Quan Thần

Chương 1546: Hai cửa ải lớn



Thế vẫn chưa hết, Khâu Nhân Lễ cũng không hiểu vì sao mà lại đề cập tới một chuyện khác…

- Về việc đầu tư của Tập đoàn Đạt Tài, Tập Dân, phía chính phủ nghĩ thế nào?

Tôn Tập Dân tim đập thình thịch. Được lắm, Hạ Tưởng và Khâu Nhân Lễ cuối cùng đã ra tay rồi. Họ không ra tay thì thôi, đã ra thì là đòn kép!

Hoàn toàn khác với bầu không khí dao động bất định trong cuộc họp công việc Bí thư đó là, hội nghị thường vụ Ủy ban kỷ luật tỉnh vừa bắt đầu Chu Hồng Cơ đã hoàn toàn kiểm soát được thế cục, còn ép Lệnh Truyền Chí không thể không cúi đầu nhượng bộ.

Đề tài thảo luận của hội nghị thường vụ Ủy ban kỷ luật tỉnh có ba mục, thứ nhất là xem xét các tài liệu tổng hợp do Ủy ban kỷ luật thành phố Ngũ Nhạc đệ trình về việc Cục trưởng Cục muối vụ thành phố Ngũ Nhạc Tiết Mậu bị nghi ngờ lạm dụng chức quyền phạm tội. Trước đó, Ủy ban kỷ luật thành phố Ngũ Nhạc đã áp dụng những biện pháp cần thiết, bắt giam Tiết Mậu.

Thứ hai là về hành vi vi phạm kỷ luật, phá rối kỷ cương - xây dựng một loạt biệt thự trái phép của Cục muối vụ. Phó cục trưởng Giải Thiếu Hải đã nhận tội, cần thiết phải bắt giam Giải Thiếu Hải và tiếp tục điều tra sâu hơn về vấn đề phạm tội của Cục trưởng Cục muối vụ Thang Thế Thành.

Thứ ba là phân công công tác cho vài Phó bí thư trong Ủy ban kỷ luật, cần thiết phải điều chỉnh một chút. Dự định phân công đồng chí Đàm Trác Vận quản lý mảng hậu cần và bảo vệ.

Cả ba đề tài thảo luận đều thể hiện sự phân tán thế lực của Hà Giang Hải. Lệnh Truyền Chí đè nén ngọn lửa giận, đảo mắt một lượt qua từng gương mặt Ủy viên Ủy ban Kỷ luật, quyết định trong chính hội nghị hôm nay sẽ làm cho Chu Hồng Cơ lần đầu tiên nếm mùi thất bại.

Thật là quá quắt, dứt khoát là điều chỉnh nhằm vào riêng Bí thư Hà, chẳng khác gì cưỡi lên đầu lên cổ tác oai tác quái. Một người từ nơi khác đến mà cũng dám kiêu ngạo làm càn như vậy, thật là không biết trời cao đất rộng là gì!

Đề tài thảo luận đầu tiên, bởi vì Thành ủy, Ủy ban kỷ luật thành phố Ngũ Nhạc đã đi đến thống nhất, nộp lên để Ủy ban kỷ lụât tỉnh xem xét, thảo luận cũng chỉ là thủ tục mà thôi. Ủy ban kỷ luật tỉnh thường sẽ không phủ định kết luận của Ủy ban kỷ luật thành phố, vì thế Lệnh Truyền Chí không thể mở miệng phản đối, nó được thông qua một cách thuận lợi.

Đề tài thứ hai lại liên quan đến lợi ích căn bản, bởi vì Cục muối vụ tỉnh là nguồn lợi chủ yếu của Hà Giang Hải. Lệnh Truyền Chí đã đưa ra không ít ý kiến phản đối, cố lật ngược lại quyết định của Chu Hồng Cơ. Nhưng y lại phát hiện ra nỗ lực của mình chỉ là phí công vô ích, Chu Hồng Cơ không những đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa chỉ cần dùng một tập tài liệu là đã có thể chặn họng y…

Là lời khai của Giải Thiếu Hải!

Lệnh Truyền Chí tưởng là Giải Thiếu Hải ít nhất cũng có thể chống đỡ được một thời gian, đủ để cho người ta nghĩ cách để cứu gã ra. Không ngờ Giải Thiếu Hải lại quá ăn hại, vừa bị bắt chưa lâu đã khai từ đầu đến cuối không thiếu điều gì, thậm chí còn cắn cả Thang Thế Thành.

Thực ra điều Lệnh Truyền Chí không hiểu đó chính là, cũng không thể trách Giải Thiếu Hải quá sợ hãi, thật sự là Chu Hồng Cơ quá mạnh tay. Đừng thấy Chu Hồng Cơ chưa từng đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, không có kinh nghiệm thẩm tra vụ án, nhưng y lại rất biết cách dùng kế đánh vào tâm lý. Y đích thân ra mặt làm hầu hết các công đoạn vừa đấm vừa xoa, phá tan toàn bộ phòng tuyến tâm lý của Giải Thiểu Hải, ép gã tiết lộ rất nhiều nội tình. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lệnh Truyền Chí nói rất nhiều nhưng lại bị một câu của Chu Hồng Cơ chặn họng:

- Bí thư Lệnh sau này nên xem xét kỹ càng lời khai của đồng chí Giải Thiếu Hải. Theo như y nói thì trước khi Tư Mã Bắc lẩn trốn đã nhận được một cuộc điện thoại bí mật của Ủy ban kỷ luật tỉnh. Còn về người gọi là ai, mặc dù Giải Thiếu Hải đã nói ra tên nhưng tôi vẫn không tin lắm…

Lệnh Truyền Chí lập tức chết đứng ngay tại chỗ, không nói nổi dù chỉ một câu!

Chu Hồng Cơ quả nhiên lợi hại, quả nhiên rất cao tay, thủ đoạn rất sắc bén, chỉ trong một câu mà dẹp yên tất cả.

Đề tài thảo luận thứ ba là đẩy Đàm Trác Vận - một trong hai người tài giỏi của thế lực họ Hà trong hệ thống Ủy ban kỷ luật ra ngoài, khiến Phó bí thư Đàm vốn đang được phân công quản lý một bộ ngành quan trọng trong nháy mắt liền bị tống sang một bên. Đàm Trác Vận đương nhiên sẽ không lên tiếng. Mình là thành viên kì cựu của bang bán đảo, Chu Hồng Cơ phải nể mặt phần nào, phải trực tiếp đấu lý với Chu Hồng Cơ.

Lệnh Truyền Chí đương nhiên cũng nói chuyện với Đàm Trác Vận, đồng thời dưới sự lôi kéo của y, cũng có vài Ủy viên thường vụ khéo léo nói đỡ cho Đàm Trác Vận. Trong khoảng thời gian ngắn không khí của hội nghị thường vụ chuyển thành phát triển theo hướng không có lợi cho Chu Hồng Cơ.

Lệnh Truyền Chí và Đàm Trác Vận thoáng nhìn nhau. Hai người quen biết đã nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt là có thể kín đáo thống nhất với nhau: Hôm nay bất luận thế nào cũng phải ngăn không cho ba đề tài thảo luận của Chu Hồng Cơ được thông qua, nhất định phải cho y thua một ván. Nếu không quyền lực của y tại Ủy ban kỷ luật sẽ càng ngày càng lớn, sẽ có dấu hiệu ban đầu của việc nắm giữ toàn cục.

Thắng bại quyết định ở chiêu này.

Trong số hơn mười Ủy viên thường vụ, hiện nay đã có gần mười người có chung lập trường với Lệnh Truyền Chí, cũng chứng minh được địa vị vững chắc, không thể bị lung lay của Lệnh Truyền Chí ở Ủy ban kỷ luật.

Hai vấn đề thảo luận đầu tiên thì đề tài của Ủy ban Kỷ luật thành phố Ngũ Nhạc chỉ nói lướt qua. Giải Thiếu Hải khai ra vấn đề về Cục muối vụ tỉnh là chuyện ván đã đóng thuyền, ai muốn phản đối cũng không có lý do. Nhưng vấn đề thảo luận thứ ba, tất cả đều thấy Bí thư Chu có chút vô cớ gây rối, có vẻ kiếm chuyện gây sự. Bí thư Đàm xử lý công việc của mình rất tốt, tại sao lại muốn đẩy gã sang một bên?

Sở dĩ tất cả đồng thanh bảo vệ Đàm Trác Vận là bởi vì mọi người đều có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Bây giờ không dựa vào lý lẽ mà cố gắng bảo vệ Đàm Trác Vận thì chẳng khác nào không bảo vệ quyền lợi của chính bản thân mình. Vì thế tiếng phản đối đồng thanh ở hội mghị thường vụ là hết sức bình thường.

Tất nhiên nó cũng hoàn toàn nằm trong dự đoán của Chu Hồng Cơ.

Chu Hồng Cơ vẫn điềm tĩnh như bình thường, vô cùng bình tĩnh mà thản nhiên nhìn từng người phát biểu. Bầu không khí lúc này càng ngày càng kịch liệt, dưới sự dẫn dắt của Lệnh Truyền Chí, dần dần có dấu hiệu không khống chế được. Nếu để nó cứ thế phát triển tiếp, không loại trừ khả năng sẽ thành một lần đánh dẹp y. Y cuối cùng cũng tung ra ngón đòn sở trường ác hiểm nhất.

- Đồng chí Đàm Trác Vận…

Dưới đòn đánh dẹp của mọi người, Chu Hồng Cơ vẫn thể hiện một vẻ mặt rất điềm tĩnh tĩnh và ung dung. Thật không dễ dàng, nếu đổi lại là những lãnh đạo thông thường thì sớm đã cảm thấy không còn mặt mũi nào, nói không chừng đã bỏ đi rồi.

- Thực ra đề nghị của tôi không phải là đặc biệt có ý nhắm vào anh. Tôi xử lý sự việc chứ không phải nhằm vào người nào, còn về lý do tại sao thì trong lòng ông là rõ nhất!

Đàm Cao Vận không hiểu gì, liền giận dữ đáp lại:

- Xin lỗi, Chủ nhiệm Chu, tôi nghĩ không ra, cũng không tiếp nhận được.

- Thật sự không nghĩ ra?

Thái độ Chu Hồng Cơ rất ôn tồn, thậm chí còn tươi cười, khiến cho người ta cảm thấy thâm sâu khó lường, không biết y đang tính toán điều gì.

- Xin Chủ nhiệm Chu cứ nói thẳng, có gì nói nấy, đưa ra lý do để mọi người đều tâm phục khẩu phục.

Đàm Trác Vận lúc này rất vững tâm. Có sự ủng hộ của Lệnh Truyền Chí, có sự phụ họa của gần mười Ủy viên thường vụ trong Ủy ban Kỷ luật, y còn không thẳng thắn đường hoàng mà giành lấy lợi ích của mình thì đúng là thằng ngốc.

Nhưng mọi việc sau đó đã chứng minh, y đúng là một thằng ngốc không hơn không kém, bị Chu Hồng Cơ từng bước dẫn vào bẫy, làm con gà thí mạng trong kế giết gà dọa khỉ của Chu Hồng Cơ. Làm gà cũng chẳng sao, nhưng sự thật chứng minh y còn là một con gà nhút nhát.

- Nếu như lý do không đầy đủ, thì cứ coi như Chủ nhiệm Chu nhất định muồn điều chỉnh việc phân công công tác của tôi, tôi cũng nhận nhưng quyết không phục.

Đàm Trác Vận lại nhấn mạnh thêm một câu, tỏ thái độ bi thương lấy lùi để tiến.

Quả nhiên cách làm của y đã giành được càng nhiều sự ủng hộ của các Ủy viên thường vụ. Có hai người vừa nãy không biểu lộ thái độ gì giờ cũng nói vài câu rất hàm súc, tỏ rõ lập trường ủng hộ Đàm Trác Vận.

Có thể nói, hội nghị thường vụ Ủy ban Kỷ luật lúc đó không thể nói là hoàn toàn mất kiểm soát, nhưng tiết tấu đã không nằm trong tay Chu Hồng Cơ nữa. So với hai đề tài vừa được thông qua một cách thuận lợi trước thì đề tài thứ ba liệu có thực sự trở thành thất bại của Chu Hồng Cơ?

Chu Hồng Cơ đứng trước tiếng phản đối đồng thanh chưa từng có của toàn bộ Ủy viên thường vụ, không những không hoảng loạn mà còn có một cảm giác vui sướng vì đã nắm đại cục trong tay. Y không khỏi nhớ tới bữa tối lần trước cùng với Hạ Tưởng ở căng tin Tỉnh ủy, đó thật sự là một bữa ăn có ảnh hưởng rất sâu đậm. Tin tức mà Phó bí thư Hạ tiết lộ là điểm mấu chốt của thắng lợi cuối cùng mà y đã dày công sắp đặt. Y cố gắng thở đều đặn, thu lại nụ cười trên gương mặt, vẻ bi thương và nặng nề ngay lập tức bao phủ lên đó.

- Các đồng chí, tôi rất đau long!

Vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt, cùng với giọng điệu đột nhiên trầm xuống của Chu Hồng Cơ thực sự khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Điều còn kinh ngạc hơn vẫn ở phía sau!

- Tôi vốn xuất phất từ lòng yêu quý đồng chí Đàm Trác Vận, muốn để anh ta lui ra một cách yên ổn, phát huy những gì còn lại cho Ủy ban kỷ luật. Tấm lòng đó của tôi không ai hiểu cho thì thôi, lại còn bị nghi ngờ, cho rằng tôi cố ý gây chuyện. Các đồng chí, tôi xin lấy tính Đảng làm đảm bảo, tôi Chu Hồng Cơ tuyệt đối không phải là người công tư không phân minh, không phân biệt nổi phải trái đúng sai.

Chu Hồng Cơ nói năng có khí phách, ánh mắt sáng ngời lướt qua từng gương mặt Ủy viên thường vụ, bỗng nhiên đứng dậy, giơ tay, ném tập tài liệu lên bàn đến "bốp" một tiếng, sau đó quay lưng bước đi:

- Đồng chí Đàm Trác Vận che giấu tuổi tác, bóp méo sơ yếu lí lịch, năm nay đã có tuổi rồi nhưng lại khai giảm tuổi, sai lệch tận bảy năm. Đồng chí Đàm Trác Vận, anh hãy tự đi mà giải thích với Tỉnh ủy. Tôi mặc kệ!

Chu Hồng Cơ đóng sầm cửa lại mà đi, bỏ lại tất cả các Ủy viên thường vụ Ủy ban kỷ luật trong phòng ngơ ngác nhìn nhau cùng với Đàm Trác Vận đang tái xám cả mặt mày!

Không giống với cách làm nhanh chóng gọn gẽ của Chu Hồng Cơ là, cùng lúc đó, trong hội nghị công việc Bí thư vẫn đang tiếp tục, phương pháp của Hạ Tưởng lại là trong bông có kim.

Chỉ có điều, kim của hắn quá lớn, quá nhọn hơn một chút, đâm đến nỗi ngực Liệu Đắc Ích đau đến co rút lại, suýt nữa thì che mặt mà chạy.

Mà thủ đoạn của Khâu Nhân Lễ thì lại là lấy uy thế ép người, dựa vào quyền uy của người đứng đầu Tỉnh ủy để can thiệp, trực tiếp đè đầu cưỡi cổ Tôn Tập Dân.

Hơn nữa đều có thể nhìn ra, Hạ Tưởng đằng trước, Khâu Nhân Lễ phía sau, một người nhằm vào Trưởng ban tổ chức cán bộ, một người nhằm vào Chủ tịch tỉnh, phối hợp vô cùng ăn ý, điều họ muốn chính là hoàn toàn nắm gọn đại cục trong tay.

Vốn dĩ Hạ Tưởng nhắc đến bản kiểm điểm của Liêu Đắc Ích trước, nhìn có vẻ là để hỏi Liêu Đắc Ích nhưng thực chất là để xin chỉ thị của Khâu Nhân Lễ. Mà Khâu Nhân Lễ hỏi Tôn Tập Dân sau đó, càng không tiếp lời Hạ Tưởng. Vì thế Liêu Đắc Ích không dám giành trả lời trước, chỉ có thể đợi sau khi Tôn Tập Dân trả lời câu hỏi của Khâu Nhân Lễ xong thì y mới có thể mở miệng.

Liêu Đắc Ích trong long tê dại, miệng khô rát, cổ họng đắng chát. Bây giờ y mới biết dụng ý thật sự của Hạ Tưởng lúc cố ý đòi bản kiểm nghiệm của y là gì… Giỏi lắm - một Bí thư Hạ vừa trẻ trung xông xáo, một Bí thư Hạ trong nhu có cương. Liêu Đắc Ích mặc dù oán thầm nhưng lại biết cửa ải hôm nay vô cùng khó khăn, bỗng nhiên lại nhớ ra điều gì, lại sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh khắp người.

Làm sao bây giờ? Y gần như hốt hoảng.

Liêu Đắc Ích hốt hoảng lo sợ, Tôn Tập Dân cũng rối như tơ vò. Y chưa chuẩn bị tâm lý một chút nào, dù thế nào cũng không thể ngờ Khâu Nhân Lễ sẽ mở miệng hỏi về vấn đề dự án của tập đoàn Đạt Tài ở cuộc họp hội ý về điều chỉnh nhân sự.

Nhưng Bí thư chính là Bí thư, hàm nghĩa của việc chủ trì công tác toàn diện là y muốn can thiệp vào bất cứ chuyện gì, đều có thể nhúng tay vào. Bởi vì tỉnh Tề do y quản lý, bao gồm cả Chủ tịch tỉnh, tuy rằng cũng là lãnh đạo chủ chốt, nhưng dù sao cũng chỉ là bậc dưới mà thôi.

Trong lúc Tôn Tập Dân thất thần, lại nhớ đến câu hỏi vừa nãy của Hạ Tưởng, không khỏi thở dài trong lòng. So với Khâu Nhân Lễ, kinh nghiệm chính trị của y kém hơn không ít, Tôn Tập Đân cũng biết, cửa ải hôm nay thật khó vượt qua!