Phạm Tiến dù sao cũng là người lớn tuổi trong chốn quan trường, trước mặt mọi người làm sao có thể ép Phó chủ tịch tỉnh Đàm uống rượu? Thật đúng là không hiểu phép tắc.
Đàm Quốc Thụy là người kiềm chế rất tốt, sắc mặt không hề thay đổi.
- Theo lý lẽ mà nói, hôm nay trên bàn rượu chẳng phân biệt cấp bậc, anh có thể chúc tôi, tôi liền cạn ly cùng anh.
Phạm Tiến đột nhiên muốn phát điên? Chương Quốc Vĩ mắt ánh lên một cái nhìn lãnh đạm, không kìm nổi nói một câu:
- Phạm Tiến, Phó Chủ tịch tỉnh Đàm tửu lượng có hạn, không nên miễn cưỡng. Nếu không, để tôi thay mặt Phó Chủ tịch Đàm uống cạn ly này?
Hạ Tưởng cuối cùng cũng lên tiếng, khẽ cười nói:
- Đồng chí Quốc Vĩ, nếu nói muốn uống thay Phó Chủ tịch Đàm, trước hết là phải từ thư ký, thư ký không uống, thì đến lượt tôi. Anh cứ vội vã như vậy có phải là thèm uống rượu hay không? Nếu thực là muốn uống rượu, cử để Công Trị uống vài chén cùng anh, Công Trị có tửu lượng lại sành rượu ngon.
Lời nói ra tuy nhẹ nhàng, giọng nói tuy trầm ổn, nhưng trong lời nói toát lên sự không hài lòng. Mặc dù ai nghe xong đều hiểu điều này. Ngụ ý rằng, nếu bàn về cấp bậc, địa vị thì đều không tới lượt y nói chuyện!
Chương Quốc Vĩ thiếu chút nữa thì đỏ mặt. Hạ Tưởng trước mặt mọi người mắng y. Y rất giỏi giữ thể diện, nếu không phải ngày thường vẫn nhắc nhở chính mình phải biết giữ vẻ tích cực bên ngoài, thoáng cái thì có thể biến sắc mặt. Chẳng qua cố nén một chút, vẫn là nhẫn nại, cười ha hả nói:
- Đồng chí Hạ Tưởng nói đúng, là tôi uống nhiều, chớ trách.
Lại chắp tay lạy mọi người xung quanh, vô cùng hào hứng nói
- Ý kiến của đồng chí Hạ Tưởng tôi xin nhận, tự chịu phạt 3 chén.
Hạ Tưởng cũng nâng ly rượu, thái độ rất vui:
- Tôi mời đồng chí Quốc Vĩ một ly.
Hạ tưởng bình thường không uống rượu, hắn lại không béo, mọi người đều nghĩ tửu lượng hắn không cao. Chương Quốc Vĩ chớp mắt nảy ra một ý hay:
- Đồng chí Hạ Tưởng, chờ lát nữa đồng chí Phạm Tiến kính rượu xong, chúng ta uống vài chén được chứ? Sau khi anh tới nhận chức, chúng ta còn chưa có cơ hội ngồi cùng nhau uống chút rượu. Hôm nay có cơ hội, thì hãy thả ra uống với nhau một lần?
Tướng quân? Hạ Tưởng phất tay ra hiệu từ chối
- Trước tiên chờ đồng chí Phạm Tiến kính cạn ly rượu đã rồi nói sau.
Đàm Quốc Thụy cũng cảm nhận được mùi khói thuốc súng, có lẽ cũng hiểu được vừa rồi hơi quá.Dù sao Hạ Tưởng cũng là nhân vật số một của Tần Đường dotỉnh ủy bổ nhiệm. Thực sự là một quan lớn, Lại là Bí thư thành ủy mạnh về kinh tế nhất của Tần Đường. Bình thường Phó chủ tịch tỉnh cũng có vài phần nể mặt. Y tuy rằng là ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh nhưng thật ra y và Hạ Tưởng cũng không phải quá chênh lệch về cấp bậc, địa vị.
Suy nghĩ thông suốt điều này, Đàm Quốc Thụy liền lại cùng vẻ mặt rất vui thích:
- Đồng chí Hạ Tưởng cùng với đồng chí Quốc Vĩ đấu rượu, tốt thôi, tôi tán thành. Tuy nhiên đừng vội, ta xem ra đồng chí Phạm Tiến có lời gì muốn nói, có lời nói nào có sức mạnh lớn như vậy, có thể khiến tôi nhất định uống cạn ly rượu.
Phạm Tiến nâng ly rượu đứng một hồi, tuy nhiên khuôn mặt vẫn tốt, vẫn ôn hòa mỉm cười:
- Phó chủ tịch Đàm, trước tiên tôi muốn cáo lỗi, muốn nói một câu. Cách làm của tôi ban nãy là thu hút ánh mắt. Hiện tại không phải nói về nghiên cứu ánh mắt kinh tế sao? Ai thu hút được tầm nhìn của mọi người, người đó coi như đã thành công một nửa
Đàm Quốc Thụy trong lòng sớm tức giận. Bị Phạm Tiến ép rượu trước mặt mọi người, y cố gắng kiềm chế, duy trì nụ cười trên gương mặt
- Tốt lắm, đồng chí Phạm Tiến, anh đã thành công một nửa. Sẽ không nói lời nào nữa, tôi phải trách anh đã làm chậm trễ thời gian uống rượu của mọi người.
Tuy rằng đang cười nói, nhưng rõ ràng đã không còn giữ được kiên nhẫn nữa.
Tiệc rượu hôm nay, ngay từ đầu mọi người đều phải say. Hiện tại cảnh tượng loạn xạ dần bắt đầu, sắp có phim hay để xem. Thường Công Trị dù bận tối mắt vẫn thong dong, một tay xoa bụng, một tay gõ bàn, chính là bày ra cho xem dáng điệu làm trò.
Phạm Tiến làm xong khúc dạo đầu, trong lòng cũng biết thời khắc quan trọng tới rồi bèn nói:
- Tôi cũng sẽ ngâm bài "Quan thương hải" (bài thơ của Tào Tháo)!
Trước là lặng im trong chốc lát, sau đó Đàm Quốc Thụy bỗng nhiên cười ha ha, cười đến mức chén rượu cầm trong tay cũng vẩy ra ngoài vẫn không thể dừng cười được:
- Phạm Tiến… đồng chí Phạm Tiến, anh cũng quá hài hước. Để tôi nói anh cái gì là tốt? Người ngồi đây biết về "Quan thương hải" rất nhiều, cứ ngâm một lần, lại chúc rượu tôi, tôi hôm nay còn không uống say sao được?
Phó Chủ tịch Đàm cười thoải mái, không khí căng thẳng vừa rồi lập tức tan thành mây khói. Mọi người đều cười ha ha, dường như bao lời nói hài hước của Phạm Tiến và lời bình của phó Chủ tịch Đàm cũng hài hước như nhau.
Trên thực tế không có một chút buồn cười nào.
Hạ Tưởng chỉ khẽ cười. Hắn đã đoán được điều gì, hơi nhíu mày. Bình thường Phạm Tiến là một người rất quy củ. Hơn nữa hành vi đanh đá không rơi vào người chân thật, hôm nay có phần hơi liều lĩnh.
Phạm Tiến quả thật liều lĩnh, y và Đàm Quốc Thụy sau khi cười xong mới nói.
- Phó chủ tịch tỉnh Đàm, tôi sẽ ngâm "Quan thương hải" (ngắm biển khơi). Tôi còn biết "Quan thương hải" vốn gọi là "Bộ xuất hạ môn hành" (đi ra cửa Hạ Môn). Viết về tiết mùa thu năm 207 công nguyên, khi Tào Tháo chiến đấu tại Ô Hoàn. Lúc ấy Tào Tháo đi ngang qua tỉnh Tề, đi vào vách núi đá…
Nói được một nửa, Phạm Tiến cũng không chờ Phó chủ tịch Đàm lên tiếng, chủ động đứng trước mọi người, nâng nửa ly rượu còn lại uống sạch một hơi, nhìn về phía Chủ tịch Đàm ra hiệu.
Có người phản ứng chậm, không rõ ràng lắm, vừa rồi Phạm Tiến nói mấy câu là có ý gì, nhưng biết đến mọi người sẽ có ý, trong lòng thầm nghĩ Phạm Tiến xem như đã đắc tội chết với Phó chủ tịch tỉnh Đàm.
Không biết người liên quan cũng đã nhìn ra điều gì, bởi vì sắc mặt phó chủ tịch tỉnh Đàm bỗng chốc trở lên xấu hơn. Ánh mắt y lạnh lùng chăm chú nhìn Phạm Tiến chừng vài giây, sau đó chậm rãi dịu xuống, không nói lời nào, đem chén rượu uống cạn một hơi, sau đó buông chén vẻ nặng nề:
- Tôi còn có chút việc phải đi trước, mọi người cứ tận hưởng.
Đàm Quốc Thụy rời đi, thư ký vội vàng đuổi theo. Hạ Tưởng cũng chỉ biết đứng dậy tiễn. Hắn vừa mới đứng lên, Chương Quốc Vĩ từ phía sau hắn liền vội vã vượt lên, chạy nhanh tới trước mặt Đàm Quốc Thụy.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt những người liên quan tới đảng ủy thành phố Tần Đường, chính là thái độ Chương Quốc Vĩ vô cùng bất kính!
Trên quan trường, thứ tự sắp xếp rất quan trọng, Khi bước đi, ai trái ai phải, ai trước ai sau cũng đều có chú ý. Hạ Tưởng đi chậm, Chương Quốc Vĩ không thể bước nhanh vượt qua hắn để giành phần đi lên phía trước.
Nếu nói Chương Quốc Vĩ giành phần kính rượu trước, giành phần nói chuyện trước còn có thể hiểu y đang trong tình thế cấp bách, còn có thể tha thứ. Nhưng vừa rồi y lại lướt qua Hạ Tưởng, hành động này hoàn toàn không cần biết tới uy quyền của Hạ Tưởng, hành vi này là không thể tha thứ được.
Hạ Tưởng dừng ở phía sau Chương Quốc Vĩ, không nói nhiều, chỉ có điều sắc mặt hơi khó chịu. Đàm Quốc Thụy chỉ nói vài câu gì đó với Chương Quốc Vĩ, sau đó liền vội vàng rời đi không quay đầu lại. Từ đầu tới cuối đều không có quay đầu liếc nhìn Hạ Tưởng một lần. Tốt thôi, đúng là Phạm Tiến bất mãn, cũng không cần phải ngay cả toàn bộ Thành ủy Tần Đường cũng không để vào mắt. Hạ Tưởng đối với những bất mãn với Đàm Quốc Thụy càng lúc càng nhiều. Nghĩ thầm rằng, lúc nào có cơ hội tốt sẽ nói chuyện với Phó chủ tịch tỉnh Đàm.
Hạ Tưởng và Chương Quốc Vĩ kẻ trước, người sau trở lại chỗ ngồi. Chương Quốc Vĩ ánh mắt âm trầm liếc nhìn Phạm Tiến một cái, nói:
- Các đồng chí, tôi nói ra suy nghĩ của mình…
- Tôi xin ngắt lời đồng chí Quốc Vĩ một chút.
Hạ Tưởng lập tức cắt ngang lời nói Chương Quốc Vĩ, vẻ mặt nghiêm túc:
- Hôm nay có một số việc đã xảy ra, thật không nên, cũng thật không phù hợp. Tôi muốn nhấn mạnh là, chúc rượu cũng tốt, nói chuyện cũng tốt, nhưng đều phải chú ý một nguyên tắc. Mọi người đều là cán bộ cao cấp thành Phố Tần Đường, vấn đề lễ nghi không cần để tôi năm lần bảy lượt giải thích. Hơn nữa, các đồng chí đang ngồi ở đây so về tuổi đều là lớn hơn tôi, hẳn là so với tôi càng biết điều gì nên làm và điều gì không nên làm.
Hạ Tưởng trên khuôn mặt tối sầm càng thêm tức giận, đập bàn "ầm" một cái Nguồn truyện: Truyện FULL
- Đồng chí cá biệt vô tổ chức vô kỷ luật, lúc này tôi muốn nghiêm túc đưa ra phê bình. Muốn giữ cho cân bằng vị trí của mình, không cần phải chạy loạn nói lung tung. Ảnh hưởng tới hình tượng cá nhân tôi là việc nhỏ, ảnh hưởng tới hình ảnh toàn bộ máy thành phố Tần Đường, khiến lãnh đạo tỉnh đối với lãnh đạo Tần Đường nảy sinh cái nhìn không tốt bôi nhọ vào mặt Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tần Đường mới chính là việc lớn!
Trên gương mặt Phạm Tiến lộ vẻ ngượng ngùng. Tuy nhiên cũng may, y biết Bí thư Hạ chỉ cây dâu mắng cây hòe, y là cây dâu, Chương Quốc Vĩ là cây hòe.
Hình ảnh đẹp đẽ của Chương Quốc Vĩ sẽ khó duy trì. Hai đời Bí thư trước đây đừng nói dám phê bình y trước mặt mọi người, ngay cả một câu nói cũng rất ít. Y cũng đúng là quen thói đi quá giới hạn. Hôm nay bị Hạ Tưởng thể hiện quyền uy của nhân vật số một, lại đập bàn nói bóng nói gió. Vốn là y bởi vì Phạm Tiến khiến Phó chủ tịch tỉnh Đàm bực bội mà sinh ra hờn dỗi. Hạ Tưởng lại hơi bực một chút, vẻ giả tạo của y liền bị xé rách.
- Đồng chí Hạ Tưởng không cần nói bóng nói gió, cái gì gọi là đồng chí cá biệt. Anh là Bí thư, muốn phê bình ai, có thể chỉ mặt đặt tên phê bình họ.
Chương Quốc Vĩ lầm bầm vài câu, răng nghiến vào nhau nói.
- Nói ai, người đó trong lòng cũng đều biết rõ
Hạ Tưởng cũng không sửa lại vẻ ôn hòa đại lượng như trước đây, hăm dọa:
- Đồng chí Quốc Vĩ, anh chấn chỉnh thái độ chưa? Anh đã đặt mình đúng vị trí chưa? Anh không chú ý đến hình tượng của mình sao?
Chất vấn một hơi ba câu, Chương Quốc Vĩ cũng không nghĩ tới việc Hạ Tưởng lại trực tiếp mở miệng tra hỏi. Lại nghĩ dù gì Hạ Tưởng cũng là Bí thư, cũng là nhân vật đứng đầu, y hôm nay quả thực đã phạm vào điều kiêng kị. Chẳng lẽ còn phải làm một trận thề thốt sau này sẽ không dính tới nữa sao?
Nhưng nếu không phủ nhận, phải cam chịu, chẳng phải là chủ động nhận khuyết điểm để cho Hạ Tưởng đánh sao? Chương Quốc Vĩ đã lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, lần đầu tiên phải cứng họng sững sờ tại chỗ không nói ra lời!
- Còn anh, đồng chí Phạm Tiến…
Hạ Tưởng hôm nay dường như rất bực tức đến dọa người. Tất cả mọi người lần đầu tiên thấy Bí thư Hạ nổi giận như thế này.
- Mời rượu thì mời rượu là được rồi. Đồng chí lãnh đạo không có tửu lượng tốt thì không phải miễn cưỡng. Muốn ép lãnh đạo uống rượu, chúng ta là cấp dưới hẳn là phạm sai lầm sao? Bởi vì, việc mời rượu làm Phó chủ tịch tỉnh Đàm bực bội đi rồi, nếu bị đồn ra bên ngoài, toàn bộ máy lãnh đạo thành phố Tần Đường sẽ không thấy ánh sáng trên khuôn mặt.
Chương Quốc Vĩ tức tối nghiến răng nghiến lợi. Khá lắm Hạ Tưởng, Phó chủ tịch tỉnh Đàm rõ ràng lấy cớ có việc đi rồi, anh cần gì nói rõ, có vẻ dường như Phó chủ tịch tỉnh Đàm lòng dạ hẹp hòi. Rõ ràng có ý muốn bôi nhọ Phó chủ tịch tỉnh Đàm.
Điều mà làm cho Chương Quốc Vĩ không ngờ chính là Phạm Tiến cũng không biết phạm vào luồng sức mạnh nào, vẫn còn ấm ức nói:
- Bí thư Hạ, tôi không nói gì quá đáng cả, chỉ nhắc Tào Tháo tới núi đá tỉnh Tề.
- Đủ rồi, không cần nói nữa.
Hạ Tưởng lại đập bàn một cái.
- Hãy hiểu biết một chút anh đã mắc sai lầm trong tư tưởng, mau đi gặp Phó chủ tịch Đàm nhận sai, tự phê bình bản thân.
Phạm Tiến lập tức xấu hổ, không phản đối.
Nhưng trong lúc vừa rồi một hỏi một đáp mọi người ở đây đều nghe rất rõ mọi thứ. Người hiểu biết thi ca, người không biết thi ca đều hiểu rõ Phó chủ tịch tỉnh Đàm xem biển cả của tỉnh Tề thành biển thẳm của thành phố Tần Đường, gây nhầm lẫn. Bởi vì bị người lật tẩy mới thẹn quá hóa giận mà bỏ đi.
Hình ảnh Chủ tịch tỉnh gièm pha trong cảm nhận của không ít người đã xuống dốc không phanh.
Chương Quốc Vĩ nghe ra Hạ Tưởng rõ ràng là phê bình Phạm Tiến, nhưng kín đáo để Phạm Tiến chỉ trích sai lầm của Phó chủ tịch tỉnh Đàm, lại càng nổi giận:
- Đồng chí Hạ Tưởng, sự tình hôm nay tạm thời không đề cập tới. Tiếp tục tiến hành tiệc rượu, các đồng chí đều chưa ăn cơm.
Ý tứ của y đương nhiên là muốn che dấu sự việc, đỡ phải trước mặt mọi người càng nói càng xấu!