nói:

- Lãnh đạo, có một chuyện tôi phải kiểm điểm trước với ngài, xin ngài phê bình tôi.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Hạ Tưởng chau mày.

- Không cần tự phê bình, nói sự việc trước.

Hắn không thích người khác lấy tự phê bình làm mục đích trốn tránh trách nhiệm.

- Là như vậy…

Từ Tử Kỳ không nghĩ tới sự việc sẽ biến thành một cái trò cười như thế này – ít nhất anh ta nghĩ đây là một trò cười – anh ta nghĩ Tiêu Ngũ sẽ quang minh chính đại giải cứu Tiểu Quỳ, tuyệt không nghĩ đến Tiêu Ngũ lại lấy cách của xá hội đen ra đối đáp.

Sau khi xảy ra sự việc, anh ta vô cùng hối hận, có trời mới biết Bí Thư Hạ sẽ mắng anh ta như thế nào.

Không ngờ Hạ Tưởng nghe xong lại không nói gì đến nửa ngày, khiến lòng anh ta nóng như lửa đốt, nhưng đến khi Bí Thư Hạ mở miệng, lại là nói một chuyện khác:

- Gọi Thu Duệ đến văn phòng tôi một chuyến.

Từ Tử Kỳ dù sao cũng đã theo Hạ Tưởng một thời gian không ngắn, vừa nghe liền hiểu được, lập tức ra ngoài gọi điện thoại, trong lòng vui mừng thầm nghĩ, ha ha, Bí thư Hạ giả vờ không biết chuyện này, chứng tỏ là đã bỏ qua.

Lo lắng, đề phòng mất nửa ngày, rốt cuộc anh ta cũng thở phào một cái.

Lương Thu Duệ đi tới phòng làm việc của Hạ Tưởng, cô cho rằng Hạ Tưởng sẽ hỏi cô việc của Tiểu Quỳ, đang chuẩn bị thoái thác, không ngờ, câu nói đầu tiên của Hạ Tưởng làm cô kinh ngạc:

- Bộ máy tỉnh ủy sắp tới khả năng sẽ có điều chỉnh, có thể là Bí thư Thành ủy Thành phố Tần Đường sẽ trở thành ủy viên thường vụ cao cấp…

Lương Thu Duệ vốn đang đứng nói chuyện, bỗng chốc như bị sét đánh trúng, không đứng vững được mà ngồi xuống, nửa ngày sau mới tỉnh táo lại:

- Bí thư Hạ, chuyện này cũng quá bất ngờ đi…Thật đúng là chuyện tốt quá, chúc mừng Bí thư Hạ.

Hạ Tưởng lại gọi Lương Thu Duệ tiến lên trực tiếp nói rõ, cũng không thèm chú ý tới hình tượng lãnh đạo, mà là hoàn toàn tín nhiệm đối với Lương Thu Duệ, đồng thời, cũng là có một công việc muốn giao cho cô, khoát tay, nói:

- Chỉ có điều khả năng đó có thành hay không vẫn là điều khó nói, Bộ Chính trị vẫn còn muốn tiếp tục họp bàn nghiên cứu thêm…

Hạ Tưởng đột nhiên dừng lại, Lương Thu Duệ lập tức hiểu được hàm ý trong đó:

- Trong lòng tôi tự hiểu, sẽ không để lộ nửa chữ ra ngoài. Bí Thư Hạ, ngài có chỉ thị gì?

Hạ Tưởng thấy Lương Thu Duệ và hắn phối hợp ăn ý, bước đầu có thể coi là đạt đến trình độ của Bành Vân Phong trước kia, trong lòng vui mừng, gật đầu cười:

- Không ngoài việc làm một số văn bản, tài liệu, còn một số số liệu thống kê, liệt kê thành tích của Tần Đường mấy năm gần đây, cùng với ủy ban nhân dân thành phố Tần Đường rõ ràng đã nỗ lực cố gắng…

Lương Thu Duệ hiểu được, tuyên truyền thành tích ở Tần Đường, kỳ thật chính là nâng cao hình tượng Bí Thư Hạ. Để Bí thư thành ủy thành phố Tần Đường được thăng tiến lên vị trí ủy viên thường vụ, cần chú ý tới hai phương diện, thứ nhất giá trị sản lượng và quy mô kinh tế thành phố Tần Đường đạt tới yêu cầu, thứ hai là Bí thư thành ủy là người có kinh nghiệm và lý lịch phù hợp điều kiện được đề bạt, hai thứ đó thiếu một cũng không được.

Tình huống hiện tại, Bản thân thành phố Tần Đường đã đạt được điều kiện, nhưng kinh nghiệm và lý lịch của Bí thư Hạ còn có một chút khiếm khuyết, cần có văn bản tài liệu bù lại. Thành tích công tác như thế nào mới khiến cho lãnh đạo cấp trên tán thành? Nói trắng ra, vẫn là dựa vào tài liệu là chính, tài liệu càng phong phú, càng sinh động càng tốt.

Không thể thiếu các cuộc hội họp, nhưng không có các cuộc hội họp thì lãnh đạo lấy thành tích từ đâu ra? Những tòa nhà lớn, những con đường lớn cũng không thể mang cho lãnh đạo cấp trên xem được, cuối cùng, thứ mà để lãnh đạo cấp trên xem xét, bàn bạc, vẫn là tài liệu.

Lương Thu Duệ tiếp thu được ý đồ của Bí Thư, thấy Bí Thư Hạ có ý không nói đến chuyện của Tiểu Quỳ, thì lại kín đáo nhắc nhở một chút:

- Bí thư Hạ, Tiểu Quỳ gần đây bị ốm, tạm thời không thể nấu cơm cho ngài.

- Bị ốm thì cần phải nghỉ ngơi cho tốt, tôi ăn cái gì bên ngoài cũng được.

Hạ Tưởng nói như không có việc gì, sau lại bổ sung thêm một câu:

- Thay tôi chăm sóc cô ấy thật tốt, giúp cô ấy an tâm dưỡng bệnh, mọi chuyện rồi sẽ tốt cả thôi.

- Một câu cuối cùng đầy thâm ý, Lương Thu Duệ nghe xong liền hiểu, mỉm cười, đi ra ngoài.

Nói chuyện với lãnh đạo, nhiều lúc phải giả bộ ngu ngơ một chút, bởi vì có những chuyện vốn không tiện nói ra, mọi người trong lòng đều hiểu hết, nếu không biết ý mà nói ra chứng tỏ là người không có trí tuệ chính trị.

Nhiều lúc, chúng ta đều biết là chuyện không tốt nhưng vẫn phải làm bởi vì nếu không làm thì sẽ rất khó để bước lên.

Lương Thu Duệ vừa đi không lâu, hạ Tưởng liền nhận được điện thoại của Tiêu Ngũ, sau khi nghe Tiêu Ngũ báo cáo lại tỉ mỉ, Hạ Tưởng chỉ nói một câu

- Tôi biết rồi.

Sau đó lại hỏi:

- Đã thu xếp mọi việc ổn thỏa cả chưa?

- Tất cả đều đã thu xếp ổn thỏa rồi.

Tiêu Ngũ đã thông minh hơn nhiều so với trước kia, không cần nói, anh ta cũng biết Bí Thư Hạ hỏi chính là hai người Nga Ni Trần và Tiểu Quỳ.

- Tôi muốn đứng ra thu xếp nhưng người ta không nghe, đòi tự mình ra tay, đành phải để kệ anh ta.

Tiêu Ngũ vốn định góp tiền góp sức giúp sắp xếp cho nhóm người Nga Ni Trần, Nga Ni Trần tuy rằng bây giờ sa cơ, nhưng vẫn còn cốt tiết, anh ta tuy rằng không được như trước kia tiền nhiều thế nhưng lạc đà dẫu gầy vẫn lớn hơn ngựa, mặc dù hắn không có đến mấy trăm triệu, nhưng mấy chục triệu cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa, Lão Tặc vừa trông thấy Nga Ni Trần liền lập tức tậntâm, chạy trước chạy sau, khiến Tiêu Ngũ xúc động vô cùng, thầm nghĩ rằng đừng chỉ thấy Nga Ni Trần là người xấu, anh ta tuy xấu nhưng cũng là người có tình có nghĩa, có thể khiến cho thuộc hạ một lòng đi theo anh ta như thế, cũng có thể thấy được anh ta cũng có quy tắc đối nhân xử thế.

Lão Tặc dẫn đến khoảng 20 người, vừa thấy Nga Ni Trần xuất hiện lại trên giang hồ, lập tức hoan hô không ngừng, bày tỏ thái độ muốn đi theo Nga Ni Trần.

Nga Ni Trần thuê một nhà dân hẻo lánh ở vùng ngoại ô làm nơi tập hợp, thoạt trông hết sức bình thường. Sau khi đã tụ tập đông đủ mọi người, anh ta mới phân tích tình huống, kết hợp với những vấn đề chính trị khó khăn mà Hạ Tưởng gặp phải ở Tần Đường, liền nhanh chóng bố trí, làm ra một cảnh tượng nhanh gọn, dứt khoát.

Nga Ni Trần đúng là Nga Ni Trần, anh ta muốn đồng thời đạt được hai mục đích, giải quyết dễ dàng vấn đề chính trị khó khăn cho Hạ Tưởng.

Cái Nga Ni Trần muốn không chỉ là ra tay thay Hạ Tưởng giải quyết một vấn đề khó bên cạnh, mà còn muốn từ đó giúp Hạ Tưởng hóa giải một vấn đề chính trị khó, y tự tin hiểu biết về chính trị nhiều hơn Ngưu Lâm Quảng, đã ra tay thì phải thu được hiệu quả một công đôi việc.

Hạ Tưởng vừa đặt điện thoại của Tiêu Ngũ xuống, Lưu Kiệt Huy liền điện tới:

- Bí thư Hạ, qua nghiên cứu thảo luận lại của Hội nghị thường vụ, việc bổ nhiệm đồng chí Hồ Thư Dương đã thuận lợi thông qua biểu quyết.

Lưu Kiệt Huy hành động thật nhanh, Hạ Tưởng cười ha ha:

- Cảm ơn Hội đồng nhân dân ủng hộ công việc của Thành ủy.

- Nhưng tôi có một câu, không biết nên hay không nên nói?

Giọng Lưu Kiệt Huy ẩn chứa ý uy hiếp.

- Chủ nhiệm Lưu có chuyện nói, tôi cũng phải tiếp nhận giám sát của Hội đồng nhân dân.

Hạ Tưởng cười ha ha, hắn cũng biết nói giọng quan cách.

- Tần Đường không thể so với Thiên Trạch, cũng không thể so với thành phố Lang, Tần Đường là trung tâm kinh tế của tỉnh Yến, cục diện chính trị yên ổn đoàn kết là tôn chỉ hàng đầu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Lời Lưu Kiệt Huy tự nhiên có điều ám chỉ,

- Yêu cầu của tỉnh đối với Tần Đường là ổn định vượt qua tất cả.

- Chủ nhiệm Lưu nói đúng, ổn định cao hơn tất cả. Lúc trước chưa đến Tần Đường đã nghe người ta nói Tần Đường nhiều người lắm của, nhiều xe đẹp, nhiều nhà giàu có, còn có người lái xe thiết giáp tuần tra trên đường, nhưng sau khi đến mới biết, người Tần Đường thật sự rất giàu, nhưng chuyện lái xe thiết giáp đi tuần trên đường là chuyện thêu dệt vô căn cứ, chính trị Tần Đường yên ổn, làm sao có thể xuất hiện những nhóm tội phạm mang tính xã hội đen chứ?