Quan Thần

Chương 132: Bí thư Đảng ủy Công an Vương Toàn Hữu



Hạ Tưởng đỡ lấy cái phích nước nóng trong tay cô ta, hắn nói:

- Cô cứ để cháu làm việc này cho, không cần phải nhọc công đâu ạ.

Người phụ nữ trung tuổi này cười cười, cũng không miễn cưỡng, buông phích nước nóng xuống rồi đi ra. Vương Toàn Hữu và Vạn Chí Trạch ngồi phía đối diện cười lên, lại nói với Hạ Tưởng:

- Hôm nay chúng ta gặp nhau đây, tôi không phải còn là Bí thư Đảng ủy Công an, mà cậu cũng không phải là thư ký của Bí thư huyện ủy.

Hạ Tưởng hiểu được đây là Vương Toàn Hữu đang chỉ điểm hắn. Hắn cũng đoán được nếu Vương Toàn Hữu đã hẹn gặp ở một nơi như thế này là muốn không khí có vẻ thoải mái, tùy ý, không cần cân nhắc các thủ tục rườm rà. Lúc hắn chủ động tiếp nhận phích nước nóng cũng đã cho thấy, hắn cũng không đem mình trở thành người khách, mà lấy thân phận của con cháu, tự thân rót nước phục vụ.

Vạn Chí Trạch đấm đấm vào cái chân trái, đẩy ấm trà về phía trước:

- Đúng là già rồi, đi đứng không tốt nữa, chàng thanh niên, giúp tôi thêm ít nước.

Đây là một ấm trà kiểu cổ, lớp men bên ngoài đã bong tróc không ít, có một hàng chữ, mơ hồ có thể đọc được là "Kỷ niệm chiến tranh tự vệ phản kích". Hạ Tưởng đứng lên, cười tủm tỉm rót thêm nước chè vào chén của ông ta, sau đó lại hỏi Vương Toàn Hữu:

- Chú Vương có thêm hay không ạ?

Vương Toàn Hữu cũng không khách khí, đưa cái chén ra, vừa nhìn Hạ Tưởng rót thêm nước, vừa hỏi:

- Có phải do không đứng lên tiếp đón cậu, lại để cho cậu tiếp nước nên trong lòng cậu có ý kiến?

Nếu Hạ Tưởng đoán không sai thì Vương Toàn Hữu và Vạn Chí Trạch là chiến hữu của nhau. Những người xuất thân từ quân ngũ thì thường nói không nhiều lắm, khảo nghiệm của hai người bọn họ thì hắn vừa vào tới cửa là đã nhìn thấy, mặc dù có điểm vụng về, tuy nhiên đúng là không có nhiều thủ đoạn bịp bợm nên lại có vẻ chân thành và đáng yêu.

- Tại sao lại phải có ý kiến?

Thái độ của Hạ Tưởng vô cùng nhã nhặn, đặt phích nước nóng sang một bên, sau đó trở lại ngồi trên cái ghế băng.

- Thế hệ hậu sinh làm sao lại có đạo lý để các bậc bề trên phải nghênh đón? Hơn nữa chú Vạn là quân nhân, vì quốc gia đã phải đổ máu trên chiến trường, về lý là mọi người đã phải tôn kính.

Trong mắt của Vạn Chí Trạch hiện lên một tia sáng, cười rất vui vẻ:

- Khó có được một người trẻ tuổi bây giờ còn biết đạo lý tôn kính các quân nhân, thế hệ những người tham gia quân đội như chúng tôi sớm đã bị những người khác quên đi mất rồi.

Hạ Tưởng không nghĩ nhiều tới việc bình luận việc nhà nước bố trí các chế độ chính sách với các quân nhân đã xuất ngũ. Bây giờ nhân tình thế thái thay đổi nhiều lắm, sức hắn cũng không có thể làm thay đổi được xã hội này, nhưng nếu gặp những người như Vạn Chí Trạch, trong trường hợp có khả năng thì việc giúp ông ta một chút là chuyện có thể. Hắn liền nói sang đề tài khí phách của các quân nhân, nói lên hiện tượng có sự thay đổi của bộ đội bây giờ so với những người đã cầm súng lúc trước, nói chuyện rất chăm chú.

Vô tình ba người nói chuyện rất vui vẻ, thời gian trôi qua lúc nào cũng không biết, đến khi nghe Tào Thù Lê gọi lên một tiếng ngọt ngào:

- Bác, ăn cơm ạ.

Vương Toàn Hữu đứng dậy, thử hỏi thăm dò Vạn Chí Trạch:

- Cùng ăn cơm chứ.

Vạn Chí Trạch giơ tay lấy cái gậy sau lưng, chống người đứng dậy:

- Không, nếu chỉ có mình anh thì hai người chúng ta bồi tiếp nhau chén rượu. Hiện tại anh có Hạ Tưởng là khách là không nói, nhưng đang còn hai cô bé này nữa, tôi tham gia cùng thì không hợp lý lắm, làm các cô bé mất tự nhiên.

Vương Toàn Hữu cũng không níu kéo, khoát tay, cùng Hạ Tưởng một trước một sau tiến lại ngồi vào chỗ. Vương Toàn Hữu ngồi ở giữa, Hạ Tưởng ngồi phía đối diện hắn, Tào Thù Lê ngồi ở bên phải hắn, Mễ Huyên ở bên trái.

Đồ ăn rất nhiều, có món gà con cách thủy với nấm Khẩu Bắc, khoai tây rán, sườn lợn cách thủy với ngô… tất cả đều được đặt trên bát đũa thô sơ của nhà nông, trông vào làm người ta thấy rất ngon mắt. Hạ Tưởng thấy kỳ lạ hỏi:

- Tay nghề của chú Vạn rất tốt, vì sao không mở nhà hàng ạ?

Vương Toàn Hữu thở dài một tiếng: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Nói tới việc này thì dài lắm. Anh ta là thương binh, theo quy định thì anh ấy chắc chắn được hưởng nhiều chế độ chính sách. Lúc trước anh ấy kinh doanh nhà hàng cũng tốt lắm, sau đó bị người khác đố kị, bị người ta động tay động chân trong đồ ăn, kết quả là đồ ăn bán ra khiến nhiều người bị ngộ độc, cuối cùng không điều tra ra ai đã hạ thủ đoạn. Lòng dạ của anh ta khá thanh cao, lại cũng sẵn sàng đối mặt với bọn tiểu nhân do vậy đóng luôn nhà hàng một mạch đến bây giờ, lúc ấy tôi còn chưa tới huyện Bá. Sau khi tôi đến đây, cũng thường xuyên mang một ít bạn bè chiến hữu tới nhà anh ta ăn, thường xuyên qua lại, nơi này của anh ta thành nơi tụ hội của một số người, cũng coi như có thể để anh ta duy trì cuộc sống.

Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một chút:

- Chú Vương sau khi đến đây, cũng không điều tra ra ai là làm việc trên à?

- Sự tình đã trôi qua lâu như vậy, làm sao mà có thể tra ra được?

Vương Toàn Hữu tiếp lấy một miếng thịt từ bàn tay ngọc của Mễ Huyên, bỏ vào miệng, nói một cách mơ hồ:

- Ngon thật, tay nghề lão Vạn đúng là số một, Đáng tiếc, để ăn được bữa ăn do anh ta tự tay làm ra thì phải đi xa như vậy. Năm đó nơi anh ta mở nhà hàng, hiện tại có nhà hàng Lạc Anh Uyển được mở ra, trình độ so với tay nghề của anh ta kém xa.

Người nói cố ý hay không thì người nghe cũng lập tức minh bạch hàm nghĩa trong đó. Lạc Anh Uyển là nhà hàng của Lưu Hà, năm đó ai cưỡng chế đuổi Vạn Chí Trạch đi, không cần nói thì ai cũng biết, là người mà được lợi lớn nhất từ việc này.

Trong lòng Vương Toàn Hữu cái gì cũng rõ ràng nhưng tại sao không làm gì, hiển nhiên là có điều phải e dè, lúc này làm bộ vô ý tiết lộ cho Hạ Tưởng, khẳng định là có ý tứ khác biệt. Hạ Tưởng không nói ra, cầm chén rượu kính Vương Toàn Hữu một chén, lại tiếp nhận các đồ ăn từ Tào Thù Lê và Mễ Huyên gắp cho, nhiệt tình ăn uống.

Tào Thù Lê và Mễ Huyên cũng rất đói bụng, ăn nhiều thì thôi rồi. Tào Thù Lê còn ít nhiều duy trì một chút phong phạm thục nữ, Mễ Huyên thì chẳng kể gì, bộ dáng ăn như hổ, không để ý chút hình tượng cả. Vẻ mặt của Vương Toàn Hữu từ ái nhìn về Mễ Huyên, lại nhìn Tào Thù Lê, trong mắt toát ra vẻ yêu thương của một người làm cha làm chú.

Đợi nửa ngày mà cũng không thấy Hạ Tưởng nói tiếp, Vương Toàn Hữu không khỏi mắng thầm một câu là thằng nhóc này tinh quái, đành phải làm bộ giống như mới chợt nghĩ tới:

- Tiểu Hạ, cháu đã đến ăn cơm ở Lạc Anh Uyển chưa?

- Đã từng ăn qua, cũng ăn qua mấy lần, cảm giác cũng bình thường, miễn cưỡng thì cũng được…

Hạ Tưởng có vẻ vô tâm ngẩng đầu lên trả lời một câu, sau đó lại cúi đầu, có vẻ như rất chăm chú đối phó với cái chân gà.

Gặp một câu không đầu không đuôi như vậy, Vương Toàn Hữu tức mà cũng phải cười, biết Hạ Tưởng khó đối phó. Ông ta nghĩ thầm rằng đừng thấy Hạ Tưởng còn trẻ tuối, tâm kế của chàng trai này cũng không ít, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, cách giả bộ cũng rất ấn tượng, có vẻ như cái gì cũng không rõ nhưng thật ra đều rất rõ ràng, vì thế mà anh ta cố ý không nói.

Nếu chàng trai này đã giả bộ hồ đồ không nói ra, Vương Toàn Hữu đành phải ho khan một tiếng:

- Tiểu Hạ, hôm nay mời cậu ra đây, là có chút việc riêng muốn nhờ cậu hỗ trợ.

Hạ Tưởng thả cái chân gà xuống, xoa xoa tay, mỉm cười nói:

- Chú Vương cứ khách khí, có việc gì yêu cầu cháu làm, chỉ cần nói một tiếng là được, nếu cháu có điều kiện, thì làm thêm một chút việc cũng chẳng thành vấn đề.

Vương Toàn Hữu bị Hạ Tưởng phản bác lại, phải mỉm cười nói:

- Mấy con bé này nói tâm kế của cậu nhiều, phản ứng linh hoạt thì tôi còn không tin. Hôm nay được nhìn thấy, đúng là mở rộng được tầm mắt, nếu vậy tôi không khách khí, nói thẳng. Cậu có biết nhà hàng Lạc Anh Uyển là của ai không?

- Biết.

Hạ Tưởng đã đoán được ý mà Vương Toàn Hữu muốn nói, vừa rồi đúng là cũng hơi đói bụng, hơn nữa đồ ăn đúng là có hương vị số một, hắn cũng muốn hỏi kỹ lại, đang tính là để ăn no rồi nói sau, không nghĩ Vương Toàn Hữu lại thiếu kiên nhẫn đến thế. Hắn thầm cảm khái, có khi tham ăn cũng không phải là một chuyện xấu, hắn lau lau cái miệng:

- Là của Lưu Hà mở, cháu đã nghe nói qua, Chú Vương đừng nói là chú muốn cháu đối phó với Lưu Hà, giúp chú Vạn lấy lại nhà hàng. Chủ ý này không phải là ý kiến hay đâu?

Vương Toàn Hữu sửng sốt, tò mò hỏi thăm:

- Sao lại như vậy?

Hạ Tưởng cũng không nói vòng vo:

- Sự tình này đã xảy ra lâu rồi, không có chứng cớ chứng minh là Lưu Hà. Nếu dùng một ít thủ đoạn không quang minh mà ép Lưu Hà bỏ nhà hàng thì cũng không hay, chú Vạn mở lại nhà hàng cũng chưa chắc kinh doanh được tốt. Vì không để cho tay nghề chú Vạn bị mai một, cháu có một chủ ý khác.

Vương Toàn Hữu cũng nghe được từ Mễ Huyên nói rằng các ý tưởng kinh doanh của cô ta là được hình thành sau khi Hạ Tưởng bày ra các chủ ý cho cô ấy. Tuy nhiên, ông ta cũng không nghĩ tới việc thu hồi Lạc Anh Uyển từ trong tay Lưu Hà, bởi vì cũng không hợp lý và thực tế lắm. Chỉ là ông ta muốn thử xem cái phản ứng của Hạ Tưởng, vì thế mới cố ý tung một đầu đề khó giải, nhưng cũng không nghĩ được rằng Hạ Tưởng lại đưa ra một ý nghĩ khác.