Trên đường đi, Hạ Tưởng luôn nghĩ về cuộc đối thoại giữa hắn và Ngô Tài Dương.
Về phần vận mệnh của Tần Khản và bước tiếp theo trong thế cục tỉnh Tề, Hạ Tưởng và Ngô Tài Dương đã trao đổi rất nhiều. Hắn cũng không giấu diếm những âm mưu của hắn ở tỉnh Tề. Nếu không ngoài dự kiến, năm sau sẽ có một loạt các sự kiện lớn phát sinh.
Vận mệnh của Hà Giang Hải, cuối cùng kết thúc bằng một dấu chấm tròn.
Về vấn đề của Tần Khản, bây giờ vẫn chưa được chính thức định tính, vẫn còn đang bỏ ngỏ. Ngô Tài Dương tiết lộ, cơ bản sẽ là kết cục bị miễn chức vụ, các vấn đề khác, chắc không giải quyết được gì.
Miễn chức chứ không phải nhận lỗi từ chức, tức là Trung ương cũng đã nhận định Tần Khản có lỗi rồi. Nhưng cuối cùng cũng không cho Tần Khản rơi vào kết cục thân bại danh liệt, có lẽ bởi vì đã có người nói thay cho Tần Khản rồi.
Sống chết của Tần Khản, Hạ Tưởng sớm đã vứt qua một bên, cái hắn quan tâm là, ai sẽ là người đảm nhiệm chức vụ cũ của Tần Khản.
Lần trước ở tỉnh Tề, Tạ Tín Tài gặp được cơ hội, chứng kiến từ đầu đến cuối màn hóa giải nguy cơ ở tỉnh Tề, sau khi về Bắc Kinh, được Trung ương khen ngợi, thêm điểm không ít. Lại thêm có ám chỉ của Hạ Tưởng, Tạ Tín Tài đối với vị trí Phó chủ tịch Thường vụ tỉnh Tề, rất hy vọng, và cũng đang tích cực vận động cho việc này.
Đối với việc Tạ Tín Tài về địa phương, Ngô Tài Dương cũng tỏ thái độ tán thành. Tuy nhiên vẫn gặp không ít trở ngại, theo Ngô Tài Dương phân tích, phe phản đối và hệ bình dân, đều có người đề cử của riêng mình.
Phe phản đối đề cử một vị Phó trưởng ban, còn đề cử của hệ bình dân --- không nghi ngờ gì nữa, chính là Diệp Thiên Nam.
Hạ Tưởng cũng nói ra suy nghĩ của hắn với Ngô Tài Dương, hắn đề nghị để Diệp Thiên Nam đến Lĩnh Nam giữ chức Chủ tịch mặt trậnTổ quốc! Hành động này, vừa không khiến cho ý đồ trọng dụng Diệp Thiên Nam của hệ bình dân không đến mức thất bại thảm hại, nhưng bên trongcũng có ý định riêng của Hạ Tưởng.
Lúc vừa mới nghe ý kiến của Hạ Tưởng, Ngô Tài Dương trước tiên kinh ngạc, sau đó nghĩ đến dụng tâm sâu xa của Hạ Tưởng, liền cười nói:
- Cậu không sợ Diệp Thiên Nam ở dưới quyền cậu, sẽ không nghe cậu chỉ đạo?
Hạ Tưởng trả lời:
- Không thể, Diệp Thiên Nam là một đồng chí rất biết nhìn thời thế, nhìn thấy sự việc có lợi, gã nhất định sẽ tiên phong mà đi làm. Bây giờ vấn đề quan trọng không phải đồng chí Diệp Thiên Nam có nghe lời hay không, quan trọng là, có thể sắp xếp gã đến Lĩnh Nam hay không?
Ngô Tài Dương hơi trầm ngâm một chút rồi trả lời:
- Chỉ cần cậu khiến Tổng bí thư gật đầu, việc Diệp Thiên Nam đi Lĩnh Nam, nhất định sẽ thàn công.
Rất nhiều người sẽ không đoán được Hạ Tưởng vì sao muốn kéo Diệp Thiên Nam về bên cạnh hắn, Ngô Tài Dương tuy rằng cũng đoán được chút ít, song cũng không đúng toàn bộ. Nếu cho y biết dụng tâm lâu dài thật sự của Hạ Tưởng, y nhất định sẽ chấn động.
Hạ Tưởng lái xe đến địa điểm đã định, là một khu biệt thự, bảo an rất nghiêm ngặt. Đi qua vài trạm kiểm soát và quẹt thẻ, mới có thể cho đi. Nhưng hắn vẫn không thể khẳng định nơi đây là nơi ở của Tổng bí thư, có lẽ chỉ là nơi mà Tổng bí thư bình thường dùng để tiếp khách mà thôi.
Vừa mới dừng xe, Hạ Đông và Tào Thù Lê đã ra đón.
Hạ Đông lớn rồi, gương mặt nhìn cũng tròn lên nhiều, rõ ràng béo lên. Hạ Tưởng và Tào Thù Lê đều không béo, dáng người rất tiêu chuẩn, hắn liền nhéo nhéo mặt Hạ Đông:
- Tiểu tử thối, sau này lúc ăn cơm, đừng ăn no, nếu càng lớn càng béo, càng béo càng lười, càng lười càng béo, cứ mãi như vậy thì...
- Hạ Đông béo nhìn rất đáng yêu, tôi thích y béo lắm.
Tiểu Linh chạy ra, cướp Hạ Đông từ trong tay Hạ Tưởng.
Tiểu Linh mặc một bộ đồ mới, trang điểm giống như một tiểu tiên nữ, mắt phượng mày ngài, nhìn rất thu hút người khác.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười khổ, con trai mình không do mình quản, làm sao được?
Tào Thù Lê mặc váy, mang đôi giày dài cao, áo gió hoa, cười khanh khách, xinh đẹp trẻ trung, nhìn vẫn như năm đó khi Hạ Tưởng lần đầu gặp.
Hạ Tưởng nhất thời cao hứng, tiến lên ôm Tào Thù Lê, không ngờ vừa mới đem vợ ôm vào lòng, chợt nghe đến một tiếng tiếng cười truyền đến:
Nếu là dì Tề nói ra những lời này còn đỡ, nhưng lại là Tổng bí thư, khiến Hạ Tưởng không khỏi xấu hổ.
Tuy nhiên nhìn thấy Tổng bí thư mang tạp dề, trong tay đầy bột mì trắng, hắn lại cười. Có thể nhìn thấy Tổng bí thư làm việc nhà, tức là Tổng bí thư đã bắt đầu tiếp nhận hắn rồi.
Có thể hòa nhập vào nhà Tổng bí thư, hơn nữa còn không có hao tổn nhiều tâm tư, tất cả đều là bởi vì hắn có một cô vợ hiền giúp đỡ.
Nếu không có Tào Thù Lê, Hạ Tưởng dù được Tổng bí thư thích, cũng sẽ không có chuyện hôm nay, có thể có được vinh hạnh thấy Tổng bí thư tự tay làm vằn thắn.
Đúng rồi, còn phải may mắn có một đứa con trai tốt.
Quay đầu lại vừa thấy Hạ Đông vẻ mặt cười ngây ngô, mặc kệ Tiểu Linh kéo tay, nó vẫn đi chầm chậm từng bước nhỏ. Mới có chút tuổi đã có thần thại kiên định nhàn nhã, cũng khiến người ta bật cười.
Đi vào phòng, dì Tề đang vắt mì.
Tào Thù Lê thay quần áo đi giúp dì Tề, Hạ Tưởng cũng hào hứng nói:
- Để tôi giúp một tay.
Tổng bí thư cười ha hả:
- Nghe Thù Lê nói, bình thường ở nhà cậu rất lười, một chút việc nhà cũng không làm?
Hạ Tưởng không hề đỏ mặt:
- Không phải tôi lười, là vợ quá chăm chỉ. Tôi uống trà đọc báo xong vừa định làm việc, lại thấy việc nhà đã xong hết rồi.
Dì Tề cười nói:
- Tiểu Hạ, cậu cũng đừng có chủ nghĩa đàn ông quá, lão Cao ở nhà cũng thường hay giúp tôi làm việc nhà. Cậu cũng nên phụ giúp Thù Lê một chút. Tục ngữ nói, thuận vợ thuận chồng, tát bể đông cũng cạn.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Dì Tề, thật sự không phải tôi không chịu giúp, mà thật sự là Thù Lê quá chăm chỉ.
Dì Tề liền nói với Tổng bí thư:
-Lão Cao, nhìn Hạ Tưởng mà xem, thật biết khen ngợi vợ mình.
Tổng bí thư mặt mày hớn hở:
- Bà quên năm đó tôi cũng thường khen bà, còn viết thơ cho bà nữa...
Dì Tề liếc Tổng bí thư một cái:
- Đều là những chuyện từ thời nào rồi, người trẻ tuổi bây giờ, liệu còn có bao nhiêu người biết viết thư nữa?
- Hạ Đông biết viết thư, ngày hôm qua còn viết một bài, nhìn viết cũng rất được.
Tiểu Linh giống như tìm được vật quý mà nói.
Hạ Đông cũng không hề khiêm tốn, gật gật đầu:
- Thật sự con biết viết thư.
Tất cả mọi người bị vẻ thành thực đáng yêu của Hạ Đông chọc cười phá lên.
Khó có được một dịp mọi người cùng tề tựu với nhau, Hạ Tưởng cũng chưa từng nghĩ rằng Tào Thù Lê là một người vợ biết xã giao bên ngoài, vì quan hệ giữa hắn và gia đình Tổng bí thư, xây dựng một nền tảng khá vững chắc.
Hạ Tưởng cũng kéo tay áo lên, ngồi bên cạnh Tổng bí thư, cùng nhau gói vằn thắn. Tào Thù Lê và dì Tề phụ trách nhào nặn nặn mì và làm vỏ sủi cảo, bốn người phân công công việc, giống như người một nhà vậy, cùng nhau làm trông thật vui vẻ.
Hạ Đông và Tiểu Linh mỗi người cầm một ổ bánh. đi đến một bên mà chơi.
Ngay từ đầu Hạ Tưởng còn có chút căng thẳng --- cho dù là ai khác, khi cùng Tổng bí thư làm vằn thắn thì cũng sẽ căng thẳng mà thôi. Mặc dù Tổng bí thư lúc này rất ôn hòa dễ gần, nhìn như một người bề trên trong nhà, nhưng dù sao đây cũng là một nhân vật có uy quyền cao nhất trong nước. Có thể sau này khi ông lui về ở ẩn, thì hào quang trên người mới giảm bớt đi một chút. Nhưng hiện nay ông vẫn còn là người cầm quyền lớn nhất trong nước, Hạ Tưởng vẫn có cảm giác bức bách.
Sau khi chậm rãi thích ứng với cảm giác bức bách này, hơn nữa bầu không khí cũng trở nên hòa hợp hơn, những câu chuyện được thảo luận cũng chỉ là những chuyện trong gia đình, Hạ Tưởng cũng bắt đầu chậm rãi thả lỏng. Vừa ngẩng đầu lên, thấy Tào Thù Lê cùng dì Tề đang làm vỏ bánh, xong lại đem vỏ bánh đến trước mặt Tổng bí thư, cứ thoải mái giống như ở nhà mình, khiến cho Hạ Tưởng âm thầm khâm phục chính mình. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Đúng vậy, hắn khâm phục ánh mắt tuyệt vời của mình, cưới một cô vợ có thể khiến cho phu nhân của người đứng đầu một nước yêu thích, thật may mắn biết bao nhiêu.
Trên người Tào Thù Lê có một sức hấp dẫn tự nhiên, vẻ đẹp khiến cho các tiểu thư khuê các như Liên Nhược Hạm, Mai Hiểu Lâm đều không thể so sánh, làm cho người ta vô tình thích cô, tin tưởng cô, thân cận cô. Từ lúc Hạ Tưởng quen biết cô, cô đã thể hiện đầy đủ thiên phú này của cô trước mặt cha mẹ Hạ Tưởng..
- Ở Dương Thành ăn có quen hay không? Có chịu được khí hậu ở đấy không?
Tổng bí thư vừa gói sủi cảo, vừa không chút để ý hỏi Hạ Tưởng một câu.
Hôm nay không khí rất thoải mái, không hề nói chuyện theo kiểu cách gì, Hạ Tưởng trả lời cũng theo bản tính:
- Cũng được, tôi không kiêng ăn, dạ dày của tôi cũng khá tốt, năng lực thích ứng cũng khá mạnh.
- Tôi cũng nghe Hạo Thiên nói, cậu thích ứng rất nhanh với tiết tấu công việc và cuộc sống ở Dương Thành. Không tồi, người trẻ tuổi nên có bộ dáng của người trẻ tuổi.
- Thanh máy ở Dương Thành nhanh hơn một chút so với thang máy ở phương Bắc, tiết tấu cuộc sống nhanh hơn, mới có thể nhanh chóng xây dựng chế độ xã hội chủ nghĩa tốt.
- Tuy nhiên Hạ Tưởng, hình như biểu hiện của cậu vẫn chưa được tốt lắm thì phải...
Tổng bí thư như cười như không nhìn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng sửng sốt.
Tổng bí thư lại ha hả mỉm cười nói:
- Cậu làm vằn thắn còn chậm hơn tôi, còn nói cậu biết làm việc nhà sao?
Hạ Tưởng xấu hổ, quả thật từ nhỏ đến lớn hắn đã làm không ít việc nhà, nhưng lại chỉ không biết làm vằn thắn, cũng chính là một yếu điểm của hắn. Không may, bị Tổng bí thư nhìn đúng vào điểm yếu.
Làm xong sủi cảo, Tào Thù Lê và dì tề đi nấu cơm, Tổng bí thư và Hạ Tưởng cuối cùng cũng rỗi rãi ngồi cùng nhau một lát.
Ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách, Tổng bí thư không biết là vô tình hay cố ý hỏi:
- Lễ truy điệu của ông cụ Phó khi nào mới làm, đã quyết định chưa?
Việc truy điệu cho ông cụ Phó phải được Trung ương đến phê chuẩn, nhưng bây giờ đang là dịp tết, có lẽ sẽ kéo dài vài ngày. Hạ Tưởng cũng nghe Phó Tiên Phong nói, định tổ chức vào ngày mồng bốn, nhưng cũng không đưa lên tin tức.
Tổng bí thư hoàn toàn có thể bảo thư ký đến hỏi nhà họ Phó, nhưng lại hỏi trực tiếp Hạ Tưởng, là có hàm ý khác.
Hạ Tưởng liền chi tiết nói ra ý định của Phó Tiên Phong.
Tổng bí thư gật đầu:
- Tôi không có ý kiến, tôn trọng sự sắp xếp của người nhà vậy.
Một câu nói của Tổng bí thư, xem như đã quyết định lịch trình tổ chức lễ truy điệu của ông cụ Phó rồi.
- Hôm qua, tôi có ghé thăm Bí thư Diệp và Chủ tịch tỉnh Tôn, trạng thái tinh thần của bọn họ đều rất tốt, khiến cho người khác cũng cảm thấy vui mừng.
Hạ Tưởng nói với Tổng bí thư một chút việc hắn làm, không nói những chuyện khác, mà lại cố ý chỉ ra Diệp Thạch Sinh và Tôn Tập Dân, là có dụng ý.
Tổng bí thư sắp lui về, quan tâm nhất là tình hình sau khi đã thoái vị. Hạ Tưởng không gặp Cổ Thu Thật, cũng không có đi khắp Bắc Kinh thăm hỏi mấy vị quan lớn, mà lại cố ý thăm hỏi hai vị đồng chí lão thành, chứng tỏ hắn không phải là người vong ân bội nghĩa.
Tổng bí thư vui mừng mỉm cười, vừa lúc sủi cảo nóng hầm hập đã ra nồi, ông nhẹ nhàng sờ bụng:
- Đói bụng quá, nào, Hạ Tưởng, chúng ta ăn trước vài cái nào.
Một bữa ăn gia đình thật vui vẻ thân tình.
Hạ Tưởng cũng chỉ nhấm nháp sủi cảo cùng Tổng bí thư, không nói gì về đề tài chính trị.
Người thông minh như Hạ Tưởng, dĩ nhiên sẽ không ngu ngốc mà để mất hứng trong cuộc nói chuyện này. Lúc này tất cả đều không cần nói, sủi cảo và rượu, càng uống càng vui, đã nói lên tất cả.
Lúc tạm biệtTổng bí thư ra về, hắn định dẫn theo Tào Thù Lê và Hạ Đông đi cùng, ít nhất cũng phải đoàn tụ một lúc. Không ngờ Hạ Đông sống chết cũng không chịu đi, Hạ Tưởng bất đắc dĩ đành để vợ con ở lại, một mình lên đường.
…
Sau đó, Hạ Tưởng mới cảm thấy rất may mắn về việc Hạ Đông náo loạn, không có vợ con ở trên xe, là may mắn vô cùng trong cái không may mắn! Mới khiến hắn có thể không e dè gì mà đi làm theo ý của mình…