Quan Thần

Chương 1677: Kéo tơ lột kén



Giống như tất cả mọi người trong lòng đều đang còn nghi vấn, Hạ Tưởng cũng rất khó lý giải quyết tâm và dũng khí của Tần Khản biết khó mà vẫn làm, cũng không biết y rốt cuộc muốn đạt tới mục đích gì.

Cứ nói Tần Khản vài lần đã sử dụng thủ đoạn không quang minh chính đại, ví dụ như mượn tay Hà Giang Hải thành công đánh vào thế lực địa phương trong tỉnh Tề, lợi dụng quan hệ của Hà Giang Hải để hãm hại Hà Giang Hải, ý đồ lại khơi mào chiến tranh giữa thế lực địa phương và phe phản đối, từ đó khiến y đạt tới ý đồ mưu lợi bất chính, lại ví dụ như y vẫn âm thầm lợi dụng hai chiến tích công trình, tận hết sức lực thúc đẩy thế tấn công Tôn Tập Dân.

Nhưng tổng thể mà nói, Tần Khản đến tột cùng là có dụng tâm gì, lại muốn đạt tới hiệu quả gì, thì ngay cả Hạ Tưởng trong lòng cũng không chắc chắn. Ngay cả ấn tượng lúc ban đầu của hắn đối với Tần Khản vẫn mơ hồ và xem ra chẳng phân biệt được, hiện tại Tần Khản trong mắt hắn, tuy rằng rõ ràng hơn, nhưng vẫn là xa xa gần gần, không phải vừa xem là hiểu ngay và thấm nhuần được.

Tần Khản hiện tại và Chu Hồng Cơ lúc trước có điểm gì tương tự, cũng là giống nhau không biết lui về phía sau, muốn quyết thắng bại, lại giống nhau bốn bề thọ địch. Điểm bất đồng chính là, Chu Hồng Cơ lúc ấy là bị ép, thậm chí sau lại bốn bề thọ địch cũng là bị người hãm hại, mà Tần Khản là tự làm tự chịu, là chủ động khơi mào chiến hỏa.

Một người không có khả năng dưới áp lực Ủy ban Kỷ luật Trung ương và Ban Tổ chức Trung ương đè xuống, vẫn như cũ làm theo ý mình, đừng nói chỉ là áp lực khiến cho người thở không được, ngẫm lại hậu quả, cũng sẽ khiến người bình thường chùn bước.

Tần Khản một người cô độc đi lại, còn có thể kiên trì bao lâu?

Cũng phải thừa nhận, Tần Khản là người cố chấp nhất mà Hạ Tưởng gặp được từ trước tới nay, người cố chấp nhưng cũng là người có chủ kiến nhất, ít nhất y luôn có tinh thần chiến đấu với khó khăn, so với Diệp Thiên Nam nghị lực càng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, Hạ Tưởng thật muốn tận mắt nhìn xem, Tần Khản cuối cùng sẽ như thế nào.

Hạ Tưởng trong quan trường lịch lãm nhiều năm, lần đầu tiên hắn chẳng những nhìn không thấu cách đối nhân xử thế và suy nghĩ Tần Khản, cũng là lần đầu tiên nhìn không rõ kết cục cuối cùng chính là như thế nào.

Có ý tứ, rất có ý tứ.

Phụ trách xử lý tai nạn tại hai mỏ quặng là Phó chủ tịch tỉnh Tần Khản và Chu Vu Uyên, Tần Khản không nói làm gì, dù sao cũng là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, vẫn vui vẻ hơn cả chính là Chu Vu Uyên, y vừa mới đảm nhiệm Phó chủ tịch tỉnh, đã tham dự xử lý vài sự kiện trọng đại, biểu hiện thái độ coi trọng của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đối với y.

Cũng bởi vậy đã nói rõ, Chu Vu Uyên là người được lợi lớn nhất trong một loạt sự cố xảy ra ở tỉnh Tề.

Đương nhiên, mỗi người đều biết rằng Chu Vu Uyên là người của phó Bí thư Hạ, không ít người đều suy nghĩ, không ý thức được, phó Bí thư Hạ lại thong thả mà kiên định mở ra cửa chính của thế lực địa phương tỉnh Tề, Chu Vu Uyên chính là quân tiên phong mà Lý Đồng, Hạ Lực đều là trợ lực lớn nhất của phó Bí thư Hạ.

Ở sau lưng không ai biết, kỳ thật ở Thành ủy thành phố Lỗ, Hạ Tưởng lôi kéo thế lực địa phương tỉnh Tề cũng không ít, lại càng không cần nhắc đến hiện tại, Hà Giang Hải đang liên tục cùng hắn giao tiếp một số thế lực địa phương được giấu diếm vô cùng sâu.

Nói không chút khoa trương, Hạ Tưởng mới chính là người được lợi lớn nhất bên trong đại loạn tỉnh Tề.

Tần Khản ở Nam Minh xử lý tai nạn mỏ, vừa tới đã được ba ngày, mỗi ngày đều có mặt ở mỏ, thể hiện gã là một Phó chủ tịch tỉnh có trách nhiệm. Phải nói, những gì Tần Khản đã làm khiến Thành ủy Nam Minh, vô cùng tán thưởng, cũng khiến Tỉnh ủy tỏ vẻ tán thành đối với tinh thần công tác thật sự nghiêm túc của Tần Khản.

Vừa ra là vừa ra, ít nhất Tần Khản với thái độ xử lý sự cố đã làm cho người ta không thể xoi mói.

Mà Chu Vu Uyên xử lý tai nạn sự cố mỏ ở Phong Tranh tiến triển cũng vô cùng thuận lợi, các mặt đều được chú ý tới, công tác làm được vô cùng cẩn thận, cũng được lãnh đạo nhất trí tán thưởng.

So sánh với tai nạn mỏ ở hai nơi đó, Lý Đinh Sơn công tác ở Phẩm Đô tiến triển rất chậm, tình hình bệnh dịch tạm thời không có được khống chế hữu hiệu, chẳng những Lý Đinh Sơn vô cùng lo lắng, Lý Vinh Thăng cũng vô cùng lo âu, xin bộ Y tế phái chuyên gia đến Phẩm Đô để chỉ đạo công tác, xin Quốc vụ viện cử tổ y tế đến chữa bệnh, vv, áp dụng một loạt các phương pháp.

Lựa chọn của Lý Đinh Sơn là tiền tuyến nhất khó khăn nhất, ông ta tự mình đi vào giữa người bệnh, mạo hiểm nguy cơ bị lây bệnh, thăm hỏi bệnh tình, đối mặt tâm sự với người bệnh, thân là ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, thái độ thân dân này đã được các cấp lãnh đạo ở Thành ủy Phẩm đô bao gồm Lý Vinh Thăng vô cùng khen ngợi, cũng khiến Lý Đinh Sơn ở trong thâm tâm người bệnh tạo hình tượng tốt đẹp.

Có thể nói, đúng là Lý Đinh Sơn không ngại cực khổ, tuy rằng không hoàn toàn khống chế được tình hình bệnh dịch ở Phẩm Đô, nhưng có tác dụng ổn định lòng dân rất lớn.

Có ba người này giúp đỡ, Hạ Tưởng tạm thời lại có thời gian rỗi rãi.

Buổi tối khi tan tầm, Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ lần lượt đến mời, muốn mời hắn ăn cơm, lấy lý do cảm tạ, đến ngay cả Nha Nội cũng truyền lời nói phải cảm tạ hắn, Hạ Tưởng khéo léo từ chối từng người một, không phải hắn không muốn cùng Tôn Tập Dân, Chu Hồng Cơ ngồi với nhau, Nha Nội thì khỏi nói, mang danh là bệnh nhân, ai muốn cùng y ngồi chung chứ, mà là hắn còn có chút việc nhỏ quấn thân.

Việc nhỏ có thể quấn thân, nói rõ một chút, việc là nhỏ thật, Hạ Tưởng cũng cần phải tự mình ra mặt.

Bởi vì có hai người bạn cũ tới thành phố Lỗ, tuy là bạn cũ, nhưng cũng là đường xa mà đến, cũng không thể nói là đặc biệt trở về thăm hắn, nhưng người ta đã mở miệng mời, Hạ Tưởng đành phải lộ diện.

Nhưng có thể khiến Hạ Tưởng cự tuyệt lời mời của Chủ tịch tỉnh và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, không là người buôn bán gì lớn, cũng không phải quý nhân trong giới chính trị, mà chỉ là một đôi chị em Hoa nhài Vàng, Bạc

Đúng vậy, Hoa nhài Vàng, Bạc luôn học tại Thụy Sĩ giờ đã về nước.

Vốn hai cô gái này chỉ định ở Bắc Kinh gặp Nga Ni Trần xong sẽ trở về Thụy Sĩ, Hoa nhài Vàng lại đề nghị muốn tới thành phố Lỗ gặp Hạ Tưởng. Hoa nhài Bạc không thích thú cho lắm:

- Gặp hắn làm gì? Hắn làm sao còn nhớ rõ chị em mình nữa?

Hoa nhài Vàng cảm thấy nói như vậy cũng có lý, nhưng từ trước đến nay đều là "si tình nữ tử phụ tâm hán" (gái chung thủy trai phụ bạc), gặp hắn một lần, mới chịu bỏ cuộc.

- Chị đã sớm hết hy vọng.

Hoa Nhài Bạc ngoài miệng nói được cứng rắn, mạnh mẽ, tuy nhiên tâm tư cũng là lơ lửng

- Hơn nữa, chúng ta từ xa tới, nếu hắn từ chối có việc không tiếp chúng ta, chúng ta làm sao bây giờ?

- Không đâu, phó Bí thư Hạ không phải người như vậy. Con người anh ta, có tính kiên nhẫn, có tính nhẫn nại, hơn nữa có phẩm hạnh.

Hoa nhài Vàng nói được chắc chắc, kỳ thật trong lòng cũng thiếu tự tin

- Tuy nhiên nói lại, phó Bí thư Hạ cũng không nợ chị em mình cái gì, lần trước ở khách sạn, hắn lại ừm...

- Hừ, đó là hắn giả vờ thôi, có lẽ bây giờ đã sớm hối hận vì lúc ấy không có động tay động chân.

Hoa Nhài Bạc tiếp tục đúng công kích Hạ Tưởng.

- Được rồi, em gái, em đừng nói hắn nữa, hắn cho dù làm cái gì, vẫn là không nợ chúng ta. Là chúng ta đều nợ hắn rất nhiều, được chưa?

Hoa Nhài Bạc rốt cục nổi giận:

- Vì sao hắn chỉ khiến chúng ta nợ hắn, hắn không cần trở về, chẳng sợ cần nhiều hơn một ít, khiến hắn nợ chúng ta, như vậy tốt hơn. Hắn nợ chúng ta, mới có thể đặt chúng ta ở trong lòng.

Trải qua một phen kịch liệt đấu tranh tư tưởng, hai cô gái này vẫn bay tới thành phố Lỗ. Đáp máy bay xuống cũng không dám thông báo Hạ Tưởng tới đón, mà sau khi lén lút ở lại, mới báo cho Hạ Tưởng biết.

Thời điểm gọi điện thoại, còn e sợ Hạ Tưởng không tiếp, lại gửi một tin nhắn trước.

Sau khi được Hạ Tưởng sảng khoái đáp ứng, Hoa Nhài Vàng Bạc mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức thả lỏng cơn giận.

Hai cô gái này cũng rất thông minh, không có ở lại khách sạn, mà là ở lại bên trong trang viên vô cùng yên tĩnh ở vùng ngoại ô. Mặc dù cách nội thành hơi xa, nhưng thắng cảnh an nhàn mà yên ả, vả lại khiến hành tung Hạ Tưởng không dễ dàng bị người khác phát hiện.

Là chủ ý của Hoa Nhài Bạc.

Hạ Tưởng một đường lái xe, rẽ trái rẽ phải ước chừng đi hơn một giờ đồng hồ mới đến chỗ ở của Hoa Nhài Vàng, Bạc, ngẩng đầu nhìn lên trang viên thấy tên gọi là Lệ Viện, không khỏi bật cười, thật đúng là trùng hợp, dường như là nó được sinh ra là để nghênh đón Hoa Nhài Vàng, Bạc.

Quả thật có một thời gian không gặp Hoa Nhài Vàng Bạc, hẳn là lần trước sau cuộc họp hội nghị tổ chức thành viên kinh tế tại thành phố Yến, thì không có bất kỳ hình thức liên lạc nào với họ, điện thoại cũng không gọi. Lần này hai cô gái đột nhiên đến thành phố Lỗ, ít nhiều đã khiến Hạ Tưởng bất ngờ.

Dựa theo thời gian, Hoa Nhài Vàng Bạc tốt nghiệp còn có một năm. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau tốt nghiệp, các cô sẽ về nước tiếp nhận việc kinh doanh của Nga Ni Trần, mà Nga Ni Trần cũng chuẩn bị về hưu, đem toàn bộ gia nghiệp dần dần chuyển đến trong tay hai cô gái này.

Về phần Hoa Nhài Vàng Bạc có tài năng kinh doanh hay không, bây giờ nói e còn quá sớm. Nhưng hai cô gái lại tươi đẹp như ánh bình minh, lại bởi vì hai chị em sinh đôi, khẳng định cũng không thích hợp thường xuyên xuất đầu lộ diện.

Hồng nhan là nguồn gốc của tai họa, kỳ thật kẻ gây tai hoạ không phải hồng nhan, mà là trái tim tham lam và ý muốn chiếm giữ của đàn ông.

Hạ Tưởng chỉ biết, chuyện của Hoa Nhài Vàng Bạc từ nay về sau, cũng sẽ là một trong số các vấn đề nan giải của hắn, hắn không thể ngồi yên không để ý đến, càng không thể để chuyện Tiếu Giai tái diễn trên người các cô. Dựa vào trình độ đối nhân xử thế và thủ đoạn của các cô, tuyệt đối ứng phó không nổi những kẻ phóng đãng muôn hình muôn vẻ hoặc là bọn đàn ông mộng tưởng tài sắc tiền tài.

Hôm nay, phải vì cuộc sống của các cô về sau mà sắp xếp lót đường một chút.

Hoa Nhài Vàng Bạc dung nhan vẫn như xưa, tư sắc vẫn như cũ, cách ăn mặc trang điểm của hai người vẫn là một vàng một bạc, bởi vì mùa thu đã tới, đều mặc váy dài, tóc xõa, duyên dáng yêu kiều, vừa đứng trước mặt, tuyệt đối là đẹp không sao tả xiết, giống như hoa sen nở rộ.

Nếu nhìn kỹ, Hoa Nhài Bạc hơi gầy một chút ít.

Hạ Tưởng hiện tại kỳ thật cũng có thể nhận ra hai người, cho dù các cô mặc quần áo giống nhau như đúc, hắn cũng có thể từ chi tiết nhỏ bé, liếc mắt một cái nhìn ra ai là chị là ai em. Cho dù không nhìn kỹ, chỉ bằng mùi thơm khác nhau trên cơ thể hai người cũng có thể ngửi mùi mà biết phụ nữ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đàn Ông tới cảnh giới nhất định, nói không chút khoa trương, tuyệt đối có thể lấy mùi hương phân rõ tính cách nữ nhân.

Hạ Tưởng dừng xe, Hoa Nhài Vàng nhẹ nhàng khéo léo mở cửa xe, vẻ mặt cười yếu ớt:

- Phó Bí thư Hạ...

Hoa Nhài Bạc vốn cho rằng cô có thể kiêu ngạo vài phần ở trước mặt Hạ Tưởng, nhưng vừa thấy Hạ Tưởng liền có chút tâm hoảng ý loạn, thậm chí chân tay còn luống cuống, lời nói ban đầu nghĩ để nói giờ đây một từ cũng quên sạch, chỉ nói một câu:

- Phó Bí thư Hạ, chào anh!

Hạ Tưởng bắt tay từng người một, sau đó cùng hai cô đến căn phòng đã đặt sẵn—— đương nhiên không phải phòng ngủ, mà là đi tới phòng ăn cơm

Sau khi ngồi xuống, Hoa Nhài Bạc tự mình chủ động nói:

- Phó Bí thư Hạ, tôi đã gọi đồ ăn, anh muốn xem lại một chút hay không?

Hạ Tưởng cười, vừa lúc trả lời, lại một chút ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn nghe được bên ngoài hành lang truyền đến thanh âm nói chuyện. Bởi vì đều là cửa gỗ theo phong cách xưa, hiệu quả cách âm không tốt lắm, chủ yếu là thanh âm bên ngoài truyền đến nghe rất quen thuộc...

- Hai nơi tai nạn mỏ một chỗ bệnh dịch, động tĩnh là không nhỏ, trên thực tế tuy nhiên chỉ là đòn gió...

Hạ Tưởng ngừng hô hấp lại một chút —— không ngờ là Tần Khản!