Quan Thần

Chương 1881: Tiếp tục lên men



Trù tính trong lòng Hạ Tưởng, so với tưởng tượng của Mưu Nguyên Hải còn sâu sắc hơn nhiều, cũng càng chu đáo cẩn thận hơn so với những gì Lâm Song Bồng biết.

Từ lúc hành động đặc biệt khai triển tới nay, hiệu quả không lớn, nguyên nhân là do các thành phố cấp ba ứng đối tiêu cực, cũng bởi vì vẫn không phát sinh sự kiện cụ thể làm tiếng chuông cảnh báo cho các thành phố cấp ba – sự kiện Nhâm Xương chỉ có thể xem như là dạo thử, không thể xem như phần mở đầu - như vậy việc hôm nay, tạm thời trở thành một phần mở đầu kiểu mẫu cho các thành phố cấp ba.

Sức mạnh của kiểu mẫu là vô cùng, Hạ Tưởng dụng tâm sâu xa, đem còng tay tổ chức một cuộc họp làm việc tại chỗ, chính là muốn nhắc nhở các vị ở đây, trong thể chế làm việc chính là đem còng tay để chỉ huy, xích đôi chân để khiêu vũ. Ở điều kiện ngang nhau, ai hoa chân múa tay càng tự nhiên, phóng khoáng, người đó sẽ cười đến cuối cùng.

Khi mọi người ở đây đang sửng sốt, Khang Hiếu xuất hiện.

Sở dĩ Khang Hiếu thong dong đến muộn, không phải bởi vì Đầu trọc điện thoại chậm, mà là sau khi anh ta nhận được điện thoại, do dự trong chốc lát mới đi, kết quả là tới chậm một chút.

Đầu trọc điện thoại cho thư ký Khang Hiếu, hơn nữa nói thật chỉ số thông minh của Đầu trọc không quá cao, bình thường những người thích dùng vũ lực có chỉ số thông minh cũng không quá cao, Đầu trọc cũng không ngoại lệ. Cho nên sau khi nghe gã kể lại sự tình, tiếp tục thư ký lược bớt, cuối cùng sự việc tới tai Khang Hiếu liền chuyện lớn hóa nhỏ. Vốn ông ta cũng vốn không để ở trong lòng, càng không có gắn sự tình với chuyện Diệp Thiên Nam đến Mai Hoa thăm viếng.

Tuy nhiên Khang Hiếu rốt cuộc vẫn là một người có kinh nghiệm quan trường nhất trong ba phái Lĩnh Nam, ông ta liền liên hệ với Lâm Song Bồng, lại được biết Lâm Song Bồng không ở Tỉnh ủy, đã đi tới quán rượu Hoa Khách, khiến cho trong lòng ông ta trầm xuống, ý thức được có lẽ sự việc đã quá nghiêm trọng rồi.

Chờ tới lúc ông ta liên hệ với Mưu Nguyên Hải, cũng được tặng lại một tin tức là Mưu Nguyên Hải cũng xuất phát đi tới quán rượu Hoa Khách rồi, Khang Hiếu mới biết chuyện lớn không ổn, bởi vì Lâm Song Bồng và Mưu Nguyên Hải đều được Đường Thiên Vân chủ động mời đi còn ông ta lại là do Đầu trọc thông báo. Việc đối xử khác nhau như vậy đã có thể giải thích một điều là Hạ Tưởng đã coi Lâm Song Bồng và Mưu Nguyên Hải trở thành đối tượng có thể tranh thủ… còn gã có khả năng là phía đối lập đối xử khác biệt như vậy. Nguồn truyện: Truyện FULL

Khang Hiếu lập tức vội vàng lên đường, trên đường lại suy nghĩ tỉ mỉ một chút về những tình huống cụ thể mà ông ta nghe ngóng được. Ông ta biết không chỉ có Lâm Song Bồng và Mưu Nguyên Hải, ở đây còn có đám người Hướng Dân Tân, Chúc Cảnh Hoa, Trần Quang, Lân Sở Phong. Lúc này, ông ta mới cảm giác da đầu ngứa ngáy, hai mắt đăm đăm, Khang Chí làm thế nào lại đắc tội với Hạ Tưởng rồi, Hạ Tưởng huy động nhân lực như thế, phân tích sự tình hôm nay khẳng định sẽ không chịu để yên.

Bởi vì muốn nhân sự có Bí thư, muốn chuyên chính có công an cục trưởng, chính là nói khẳng định sẽ bị đánh đập tàn nhẫn.

Khang Chí là con của em trai Khang Hiếu, có quan hệ cực kỳ thân thiết với Khang Hiếu. Trước kia, Khang Chí mất cha, vẫn luôn lớn lên bên cạnh Khang Hiếu, được Khang Hiếu coi như đứa con ruột của mình. Lại vừa khéo Khang Hiếu không có con trai, chỉ có con gái, nên càng yêu thương Khang Chí.

Ai động tới Khang Chí chẳng khác nào động tới cái mạng của ông ta. Hôm nay, nếu Hạ Tưởng muốn lấy Khang Chí để khai đao, ông ta cũng không tiếc mà trở mặt với Hạ Tưởng, tin rằng đến lúc đó Mưu Nguyên Hải cũng sẽ vì ông ta mà trợ uy. Ông ta không tin Hạ Tưởng có thể không nể mặt ông ta vài phần? Dù thế nào, ông ta ở Tỉnh ủy cũng là người có quyền uy và danh dự lâu năm, lại là nhân vật đại biểu cho phái Khoát Đệ, Hạ Tưởng vừa tới Lĩnh Nam, sống chưa yên, còn muốn như thế nào nữa?

Như thiêu như đốt chạy tới quán rượu Hoa Khách, đẩy cửa đi vào, chỉ thoáng nhìn qua tình thế hiện trường, Khang Hiếu liền hết sức kinh hãi không biết phải làm thế nào.

Nếu nói Bạch Khởi ngồi dưới đất, cùng cười gượng với Lâm Song Bồng, vẻ mặt ngạc nhiên của Mưu Nguyên Hải còn không đủ để khiến Khang Hiếu kinh hãi, vậy hình ảnh Hạ Tưởng bị còng tay, khiến cho ông ta lại khó khép miệng lại được. Phó bí thư tỉnh ủy bị còng tay, mắt của ai mọc ở đũng quần, làm ra chuyện mù quáng như vậy?

Ánh mắt xoay chuyển, nhìn thấy Khang Chí đang xám mặt đứng ở một bên, nhìn dáng vẻ Sa Đại Bao lại run sợ giống như chó chết, lại chú ý tới một người phụ nữ đẹp như hoa như ngọc đứng bên cạnh Hạ Tưởng, lập tức Khang Hiếu liền hiểu được đại khái toàn bộ sự việc đã xảy ra. Vừa rồi trên đường đi, sự tự tin mới thiết lập được trong lòng, chỉ nháy mắt đã sụp đổ. Ông ta biết, cửa ải ngày hôm nay, chính là cửa ải lớn nhất mà ông ta gặp phải trong đời.

Càng không phải nhắc đến Trương Lực vẻ mặt xấu hổ đứng một bên, tốt xấu cũng là thư ký của Chủ tịch tỉnh, ở trước mặt Hạ Tưởng còn không dễ chịu bằng Đường Thiên Vân, giống như đã làm chuyện gì sai, dường như đang cúi đầu chuẩn bị nghe giáo huấn, khiến Khang Hiếu hoàn toàn không thể hiểu rõ được tình thế, Hạ Tưởng là một Phó bí thư tỉnh ủy, dựa vào cái gì mà thư ký Chủ tịch tỉnh phải đứng ở một bên cung kính chờ đợi?

Không rõ cũng không có biện pháp, hiện tại không ai giải thích rõ ràng cho ông ta. Ông ta vừa vào cửa, liền thu hút ánh mắt của mọi người.

- Đồng chí Khang Hiếu cũng tới rồi, cấp dưới đã chính thức tổ chức cuộc họp làm việc tại chỗ, từ sự kiện tại quán rượu Hoa Khách mở rộng nghiên cứu, thảo luận một chút về sai lầm và thiếu sót trong công tác triển khai hành động đặc biệt cho tới nay.

Hạ Tưởng bắt đầu nói chuyện, bởi vì đôi tay của hắn đang bị còng, không có cách nào dùng tay ra hiệu phối hợp, thái độ còn có chút quái lạ.

- Trước hết mời đồng chí Lân Sở Phong kể lại tỉ mỉ giới thiệu qua một chút về sự việc đã xảy ra.

Hiện trường có tổng cộng hơn mười người, chỉ có một mình Hạ Tưởng ngồi, ngay cả Lâm Song Bồng và Mưu Nguyên Hải đều đang đứng. Khang Hiếu liền biết, ông ta cũng không tư cách ngồi xuống, trong lòng liền không được tự nhiên. Dù thế nào ông ta cũng là Phó chủ tịch thường trực tỉnh xếp hạng trên, trước mặt Hạ Tưởng ngay cả tư cách ngồi cũng không có, Hạ Tưởng đâu không phải là Trần Hạo Thiên.

Tuy nhiên lại nghĩ, Hạ Tưởng ngay cả cơ hội để ông ta nói chuyện cũng không cho, trực tiếp liền đi vào vấn đề chính, rõ ràng là có ý lạnh nhạt, chính là muốn ngăn chặn cái miệng của ông ta trước.

Khang Hiếu mặc kệ, nói chen vào:

- Phó Bí thư Hạ, ngại quá, tôi đã tới chậm, có hai chuyện tôi muốn nói rõ trước một chút, nếu muốn tham gia vào hội nghị làm việc tại chỗ, tôi cho rằng trước hết cần phải có hiểu biết một chút về sự việc đã xảy ra. Thứ nhất, Phó Bí thư Hạ bị còng cả hai mở hội nghị làm việc, dù sao cũng chướng tai gai mắt, mời Phó Bí thư Hạ tháo ra. Thứ hai, người không liên quan không được tham gia hội nghị.

Đề nghị của Khang Hiếu có hai dụng tâm lớn. Thứ nhất là chiếc còng của Hạ Tưởng còng trên tay của hắn, vô hình trung tạo áp lực lớn đối với ông ta, khiến ông ta không có dũng khí đưa ra ý kiến phản đối. Còng tay sáng loáng giống như một ngọn núi lớn, chẳng những núi cao đến ngưỡng mộ, dường như còn đè trên người ông ta, khiến ông ta không thở nổi. Thứ hai là mời dự họp hội nghị làm việc tại chỗ, khẳng định không có chuyện gì tốt. Khang Chí cũng được, Lân Sở Phong cũng được, thậm chí bao gồm cả Chúc Cảnh Hoa ở bên trong, trước mặt mấy người quan lớn cấp quan trọng của Tỉnh ủy, khẳng định nói chuyện không khỏi có dũng khí, thiếu tự tin, dễ dàng dẫn tới nói sai. Một khi đã nói sai, có lẽ không thể quay đầu lại được.

Hạ Tưởng sao có thể không biết dụng ý của Khang Hiếu, không chút khách khí đáp lại:

- Chuyện còng tay, nhắc lại sau... Đồng chí Khang Hiếu, đồng chí Song Bồng và Nguyên Hải là do tôi mời đến, tôi nhớ hình như đã quên nói Thiên Vân gọi điện thoại mời anh...

Một câu khiến Khang Hiếu thiếu chút nữa bị nghẹn, vẻ mặt đỏ bừng. Lời nói của Hạ Tưởng rất trực tiếp, ngụ ý càng sắc bén, ý tứ là ta còn không mời anh tham gia hội nghị, anh có tư cách gì mà lên tiếng?

Cũng may, Hạ Tưởng lại nói thêm một câu, ít nhiều cũng cho Khang Hiếu một đường ra:

- Tuy nhiên nếu đồng chí Khang Hiếu trong lúc vô ý đi ngang qua, dự thính hội nghị một chút cũng không sao. Tuy nhiên, đề nghị đồng chí Khang Hiếu chú ý một chút, hội nghị làm việc tại chỗ chủ yếu thảo luận về đề tài khai triển và bố trí hành động đặc biệt.

Cuối cùng, khuôn mặt già nua của Khang Hiếu đỏ ửng lên, thiếu chút nữa bị Hạ Tưởng làm cho tức giận đến xoay người bước đi. Tổ lãnh đạo hành động đặc biệt do Hạ Tưởng phụ tổng trách, còn có sáu lãnh đạo Tỉnh ủy tham gia, trong đó cố tình không có ông ta, nhưng có Mưu Nguyên Hải và Lâm Song Bồng. Nói đúng hơn, Mưu Nguyên Hải và Lâm Song Bồng tham gia hội nghị, là thuộc bổn phận công việc, ông ta tham gia hội nghị, là vượt quá chức trách.

Nhưng cuối cùng ông ta cũng nhịn xuống, không có xoay người chạy mất. Nếu đi thì càng mất mặt. Hơn nữa còn hoàn toàn mất đi cơ hội thay Khang Chí ngăn cản lửa đạn của Hạ Tưởng.

Khang Hiếu nén giận, trong lòng hận Hạ Tưởng muốn chết, nhưng không thể không cung kính nói:

- Quả thật tôi vốn nên tránh một chút, nhưng bởi vì Khang Chí và tôi có quan hệ thân thích, nó gây ra chuyện, tôi cũng có trách nhiệm liên quan, xin Phó Bí thư Hạ phê chuẩn để tôi dự thính hội nghị.

Sau một hiệp, Khang Hiếu liền nhượng bộ. Trong mắt Lâm Song Bồng hiện lên vẻ thất vọng.

Mưu Nguyên Hải vốn đang đứng khá gần với Khang Hiếu, lúc này lại yên lặng dịch chuyển bước chân sang một bên, duy trì khoảng cách nhất định với Khang Hiếu.

Mí mắt của Trương Lực đột nhiên chớp chớp vài cái, trong lòng càng thêm khẳng định, việc hôm nay, dù muốn không đứng vững lập trường, muốn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, đã không có khả năng nữa. Phó bí thư Hạ - Hạ Tưởng, đã giơ dao mổ lên cao rồi!

Suy nghĩ của mọi người ở đây khác nhau, nhưng có một điểm giống nhau chính là, đều hoàn toàn bị khí thế của Hạ Tưởng làm cho sợ hãi. Tất cả mọi người đều nghĩ, sự tình phải ồn ào đến mức nào mới có thể khiến Phó Bí thư Hạ vừa lòng?

Hoặc là nói, phải có bao nhiêu người rơi mũ quan, mới có thể khiến Phó Bí thư Hạ cảm thấy đủ?

Sau một hồi lạnh lùng, Hạ Tưởng còn nói:

- Đồng chí Lân Sở Phong...

Lân Sở Phong vốn đã sợ tới mức không biết làm thế nào... Vừa rồi bộ dạng của Sa Đại Bao giống như chó chết bị kéo vào, y thân là một tay lão luyện trong việc tra tấn bức cung, liếc mắt một cái liền nhìn ra Sa Đại Bao gần như đã không thể chịu được cuộc sống của một người bình thường. Đánh người khác thành quen, hiện tại phát hiện khi bản thân mình có khả năng phải chịu khổ, uy phong của một Phó cục trưởng đã không còn sót lại chút gì, cũng thiếu chút nữa thì đặt mông ngồi xuống đất. Trước mặt mấy người lãnh đạo Tỉnh ủy dám trực tiếp phế đi Sa Đại Bao, ngay cả một cơ hội thẩm vấn, Sa Đại Bao cũng không có, rốt cục y đã biết Hạ Tưởng dưới vẻ ngoài nho nhã yếu đuối, chính là một kẻ vô cùng nhẫn tâm, bình tĩnh khác thường và giết người không chớp mắt.

Tuy nhiên, sau khi Khang Hiếu hiện thân, nghe được Khang Hiếu và Hạ Tưởng đối đáp vài câu, y và Lâm Song Bồng, Mưu Nguyên Hải hoàn toàn bị khí thế Hạ Tưởng áp chế không có sức mà trả đòn, nhưng điểm khác biệt chính là, Khang Hiếu còn có sức để đánh một trận, y lại hơi hơi đứng thẳng lưng.

- Phó Bí thư Hạ, các vị lãnh đạo, nguyên nhân gây ra chuyện là bởi vì do một một sự hiểu lầm gây nên...

Lân Sở Phong cố gắng thảo luận về chuyện đã xảy ra.

- Sau khi Phó Bí thư Hạ gọi món ăn, phải đi đón người, yêu cầu người phục vụ quán rượu tùy ý đưa lên vài món đặc biệt. Người phục vụ quán rượu nghĩ Phó Bí thư Hạ là khách từ nơi khác tới, liền đưa lên món ăn ngon nhất, cuối cùng lúc tính tiền, chi phí là mười tám ngàn tệ...

Dù người dân ở Dương Thành khá là giàu có, nhưng ăn một bữa cơm mà mười tám ngàn tệ cũng không phải ai cũng ăn được. Hiện tại, Lâm Song Bồng hận Khang Chí thấu xương, chém giá ai không chém, lại chém lên đầu Phó bí thư Tỉnh ủy, sao anh không đi chém Ngọc hoàng đại đế đi?

- Sau đó lại bởi vì vấn đề chi phí mà có lời lẽ va chạm, Đầu trọc, nhân viên phục vụ khách sạn ra tay đánh người, kết quả lại chịu thiệt, lại yêu cầu Phó bí thư Hạ bồi thường tiền thuốc men hết mười hai ngàn tệ...

- Phó Bí thư Hạ tính tiền rồi rời khỏi quán rượu, bởi vì đi vội vàng, nên mới xảy ra sự cố va chạm với xe ô tô của Sa Đại Bao, Sa Đại Bao đuổi theo tới khách sạn, báo cảnh vệ. Sau khi tôi đuổi tới, Bạch Khởi không phân bua đã còng Phó Bí thư Hạ...

Tốt, tốt, tốt, Hạ Tưởng cười lạnh một hồi, vẫn ôm ảo tưởng chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng có vài người không đánh cho đau, thì đến chết cũng không hối cải!