- Tiểu Hạ, tuy rằng chúng ta không gặp nhau nhiều, nhưng khi vào đây thì cậu đừng xem như người ngoài. Tôi là bạn học của Lý Đinh Sơn, cậu khách sáo với tôi như vậy làm gì? Định duy trì một khoảng cách nhất định với tôi, cảm thấy tôi không dễ gần như Đinh Sơn phải không?
Giọng điệu thân cận của Cao Hải làm Hạ Tưởng không kịp thích ứng, dù sao không có Lý Đinh Sơn ở đây, hắn và Cao Hải thì quan hệ cũng không nói là quá gần. Nhưng nếu từ miệng Cao Hải nói ra như vậy, hắn cũng không dám trái lời, liền thay đổi tư thế, cười nói:
- Trưởng ban thư ký Cao đã để mắt tới tôi, nếu vậy thì tôi cũng không dám khách khí.
Sau khi nói lời đó xong, hắn cũng không khách khí lấy cái phích ở dưới gầm bàn thêm nước vào trong chén trà của Cao Hải, tiếp đó lại lấy ra cho mình một cốc nước khác, rót vào cốc cho mình, sau đó uống một ngụm, nói:
- Đúng là nước quê nhà ngon thật.
Cao Hải cười ha hả, rất vừa lòng đối với hành động của Hạ Tưởng, đầu tiên Hạ Tưởng rót thêm nước vào chén trà của hắn để biểu lộ sự tôn trọng, lại rót nước cho hắn là để bày tỏ quan hệ gần gũi, Hạ Tưởng này, đúng là biết cư xử.
- Là như thế này Tiểu Hạ, việc cải tạo thôn nội đô gặp lực cản mạnh từ trước đến giờ chưa xuất hiện, các điều kiện ban đầu được đề xuất đã không thể thỏa mãn yêu cầu của nhiều người dân trong thôn. Cái miệng của bọn họ càng lúc càng mạnh, nhất là người dân trong thôn Đỗ, không ngờ tổ chức lại để phản kháng lại việc giải phóng mặt bằng.
Sự kiện thôn Đỗ?
Hạ Tưởng vừa mừng vừa sợ, sợ chính là sự kiện thôn Đỗ xảy ra sớm một chút so với trước kia, mừng chính là vì rốt cuộc hắn đã gặp. Nếu hắn đã gặp mà không thò được một tay vào, nếu vậy thì chẳng phải rất tiện nghi cho Cao Thành Tùng sao? Nếu vậy thì đúng là phải bỏ qua kỳ ngộ quá lớn trước mắt.
Đây chính là một bước ngoặt cực kỳ quan trọng đối với sinh mạng chính trị của Trần Phong. Sự kiện thôn Đỗ nếu xử lý không đúng, sẽ trực tiếp làm cho Cao Thành Tùng có quyết tâm ra quyết định xuống tay với Trần Phong. Hiện tại, Hạ Tưởng cũng biết người đứng sau lưng Trần Phong là Phó Bí thư Lộ, những ở kiếp trước có thể thấy Trần Phong bị Cao Thành Tùng hãm hại bỏ tù, từ đó có thể thấy được sức mạnh và sự độc ác của Cao Thành Tùng, vì muốn đánh ngã Trần Phong, không ngại trở mặt với Phó Bí thư Lộ. Sự kiêu ngạo của Cao Thành Tùng đúng là làm cho mọi người khiếp sợ, cái ý đồ của hắn với Công ty xây dựng Phương Nam quá lộ liễu, cuối cùng cũng xảy ra sự.
Trong lòng của Hạ Tưởng đã có kết luận, muốn tránh được mũi nhọn của Cao Thành Tùng thì phải từ trên Công ty xây dựng Phương Nam mở ra đột phá, hắn vẫn chờ mong Cao Kiến Viễn ra mặt, nếu hắn không lầm thì Cao Kiến Viễn không lâu nữa sẽ xuất hiện trong tầm mắt của hắn, đến lúc đó hai tay chuẩn bị, dùng hết sức lực chém xuống, không lo không tìm thấy tử huyệt của Cao Thành Tùng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Phải ra sức giữ gìn Trần Phong, không để ông ta rớt đài. Thứ nhất Trần Phong là vị Thị trưởng tốt nhất, thứ hai là bởi vì vận mệnh của Trần Phong sẽ liên hệ cùng một chỗ với Tào Vĩnh Quốc. Hạ Tưởng tuyệt đối không thể trơ mắt đứng nhìn Tào Vĩnh Quốc vì Trần Phong mà bị liên lụy, tiền đồ tốt đẹp bị hủy hoại trong chốc lát.
Cao Hải tìm Hạ Tưởng tổng cộng có ba việc. Việc thứ nhất là sự kiện thôn Đỗ, đương nhiên cái này rất quan trọng tuy nhiên chỉ là một cái cớ, hắn cũng không cho rằng Hạ Tưởng có biện pháp giải quyết một bài toán khó mà đã làm cho Trần Phong phải đau đầu. Việc thứ hai là người vợ trước của Lý Đinh Sơn là Sử Khiết tìm đến Cao Hải, muốn Cao Hải ra mặt để hai người bọn họ nói chuyện với nhau. Chuyện thứ ba là về việc cải tạo phố Dân Tộc rất khó khăn. Phố Dân Tộc có tình huống giống như phố Bắc Đại, nhưng lại không có kinh doanh thương mại như phố Bắc Đại. Vốn ý kiến của Trần Phong là muốn quy hoạch thành một phố cho các quán rượu kinh doanh, nhưng các chuyên gia của Viện quy hoạch lại cho rằng phố Dân Tộc nên nối với đường Hoa Tân để trở thành một con đường trục trọng yếu của thành phố, chỉ có thể mở rộng để nâng cao năng lực giao thông mà không nên cải tạo.
Trần Phong cuối cùng do dự, muốn để Cao Hải cho một cái chủ ý. Lập tức Cao Hải nghĩ tới Hạ Tưởng ở huyện Bá xa xôi kia.
Vừa lúc có Sử Khiết tới nhờ hắn nói chuyện với Lý Đinh Sơn để có cơ hội nói chuyện với nhau, hắn đề nghị Lý Đinh Sơn có thời gian thì quay về gặp mặt với hắn. Mặc kệ là Lý Đinh Sơn có cơ hội trở về hay không, những chắc chắn Hạ Tưởng sẽ phải quay về, việc này cũng đúng với ý của hắn.
Trong ba chuyện trên, Cao Hải chọn sự kiện thôn Đỗ làm ý đầu tiên, để phố Dân Tộc ở cuối cùng. Hạ Tưởng cực kỳ rõ ràng suy nghĩ của Cao Hải, thật ra Cao Hải muốn Hạ Tưởng cho hắn một cái chủ ý, hoặc là nói cho hắn một cái đề nghị. Dù sao thì việc cải tạo phố Bắc Đại cũng đã được Trần Phong tán thưởng, vì thế đương nhiên Cao Hải cũng cho rằng chỉ cần mình có một chủ ý, nhất định sẽ làm cho Trần Phong vừa lòng.
Vấn đề của phố Dân Tộc, đây đúng là một bài toán nan giải.
Đời trước, phố Dân Tộc đúng là được Trần Phong cải tạo thành một phố cho kinh doanh quán rượu, kết quả là bởi vì rất nhiều loại nguyên nhân, tất cả quán rượu trên đường này đều phải đóng cửa toàn bộ. Đến vị Thị trưởng sau kế nhiệm, lại đem mở rộng phố Dân Tộc này ra, cho nối với đường Hoa Tân mới xây dựng để nâng cao yêu cầu giao thông. Kết quả là đường phố đoạn này dài, thẳng, đẹp, dân cư đông đúc, quán sá san sát nhau bên đường, dẫn đến tai nạn giao thông với người qua đường không ngừng diễn ra, cuối cùng lại được sửa thành đường dành cho người đi bộ, sau lại trải qua một đoạn thời gian, đoạn phố này từ từ hình thành các cửa hàng độc quyền về di động, điện tử.
Hạ Tưởng biết tâm lý Cao Hải rất bức thiết, cũng không có vẻ như rất là uyên thâm, liền nói trực tiếp:
- Trưởng ban thư ký Cao, vị trí phố Dân Tộc thật ra cũng không thích đáng để trở thành một đường phân luồng giao thông đi lại, cũng không thích hợp để cải tạo thành một phố kinh doanh rượu.
Cao Hải cũng không vì sự thẳng thắn của Hạ Tưởng mà thấy không vui, mà lại cảm thấy rất hứng thú:
- Vì sao không thích hợp làm nơi cho các quán rượu kinh doanh?
- Vị trí phố Dân Tộc tuy rằng không tồi, nhưng bãi đỗ xe xung quanh ít, thường người đến uống rượu đều là người có tiền, bình thường đều lái xe đi đến, không có chỗ đỗ xe thì không ai thích tới đây cả. Thứ hai là đại đa số dân cư xung quanh phố Dân Tộc đều là những người buôn bán nhỏ, nếu để phố này trở thành phố mà các quán rượu kinh doanh thì sẽ không nâng cao được các tiêu thụ của bọn họ, làm cho bọn họ cũng không cảm thấy hứng thú. Còn có một ý kiến mà tôi cho rằng quan trọng nhất chính là trong chỉnh thể của thành phố Yến thì khả năng thu hút các chi phí tiêu dùng là bình thường, còn chưa đạt được quy mô nền tảng.
Hạ Tưởng không chút che giấu ý tưởng của hắn. Bời vì hắn biết, trước mặt Cao Hải không cần phải giấu diếm, bởi vì hắn đã chiếm được sự thưởng thức của Trần Phong, cũng từng giúp Cao Hải giải quyết qua một bài toán khó. Nếu bây giờ mà tỏ ra huyền bí, sẽ làm cho Cao Hải cảm thấy hắn cố ý cất giấu ý tưởng, từ đó sẽ không lấy thành tâm mà đối đãi với Hạ Tưởng.
Cao Hải là người có thể kết giao được, Hạ Tưởng không muốn để lại cái nhìn không tốt đối với hắn.
Cao Hải xoay xoay tập tài liệu trong tay, mỉm cười:
- Theo ý kiến của các chuyên gia thì phố Dân Tộc có hơn một trăm lý do để cải tạo thành phố mà các quán rượu có thể kinh doanh. Hơn nữa, nghe bọn họ bàn luận các cao kiến, dường như không cải tạo thành phố kinh doanh rượu thì chính là một tổn thất cực kỳ lớn của thành phố Yến, chính là tổn hại đến toàn thể nhân dân thành phố Yến. Cái nhìn của tôi cùng với Thị trưởng Trần cũng nhất trí là ý kiến trên không thể thực hiện.
- Ý kiến của các chuyên gia, có khi ý kiến này đã bị ảnh hưởng bởi các nhân tố khác, các chuyên gia tận lực tán thành việc cải tạo để trở thành phố chuyên kinh doanh rượu, nói không chừng là các thân thích của các vị ấy muốn mở các quán rượu mà không tìm thấy nơi nào thích hợp.
Hạ Tưởng nói cứ như giỡn, kỳ thật hắn rõ ràng dùng giọng điệu trêu chọc này tỏ vẻ có chút khinh thường các chuyên gia, có một số chuyên gia, luôn dõng dạc là ích nước lợi dân, nhưng sau lưng, trên thực tế là lừa gạt lương tâm, vì thu các đồng tiên đen mà nói xằng nói bậy.
Cao Hải cũng khẽ mỉm cười, hắn rút ra một điếu thuốc đưa cho Hạ Tưởng. Đầu tiên Hạ Tưởng châm lửa cho hắn, những điếu thuốc mình thì để đó, nhẹ nhàng để xuống, lại uông một ngụm nước mà nói:
- Trưởng ban thư ký Cao nên đi đến phố Dân Tộc một lần, xung quanh phố Dân Tộc không ít các cửa hàng nhỏ, đều rải rác kinh doanh các đồ như điện tử, di động,v.v… Với ánh mắt toàn cục của ngài, ngài xem thử nếu phố Dân Tộc nếu đổi lại cải tạo thành đường riêng cho người đi bộ thì như thế nào?
Cao Hải là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, tự nhiên ánh mắt của hắn có chỗ độc đáo. Các đường phố lớn nhỏ của thành phố Yến thì hắn cũng dám vỗ ngực là quen thuộc, tuy không dám nói là rõ như lòng bàn tay, nhưng ít ra cũng tính là như các ngón tay, há miệng là có thể thấy các điểm hợp lý. Nếu hắn mà không có năng lực như vậy, sớm đã không lọt vào mắt Trần Phong, bị Trần Phong bỏ qua một bên. Hạ Tưởng gần như đem hết mọi kiến thức mà hắn biết, miêu tả sinh động đáp án cho hắn, sau đó lén lút nhẹ nhàng đá quả bóng sang chân, chỉ cần hắn giơ chân sút vào cầu môn, một bước định Càn khôn. Trong lòng hắn lại thầm tán thưởng, không trách Hạ Tưởng trẻ tuổi như thế này mà được nhiều người thưởng thức đến như vậy, tài năng, không kiêu ngạo, không kể công, lại có suy nghĩ, biết đạo lý tôn trọng lãnh đạo, bất kể ai khi gặp người như vậy cũng phải xem trọng một chút.