Diệp Thiên Nam đối với việc bước tiếp theo đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh Yến, cảm thấy rất tự tin, cũng rất mong chờ.
Nếu lần đề bạt này thuận lợi, một Chủ tịch tỉnh 50 tuổi, trong cả nước, cũng không phải nhiều, tuy không phải rất hiếm, nhưng cũng đủ để cho người ta âm thầm kính sợ rồi.
Lạc quan hơn một chút nữa, nỗ lực lên Bí thư Tỉnh ủy, 56 tuổi bước vào bộ Chính trị, lúc 60 tuổi, nói không chừng có thể trở thành một nhân vật tầm cỡ, đến lúc đó đứng trên đỉnh cuộc sống cảm thấy thật vinh quang bao nhiêu!
Diệp Thiên Nam trong lòng cũng có tính toán, Thủ tướng thật ra cũng đang xem y như một người sau này có thể làm việc lớn mà bồi dưỡng. Mặc dù, thế lực bình dân bây giờ nhân tài như lá mùa thu, có xu thế suy thoái, nhưng y vẫn rất lạc quan, cho rằng thế lực bình dân vẫn có đủ sức mạnh để thực hiện một công cuộc cách mạng thay đổi thật tuyệt vời.
Thật ra nếu xem xét kỹ lưỡng, Diệp Thiên Nam không tán thành với cách nói của thế lực bình dân, tuy nói bây giờ chính trị trong nước đã hình thành ba thế lực, nhưng trên thực tế, chỉ cần lên đến những vị trí cấp Sở trở lên, đâu còn chỗ nào có ngôn ngữ của thế lực bình dân? Bây giờ thậm chí những thế hệ cấp Cục đời tiếp theo cũng được coi là con nhà quan rồi, lấy con số khổng lồ hơn một trăm ngàn cán bộ cấp Cục trở lên mà tính, trong nước đã có một số lượng con nhà quan khổng lồ như thế nào.
Thế lực bình dân…chẳng qua là cách nói dễ nghe một chút mà thôi, bây giờ ngay cả con trai của một trưởng ban Kiểm lâm cũng không cho mình thuộc thế lực bình dân nữa. Tư tưởng chức vụ của những người làm quan trong nước đã thâm căn cố đế, nào có cán bộ cấp Sở nào lại nhận con cháu mình là dân chúng bình thường?
Nói đùa à!
Diệp Thiên Nam không muốn mà cũng không nghĩ rằng Diệp Địa Bắc là bình dân gì đó, tuy Diệp Địa Bắc bây giờ quả thật không chức không vị, chỉ là dân chúng bình thường, nhưng trong ý thức của phần lớn người, bình dân tức là một đại từ có nghĩa là không quyền không thế.
Không quyền không thế cũng không sao, chỉ cần không phải người ba không: không tiền không thế lại không có tiền là được rồi.
Diệp Thiên Nam cố chấp cho rằng, cái gọi là bình dân tức là một nhóm người không quyền không thế không tiền, y từ tầng lớp bình dân từng bước từng bước mà tiến đến ngày hôm nay, nên chắc chắn sẽ không để thế hệ tiếp theo của y sống một cuộc sống bi thảm không quyền không thế không tiền nữa.
Nhưng Diệp Thiên Nam lại không thể không thừa nhận, cách nói của thế lực bình dân quả thật rất có tình nghĩa, có thể khiến cho phần lớn dân chúng tin phục và ủng hộ, nếu như có thể cho toàn dân tham gia tuyển cử, thế lực bình dân chắc chắn chiếm được hơn một nửa số phiếu.
Trong thâm tâm, Diệp Thiên Nam lại cho rằng, thế lực bình dân chẳng qua cũng chỉ là một loại hàng nhái của thế lực gia tộc mà thôi, bởi vì chưa có được rễ sâu cây lớn như thế lực gia tộc, lại hâm mộ ghen tị rồi căm hận đối với thế lực gia tộc, nhưng lại không làm gì được, đành phải quảng cáo rùm beng rằng mình là thế lực bình dân để phân chia giới hạn, mượn tay tư bản chính trị.
Nói trắng ra là, thế lực bình dân đang mong muốn sống cuộc sống của thế lực gia tộc, nên muốn lật đổ thế lực gia tộc, sau đó xây dựng một thế lực gia tộc mới thay vào đó.
Tư bản chủ nghĩa quyền quý, lũng đoạn, hô mưa gọi gió, thế lực gia tộc có đặc quyền, sống những ngày tháng tốt đẹp, được làm quan rồi, ai còn muốn quay lại làm dân chúng bình thường chứ? Diệp Thiên Nam cũng biết vì thanh danh của thế lực bình dân, cấp trên cũng đã bỏ rất nhiều tâm sức, nhưng đáng tiếc, sau lưng mỗi một người làm quan đều có thế hệ làm quan thứ hai, một con số con nhà làm quan khổng lồ, số lượng ngày càng lớn, hơn nữa còn có xu thế hình thành giai cấp.
Tuy cũng hiểu rõ thực tế, Diệp Thiên Nam cũng hiểu rõ được rất nhiều đạo lý, sau đó cũng khâm phục cấp trên quả thật nhìn xa trông rộng hơn y, con đường làm quan, không chỉ ở việc đấu tranh chính trị, ở việc giẫm đạp lên đối phương, ở thanh thế. Thanh thế chính là lòng dân, là ý dân, chính là chạy lấy đà để lên chức.
Nếu lần này có thể thuận lợi tiến thêm một bước, đảm nhận vị trí Chủ tịch tỉnh Yến rồi, Diệp Thiên Nam quyết định để Diệp Địa Bắc đến Bắc Kinh phát triển, không để lại tỉnh Yến để đi theo y nữa. Y phải lấy được tiếng thanh liêm, công chính, phải lưu lại hình ảnh tốt đối với người dân tỉnh Yến, là một người dám làm và khiêm tốn.
Đương nhiên, hình tượng bên ngoài không liên quan gì đến thủ đoạn bên trong, thế lực của Hạ Tưởng để lại ở tỉnh Yến, y chắc chắn sẽ không tiếc sức mình mà càn quét hết sức, bởi vì Hạ Tưởng không những là lực lượng đối địch mạnh nhất của y hiện nay, cũng là người có khả năng sẽ là đối thủ cạnh tranh của y trong tương lai nhất.
Sau này…Hạ Tưởng có lẽ cũng sẽ tiến vào bộ Chính trị, thậm chí cũng có thể sẽ trở thành một trong những Ủy viên thường vụ, thậm chí còn…Nhưng bất luận thế nào, giai đoạn này phải dẹp hết căn cơ của hắn, khiến dưới tay hắn không có người nào còn có thể dùng, sẽ khiến bước tiến của hắn trở nên chậm hơn.
Lại xét tình hình trước mắt, sau khi Lâm Tiểu Viễn trốn đi, trong khoảng thời gian ngắn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Lâm Hoa Kiến, nhưng nhìn về tương lai, lại có thể giữ được cục diện thực lực bốn người tốt nhất.
Sau đó nếu lại triển khai cái gọi là Thần đông hội chiến thì…Diệp Thiên Nam nghĩ đến đắc ý, bất chợt cười lên, bọn Trịnh Thịnh và Hạ Tưởng sẽ phát hiện những nỗ lực trước đây của bọn họ, toàn bộ đều làm trang sức cho y!
Thế cục tỉnh Tương, sẽ lật sang một trang hoàn toàn mới, Hạ Tưởng và Trịnh Thịnh sẽ là người thua cuộc, còn y và Phó Tiên Phong mới là người cười cuối cùng.
Nghĩ đến Phó Tiên Phong, Diệp Thiên Nam lại càng cảm thấy buồn cười, đường đường là một trong những người đại diện cho thế lực gia tộc, một Phó Tiên Phong-một Chủ tịch tỉnh của tỉnh Tương, trong mắt y chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung – thấy gió liền lùi.
Thật sự lắc lư đến nỗi khiến người ta tưởng tượng không nổi, khiến cho Diệp Thiên Nam mặc dù muốn hợp tác với Phó Tiên Phong, nhưng cũng âm thầm khinh bỉ sự đối nhân xử thế của Phó Tiên Phong.
Về cơ bản, những việc được âm thầm bố trí xem như vẫn thuận lợi, Lâm Kiến Hoa cũng mặc nhận sự sắp xếp của y, tuy nhiên cũng có chút bất mãn, lo rằng Lâm Tiểu Viễn trốn không thoát được tỉnh Tương rồi lại rơi vào cùng cực, nhưng dưới sự thuyết phục của y, cuối cùng cũng đã chấp nhận hiện thực.
Còn có một chuyện khá trăn trở - điều tra của Diêu Kim Giai, đã gặp khó khăn. Đào Kim Bậc cũng là một người y tỉ mỉ bố trí, muốn nhân cơ hội bẻ gãy một cánh tay của Hạ Tưởng, nhưng lại xuất quân bất lợi, một Lý Tòng Đông trước đây rất ôn hòa yếu đuối lần này lại cương quyết mạnh mẽ, từ chối không phối hợp, cũng không giải thích bất cứ vấn đề gì, công bố rằng gã rất trong sạch, không hề phạm sai lầm gì.
Nếu thật sự muốn đối phó với một người nào đó, nhưng nếu là cán bộ cấp Sở trở lên, không dám nói 100% có vấn đề về kinh tế, nhưng 80% thì cũng không có gì quá đáng, quan trọng là có nắm được chứng cứ xác thực hay không, càng quan trọng hơn nữa là có người bảo vệ cho người đó hay không.
Diêu Kim Giai cho rằng y thân là cán bộ của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, hơn nữa trong tay đã nắm được một số chứng cứ bước đầu về việc Lý Tòng Đông nhận tranh chữ danh nhân, hoàn toàn có thể dùng phương thức thẩm vấn để đột phá, không nhất định phải kéo Lý Tòng Đông xuống, chỉ cần Lý Tòng Đông nhận tội cúi đầu là được.
Lý Tòng Đông lại thề thốt phủ nhận tranh chữ danh nhân của gã đều là tranh thật, chất lượng rất tốt, một bức cũng đáng giá đến mấy chục ngàn – con số mấy chục ngàn, thật sự có thể khiến một lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật như y kinh hãi? Diêu Kim Giai liền quyết định xuất kích trực diện, làm sáng tỏ thân phận của mình với Tỉnh ủy tỉnh Tương, để Tỉnh ủy phối hợp với y, áp chế Lý Tòng Đông.
Kết quả lại vấp phải tường đá.
Trịnh Thịnh trốn tránh mà không gặp.
Lý do rất đầy đủ, công việc bận rộn, không thể sắp xếp thời gian được. Diêu Kim Giai vô cùng tức giận, nhưng dù tức giận nữa cũng không thể làm gì được, Trịnh Thịnh dù sao cũng là Bí thư Tỉnh ủy, y không còn cách nào khác, đành phải lùi một bước, yêu cầu gặp Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, cùng một hệ thống với Ủy ban Kỷ luật Trung ương, chắc chắn Hạ Tưởng sẽ vui mừng đón tiếp, không ngờ điều khiến Diêu Kim Giai bất ngờ là, Hạ Tưởng cũng không gặp y, lý do đưa ra thật khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười, Bí thư Hạ bị cảm, sợ lây bệnh cho y, chờ hết bệnh rồi tính.
Nếu nói không gặp là biểu hiện không tôn trọng y, vậy đưa ra một lý do hoang đường lại càng biểu hiện rõ một việc, hoàn toàn không để y trong mắt, là đang đùa giỡn với y!
Diêu Kim Giai lập tức nổi nóng, báo cáo ngay tình hình với Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Ủy ban Kỷ luật Trung ương làm thế nào để nói chuyện với Tỉnh ủy tỉnh Tương, hay ép buộc đối với Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tương, Diêu Kim Giai không quan tâm, y chỉ biết một việc, ba ngày sau, Trịnh Thịnh và Hạ Tưởng vẫn không có người nào quan tâm đến y, giống như y không hề tồn tại vậy. Diêu Kim Giai liền bị nằm ở thế lưng chừng, lên không được xuống cũng không xong, hơn nữa nhân viên Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tương ngoài mặt khách sáo với y, thực tế chỉ cần y quay người, liền cười lạnh và nhạo báng sau lưng.
Tiến thoái lưỡng nan, làm thế nào cũng thấy khó xử, Diêu Kim Giai thật sự không biết nên làm thế nào cho phải, y tìm gặp riêng Diệp Thiên Nam, Diệp Thiên Nam khuyên y nên đợi thêm, tiếp tục áp chế Lý Tòng Đông, bởi vì sự việc có thể sẽ có chuyển biến lớn.
Cái cơ hội mà Diệp Thiên Nam chờ đợi chính là sau khi tin tức Lâm Tiểu Viễn thuận lợi xuất ngoại, khỏi động Thần đông hội chiến, sau đó trong Hội nghị thường vụ quyết đánh một trận chiến lâu dài, Trịnh Thịnh đại bại, Hạ Tưởng méo mặt xám mày, sĩ khí giảm hẳn, uy vọng của y và Phó Tiên Phong ở Tỉnh ủy được nâng lên nhanh chóng, còn Lý Tòng Đông thấy tình hình không ổn, tất nhiên sẽ bứt khỏi Hạ Tưởng.
Sau Thần đông hội chiến, Phó Tiên Phong nắm được đại cục, y cũng có thu hoạch lớn, nhân cơ hội sắp xếp người bên mình, sau đó có thể yên tâm mà rời khỏi tỉnh Tương để đến tỉnh Yến, từ đó bắt đầu một cục diện hoàn toàn mới.
Về phần trong Thần đông hội chiến, liệu có người cắn Diệp Địa Bắc và y hay không, y không quan tâm. Bởi vì Diệp Địa Bắc có rất nhiều mối làm ăn là hợp tác với phía quân đội, tuy có người dám nói, thì cũng không ai dám điều tra. Hoặc có người nào không biết nhìn xa trông rộng mà cắn vào y, y cũng không sợ, chỉ cần trực tiếp thề thốt phủ nhận là xong, Ủy ban Kỷ luật tỉnh ngay cả cái quyền đặt câu hỏi cho y cũng không có, chứ đừng nói đến vấn đề điều tra y nữa.
Y không có vấn đề gì không quan trọng, quan trọng là, không phải Ủy ban Kỷ luật tỉnh nói là xong, Ủy ban Kỷ luật Trung ương nói mới tính, Trung ương nói mới tính.
Đối với một Phó bí thư Tỉnh ủy trẻ sắp được thăng chức lên Chủ tịch tỉnh còn trẻ tuổi mà nói, một Hạ Tưởng, không, thậm chí bao gồm cả Trịnh Thịnh nữa, đều không thể ngăn cản được bước chân của y. Đợi sau khi y ngồi lên được ghế cao rồi, tất cả những chứng ngại vật đã từng ngăn cản bước chân y, đều phải được giải quyết sạch sẽ, đều phải đòi lại được công bằng.
Diệp Thiên Nam thỏa thuê mãn nguyện.
Một mình ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ cả nửa ngày, gần như cho rằng sự việc đã được định rồi, y liền yên tâm gọi điện thoại cho Trịnh Thịnh, lần đầu tiên thể hiện thái độ quan tâm của mình đối với vấn đề điều chỉnh nhân sự.
Nhưng khiến Diệp Thiên Nam không ngờ tới chính là, Trịnh Thịnh không những trả lời nhiệt tình, hơn nữa còn thuận thế nói:
-Thiên Nam, ông gọi điện thoại cũng thật đúng lúc, tôi đang định mời ông qua đây bàn bạc một chút. Bây giở mở cuộc họp hội ý, bàn bạc một chút.
Buông điện thoại, Diệp Thiên Nam còn có chút buồn bực, Trịnh Thịnh thể hiện nhiệt tình như vậy, lẽ nào gã đã chuẩn bị thỏa đáng cả rồi? Nghĩ lại cũng đúng, Trịnh Thịnh cho rằng đã nắm chắc mọi việc trong tay, gã nào đâu biết, tất cả mọi chuyện đã nằm ngoài quỹ đạo của gã, quay về quỹ đạo của y. Có vô số sự thật lịch sử chứng minh, mỗi một người thất bại trước khi bị thất bại, vẫn còn dương dương tự đắc mà nghĩ mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Đến văn phòng Bí thư, thấy Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong đã ngồi ở đó, giữa hai người hình như cũng đã có nói chuyện, vẻ mặt thần bí mà có vẻ đã hiểu lẫn nhau, khiến Diệp Thiên Nam trong lòng bất chợt sợ hãi. Lại thấy trong văn phòng không có Hạ Tưởng, lại càng hoảng hốt hơn, liền vội vàng trấn tĩnh hỏi: