Hội nghị vừa họp, tiêu điểm mâu thuẫn liền tập trung ở lý lịch kinh nghiệm còn nông của Cổ Thu Thực, ở trên cương vị Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Hắc Liêu, thành tích không nổi trội.v.v.
Khi đang thảo luận sôi nổi, đột nhiên còn có người chỉ ra, có nguồn vốn lớn mười tỷ đô la Mỹ đang có hi vọng đầu tư ở tỉnh Hắc Liêu, là dự án mà Cổ Thu Thực kéo về.
Một lợi thế thật lớn.
Mặc kệ mọi người đang ngồi đấy đều hiểu rõ trong lòng, chỉ có thể là dự án trên giấy được dựng thành chuyện nhưng đều có lý có căn cứ, dự án và nguồn vốn đều thật đến có thể tin là có thật, ai cũng khó mà nói đó là công trình thành tích, bởi vì sự tình phải chú ý một chương trình lễ pháp, thủ đoạn trong vòng quy tắc ai ai cũng sử dụng, dựa vào cái gì mà Cổ Thu Thực lại không thể lấy dùng?
Thậm chí nguồn vốn mười tỷ không phải là hoàn toàn không có căn cứ, quả thật sự dao động của thị trường tài chính có thể chứng minh, nhưng có hay không nguồn vốn sẽ thực sự rớt xuống tỉnh Hắc Liêu lại là một chuyện khác. Tuy nhiên trên bàn xoay của tỉnh Hắc Liêu, thì lại đúng lý là chiến tích của Cổ Thu Thực. Ở thời điểm cuối cùng, thế lực gia tộc chẳng những ra sức ủng hộ Cổ Thu Thực, đại biểu Quân đội cũng có hai phần ba đa số tỏ thái độ ủng hộ Cổ Thu Thực, Cuối cùng khi lực lượng phản đối còn đang muốn tìm thêm cách khác, thì Thủ tướng vẫn luôn giữ thái độ đứng nhìn cũng bầu một phiếu tán thành.
Dựa theo tuổi tác của Cổ Thu Thực, thành công thăng chức trở thành Ủy viên Bộ Chính trị, vượt qua bước đi cực quan trọng. Trở thành cán bộ cấp phó quốc trẻ tuổi nhất trong nước, lại lần nữa tạo thêm cái nhất trong việc thăng chức!
Đồng thời, Tổng bí thư cũng bởi vì thắng lợi lần này, phá vỡ tiền lệ không bổ sung ghế trống Bộ Chính trị quốc nội trong suốt mười mấy năm qua.
Hội nghị Bộ Chính trị lần này, nhất định sẽ ghi chép vào sử sách, trở thành sự kiện lịch sử lớn mang ảnh hưởng sâu xa.
Theo sau, do Tổng bí thư chủ trì mời dự họp Hội nghị Bộ Chính trị, vừa là buổi gặp mặt tân Ủy viên bộ Chính trị Cổ Thu Thực, vừa là Hội nghị thường kỳ nghiên cứu bổ nhiệm nhân sự.
Trưởng ban Tổ chức Trung ương Ngô Tài Dương chính thức đề bạt Tào Vĩnh Quốc là ứng cử viên cho chức Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Hắc Liêu, Cao Tấn Chu là ứng cử viên cho chức Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Yến, đề bạt Diệp Thiên Nam, Đỗ Bang Trung làm Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Yến, đề bạt Hồ Tăng Chu làm Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tây. Đề bạt Khâu Tự Phong làm Phó chủ tịch tỉnh tỉnh Yến...
Những người được nêu danh ở đây, trên cơ bản đều nằm trong dự kiến của các nhân vật lớn, cũng không có nhiều bất ngờ. Chỉ có một điểm khiến một số người phát giác ra điều không giống bình thường, đề bạt ứng cử viên cho chức Phó bí thư Tỉnh ủy Tỉnh Yến lại có đến hai người!
Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Yến thứ nhất, tất nhiên là do Chủ tịch tỉnh lựa chọn. Đương nhiên trong lòng đều biết rõ, Diệp Thiên Nam là người mà ai đang ngồi cũng đều rõ. Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tương tuổi trẻ mà một bước tiến vào chính bộ, cũng coi như phù hợp điều lệ đề bạt cán bộ.
Còn người được đề bạt bất ngờ Đỗ Bang Trung, vốn là Thứ trưởng Bộ Nông nghiệp, vốn cũng không mấy xuất sắc, đột nhiên liền trổ hết tài năng, người nào biết là do Tổng bí thư đề bạt còn đỡ một chút, người không biết thì âm thầm kinh ngạc, bởi vì ngôi báu vững chắc Phó chủ tịch tỉnh tỉnh Yến của Diệp Thiên Nam lặng lẽ có biến số.
Quả nhiên, theo sau cuộc thảo luận, việc đề bạt Cao Tấn Chu, Hồ Tăng Chu và Khâu Tự Phong rất thuận lợi đều được thông qua, việc đề bạt ba người Tào Vĩnh Quốc, Diệp Thiên Nam và Đỗ Bang Trung thì chưa đạt được nhất trí.
Bởi vì ý kiến chia rẽ quá lớn, cuối cùng chỉ có thể tạm thời gác lại, đợi hội nghị lần sau thảo luận tiếp.
...Kết quả hội nghị truyền đến nhà họ Ngô, truyền đến tai Hạ Tưởng đang cùng ông cụ Ngô luyện tập thư pháp. Hạ Tưởng khẽ mỉm cười, không nói gì, ông cụ Ngô cũng tiếp tục múa bút vẩy mực, hai ông cháu dường như đoán đúng kết quả hội nghị, đã sớm hiểu rõ trong lòng.
Gần đây ông cụ Ngô yêu thích "Đạo Đức kinh", đang viết câu danh ngôn trong tập kinh: hi ngôn tự nhiên.
Giấy viết loại tốt nhất dài một mét, dùng mực nước mài chế từ loại nghiên mực tốt nhất, ông cụ Ngô nín thở tập trung tinh thần, nâng cao cổ tay nắm bàn tay lại, hành văn liền mạch lưu loát, bốn con chữ to tròn mà mượt mà đang nhảy múa trên mặt giấy, nét vẽ sống động.
- Hi ngôn tự nhiên, thưa ông, nếu mọi chuyện thuận theo tự nhiên, chẳng phải là đã không còn ý nghĩa phấn đấu?
Hạ Tưởng vừa nhẹ nhàng thổi khô mực nước, vừa thưởng thức thư pháp của ông cụ ngày càng thuần thục.
- Trước khi phấn đấu, là lẽ trời cần cù. Sau khi phấn đấu là hi ngôn tự nhiên...
Ông cụ đặt bút xuống, đi rửa tay
- Kiên nhẫn, cũng là một đạo đức tốt.
Hạ Tưởng ha hả cười:
- Con người của cháu ưu điểm lớn nhất chính là kiên nhẫn, mà khuyết điểm lớn chính là quá kiên nhẫn...
- Ha ha...
Ông cụ cũng bị cái tự khen của Hạ Tưởng chọc cười.
- Thánh nhân tự biết không tự gặp, tự yêu không tự quý cậu cũng vậy...
- Cháu ở cái tuổi này, nếu có thể nhìn thấu thế sự giống như ông, cháu đã thành yêu quái rồi...
Thật ra mà nói, Hạ Tưởng sớm có tâm lý chuẩn bị. Biết việc đề bạt của Diệp Thiên Nam xuất hiện biến số, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến việc đề bạt của Tào Vĩnh Quốc, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, hết thảy đều tránh không khỏi nguyên tắc cơ bản của lợi ích chính trị. Tuy nhiên, hắn tin tưởng ở lần họp tiếp sẽ thắng lợi.
Lúc này, hắn càng quan tâm đến thế cục trong quân đội:
- Quân khu tỉnh Tương, hình như còn chưa có động tĩnh?
Ông cụ Ngô liếc nhìn Hạ Tưởng một cái đầy thâm ý, hơi có ý trách cứ:
- Không cần nhúng tay quá nhiều vào sự vụ quân đội, đối với sự trưởng thành của cháu rất không có lợi!
Giọng điệu rất nghiêm khắc.
- Cháu chỉ là thuận miệng hỏi một chút...
Hạ Tưởng cười ha hả, hắn không phải là nhúng tay, là thờ ơ lạnh nhạt, là muốn nhìn hai ông cụ ra tay rốt cuộc sẽ có sức mạnh bao nhiêu, cũng giúp hắn nắm chắc trong lòng.
Độ mạnh yếu hai ông cụ, sẽ giúp hắn chạm đến một góc băng sơn của tỷ lệ lực lượng trong quân đội, theo kế lâu dài là một đoạn thời gian lo lắng rất dài của hắn sau này. Hao tổn một phen công sức, vật lộn cả quãng đường bụi trần. Nếu không có thu hoạch lớn, chẳng phải đã phí công sao?
Ông cụ Ngô sao có thể không biết tâm tư Hạ Tưởng? Nhưng ông lại hết cách với Hạ Tưởng, ông biết cũng là lúc nên để hắn tiếp xúc quân bài cuối cùng chưa lật một chút, liền nói:
- Chính ủy quân khu tỉnh Tương Tô Trị Kiều đã bị điều đến quân khu thành Dương, quản lý hậu cần. Từ Quân ủy trực tiếp phái một người đến quân khu tỉnh Tương đảm nhiệm Chính ủy. Cùng với một thiếu tướng có liên quan buôn lậu dầu mỏ, ba đại tá, còn có rất nhiều cán bộ đứng đầu quân đều trực tiếp chấm dứt...đây chỉ là bước đầu tiên. Bước tiếp theo, quân khu thành Dương có một số người cũng phải bị điều chuyển, phỏng chừng phải nghỉ hưu trước thời hạn.
Được, sức mạnh không nhỏ! Hạ Tưởng trong lòng mừng thầm, ông cụ Ngô và lão Cổ liên kết, nắm chặt cơ hội, nếu không hạ độc thủ tiếp, không trực tiếp điều chỉnh, thì không phải là hai ông cụ quan trọng rồi.
Mặc dù đã chết, nhưng người này thực sự đáng ghét, Hạ Tưởng không khỏi hỏi thêm một câu.
- Còn muốn nói cái gì. Chẳng lẽ còn muốn Quân ủy làm lễ truy điệu cho y? Không khép y vào tội phản quốc đã là mừng lắm rồi.
Ông cụ Ngô vẫn chưa tiêu tan cơn giận. Hiển nhiên, đối với người này ông cụ cũng là cực kỳ chán ghét. Xem ra Trần Pháp Toàn phải chết không minh bạch, cũng tốt. Dù sao có một số việc vĩnh viễn sẽ không được phơi bày, Trần Pháp Toàn có yên nghỉ hay không, dù sao y đã vĩnh viễn không có cơ hội làm lại rồi.
- Quân khu tỉnh Dự bị quân khu tỉnh Yến tố cáo thẳng thừng, quân khu Thủ đô cũng vô cùng bất mãn, đòi quân khu thành phố Lỗ giải thích. Nội bộ quân khu thành phố Lỗ vì chuyện này mà tranh cãi ầm ĩ, một lúc một chốc cãi cũng không xong, ha ha, nghe nói bên trong Quân ủy cũng tranh cãi lẫn lộn, kém chút nữa là đánh nhau? Đánh nhau mới tốt, quân nhân phải có cái dáng quân nhân, ngày nào cũng mềm nhũn như cừu thì đánh giặc cái gì? Kéo đàn nhị còn tàm tạm.
Không ngờ ông cụ Ngô cũng có mặt ác thú vị, khiến Hạ Tưởng bó tay.
- Động tĩnh không nhỏ, bây giờ vừa mới bắt đầu, tôi và lão Cổ đã lâu không hoạt động tay chân, sắp bị rỉ hết rồi. Giờ có cơ hội chạy bộ, tranh cãi, có lợi cho sức khỏe. Mấy ngày gần đây, nhà lão Cổ sắp thành Bộ tổng tham mưu rồi.
"..."
Ông cụ Ngô càng nói càng hưng phấn, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, lại nói:
- Cái người tên Trương Hiểu không tồi, lão Cổ đập bàn chửi "mẹ", cướp cái vị trí trung tướng của Tô Trị Kiều lắp sang cho Trương Hiểu.
Hạ Tưởng mừng thầm, Trương Hiểu cuối cùng cũng hãnh diện rồi.
- Cụ luôn núp ở phía sau xem kịch sao?
Hạ Tưởng lần đầu tiên được thấy ông cụ Ngô mặt mày hớn hở, nghĩ thầm rằng rốt cuộc vẫn là sự giao đấu giữa quân nhân càng làm cho con người ta nhiệt huyết sôi trào, cảm xúc của ông cụ cũng bị châm ngòi rồi.
- Ông?
Ông cụ Ngô xua tay cười cười.
- Ông từ trước đến nay đều là chắp tay sau lưng xem diễn kịch, chưa bao giờ làm diễn viên chính, nhiều lắm là khi đám người đập bàn chửi má nó ầm ĩ đến mệt, y muốn ngồi xuống nghỉ thì lúc ấy tôi liền lấy đi ghế dựa của y.
Đủ thâm hiểm, đủ đen tối, nhưng Hạ Tưởng thích, hắn cười ha ha:
- Những thứ cháu phải học tập ở cụ, thật đúng là không ít.
- Cái tên tiểu tử này, về sau bớt giở trò với ông, năm đó khi ông lập kế trừng trị người khác, cháu còn chưa sinh ra. Bây giờ đã muốn so chiêu với ông? Còn sớm lắm.
Lời tuy nói như vậy, nhưng ông cụ lại cười giảo hoạt.
- Nói thật, 10 tỷ đô la Mỹ của cháu từ đâu mà có vậy? Cháu đừng nói là xé da hổ làm văn. Ông cảm giác trong tay cháu thực sự có 10 tỷ ấy.
Hạ Tưởng không thể không bội phục con mắt cơ trí của ông cụ, đành phải tiếp tục nói dối:
- Cái này, cháu có một người bạn ở Mỹ, cô ấy tên Lý Thấm, là một nhà đầu tư tài chính.
Cách Hội nghị Bộ Chính trị lần thứ hai còn có hai ngày, Hạ Tưởng cũng không rời khỏi thủ đô, tiếp tục yên tâm ở đấy. Bởi vì hắn biết, sắp có sóng triều cuồn cuộn hướng từ nam đến bắc đánh úp lại, từ Tương Giang theo hướng bắc đến thẳng Trung Nam Hải, tạo ra lực xung kích không thể coi thường đối với Hội nghị lần thứ hai.
Mà lúc này, Trương Hiểu đã ở Quân ủy tiếp nhận mệnh lệnh bí mật rồi, đáp máy bay quay trở về tỉnh Tương. Vừa về đến quân khu tỉnh Tương, liền lập tức nhanh chóng ra tay, bắt giữ mấy chục quan chức quân đội có liên quan đến buôn lậu dầu mỏ.
Tô Trị Kiều rất là tức giận, bởi vì người bị Trương Hiểu bắt giữ gần như toàn bộ là thân thích của y, đang lúc y chuẩn bị lấy ra quyền uy của Chính ủy, phủ quyết mệnh lệnh của Trương Hiểu, thì Quân ủy hạ mệnh lệnh điều lệnh, điều y rời khỏi quân khu tỉnh Tương, bố trí đến quân khu thành Dương và trực tiếp biên giới hóa.
Tô Trị Kiều trong lòng uể oải rất nhiều cũng hiểu được, cấp trên không bảo vệ được y.
Theo sau, quân khu thành Dương cũng thay đổi nhân sự, vài vị trí mấu chốt đều được thay người, một bên thực lực bị tổn hại lớn, bên khác thực lực lại tăng lên. Trong đó còn có một người không phục, nói là muốn tới thủ đô kiện thì lại bị tay trong bán đứng, đem việc xấu hổ của y loan truyền ra ngoài. Y chẳng những mất đi cơ hội bị phớt lờ để đó, còn bị mất tất cả, và bị đưa lên toà án quân sự.
Động tác trên diện rộng của quân khu tỉnh Tương chỉ là mới bắt đầu, rất nhanh liền lan tràn tới quân khu tỉnh Sở.
Một loạt quan chức và quân binh quân đội quân khu tỉnh Sở tham dự sự việc giữ lại Hạ Tưởng, trong một lần chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, nhiệm vụ thất bại, toàn bộ gặp nạn.
Theo sau, quân khu tỉnh Dự cũng bắt đầu rung chuyển...Nếu nói sự rung chuyển của quân đội không lọt vào tầm mắt dân chúng, thì trong mắt người dân Tương Giang, giống như chưa từng phát sinh. Vậy thì một đại sự xảy ra tại thành phố Tương Giang, lại nhanh chóng trở thành đề tài mà ai ai ở Tương Giang cũng rất hứng thú, Diệp Địa Bắc tự thú rồi.