Quan Thần

Chương 1784: Khúc nhạc đệm nhỏ nhưng là vấn đề lớn



Mưu Nguyên Hải năm nay 53 tuổi, hơi béo, lưng hơi gù, dáng đi hình hai hàng, đối với Hạ Tưởng mà nói, trong mắt hắn Mưu Nguyên Hải là người có tướng mạo hung ác nhất trong ban lãnh đạo tỉnh Lĩnh Nam.

Trong số các lãnh đạo Tỉnh ủy Lĩnh Nam thì người phía nam Trường Giang chiếm đa số, cán bộ gốc Lĩnh Nam có ba người. Ở trong đại hội toàn thể, Hạ Tưởng đã gặp qua một lượt tất cả lãnh đạo Tỉnh ủy, để cho hắn ấn tượng bước đầu là, phần lớn đều trắng nõn, nho nhã, tướng mạo ôn hòa.

Chỉ có Mưu Nguyên Hải, tướng mạo có chút uy nghiêm không hề giận mà lại tự uy.

Nói chung, bí thư chính ủy Tỉnh ủy kiêm Giám đốc sở công an tỉnh là một vị trí rất quan trọng, ở trong các ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, bình thường đều xếp hạng trong sáu người đầu. Nhưng ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Lĩnh Nam xếp hạng khá kỳ quái, Mưu Nguyên Hải xếp thứ mười!

Còn có một điểm, cũng khiến Hạ Tưởng cảm thấy thú vị chính là, thông thường thành phố trực thuộc tỉnh phân lượng khá quan trọng, bình thường thì sẽ lớn hơn cấp thành thị khác cùng tỉnh, nhưng Bí thư Thành ủy Dương Thành lại xếp hạng cuối cùng, mà Bí thư Thành ủy Bằng Thành lại xếp hạng thứ sáu.

Nguyên nhân trong đó, đương nhiên không có liên quan đến chức vụ, mà là liên quan đến kinh nghiệm lý lịch cá nhân, nhưng gián tiếp cho thấy, xếp hạng tỉnh Lĩnh Nam có sự khác nhau rất lớn so với những tỉnh khác, bố trí ở bộ máy nhân sự Tỉnh ủy lại có thâm ý sâu sắc.

Hạ Tưởng ngồi ở đấy không có xuống xe, thấy Mưu Nguyên Hải người chưa đến nhưng giọng đã tới trước, hơn nữa còn là mười phần khí thế hơn người, liền càng hứng thú.

Hứa Quan Hoa tiến lên trước, lập tức đến trước mặt Mưu Nguyên Hải, nói với giọng không nóng không lạnh:

- Bí thư Mưu, tôi đến Tỉnh ủy đón người, thư ký của ngài lại không ngừng thúc giục, lẽ nào dừng xe ở cửa cũng phải thông qua phê chuẩn của ngài mới được?

Mưu Nguyên Hải ánh mắt cũng chưa ngẩng lên, thái độ vô cùng kiêu căng:

- Nếu ở quân khu Dương Thành, anh muốn dừng bao lâu cũng được, nhưng hiện tại là ở Tỉnh ủy, chính ủy Hứa không biết chiếm dụng làn đường chuyên dụng của lãnh đạo Tỉnh ủy là hành vi rất không lễ phép ư? Tôi còn có chuyện quan trọng phải làm, anh chặn đường như vậy, chính là cản trở trị an lâu dài của tỉnh Lĩnh Nam. Cũng đừng trách tôi không nhắc nhở anh, lát nữa Bí thư Trần cũng muốn xuống dưới, nếu xe của anh chọc Bí thư Trần mất hứng, anh xem rồi tự xử...

Đang nói thì có một người đã đi tới, vừa thấy xe Hứa Quan Hoa chắn ngang đường, không khỏi giận giữ nói:

- Xe ai còn chưa tránh ra, phó Chủ tịch tỉnh Khang sắp xuống tới. Đừng đứng đấy nữa, khẩn trương mở đường!

Phó Chủ tịch tỉnh Khang là ùy viên thường vụ phó Chủ tịch tỉnh Khang Hiếu, ở Tỉnh ủy xếp hạng thứ bốn gần với Hạ Tưởng.

Mưu Nguyên Hải nghiêng người một bên, nói với người vừa tới:

- Thư ký Mã, phó Chủ tịch tỉnh Khang cũng có việc gấp sao? Cũng không đúng dịp, chính ủy Hứa ở quân khu Dương Thành sẽ không nhường đường.

Hạ Tưởng cười lạnh, Mưu Nguyên Hải cũng có ý tứ, tốt xấu gì cũng là Bí thư chính ủy, không ngờ lại châm ngòi ly gián, khiến hắn mở rộng tầm mắt. Đang muốn xuống xe ra mặt giải quyết một chút, ngồi xem nãy giờ cũng đủ rồi, chuyển biến tốt thì thôi không nên làm lớn chuyện hạ thấp người, chỉ thấy lại một bóng người xuất hiện, không khỏi khiến hắn sửng sốt, là Mễ Kỷ Hỏa.

Càng khéo léo chính là, phía sau Mễ Kỷ Hỏa, là Khang Hiếu.

Tốt thôi, một việc nhỏ mà đều kinh động đến Chủ tịch tỉnh và thường vụ phó Chủ tịch tỉnh, xe Hứa Quan Hoa, dừng thật sự là vừa đúng chỗ.

Khang Hiếu đã lớn tuổi, thân là thường vụ phó Chủ tịch tỉnh, ông ta ở bên trong Tỉnh ủy xếp hạng rất cao, quyền lực rất lớn, Lĩnh Nam là tỉnh có nền kinh tế lớn, bộ máy Ủy ban nhân dân tỉnh rất được coi trọng.

Dựa theo điều chỉnh bình thường, Chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam có lẽ là từ Khang Hiếu tiến dần lên, nhưng Mễ Kỷ Hỏa từ trên trời rơi xuống chắn phía trước, cho nên đừng nhìn Khang Hiếu và Mễ Kỷ Hỏa cùng nhau xuống lầu, còn vừa nói vừa cười, nhưng nếu nói Khang Hiếu sau lưng không có bất mãn và căm thù đối với Mễ Kỷ Hỏa, chắc ai cũng sẽ không tin tưởng.

Khang Hiếu vừa ra khỏi cửa liền phát hiện vấn đề, lập tức vẻ mặt tức giận:

- Sao lại thế này nhỉ? Ai chắn đường ở trong này? Chủ tịch tỉnh Mễ sắp phải dùng xe, chặn đường sao được? Khẩn trương tránh ra.

Khang Hiếu tuổi không nhỏ, nhưng thân hình vẫn vậy, gầy mà tinh thần, tướng mạo so với Mưu Nguyên Hải còn nhã nhặn hơn, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, giọng điệu nghiêm khắc, so với Mưu Nguyên Hải chỉ có hơn chớ không kém.

Hạ Tưởng hiểu, Khang Hiếu hiển nhiên thấy rõ biển số xe ô tô của Hứa Quan Hoa, cũng thấy được sự tồn tại của Hứa Quan Hoa, lão ta thân là thường vụ phó Chủ tịch tỉnh, biểu hiện bức thiết như thế, cũng không phải là thật tâm vì Mễ Kỷ Hỏa mở đường, mà là vì để lạnh nhạt với Hứa Quan Hoa.

Tuy nhiên là dùng danh nghĩa Mễ Kỷ Hỏa để xé da hổ làm văn thôi.

Hạ Tưởng phó bí thư Hạ từ nhỏ đã không cận thị, chẳng những không cận thị, mà ánh mắt còn đặc biệt tốt, trước khi Khang Hiếu mở miệng nói chuyện, hắn liền nhạy bén bắt được ánh mắt giao lưu giữa Khang Hiếu và Mưu Nguyên Hải.

Hạ Tưởng làm người không tệ, bình thường không chủ động hại người khác, nhưng đề phòng người khác cũng không thừa, trong nháy mắt hắn liền hiểu điều gì đó, Khang Hiếu và Mưu Nguyên Hải muốn diễn kịch, muốn mượn quyền uy Mễ Kỷ Hỏa đến đè Hứa Quan Hoa một lần, từ đó đạt tới mục đích không thể cho ai biết!

Kỳ thật dựa theo lẽ thường, đứng chắn xe là việc nhỏ, có Mưu Nguyên Hải ra mặt, các lãnh đạo Tỉnh ủy khác cho dù bắt gặp, cũng sẽ không nói thêm gì. Rốt cuộc là việc nhỏ, thân là lãnh đạo Tỉnh ủy nếu tính toán chi li, sẽ có phần nhỏ mọn. Mưu Nguyên Hải dây dưa với Hứa Quan Hoa về chuyện dừng xe, khẳng định có nội tình khác, mà Khang Hiếu cũng muốn nhúng tay vào, lại càng có ý khác.

Mễ Kỷ Hỏa giống như chiếc cờ lớn bị Khang Hiếu mượn dùng, trong lòng không vui, Hứa Quan Hoa và ông ta quan hệ không tồi, ông ta sẽ không bởi vì một vấn đề dừng xe mà có ý kiến với Hứa Quan Hoa? Nói giỡn! Cho dù ông ta không biết Hứa Quan Hoa, thì cũng sẽ không bị Khang Hiếu dùng thủ đoạn âm thầm châm ngòi lừa gạt, liền nói:

- Đều là tới đón người, đừng so đo nhiều như vậy. Tôi cũng muốn đi bộ vài bước, có thể rèn luyện thân thể.

Khang Hiếu giơ tay ngăn Mễ Kỷ Hỏa:

- Sao thế được? Sao có thể để Chủ tịch Mễ đi bộ chứ?

Ông ta cũng không thèm nhìn tới Hứa Quan Hoa, mà nói với Mưu Nguyên Hải:

- Bí thư Mưu, rốt cuộc sao lại thế này nhỉ? Quân khu Dương Thành đứng ở Tỉnh ủy, còn chiếm làn đường chuyên dụng của lãnh đạo Tỉnh ủy, sao ông cũng không duy trì trật tự một chút? Không phải đã khiến Chủ tịch Mễ khó chịu ư?

Lại đem Mễ Kỷ Hỏa treo bên miệng, lấy Mễ Kỷ Hỏa nói, rất rõ ràng, không phải Hứa Quan Hoa dừng xe khiến Mễ Kỷ Hỏa khó chịu nổi, mà là Khang Hiếu và Mưu Nguyên Hải kẻ xướng người hoạ, mượn việc Hứa Quan Hoa dừng xe, bọn họ muốn cho Mễ Kỷ Hỏa khó chịu.

Mưu Nguyên Hải vừa nghe Khang Hiếu nói, cũng không đợi Mễ Kỷ Hỏa chỉ bảo, tiến đến trước Hứa Quan Hoa, hướng lái xe quát:

- Lập tức rời đi, nếu không xử lý nghiêm khắc.

Hứa Quan Hoa sắc mặt thay đổi.

Mễ Kỷ Hỏa sắc mặt cũng thay đổi.

Được thôi, hai người anh một lời tôi một lời, không xem Hứa Quan Hoa ra gì còn chưa tính, lại xem quyền uy của Chủ tịch tỉnh Mễ Kỷ Hỏa như không có gì, muốn như thế nào liền như thế ấy, rõ ràng là lấy ý đuổi Hứa Quan Hoa, nhưng kỳ thật vẫn là sỉ nhục Mễ Kỷ Hỏa! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Bí thư Mưu, Quan Hoa tới đón tôi, tôi ở trên xe nhận cuộc điện thoại, sao sự tình lại náo thành cái dạng này? Tại sao vậy, dừng xe một lát ở dưới lầu Tỉnh ủy lại muốn nghiêm túc xử lý? Tốt lắm, tôi sẽ tiếp nhận để Bí thư Mưu nghiêm túc xử lý!

Hạ Tưởng đẩy mở cửa xe, cười nhẹ nhàng, từ một bên xe đặt một chân xuống đất.

Không biết là cố ý hay là vô ý, Hạ Tưởng dưới chân truyền đến một tiếng "Cốp" trong trẻo.

Mễ Kỷ Hỏa sửng sốt, lập tức âm thầm cười.

Khang Hiếu lập tức giật mình, trên mặt thẹn quá thành giận, lại có chút xấu hổ.

Thú vị nhất chính là Mưu Nguyên Hải, dường như muốn kéo cửa xe, thì một tay giơ giữa không trung, vẻ giận dữ đọng lại trên mặt, ánh mắt rơi ở vẻ mặt tươi cười ôn hòa của Hạ Tưởng, trong khoảng thời gian ngắn không ngờ trong lòng một trận kinh hoàng, không hiểu ra sao cả có cảm giác kinh hoàng thất thố.

Sao lại thế này? Như thế nào lại bị câu nói của Hạ Tưởng làm cho sợ, cũng không có mặt mũi gì nữa.

Tuy rằng Hạ Tưởng thanh danh bên ngoài, tuy rằng những gì Hạ Tưởng làm ở tỉnh Tề đã truyền đến Lĩnh Nam, khiến mọi người trong tỉnh ủy Lĩnh Nam xôn xao, đều nhận định Hạ Tưởng không phải một người dễ bị bắt nạt, nhưng Mưu Nguyên Hải ở tỉnh Tề nhiều năm, lại là lão quan trường, sao có thể mới nghe đồn mà bị dọa?

Chẳng lẽ bởi vì Hạ Tưởng vẫn tránh ở trong xe không ra, đợi đến thời khắc mấu chốt đánh cho ông ta trở tay không kịp, ẩn nhẫn khiến ông ta giật mình?

Hạ Tưởng vừa lộ mặt, sự tình liền đột ngột chuyển tiếp.

Thân là Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Hạ Tưởng xếp hạng cao hơn hai người Khang Hiếu và Mưu Nguyên Hải, thực quyền trong tay cũng lớn hơn rất nhiều so với hai người, quan lớn một bậc đè chết người, Khang Hiếu và Mưu Nguyên Hải kẻ xướng người hoạ diễn trò, một sáng một tối khiến Mễ Kỷ Hỏa khó có thể xuống đài, Hạ Tưởng thanh âm không lớn nhưng rõ ràng lộ ra ý bất mãn, vừa thốt lên xong, Khang Hiếu và Mưu Nguyên Hải cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhượng bộ.

So với Mễ Kỷ Hỏa ôn hòa, phó Bí thư Hạ vừa ra tay liền mạnh mẽ, cứng rắn không nhượng bộ.

Mưu Nguyên Hải lập tức vẻ mặt tươi cười:

- Hóa ra là đón phó Bí thư Hạ, sao không nói sớm? Sớm biết rằng phó Bí thư Hạ ở bên trong xe, tôi đã đi đường vòng. Thật là, đều do tôi không chú ý xe sau.

Khang Hiếu vẻ mặt thay đổi ba lần, cũng miễn cưỡng lộ ra nụ cười:

- Hiểu lầm, hiểu lầm. phó Bí thư Hạ, chuyện này trách tôi, nếu ngài muốn phê bình, thì phê bình tôi là được rồi.

Có thể nói như thế, có thể hành động như thế, vẻ mặt lại chuyển biến nhanh như vậy, Hạ Tưởng cũng âm thầm khâm phục bản lĩnh Mưu Nguyên Hải và Khang Hiếu.

Tuy là khúc nhạc đệm nhẹ nhưng cũng là vấn đề lớn, sau khi lên đường, Hứa Quan Hoa còn cố ý quay đầu lại nhìn thoáng qua Khang Hiếu và Mưu Nguyên Hải, cười lạnh nói:

- Hai lão cáo già, và Thi Khải Thuận là cá mè một lứa.

Như thế nào lại liên quan đến Thi Khải Thuận? Hạ Tưởng vẻ mặt nghi vấn.

Hứa Quan Hoa lắc đầu cười:

- Nói thật, phó Bí thư Hạ, anh mới đến, đối với sự tình ở Tỉnh ủy tỉnh Tề, chỉ sợ không hiểu hơn tôi, hôm nay có lẽ nên nói cho anh biết một chút.

Hạ Tưởng khẽ gật đầu, vừa không cự tuyệt, lại không nóng vội mãnh liệt, thản nhiên nói:

- Quan Hoa, lão Cổ gần đây thân thể có khỏe không?

- Rất tốt, chỉ là hơi nhớ anh, hôm trước còn nói muốn tới Dương Thành thăm. Lão Cổ rất có cảm tình với Dương Thành, rất phức tạp.

Nhắc tới lão Cổ, Hứa Quan Hoa vô cùng cảm động.

- Đúng rồi, Bentley là xe ai, anh đoán ra không?

Hứa Quan Hoa tươi cười bên trong có vài phần thần bí.

Hạ Tưởng lắc đầu:

- Tôi vừa đến Dương Thành, cuộc sống chưa quen cũng không nói làm gì, ngay cả con người cũng có quen biết ai đâu, làm sao có thể đoán được? Hơn nữa chiếc Bentley đó cũng không phải cố ý tới đón tiếp tôi...

Hắn là cố ý nói như vậy.

Hứa Quan Hoa cười ha hả:

- Phó Bí thư Hạ, anh biết rõ Bentley chính là vì nghênh đón anh đại giá quang lâm, nếu không phải là anh, có người còn không nỡ dùng Bentley, tuy nhiên gã ta hiện tại khẳng định là hối hận rồi, chẳng những Bentley hỏng nặng, còn bị Bí thư Trần ra tay sửa trị. Phó Bí thư Hạ, anh đến là có người gặp phải xui xẻo...

Hạ Tưởng lại không cười, trong lòng suy nghĩ, hắn vừa đến Dương Thành, vai trái gánh chịu đại kế Trần Hạo Thiên, vai phải lại gánh chịu một đống phiền toái và khiêu chiến, hắn mới đến, ngày đầu tiên liền đánh vỡ sự cân bằng của Lĩnh Nam!