Hạ Tưởng nghe xong, nhíu mày lại, mặc dù hắn cũng đoán được không phải chủ ý phá phách của Phó Tiên Tiên, mà chính là diệu kế của Cổ Ngọc, nhưng vẫn cảm thấy không ổn, làm tối là tối con đường của Hồ Quân Do, nhưng vì vậy mà tiêu phí mất 50 triệu, chẳng phải một khoản bồi thường lớn sao?
Hơn nữa để cho tiền của bất nghĩa của Hồ Quân Do bị sòng bạc kiếm hết, cũng là không tốt, hắn không phải muốn Hồ Quân Do vào tù, cho dù bắn chết Hồ Quân Do cũng không có tác dụng, điều hắn muốn là khiến cho anh ta nôn ra tiền cướp đoạt từ mồ hồi nước mắt của nhân dân.
Hạ Tưởng không biết nên khóc hay cười, thật sự muốn giới thiệu các cô gái với nhau, để các cô gái an tâm sống một chút, bây giờ thật chế giễu, Phó Tiên Tiên lại ăn nhịp với Cổ Ngọc, không ngờ đã lừa Dương Diêu Nhi, làm xấu Hồ Quân Do, thật sự tám cô gái muốn làm náo loạn Tương Giang phải không?
Mặc dù nói chiêu này hiểm một chút, nhưng nhanh chóng ràng buộc cha con Hồ Định, cũng thực sự đủ ác, Hạ Tưởng dường như muốn cười ha hả, cũng may, đã nhịn lại được.
Hồ Quân Do đã xảy ra chuyện, Hồ Định lại bị liên lụy trong sự việc Hoài Dương, hai chuyện thành một chuyện, nếu cùng lúc nói ra, Uỷ ban Kỷ luật Trung ương cũng không thể bảo vệ ông ta được, Trung ương chắc chắn tức giận, Hồ Định sẽ bị lật, không thể nghi ngờ!
Hạ Tưởng cũng không muốn lật đổ Hồ Định, nhưng không phải hắn mềm lòng, mà hắn không cần phải khi chưa đánh ngã được Diệp Thiên Nam, lại làm kẻ thù với một vị quan lớn cấp Phó tỉnh. Hắn có thể xử lí Hồ Định, nhưng tất yếu sẽ đắc tội với thế lực sau lưng Hồ Định, đẩy tiền đồ của mình vùi vào tai họa ngầm.
Quan trọng còn có một điểm, hắn thân là Chủ nhiệm Uỷ ban kỷ luật tỉnh nhưng nhúng tay vào vấn đề kinh tế của cán bộ cấp Phó tỉnh, là đi quá giới hạn, không hợp quy củ, sẽ khiến cho có người ở Trung ương có cái nhìn tiêu cực với hắn.
Đạo làm quan, tất yếu phải ẩn dật, nếu không chính là con đường tự diệt vong.
Cổ Ngọc à Cổ Ngọc, đẩy cha con họ Hồ đến trước mặt hắn, không phải cố ý khiến người ta nghĩ nhiều, khiến Hồ Định nghi ngờ mối quan hệ của hắn và cô sao? Đương nhiên Cổ Ngọc không sợ, có Lão Cổ ở đây, ai dám đụng tới cô? Hơn nữa, hắn cũng không sợ, với cấp bậc của hắn và thân phận của Cổ Ngọc, Hồ Định ngay một câu không nên nói cũng sẽ không nói.
Đều là lão thành trong quan trường, biết rất rõ ràng chuyện nói sai rồi đều là phải trả cái giá thật lớn.
Cổ Ngọc vẫn là suy nghĩ quá nhiều, rõ ràng là tặng hắn một món quà lớn, kỳ thực trước đó không nói rõ, sau khi cha con họ Hồ cầu xin hắn mới biết sự tình, cố nhiên cũng có suy nghĩ tranh giành công lao bên trong, kỳ thực vẫn là cho hắn một chuyện cười không lớn không nhỏ.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười thầm, những cô gái…
Sau đó Hạ Tưởng mới biết, những cô gái khiến người ta yêu khiến người ta bất đắc dĩ, gây phiền phức hay là giải quyết vấn đề nan giải cho hắn, hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn hiện tại.
Hồ Định thấy Hạ Tưởng trầm tư nửa ngày, không nói lời nào, trong lòng như chìm xuống tận đáy cốc, lẽ nào nói, thật sự không có đường lui rồi?
Từ khi Uỷ ban Kỷ luật có người cố ý tung ra tin đồn, nói là Thái Giang Vĩ đã khai ra ông ta, Hồ Định chỉ biết, thời khắc Lâm Hoa Kiến suy sụp thì bốn người tỉnh Tương, cũng đã có dấu hiệu sụp đổ.
Diệp Thiên Nam có thể thong dong rời đi, thậm chí còn có thể thăng chức, ông ta và Dương Hằng Dịch còn phải tiếp tục ở lại tỉnh Tương, tiếp tục dưới sự lãnh đạo của Trịnh Thịnh, dưới sự rình rập như hổ rình mồi của Hạ Tưởng, triển khai công việc dưới sự ức hiếp của Phó Tiên Phong, cho nên nghĩ về lâu dài, sau khi Cầu đường tỉnh Tương bị Trịnh Thịnh nắm được, bốn người tỉnh Tương còn có thể lại là đồng minh không gì phá nổi không?
Chẳng lẽ nói, mục tiêu bước tiếp theo của Hạ Tưởng là ông ta, hoặc nói chuẩn xác hơn là Hồ Quân Do sao?
Ngay trong chớp mắt khi ông ta biết Hồ Quân Do xảy ra chuyện, Hồ Định liền kết luận, là lúc nên đưa ra một quyết định.
Có phải sự thành khẩn của ông ta chưa đủ, Hạ Tưởng mới không đồng ý, còn muốn chờ ông ta lại đưa ra hứa hẹn gì đó nữa sao? Hồ Định liền ho khan một tiếng, nói:
- Chủ nhiệm Hạ, tôi và Bí thư Diệp quen nhau đã nhiều năm, khá hiểu cách đối nhân xử thế của anh ta….
- Phó chủ tịch tỉnh Hồ…
Hạ Tưởng kịp thời ngắt lời của Hồ Định, hắn không muốn nghe Hồ Định nhắc đến bất cứ chuyện gì của Diệp Thiên Nam, bởi vì thời cơ chưa đúng
- Tôi chỉ có thể nói, thử xem, không thể bảo đảm trăm phần trăm.
- Cảm ơn, cảm ơn Chủ nhiệm Hạ, trong lòng tôi đã có chuẩn bị rồi.
Hồ Định cũng biết người trong quan trường đều sẽ không nói tuyệt đối, Hạ Tưởng có thái độ như vậy, ông ta đã rất hài lòng rồi.
- Đừng khách sáo, Phó chủ tịch tỉnh Hồ.
Hạ Tưởng và Hồ Định bắt tay, lại nói một câu rất nghiêm túc
- Về sau phải chú ý hơn một chút, giáo dục tốt con cái rất quan trọng. Còn nữa, kết giao bạn bè cũng rất quan trọng.
Đêm đã về khuya, Hạ Tưởng đi xe về nhà, ngày mai hắn phải đích thân đi Hoài Dương phát động Hoài Dương chống tham nhũng -cuối cùng Trịnh Thịnh đã nghe theo ý kiến của Diệp Thiên Nam, mệnh danh là Hoài Dương chống tham nhũng, nhưng mức độ yếu đi rất nhiều - vốn dĩ là một lần phát động rầm rộ, ngược lại trong lòng lại bình tĩnh bất ngờ, bởi vì hôm nay gặp mặt Hồ Định, khiến hắn có rất nhiều cảm xúc.
Kỳ thật nếu nói một cách công bằng, cách ứng xử và năng lực của Hồ Định cũng rất tốt, xem như một Phó chủ tịch thường trực tỉnh xứng chức. Hạ Tưởng không có thành kiến gì với ông ta, nhưng lại bởi vì một đứa con không chịu thua kém, kết quả là khiến cho nhân phẩm của Hồ Định bị suy giảm, cũng khiến cho hình tượng của ông ta giảm sút.
Trong nước rất nhiều cán bộ, thậm chí một số cán bộ cao cấp, bàn về năng lực, không tồi, bàn về nhân phẩm, cũng tốt, nhưng về vấn đề đối đãi với vợ con, mất đi lương tri và nguyên tắc một cán bộ cần có. Trong các cán bộ tham ô, vì ham hưởng thụ cho mình là số ít, hầu hết là xuất phát từ suy nghĩ vì hậu thế.
Người đời thường vì con cháu, thà rằng hi sinh tất cả, nhân nhượng tất cả, cho dù đến cấp tỉnh bộ thậm chí cấp phó quốc gia, cũng có thể mất.
Về đến nhà, cô bé Lê đang tắm rửa, Hạ Tưởng liền nhân cơ hội gọi điện thoại cho Cổ Ngọc, muốn hỏi cho rõ ràng, kết quả gọi qua nhưng tắt máy.
Lại gọi điện thoại cho Liên Nhược Hạm, cũng tắt máy.
Quái lạ, làm sao đều như vậy?
Lại gọi cho Phó Tiên Tiên, không ngờ cũng tắt máy.
Đều đang đùa giỡn sao? Vệ Tân phải chăng cũng tắt máy? Qua kính mờ ảo của phòng vệ sinh, thấy dáng người cô bé Lê vẫn đẹp đẽ mà thon thả không ngừng cử động, biết phụ nữ tắm mất rất nhiều thời gian, Hạ Tưởng quyết định nhanh chóng gọi điện thoại cho Vệ Tân, hỏi trộm một chút.
Quả nhiên, điện thoại của Vệ Tân không tắt máy.
- Này, giờ này anh gọi điện thoại qua đây, không sợ vợ nhéo tai sao?
Vệ Tân đặc biệt có giọng nói hơi khàn khàn, trong đêm yên tĩnh, đặc biệt khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
-….
Nói lên liền đả kích đến uy phong của trang nam tử hán, Hạ Tưởng dường như hết chỗ nói, vốn định biện bạch một cách uy nghiêm một chút, nhưng nghĩ thời gian không đủ, vội hỏi
- Gần đây các em có phải đang âm thầm lo liệu chuyện xấu gì không, anh luôn cảm thấy có chút không đúng, Vệ Tân, không cho phép em giấu anh, có phải Nhược Hạm đi đầu quấy rối không?
Vệ Tân đã nói được một nửa, nhớ đến Liên Nhược Hạm dặn dò, vội vội vàng vàng phanh xe
- Không nói nữa, về sau anh sẽ biết. Anh chính là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này, có thể một bên ôm vợ ngủ, một bên có cả mớ phụ nữ bày mưu tính kế vì anh bình định giang sơn, sợ rằng anh nằm mơ cũng sẽ tỉnh dậy mà cười.
Hạ Tưởng có phải sẽ nằm mơ dậy mà cười không thì không biết, hiện tại khi hắn vẫn chưa kịp cúp điện thoại, cô bé Lê chưa mặc quần áo đã đẩy cửa phòng vệ sinh đi ra, từ mái tóc, những giọt nước như hạt châu, rơi trên người, trong suốt như ngọc, khiến hắn thiếu chút nữa thốt lên kinh ngạc.
Mười mấy năm chốc lát đã trôi qua, cô bé Lê trước mắt vẫn khiến tim hắn đập thình thịch.
Tuy nhiên hắn không thốt lên kinh ngạc, cô bé Lê lại hoảng sợ:
- Á…
Cô nhảy sang một bên, miệng vẫn mở to, vẫn thở hổn hển không ngừng
- Anh dọa chết em rồi, về nhà cũng không nói một tiếng, em cứ tưởng trong nhà không có người.
Hạ Tưởng lặng lẽ gác máy, sau đó liền nói tiếp
- Trong nhà không có người thì trần truồng chạy loạn sao? Làm sao bình thường không đi ra dụ dỗ anh?
- Dụ dỗ anh?
Cô bé Lê đỏ mặt
- Không cần dụ dỗ anh đã như vậy rồi, nếu lại dụ dỗ, anh còn không nổi điên sao?
Hạ Tưởng có nổi điên hay không, dù sao cũng chỉ có cái đồng hồ thạch anh trên tường phòng ngủ biết.
Ngày hôm sau, Hạ Tưởng càng không có thời gian gọi điện thoại lại cho Liên Nhược Hạm hỏi cho rõ ràng, mà mang đội đi thẳng đến Hoài Dương.
Từ sau khi Hạ Tưởng đảm nhiệm Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, toàn bộ người trong quan trường tỉnh Tương đều biết phong cách của Uỷ ban Kỷ luật tỉnh có thay đổi lớn. Trước đây bắt giam cán bộ, đều ở thời gian làm việc, sau khi đồng chí ở Uỷ ban Kỷ luật đến, nói rõ ý đồ một cách rất khách sáo, liền mời lên xe một cách lịch sự.
Nhưng Uỷ ban Kỷ luật tỉnh dưới sự chủ trì của Chủ nhiệm Hạ, áp dụng phương pháp bắt giam thiên biến vạn hóa, khiến cho người ta không tìm được quy luật, không xác định rõ phương hướng, khiến cho nhiều tham quan không chỉ sợ hãi khi đi làm, lúc hết giờ làm vẫn sợ, khi trở về nhà cũng sợ, khi lên giường với tình nhân càng sợ.
Dần dà, khiến cho không ít tham quan mắc phải Hội chứng Hạ Tưởng, thiếu chút nữa sợ lộ ra hết tốt, xấu. Có người ăn cơm không ngon, có người đi ngủ khó chịu, có người đi làm sững sờ, có người hết giờ làm run rẩy.
Sau khi vấn đề Thần Đông bùng nổ, trên dưới Thành ủy Hoài Dương, từ lâu đã thần hồn nát thần tính nhìn gà hóa quốc, đều lo lắng sớm muộn có một ngày nhân viên Uỷ ban Kỷ luật từ trên trời rơi xuống, đưa bọn họ từ trên giường, từ trong nhà, từ trên xe, thậm chí từ trong nhà vệ sinh ra, sau đó mang về Uỷ ban Kỷ luật tỉnh hỏi chuyện.
Rất nhiều người đều giả thiết mọi khả năng có thể, thậm chí còn có người mỗi lần ra cửa đều trịnh trọng giải thích với người nhà một chút - không thể nói là dặn dò chuyện hậu sự, ít nhất cũng là giao giá - rầm rộ tái hiện lại cảnh thê lương núi sông cả nước năm Hồng Vũ khi Minh thái tổ đại sát tham quan.
Tuy nhiên cũng phải nói, không phải tham quan tự nhiên không cần sợ, không làm việc xấu hổ với lương tâm, không sợ nửa đêm ma gõ cửa.
Lúc này, Uỷ ban Kỷ luật tỉnh lại không hành động nửa đêm, mà là trời sáng, đang chạy để đến đúng thời gian làm việc, đến Thành ủy Hoài Dương.
Và khác với cuộc chiến ở Thần Đông lần trước là, lần này là Hạ Tưởng đích thân đem người đến, có thể thấy Uỷ ban Kỷ luật tỉnh quả thật nỗ lực như thế nào.
Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật thành phố Hoài Dương - Lưu Vĩ Hồng đang chuẩn bị triệu tập họp hội nghị thường vụ Uỷ ban Kỷ luật, bỗng nhiên nghe có người gõ cửa, anh ta cũng không ngẩng đầu:
- Ai đó? Đang bận họp, có việc sẽ nói sau.
Còn không kiên nhẫn phất phất tay, vẫn vùi đầu vào chỉnh sửa công văn như cũ.
Lại không nghe thấy có người nói, anh ta có chút không kiên nhẫn, vừa ngẩng đầu, đập vào mắt chính là một khuôn mặt trẻ trung tươi cười khiến anh ta vừa lạ vừa quen, nụ cười có chút ôn hòa, có chút thản nhiên, còn có chút gì đó nói không thành tiếng khiến người ta ớn lạnh từ đáy lòng.
Đúng là một gương mặt đã quẩn quanh vô số lần trong đầu anh ta mà không dám đối mặt.
Lưu Vĩ Hồng ngây người, văn kiện trong tay rơi xuống đất, vẻ mặt sửng sốt và ngạc nhiên, còn có sự sợ hãi tận sâu đáy lòng. Sửng sốt vẻn vẹn mười mấy giây không có phản ứng lại, Hạ Tưởng, thật là tiểu lang quân Hạ Tưởng thành thật đáng yêu đây sao?
Lại sửng sốt một lát, Lưu Vĩ Hồng lắp lắp hỏi một câu, mà bình sinh là một câu anh ta nói không có trình độ nhất: