Quan Thần

Chương 1520: Người thông minh đều có chỗ thông minh



Hạ Tưởng thông minh ở chỗ, hắn chưa bao giờ cùng ngồi đàm đạo với Chu Hồng Cơ, mặc kệ là đàm đạo về phong thổ, hay là về chính trị, thậm chí chỉ có chuyện phiếm, cũng không có, khiến cho Chu Hồng Cơ trước sau vừa kính sợ lại vừa lạnh nhạt với Hạ Tưởng.

Quân tử chi giao nhạt như nước, giao tình giữa Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ vô cùng mờ nhạt — có lẽ gọi là giao tình cũng không chuẩn xác, nhưng dù sao giữa hai người tạm thời có ích lợi chung, cho nên duy trì khoảng cách không xa không gần là không còn gì tốt hơn — bởi vì tất cả mọi người là người thông minh. Người thông minh không cần nói ra lợi ích ngoài miệng, ai cũng rõ ràng đối phương muốn gì, và chính mình muốn gì.

Đúng là bởi vì thái độ của Hạ Tưởng vừa không gấp gáp lại không hờ hững, khiến Chu Hồng Cơ có quyền tự chủ trong liên kết đối phó với Hà Giang Hải, cũng không biết là Hạ Tưởng ở sau lưng tính kế gì, bởi vì Hạ Tưởng chưa từng yêu cầu anh ta điều gì, cũng không đồng ý chuyện gì với anh ta.

Cho nên, hiện tại Chu Hồng Cơ biết Mục Chính Nhất đến Ngũ Nhạc liền tra ra được Tư Mã Bắc cũng có nhúng tay chân trong sự kiện Lỗ Thành Lương, hơn nữa còn có chứng cớ vô cùng xác thực, hẳn là một chiêu kỳ diệu của Hạ Tưởng, là Hạ Tưởng chuyền bóng cho anh ta, xem anh ta có sút gôn hay không. Anh ta lại không biết là Hạ Tưởng sắp đặt cạm bẫy khiến anh ta nhảy vào, mà lại tưởng Hạ Tưởng vô cùng ăn ý đem một cơ hội đặt trước mặt anh ta.

Vẫn là cơ hội lớn lao!

Vừa lên đảm nhiệm đã hạ gục Thị trưởng Ngũ Nhạc và Cục trưởng Cục Công an, hai vị quan lớn, anh ta chẳng những có thể nâng cao danh vọng ở tỉnh ủy, lại hoàn toàn mở ra cục diện ở tỉnh Tề, từ đó đạt được mục đích thu quyền bên trong Ủy ban Kỷ luật. Hơn nữa còn có thể đạt được chiến tích không nhỏ, cũng khiến lãnh đạo trung ương thêm khen ngợi anh ta.

Ủy ban Kỷ luật, chính là lấy việc trừng trị người khác làm nhiệm vụ của mình, người khác rơi đài mới có thể tạo nên hào quang của chính mình.

Quả thật là một trái bóng tốt, nếu anh ta đá tốt, tuyệt đối có thể sút một cước trúng gôn, còn có thể mượn cơ hội hung hăng áp chế Hà Giang Hải, khiến Hà Giang Hải mất đi một viên Đại tướng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bởi vì căn cứ vào ý tưởng của Hà Giang Hải, lần điều chỉnh nhân sự này, Tư Mã Bắc hiển nhiên là phải tiếp nhận chức vụ.

Nhưng nếu anh ta thật nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán bắt được Tư Mã Bắc, thì hoàn toàn đắc tội chết với Hà Giang Hải, về sau quay đầu lại và bắt tay với Hà Giang Hải là không có khả năng, thậm chí có thể nói hoàn toàn đắc tội phe địa phương. Hà Giang Hải không phải đại diện cho một người, mà là cho cả một phe!

Nếu anh ta hoàn toàn phân rõ giới hạn với phe địa phương, hoàn toàn đứng ở mặt đối lập, chẳng những không thể giải thích với cấp trên, cũng tuyên cáo sau này anh ta ở tỉnh Tề, chỉ có thể đồng hành với Hạ Tưởng.

Mà anh ta vừa mới nhận được cú điện thoại hàm ý đánh thức của cấp trên, buông điện thoại lại đánh vào đầu Hà Giang Hải một đao, có thể hay không khiến cấp trên nhìn anh ta với cái nhìn không tốt? Cho rằng anh ta cứng đầu, không nghe lời?

Chu Hồng Cơ vẫn còn do dự, im lặng ước chừng đến nửa phút không nói gì.

Mục Chính Nhất hiểu lầm khi thấy Chu Hồng Cơ im lặng, nghĩ là Chu Hồng Cơ muốn chờ ông ta tiến thêm một bước thuyết minh tình huống, liền nói thêm:

- Vạn Nguyên Thành vì muốn giữ lại mạng sống nên cắn lại Tư Mã Bắc. Kỳ thật cho dù Vạn Nguyên Thành không nhận tội, tài liệu tố cáo cũng đủ để định tội Tư Mã Bắc. Không chỉ là sai khiến Vạn Nguyên Thành hãm hại Lỗ Thành Lương, Tư Mã Bắc còn có rất nhiều vấn đề kinh tế, tài liệu tỉ mỉ xác thực, có kẻ mạnh đứng sau lưng làm không ít việc... Đúng rồi, Trưởng ban thư ký Ôn vừa mới trở về thành phố Lỗ, Bí thư Hạ lại tới Ngũ Nhạc...

Chu Hồng Cơ bất chợt nhớ tới điều gì:

- Phó cục trưởng cục Công an của Ngũ Nhạc là Ôn Tử Ki phải không?

- Em trai Trưởng ban thư ký Ôn.

Mục Chính Nhất nghĩ ông ta hoàn toàn đoán đúng tâm tư Chu Hồng Cơ, còn nói,

- Trưởng ban thư ký Ôn và Lâu Hân Đông quan hệ vô cùng chặt chẽ, nghe nói, quan hệ giữa Phó bí thư Hạ và Lâu Hân Đông cũng rất thân thiết...

Lâu Hân Đông là Phó thị trưởng thường trực Ngũ Nhạc, nếu Tư Mã Bắc rớt đài, người được lợi lớn nhất chính là Lâu Hân Đông!

Chu Hồng Cơ chợt như bắt được điều gì, không đợi Mục Chính Nhất nói tiếp, trực tiếp cắt ngang lời ông ta, giọng anh ta có vẻ như trở thành giọng điệu giải quyết việc chung:

- Chính Nhất, không cần thảo luận việc của lãnh đạo sau lưng, mặc kệ việc công hay là việc tư, tốt nhất là ít nói một chút.

Đột nhiên lại dừng lại, ra một quyết định ảnh hưởng toàn cục,

- Nhận được tố cáo của quần chúng, Ủy ban Kỷ luật sẽ theo nếp mà phá án, sẽ nghe theo tiếng nói của quần chúng.

Mục Chính Nhất lập tức ngầm hiểu:

- Là Chu Hồng Cơ chỉ thị tinh thần xử lý công việc.

Sự đời, thường thường một mặt sẽ được trời đất run rủi, ngay khi Chu Hồng Cơ quyết định, lấy việc xử lý Ngũ Nhạc làm đống lửa thứ nhất từ khi anh ta mới nhận chức ở tỉnh Tề. Cùng lúc Hà Giang Hải xem xét thời thế và liên hệ được với Ngũ Nhạc, sau đó biết được tình cảnh của Tư Mã Bắc không ổn, để làm dịu đi quan hệ giữa y và Chu Hồng Cơ, quyết định thỏa hiệp với Chu Hồng Cơ, có được sự nhượng bộ từ Chu Hồng Cơ, Tư Mã Bắc không đến nỗi bị bắt.

Nếu Tư Mã Bắc bị bắt thì phiền toái lớn.

Hà Giang Hải trong lòng bất an và bối rối, đi ra bên ngoài, đang muốn nhích người đi tới văn phòng của Chu Hồng Cơ giáp mặt nói cho rõ ràng, thì ở hành lang lại chạm trán với Liêu Đắc Ích đang đệ trình văn bản kiểm điểm cho Khâu Nhân Lễ.

Vừa nghe Liêu Đắc Ích khó tránh khỏi phải gặp mặt Khâu Nhân Lễ trình bản kiểm điểm, Hà Giang Hải lên cơn tức không kiềm chế được, đầu choáng não căng phồng, liền quên đi việc tìm Chu Hồng Cơ nói chuyện, mà lại giữ chặt Liêu Đắc Ích cùng về văn phòng y. Muốn để cho Liêu Đắc Ích không phải cúi đầu, phải đợi sau khi Thủ tướng đến thị sát mới nói được.

Đường đường Bí thư Tỉnh ủy Khâu Nhân Lễ cũng không có khả năng bắt lấy một chuyện nhỏ, mỗi ngày lại đi truy vấn đòi bản kiểm điểm của Trưởng ban Tổ chức cán bộ.

Liêu Đắc Ích và Hà Giang Hải tính cách hoàn toàn khác nhau, y làm việc thích ổn thỏa, nhất định phải giải quyết vấn đề trước mới có thể khai triển công tác, nếu không ngay cả ngủ y cũng không ngủ nổi.

Liêu Đắc Ích đã nói ra lý do của gã, Hà Giang Hải không cho là đúng, tiếp tục khuyên bảo, nói đi nói lại, thời gian liền trôi qua...

Nhưng vào lúc này, một việc khiến Hà Giang Hải bất kể như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, là phòng làm việc của Chu Hồng Cơ có người đến gõ cửa.

Chu Hồng Cơ vừa mới ra một quyết định đủ lớn để ảnh hưởng đến bước tiếp theo của đại cục, anh ta lúc này cũng không biết quyết định của anh ta, sẽ ảnh hưởng sâu xa đến toàn bộ tiến trình lịch sử của tỉnh Tề. Anh ta chỉ là vẫn còn đoán vì sao Hạ Tưởng vô duyên vô cớ đưa một món quà lớn cho anh ta, bởi vì bắt đầu từ Lỗ Thành Lương, đến Trần Thu Đống, rồi đến Vạn Nguyên Thành và Tư Mã Bắc, bên trong một loạt sự kiện, người được lợi lớn nhất chính là anh ta, là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.

Hạ Tưởng chắc chắn là không thật tâm thành ý vì kết giao bạn bè mới tặng quà tới cửa, nhất định còn có ý đồ chính trị sâu xa.

Đang suy nghĩ thì Tần Khản gõ cửa đi vào.

Chu Hồng Cơ không có ấn tượng gì đối với Tần Khản, trên cơ bản cũng không hay lui tới, chỉ có điều nghe Tôn Tập Dân nói qua, Tần Khản ở bộ máy Ủy ban nhân dân tỉnh là người rất đặc biệt, về phần là đặc biệt như thế nào, Tôn Tập Dân chưa nói, anh ta cũng không hỏi, bởi vì anh ta không cảm thấy hứng thú với Tần Khản.

- Phó chủ tịch tỉnh Tần, đúng là khách quý ít đến, mời ngồi.

Chu Hồng Cơ nhiệt tình đứng dậy đón chào, dựa theo xếp hạng, Tần Khản cao hơn anh ta, anh ta nên có thái độ thích hợp.

- Anh Chu đừng khách sáo, tôi chỉ là đến uống chén trà.

Tần Khản cười tủm tỉm, trong tay thật sự đang cầm một chén trà không.

Phó chủ tịch thường trực tỉnh đến uống trà? Chu Hồng Cơ tin mới là lạ, tuy nhiên vẫn tự mình pha một ấm trà cho Tần Khản, cười nói:

- Có thể mời Phó chủ tịch tỉnh Tần uống một chén trà, đúng là vinh hạnh của tôi.

- Tôi uống trà của anh Chu, không uống suông.

Khi nói chuyện, Tần Khản đúng là uống một hớp lớn, sau đó dường như thưởng thức dư vị một lát,

- Không tồi, không tồi, thật sự là trà ngon, tôi đã nói, trong tay anh Chu chắc chắn có trà ngon. Nếu đã uống trà của anh Chu, tôi phải cảm ơn.

Chu Hồng Cơ không nói lời nào, vẻ mặt mỉm cười nhìn Tần Khản. Anh ta đương nhiên hiểu rõ Tần Khản đến, chắc chắn là có việc, nhưng anh ta không dự đoán được, sự việc Tần Khản lộ ra, sẽ là một đại sự thế nào, hơn nữa còn trả lời cho anh ta những nghi vấn và khó hiểu đối với Hạ Tưởng.

- Phó chủ tịch tỉnh Lý thật không đơn giản, mới đến không lâu, liền lôi kéo được vốn đầu tư đáng kể, nghe nói kim ngạch đầu tư cao tới hơn 10 tỷ.

Khi nói chuyện Tần Khản nhìn thẳng vào mắt Chu Hồng Cơ, dường như muốn từ vẻ mặt của Chu Hồng Cơ suy ra được manh mối gì.

Phản ứng ban đầu của Chu Hồng Cơ và Hà Giang Hải giống nhau, vẻ mặt không cho là đúng, tuy nhiên anh ta so với Hà Giang Hải có kiềm chế hơn, cười nói:

- Cần phải chúc mừng Phó chủ tịch tỉnh Lý, cũng muốn chúc mừng Phó chủ tịch tỉnh Tần có một đồng sự đắc lực.

- Đúng vậy, tôi cũng rất vui mừng, thành tích là của Tỉnh ủy, là phúc của nhân dân tỉnh Tề. Tuy nhiên dân chúng Ngũ Nhạc cũng có vận may, hơn mười tỷ đó có hi vọng rơi xuống đất Ngũ Nhạc, hơn nữa còn có khả năng là ở khu muối Ngũ Nhạc, đây là phương thức đầu tư sản nghiệp bất động sản.

Tần Khản trước khi đi, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chu Hồng Cơ lại cố ý đầy thâm ý nói thêm một câu,

- Nhà đầu tư là Tập đoàn Đạt Tài, Tập đoàn Đạt Tài là doanh nghiệp nổi tiếng của tỉnh Yến.

Tần Khản đi đã lâu, Chu Hồng Cơ vẫn cầm chén trà, đứng thẳng tại chỗ bất động, trong lòng suy nghĩ lại toàn bộ mọi chuyện từ đầu, đột nhiên vỗ đầu, cười ha hả:

- Hạ Tưởng, thủ đoạn cao minh, khoản tiền thật lớn, chuyền bóng thật khá... Tuy nhiên, anh thật khiến tôi khâm phục dũng khí của anh!

Hạ Tưởng có gan đối mặt với Thủ tướng, khiến Chu Hồng Cơ kiên định tin tưởng, anh ta nháy mắt hạ quyết tâm, nếu thật sự sẽ bắt Tư Mã Bắc, anh ta muốn tận mắt nhìn thấy thế cục Ngũ Nhạc rốt cuộc được chỉ điểm phát triển theo phương hướng nào, mà nếu thực sự Hạ Tưởng và Thủ tướng đi về hai hướng đối lập, Hạ Tưởng có thể chịu được áp lực cực lớn đến từ Thủ tướng sao?

Anh ta không ngại âm thầm trợ giúp một phen, sau đó ngồi một bên ngư ông đắc lợi, chẳng phải tuyệt vời?

Tuy nhiên, Tần Khản âm thầm báo cho biết anh ta còn chưa thông báo với Hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân tỉnh về ý đồ đầu tư, cố ý để lộ ra sắp xếp của Hạ Tưởng, là có dụng ý gì? Tần Khản âm thầm trợ giúp Hạ Tưởng, hay là có dụng tâm kín đáo?

Đừng nói đến việc Chu Hồng Cơ không rõ dụng tâm của Tần Khản, ngay cả Hà Giang Hải cũng đoán không ra rốt cuộc Tần Khản theo phương nào.

Hà Giang Hải và Liêu Đắc Ích lý luận nửa ngày, cuối cùng khuyên bảo được Liêu Đắc Ích đồng ý hoãn trình bản kiểm điểm vài ngày. Sau đó y mới nhớ tới còn có chuyện quan trọng cần nói với Chu Hồng Cơ, vội vàng nói với Liêu Đắc Ích một tiếng, liền đi tới văn phòng Chu Hồng Cơ.

Nếu để Hà Giang Hải biết, ở đúng thời điểm y và Liêu Đắc Ích tranh luận, đã tạo ra một sai lầm lớn, khẳng định y sẽ hối tiếc không kịp. Nếu cho y biết, đúng là Tần Khản lộ ra tin tức cho y trước, thực hiện đúng cách như vậy mà lộ ra tin tức cho Chu Hồng Cơ sau, mới khiến Chu Hồng Cơ thực hiện một hành động trọng đại, nói không chừng y sẽ giơ chân giơ tay mắng Tần Khản bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác.

Chỉ có điều trên đời sự tình đã lỡ, không còn đường rút lui — Hà Giang Hải đẩy cửa phòng làm việc của Chu Hồng Cơ, phát hiện chẳng những Chu Hồng Cơ không có đây, thư ký cũng không. Y lập tức hỏi văn phòng Ủy ban Kỷ luật, được trả lời là, Chu Hồng Cơ khẩn cấp đi Ngũ Nhạc phá án.

Có thể kinh động đến đích thân Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh tới xử lý, chỉ có thể là vụ án về nhân vật số một, số hai!