Sau khi Phó Tiên Phong cùng Trịnh Thịnh đàm phán mới đụng đến mâu thuẫn trong lòng Trịnh Thịnh, vừa muốn Hạ Tưởng tiếp tục được giữ lại làm việc ở tỉnh Tương, lại lo lắng Hạ Tưởng tham vọng quyền lực quá nặng, sẽ kéo bè kết phái, cuối cùng trở thành một Diệp Thiên Nam thứ hai.
Sau khi biết Trịnh Thịnh đang lo lắng đến sự được mất, Phó Tiên Phong lại thầm cười Trịnh Thịnh không tự tin. Điều đó cũng khiến ông ta càng thêm nhận định Trịnh Thịnh không phải là đối thủ của ông ta, lại nghĩ đến Trịnh Thịnh mấy năm qua đều không làm gì được một Diệp Thiên Nam, ông ta lại âm thầm lắc đầu, từ nay về sau liếc mắt cũng không cần xem trọng Trịnh Thịnh.
Công bằng mà nói, Trịnh Thịnh đối với Hạ Tưởng có tâm tư phức tạp không tả nổi cũng có thể lý giải được, bởi vì Hạ Tưởng là Tổng bí thư nhận định đứng vào hàng thứ bảy. Trước mắt, xem cảm nhận về địa vị của hắn trong lòng Tổng bí thư cũng gần như đối với Cổ Thu Thật. Tổng bí thư đem Hạ Tưởng đặt bên người, cũng rất tín nhiệm và coi trọng hắn.
Nhưng ngược lại, Hạ Tưởng mặc dù đang ở tỉnh Tương đầy khiêm tốn mà kiềm chế, đối với người ở bên ngoài xem ra có vẻ "an phận thủ thường", nhưng trong lòng Trịnh Thịnh hiểu rõ, hào quang của Hạ Tưởng rất lớn, lực ảnh hưởng quá mức kinh người, hắn ở tỉnh Tương tuy rằng xếp hạng chưa lên tới hạng ba, nhưng cũng là cây cầu giữa Phó Tiên Phong, Lương Hạ Ninh và Đàm Quốc Thụy.
Hơn nữa giữa hắn và Trương Hiểu có giao tình, một mình Hạ Tưởng, có thể liên hợp với Chủ tịch tỉnh, Tỉnh ủy phó Bí thư, Trưởng ban Tổ chức cán bộ và ủy viên thường vụ Quân đội, thực là một lực lượng lớn bình thường không coi nhẹ. Nhưng nếu tỉnh Tương đã không còn Hạ Tưởng..., có lẽ Phó Tiên Phong và Đàm Quốc Thụy sẽ liên kết, nhưng Đàm Quốc Thụy, Trương Hiểu và Phó Tiên Phong cũng không hợp nhau, liên minh sẽ tan rã, lúc đó bên trong tỉnh Tương cũng sẽ không có người nào có thể uy hiếp đến ông ta - nhân vật quyền uy số một.
Hạ Tưởng ở tỉnh Tương thực sự cũng đã tạo ra thành tích thật lớn, vì hắn đã san bằng tốt thế lực Diệp Thiên Nam, cũng thúc đẩy hai cơn lốc chống tham nhũng, khiến uy vọng của ông ta bay lên tới tận đỉnh núi, trong mắt dân chúng bình thường, toàn bộ chiến tích đều thuộc về một mình ông ta, nhưng trong con mắt của các vị cấp cao, của Tổng bí thư, những người có nội tâm sâu kín, đều cho rằng Hạ Tưởng tài cán hơn so với ông ta!
Trong lòng Trịnh Thịnh tự nhiên cũng rất bất an.
Giữ Hạ Tưởng ở lại tỉnh Tương, lấy thông minh và trí tuệ chính trị của Hạ Tưởng, chưa chắc sẽ liên hợp Phó Tiên Phong mà khiêu chiến quyền uy Bí thư của ông ta, nhưng khẳng định sẽ làm ông ta như có hổ ở bên, đứng ngồi không yên, hơn nữa trong công tác, giữa ông ta và Phó Tiên Phong khó tránh khỏi xung đột, đến lúc đó lập trường Hạ Tưởng sẽ là vô cùng quan trọng... Ông ta cũng không muốn vì một câu nói của Hạ Tưởng, mà ở hội nghị thường vụ ông ta phải bại trận dưới tay Phó Tiên Phong.
Không giữ Hạ Tưởng ở lại tỉnh Tương, thì ông ta lại không biết nên nói lại thế nào với Tổng bí thư, vì rõ ràng chính ông ta đã đề nghị đưa Hạ Tưởng rời khỏi tỉnh Tương. Hơn nữa theo góc độ khác mà phân tích, Hạ Tưởng ở tỉnh Tương, ngược lại có thể trở thành mảnh đất hòa hoãn giữa ông ta và Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng bình thường cũng không ủng hộ Phó Tiên Phong để mâu thuấn gay gắt với ông ta. Nói cách khác, Hạ Tưởng ở lại, cũng có lợi làm cho bầu không khí chính trị trở lên hài hòa ở tỉnh Tương.
Trong lòng Trịnh Thịnh vô cùng mâu thuẫn, sau cuộc trò chuyện qua điện thoại với Cổ Thu Thật, ông ta đã có chút hối hận về đề nghị của mình đối với Hạ Tưởng, nếu chẳng may Tổng bí thư nghĩ không tốt về ông ta thì khác nào chữa lợn lành thành lợn què.
Trịnh Thịnh lại thay đổi quyết định, nghĩ có lẽ nên bình tĩnh nói chuyện, thẳng thắn cùng Hạ Tưởng giao lưu về cái nhìn của mình đối với thế cục tỉnh Tương. Nghĩ tới đây ông ta tự mình gọi một cuộc điện thoại tới văn phòng làm việc của Hạ Tưởng, không ngờ Hạ Tưởng lại không ở đó.
Người nghe điện thoại là thư ký mới nhậm chức của Hạ Tưởng - Quách Thiên Kỳ.
- Bí thư Trịnh, Chủ nhiệm Hạ vừa có chuyện khẩn cấp phải về thủ đô. Anh ấy muốn tôi báo cáo với anh một tiếng, bởi vì đi quá vội, nên không kịp tự mình báo cáo với anh...
Quách Thiên Kỳ vô cùng cung kính nói.
Việc gì mà khẩn cấp như vậy? Trịnh Thịnh trong lòng buồn bực nghĩ, tuy nhiên hắn không mang theo thư ký, hẳn là không phải chuyện công. Gần đây nhất cũng không nghe nói Ủy ban Kỷ luật Trung ương không mở cuộc hội nghị nào... Ngẫm nghĩ một chút, Trịnh Thịnh vẫn thấy nên gọi vào di động của Hạ Tưởng.
Đàm Quốc Thụy tới tỉnh Tương thấm thoát đã hơn hai tháng, đối với công tác khai triển các hạng mục thì vô cùng mãn nguyện, so với ở tại tỉnh Yến, cảm giác còn tốt hơn rất nhiều, khiến cho cảm giác suy sụp của ông ta trước kia hoàn toàn không thấy nữa, tinh thần hăng hái mà hòa mình vào trong vai diễn phó Bí thư Tỉnh ủy.
Lại nói đến sau khi ông ta tới tỉnh Tương, điều đầu tiên nên làm hẳn là phải cảm tạ Hạ Tưởng.
Không đề cập tới việc Hạ Tưởng vừa ra tay liền giúp ông ta hóa giải mâu thuẫn xung đột với Phó Tiên Phong, và còn trên phương diện đầu tư, vì hắn giới thiệu ông ta tới gặp Thị trưởng Mai Hiểu Lâm của thành phố Tương Giang, để ông ta tới tỉnh Tương, ở trên hai phương diện chính trị và kinh tế, ông ta đồng thời đạt được đột phá, nói không chút khoa trương, Hạ Tưởng chính là ngọn đèn đường sáng nhất kể từ sau khi ông ta đến tỉnh Tương.
Đàm Quốc Thụy thật lòng cảm kích Hạ Tưởng.
Những mâu thuẫn của ông ta và Hạ Tưởng trước kia đều đã qua, làm người khi làm việc hẳn là nên vứt bỏ thành kiến, suy nghĩ tới tương lai. Ông ta thực sự hy vọng ông ta và Hạ Tưởng có thể dắt tay cùng tiến tới tỉnh Tương. Tuy nói ông ta và Hạ Tưởng không đứng cùng một chiến tuyến, nhưng với điều kiện tiên quyết là không đề cập tới ích lợi trung tâm, cố tìm điểm chung, gác lại những điểm bất đồng dù không nhiều, mà hợp tác cũng là thái độ bình thường trong quan trường.
Mặc dù có tin truyền ra Hạ Tưởng khả năng sẽ rời tỉnh Tương, nhưng Đàm Quốc Thụy vẫn hy vọng Hạ Tưởng sẽ vẫn ở lại tỉnh Tương làm thêm một năm rưỡi nữa, bởi vì trong giai đoạn hiện tại ở tỉnh Tương, ông ta cảm thấy Hạ Tưởng đúng là một bằng hữu không thể thiếu.
Tối nay đúng lúc không có việc gì, nghĩ muốn cùng Hạ Tưởng uống vài chén, giao lưu tình cảm giữa hai người cũng có thể xem là một chuyện tốt. Đàm Quốc Thụy cũng không gọi điện thoại, mà trực tiếp đứng dậy, gõ cửa phòng làm việc của Hạ Tưởng...
Sao vậy? Hạ Tưởng không ở trong văn phòng, đã khẩn cấp bay tới thủ đô? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Đàm Quốc Thụy vô cùng khiếp sợ, không biết có phải có biến cố mới xảy ra, hay là vì việc muốn đưa Hạ Tưởng rời khỏi tỉnh Tương?
Không đúng, Hạ Tưởng không mang theo thư ký, một mình rời đi, hẳn phải là việc tư mới đúng.
Mặc kệ, dù sao cũng phải nhanh chóng hỏi cho rõ ràng. Đàm Quốc Thụy xoay người trở lại văn phòng, cầm lấy điện thoại gọi vào di động của Hạ Tưởng.
Lương Hạ Ninh khi Hạ Tưởng an bài Tằng Trác ra ngoài đảm nhiệm Phó thị trưởng, liền đoán Hạ Tưởng khả năng phải dời tỉnh Tương, anh ta âm thầm tiếc hận, bởi vì từ lúc quen biết ở trường Đảng Trung ương, anh ta cảm thấy Hạ Tưởng là người tốt bụng. Hạ Tưởng chẳng những chân thành mà điềm tĩnh, hơn nữa tuổi còn trẻ địa vị lại cao, nhưng không hề có chút gì là lông bông và ngạo nghễ.
Thật khó có thể tìm thấy một người như vậy.
Là một trong những ủy viên thường vụ ở tỉnh Tương, Lương Hạ Ninh tuy rằng trên cơ bản thường nhiệt tình giúp đỡ mọi người, nhưng bằng hữu của anh ta cũng không nhiều, và đại đa số chỉ là quan hệ hời hợt sơ qua, anh ta chỉ có giao tình với Hạ Tưởng, mặc dù không phải là thân lắm, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Bởi vì Hạ Tưởng rất chân thành, kết giao cùng anh ta, không giống như người khác, ngay từ đầu chỉ nghĩ tới hiệu quả và lợi ích. Trong khi đó, mối quan hệ giữa anh ta và Hạ Tưởng thuần túy chính là tình bằng hữu, chính là sự thưởng thức lẫn nhau. Cũng bởi vì điều này, mới khiến Lương Hạ Ninh cảm giác khi kết giao với Hạ Tưởng đặc biệt thoải mái.
Sau khi có tin tức truyền ra là Hạ Tưởng có khả năng rời khỏi tỉnh Tương, Lương Hạ Ninh cảm giác vô cùng tiếc hận. Nhưng không lâu sau, tin tức lại lắng xuống, khiến anh ta cảm thấy vui mừng. Anh ta cho rằng Hạ Tưởng ở lại tỉnh Tương, là may mắn cho Tỉnh ủy tỉnh Tương và cũng là may mắn cho anh ta. Hạ Tưởng không chỉ là một bằng hữu mà còn là một đồng minh của anh ta.
Mặc dù anh và Hạ Tưởng không cùng phe cánh, nhưng anh ta lại không đề phòng nghi ngại gì, đối với Hạ Tưởng anh ta chỉ có thưởng thức và hữu tình.
Hạ Tưởng là chất kết dính cho mạng lưới quan hệ phức tạp và rắc rối ở Tỉnh ủy tỉnh Tương, có Hạ Tưởng mới có thể duy trì được sự cân bằng ở tỉnh Tương, sẽ không bởi vì đấu tranh chính trị mà rối loạn, làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, mỗi ngày đều phải nghiên cứu quan hệ nhân sự, Lương Hạ Ninh đương nhiên hiểu rõ quan hệ của Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong, đối với lực ảnh hưởng của Đàm Quốc Thụy, cùng với Trịnh Thịnh cũng coi như có giao tình hòa hợp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hạ Tưởng là người duy nhất duy trì sự cân bằng bên trong Tỉnh ủy tỉnh Tương, ngoại trừ hắn ra, không có người thứ hai.
Trong lòng Lương Hạ Ninh mơ hồ lo lắng, tin đồn lần trước nói Hạ Tưởng rời đi, chỉ sợ không phải là tin đồn vô căn cứ, là có người ở phía sau thúc đẩy, anh ta không dám phỏng đoán thêm, nhưng anh ta thật lòng hy vọng Hạ Tưởng vẫn được giữ lại làm ở tỉnh Tương.
Anh ta hy vọng có thể nói chuyện với Hạ Tưởng một lần, sau đó đem ý tưởng thực sự của Hạ Tưởng truyền đạt tới Thủ tướng, thuyết phục Thủ tướng cũng ủng hộ giữ Hạ Tưởng lại tỉnh Tương. Lương Hạ Ninh nghĩ thông suốt về vấn đề này, đứng dậy đi tới phòng làm việc của Hạ Tưởng tìm Hạ Tưởng nói chuyện, không ngờ sau khi gõ cửa đi vào, lại được thư ký của Hạ Tưởng trả lời là Hạ Tưởng đã rời khỏi Tương Giang.
Sao lại khẩn cấp tới thủ đô? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lớn rồi?
Lương Hạ Ninh một lòng lo lắng, suy nghĩ, cuối cùng cầm lấy điện thoại, gọi tới số điện thoại di động của Hạ Tưởng.
Không ngờ ở Tỉnh Tương quả thật lại có không ít người muốn giữ Hạ Tưởng lại, nhưng ai cũng không ngờ chính là Hạ Tưởng lần này bay về phía thủ đô, là giai đoạn đầu tiên cho việc hắn rời khỏi tỉnh Tương.
Xuất phát đáy lòng, Hạ Tưởng cũng muốn vẫn ở lại tỉnh Tương, hơn nữa sau khi tổng hợp tin tức khắp nơi mà phân tích cho ra kết luận là, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn hẳn vẫn có thể được giữ lại làm đến tháng 5 năm nay.
Hiện tại Nguyên Đán vừa qua, có rất nhiều công tác dự án cần khẩn trương thực hiện, hắn ở tỉnh Tương cũng toàn diện triển khai sắp xếp, thành viên tổ chức chính trị căn bản đã ổn, thành viên tổ chức kinh tế cũng đã đặt vốn vào đúng chỗ, bắt đầu tiến vào giai đoạn thứ hai thi công, có thể nói, có triển vọng rất tốt.
Nếu hắn vẫn được giữ lại làm đến tháng năm, hắn mới nắm chắc rằng có thể lưu lại một thế cục thăng bằng ổn định ở tỉnh Tương, cũng tin tưởng vì thành viên tổ chức chính trị rải con đườn rộng lớn, vì thành viên tổ chức kinh tế mọc cánh bay lên.
Nếu hiện tại không có điều bất ngờ xảy ra, Hạ Tưởng tin kế hoạch của hắn có thể thuận lợi thực hiện, nhưng có một biến cố lại làm rối loạn bố trí của hắn.
Chuẩn xác mà nói lúc hắn nghe được tin tức, ngay cả lúc hắn ngồi trên máy bay, hắn còn không có ý thức được hết biến cố thình lình xảy ra, không ngờ sẽ ảnh hưởng tới bước đi tiếp theo của hắn, nằm ngoài sự dự đoán của mọi người.
Lão Sử bệnh tình nguy kịch!
Lúc nhận được điện thoại biết lão Sử bệnh tình nguy kịch, Hạ Tưởng sợ ngây người, sau đó lập tức bỏ tất cả các công tác, ngay lập tức cố gọi điện cho Trịnh Thịnh nhưng không được, trực tiếp lao nhanh như bay tới sân bay.
Tuy rằng một năm gần đây hắn và lão Sử ít liên hệ dần, hơn nữa sau khi hắn rời khỏi thành phố Yến, lão Sử đối với sự trưởng thành của hắn đã không còn thực hiện bất cứ ảnh hưởng gì, nhưng không thể phủ nhận rằng đối với sự trưởng thành bên trong hắn, thì lão Sử chính là người có ảnh hưởng quan trọng nhất.
Không đề cập tới lão Sử là cha vợ của Lý Đinh Sơn, chỉ lấy sự tôn trọng của Hạ Tưởng đối với lão Sử cũng đủ để cho hắn đối với việc lão Sử bệnh tình nguy kịch mà lòng nóng như lửa đốt. Cho tới nay, lão Sử là một trong ba vị lão nhân cho hắn cảm nhận hòa ái dễ gần, để lại cho hắn một cảm giác thân thiết.
So sánh với lão Cổ người dù lui nhưng vẫn còn đầy uy lực, so với ông cụ họ Ngô thâm sâu không lường được, lão Sử vừa có một quá khứ đầy gian nan vất vả, lại là một lão nhân cơ trí nhưng đầy tang thương, Hạ Tưởng lúc mới vào quan trường, đã từng chong chóng đo chiều gió trong cuộc đời Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng vừa xuống sân bay ở thủ đô, đã thấy có xe chuyên dụng chờ đã lâu đón hắn. Nhưng bất ngờ chính là, Lý Đinh Sơn tự mình tới đón.
- Lão Sử …
Hạ Tưởng không nói ra được những lơi tiếp theo.
- Không tốt lắm, chỉ sợ là không qua khỏi…
Lý Đinh Sơn vẻ mặt đầy ưu tư,
- Cũng có không ít người tới thăm nhưng cũng là lJ, ông ấy cứ muốn gặp mặt cậu lần cuối cùng.
Một câu nói khiến cho Hạ Tưởng nước mắt lưng tròng, không khỏi thổn thức, lão Sử luôn luôn xem hắn như người nhà!
Còn chưa nói gì, điện thoại của Lý Đinh Sơn lại vang lên, chỉ nghe một câu, vẻ mặt Lý Đinh Sơn liền lập tức ngưng trọng: