Giữa Trần Thu Đống và Hà Giang hải có bí mật không thể cho người khác biết, tuy rằng Hạ Tưởng mới đến tỉnh Tề, nhưng cũng có thể đoán được tám chín phần rồi. Việc chính trị, tất cả mọi người đều bên tám lạng đàng nửa cân, ai mà không biết ai?
Nhưng biết thì biết, ai cũng sẽ không vạch trần ra. Người trong quan trường, đều cần phải có chút bộ mặt của bộ đồ mới hoàng đế (tự lừa gạt bản thân lừa gạt người khác).
Việc sa lưới của Trần Thu Đống chỉ là bước đầu tiên — sau này tác dụng của Trần Thu Đống còn rất lớn, cũng không phải nói kết án càng nhanh càng tốt. Bây giờ kết án, nào sợ Trần Thu Đống bị phán án tử hình, cũng không cách nào tạo được sự tổn thương có hiệu quả đối với Hà Giang Hải.
Vụ án của Trần Thu Đống kéo dài càng lâu, thì càng mang lại áp lực cho Hà Giang Hải, mới có thể trở thành một quả bom hẹn giờ có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Quả bom giống vậy, nếu đặt ở đúng chỗ lại có thêm thời cơ phát nổ chính xác, uy lực sẽ gia tăng rõ rệt theo cấp số nhân.
Nhưng điều khiến Hạ Tưởng không nghĩ đến chính là, Trần Thu Đống ngu ngốc như vậy, không những cái gì cũng khai hết, còn điên cuồng như chó cắn người bậy bạ, ngay cả Hà Giang Hải cũng cắn? Đúng là tự chê mạng mình dài mà.
Trần Thu Đống quả thật là thằng đần, không hiểu rằng lá bùa hộ mệnh duy nhất của gã chính là Hà Giang Hải, mà một khi gã chọc giận Hà Giang Hải, với thủ đoạn của Hà Giang Hải, e rằng gã sẽ phải đối mặt với cả trăm khả năng chết chốc trong tù.
Trần Thu Đống không thể chết, cho dù gã đáng chết, mấy năm vừa qua vừa dụ dỗ vừa lừa gạt để gian dâm và cưỡng hiếp rất nhiều những nữ sinh trung học, còn thích quan hệ với những cô bé vị thành niên (dưới 14 tuổi), tuyệt đối là một người cặn bã vô tích sự, nhưng hiện giờ một súng bắn chết gã thì dễ dàng cho gã quá, cũng có lợi cho những người muốn đề bạt cho tên cặn bã suy đồi này.
Dùng gã để làm một kẻ có thể thường xuyên khiến một số người khác gặp phải ác mộng đứng ngồi không yên thì cũng không tồi… Đương nhiên, mức độ khó khăn cũng không nhỏ, chỉ sợ có người bí quá hóa liều, không muốn để Trần Thu Đống nhiều lời.
Hạ Tưởng khẽ suy tư:
- Đới Kế Thần, vụ án thẩm vấn như thế nào, kết án như thế nào, là chuyện của cục thành phố, tôi không tiện hỏi đến, càng không tiện phát biểu ý kiến. Nếu như anh còn có việc, có thể trực tiếp tìm Thiên Tiếu thương lượng một chút.
Điện thoại vừa ngắt đi, tâm trạng vui vẻ của Đới Kế Thần đùng cái liền đóng băng, trong nhất thời cũng không phản ứng lại được, tại sao vừa chớp mắt, Hạ Tưởng đối xử với gã lạnh như băng tuyết rồi?
Suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp, Đới Kế Thần nghĩ lại lần nữa những gì Hạ Tưởng đã nói, bỗng chốc phát hiện ra điểm sáng, Bí thư Hạ thì không tiện trực tiếp phát biểu ý kiến, sẽ khiến người khác cho rằng hắn nhúng tay quá sâu rồi, gã cũng vậy, làm sao có thể trực tiếp báo cáo với phó Bí thư Hạ, hẳn là phải chạm mặt với Ngô Thiên Tiếu trước mới đúng.
Đới Kế Thần lại thở dài một cái, thầm nghĩ việc chào hỏi phó Bí thư Hạ phải cẩn thận một chút, đừng để lòng tốt biến thành chuyện xấu, khó khăn lắm mới tìm được một cấp trên tốt và hợp tính nhau, cũng không thể để lại ấn tượng xấu được.
Liêu Đắc Ích ở trong văn phòng làm việc suy nghĩ tới suy nghĩ lui hết cả nửa ngày trời, cuối cùng quyết định đề nghị xin được gặp mặt kiểm điểm với Tỉnh ủy, biến bị động thành chủ động, thừa nhận sai lầm của mình một cách tích cực, trưng cầu phê bình và xử trí của Tỉnh ủy, bày ra thái độ nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người khác, mới có thể hóa giải được thế bí trước mắt.
Tuy rằng gã cũng biết rằng, Thủ Tướng đến đây có lẽ sẽ mang tới cơ may xoay chuyển tình thế cho hiện trạng và tương lai của gã, nhưng cân nhắc lại, gã vẫn cho rằng, thân là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, không có tính độc lập nhất định so với Ban thư ký Pháp luật là Hà Giang Hải, gã thì hoàn toàn phụ thuộc vào Bí thư Tỉnh Ủy, còn có Phó bí thư Tỉnh Ủy.
Do đó, tạm thời cúi đầu là điều rất cần thiết.
Huống hồ gã cúi đầu nhận lỗi, cũng có thể giúp Hà Giang Hải tranh thủ thời gian, có thể làm mê hoặc Khâu Nhân Lễ và Hạ Tưởng, khiến bọn họ nới lỏng cảnh giác.
Liêu Đắc Ích âm thầm vỗ tay tán thưởng cho quyết định của gã, lập tức mở máy vi tính lên, bắt đầu bắt tay vào đích thân gõ bản kiểm điểm, không cần trợ lý vất vả làm thay, tỏ ra thái độ của gã rất nghiêm chỉnh, là thật lòng nhận ra lỗi lầm của mình.
Một mặt gõ chữ, mặt kia thì lại nghĩ, trong chuyện của Trần Thu Đống, Hà Giang Hải nợ gã một ân tình, càng có lý do tin rằng sau khi Thủ Tướng hiểu ra đầu đuôi sự việc, đối với trình độ xử lý công việc có thể co dãn đồng thời tùy cơ ứng biến của gã, nhất định sẽ có được thái độ khen ngợi tán thưởng.
Chỉ là… trong lòng Liêu Đắc Ích cũng còn ẩn chứa sự lo lắng, chuyện của Trần Thu Đống rốt cuộc có thể quậy đến lớn nhường nào? Phải thu dọn hiện trường ra sao? Còn có vấn đề của Lỗ Thành Lương —Cuối cùng lại là một kết luận ra sao?
Hiện giờ đang là giai đoạn giằng co không thôi, chẳng lẽ nói, nhất định phải đợi sau khi Thủ Tướng đến, mới có thể giải quyết một cách dễ dàng được ư?
Đương nhiên là không thể, sự việc cơ bản đã rõ ràng hóa rồi, chẳng qua là Liêu Đắc Ích không biết mà thôi. Bởi vì chính là trong lúc này, những sự việc xung quanh Lỗ Thành Lương và Trần Thu Đống, bên trong Tỉnh Ủy, các bên thế lực không chỉ lần lượt nổi lên, lập trường vốn có của mỗi bên, cũng đều có sự biến đổi một cách tinh tế, bởi vì chuyện Khâu Nhân Lễ nổi giận, đã tít tốc lan truyền đi khắp các ngõ ngách trong Tỉnh Ủy.
Luôn để lại ấn tượng ôn hòa và thật thà cho mọi người như Bí thư Khâu, gần đây thế lực bành trướng lớn rộng, tay đấm Hà Giang Hải, chân đá Liêu Đắc Ích, sau khi đấm đá vài ba cái, liền gầy dựng lại một hình tượng mới mạnh mẽ mà cứng cáp ở tỉnh Tề, với hình tượng Bí thư ôn hòa ngày trước, cứ như là hai người khác nhau.
Nguyên nhân là gì, ai ai cũng biết rõ, đương nhiên là do sức thúc đẩy của phó Bí thư Hạ - Hạ Tưởng.
Nếu nói Khâu Nhân Lễ từ sự ôn hòa trước kia biến đổi nhanh chóng, trở thành Bí thư thủ đoạn cứng rắn còn chưa đủ để khiến người ta kinh sợ, thế thì sự chuyển hướng lập trường một cách tinh tế của Tôn Tập Dân và Chu Hồng cơ, ngay tức thì khiến cho các thế lực trung lập trước đó, trong lòng phần lớn cũng dao động rất nhiều.
Không phải là người thuộc tỉnh Tề còn đỡ, dù sao bọn họ chính là lực lượng trung gian dao động lắc lư —ai có thế lực lớn thì sẽ nghiêng sang bên đó. Bí thư và Phó bí thư hợp tác với nhau, lại cộng thêm một Chủ tịch Tỉnh, Hà Giang Hải có chiếm được điều kiện thuận lợi thích hợp đi nữa, chỉ sợ rằng khó mà chống đỡ nổi.
Nhưng không ít thế lực của người bản xứ tỉnh Tề, nhóm người không nửa vời chẳng sợ bất mãn đối với Hà Giang Hải, cũng không tránh khỏi tâm trạng lo lắng buồn bã, cục thế hiện giờ rất giống các quan trong hệ thống Trung Ương liên kết với nhau, muốn đánh tan thế lực bản địa tỉnh Tề, rõ ràng là Trung Ương không tín nhiệm người tỉnh Tề, thân là người tỉnh Tề, chẳng lẽ không thể vứt bỏ thành kiến, liên kết lại với nhau… đồng lòng chống lại thế lực bên ngoài?
Có người tỉnh Tề có cách nghĩ như vậy, cũng thật không phải con số nhỏ.
Tỉnh ủy Tỉnh Tề, đang ấp ủ một mạch nước ngầm để một lần nữa gầy dựng lại vị trí và phân chia phạm vi thế lực mới.
Nói đi phải nói lại, có rất nhiều người không biết việc Thủ Tướng sắp ghé thăm, mà việc ghé thăm của Thủ Tướng, sẽ mang lại ảnh hưởng như thế nào cho tình hình mưa gió biến đổi của ỉnh Tề?
Chấn động mà tỉnh Tề phải đối mặt, càng đến một cách nhanh chóng và mãnh liệt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của nhiều người.
Vẻ đẹp của Cổ Ngọc không thay đổi, người mặc chiếc đầm điểm hoa, duyên dáng yêu kiều, cứ như một đóa hoa hướng dương chắc nịch mà thuần khiết, chắp tay sau lưng, nhón chân lên, đón ánh mặt trời, tựa như một bức tranh tuyệt đẹp được chăm chút tạo ra, ngay phút giây Hạ Tưởng đẩy cửa phòng ra, bất thình lình hiện ra trước mặt của hắn.
Dường như thời gian qua đi, gương mặt thanh khiết đẹp đẽ mà tinh nghịch của Cổ Ngọc, cứ như một nguồn suối trong xanh dập dờn trong lòng của Hạ Tưởng.
Đối với Cổ Ngọc, Hạ Tưởng xưa nay yêu chìu nhiều hơn là chỉ trích, thậm chí nói một cách không hề khuếch đại, đối với Cổ Ngọc, tính cách lúc thì bướng bỉnh lúc thì trầm lặng, hắn vẫn luôn nhân nhượng mà nuông chiều, với sự kiên nhẫn vô bờ mà bao dung hết mọi thứ của cô.
Nếu như đổi lại là người khác, ví như Tiếu Giai hay là Nghiêm Tiểu Thì, có lẽ Hạ Tưởng đã không có đủ lòng tốt như vậy.
Cổ Ngọc kỳ thật đã sớm nghe được tiếng bước chân của Hạ Tưởng, ngay thời khắc Hạ Tưởng bước vào, đôi mắt cô sáng rỡ, tiếp đó lại nổ lực che dấu sự vui mừng trong ánh mắt, quay đầu sang một bên, giả vờ như không thấy Hạ Tưởng.
- Gian phòng không cần quét dọn.
Cô cố tình xem Hạ Tưởng như nhân viên phục vụ.
- Xin hỏi tiểu thư, quần áo có cần phải giặt không?
Hạ Tưởng há lại không hiểu tâm tư nhỏ nhoi của Cổ Ngọc, liền phối hợp diễn xuất với cô.
- Nhưng tôi chỉ mang theo bộ quần áo mặc trên người thôi, thay ra đem giặt, thì sẽ không có mà mặc nữa.
Cổ Ngọc nhịn cười.
- Không sao, tôi có thể phụ trách hàng loạt các dịch vụ giặt và phơi, bảo đảm cô hài lòng.
- Phục vụ cũng thật không tồi, tuy nhiên, cần bao nhiêu tiền boa đây?
- Miễn phí, hơn nữa còn đặc biệt tặng thêm phục vụ mát xa toàn thân.
Hạ Tưởng từ dáng người phía sau cũng có thể thấy được vai Cổ Ngọc đang run lên, biết cô ta cười đến không nhịn được rồi.
- Mát xa cái đầu anh, cái háo sắc như anh.
Cổ Ngọc bỗng chốc xoay người nhào tới, với sức mạnh và sự hoang dại chưa từng có, trong chớp mắt đã đẩy Hạ Tưởng ngã xuống giường, cô kéo quần áo của Hạ Tưởng xuống
- Chắc chắn là da anh ngứa rồi, để em thư giản gân cốt hộ anh.
Hạ Tưởng quên cả việc phản kháng, trong ấn tượng, Cổ Ngọc chưa từng phóng túng như trước mắt bao giờ, nhưng ngăn cách một tầng quần áo mỏng manh cảm nhận được cơ thể Cổ Ngọc nóng bừng và kích thích, hắn cũng bị đốt cháy ngọn lửa trong người.
Giữa nam và nữ, yêu hận đan xen, đòi lấy và cho đi, tiến công và phòng thủ, dây dưa và vướng víu, mới là chủ đề vĩnh hằng.
Hạ Tưởng và Cổ Ngọc, cùng hưởng hoan lạc, những cơn oán giận và không hài lòng từng có, đều theo lần tấn công này mà tan thành mây khói.
Cổ Ngọc rúc vào trong lòng của Hạ Tưởng, hai tay quàng qua cổ của Hạ Tưởng, đối với đề nghị của Hạ Tưởng vẫn là có chút khó hiểu nói:
- Anh nói cái gì thì là cái đấy, nhưng em vẫn là không hiểu, rõ ràng lợi nhuận của muối cao, không rủi ro, tại sao không phơi muối mà đầu tư dự án khác chứ?
Bàn tay lớn của Hạ Tưởng dừng lại ở tấm lưng ngọc ngà của Cổ Ngọc, cười nói:
- Quân tử ái tài, thủ chi hữu tiêu (Người có tài đức thích những tài sản có được theo con đường chân chính, không thích những tài sản bất nghĩa mà có). Ngoài việc xu thế cách mạng của sự nghiệp làm muối chắc chắn phải làm, đóng vai trò là một hạng mục sản nghiệp ỷ lại vào sự bảo hộ của chính trị một cách nghiêm trọng, lúc chính trị tốt, có thể ngày vào một đấu vàng (khoản 10 kg), một khi chính trị biến đổi, có khi còn táng gia bại sản. Em chỉ thấy bản thân kinh tế, không thấy được mặt chính trị sau lưng kinh tế.
- Em lại không làm chính trị, tại sao lại phải hiểu chính trị chứ?
Cổ Ngọc ỏng ẹo.
Không hiểu chính trị mà đi làm ra tài sản tư hữu liên quan mật thiết tới chính trị, Cổ Ngọc cũng thật là đơn thuần đến không chịu nổi, tính cách của cô thật ra quá dễ dàng bị người khác lợi dụng, nhưng Lão Cổ sao lại không khuyên cô ta nhỉ?
Hạ Tưởng liền hỏi:
- Ông nội đối với chuyện phơi muối của em, bày tỏ quan điểm gì không?
- Đương nhiên có rồi.
Cổ Ngọc nghiêng người nghĩ ngợi
- Ông nội nói rồi thật ra cũng y như chưa nói, ông nói ông không biết về kinh tế, phơi muối cũng được, phơi người cũng được, ông cũng lười quan tâm, dù sao kiếm tiền đền tiền thì đều là anh đến thanh toán.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ mỉm cười, Lão Cổ nhìn rất thấu đáo, nhưng cũng là người xảo huyệt, cái gì cũng không nói rõ ràng, lại khiến mình phải làm người xấu, nói không chừng Cổ Ngọc đến thành Phố Lỗ, cũng là kết quả ngấm ngầm thúc đẩy của Lão.
Giữa hắn và Thủ Tướng, Lão Cổ luôn khó lòng làm việc, hắn cũng có thể hiểu được, cho nên cũng không quan tâm Lão Cổ phàn nàn gì, chỉ là không muốn Cổ Ngọc biết được sự thật quá trầm trọng.
Điện thoại reo lên, là Thẩm Lập Xuân.
- Phó Bí thư Hạ, tôi và phó Chủ tịch Tỉnh Lý đã bàn qua rồi, phó Chủ tịch tỉnh Lý rất nóng lòng, đề xuất bây giờ liền đi đến Ngũ Nhạc khảo sát thực tế, tôi hiện giờ đã khởi hành đi đến Ngũ Nhạc rồi, chắc tối nay không về.
Hạ Tưởng có chút trầm ngâm:
- Cũng tốt, phó Chủ tịch tỉnh Lý một lòng nhào vào công việc, là việc tốt, Lập Xuân, cậu phải ủng hộ công việc của ông ta.
Trước khi Thẩm Lập Xuân đại diện cho tập đoàn Đạt Tài đến đầu tư ở tỉnh Tề — là một cú đấm nặng ký mà Hạ Tưởng đã đánh ra, tuy nhiên thời gian lại sớm hơn đến nửa năm so với kế hoạch ban đầu, cũng không coi là hấp tấp ứng chiến. Bởi vì từ sớm trước khi đến tỉnh Tề, Hạ Tưởng đã đạt được thủ tục đầu tư với Trần Đạt Tài.
Trên cơ bản thì mọi vấn đề công việc đều vào vị trí cả rồi, chỉ đợi Thủ Tướng thị sát thôi, chỉ cần mọi thứ thuận lợi, Hạ Tưởng tin chắc có thể khiến sức ảnh hưởng từ cuộc thị sát của Thủ Tướng, giảm xuống mức thấp nhất.
Nhưng cú điện thoại của Chu Hồng Cơ, lại lần nữa quấy nhiễu sự bố trí của Hạ Tưởng!