Buổi chiều hôm đó, Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh Phó Nghĩa Nhất dẫn tổ điều tra xuống điều tra ở Tần Đường, bắt đầu tiến hành điều tra sự việc giữa Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ, chính thức mở ra đợt sóng phản kích đầu tiên của Chương Quốc Vĩ.
Sau khi Phó Nghĩa Nhất đến Tần Đường, Chương Quốc Vĩ và Thường Công Trị đã trực tiếp ra đón, Hạ Tưởng không ra mặt. Không phải do Hạ Tưởng có ý thoái thác, bản thân là Ủy viên thường vụ, vốn chức cao hơn Phó Nghĩa Nhất, nói cách khác, Phó Nghĩa Nhất không đủ tư cách để Hạ Tưởng ra đón.
Phó Nghĩa Nhất tuy hiểu rất rõ phép tắc trong giới quan trường là như thế, nhưng trong lòng vẫn mong muốn Hạ Tưởng nể mặt y một lần, cuối cùng Hạ Tưởng lại lấy thái độ làm theo việc công, căn bản không quan tâm đến việc y đến, làm cho y trong lòng có đôi chút khó chịu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhưng không thoải mái cũng phải chịu, ai bảo Bí thư Hạ là lãnh đạo Tỉnh?
Sáng sớm hôm sau, Phó Nghĩa Nhất nhắc đến chuyện đến gặp Bí thư Hạ, không ngờ Từ Tử Kỳ trả lời là:
- Bí thư Hạ bây giờ không có thời gian, đợi sắp xếp thời gian đã, xong sẽ gọi điện thoại lại cho ông.
Lại càng khiến y tức giận. Nhưng tức giận thì tức giận, cũng chẳng thể làm gì được Hạ Tưởng cả, Hạ Tưởng chẳng những là Ủy viên thường vụ Tỉnh, xứng đáng là người lãnh đạo, địa vị của hắn ở tỉnh Yến vô cùng vững chắc, có quan hệ rất tốt với Bí thư và Chủ tịch tỉnh, ở tỉnh Yến chẳng ai là không nể hắn!
Trừ khi, điều tra ra hắn có vấn đề!
Phó Nghĩa Nhất vô cùng tức giận, không gọi điện thoại lên Tỉnh ủy để báo cáo tình hình công việc mà lại gọi điện thoại thẳng lên Ủy ban kỷ luật Trung ương, tố cáo thái độ của Hạ Tưởng với Thôi Hướng.
Phó Nghĩa Nhất đã đến, khiến thế cục của Tần Đường căng thẳng hẳn.
Tuy Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ chưa bị áp dụng biện pháp nào, hơn nữa tạm thời còn chưa bị đình chỉ công tác, nhưng chuyện xấu của hai người đã truyền khắp Tần Đường, người có chút đầu óc chính trị một chút đều có thể đưa ra kết luận, bất luận có vượt qua được ngưỡng cửa trước mắt không, Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ cũng để lại vết nhơ trong cuộc đời làm chính trị của mình, hơn nữa hai người nhất định phải có một người phải bị điều chuyển, không thể cùng nhau ở lại Tần Đường này được.
Càng hiểu rõ hơn một điểm, Chương Quốc Vĩ đã ra tay, hơn nữa thủy đoạn còn vô cùng lợi hại, hoặc có thể nói một cách chính xác hơn, chính là đánh đúng chỗ đau của Bí thư Hạ.
Mùa xuân ở Tần Đường tuy ấm áp nhưng vẫn còn hơi lạnh, xem ra cũng giống như một đêm trời chuyển xuân vậy, ngày mà cây cối khắp nơi đua nhau nở hoa, vẫn còn một khoảng cách rất gian nan cần phải đi qua.
Mọi người ai cũng nghĩ Bí thư Hạ nhất định sẽ trả đòn đúng lúc, thậm chí có thể đến hẳn Bắc Kinh hoặc lên Tỉnh ủy, không ngờ điều làm mọi người vô cùng ngạc nhiên là, Bí thư Hạ không đi đâu cả, vẫn ở Tần Đường làm việc, bình tĩnh khác thường, thậm chí còn cùng với Phạm Tiến bàn bạc một cách chi tiết về việc điều chỉnh nhân sự.
Sau khi hết giờ làm, có người còn nhìn thấy Bí thư Hạ và Từ Tử Kỳ chắp tay sau lưng, dáng vẻ rất thoải mái cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm.
Suy cho cùng thái độ của Ủy viên thường vụ Tỉnh quả thực khác biệt, nhưng cũng có người nghĩ, Bí thư Hạ đang có tình tỏ ra thoải mái mà thôi, bản thân hắn hiện nay còn khó đảm bảo, làm sao mà có thể để ý tới Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ được?
Những tin đồn liên quan đến việc Ủy ban Kỷ luật Trung ương bắt đầu điều tra Hạ Tưởng cũng đang được loan truyền rộng rãi, Tần Đường đang giống như một nồi nước đang nấu, chờ sau khi nước sôi, mở vung ra mới biết cuối cùng là ai bị nấu chín.
Bây giờ mọi người đều ở trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, chẳng ai có thể quan tâm đến người khác được.
Đương nhiên, càng nhiều người đang đồn đại chuyện tình cảm giữa Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ, nói thật, một vấn đề tác phong sinh hoạt thôi thì thật sự không thể lật đổ được Phó giám đốc sở, huống hồ là Ủy viên thường vụ, nhưng điều đáng nói là ở chỗ cả hai người đều là Ủy viên thường vụ, còn là đồng nghiệp với nhau, tình cảm của hai Ủy viên thường vụ thì lại khác.
Mới là điều khiến người t đau đầu nhất.
Còn có người lo rằng sự điều tra của Ủy ban kỷ luật Trung ương đối với Bí thư Hạ cũng không phải chỉ rung cây dọa khỉ, nói không chừng một ngày nào đó lại có người từ Ủy ban kỷ luật Trung ương từ trên trời rơi xuống, muốn điều tra Hạ Tưởng, đến lúc đó Tần Đường lại có trò hay để xem.
Bí thư Hạ còn quân bài nào chưa lật lên hay sao?
Hạ Tưởng lúc đi dạo trên con đường đầy gió xuân của Tần Đường, hắn hít một hơi không khí trong lành, xúc động nói:
- Nghe nói hoa đào bên bờ biển vẫn chưa nở?
Từ Tử Kỳ liền nói:
- Vẫn chưa nở ạ, bờ biển gió to, vẫn còn lạnh, hoa đào nở rất muộn, phải tháng tư hoa đào ở Sơn Tự mới bắt đầu nở rộ. Tôi đoán là cũng phải đến tầm tháng tư hoa đào bên bờ biển cũng mới nở.
- Tử Kỳ, đối với một cán bộ Đảng viên mà nói, vấn đề về phụ nữ có lúc chẳng là gì cả, nhưng có lúc lại trở thành chuyện rất lớn, cần phải xem người chống đối anh trong chính trị, có thể biến chuyện nhỏ thành chuyện lớn hay không.
Hạ Tưởng vốn là nói về vấn đề của Lương Thu Duệ, thật ra là nhắc nhở cho Tử Kỳ, hắn không muốn lại một người nữa bên cạnh hắn vì chuyện liên quan đến đàn bà mà bị người khác nắm được điểm yếu.
- Bí thư Hạ, tôi đã sửa rồi, chuyện lần trước, đã làm cho tôi rất xúc động, bây giờ Trưởng ban thư ký xảy ra chuyện này, tôi càng hiểu thêm về con người trong giới quan trường, nếu đã làm thì sẽ rất nguy hiểm nếu để người khác phát hiện.
Từ Tử Kỳ do dự một chút, lại hỏi tiếp:
- Trưởng ban thư ký và Thị trưởng Nam có phải là đang gặp rắc rối đúng không?
- Rắc rối đương nhiên phải có, nhưng không nhất thiết đã là rắc rối lớn, hành sự tại nhân, có người có thể làm lớn chuyện, chúng ta cũng nên nghĩ cách làm lớn chuyện, văn so với văn, ai hay hơn sẽ thắng.
Hạ Tưởng vỗ vỗ vai Từ Tử Kỳ,
- Tử Kỳ, lần điều chỉnh nhân s này, cậu cũng nên tiến thêm một bước nhỏ nữa đi thôi.
Từ Tử Kỳ đã muốn được thăng chức từ Phó cục trưởng lên Cục trưởng từ lâu rồi, bây giờ có thêm lời hứa đáng ngàn vàng này của Hạ Tưởng, anh ta hiểu điều anh ta muốn không còn cách xa nữa, vui qua đến mức chân tay luống cuống hết cả lên, định nói lời cảm ơn, Hạ Tưởng lại nói thêm:
- Tiến chắc từng bước, đừng làm tôi thất vọng.
Từ Tử Kỳ nắm chặt hai tay, gật đầu rất mạnh.
Tạm biệt Từ Tử Kỳ, Hạ Tưởng lại đi gặp Phó Tiên Tiên và Cổ Ngọc.
Bây giờ càng phải cẩn thận hơn, hơn nữa Cổ Ngọc và Phó Tiên Tiên ở trong khách sạn do Nga Ni Trần mở, rất an toàn.
Sau sự việc lần trước, Cổ Ngọc không phải rời khỏi Tần Đường, bởi vì nghe Phó Tiên Tiên thêm dầu thêm muối nói có người muốn lợi dụng ảnh chụp để đối phó với Hạ Tưởng, Cổ Ngọc từ trước đến nay không quan tâm đến chính trị, đột nhiên có hứng thú vô cùng đối với đấu tranh chính trị, nói cái gì mà cần phải ở lại thêm một thời gian, muốn tận mắt xem những bức ảnh đó rối cuộc sẽ gây ảnh hưởng gì đến Hạ Tưởng.
Cổ Ngọc tức giận rồi, thật sự rất tức giận.
Kỳ thực lần này Cổ Ngọc đến Tần Đường là để chào tạm biệt Hạ Tưởng, bởi vì cô quyết định lại đi châu Âu, ít nhất sẽ ở đó một năm rưỡi, vì vậy cảm thấy có chuyện rất quan trọng muốn nói với Hạ Tưởng.
Cô yêu Hạ Tưởng, có lúc chỉ yêu đơn thuần, có lúc lại cảm thấy yêu rất nhiều, có lúc cảm thấy ở cùng với Hạ Tưởng, rất thoải mái, nhưng có lúc lại cảm thấy rất mệt mỏi, còn mong muốn lại quá xa vời, như một người đang bơi giữa biển lớn, vĩnh viễn không bơi được vào bờ.
Vì thế, thời gian trôi qua, Cổ Ngọc muốn tìm một nơi để giải thoát tâm hồn mình, làm bản thân bình tâm trở lại, hoặc nói một cách khác, hoặc là khoảng cách về không gian sẽ khỏa lấp lại tâm hồn.
Nhưng trong khi cô quyết định đến Tần Đường lần duy nhất, liền có chuyện ngoài ý muốn, làm cô vô cùng tức giận, có người dám lấy bức ảnh của cô ra để dựng chuyện, thật sự xem cô là người có thể tùy tiện lấy ra đùa giỡn?
Hơn nữa Phó Tiên Tiên lại thêm mắm thêm muối khiến câu chuyện trở nên nguy hiểm, chỗ nào cũng có cạm bẫy, khiến cho Cổ Ngọc hiểu rằng Hạ Tưởng sống cũng không dễ dàng gì. Hóa ra người đàn ông mà cô yêu nhất đang đồng thời với việc yêu thương chăm sóc cô, còn phải đang phải đấu tranh với thách thức, còn phải đối mặt với bao nhiêu là thử thách, lúc nào cũng phải đề phòng người khác đánh lén, còn cô ngoài việc làm Hạ Tưởng phiền lòng ra, nào có tin tưởng và động viên Hạ Tưởng?
Cổ Ngọc đúng là rất yêu Hạ Tưởng, liền quyết định ở lại cùng Hạ Tưởng cùng chung hoạn nạn, đợi đến khi Hạ Tưởng vượt qua được trở ngại trước mắt thì sẽ ra đi.
Hạ Tưởng không nói gì cả về quyết định của Cổ Ngọc, hắn cũng không thể đuổi Cổ Ngọc đi, hắn cũng hiểu tấm lòng Cổ Ngọc dành cho hắn, chỉ cần Phó Tiên Tiên và Cổ Ngọc bình an vô sự, mọi việc khác đều không sao.
Cổ Ngọc và Phó Tiên Tiên đã biết trước Hạ Tưởng sẽ đến, hai người đã chuẩn bị cơm tối, bởi vì ở khách sạn không thể nấu cơm được, nhưng Phó Tiên Tiên đã gọi cho người trực tiếp mang đến món vịt quay của Toàn Tụ Đức Bắc Kinh đến đây, phí vận chuyển cao tới mấy nghìn tệ một con, còn dặn nhà hàng chuẩn bị bữa tối, mang đến phòng.
Hạ Tưởng cũng không phải rất thích vịt quay, nhưng nhìn thấy tấm lòng của Phó Tiên Tiên, mấy năm đã trôi qua, chỉ một con vịt quay nhưng tình nghĩa chẳng bao giờ quên, khiến cho hắn vô cùng cảm động. Phó Tiên Tiên mặc dù là một tiểu quỷ, có lúc rất tùy hứng, làm theo ý mình, nhưng dù sao cô cũng chỉ là một cô gái, rất có tâm, chỉ là món vịt quay đơn giản mà cô nhớ bao nhiêu năm, sự kiên trì của một cô gái, nếu nghĩ một cách thấu đáo, quả thật làm cho người khác rất cảm động.
Cổ Ngọc còn chuẩn bị cả rượu hồng.
Cổ Ngọc không cẩn thận bằng Phó Tiên Tiên, tình cảm cô dành cho Hạ Tưởng rất lớn, cái gì cô cũng chỉ mong tốt cho Hạ Tưởng, về phần ăn mặc đến ăn uống của Hạ Tưởng như thế nào, việc thể hiện tình cảm và sự quan tâm đến những tình tiết nhỏ như vậy, cô không biết, cũng không làm được.
Trên đời chỉ có một người chăm sóc Hạ Tưởng một cách rất chu đáo mà không làm Hạ Tưởng cảm thấy phiền toái, chính là Vệ Tân.
Phòng khách sạn rất đẹp, rất rộng, chính giữa bày một bàn ăn, trên bàn có bao nhiêu món ăn, còn thắp vài ngọn nến, ánh nến bao trùm lên bữa ăn, hắn một người đàn ông cùng hai người phụ nữ cùng ăn, cũng hơi khó nói chuyện.
Nhưng vì thành ý của hai người phụ nữ, làm sao mà dám phụ lòng họ đây? Hạ Tưởng liền ngồi ở chỗ đầu tiên cùng hai người ăn cơm.
Cổ Ngọc vẫn như thường ngày, mặc một bộ quần áo thoải mái, như đã rất thân thiết rồi, làm mọi người cảm thấy rất ấm áp, Phó Tiên Tiên không trang điểm, cô mặc một bộ quần áo ở nhà, làm cô trông càng thêm quyến rũ, sau khi uống được vài chén, hai má của Phó Tiên Tiên và Cổ Ngọc hơi ửng hồng, có thêm một chút yêu kiều như hoa mai mùa xuân.
Phó Tiên Tiên dường như đã hơi say, cả gan khiêu khích Hạ Tưởng:
- Bí thư Hạ, anh bị người ta vu oan giá họa, quả thật phải chịu oan, không bằng tôi và Cổ Ngọc ở bên anh, để tránh anh phải chịu oan ức.
Mặt Cổ Ngọc hơi hồng hồng, vô cùng xinh đẹp. Sự e thẹn, đẹp không thể tả xiết.
Phó Tiên Tiên vẫn tiếp tục:
- Anh rốt cuộc là có dám hay không? Một đấng nam nhi có tâm mà không có gan.
Hôm nay Hạ Tưởng vốn hôm nay đã có việc để tức giận, bị Chương Quốc Vĩ tính kế hãm hại, ngay cả đòn đáp trả cũng không nhanh như thế, bây giờ bị Phó Tiên Tiên trêu đùa, hơi có chút ác ý, liền đứng dậy đi đến trước chỗ Phó Tiên Tiên, cúi người ôm lấy cô, ném cô lên giường, sau đó lại tiếp tục cởi quần áo của cô.
Cổ Ngọc hét lên một tiếng " a", nhắm tịt hai mắt, cô cho rằng Hạ Tưởng định làm chuyện bậy bạ ngay trước mặt cô…