Quan Thần

Chương 1417: Một khả năng khác



Sự hoài nghi của Phó Tiên Phong trực diện mà đanh thép, giống như một cước đá ra, trúng vào chính giữa ngực của Diệp Thiên Nam.

Thật là một đòn đáng uất ức!

Diệp Thiên Nam mặt đỏ bừng bừng, bị nghẹn cả buổi nói không nên lời.

Trên đời còn có kẻ vô liêm sỉ đến thế sao, trở mặt không quen như thế sao, rõ là quan trường rộng lớn, không thiếu những cái lạ, Phó Tiên Phong cũng có thể xem như là một đóa hoa lạ ở trong đó.

Diệp Thiên Nam đã bớt phẫn nộ, cũng không nói gì nữa, đập một cái thật mạnh lên mặt bàn của Phó Tiên Phong, môi run run một hồi lâu cuối cùng mới miễn cưỡng thốt lên một câu:

- Chủ tịch tỉnh Phó, xin lĩnh giáo!

Nếu như Phó Tiên Phong cười lạnh nhạt, lịch sự tiễn y ra cửa, có lẽ ít nhiều y sẽ lại khâm phục Phó Tiên Phong hơn một chút, không ngờ khiến y tức muốn ói máu là Phó Tiên Phong cũng không tỏ ra yếu thế mà đập bàn nói:

- Mời ông lập tức rời khỏi phòng làm việc của tôi.

Phó bí thư Thành ủy và Chủ tịch tỉnh đập bàn, cũng không phải là sự kiện chính trị gì ghê gớm, cũng không phải là hiếm gặp ở quan trường trong nước. Nhưng, thân là Chủ tịch tỉnh, đối với việc chỉ điểm Phó bí thư Thành ủy đang có triển vọng thăng tiến thành Chủ tịch tỉnh có tư cách lên đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh hay không thì là đã đi quá giới hạn, bởi rằng Chủ tịch tỉnh không có quyền quyết định việc lên chức của Phó bí thư Thành ủy.

Nhưng Phó Tiên Phong thì không cần phải bàn luận gì thêm, y có cả một thế lực gia tộc khổng lồ phía sau, nhà họ Phó ở Bộ Chính trị cũng có những ảnh hưởng nhất định, huống hồ nhà họ Phó còn có một người làm Phó thủ tướng.

Đương nhiên, nếu lấy thái độ bình thường trên quan trường mà nói, Phó Tiên Phong chỉ trích Diệp Thiên Nam không đủ tư cách giữ chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến vẫn là quá lắm rồi.

Còn về trực tiếp mời một vị Phó bí thư Thành ủy rời khỏi văn phòng của Chủ tịch tỉnh thì không chỉ là vấn đề thiếu lễ độ và sự tôn trọng, mà còn là biểu hiện không coi uy quyền của Phó bí thư Thành ủy Diệp Thiên Nam ra gì, cũng là quá khinh thường Diệp Thiên Nam rồi.

Diệp Thiên Nam phẩy tay áo bỏ đi.

Phó Tiên Phong chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn theo bóng dáng kiên quyết không chút do dự của Diệp Thiên Nam, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười nhạt.

Một lát sau, Phó Tiên Phong dần dần bình tĩnh lại, gọi một cuộc điện thoại.

- Hạ Tưởng, vừa nãy Diệp Thiên Nam đầy bất mãn đã rời khỏi phòng làm việc của tôi…

Phó Tiên Phong nhắc qua, chỉ rõ lập trường của y, theo sau là những lời lẽ về vấn đề mà y quan tâm.

- Hiện tại dường như không có một tin tốt nào truyền ra, có khi nào chỉ có gió mà không có mưa chăng?

Hạ Tưởng nghe hiểu rõ ý của Phó Tiên Phong, đáp:

- Chủ tịch tỉnh Phó, tôi từ trước đến nay chưa bao giờ làm những việc chỉ có gió mà không có mưa, ông không tin tôi thì còn có thể tin ai chứ? Đoán chừng chỉ khoảng một hai giờ nữa là sẽ có tin tức ngay thôi.

- Cụ thể là làm như thế nào?

Phó Tiên Phong dường như không hiểu, cũng có vẻ hoài nghi sâu sắc về cái tài hô mưa gọi gió của Hạ Tưởng trên thị trường tài chính.

- Tôi cũng không phải là chuyên gia về tài chính, cụ thể hoạt động như thế nào, nói thật là tôi cũng không rõ lắm, cũng không có thời gian để ý. Nhưng có thể bảo đảm một điều, Chủ tịch tỉnh Phó, bây giờ anh có thể ngồi đợi thu hoạch rồi đó.

Hạ Tưởng hiểu rõ về Phó Tiên Phong hơn Diệp Thiên Nam rất nhiều. Chuyện đùa, hắn và Phó Thiên Phong đều đã từng trải qua những trận giao chiến sinh tử, bên cạnh lại có một gián điệp là Phó Tiên Tiên, đối với tính cách cũng như đường đi nước bước của Phó Tiên Phong hắn gần như nắm rõ lòng bàn tay.

- Đối với anh, tôi vẫn là tin tưởng nhiều hơn.

Phó Tiên Phong cũng biết Hạ Tưởng từ trước đến nay nói lời giữ lời, liền chuyển luôn sang đề tài kế tiếp:

- Tôi có một ý tưởng, Diệp Thiên Nam sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi tỉnh Tương, Hạ Tưởng, tuổi của cậu mà đảm nhiệm chức Phó bí thư Thành ủy, tuy có hơi trẻ một chút, nhưng mọi chuyện đều có thể có trường hợp ngoại lệ mà…

"ha ha" Hạ Tưởng mỉm cười, là cười Phó Tiên Phong không thay đổi được cái tính thích lợi dụng. Lại đưa mồi ngon ra để dử, hắn lại không phải là người dễ bị mê hoặc, liền cười trừ, rồi cũng học Phó Tiên Phong chuyển sang chủ đề khác:

- Tôi ở thủ đô gặp phải một chút rắc rối, Nha Nội và Quốc Hoa Thụy dường như không muốn tôi thư thái ở lại thành phố này.

- Nha Nội…Quốc Hoa Thụy…

Phó Tiên Phong trầm ngâm một lát, rồi lập lờ nói:

- Để ý đến bọn chúng làm gì, không cần chấp nhặt bọn chúng, đúng rồi, chừng nào cậu quay lại Tương Giang?

…Cúp điện thoại của Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng khẽ lắc đầu, Phó Tiên Phong trước nay đều là loại không thấy kết quả thì không bao giờ tùy tiện hành động, trước khi y ra điều kiện, y cũng không có một chút ý tứ giúp hắn giải quyết chuyện Nha Nội và Quốc Hoa Thụy. Đương nhiên, Hạ Tưởng rất rõ rằng Phó Tiên Phong có lẽ cũng phải kiêng nể Nha Nội vài phần, nhưng Quốc Hoa Thụy thì vốn không có một chút đáng sợ kia mà.

Nói đi cũng phải nói lại, hắn vốn cũng không hi vọng Phó Tiên Phong giúp hắn ra tay, ở Bắc Kinh, hắn có đủ thực lực để tự bảo vệ mình. Hơn nữa, nếu có cơ hội thích hợp có thể ném ra những lợi ích thỏa đáng khiến Phó Tiên Phong thay hắn ra tay trừng trị Quốc Hoa Thụy, cũng có thể xem là một diệu kế.

Về việc Phó Tiên Phong đề xuất hắn đảm nhiệm chức Phó bí thư Tỉnh ủy, Hạ Tưởng thực sự chưa từng nghĩ tới. Theo suy nghĩ của hắn, hắn đang làm ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tương, ít nhất cũng làm thêm một năm nữa.

Số phận cuối cùng của Diệp Thiên Nam như thế nào, Hạ Tưởng không dám khẳng định, cũng không muốn nghĩ nhiều, suy cho cùng thì với cấp bậc mà Diệp Thiên Nam đã đạt được cũng khó có thể thất thế, cái chính là ở Bắc Kinh có người muốn bảo vệ y.

Ngày mốt là triệu mở Hội nghị Bộ Chính trị, là lúc cần quyết định số phận của Tào Vĩnh Quốc, quyết định tiền đồ của Diệp Thiên Nam. Khi mà thời khắc trọng đại đang tiến đến gần, Hạ Tưởng không tránh khỏi những lo lắng mơ hồ, kế hoạch tài chính lâu dài của Liên Nhược Hạm thực sự tác động được đến Bộ Chính trị ở một mức độ nhất định?

Chỉ biết hi vọng như thế, mặc dù Liên Nhược Hạm không phải là người ngoài, nhưng Hạ Tưởng thực sự không quá thông thạo về những rắc rối vòng vo của thị trường tài chính, cảm giác không chân thực như ngắm hoa trong màn sương vậy, khiến cho hắn có chút căng thẳng, bởi hắn hiểu rõ, số phận của Tào Vĩnh Quốc gắn bó chặt chẽ với số phận của hắn, ông ta lại là bố vợ của hắn, hắn tất nhiên phải mở to hai mắt mà xem xét.

Mà Diệp Thiên Nam nếu được đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến đúng như nguyện vọng của y, thì không những là một đòn chí mạng đối với con đường tiến thân của hắn, cũng sẽ không phải là vận may của tỉnh Yến, càng không phải là cái phúc cho nhân dân tỉnh Yến. Cho dù Diệp Thiên Nam có lên làm Chủ tịch tỉnh, thì vẫn còn có Bí thư Tỉnh ủy Cao Tấn Chu khống chế, tuy nhiên, theo những gì Hạ Tưởng biết về hai con người này, liên quan đến thủ đoạn và cơ mưu thì Cao Tấn Chu rõ ràng không cùng đẳng cấp với Diệp Thiên Nam.

Diệp Thiên Nam đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, hiển nhiên cũng không phải là điều tốt đối với Cao Tấn Chu.

Hạ Tưởng lúc này đang ở trong nhà lão Cổ, cùng lão đi tản bộ, nháy mắt trời đã quá trưa, mặt trời đã ngả về phía tây, cái nóng cũng dần biến mất, lão Cổ bỗng nhiên nổi hứng, rủ hắn cùng lão đánh cờ.

Một già một trẻ ngồi dưới bóng cây, một tay cầm miếng dưa hấu, bắt đầu bày bố trận cờ.



Cục diện ván cờ của Liên Nhược Hạm đã sắp đặt xong đâu vào đấy, mới buổi sáng mà đã chính thức phát động cuộc chiến tài chính.

Mới đầu Hạ Tưởng chỉ đề xuất 10 tỷ tiền đầu tư, Liên Nhược Hạm liền điều động được 10 tỷ đô la Mỹ. Sau đó, bởi vì sự truy sát của quân đội đã chọc giận Liên Nhược Hạm, cô quyết định bất kể phí tổn thế nào cũng phải trả thù một số người, liền luân phiên tập trung lượng lớn tiền vốn, đến trước mắt, số vốn có thể điều chuyển sử dụng bất cứ khi nào đã lên tới 20 tỷ đô la Mỹ.

Cũng đủ khiến cho thị trường tài chính trong nước nổi lên một trận gió tanh mưa máu rồi.

Ở Nam Cung, Nghiêm Tiểu Thì và Vệ Tân đi ra ngoài dạo phố, Phó Tiên Tiên thì có việc phải bay về Tần Đường, Cổ Ngọc đã đi tới sân bay, chuẩn bị quay về Bắc Kinh, không còn sự rầm rộ sôi nổi nữa, chỉ có Liên Nhược Hạm và Lý Thấm đang khẩn trương và bận rộn thao túng đợt sóng tấn công đầu tiên.

Liên Nhược Hạm và Lý Thấm khí thế ngút trời, không mảy may cảm giác vắng vẻ quạnh quẽ của căn nhà trống, trái lại, mỗi người đều nhiệt huyết cháy bừng bừng ——mà thực sự là nóng như lửa, bởi lẽ không có người ngoài, Liên Nhược Hạm và Lý Thấm đều chỉ mặc những quần áo ngắn và bó sát người, da thịt lồ lộ, khiến cho người ta chỉ cần nhìn đã thấy như một bức tranh nóng bỏng.

Nhưng, nếu để cho người ta biết được hai cô gái đó đang thao tác số vốn 10 tỷ, đang tiến hành đánh úp và săn bắt đối với cái thị trường tài chính trong nước còn chưa hoàn thiện, dám chắc sẽ phải giật nẩy người. Nếu để cho người ta biết được thêm nữa, họ không những thực hiện việc này trong nước mà còn phối hợp với vốn tài chính nước ngoài, tiến hành đồng bộ, hơn thế nữa còn vạch ra kế hoạch vô cùng tỉ mỉ cẩn thận, điều này có lẽ càng khiến cho người đời càng thêm kinh hoàng.

Ngoài việc ra tay cùng lúc ở cả trong nước và ngoài nước, hiểu biết sâu sắc về quy tắc trên thị trường tài chính trong nước như Liên Nhược Hạm cũng đã sớm đả thông một vài lỗ hổng trong cơ chế, khơi thông được khá nhiều mắc xích, với thế lực của nhà họ Ngô mà làm những việc trên thì thật đơn giản, huống hồ còn có Phó Tiên Phong, là kẻ vì muốn gia tăng sản nghiệp cho nhà họ Phó mà luôn tích cực chủ động lo liệu hàng loạt những công việc phía hậu trường.

Vẫn là những việc không tiện đưa ra ngoài ánh sáng.

Do đó, giai đoạn đầu tiên, lấy việc gia tăng giá trị sản nghiệp của nhà họ Phó làm điểm bắt đầu. Nguồn: http://truyenfull.vn

Giai đoạn thứ hai, lấy việc tăng giá cổ phiếu một bộ phận sản nghiệp của bốn gia tộc lớn làm điểm tăng trưởng và điểm nâng cao.

Giai đoạn thứ ba, lấy việc thao túng những dao động trên thị trường chứng khoán quét thổi lợi nhuận làm điểm kéo dài.

Giai đoạn thứ tư, dùng những khoản lợi nhuận hợp pháp của dân chứng khoán trên thị trường chứng khoán tấn công vào tài sản của một loạt các thế lực chống đối, đem toàn bộ số lợi nhuận đó bỏ đi cũng không sao, miễn là đạt được mục đích chính trị. Liên Nhược Hạm liều mạng vứt đi vài tỷ đô la Mỹ, cũng phải trút giận thay Hạ Tưởng.

…Hạ Tưởng không biết Liên Nhược Hạm khi tức giận lại có thể ghê gớm đến thế, không ngờ vì hắn mà điên cuồng lấy vài tỷ ra chơi đùa, nếu mà hắn biết, thì nói gì hắn cũng sẽ không chịu, chỉ tiếc là, Liên Nhược Hạm quá hiểu hắn mà giấu hắn toàn bộ chân tướng, chỉ nói cho hắn một ý đồ chứ không nói ra ý đồ thứ hai.

Tuy nhiên, cũng chính vì đã đâm lao thì phải theo lao, chính vì Liên Nhược Hạm phát hỏa mới khiến cho tình hình diễn biến thành những hậu quả mà Hạ Tưởng cũng không dám tin, khiến hắn ý thức được một khả năng khác trong đời sống chính trị, cũng thúc đẩy hắn có những quan điểm chính trị càng chín chắn và có lý trí hơn.

Giai đoạn thứ nhất và thứ hai, đến chiều thì đã thấy hiệu quả, giá trị một số sản nghiệp của bốn đại gia tộc bao gồm cả nhà họ Phó trong đó đều có mức độ tăng không giống nhau, sự thay đổi này tuy rằng nhỏ bé, nhưng lại có phạm vi liên quan lớn, tuy rằng lẻ tẻ nhưng thật sự đã khiến cho những người trong cuộc phải kinh ngạc, bởi lẽ giá cổ phiếu của các ngành nghề khác nhau cùng lúc tăng giá đều là tài sản của các gia tộc có thế lực.

Ngay lập tức có người ý thức được rằng, sự dao động trên thị trường không phải là sự dao động bình thường, có khả năng có kẻ săn mồi có vốn lớn đang có ý đồ thao túng thị trường chứng khoán.

Thật đúng như những gì người ta đoán, ngày thứ hai, thị trường chứng khoán dao động ngày càng rõ rệt, mua vào bán ra thường xuyên một cách bất thường, nhưng đều có mục đích riêng biệt. Mới đầu còn khiến cho người ta khó hiểu, nhưng ở Bắc Kinh, những nhà tài chính chịu trách nhiệm quản lý cho một số tài sản của một số tầng trên đã ngay tức khắc ý thức được tình hình không ổn, đúng lúc đang chuẩn bị áp dụng biện pháp thì có một đợt tấn công lớn hơn nữa lại tới.

Từ nước ngoài dường như lại có một nguồn vốn lớn chảy vào, đồng thời, còn có rất nhiều cơ quan và trang web tài chính rò rỉ thông tin, những lời tiên đoán mạnh bạo, nói kiểu gì cũng có, có vẻ là ý tốt, trên thực tế là làm rối loạn tầm mắt của dân chứng khoán.

Bởi vì sự dao động ban đầu có vẻ mưa thuận gió hòa, khiến mọi người đều nhầm tưởng rằng về sau nguồn vốn cũng tuần tự tiến vào như thế, đến chiều, đột nhiên có càng nhiều vốn rót vào, lại càng có nhiều nơi tiến hành bán tống bán tháo, khiến cho hết thảy dân chứng khoán đều cảm thấy bất thường.

Cùng với sự dao động và khó khăn nhất thời của thị trường tài chính, dưới sự giáp công từ hai nguồn vốn trong và ngoài nước, dưới sự hợp tác ngấm ngầm hoặc công khai của đông đảo các cơ quan tài chính trong nước, uy lực mạnh mẽ của sóng thần tài chính bắt đầu lộ ra —— mà Hội nghị Bộ Chính trị bổ nhiệm nhân sự lần thứ hai, ngay khi sóng thần bắt đầu lan đến, chính thức mở họp.