Quan Thần

Chương 1837: Nhân vật mấu chốt chưa từng có



Sau vài năm, một nhà sử học nổi danh nhưng không có tiếng tăm bởi vì nghiên cứu cuộc đời của ông cụ Phó mà danh tiếng đột nhiên được lan truyền ra rộng rãi, không phải ông ta đã nghiên cứu ra được những tin tức lạ gì từ ông cụ Phó, cũng không phải đem chuyện ông cụ Phó tặng vịt quay cho Hạ Tưởng viết đến sinh động và thú vị như tiểu thuyết, càng không phải bởi vì ông ta đã phát hiện được bí mật gì của nhà họ Phó.

Mà là bởi vì ông ta đã định luận ra được một câu danh ngôn về cuộc đời của ông cụ Phó, cả đời ông cụ Phó tuy thắng nhiều hơn bại, nhưng chưa từng một lần toàn thắng, sau khi chết trong lễ truy điệu, vừa chết mà làm rung động cả thiên hạ, dẫn đến một thắng lợi lớn lao mà trước giờ chưa từng có, đặt ra một vận mệnh chính trị lâu dài, sau khi chết mà còn hưởng được quang vinh như thế, ông cụ Phó chết thật có ý nghĩa!

Thực ra dựa vào sự đánh giá của ông ta về ông cụ Phó, cũng không có chỗ nào hay ho, không nên nổi danh mới đúng, nhưng định luận mà ông ta đưa ra cho ông cụ Phó, lại vì nghiên cứu lịch sử của Hạ Tưởng mà bị các nhà sử học phản đối, cho rằng cái chết của ông cụ Phó, chết rất bình thản, sở dĩ kinh thiên động địa đến như vậy, chẳng qua là do công sức của Hạ Tưởng, thực ra chẳng liên quan gì đến việc của ông cụ Phó. Bởi vì từ đầu đến cuối, ông cụ Phó không nói một lời.

Nói nhảm, người chết đương nhiên là không thể nói chuyện rồi.

Nhưng trong cuộc tranh luận của các nhà sử học, nói bừa cũng có thể là một bản luận tràng giang đại hải. Kết quả cuối cùng trong cuộc luận chiến của hai bên thì các nhà sử học của Hạ Tưởng tự nhiên chiến thắng áp đảo, nhưng các nhà sử học của ông cụ Phó cũng vì vậy mà trở nên nổi tiếng, xem như là thu được thành công không ngờ.

Nói cho cùng, thực sự cũng bởi vì Hạ Tưởng có diệu kế, mới khiến cho một số người vửa mất con vừa bị bẽ mặt.

Rất nhiều người cũng không hiểu được tại sao Hạ Tưởng lại để cho Cao Kiến Viễn và Phạm Tranh tự do làm loạn, thực ra dựa vào quyền thế của hắn, chỉ cần một cuộc điện thoại hoàn toàn có thể khiến cho Cao Kiến Viễn vào tù, cũng có thể không thèm để ý đến lời chất vấn của Phạm Tranh, khiến cho Phó Tiên Phong ra mặt, chỉ cần một câu nói có thể khiến cho Phạm Tranh cút xéo.

Nhưng Hạ Tưởng lại nhất quyết chịu đựng cùng giằng co với Phạm Tranh.

Các nhà sử học đều là con cháu của Gia Cát, người thông minh đi một bước hiểu ba bước, những người có mặt trong đó khi thấy Chủ tịch Quốc hội xuất hiện, liền biết được Hạ Tưởng có thể đang thiết lập thế cục, hơn nữa còn có thể là một đại cục.

Hơn nữa khi Thủ tướng xuất hiện thì không ít người càng kiên định sự phán đoán của mình, trước đó Phó Tiên Phong luôn giấu mình không xuất hiện, đợi đến khi Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng xuất hiện, những nhân vật cấp cao lần lượt kịp thời xuất hiện thì có thể thấy, đám khẩu chiến của Hạ Tưởng, khiến cho Cao Kiến Viễn và Phạm Tranh nhất thời điên cuồng ngang ngược, là vì muốn khiến cho họ đắc ý đến mất hình tượng, để họ ngã thẳng từ trên cao xuống.

Hơn nữa mượn sức lực của họ để kéo Nha Nội xuống nước, chỉ có Nha Nội bị chìm sâu xuống dưới, mới có thể câu được cá lớn.

Hạ Tưởng tạm thời ngấm ngầm chịu đựng, là vì muốn dựa thế đánh lực, là vì muốn khiến cho sự việc hôm nay, phải quyết thắng bại, mà còn đặt ra một kết cấu lâu dài cho sau này!

Xét đến cùng, hôm nay Nha Nội dám đến đây khiêu khích, Phạm Duệ Hằng không kính trọng người già, lại có Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn rầm rĩ bên tai, Hạ Tưởng liền hiểu được, trong cùng thời gian nổ súng bắn hắn, cũng sẽ song song nổ súng đến bốn nhà Phó, Ngô, Mai và Khâu.

Là một hành động chưa từng liên kết giữa phe phản đối và phe bình dân, nếu thế lực gia tộc không liên hợp lại, nếu bị đánh bại, không những khiến cho sĩ khí của thế lực gia tộc ở trong nước bị giảm mạnh, thậm chí còn ảnh hưởng đến vị trí của thế lực gia tộc trong nhiệm kỳ mới ở bộ Chính trị!

Suy nghĩ sâu hơn, nói không chừng còn có thể trở thành một cuộc tấn công lớn với Ngô Tài Dương!

Tâm cơ cao thâm, mưu kế sâu xa, tuyệt đối không thể phớt lờ.

Mà Ngô Tài Dương vừa ra mặt, khí thế vô cùng, trước mặt Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng, không chút nhượng bộ, cũng chứng minh được một điều, Ngô Tài Dương cũng nhận ra được sức ảnh hưởng lớn trong sự việc lần này, không nhường nhịn một kẻ dũng cảm chiến thắng, không lộ tinh thần không biết sợ, như vậy sẽ khiến cho người khác xem thường mình, thậm chí còn xem thường toàn bộ thế lực gia tộc.

Phe phản đối và phe bình dân có ý đồ muốn mượn cơ hội hủy hoại thế lực gia tộc, dưới bàn tay khéo léo của Hạ Tưởng, cuối cùng sắp thành lại bại!

Thực ra Hạ Tưởng sở dĩ không muốn làm ầm chuyện lên, mà còn có một dụng ý sâu xa hơn là mượn cơ hội quan sát lập trường của Đoàn hệ.

Đoàn hệ mặc dù cũng trở thành một phần trong cục diện chính trị ở trong nước, hơn nữa mạng lưới quan hệ lại rộng lớn, nhưng trên thực tế Đoàn hệ khá rời rạc, vả lại cầu ổn định quá mức, có lúc đối diện với thế công kích của phe phản đối và phe bình dân, sẽ áp dụng đối sách né tránh hoặc giải hòa.

Hạ Tưởng cũng không phải là nghi ngờ con người của Tổng Bí thư, chỉ muốn biết là trước ngày nhiệm kỳ mới, nếu có chuyện gì xảy ra, thì Tổng Bí thư là vì yêu cầu ổn định mà hi sinh tất cả, hoặc sẽ ngang nhiên ra tay, vì bảo vệ lợi ích bản thân mà mặc kệ để cứng rắn đáp trả lại?

Điểm quan trọng nhất là, Hạ Tưởng muốn biết Tổng Bí thư sẽ đối đãi thế nào về quan hệ đồng minh trước mắt giữa Đoàn hệ và thế lực gia tộc. Hắn cũng biết rõ rằng, Tổng Bí thư rất coi trọng hắn, nhưng lại không khẳng định được nếu thế lực gia tộc gặp phải phe phản đối và phe bình dân liên kết kẹp chặt, thì Tổng Bí thư sẽ khoanh tay đứng nhìn, hay là sẽ dứt khoát chứng tỏ lập trường?

Khi Trịnh Thịnh ngay từ đầu đã đứng ở vị trí giữa nhà, trong lòng Hạ Tưởng liền trầm xuống, mãi đến khi Thủy Thiên xuất hiện, và khi không một chút do dự lựa chọn đội ngũ, thì hắn mới có thoải thở phào nhẹ nhõm, trong lòng biết rằng, Cổ Thu Thật vẫn luôn trốn trong nhà họ Phó không chịu xuất hiện, sau khi xin chỉ thị của Tổng Bí thư xong, cuối cùng lại lựa chọn đồng tâm hiệp lực.

Bởi vậy, vì một chuyện nhỏ mà cả một văn bản lớn, vận mệnh trong nước cơ bản từ hôm nay được đặt ra dựa vào thế của hai cực đối lập liên kết với nhau!

Thế cục hôm nay tuy gặp phải áp lực của hai ông trùm là Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng, nhưng thực ra tiết tấu đều nằm trong tay Hạ Tưởng, tuy bên trong ngẫu nhiên xảy ra một số lệch lạc không thể đoán được, nhưng trên cơ bản đều phù hợp vào mong chờ của Hạ Tưởng.

Ai có thể ngờ đến, điểm mấu chốt của cấp cán bộ tỉnh Lôi, thành công làm lay động bốn đại phái hệ của cục diện chính trị trong nước, Hạ Tưởng, là vì cục diện chính trị ở trong nước chưa có nhân vật mấu chốt quan trọng lấy làm vui mừng!

Tuy nhiên, Hạ Tưởng cũng không có mù quáng mà vui mừng, bởi vì hắn không rõ Hầu Khang Khứ vẫn luôn đứng về phía mình, cho nên vẫn không có một câu biểu lộ thái độ nào, giống như một chú hổ ở bên, lại không biết trợ oai hay là chờ thời cơ vồ bắt, không khỏi khiến cho người khác không tự tin.

Hầu Khang Khứ thân là một trong những nhân vật đại diện cho thế lực gia tộc truyền thống, có một số bộ phận tương đồng với nhu cầu chính trị của thế lực gia tộc mới, nhưng thực chất chưa từng bắt tay hợp tác với nhau.

Chờ bóng dáng của Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng bước vào cửa nhà họ Phó, sau khi biến mất không thấy, những người lưu lại ở hiện trường cũng dần tản ra, nên phúng viếng thì phúng viếng, nên về thì về, sự việc cũng dần đến hồi kết, ở lại cũng không có gì hay để xem.

Phạm Duệ Hằng thất vọng kết thúc, tin rằng việc bác bỏ đãi ngộ chỉ là vấn đề thời gian, bởi vì Ngô Tài Dương dám đứng trước đám đông lên tiếng, liền chứng minh đã nắm trong tay đầy đủ tài liệu có thể trừng trị Phạm Duệ Hằng.

Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn trước tiên bị cảnh vệ của nhà họ Phó gia, Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng đều ở đó, nhà họ Phó dám trực tiếp bắt người, không thể nói là không nể quyền uy của Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng, nhưng nhất định đã làm mất mặt Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng, theo sau lại bị dời đến bộ An ninh Quốc gia, đang chờ đợi sẵn Phạm Tranh ngoài cuộc thẩm vấn ra, phỏng chừng sẽ bị giam trong tù vĩnh viễn không có ngày ngẩng đầu lên được!

Sau khi Phạm Tranh bị nhà họ Phó bắt giữ, thì lúc Phạm Duệ Hằng đang buồn bã rời khỏi, đã không khống chế được, sau đó Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng bị ba ông cụ tranh mời vào nhà họ Phó, thì Nha Nội thấy tình hình không ổn, cùng với Ngô Công Tử lặng lẽ trốn khỏi, Phạm Tranh cuối cùng cũng biết sợ, bây giờ y trở thành vật hi sinh.

Lại nhìn thấy Hạ Tưởng với thái độ thắng lợi, Phạm Tranh dưới cơn lăng nhục và thịnh nộ, chửi ầm lên:

- Hạ Tưởng, mày không yên đâu…

Nói được một nửa, thì bị cảnh vệ đánh ngay vào mặt, năm cái răng lập tức rơi xuống, mặt đầy máu, chỉ có thể rên rỉ "Ưh, ưh", không thể nói được câu nào.

Phạm Tranh còn tưởng rằng Nha Nội sẽ cứu y ra, lại không biết là, mấy ngày sau, y đã bị Viện Khoa học Xã hội khai trừ khỏi công chức Đảng viên, lại qua mấy ngày, bởi vì việc đe dọa cán bộ cấp cao của quốc gia và tụ họp gây rối tội danh thành lập, cho nên bị phán vào tù 3 năm.

Mà Phạm Duệ Hằng cũng bị Ngô Tài Dương bãi bỏ đãi ngộ của giám đốc sở còn mạnh hơn năm Cao Thành Tùng bị giáng xuống ba cấp, y ít nhất cũng sẽ bị giáng xuống hai cấp.

Dưới hai sự đả kích bị giáng chức và con trai bị ở tù, y đã ngã bệnh không dậy nổi.

Thấy Phạm Tranh bị mọi người hành hung, Cao Kiến Viễn hô to:

- Đánh người.

Có ý đồ gây sự chú ý của mọi người để lại chế tạo ra sự việc, không ngờ mọi người của cấp quan lớn trong Tỉnh bộ, lại không thèm nghe tiếng kêu của y, thậm chí kể cả không có một ai nhìn y.

Cao Kiến Viễn cũng vì tiếng gào thét của mình có cái giá phải trả thật thê thảm cảnh vệ của nhà họ Phó không dùng tay nữa mà đổi thành dao, trực tiếp kề sát lên cổ của y, Cao Kiến Viễn cảm thấy khó chịu như bị thắt cổ, muốn hét, cũng hét không ra, trong miệng như có đám lửa đang cháy, đau đến khó nhịn!

Nhưng có khó nhịn đến mấy cũng phải chịu, bởi vì không có ai đồng cảm.

Kết cục của Cao Kiến Viễn thảm hại hơn Phạm Tranh, sau khi vào tù lần nữa, ngày nào cũng bị người khác ức hiếp. Cũng không biết là trùng hợp hay vô tình, y cũng bị xếp vào trong trại giam mà năm đó Cao Thành Tùng cũng từng bị giam giữ lâu dài ở đây, kết quả, đồng chí Cao Kiến Viễn sẽ trải qua một quãng đời dài và đau khổ…

Tự làm tự chịu, không trách được ai, Hạ Tưởng đã rất nương tay, bởi vì nếu mà là Phó Tiên Phong ra tay, Cao Kiến Viễn nhất định sẽ biến mất khỏi trần gian.

Từ đầu đến cuối, Quốc Hoa Thụy không ra tay cũng không phải là lạ, bởi vì Quốc Hoa Thụy vốn dĩ đã bị Hạ Tưởng đánh cho sợ, nhưng Ngô Công Tử vẫn không ra tay, thậm chí sau khi Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng xuất hiện, cũng không mượn cơ hôi phát cáu, liền khiến cho người khác khó hiểu, dựa vào tính cách nổi loạn bừa bãi của Ngô Công Tử, có thời cơ tốt như vậy mà không lợi dụng, thì không phải là tính cách của y.

Đám người dần tản ra, Hạ Tưởng vừa ngẩng đầu liền thấy, Ngô Công Tử không biết khi nào đã không thấy bóng dáng đâu hết… Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sự việc hôm nay, uy danh của Hạ Tưởng được truyền xa, đến nỗi vài năm sau, sẽ còn có người vẫn hăng say với cảnh tượng hôm nay, tự hào khi mình cũng mặt ở đó, tuy nhiên lúc này, Hạ Tưởng lại chỉ muốn vào trong uống ly trà nóng.

Vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Tống Triêu Độ chậm đi về hướng hắn.

Không đợi Tống Triêu Độ đến gần Hạ Tưởng, đột nhiên, Hầu Khang Khứ không có cớ gì cứ xông ra, chắn đường của Tống Triêu Độ, đưa tay phải ra:

- Xin Bí thư Tống dừng bước, tôi có vài chuyện muốn nói với anh.

Tống Triêu Độ chỉ có thể dừng bước, chỉ giao lưu bằng ánh mắt với Hạ Tưởng, liền theo Hầu Khang Khứ đến một bên để nói chuyện.

Hạ Tưởng chăm chú nhìn theo bóng dáng của Hầu Khang Khứ, hơi trầm tư suy nghĩ, quay người theo Phó Tiên Phong vào trong.

- Có muốn tìm người xử bọn Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn?

Sắc mặt của Phó Tiên Phong lộ vẻ lạnh lùng, sự việc hôm nay, khiến cho y rất phẫn nộ.

Hạ Tưởng lắc đầu:

- Có lúc chết rất dễ, sống lại rất khó.

Phó Tiên Phong lại hỏi:

- Còn Nha Nội thì sao? Cứ như thế này mà tha cho y sao?

Hạ Tưởng tự đắc cười:

- Tôi lúc nào buông tha y? Cuộc điện thoại vừa nãy, chỉ là một đòn gió mà thôi!