Giọt lệ tràn ra trên đôi mắt Dương Bối, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thương tâm và tuyệt vọng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh của Hạ Tưởng, cắn răng, gằn từng tiếng nói:
- Hạ Tưởng, anh đã thay đổi. Anh trở nên lạnh lùng và máu lạnh. Tôi nhìn lầm anh, nghĩ rằng anh là người đầy khoan dung độ lượng, không nghĩ tới trong tâm tư anh chứa đựng đầy sự thù hằn vì lợi ích cá nhân, muốn đuổi tận giết tuyệt Lưu Hà. Hiện tại tôi mới xem như là hiểu được anh, mới biết được chia tay với anh là lựa chọn rất lý trí. Tôi hận anh, vĩnh viễn không tha thứ cho anh.
- Nếu hận thì cứ việc hận, mỗi người đều có quyền được yêu và được hận. Nhưng tôi cũng phải nói rõ ràng cho cô biết, Dương Bối, những gì tôi đã làm là không phải nhằm vào Lưu Hà, cũng không nhằm vào cô. Cô đang tự đề cao mình lên, tôi cũng không phải vì hận cô và Lưu Hà mà làm vậy, mà đây là chính Lưu Hà tự gieo gió nên gặt bão thôi.
Gió đêm thổi đến từng luồng gió mát mang theo hương vị của mùa thu, Hạ Tưởng mặc hơi phong phanh, bị gió thổi qua làm cả người thấy phát rét, trong nội tâm một khoảng trống lạnh lẽo. Hắn ngơ ngác nhìn bóng dáng Lưu Hà và Dương Bối đang đi ra xa, đến khi bóng của hai người biết mất trong bóng đêm mờ mịt mà hắn vẫn đứng ngơ ngẩn như cũ, không nhúc nhích, đầu óc trống rỗng, cũng không biết phải nói cái gì, chỉ cảm thấy tâm hồn thật hoảng hốt, cảm giác cảnh tượng trước mặt không chân thật, cứ như trong giấc mộng vậy.
Chỉ có điều, đây đâu phải là nằm mơ?
Những câu nói đau thương của Dương Bối vang vọng bên tai, cô phẫn uất, cô chỉ trích, vì sao? Vì sao chính cô đề xuất việc chia tay mà bây giờ cô lại thấy hợp tình hợp lý? Chẳng lẽ cô không rõ sau lưng cô Lưu Hà có các hành động gì à? Quên đi, không thèm nghĩ nữa, trong lòng Hạ Tưởng thở dài một tiếng, một khi người con gái đã trở nên si mê thì không thể nào nói lý với cô ta được.
Hắn lắc lắc đầu cười khổ. Tối thiểu hôm nay Lưu Hà cũng có thu hoạch, y có thể yên tâm khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, y sẽ thấy không cần lo lắng đến khả năng Dương Bối quay trở lại với Hạ Tưởng. Tuy nhiên, thật ra mà nói thì Hạ Tưởng cũng thật không nghĩ tới cảnh tượng một lần nữa hắn và Dương Bối quay trở lại với nhau. Gương vỡ lại lành là một truyền thuyết, cho dù thật sự đoàn tụ lại nhưng các vết vỡ, rách sẽ thủy chung tồn tại trong trái tim của hai người, sẽ có những lúc làm cho trong ngực của hai người cảm thấy đau đớn.
Xoay người sang phía bên cạnh, Hạ Tưởng mới phát hiện ra bốn người Phùng Húc Quang, Mễ Huyên, Hồ Vĩnh, Trịnh Tuyết Bích, tất cả đều im lặng đứng đó, không ai nói lời nào. Phùng Húc Quang thấy Hạ Tưởng đã hồi tỉnh lại, nhếch miệng cười nói:
- Ông em, tôi có lời này cực kỳ chân thật, phụ nữ thì một nửa thời gian là tri kỷ của mình, ở nửa thời gian khác thì là kẻ gây tai họa. Trên cơ bản, hiện tại chú em đang ở vào thời điểm bị kẻ gây tai họa.
- Anh nói cái gì thế, tôi đại biểu cho chị em phụ nữ phản đối việc này.
Mễ Huyên bất mãn chích Phùng Húc Quang một câu.
- Thời điểm người phụ nữ là người tri kỷ chính là do người đàn ông quá sủng ái. Cho dù trở thành kẻ gây tai họa cũng là do người đàn ông bức bách họ như vậy. Tôi là chuyên gia trong việc nghiên cứu quan hệ nam nữ này đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mễ Huyên vừa dứt lời, Hạ Tưởng dường như trong giấc mộng tỉnh lại, bỗng nhiên mỉm cười nói:
- Thời tiết lạnh thật. Chúng ta đừng đứng trên đường cái tán dương nhau nữa. Đi, trở về ngủ thôi, ngủ một giấc là trời lại sáng.
Mễ Huyên không làm loạn mà bày tỏ thái độ khác thường:
- Có cần phải nói cho cô bé Lê biết cậu bị người khác mắng không?
Hạ Tưởng hỏi lại:
- Cô ấy vừa từ thành phố Chương Trình trở về, rất mệt mỏi. Chị có nghĩ là để cô ấy nghỉ ngơi chút đỉnh không?
Mễ Huyên xoay người đi, không nói tiếp nữa.
Ngày hôm sau cũng vừa lúc là thứ Bảy, Hạ Tưởng xin chỉ thị Lý Đinh Sơn, nghe ông ta bảo hôm nay không có việc gì, vì vậy hắn tính toán ngủ nướng thêm một chút. Đêm qua hơi lạnh, cảm giác không thoải mái, vừa đặt người xuống, liền nghe thấy có người gõ cửa.
Cổ Hợp có thói quen rèn luyện vào buổi sáng, thường thường gần đến sáu giờ là rời khỏi phòng và chạy vòng quanh thị trấn một vòng. Hiện tại còn chưa đến bảy giờ, thông thường thì bảy rưỡi hắn mới trở về. Mà bây giờ ai lại gõ cửa sớm như vậy?
Hạ Tưởng mơ màng ra mở cửa phòng, hắn phát hiện ra bên ngoài cửa không có bóng dáng một ai. Dưới ánh sáng của mặt trời buổi bình minh dọi xuống, trước cửa dưới bậc cầu thang có một cái hộp trắng, trên hộp viết hai chữ "cuộc sống".
Ai phá rối vậy? Hạ Tưởng hết nhìn trái rồi nhìn phải, lại cẩn thận nhìn nhìn cái hộp, cũng không cảm giác thấy cái gì nguy hiểm, không kìm nổi lòng hiếu kỳ, giơ tay mở cái hộp ra.
Trong hộp có một búp bê hình cô gái có dáng người cực kỳ nóng bỏng, áo choàng dài, váy ngắn, lộ ra cặp chân dài. Tuy rằng so với đồ chơi tinh xảo nhập khẩu thì có kém một chút, nhưng cũng tính là đồ tốt, trông rất sinh động. Hạ Tưởng cười cười, không nghĩ nhiều, cúi người giơ tay lấy cô gái ra, đột nhiên từ trong hộp một cú đấm bay ra, đánh vào ngay mũi của hắn.
Trong này chỉ trang bị một súng bắn đạn đơn giản, đương nhiên không mạnh lắm, tuy nhiên vì bất ngờ không kịp đề phòng nên trúng một cú đánh vào trên mũi, cũng rất choáng váng. Hạ Tưởng ôm lấy cái mũi, nước mắt nước mũi cũng chảy ra hết, hắn hô lên một tiếng:
- Cô bé Lê, đừng nấp nữa, anh đã nhìn thấy em rồi.
Còn chưa nhìn thấy người mà đã nghe tiếng cười thích chí của Mễ Huyên truyền đến. Tào Thù Lê đang rảo bước nhanh phía sau Mễ Huyên, từ sau phía góc nhà bước ra, vừa đi vừa giận dỗi nói với Mễ Huyên:
- Bảo chị đừng có cười, chị lại không nghe. Anh ta gọi như vậy nhưng đã nhìn thấy chúng ta đâu, chủ yếu là lừa chúng ta lộ mặt ra, chị như thế nào mà dễ bị lừa như vậy?
- Xuất hiện chứ có phải là hiến thân đâu, sợ cái gì?
Mễ Huyên đĩnh đạc vung tay lên.
- Rõ ràng là sáng sớm mà em đã muốn gặp người ta. Gặp được rồi thì lại không biết nói gì, trốn cái gì mà trốn? Sợ cái gì mà sợ? Có một số việc phải hai mặt một lời, có phải hay không vậy?
Hai người đi tới trước mặt Hạ Tưởng, Mễ Huyên thấy Hạ Tưởng có bộ dáng chật vật như vậy, cười khanh khách. Trên người cô mặc một bộ đồng phục, xoay người một cái liền lộ ra khoảng lớn da thịt trắng nõn, đẫy đà, mềm mại, mịn màng phía sau thắt lưng, trông giống như một mảng mây trắng.
Trên người Tào Thù Lê cũng mặc một bộ quần áo thể thao, so với Mễ Huyên thành thục thì sự thanh xuân của cô lại sặc sỡ làm lóa mắt người khác. Bộ y phục này rộng thùng thình, không toát ra dáng người lả lướt của cô, tuy nhiên bả vai cô khá thẳng làm tôn lên vẻ đẹp của bộ quần áo, trên mặt lại một vẻ hồng nhuận khiến cả người cô trông như đóa hoa sen đang thấm đẫm giọt sương buổi ban mai đang vươn lên đón ánh mặt trời, đẹp không tả xiết.
Vẻ mặt Tào Thù Lê không vui, đang muốn không thèm để ý đến Hạ Tưởng nhưng khi nhìn thấy điệu bộ quẫn bách của Hạ Tưởng thì không nhịn được, bị chọc cười. Cô dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình đẩy bàn tay đang bưng mũi của hắn ra, sau đó nhéo một cái vào mũi hắn, rồi lại thổi một cái, cô nói:
- Đừng giả bộ, em đã mượn chị Mễ Huyên làm thí nghiệm. Chị ấy còn không bị gì thì anh lại càng không sao cả.
Mễ Huyên giận dữ:
- Cái con bé xấu xí này tốt thật. Hóa ra ngày hôm qua cố ý lấy bà chị này làm thí nghiệm. Tôi thật là ngốc, không ngờ tin cái chuyện ma quỷ của cô, cho rằng cô không thật sự cố ý. Cô muốn đánh nhau với Hạ Tưởng lại sợ hắn đau. Vì sao cô không tự lấy thân mình làm thí nghiệm? Cô, cô làm tôi tức chết đi được.
Tào Thù Lê làm mặt quỷ, không phục nói:
- Đều tại chị, ai bảo chị nói bậy Hạ Tưởng. Cũng không biết rốt cuộc chị nghĩ như thế nào, Dương Bối không tốt nhưng cũng không có nghĩa là Hạ Tưởng không tốt. Chị nói chuyện không có chút đầu óc nào cả, đánh chị một cái là xứng đáng.
Mễ Huyên tức giận thờ phì phì, nói không ra lời.
Nói với Mễ Huyên xong, Tào Thù Lê lại nắm cái mũi của Hạ Tưởng kéo xuống, khi tai hắn đến ngang tầm miệng cô thì từ trong hàm răng xinh xắn khẽ rít một câu:
- Quá xấu hổ. Không có ánh mắt. Bị Dương Bối mắng, đúng là anh rất xứng đáng.
Cái mũi Hạ Tưởng vốn cũng không tính là đau, nhưng lại bị Tào Thù Lê nhào nặn một hồi thành ra đau, đành phải đầu hàng:
- Tốt lắm, cô bé. Em đã thắng.
Tào Thù Lê buông cái mũi của Hạ Tưởng ra, lại nhìn thấy cái mũi của hắn bị cô nhào nặn đến đỏ bừng, giống như quả cà chua, không kìm nổi mỉm cười nói:
- Thật là khó coi. Nghe nói khi người nào mà nói dối thì cái mũi sẽ đỏ hồng lên, quả nhiên là đúng.
Tiếp theo cô lại giả tảng như không biết chuyện gì, hỏi tiếp:
- Em thắng cái gì?
Mễ Huyên cảm thấy không chịu nổi, đành phải chặt đứt sự bí hiểm của hai người.
- Đi, đi ăn sáng đi, đi ăn tào phớ. Chậc, chậc, thêm hai cái bánh quẩy, ngon phải biết.
Mễ Huyên ngựa quen đường cũ, chỉ chốc lát liền dẫn hai người tới một quán nhỏ ở một chỗ hẻo lánh. Quán này không lớn nhưng được cái sạch sẽ, chủ quán là cặp vợ chồng tuổi trung niên, tiếp khách vô cùng nhiệt tình. Mới sáng sớm này mà mười mấy mét vuông của quán nhỏ này đã ngồi đầy khách hàng, vừa lúc có người vừa ăn xong, Mễ Huyên liền nhanh chóng chạy lại chiếm lấy vị trí.
Mỗi người một bát tào phớ, hai cái bánh quẩy, cộng thêm với một đĩa dưa muối nhỏ. Hạ Tưởng ăn vào thấy mùi vị rất thơm, tào phớ vừa vào miệng thấy như tan ra, bánh quẩy giòn thơm mùi lúa non, ngay cả đĩa dưa muối nhìn có vẻ rất bình thường nhưng độ chua cực kỳ thích hợp, ăn ngon vô cùng. Hắn đến huyện Bá cũng một thời gian rồi, nhưng đây là lần ăn sáng ngon đến như vậy.
- Không tồi, có thể so sánh được với sữa đậu nành Vĩnh Hòa.
Hạ Tưởng nhớ tới sau này nhãn hiệu sữa đậu nành của Vĩnh Hòa hưng thịnh một thời, cũng kiếm được rất nhiều tiền.
- Cái gì là sữa đậu nành Vĩnh Hòa? Đây là tào phớ của Trương Ký.
Lúc này sữa đậu nành Vĩnh Hòa đã xâm nhập vào Bắc Kinh hay chưa thì không rõ ràng lắm, nhưng chắc chắn là chưa tiến vào thành phố Yến, thành phố Chương Trình thì lại càng không có, Mễ Huyên không biết thì cũng là chuyện bình thường.
- Không có gì, đây là một đại lý chuyên cung cấp bữa ăn sáng, sau lại phát triển kinh doanh rất nhiều loại, tôi tìm trên truyenfull.vn đã đọc qua giới thiệu, là một xí nghiệp của Đài Loan.
Trong đầu Hạ Tưởng chợt lóe ra một tia sáng, bỗng nhiên nghĩ tới một chủ ý tuyệt diệu.
- Mễ Huyên, lúc nào chị đi đến thành phố Yến để tham quan siêu thị Giai Gia, có thể đề nghị với Tổng giám đốc Phùng, để cho anh ta cho mở ra mấy cửa hàng thức ăn nhanh cạnh tranh trong siêu thị, tuyệt đối kiếm được nhiều tiền.
Siêu thị hưng thịnh, những cửa hàng tồn tại sống dựa vào siêu thị cũng phát triển theo. Sau này, gần như mỗi một siêu thị lớn khai trương, theo sau đều có các nhà hàng thức ăn nhanh xông vào chiếm chỗ trong siêu thị. Trong ấn tượng của Hạ Tưởng, sau này vào thời điểm món gà quay của Kentucky xâm nhập thị trường trong nước, mỗi khi siêu thị Giai Gia khai trương một chi nhánh tại thành phố Yến đều có một nhà hàng gà quay Kentucky tiến vào chiếm một suất. Hơn nữa cách thức kinh doanh của Kentucky đều rất tốt, có thể nói hãng này lựa chọn địa điểm để mở cửa hàng đều có ánh mắt buôn bán cực kỳ chuẩn xác. Nhưng nếu xét cho đến cùng, ban đầu họ cũng phải dựa trên cơ sở thành công của siêu thị Giai Gia, thu hút lượng người khổng lồ trong siêu thị Giai Gia. Chỉ cần hấp dẫn được một phần mười số khách này thì cũng đảm bảo cho việc kinh doanh của bọn họ mỗi ngày đều đầy ngập khách hàng.
Sau đó một số cửa hàng đồ ăn nhanh khác cũng tiến vào siêu thị Giai Gia, mặc dù đã có món gà quay của Kentucky chiếm lĩnh thị trường, nhưng ưu thế lớn nhất của Trung Quốc chính là người rất nhiều, cho nên các hãng này sau khi khai trương cũng rất thành công, chỉ đáng tiếc những đồ ăn nhanh thành công sau này lại toàn là đồ ăn của Nhật.
Thậm chí một số đồ nướng của Hàn Quốc cũng bám vào siêu thị Giai Gia mà sống. Lúc những đồ ăn này vững chân, những đồ ăn khác của Trung Quốc bắt đầu phát triển, đỏ mắt nhìn đồ ăn nhanh của nước ngoài chiếm lĩnh thị trường. Không những các hãng ăn nhanh này kiếm đủ tiền từ người dân trong nước mà còn không cung cấp thực phẩm đủ tốt cho mọi người.
Chủ ý Hạ Tưởng đưa cho Mễ Huyên, để Mễ Huyên đi thuyết phục Phùng Húc Quang là muốn bán cho Mễ Huyên một điều tốt. Hạ Tưởng cũng tin tưởng ánh mắt của Mễ Huyên, cái khác hắn không dám nói, nhưng món tào phớ mà hắn đang ăn lúc này nếu đóng gói, tạo thành một thương hiệu, lấy hình thức đại lý để mở rộng, cho dù quy mô không bằng sữa đậu nành Vĩnh Hòa nhưng ít ra chiếm lĩnh thị trường phía Bắc này là không thành vấn đề.
Người phương Bắc thì bữa sáng thích ăn bánh quẩy, uống tào phớ, đậu hủ nát hoặc là sữa đậu nành, đây là thói quen không dễ thay đổi. Kỳ thật, rất nhiều món ăn ngon đều đang lưu truyền trong dân gian, nếu không khai thác ra để thị trường hóa thì chỉ sợ sẽ bị đồ ăn nhanh của nước ngoài đánh gục, rồi từ từ biến mất.
- Cửa hàng đồ ăn nhanh thì có thể kiếm gì được tiền? Một bữa ăn nhiều nhất kiếm được hai hay ba tệ, kiếm được rất ít, lại phải đi sớm về muộn, rất vất vả, không được đâu.
Mễ Huyên không suy nghĩ sâu xa đề nghị của Hạ Tưởng, liền phủ nhận luôn.
Hạ Tưởng cũng không trông cậy vào việc một chút ý kiến thế này mà cô đã hiểu được, mà trông cậy vào khả năng thiên tài về buôn bán của cô. Hắn không hề nề hà phân tích kỹ cho Mễ Huyên, bất kể là tự nghĩ ra thương hiệu, hay đề cử ra thương hiệu nhưng các công tác chuẩn bị phải làm thật tốt. Một khi siêu thị Giai Gia đã đi vào quỹ đạo hoạt động có quy mô của mình, mỗi ngày số người ra vào siêu thị là khoảng mấy vạn người trở lên, chỉ cần một phần trăm số người lưu lại ăn thì cũng đủ trong một thời gian rất ngắn thu hồi mọi phí tổn. Ngành kinh doanh ẩm thực là ngành sản xuất có lợi nhuận cao thì mọi người đều biết đây là chuyện thật, không nên coi thường mấy tệ đó, bởi vì phí tổn phải bỏ ra thấp, số lượng tiêu thụ lại lớn, khi đủ số lượng rồi thì lợi nhuận rất cao.
Ví dụ như các quầy bán trái cây, các quầy hàng nhỏ lưu động, mỗi ngày chỉ bán mấy giờ, một cân chỉ ăn bớt một lai thôi thì cũng có thể duy trì cuộc sống cho một nhà có ba người.
- Chị đừng quên, đây chỉ là một quán nhỏ chuyên bán đồ ăn sáng mà cả hai người bọn họ cùng nhau bán hàng đấy.
Tào Thù Lê ngồi bên cạnh vẫn im lặng nghe Hạ Tưởng phân tích, nghe thấy Mễ Huyên phản bác lại ý kiến của Hạ Tưởng, không kìm nổi nói xen vào một câu.
- Hai người này chỉ bán đồ ăn sáng, cũng không làm việc gì khác mà vẫn có thể đảm bảo con nhỏ được tới trường, vẫn duy trì được cuộc sống. Chị Mễ, chị đừng có nhìn cao quá trong kinh doanh, chỉ nhìn thấy những cái có lời hàng triệu tệ thôi. Rất nhiều tập đoàn lớn trên thế giới đều là từ các hình thức kinh doanh nhỏ này mà tích lũy phát triển được đấy.
Mễ Huyên nghe thấy lời nói của Tào Thù Lê có lý, liền lâm vào trầm tư suy nghĩ. Tào Thù Lê thè lưỡi nhỏ giọng nói với Hạ Tưởng:
- Thế nào, em nói có đúng không? Thật ra em cũng không hiểu lắm, tuy nhiên em cảm thấy rằng làm việc thì phải nhìn xa trông rộng, phải bắt đầu từ những cái nhỏ. Ví dụ như làm quy hoạch, mặc dù đã nhận thấy được toàn cục, tuy nhiên khi lúc mà vẽ bản quy hoạch thì phải cân nhắc đến lối sống của từng khu vực chi tiết.
Hạ Tưởng giơ hai ngón tay lên nói:
- Cô bé Lê thật không đơn giản, chỉ tí chút thế thôi mà hiểu rất rõ. Đúng là một cô bé thông minh.
Tào Thù Lê đắc ý ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
- Thừa nhận là tốt rồi, có đúng là thông minh hơn người ấy không?
Hạ Tưởng biết cô đang nói đến Dương Bối, cố ý nhìn quanh quẩn rồi nói:
Tào Thù Lê không bị lừa, cô giơ tay nắm lấy cái mũi hắn:
- Cái mũi này còn chưa đau lắm nhỉ?
- Em là cô gái thông minh nhất, đáng yêu nhất mà anh đã gặp qua. Không ai có thể so sánh với em!
Giọng điệu Hạ Tưởng đột nhiên sâu lắng, trong ánh mắt hiện lên một vẻ cô đơn.
- Không phải là không muốn so sánh em với cô ấy, mà anh thấy cô bé Lê không thuộc dạng người mà người khác có thể so sánh được, không có cái gì so sánh được với em cả. Nếu cố tình so sánh thì sẽ trở nên rất phàm tục.
Tào Thù Lê cười đến độ hai mắt như một sợi chỉ, nhu thuận nói một câu.
- Anh bị người khác khinh dễ, em nhất định phải giúp anh lấy lại được mặt mũi. Hừ, em cũng không tin, rõ ràng là bạn trai cô ta làm các chuyện xấu thế mà lại đổ oan cho người khác, hừ, bạn gái, cũng không thể lại không có đầu óc như thế này.
- Tôi quyết định rồi.
Mễ Huyên đột nhiên thốt ra một tiếng, âm thanh rất lớn, làm những người xung quanh đều phải nhìn lại. Cô mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của người khác, vẫn lớn giọng nói:
- Hạ Tưởng, cậu thật là lợi hại, đã giúp tôi mở cửa ải quan trọng, mở rộng suy nghĩ của tôi. Tôi đã không suy nghĩ chu đáo, cậu đã giúp tôi nhìn thấy điều này. Không được từ chối, tôi sẽ để cổ phần cho cậu.
Hạ Tưởng lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Em chỉ phụ trách việc hiến kế, cụ thể thực hiện như thế nào thì tôi không có tài năng trong phương diện này, xem ra là kém mấy gian thương các người.
- Không được!
Mễ Huyên nói như đinh đóng cột, giữ chặt lấy cánh tay của Tào Thù Lê, uy hiếp nói:
- Nếu cậu mà không chịu như vậy, kể cả có bắn chết tôi thì tôi cũng phải chia rẽ cậu và cô bé tươi ngon này ra, không để cho hai người được tương thân tương ái.
Tào Thù Lê bị Mễ Huyên nắm chặt lấy cánh tay, nghe xong lời nói mặt đỏ tai hồng, liền đá cho Mễ Huyên một cái:
- Đừng lấy em ra làm khiên, việc của em thì em tự chủ, chị không có phần.
Ý tứ của cô là không để cho Mễ Huyên lợi dụng mình để uy hiếp Hạ Tưởng.
Mễ Huyên đành phải buông Tào Thù Lê ra, bỗng nhiên cô cười vẻ thần bí:
- Cậu nếu không đồng ý điều đó của tôi thì tôi sẽ lấy thân ra để báo đáp, thế nào?
Ánh mắt của những người xung quanh như dao nhọn chọc vào lưng Hạ Tưởng, không thể không bội phục lời nói của Mễ Huyên, hắn chịu không đối đáp được, đành phải nhận thua:
- Rời khỏi nơi này đã rồi nói sau, sợ chị rồi đấy.
Trở về nhà khách, trải qua một hồi cò kè mặc cả, rốt cuộc thỏa thuận được điều kiện là Hạ Tưởng nghĩ ra ý tưởng của phương án nên có được 10% cổ phần, cổ phần này tạm thời lấy danh nghĩa của Tào Thù Lê. Kết quả như vậy đều là cho mọi người rất vui mừng, chỉ có Tào Thù Lê có vẻ hơi không tình nguyện nói:
- Hạ Tưởng đang có một khoản tiền ở nơi em, bây giờ lại có cổ phần danh nghĩa cái gì đó, những cái này làm người ta cảm thấy không yên tâm, giống như có âm mưu gì đó.