Quan Thần

Chương 1193: Nhìn xa trông rộng, cờ đi ba bước



Hạ Tưởng sẽ trong lúc mất đi lý trí, đưa ra phán đoán sai lầm? Sẽ không, trong lòng hắn đã có tính toán. Sau buổi họp, hắn và Phạm Tiến, Lương Thu Duệ, Hoàng Đắc Ích thảo luận một hồi, xác định rõ cách thức hành động.

Hạ Tưởng hiểu rất rõ ràng, Ngưu Lâm Quảng không thể so bì với Nga Ni Trần, Nga Ni Trần có thực nghiệp, tuy rằng đã lấm bùn đen, nhưng thật sự là người có năng lực. Đó là lý do vì sao hắn đi càn quét chốn ăn chơi ở thành phố Lang, có thể trực tiếp đả kích đến Nga Ni Trần.

Nhưng Ngưu Lâm Quảng không có thực nghiệp, ở bên ngoài thì có công ty Trung Thiên thực nghiệp, trên thực tế về danh nghĩa gã căn bản không có bất kỳ thực nghiệp gì, chỉ dựa vào dọa nạt bắt chẹt và thu phí bảo hộ, làm xằng làm bậy tại Tần Đường mấy năm, gom góp tích lũy được của cải 1 tỷ, và cả rất nhiều tội ác.

Nhưng một mặt cũng xác thực kinh tế Tần Đường quả thật phát đạt, công nghiệp giải trí cũng hừng hực khí thế.

Hành động lần này của Hạ Tưởng rõ ràng là muốn kiểm tra nghiêm khắc chốn ăn chơi, kỳ thật là mượn việc kiểm tra, âm thầm bảo hộ những chốn ăn chơi không bị Ngưu Lâm Quảng bắt chẹt trong thời gian vừa qua, nhằm cắt đứt con đường tiền tài của Ngưu Lâm Quảng, để thử thăm dò điểm yếu của Ngưu Lâm Quảng.

Đây là mục đích quan trọng thứ nhất của Hạ Tưởng.

Mục đích quan trong thứ hai, mượn việc kiểm tra chốn ăn chơi, thăm dò sơ qua phân bổ thế lực của Ngưu Lâm Quảng ở Tần Đường, nhờ vậy có thể phỏng đoán được thực lực kinh tế của gã, cũng như nguồn thu nhập chủ yếu, lưu lại để về sau lúc ra tay thì sử dụng.

Mục đích quan trọng thứ ba, để Tiêu Ngũ đi theo đội ngũ cảnh sát, thăm dò toàn bộ ngóc ngách chốn ăn chơi của Tần Đường, và tận dụng mọi khả năng để thiết lập mối quan hệ, coi như kế hoạch dài hạn về sau, hay một cách chính xác mà nói, phải đào hầm, đào hầm thật sâu vì Ngưu Lâm Quảng, hễ việc gì có nghi ngờ thì phòng ngừa chu đáo, sớm định liệu.

Một mục đích quan trọng cuối cùng, là muốn rung cây dọa khỉ, Mã Quân lần này khó lòng thoát chết, đặt Mã Quân vào chỗ chết, là cảnh tỉnh trực tiếp với người đứng đằng sau sự việc, đồng thời việc kiểm tra chốn ăn chơi là cảnh cáo mạnh mẽ ở sau lưng. Một sáng một tối, hai tay đều phải đánh, hai tay đều phải cứng rắn, là thủ đoạn thành thục của Hạ Tưởng.

Không tin là không thể mượn lúc gió đông phong nổi lên để xem Tần Đường biến thiên như thế nào.

Hạ Tưởng táo bạo như vậy, là bởi vì hắn nhận được điện thoại của Chung Nghĩa Bình. Chung Nghĩa Bình đảm nhiệm chức Bí thư huyện ủy huyện Cảnh ở lân cận huyện An, đối với sự cố của huyện An rõ như lòng bàn tay, hơn nữa đội công trình cũng có người thân cận của y, biết được số người tử vong chính xác là 302 người!

Lúc Hạ Tưởng nghe được con số thì hít ngược vào một ngụm khí lạnh.

Thật là một công trình chiến tích, thật là một cuộc chạy đua tốc độ gấp rút đã dẫn tới tai nạn khủng khiếp động trời này!

Hắn biết rõ, sự việc, không che đậy được nữa, nhất định sẽ cát bụi mịt mù, nhất định sẽ tạo thành một cuộc tấn công trực tiếp đối với cục diện chính trị của tỉnh Yến.

Bởi vì Hạ Tưởng hiểu rõ quỹ tích vận mệnh của Tôn Tập Dân, bởi vì khi có lũ, lịch sử sẽ có quán tính mạnh mẽ, sẽ không thay đổi theo ý chí của con người!

Cục diện chính trị của Tỉnh Yến, vừa mới yên ả được không lâu, lại sắp nghênh đón một lần rung chuyển mãnh liệt.

Ngay sau khi Hạ Tưởng phân công nhiệm vụ xuống phía dưới, ngay lúc Hoàng Đắc Ích đích thân chấp hành nhiệm vụ, ngay thời điểm Tiêu Ngũ bí mật đi theo đội ngũ cảnh sát tiến hành đại kế triệt để của Hạ Tưởng, thì trong tỉnh đã nghênh đón đợt sóng tấn công thứ nhất.

Sự cố an toàn đặc biệt trọng đại của huyện An, bị người ta tập trung đăng báo đưa tin trước tiên không phải là số người tử vong, mà là ngôn luận của Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Bành Dũng, trong một đêm, hình ảnh Trưởng ban thư ký Bành ăn nói ngông cuồng đã được truyền khắp nơi.

Chương Quốc Vĩ thực ra cũng biết sự cố an toàn trọng đại của huyện An trước tiên, y không để tâm, bởi vì tỉnh Yến hàng năm đều có rất nhiều sự cố an toàn lớn nhỏ phát sinh, hơn phân nửa đều chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Hơn nữa huyện An ở gần tỉnh thành như vậy, thành phố Yến và trên tỉnh chắc chắn sẽ lại đè xuống giấu diếm, trên dưới đồng lòng, sự cố chắc chắn sẽ bị giấu diếm gắt gao và sẽ tiêu diệt ngay khi vừa mới manh nha.

Y hiện tại lo lắng chính là, dụng ý Hạ Tưởng đột nhiên làm to chuyện muốn kiểm tra chốn ăn chơi đích thực là nằm ở đâu? Lấy trí tuệ chính trị của Hạ Tưởng, chắc chắn sẽ không ra chiêu lừa đảo, nhưng hành động này của hắn nhất định có thâm ý sâu sắc, rốt cuộc lưỡi kiếm chỉ về hướng nào?

Chương Quốc Vĩ suy nghĩ nát óc vẫn không có lời giải đáp, ánh mắt của y đương nhiên không thể nhìn xa trông rộng bằng Hạ Tưởng, ít nhất trong ván cờ lâu dài, phải chậm hơn ba bước!

Điện thoại vang lên, Chương Quốc Vĩ vừa nhìn dãy số đã biết là Lưu Kiệt Huy gọi điện tới, vốn không định tiếp, nhưng lại sợ bị người nói là bạc tình bạc nghĩa, nên đành nghe máy:

- Lão Lưu, tôi cũng nghe nói về sự tình, không dễ làm đâu.

Mở đầu đã chặn miệng Lưu Kiệt Huy.

Lưu Kiệt Huy còn chưa kịp thưởng thức nỗi cay đắng từ Chủ nhiệm Lưu chuyển thành Lão Lưu, liền lại trực tiếp bị tạt vào đầu một chậu nước lạnh, trong lòng đủ mọi dư vị không vui. Nhưng "người đang đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu", Mã Quân đã bị người ta biến thành con tốt thí, y thực sự hối hận trước đó đã gả con gái cho một người đầu heo não lợn như vậy.

Nhưng sau khi nghe Mã Quân bị trúng ba phát súng vào người, y không khỏi hận đến nghiến răng nghiến lợi, đương nhiên không phải hận Mã Quân mà là hận Hạ Tưởng, bởi vì Hạ Tưởng cũng có mặt ở đó lúc đấy. Tuy nói nghe đồn là Mã Quân muốn nổ súng sát hại Bí thư Thành ủy mới bị cảnh sát bắn trúng tại chỗ, y không tin, một lòng cho rằng Hạ Tưởng cố ý hãm hại Mã Quân, chính là muốn đặt Mã Quân vào chỗ chết.

Không thể không cầu xin tình cảm của Chương Quốc Vĩ, cứu mạng người quan trọng hơn.

- Thị trưởng Chương, kiểu gì cũng phải nghĩ biện pháp. Tội của Mã Quân không đáng chết, nó là bị người ta hãm hại. Anh cũng biết nó chỉ là một đứa không có đầu óc.

Lưu Kiệt Huy buộc phải hạ thấp mặt mũi, nhưng cũng không thể quá khiêm tốn nhũn nhặn,

- Hơn nữa Mã Quân lại rất vô tư, nói không chừng người khác hỏi cái gì, nói cái đó, nó lại biết rất nhiều sự tình không nên biết đến.

Chương Quốc Vĩ giận dữ, thế nào chứ, Lưu Kiệt Huy uy hiếp y, ý tứ là nói Mã Quân sẽ nói ra rất nhiều tin tức nội bộ? Trong lòng y hiện lên sát ý, không thể để Mã Quân lại, giữ gã lại, tuyệt đối là cái tai họa, tuyệt đối là bom hẹn giờ.

Lưu Kiệt Huy cũng thực không ra cái thể thống gì cả, một kẻ chó má vô liêm sỉ, Chương Quốc Vĩ âm thầm ngăn cơn tức trong lòng, ứng phó nói:

- Hiện tại Mã Quân còn đang cấp cứu ở bệnh viện, tôi sẽ bố trí thỏa đáng một chút, trước tiên bảo toàn tính mạng rồi sẽ nói sau.

Lại tùy ý nói vài câu, Chương Quốc Vĩ liền chào từ biệt Lưu Kiệt Huy, vẻ mặt tức giận mà suy nghĩ nửa ngày, gọi một cuộc điện thoại bí ẩn, sau khi dặn dò vài câu, lại gọi Dịch Diễn sang, bảo y buổi tối hẹn gặp mặt Ngưu Lâm Quảng.

Lời nói của Lưu Kiệt Huy ngược lại đã nhắc nhở y, Mã Quân còn sống, đối với y, đối với Ngưu Lâm Quảng đều cực kỳ bất lợi, không thể để ở lại thế gian, hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện, cấp cứu không thành công sẽ là kết quả tốt nhất.

Đương nhiên, sự việc không thể do y đề xuất, y chỉ cần trình bày một chút quan hệ lợi hại, nói qua loa là được. Hơn nữa hành động kế tiếp của Hạ Tưởng sẽ mang đến ảnh hưởng tiêu cực không thể coi thường đối với Ngưu Lâm Quảng. Ngưu Lâm Quảng chắc chắn sẽ tức giận đến mức dậm chân, trong tình thế cấp bách, sẽ làm ra một vài sự tình chó cùng rứt giậu.

Chương Quốc Vĩ tin tưởng, y vẫn ngồi yên ổn ở phía sau như cũ, bất động như cây tùng mà một mình chỉ huy toàn cục.

Hoặc là, y vẫn tự nhận mình vẫn là nhân vật số một của Tần Đường.

... Chỉ có điều không ai dự đoán được, mà ngay cả Hạ Tưởng cũng thật không ngờ đến, đó là Phó Tiên Phong trong cơn phẫn nộ, cũng có ý muốn giết chết Mã Quân, y cũng nghe nói Mã Quân bị súng bắn trọng thương, đang cấp cứu ở bệnh viện, cũng thông qua con đường nào đó mà để lọt ra tin tức nào đó.

Đêm đó, Mã Quân đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm đột nhiên thân thể co giật, đau đớn rúm ró mà chết. Nguyên nhân chết không rõ ràng, bước đầu nghi ngờ là dùng sai thuốc làm cho chức năng thần kinh hỗn loạn, hoặc là chức năng thân thể đột nhiên mất cân đối, tim bất ngờ ngừng đập mà chết, cho dù bệnh viện nghiên cứu một phen, vẫn cho ra một kết luận lập lờ.

Vừa không thừa nhận là trách nhiệm của bệnh viện, cũng không dám chắc chính là nguyên nhân tự thân của Mã Quân, nhưng có thể khẳng định chính là, không phải do bị súng bắn trọng thương!

Cái chết của Mã Quân đã trở thành một vết cắn, một sự bí ẩn, cũng trở thành nỗi đau xót vĩnh viễn trong lòng Lưu Kiệt Huy, y không hoài nghi Ngưu Lâm Quảng, cũng không hoài nghi Chương Quốc Vĩ, chỉ hoài nghi Hạ Tưởng! T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Y một mực nhận định, khẳng định là Hạ Tưởng ngầm hạ độc thủ, hại chết Mã Quân. Y quyết định không tiếc mọi giá phải trả, không buông tha bất kỳ một cơ hội nào có thể trả đũa Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng cũng chẳng hay biết gì, không biết Mã Quân tại sao lại đột nhiên chết, người hắn hoài nghi đương nhiên là Chương Quốc Vĩ và Ngưu Lâm Quảng, nhưng không có chứng cớ, chắc chắn sẽ không nói ra một câu. Tuy nhiên hắn cũng không suy đoán quá nhiều về việc này, bởi vì lúc này sự cố an toàn trọng đại của huyện An, đã dấy lên sóng gió trong cả nước.

Hình tượng của Trưởng ban thư ký Bành bị dân mạng hủy hoại chỉ trong chốc lát, ảnh hưởng chỉ là một cán bộ cấp sở. Nhưng những con sóng sau đó, đã ảnh hưởng tới những cán bộ có cấp bậc rất cao khác.

Cũng không biết một phóng viên nào đó, hoá trang thành dân bản địa xen lẫn trong những người dân ở đó, cùng ăn ở với người dân bản địa, cùng nói chuyện với nhau, sau nhiều ngày điều tra kỹ lưỡng, cuối cùng cũng lấy được con số người tử vong chính xác, 302 người!

Thậm chí còn có cả danh tính và tuổi của phần lớn người trong đó, đều có ghi chép trong hồ sơ, sau đó đã đưa lên mạng.

Lập tức dẫn tới bùng nổ trên toàn bộ mạng truyenfull.vn.

Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Yến, bị đẩy đến trên đầu sóng ngọn gió!

Trong hội nghị triệu tập khẩn cấp của Tỉnh ủy, Phạm Duệ Hằng lần đầu tiên thất thố trước mặt mọi người, thậm chí đập bàn, âm thanh lớn đến nỗi tưởng như cãi lộn, yêu cầu kiểm tra nghiêm ngặt chân tướng sự thật, trả lại sự chân thực cho cư dân mạng, đưa cho dân chúng một lời giải thích.

Thần thái của Tôn Tập Dân rất không tự nhiên, giọng nói cũng không có khí thế, chỉ năm lần bảy lượt mà nhấn mạnh để ổn định chính trị tỉnh Yến, vì Trung ương khỏi phải lo lắng, nhất định phải khống chế sự cố trong phạm vi tỉnh Yến.

Phạm Duệ Hằng lại không đồng ý, kiên quyết yêu cầu báo cáo lên Quốc vụ viện, bởi vì nếu chậm báo cáo một ngày, sẽ phải gánh chịu rất nhiều sai lầm lớn.

Trong Hội nghị thường vụ, Đàm Quốc Thụy phản đối báo cáo lên Quốc vụ viện, Cao Tấn Chu tán thành báo cáo, Hồ Tăng Chu đồng ý báo cáo, Vương Bằng Phi đồng ý báo cáo, Tiếu Viễn Tâm cũng ủng hộ báo cáo, cuối cùng phần lớn Ủy viên thường vụ giơ tay biểu quyết nhất trí, thông qua nghị quyết Phạm Duệ Hằng đề xuất báo cáo lên Quốc vụ viện.

Bởi vì trong lòng phần lớn mọi người đều biết, tử vong hơn 300 người, đã cấu thành sự cố trọng đại về mặt an toàn, nếu không báo cáo lên trên, nhất định sẽ phải gánh chịu trách nhiệm lớn hơn nữa.

Sau khi Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh báo cáo lên Quốc vụ viện, Quốc vụ viện vô cùng kinh hãi, lập tức khởi động các biện pháp ứng phó khẩn cấp đối với các sự cố trọng đại về mặt an toàn quốc gia, phái tổ xử lý sự cố, cấp bách đến huyện An.

Sau khi tổ xử lý sự cố của Quốc vụ viện đến huyện An, phát hiện công tác cứu viện đã dừng lại, bởi vì ba ngày trôi qua, những người bị chôn ở dưới đống gạch đá lổn nhổn không có khả năng còn sống, công việc chủ yếu mà tổ phải làm chính là xác minh số người tử vong.

Số người tử vong nhiều ít bao nhiêu, liên quan đến truy cứu trách nhiệm lớn nhỏ, liên quan đến việc truy cứu trách nhiệm của các cán bộ thuộc các cấp bậc khác nhau!

Cuối cùng số người mà tổ xử lý sự cố của Quốc vụ viện xác minh được hoàn toàn giống với số người công bố trên mạng, 302 người chết, đã cấu thành sự cố an toàn trọng đại.

Sau khi báo cáo trình lênQuốc vụ viện, Thủ tướng vô cùng tức giận!! ~!

Sau đó, Quốc vụ viện lập tức khởi động trình tự truy cứu trách nhiệm sự cố an toàn đặc biệt trọng đại, truy cứu vấn đề trách nhiệm của lãnh đạo có liên quan, tiến hành nghiên cứu.

Dưới đề nghị của Thủ tướng, bộ Chính trị triệu tập họp hội nghị, lây ý kiến về việc xử lý sự cố an toàn trọng đại đặc biệt của tỉnh Yến, tiến hành thảo luận. Quốc vụ viện đệ trình nhận định về trách nhiệm là, trách nhiệm lớn nhất thuộc về lãnh đạo chủ chốt của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện huyện An, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Yến cũng phải có trách nhiệm nhất định, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Yến cũng thiếu sự giám sát, có trách nhiệm khi che giấu không báo cáo.

Đề nghị xử lý cảnh cáo đối với Chủ tịch tỉnh Tôn Tập Dân.

Ngô Tài Dương lại đề xuất ý kiến khác. Ông ta cho rằng Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Yến cũng chịu trách nhiệm chính, đề nghị miễn chức vụ Chủ tịch tỉnh Yến của Tôn Tập Dân!

Ngô Tài Dương khí thế mười phần, lời của ông ta vừa tung ra, ngay lập tức dẫn tới tiếng thảo luận bàn bạc không nhỏ trong hội nghị bộ Chính trị.

Ngô Tài Dương là nhân vật lãnh đạo của thế lực gia tộc, lời của ông ta, trên cơ bản sẽ có không ít Ủy viên bộ Chính trị của thế lực gia tộc hùa theo. Quả nhiên, tiếng nói của ông ta vừa dứt, sau đó đã có bốn năm người tỏ vẻ tán thành.

Chủ tịch Quốc hội phản đối bãi miễn Tôn Tập Dân.

Thủ tướng cũng là ý kiến phản đối.

Tổng bí thư không bày tỏ thái độ.

Thái độ của Quan Viễn Khúc không quá rõ ràng.

Hội nghị lần thứ nhất, không đạt được nhất trí chung. Nhưng đều có thể nhận thấy, thái độ của Ngô Tài Dương vô cùng kiên quyết, chắc chắn sẽ tiếp tục đẩy mạnh đề nghị bãi miễn Tôn Tập Dân.

Ai cũng rõ ràng một điểm là, Tôn Tập Dân đắc tội Ngô Tài Dương, mặc dù có người không rõ ràng lắm rốt cuộc là đắc tội như thế nào với Ngô Tài Dương, nhưng đều nhìn ra, dù sao Ngô Tài Dương cũng quyết tâm phải nắm được việc này không tha, sẽ không dễ dàng dừng tay.

Nhà họ Ngô giận dữ, tuy rằng chưa đến nỗi phong ba bão táp, cũng sẽ dấy lên sóng gió không nhỏ.

Huống hồ Tôn Tập Dân quả thật có vấn đề bị người ta nắm được nhược điểm...

Tỉnh Yến, phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh.

Tôn Tập Dân bỗng chốc tựa hồ như già đi rất nhiều, ngồi yên lặng trên ghế.

Y đã nghe được định hướng của hội nghị Bộ Chính trị trước tiên, đối với việc Ngô Tài Dương đề xuất miễn chức y mặc dù đã ở trong dự đoán của y, nhưng y cũng bị ảnh hưởng mạnh.

Chẳng lẽ là bởi vì Hạ Tưởng?

Tôn Tập Dân tự nhận cũng không có gì đắc tội với Ngô Tài Dương, lui tới cũng không nhiều, bình thường quan hệ mặc dù không thân thiết, nhưng cũng tạm được, không phải là đối địch. Tại sao Ngô Tài Dương lại tóm chặt việc này không tha, muốn phá hỏng con đường làm quan của y?

Ở trong quan trường, hủy hoại tiền đồ của người khác không khác gì giết chết tính mạng của người ta.

Tôn Tập Dân hận Ngô Tài Dương thấu xương, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Ở trên người y hiện toàn là nước bẩn, tẩy cũng rửa không sạch, cũng không thể trách Ngô Tài Dương muốn ném đá xuống giếng, chính là tự bản thân mình không đủ cứng rắn.

Nhưng vấn đề là, ai có thể nghĩ đến việc xuất hiện sự cố an toàn trọng đại ngoài ý muốn?

Lại nghĩ đến việc lúc đến huyện An thị sát, đường Sơn Thủy đột nhiên bị lở đất, chặn đứng đường đi, trong lòng y liền càng sững lại. Lại liên tưởng tới huyện An là nơi Hạ Tưởng từng đảm nhiệm Phó chủ tịch thường trực huyện, đường Sơn Thủy lại là quốc lộ Hạ Tưởng xây dựng cải tạo, chẳng lẽ Hạ Tưởng thật sự là khắc tinh của cuộc đời y?

Được lắm, lúc ấy tại sao lại bị ma xui quỷ ám muốn đi thị sát cái đường Sơn Thủy gì đó? Tỉnh Yến rộng lớn như vậy, đâu phải không có chỗ để thị sát, đâu phải không có cảnh quan, lúc ấy lại cứ một mực chỉ nghĩ tới huyện An, nghĩ tới đường Sơn Thủy, lẽ nào trong tiềm thức, là có nhân tố Hạ Tưởng ở bên trong?

Tôn Tập Dân hối tiếc cũng không kịp.

Nhưng trong đời người, hối hận cũng là vô dụng, sau khi sự việc xảy ra thì dù có Gia Cát ở đây, cũng không có cách nào sửa lại sai sót động trời đó được.

Một bước sai, nghìn bước sai, có lẽ ngay từ đầu cố ý lôi kéo Hạ Tưởng chính là bước sai đầu tiên, sau đó lôi kéo không thành, liền chuyển thành gây bất hòa và chèn ép, sau đó còn thị sát huyện An, sau đó huyện An kịp thời tiếp thu ý đồ lãnh đạo, vì nịnh nọt, đã mở rộng thêm đường Sơn Thủy.

Quả thật bất kể có thừa nhận hay không, Tôn Tập Dân cũng biết rất rõ trong lòng, đối với việc mở rộng thêm đường Sơn Thủy ở huyện An sẽ rất có lợi cho y, cho nên mới vô cùng quan tâm đến tài chính của công trình, cũng tự mình hỏi đến việc này.

Sự nhiệt tình lúc đó, hiện giờ đã trở thành phiền toái của y!

Tôn Tập Dân lắc đầu, làm quan mà không đủ năng lực, không có cách nào, không thể oán trời trách đất, chỉ có thể tự trách mình, dùng một câu nói khó nghe để hình dung chính là, xui xẻo thúc giục.

Một con đường Sơn Thủy, năm đó tạo nên thanh danh của Hạ Tưởng, không ngờ nổi, lại trở thành điểm trượt của y. Giữa y và Hạ Tưởng, không hòa hợp như vậy sao?

Bí thư Lưu Trình ở bên ngoài nhẹ giọng xin chỉ thị:

- Chủ tịch tỉnh Tôn, Phó chủ tịch tỉnh Đàm đến.

Sau khi sự cố phát sinh, những lãnh đạo chủ chốt của Đảng và Chính quyền tỉnh Yến, đều kính trọng nhưng vẫn giữ khoảng cách với y, như thể y là ôn thần, khiến cho y trong lòng rất tức giận, y vẫn còn chưa rớt đài!

Cán bộ Tỉnh Yến, sao lại đều bợ đỡ như vậy?

Y chưa chắc đã không qua được cửa này!

Tôn Tập Dân thậm chí căm phẫn nghĩ, chờ sau khi y qua được cửa này, lại một lần nữa thu thập non sông, lại một lần nữa tạo dựng uy vọng, nhất định phải khiến những người coi khinh y, đều phải trả giá.

Chờ y lên làm Bí thư Tỉnh ủy tại tỉnh Yến, những người trước kia kính trọng nhưng giữ khoảng cách đối với y, ai cũng sẽ phải coi trọng ba phần đối với y.

Không nghĩ tới sau khi tin đồn từ bộ Chính trị truyền ra, người đầu tiên tiến đến thể hiện thiện ý với y không ngờ lại là Đàm Quốc Thụy, khiến cho y có phần xúc động, lòng người không cũ, Quốc Thụy, mới là người tốt nhất.