Quan Thần

Chương 1437: Đều hài lòng cả, chỉ trừ một người



Trước đó, vấn đề đánh giá liên quan đến Diệp Thiên Nam là dựa trên quan điểm cơ bản nào, Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong vốn không hề tìm Hạ Tưởng thảo luận trước.

Không báo cho nhau biết trước, Hạ Tưởng cũng hiểu được, đồng thời cũng vui vẻ chấp nhận, dù sao hắn cũng không đủ cấp bậc để khoa tay múa chân chỉ vẽ đối với Phó bí thư tỉnh ủy người có thứ hạng cao hơn hắn, không hợp quy tắc, cũng cho thấy hắn không có trình độ.

Hạ Tưởng cũng đoán được Phó Tiên Phong sẽ dở thủ đoạn, chỉ là không ngờ Phó Tiên Phong lại thật sự phát huy thủ đoạn của kẻ tiểu nhân một cách nhuần nhuyễn như vậy, còn trực tiếp còn mãnh liệt hơn so với dự đoán của hắn, đối với hắn mà nói thì coi như là một niềm vui nho nhỏ bất ngờ, đối với Diệp Thiên Nam mà nói, càng là niềm vui to lớn bất ngờ.

Cho dù đánh giá của Tỉnh Ủy Tỉnh Tương không có tác dụng ảnh hưởng quyết định đối với bước đề cử tiếp theo của Diệp Thiên Nam, nhưng ít nhất cũng khiến Diệp Thiên Nam thêm phần ngột ngạt, cũng có thể đạt được mục đích khiến cho những người để cử cho Diệp Thiên Nam phải nao núng một phen, đồng thời, cũng đủ để vẽ một vết mực đen đậm lên hình tượng vẻ vang bên ngoài của Diệp Thiên Nam.

Cũng giống như vai diễn nam với vẻ mặt đầy chính khí trong tuồng kinh kịch, sau khi lên khán đài, lại bất ngờ phát hiện trên gương mặt mình đã bị người khác vẽ thêm vài nét, biến thành thằng hề.

Chẳng qua… nói thật ra, Hạ Tưởng cũng không âm thầm điều tra vấn đề kinh tế và tác phong sinh hoạt của Diệp Thiên Nam, thậm chí việc lộ ra mối quan hệ bất chính giữa Diệp Thiên Nam và Dương Diêu Nhi, cũng là do Phó Tiên Tiên bắt được từ miệng của Dương Diêu Nhi, sau khi Phó Tiên Tiên nói cho hắn biết, hắn cũng từ chối cho ý kiến, đồng thời cũng không mang chuyện ra phân định đúng sai.

Phó Tiên Phong đề cập đến chuyện này, không cần nghĩ cũng biết, chắc hẳn là trò đùa dai của Phó Tiên Tiên bị Phó Tiên Phong lấy làm vũ khí, trực tiếp nhắm thẳng vào đầu Diệp Thiên Nam mà chém một đao.

Phó Tiên Phong vừa nói dứt lời, sắc mặt Dương Hằng Dịch liền biến đổi lớn.

Hồ Định cũng vẻ mặt biến đổi không ngừng, giữa ánh mắt mập mờ, trước tiên nhìn Trịnh Thịnh một cái, lại nhảy sang Phó Tiên Phong, cuối cùng lại có ý hay vô tình quan sát Hạ Tưởng mấy lần.

Hạ Tưởng nhìn không chớp mắt, mặt không biến sắc, phô ra một thái độ như chuyện không hề liên quan đến mình. Tuy nhiên bên trong đó cũng chứa đựng mùi vị của sự giả vờ, nhưng mà nói thật ra, cũng thật không phải là chuyện của hắn làm.

Dương Hằng Dịch muốn nói gì, thấy Trịnh Thịnh vẻ mặt nghiêm túc, thấy Phó Tiên Phong vẻ mặt nghiêm nghị, thấy Hạ Tưởng vẻ mặt sâu xa, sự im lặng của ba nhân vật đứng đầu Tỉnh Ủy cũng mang lại áp lực không nhỏ, khiến cho không khí hội trường vô cùng nghiêm trọng.

Phó Tiên Phong nói tiếp:

- Thân là cán bộ cấp cao của Đảng, đời sống cá nhân không đứng đắn vốn đã là một chuyện đáng xấu hổ, hơn nữa còn già mà không tự trọng đi lừa con gái của đồng nghiệp, đây không phải chỉ là chuyện không đúng đắn nữa rồi. Tôi cũng không sợ nói một câu khó nghe trước mặt mọi người… Những hành vi của Diệp Thiên Nam rất là vô sỉ, tôi thân là Chủ tịch Tỉnh, cũng cảm thấy xấu hộ thay cho ông ta.

Dương Hằng Dịch cũng biết chuyện của Dương Diêu Nhi và Diệp Thiên Nam không thể che dấu được nữa, chuyện này đem truyền ra ngoài, đương nhiên Diệp Thiên Nam sẽ vô cùng mất mặt, ông ta cũng sẽ chẳng còn mặt mũi nào. Tuy nhiên sau khi nghe lời nói của Phó Tiên Phong, tâm trạng vốn căng thẳng xấu hổ, đùng cái lại nhẹ nhõm đi không ít, bởi vì trong kết luận của Phó Tiên Phong, là Diệp Thiên Nam đã lừa Dương Diêu Nhi, chứ không phải là thông gian, ít nhất thì Dương Diêu Nhi cũng là người bị hại.

Thân phận của người bị hại luôn đáng được thông cảm và thương hại, cho dù giấy không gói được lửa, cho dù sự việc rồi cũng sẽ bộc phát, nếu như sự việc này có thể kéo được Diệp Thiên Nam xuống ngựa thì coi như cũng đáng.

Nhưng mà, Dương Hằng Dịch vẫn cảm thấy trên mặt nóng bừng, vẫn cảm thấy xấu hổ vô cùng, dù sao cũng không phải là chuyện hay ho gì, ông ta cuối đầu thật sâu, vừa đau lòng lại chẳng biết làm sao. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Trịnh Thịnh vừa hay cất cao giọng đúng lúc:

- Tôi cũng cảm thấy hổ thẹn và nhục nhã vô cùng, các đồng chí, bầu không khí tốt đẹp chỉ nói đến chính trị, chỉ nói đến chính khí của tỉnh ủy tỉnh Tương, chính bởi vì vấn đề cá nhân của Diệp Thiên Nam, mà bị hủy hoại đi trong phút chốc.

Nhân vật số một số hai hoàn toàn chắc chắn quan điểm chủ yếu của mình, tỏ rõ tư thế chính là muốn dồn Diệp Thiên Nam vào góc kẹt, ai mà nhìn không ra chứ? Ngoài trừ Lương Hạ Trữ, tất cả mấy người ngồi đây đều có nổi tức giận cần phải xả với Diệp Thiên Nam. Bởi vì chuyện của Diệp Thiên Nam gần đây đích thật là đã làm cho tỉnh ủy tỉnh Tương gà chó không yên, đều ước gì gã ta hãy nhanh chóng đi khỏi cho xong chuyện.

Cho dù muốn đuổi gã đi, là vui vẻ tiễn đưa hay là hướng vào mông gã mà đá cho một phát, chỉ sợ phần lớn mọi người sẽ chọn lựa cái thứ hai.

Tiếp đó, Hạ Tưởng biểu lộ thái độ nói:

- Tôi kiên quyết ủng hộ quyết định của Tỉnh ủy.

Hồ Định cũng sẽ không nói chuyện với Diệp Thiên Nam, bởi vì thủ đoạn toan tính của Diệp Thiên Nam quá ư thông minh, cho đến bây giờ gã mới biết rõ thì ra việc từ chức chỉ là một màn kịch, một vỡ kịch của cả tỉnh Tương. Gã lại có cảm giác mình như con khỉ bị người ta đùa giỡn vậy, nếu như Phó chủ tịch tỉnh trực tiếp trở mặt hoàn toàn, cái tát cũng tát lên mặt rồi, gã còn không thổi thêm một hơi nữa, sau này cũng không còn cơ hội rồi.

- Hành vi vô sỉ của Đồng chí Diệp Thiên Nam lừa gạt con gái của đồng nghiệp, tôi cũng có nghe phong phanh, mới đầu còn cho rằng có người phao tin đồn, không ngờ rằng, đó lại là chuyện có thật. Tôi luôn cho rằng đồng chí Diệp Thiên Nam là một lãnh đạo tỉnh ủy chân chính và lương thiện… Ôi, biết người biết mặt không biết lòng.

Hồ Định tuy rằng cách diễn hơi quá, nhưng ít nhiều gì cũng biểu lộ được vài phần thật tâm, đích thật là đã bị Diệp Thiên Nam thao túng hết mấy năm trời.

Dương Hằng Dịch là xấu hổ nhất, Phó Tiên Phong không nói rõ là Diệp Thiên Nam đã lừa ai, nhưng những người ngồi ở đây đều biết rõ đó là ai, ông ta thân là người nhà của người bị hại, là nên bày tỏ thái độ tức giận, hay là việc chung thì làm chung mà tán thành cho xong chuyện?

Hơi suy tư một chút, Dương Hằng Dịch vẫn là tán thành với một giọng điệu khiêm tốn mà bảo thủ:

- Tôi biểu thị phục tùng quyết định của tỉnh Ủy.

Lương Hạ Trữ đau khổ mà nghĩ rằng, tường đổ mọi người còn đẩy thêm, nếu như cuối cùng Diệp Thiên Nam không làm màn kịch từ chức ở tỉnh Tương, cũng sẽ không rơi vào cảnh bị mọi người hô hào đòi đánh, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lương Hạ Trữ tuy rằng có quan hệ đồng môn với Diệp Thiên Nam nhưng thật chất chẳng có cảm tình gì với Diệp Thiên Nam cả.

Vừa nghĩ đã thấy kỳ lạ rồi, nhớ hồi đó ấn tượng đối với Diệp Thiên Nam cũng tốt lắm, là từ lúc nào đã bắt đầu thay đổi cách nhìn đối với ông ta? Đúng, nhớ ra rồi, từ sau khi Hạ Tưởng đến đây, gã lại đột nhiên thay đổi ấn tượng đối với Diệp Thiên Nam một cách lạ lùng, chẳng lẽ cách đối nhân xử thế của Hạ Tưởng đã làm nổi bật nên cái giả dối thật sự và cái thanh cao giả tạo của Diệp Thiên Nam hay không?

Xuất phát từ một tia kính trọng cuối cùng đối với Diệp Thiên Nam, càng là xuất phát từ mối quan hệ bạn bè đồng môn nên không thể không tỏ rõ lập trường, Lương Hạ Trữ nêu ra một cách nhìn khác biệt duy nhất:

- Phó Bí thư Diệp dù sao cũng là cán bộ của tỉnh Tương mà ra, nếu ông ta có thể tiến thêm một bước, cũng là niềm hãnh diện của tỉnh Tương, chúng ta nên dùng lễ nghĩa tiễn ông ta một đoạn, ít nhất có một số chuyện, có thể che đậy thì che đậy đi.

- Tôi không đồng ý với cách nói của anh, đồng chí Hạ Trữ.

Phó Tiên Phong phản bác gã một cách dứt khoát:

- Thân là cán bộ Đảng viên, thì phải yêu cầu nghiêm khắc đối với chính bản thân mình, không phải nói cán bộ không tham ô hay nhận hối lộ thì là cán bộ tốt, dân chúng yêu cầu chúng ta thấp quá rồi, liêm khiết tự luật đối với cán bộ Đảng viên mà nói, cũng giống y như việc dân chúng tuân thủ quy tắc giao thông, là nguyên tắc cơ bản không thể lay động được. Bây giờ ngược lại thành tuyên dương rồi, đây là sự châm chọc đối với cán bộ Đảng viên chúng ta, đợi đến lúc trên bản tin mới, hàng ngày đều công khai tuyên dương khen ngợi những cư dân thành phố đều tuân thủ quy tắc giao thông, thì lúc đó xã hội đã thoái lui và suy đoài! Cũng đồng nghĩa như vậy, nhà doanh nghiệp và thương nhân có thể có hai vợ, viên quan thì không thể, cán bộ Đảng viên không thể yêu cầu nghiêm khắc đối với chính bản thân mình, thì đó chính là cán bộ Đảng viên không hợp lệ.

Hạ Tưởng thiếu chút nữa vỗ tay khen hay, vì phen diễn giải hùng hồn của Phó Tiên Phong mà thêm phần khen ngợi, cũng là vì vui mừng cho Phó Tiên Phong đã phát huy hết mức kỹ xảo diễn xuất xuất thần, không thể không khen ngợi một câu, Phó Tiên Phong, đúng là người tuyệt vời.

Hạ Tưởng không có vỗ tay, Trịnh Thịnh lại nhẹ nhàng vỗ tay, lớn tiếng kêu hay:

- Nói hay lắm, đồng chí Tiên Phong nói ra tiếng nói trong lòng tôi. Các đồng chí, cán bộ Đảng viên không thể yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân mình, thì là cán bộ Đảng viên không hợp lệ, tôi kiến nghị, mở ra buổi hoạt động giáo dục tư tưởng trong phạm vi toàn tỉnh Tương, gia tăng ý thức tự hạn chế của các bộ Đảng viên, triển khai đánh giá và tự phê bình bản thân mình.

Cũng may, Hạ Tưởng cũng kịp thời bổ sung vài câu:

- Tôi tỏ thái độ trước, nội bộ của Ủy ban kỷ luật sẽ mở ra một cuộc họp hội nghị toàn thể, truyền đạt và chứng thực lời nói và tinh thần của Bí thư Trịnh, Phó Chủ tịch Tỉnh. Sau đây xin mời Bí thư Trịnh tiếp tục chủ trì vấn đề tiếp theo của cuộc họp.

Lời nói góp ý kịp thời của Hạ Tưởng kỳ thật là có ý muốn cắt ngang tiến trình, không muốn khiến một cuộc họp định tính trở thành cuộc họp phê phán Diệp Thiên Nam, không cần thiết mà cũng có vẻ làm trái lại với các lãnh đạo trung ương cá biệt.

Ý tốt nhắc nhở của Hạ Tượng cũng khiến Trịnh Thịnh bừng tỉnh, gã gật đầu với Hạ Tưởng, sau khi thông qua nghị quyết đánh giá về vấn đề của Diệp Thiên Nam, thì việc đề cử ứng cử viên của Phó bí thư tỉnh Ủy, tiếp tục mở ra cuộc họp nghiên cứu.

Trịnh Thịnh đề cử Dương Hằng Dịch

Phó Tiên Phong đề cử Lương Hạ Trữ.

Hà Tưởng và Hồ Định cũng không có ý kiến nào khác, Hồ Định sẽ không bỏ cái gần mà lấy cái xa, đi kiếm tìm Phó bí thư tỉnh ủy, Hạ Tưởng thì tuân theo chỉ thị tinh thần của Tổng bí thư, hơn nữa trong chuyện Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Tương, cách nhìn của Tổng bí thư và ông cụ Ngô là nhất quán. Do đó, hắn rất nhẹ nhõm khi đối mặt với vấn đề đề cử này, cho dù nói là dựa theo bảng xếp hạng thì hắn hiển nhiên là ứng cử viên số một rồi.

Dương Hằng Dịch hài lòng rồi, bởi vì ông ta nghĩ rằng đề cử Hạ Tưởng và Lương Hạ Trữ thôi, không ngờ lại đề cử cả ông ta. Tuy rằng cũng ngạc nhiên tại sao không đề cử Hạ Tưởng, nhưng cũng không nghĩ thêm nhiều, Tỉnh ủy đề cử lên chưa chắc có tác dụng, nhưng ít nhất đối với gã mà nói là một hạng mục để thêm điểm.

Lương Hạ Trữ cũng hài lòng rồi, bởi vì gã cho rằng sẽ đề cử Hạ Tưởng và Dương Hằng Dịch, không ngờ Hạ Tưởng lại không được Tỉnh ủy đề cử, nguyên nhân cũng không được biết, nhưng gã ít nhiều cũng đoán được một chút, đối với con đường sau này của Hạ Tưởng, ngược lại sẽ càng đầy rộng mở và hy vọng.

Đối với đánh giá của tỉnh Ủy với Diệp Thiên Nam, Lương Hạ Trữ biết, cuộc đấu tranh chính trị ác liệt đã đến hồi phải giương súng sẵn sàng, gã tuy rằng cùng thuộc một doanh trại với Diệp Thiên Nam, cũng hiểu đạo lý thế cục không thể theo ý người, dưới thời tiết và hoàn cảnh lớn như ở tỉnh Tương, gã không có sự lựa chọn.

Huống chi, gã đối với hành vi của Diệp Thiên Nam cũng là âm thầm phê phán mà không nói ra.

Một cuộc hội nghị trọng đại đã kết thúc rồi, đạt được sự hài lòng của hầu hết mọi người, chỉ trừ Diệp Thiên Nam ra!

Hội nghị đều cùng hiểu tiếp theo sau đó là do Trịnh Thịnh trực tiếp lên báo cáo tới Ban tổ chức Trung ương.



Văn phòng làm việc của Diệp Thiên Nam, khói thuốc lượn lờ, xưa nay vốn không thích hút thuốc là mấy như Diệp Thiên Nam lại có thái độ bất thường, một điếu rồi lại tiếp một điếu, liên tiếp hút hết mười mấy điếu thuốc, chỉ hút đến cả căn phòng toàn khói thuốc nồng nặc, ông ta cũng không mở cửa sổ ra, mặc cho khói thuốc dày đặc không tan.

Trong màn khói thuốc, dưới ánh đèn sáng, biểu hiện tiêu chuẩn trầm tĩnh như nước của Diệp Thiên Nam từ trước đến nay, giờ đã không thấy nữa, thay thế vào đó chính là gương mặt u sầu và tức giận, nếu như quan sát tỉ mỉ hơn, còn có một tia dữ tợn và méo mó.

Lúc Diệp Địa Bắc bị bắt, gã không gặp khó khăn. Lúc Chủ tịch tỉnh Yến gặp bất lợi, gã cũng không có gì làm cho ủ rũ mất tinh thần. Nhưng hôm nay, kết luận đánh giá của tỉnh ủy tỉnh Tương sau khi đề lên Trung ương, gã lần đầu tiên tức giận vô cùng.

Thủ đoạn quá vụng về quá thấp hèn quá… vô sỉ!

Tại sao lại có người không biết xấu hổ như vậy? Diệp Thiên Nam đem toàn bộ những lời chửi rủa trong lòng nói hết ra ngoài, rốt cục là chửi Trịnh Thịnh hay là mắng Phó Tiên Phong, hay là chửi Hạ Tưởng, mặc kệ đi, dù sao phải chửi cho sảng khoái mới thôi.

Điện thoại reo, gã chỉ nhìn liếc qua liền nín thở, là Thủ tướng gọi đến… cú điện thoại liên quan đến chuyện vận mệnh sau cùng của gã, khiến gã căng thẳng tới tay cũng run rẩy.