Rất nhiều thời điểm, chân tướng đều giấu ở sau lưng tin tức, là xem có phải có đôi mắt trí tuệ đi phân biệt hay không. Tin tức đưa tin, TV tuyên truyền, không lúc nào là không hướng về công chúng lộ ra những sự thay đổi lặng lẽ của chính sách, cùng với những biến đổi lớn đang sắp đến.
Nếu là người có chí, là người có độ mẫn cảm chính trị nhất định đồng thời giỏi về phân tích vấn đề, nhất định có thể từ sự việc xảy ra gần như đồng thời ở hai nơi mà đoán được điều gì. Cho dù không tiếp xúc được với tin tức trung tâm, cũng ít nhiều có thể đưa ra một kết luận, siêu thị Carrefour khả năng đã đụng đến lợi ích của nhân vật lớn gì đó.
Hạ Tưởng tự nhận không phải là nhân vật lớn gì đó, Carrefour cũng không đụng đến lợi ích cá nhân của hắn – sự kiện của Tiếu Côn không tính, nếu chỉ vì giải quyết vấn đề của Tiếu Côn, chỉ cần Vu Phồn Nhiên ám thị một chút, lập tức sẽ có người chào hỏi với Carrefour, phía Carrefour không nói lời nào mà tính sổ với Tiếu Côn – cái hắn muốn chính là nhằm vào sự công chính của dân chúng bình thường, là ước nguyện ban đầu giống như hắn khai đao với muối ăn. Đồng thời, là ai ở đằng sau giúp đỡ công ty liên quốc gia từng bước như tằm ăn thị trường bán lẻ đầu cuối ở trong nước.
Kết quả điều tra xâm nhập cụ thể phía thành phố Lỗ, tạm thời vẫn chưa biết được, phía thành phố Yến bởi vì có Vu Phồn Nhiên đích thân phê chỉ thị, hành động nhanh chóng mà quyết đoán, trực tiếp điều tra ra nhà cung cấp hàng hóa. Đồng thời tạm giam hình sự đối với nhà cung cấp này, mà quảng trường Carrefour cũng trực tiếp bị lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh chỉnh đốn!
Càng ly kỳ chính là, mấy chi nhánh Carrefour khác cũng điều tra ra vấn đề tương tự, nhà cung cấp hàng tuy khác nhau, nhưng vấn đề thịt lợn rởm tương tự lại không có chút khác biệt, nên đã chứng minh một điểm, vấn đề không phải ở nhà cung cấp hàng, bởi vì nhà cung cấp hàng không có quyền định giá, mà vấn đề ở chính bản thân siêu thị.
Nói cách khác, là siêu thị lòng dạ hiểm độc.
Tập đoàn liên quốc gia từ nơi không xa vào trong nước, không phải đến vì vật lộn với sóng gió kinh tế thị trường miễn phí con đường truyền thụ kinh tế cho chúng ta, mà đến để kiếm tiền. Nếu như nhìn lâu dài một chút, kiếm tiền vẫn là chuyện nhỏ, mà hơn thế nữa Tập đoàn liên quốc gia cũng không thoát khỏi bản chất của nhân tính – không lợi không làm.
Không sợ kiếm tiền, có sợ là sợ cái phía sau kiếm tiền, còn có mục đích chính trị không thể cho ai biết.
Chớ quên, bất kỳ Tập đoàn liên quốc gia nào cũng đều là bộ phận cấu thành của Tập đoàn lợi ích chính trị.
Nếu thị trường bán lẻ đầu cuối bị người ngoài khống chế, trên cơ bản mạch máu kinh tế bị người khác nắm giữ. Giống như cách nói vì việc này mà chúng ta ngưỡng mộ chính là nhà máy thế giới, kỳ thật càng hình tượng mà hình dung là nhà máy huyết hãn thế giới thì thích hợp nhất. Bởi vì một sản phẩm kỹ thuật số, nếu người nắm giữ thương hiệu có thể kiếm 300 đô la Mỹ, thì nhà cung cấp linh kiện có thể kiếm được 150 đô la Mỹ, mà làm một cơ sở chế tạo trong nước thay thế công xưởng, lợi nhuận trên cơ bản trong vòng 1 đô la Mỹ.
Sự chênh lệch lớn, nhìn thấy mà ghê người, không vì cái khác, chỉ bời vì bạn là người công nhân làm việc ở tầng thấp nhất, mà người khác là ông chủ và nhân viên kỹ thuật.
Chiến tranh kinh tế không thấy khói thuốc sớm đã khai hỏa khắp nơi trong nước, chỉ có điều nhiều chính quyền địa phương vẫn chìm đắm trong giấc mộng GDP không thể tự kiềm chế, ngoài xây nhà chính là sử đường. Không biết, nhà xây xong rồi, đường sửa xong rồi, tăng trưởng kinh tế sẽ vô lực đến sau, bởi vì nhà và đường sẽ không sáng tạo ra giá trị mới và cơ hội có công ăn việc làm.
Hạ Tưởng sau khi cùng ngày thúc đẩy một cuộc chiến tranh kinh tế không thấy khói thuốc ở thành phố Yến, lặng kẽ từ biệt Vu Phồn Nhiên, trở về ngôi nhà đã xa cách bao lâu. Buổi tối, hắn hẹn gặp Cao Tấn Chu.
Tiến triển về sau của sự tình, Hạ Tưởng không quan tâm quá nhiều, tin rằng cùng với sự xâm nhập của truyền thông, phía Carrefour sẽ biểu lộ ra một thái độ. Nếu không, tiếp tục đánh tới, không tin đã đến Trung Quốc, còn muốn lấy thái độ cao ngạo và từ trên cao nhìn xuống mà ức hiếp dân chúng.
Đều coi dân chúng là sơn dương bất cứ lúc nào cũng có thể kè một đao vào cổ? Xin lỗi, trong phạm vi Hạ Tưởng có đủ khả năng, hắn không đồng ý!
Nguyên nhân bởi vì trong nhà lâu không có người tới lui, bởi vì mùa hè, một mình ở nhà cũng có chút lạnh lẽo.
Bận rộn một ngày, đã có chút mệt rồi, Hạ Tưởng đợi trước đợi sau không thấy Tào Thù Lê trở về, bất tri bất giác đã ngủ lúc nào không hay. Dù sao sự tình đã có mở đầu, tiếp theo phát triển như thế nào, đại khái cũng có quy luật có thể theo. Thực tại không cần hắn quan tâm quá nhiều, bước tiếp theo, hắn giải quyết vấn đề của Hạ An, là có thể ung dung trở về thành phố Lỗ.
Hơn nữa, Hạ Tưởng cho rằng có Tào Thù Lê ra mặt, một chút việc nhỏ của Hạ An, hẳn là giải quyết dễ dàng, thậm chí không cần hắn mở miệng với Cao Tấn Chu.
Ngủ một giấc rất ngon, nói ra hắn rất lâu không ngủ trưa rồi… Vừa tỉnh dậy, liền phát hiện trời đã nhá nhem tối, nhìn đồng hồ đã hơn 6 giờ, cách thời gian hẹn Cao Tấn Chu chỉ còn một tiếng. Hạ Tưởng liền vội vàng dậy, qua loa rửa mặt, bỗng nhiên mới phát hiện không đúng, hình như trong nhà có người.
… Cô bé Lê đã trở về?
Xoay người đi vào thư phòng nhìn, quả nhiên, cô bé Lê một mình đang ngồi chỗ mà hắn hay ngồi. Tựa cằm, bĩu môi, đang ngồi ngẩn ngơ xuất thần – một Hạ Tưởng đã quen với tính cách của cô vừa nhìn đã biết cô bé Lê đang giận.
Không cần nghĩ, khẳng định là ra quân bất lợi.
Hạ Tưởng ha hả cười nói:
- Bà xã, có việc khó gì mà mặt co mày cáu thế, nói cho chồng biết đi?
Tào Thù Lê đừng nghĩ là thiên kim của Bí thư Tỉnh ủy kiêm phu nhân của Phó bí thư Tỉnh ủy, nhưng một chút thái độ của bà lớn cũng không có. Trước mặt Hạ Tưởng vẫn giống như năm đó, cô bĩu môi, lắc lư cái đầu, không thèm để ý đến Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng tiếp tục cười:
- Khẳng định là vấn đề của Hạ An có trắc trở rồi, phải không? Anh đã nói, em để anh ra mặt mới được, em lại không nghe. Chính trị, xin mời phụ nữ đi ra cho.
Khúc khích một tiếng, Tào Thù Lê cuối cùng cũng cười rồi!
- Miệng lưỡi trơn tru, đâu có giống một Phó bí thư Tỉnh ủy chứ, em thấy anh giống cán bộ thôn hơn!
Cười xong, lại nhíu mày,
- Bây giờ thực sự ân tình mỏng như tờ giấy, hài, thôi bỏ đi, không nói nữa, càng nói càng thấy tức.
Tào Thù Lê tính tình luôn rất nhạt, Hạ Tưởng từ ngày quen cô đến nay, rất ít khi thấy cô vì một chuyện mà giận lâu như thế, trên cơ bản cơn giận đến là tiêu ngay sau đó, chưa bao giờ hết đêm. Hôm nay quả thực có tức giận, xem tình hình, một mình ngồi trong thư phòng rất lâu rồi.
Quan hệ của Tào Vĩnh Quốc ở tỉnh Yến, bây giờ trên cơ bản đều là chức phó, cấp sở chiếm đa số, trên cấp phó tỉnh không thể nói không có, nhưng rất ít. Nếu ngay cả Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trương Kiềm đã từng cộng sự với Tào Vĩnh Quốc ở tỉnh Tây cũng tính vào, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy và Tào Thù Lê có thể nói chuyện được, hẳn là có Trương Kiềm và Bí thư Đảng ủy Công an Mã Kiệt.
Nhưng có thể nói chuyện được là chuyện chốc lát, có thể mở miệng hay không, hoặc ngại hay ko ngại mở miệng, sau khi mở miệng có tác dụng hay không, đều là các nhân tố cần phải suy xét trước khi mở miệng. Bởi vì liên quan đến nhân sự, với quan hệ bình thường thì không làm gì được.
Còn có một điểm, cho dù đối phương vui vẻ giúp đỡ, có thể giúp bao nhiêu cũng khó mà nói, bởi vì cho dù là Trương Kiềm hay là Mã Kiệt, quyền phát ngôn trên vấn đề nhân sự đều không lớn.
- Khởi đầu đã bày ra một đống khó khăn, biểu hiện trên mặt trông giống như quả mướp đắng vậy, đến nỗi vậy sao? Người đi trà lạnh cũng không cần rõ ràng như vậy đúng không? Phụ lòng cha năm đó đối xử với ông ta như vậy, còn đề bạt qua ông ta. Thật là lòng người khó đoán, quay đầu liền quên gốc!
Tào Thù Lê thở hổn hển nói,
- Phí công em gọi ông ta vài câu chú!
- Là ai?
Hạ Tưởng cũng rất hiếu kỳ Tào Thù Lê đã tìm ai, bởi vì bình thường mà nói, Tào Vĩnh Quốc vẫn ngồi trên ghế quan lớn, nếu đối phương đã từng chịu ân huệ của Tào Vĩnh Quốc, bình thường cũng sẽ nể mặt, không đến nỗi từ chối dứt khoát như thế. Huống chi thân phận của Tào Thù Lê đặc biệt, hơn nữa, không nể mặt Tào Vĩnh Quốc, cũng phải nể mặt hắn.
Với mạng lưới quan hệ của hắn ở tỉnh Yến, vẫn có người lên mặt trước mặt Tào Thù Lê, Hạ Tưởng rất ít khi ỷ thế ăn hiếp người, hôm nay thực sự có chút không nỡ với bà xã rồi, hơn nữa lại là chuyện của Hạ An, nên quyết định quan tâm đến cùng.
Hạ Tưởng sửng sốt, bỗng chốc nghe nhầm ra Trần Thiên Vũ, nghĩ lại thấy không đúng, làm sao có thể là Trần Thiên Vũ, tuy nhiên Trần Vũ Thiên là ai, hắn thật sự chưa nghe nói qua.
- Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Tào Thù Lê trừng mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, hình như có ý kiến rất lớn với việc Hạ Tưởng không biết Trần Vũ Thiên là ai,
- Phân công quản lý khảo hạch cán bộ, cũng là nhân vật thực quyền. Năm đó là cộng sự cùng ba, quan hệ cũng xem như không tồi.
Từ Cục trưởng thăng Phó giám đốc sở là một cánh cửa mấu chốt, thậm chí có thể liên quan đến vận mệnh làm quan của mười mấy năm sau, tuyệt đối là một cây cầu độc mộc nghìn quân vạn mã cùng lên nhưng qua được không có mấy người. Nếu vấn đề của Hạ An không lớn, Hạ Tưởng chỉ cần chào hỏi là xong, nhưng nghe nói cùng tranh đoạt danh ngạch với Hạ An là thân tín của Phó bí thư Tỉnh ủy Khúc Lễ Chí.
Cũng liền có thể lý giải việc không để ý đến tình cũ của Trần Vũ Thiên, bày ra thái độ không đếm xỉa đến. Đương nhiên, chỉ không đếm xỉa đến thì đã đành, nếu mặt ngoài cự tuyệt Tào Thù Lê, âm thầm giúp đỡ Khúc Lễ Chí, Hạ Tưởng thật đúng là có lời muốn nói rồi.
Tuy hắn không phải là Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Yến, nhưng vì tiền đồ của Hạ An, cũng phải so chiêu với Khúc Lễ Chí. Vì đối thủ tranh đấu của Âu Kiệt Văn ăn nói ngông cuồng, nói là chỉ cần một ngón út của y có thể ép Hạ An đến không thể động đậy, Hạ An cùng tranh với y, là tự tìm đường chết.
Kỳ thật Hạ Tưởng lần này đến thành phố Yến, cũng căn cứ vào ý nghĩ bỏ ra chút sức lực vì Hạ An. Bởi vì từ trước tới nay Hạ An quả thật chưa từng mở miệng với hắn về chuyện thăng quan tiến chức, hắn cho tới bây giờ cũng đều là ngầm chiếu ứng, chứ không đem sự việc làm công khai. Có lẽ đã tạo thành cho người khác ảo giác, cho rằng lực ảnh hưởng của hắn ở tỉnh Yến đã nhanh chóng biến mất.
Thật sự tại tỉnh Yến nói chuyện không có tác dụng?
Ức hiếp Hạ An thì không nói, còn khiến Tào Thù Lê đụng phải một cái đinh mềm. Tính tình Hạ Tưởng dù có tốt, cũng có ba phần tức giận. Hắn đã rời tỉnh Yến một thời gian, nhưng tỉnh Yến vẫn là căn cứ địa của hắn!
- Được rồi, không tức giận nữa, chờ anh thay em trút giận.
Hạ Tưởng khuyên bảo Tào Thù Lê.
- Em đâu có giận chứ, em đã nguôi từ lâu rồi.
Tào Thù Lê lại vui vẻ ra mặt,
- Còn không phải là vì người nhà anh sao? Anh đã bao giờ thấy em ra mặt vì vấn đề của Thù Quân chưa?
- Bà xã anh minh!
- Xem như anh biết nói chuyện.
Tào Thù Lê quả thật đã đem phiền muộn ném sang một bên rồi,
- Việc còn lại giao cho anh đấy, buổi tối em đi gặp Lam Miệt.
Buổi tối, Lam Miệt phái xe chuyên dụng tới đón Tào Thù Lê.
Bây giờ ngày tháng của Lam Miệt và Phương Cách đã yên bình và hạnh phúc, Phương Cách cũng đã thăng lên Cục trưởng, có hi vọng hai ba năm sau lên Phó giám đốc sở.