Khách sạn Hoàng Gia không phải là lần đầu tiên tiếp đãi toàn thể lãnh đạo Tỉnh ủy, trước đây, từng có kinh nghiệm vô số lần đảm nhiệm làm tiệc cho Tỉnh ủy. Trên cơ bản có thể nói, khách sạn Hoàng Gia chính là trụ sở làm việc của người kia ở tỉnh Lĩnh Nam.
Sự việc hôm nay náo động đến hiện tại, không thấy nhân viên công tác của khách sạn Hoàng Gia ra mặt phối hợp một chút, chỉ có thể nói không làm tròn bổn phận, chính là ý như vậy.
Hạ Tưởng đã sớm nhìn ra, trước khi Ngô Công Tử gây rối, khẳng định đã đánh tiếng từ lâu, cũng phân tích tình thế tốt lắm, chính là cho rằng có thể một miếng là cắn trọn hắn được, cho nên mới dám kiêu ngạo như vậy.
Kiêu ngạo cũng phải phân rõ đối tượng, khi ở thủ đô, Ngô Công Tử kiêu ngạo là nhằm vào Hứa Quan Hoa, tuy nhiên bị Hạ Tưởng ra tay đánh trở về, lại bị Tưởng Tuyết Tùng ra mặt áp chế, thất bại nặng nề, khẳng định trong lòng không phục, cảm thấy ở Dương Thành có ưu thế sân nhà, nhất định phải đòi lại gấp bội.
Hạ Tưởng sao có thể tùy ý để một kẻ con nhà quan ức hiếp? Vừa lúc trong tay hắn có lá bài có thể đánh, không đánh còn ngược lại, sẽ để lại cho một số người ấn tượng là hắn dễ bắt nạt. Nếu yếu đuối, nhượng bộ, quyền uy của hắn ở trong mắt của nhóm lãnh đạo Tỉnh ủy sẽ bị tụt xuống cực thấp, về sau muốn chỉ huy quyết định trong hành động đặc biệt, ai sẽ nghe hiệu lệnh của hắn?
Hôm nay Hạ Tưởng chẳng những muốn đánh Ngô Công Tử một cú đau, còn muốn mượn cơ hội lập uy danh!
Khi Hạ Tưởng mở miệng nói ra muốn hủy tư cách địa điểm khách sạn xác định của khách sạn Hoàng Gia, không chỉ Ngô Công Tử, Thi Khải Thuận kinh hãi thất sắc, không chỉ Nhâm Xương giận không thể át, ngay cả tất cả lãnh đạo Tỉnh ủy ở đây, đều khiếp sợ tại chỗ.
Tuy nói quyền xác định địa điểm khách sạn tiếp đón của tỉnh ủy nằm trong quyền cai quản của Hạ Tưởng, nhưng Hạ Tưởng vừa mới đến nhận chức, hơn nữa lại rõ ràng nghe được Lưu Kim Nam nói người chọn khách sạn Hoàng Gia làm địa điểm khách sạn xác định là Trần Hạo Thiên. Thân là phó, trước mặt mọi người gạt bỏ quyết định của nhân vật số một, Phó bí thư Hạ là không hiểu chuyện, hay là ỷ được sủng ái mà kiêu căng?
Không ít người đều đoán được tâm trạng muốn mượn cơ hội để lập uy danh của Hạ Tưởng, tuy nhiên cho dù Phó bí thư Hạ có kiêm hai chức, cũng chỉ là nhân vật số ba, hắn nói cũng chưa tính, ít nhất phải có nhân vật số một, số hai đồng thời gật đầu mới được. Thậm chí có người vui sướng khi người gặp họa chờ Hạ Tưởng xấu mặt, chỉ cần Mễ Kỷ Hỏa hoặc Trần Hạo Thiên bất luận là một trong hai người nói một câu xoa dịu, lời nói hùng hồn của Phó bí thư Hạ Tưởng liền thất bại.
Không nghĩ ý niệm vừa mới hiện lên trong đầu, liền nghe được Chủ tịch tỉnh Mễ chưa bao giờ cao giọng nói chuyện nhiều lại cao giọng hô lên ủng hộ Hạ Tưởng!
Tiếng nói của Mễ Kỷ Hỏa vừa dứt, toàn bộ hiện trường liền yên tĩnh lại, đều khiếp sợ không biết nên làm thế nào.
Khiếp sợ không phải bởi vì Hạ Tưởng mạnh mẽ, cứng rắn mà là bởi vì Mễ Kỷ Hỏa hỏa trợ giúp uy phong.
Đối với chuyện Hạ Tưởng mạnh mẽ, cứng rắn, lãnh đạo tỉnh ủy Lĩnh Nam liên quan, đều đã từng nghe qua. Hạ Tưởng một mạch vượt qua khó khăn mà đi, cho dù khi ở tỉnh Tề, Phó bí thư Hạ dường như có vẻ ngừng nghỉ một chút, nhưng chẳng ai nhận định rằng Phó bí thư Hạ thật sự thu hồi răng nanh, không ăn thịt người nữa, cho nên Hạ Tưởng mạnh mẽ, cứng rắn, tuy rằng làm cho người ta đau đầu, nhưng đã ở trong dự liệu.
Mễ Kỷ Hỏa ở Bắc Kinh nhiều năm chưa bao giờ trải qua làm chính trị ở địa phương, hơn nữa trước khi ông ta đến Lĩnh Nam, chui sâu vào trốn tránh, cực ít khi lộ mặt trên truyền thông. Thế cho nên rất nhiều người đều suy ngẫm không ra được tính tình của Mễ Kỷ Hỏa, càng không biết năng lực cầm quyền của Mễ Kỷ Hỏa.
Mễ Kỷ Hỏa nhậm chức thời gian tuy rằng không dài nhưng nhóm lãnh đạo tỉnh ủy Lĩnh Nam đều cho ra kết luận giống nhau, Chủ tịch tỉnh Mễ ôn hòa khiêm tốn, là một Chủ tịch tỉnh yếu thế.
Nhưng hôm nay, dưới lời kêu gọi mạnh mẽ, cứng rắn của Phó bí thư Hạ, Chủ tịch tỉnh ôn hòa cũng phát ra giọng nói chấn động điếc tai, phơi bày ra một mặt có chủ kiến riêng trước đó chưa từng có với lãnh đạo Tỉnh ủy ở đây!
Trong khoảng thời gian ngắn từng vị lãnh đạo Tỉnh ủy vốn định cho thấy lập trường, đều muốn thu ý niệm trong đầu về.
Phó bí thư Hạ và Chủ tịch tỉnh Mễ đều đồng ý, hiện tại trừ phi Bí thư Trần lên tiếng, nếu không không ai lung lạc được.
Trì Bình Phàm thấy Lâm Song Bồng muốn cất bước, muốn đi trước một bước, ông ta vội âm thầm lắc lắc đầu với Lâm Song Bồng.
Lâm Song Bồng hiểu ý, liền chần chừ bước chân, lại từ từ thu chân về.
Đều nghĩ sẽ không có người nào mở miệng khuyên bảo, ai ngờ còn có người tự cho là thân phận cao ho khan một tiếng nói:
- Chủ tịch tỉnh Mễ, xin lại đây một bước nói chuyện.
Là Phó chủ tịch tỉnh thường trực Khang Hiếu.
Khang Hiếu có tư cách lão làng, trong bộ máy Ủy ban nhân dân tỉnh rất có danh tiếng, Mễ Kỷ Hỏa phải nể mặt ông ta vài phần, liền khẽ gật đầu, đi theo Khang Hiếu sang một bên.
Khang Hiếu nhỏ giọng nói vài câu gì đó với Mễ Kỷ Hỏa, cách khá xa, tất cả mọi người đều không nghe thấy gì, tuy nhiên lại đều thấy rõ Mễ Kỷ Hỏa làm một động tác chậm rãi, kiên định mà lắc đầu!
Cho dù Khang Hiếu đề nghị chuyện gì, kết quả chính là bị Mễ Kỷ Hỏa gạt bỏ!
Sắc mặt Khang Hiếu trông thật không tốt, đang cấp tốc trao đổi ánh mắt với Mưu Nguyên Hải, lại quay đầu nhìn về phía Nhâm Xương.
Vừa rồi khi Hạ Tưởng đề xuất muốn hủy bỏ tư cách địa điểm khách sạn xác định cho Tỉnh ủy của khách sạn Hoàng Gia, Nhâm Xương là người đầu tiên lên tiếng phản đối, hơn nữa giọng điệu cực kỳ vang dội. Ông ta vốn tưởng rằng sẽ có người hưởng ứng ông ta, không ngờ Mễ Kỷ Hỏa giành trước tỏ vẻ tán thành, liền không ai dám phát ra tiếng nói ủng hộ nữa.
Phó bí thư Tỉnh ủy đề nghị và Chủ tịch tỉnh tán thành, uy lực không phải là nhỏ.
Lúc này Nhâm Xương đâm lao phải theo lao, bỗng nhiên làm ra một hành động ngoài dự đoán của mọi người. Ông ta một mạch kéo Ngô Công Tử đi, ra xa khỏi Hạ Tưởng, vừa nói chuyện vừa đi.
Nói chuyện gì đó, người khác đương nhiên không nghe thấy, nhưng có thể nhìn thấy mặt Ngô Công Tử đỏ lên, liên tục lắc đầu, còn sắc mặt của Nhâm Xương cũng đỏ bừng, không biết là do tức giận hay là kích động, dù sao thiếu chút nữa tranh cãi không dứt với Ngô Công Tử.
Thi Khải Thuận oán hận liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, chỉ chớp mắt, cũng gia nhập vào cuộc tranh cãi của Ngô Công Tử và Nhâm Xương, ở giữa hòa giải, ba người không biết đang tranh luận chuyện gì, chính là không đạt được nhất trí.
Thấy tình cảnh như vậy, rốt cục có người ngẩng đầu.
- Phó bí thư Hạ, tôi thấy hay là thôi đi, Ngô Công Tử tuổi trẻ bốc đồng, anh ta dừng xe không chú ý, bảo anh ta tránh ra là được, không phải chuyện của khách sạn Hoàng Gia.
Chính là Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Ti Anh ba phải
- Phó bí thư Hạ vừa tới, có một số việc chắc là không rõ lắm, để cho Trưởng ban Nhâm mời Phó bí thư Hạ vài chén rượu, coi như tạ lỗi.
Ti Anh vừa mở miệng, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Trì Vĩnh Lệ cũng nói đệm vào:
- Đúng vậy, đúng vậy, Phó bí thư Hạ đừng nóng giận, lát nữa uống một bình trà hoa cúc giảm nhiệt.
- Không phải chuyện của khách sạn Hoàng Gia sao? Trưởng ban Ti, khách sạn Hoàng Gia là địa điểm khách sạn xác định của Tỉnh ủy, bên ngoài cửa cả đám huyên náo, ngay đến một người ra mặt phối hợp cũng không thấy xuất hiện, đây là ý thức phục vụ của địa điểm khách sạn xác định sao? Nói cho cùng cũng không phải chuyện của Trưởng ban Nhâm, vì sao lại bảo anh ta chịu tội với tôi?
Hạ Tưởng một bước cũng không nhường, lại nói với Trì Vĩnh Lệ,
- Cảm ơn Trưởng ban Trì, ý tốt của anh tôi ghi nhận trong lòng. Tuy nhiên hiện tại tôi cũng không còn tâm trạng ngồi trong khách sạn Hoàng Gia uống trà nữa rồi...
Được thôi, Phó bí thư mạnh mẽ, cứng rắn quả nhiên là mạnh mẽ, cứng rắn, Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy và Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng không nể mặt!
Ti Anh và Trì Vĩnh Lệ liếc nhau, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lúc này, Nhâm Xương, Ngô Công Tử và Thi Khải Thuận ba người thảo luận cũng ra được kết quả, ba người cùng nhau đi tới trước mặt Hạ Tưởng. Ngô Công Tử mặt đỏ lên, cực không tình nguyện mà lấp liếm một câu:
- Rất xin lỗi, Phó bí thư Hạ, trách tôi va chạm vào anh, tôi lập tức nhường đường.
Thi Khải Thuận cũng tươi cười miễn cưỡng lấp liếm, bề ngoài cười nhưng bên trong không cười:
- Phó bí thư Hạ, người ta phải có lòng khoan dung độ lượng, sự việc hôm nay... Tôi thua rồi!
Nói vừa xong, Thi Khải Thuận thu lại vẻ tươi cười, cùng Ngô Công Tử xoay người bước đi, khởi động ô tô. Chỉ trong một lát, mấy chiếc xe quân đội đang vây chặn Hạ Tưởng, tới cũng nhanh, đi cũng thật mau, khi đến hùng hổ, đi khi chật vật phẫn nộ, trong nháy mắt liền biến mất trong tầm mắt mọi người.
Nhâm Xương cười theo:
- Phó bí thư Hạ, có thể ngồi vào vị trí được chưa?
Trong lòng lại hận đến muốn dậm chân, hôm nay xem như gặp hạn, không nghĩ là Hạ Tưởng thực sự sẽ mượn chuyện này để làm chuyện khác, thủ đoạn xảo quyệt, làm cho người ta ngứa răng.
Vốn tưởng rằng có một bậc thang thật to, Hạ Tưởng khẳng định sẽ nhân thể đi xuống, sẽ không đến nỗi không nể mặt ông ta chút nào, không ngờ Hạ Tưởng khoát tay chặn lại:
- Con người của tôi có cái tật xấu, lời nói đã nói ra, sẽ không thu lại, tôi sẽ không tiến thêm một bước vào khách sạn Hoàng Gia!
Vừa nói xong, Hạ Tưởng chỉ vẫy tay với Mễ Kỷ Hỏa một cái:
- Chủ tịch tỉnh Mễ, tôi đi trước.
Rồi xoay người lên xe, sau đó... nghênh ngang mà đi.
Nhâm Xương tức giận đến mức cả mặt đều đỏ bừng không giống bình thường, đứng tại chỗ, cảm giác cả người khô nóng khó ở, lần đầu tiên trong đời bị người ta hung hăng, ông ta gần như tức giận đến cả người muốn cãi vã!
Hạ Tưởng, khinh người quá đáng!
Hạ Tưởng nói đi là đi, ném xuống toàn thể lãnh đạo Tỉnh ủy ngơ ngác nhìn nhau, quả thật hơi quá trớn, không ít lãnh đạo Tỉnh ủy khe khẽ thầm thì vụng trộm, vô cùng bất mãn với hành động của Hạ Tưởng, đều là chỉ trích.
Tuy nhiên hành động của Hạ Tưởng có quá trớn hay không, chung quy phải do Mễ Kỷ Hỏa hoặc Trần Hạo Thiên nói mới đúng.
Mễ Kỷ Hỏa nhìn đèn xe Hạ Tưởng biến mất ở phía xa xa, sắc mặt không đổi mà mỉm cười, ông ta biết rõ sau lưng việc Hạ Tưởng mượn đề tài để nói chuyện của mình có nguyên nhân sâu xa, không chỉ là riêng chuyện một lần tranh đoạt khí phách.
- Chủ tịch tỉnh Mễ, Phó bí thư Hạ hơi quá đáng, làm sao có thể như vậy? Chúng ta là vì anh ta mới tổ chức tiệc tẩy trần, anh ta còn sĩ diện cho ai xem? Chủ tịch tỉnh Mễ còn chưa đi, anh ta đã bước đi, thật không hiểu quy củ.
- Phó bí thư Hạ tuổi trẻ bốc đồng, có chí tiến thủ, tôi rất tán thưởng tính cách của anh ta.
Khang Hiếu bỗng chốc liền cứng miệng, thiếu chút nữa là bị sặc.
Còn có người muốn nói điều gì, lại ngại lời nói vừa rồi của Mễ Kỷ Hỏa, cũng không dám nói thêm nữa. Người đã đi rồi, làm sao bây giờ? Hết cách! Chỉ có thể gọi Bí thư Trần.
Cũng không phải không có người có ác ý mà nghĩ, lát nữa Bí thư Trần đến đây, để xem sự việc hôm nay làm cách nào mà xong việc. Tốt nhất là có thể thuyết phục Bí thư Trần không đổi chỗ, lại gọi một cuộc điện thoại bảo Hạ Tưởng chán nản mà trở về, muốn xem đường đường Phó bí thư Hạ, sẽ mất mặt ra sao!
Trì Bình Phàm và Lâm Song Bồng ở bên cạnh, âm thầm cười.
Lâm Song Bồng đè thấp giọng nói:
- Phó bí thư Hạ thật có cá tính.
- Song bồng, Hạ Tưởng cá tính, nhưng con người khác thường, hôm nay anh ta phát tác không phải là cơn giận dữ, mà là mượn trận phát hỏa để đạt tới mục đích.
Trì Bình Phàm cười một cách thần bí,
- Anh đừng giả bộ hồ đồ, khẳng định là anh nhìn ra.
Lâm Song Bồng cũng cười:
- Phó bí thư Hạ đủ thông minh, một chuyện nhỏ hôm nay, không sai biệt lắm càng làm mọi người có tâm trạng tò mò, tuy nhiên có phải anh ta hơi diễn quá hay không, đi như vậy, làm thế nào mà xong việc?
- Phó bí thư Hạ làm thế nào mà xong việc sao?
Trì Bình Phàm khẽ lắc đầu,
- Muốn tôi nói, thì phải là Nhâm Xương làm thế nào cho xong việc mới đúng. Song bồng, sự việc của Thành phố Hồng Hoa, còn đang treo lơ lửng.
Lâm Song Bồng giật mình mà kinh hãi:
- Cao, rung cây dọa khỉ, thật cao, thế nào mà tôi lại không nghĩ ra?
Trì Bình Phàm còn muốn nói điều gì nữa, thì Lưu Kim Nam bước nhanh đi đến bên người Mễ Kỷ Hỏa thì thầm vài câu, Mễ Kỷ Hỏa gật đầu, đứng dậy nói:
- Các đồng chí, theo chỉ thị của Bí thư Trần, hôm nay bất chợt Bí thư Trần có chuyện quan trọng đi không đi được, tiệc tẩy trần hoãn lại đến ngày mai.
A? Không ít người ngơ ngác nhìn nhau, quyết định của Bí thư Trần rõ ràng là thiên vị Hạ Tưởng!