Quan Thần

Chương 1911: Quyết định đại thế



- Phó Bí thư Hạ...

Trương Lực rất cung kính mở cửa xe cho Hạ Tưởng,

- Ông Quý mời anh.

Hạ Tưởng xuống xe, liếc mắt nhìn Trương Lực một cái, thiện cảm trong lòng với Trương Lực đã biến mất hầu như không còn, cũng không nói gì với y, chỉ khẽ gật đầu, bước ra ngoài.

Từ cổng đến cửa chính biệt thự, cũng cách mấy chục mét, Trương Lực dường như có rất nhiều lời muốn nói, đi sát phía sau Hạ Tưởng, vừa đi, vừa nhỏ giọng nói:

- Phó Bí thư Hạ, lần trước tôi và Như Lan tới Nam Quốc Chi Xuân, tham gia lễ tưởng niệm Ngô Công Tử...

Hạ Tưởng cũng không đi chậm lại, chỉ thản nhiên "Ừm" một tiếng, cũng không đáp lời.

Trương Lực dường như nóng lòng giải thích, còn nói:

- Thật ra tôi vốn không định đi, nhưng gặp Như Lan trên đường, cô ấy muốn tôi đi cùng, tôi ngại từ chối cô ấy, nên đành phải đi.

Sự nhẫn nại của Hạ Tưởng với Trương Lực rốt cục tới cực hạn.

- Thư ký Trương, anh nói chuyện này với tôi để làm gì?

Hạ Tưởng đột nhiên dừng bước, hai mắt nhìn thẳng Trương Lực,

- Nếu muốn nói rằng ở thời khắc mấu chốt anh có lập trường kiên định, anh nên đi nói với Chủ tịch tỉnh Mễ, mà không phải với tôi. Nếu muốn nói anh và nhà họ Quý có quan hệ chặt chẽ, thì lại càng không cần khoe khoang cái gì trước mặt tôi, tôi cũng không thèm để ý anh quan hệ chặt chẽ với ai, hay lập trường của anh thế nào!

Hạ Tưởng chưa từng mắng một cấp dưới ngay trước mặt họ như vậy, bình thường cho dù đối thủ làm phát hỏa, cũng sẽ duy trì khắc chế nhất định, hôm nay cũng là lần đầu tiên giận dữ với Trương Lực. Có lẽ cũng vì Trương Lực giải thích rốt cục khiến hắn hoàn toàn thất vọng với anh ta, hoặc có lẽ là hắn vẫn ký thác kỳ vọng với Trương Lực, lại phát hiện Trương Lực thủy chung không hề đi đến con đường đúng đắn.

Tóm lại, Hạ Tưởng phát tác, sau khi nói Trương Lực xong, cũng không để ý tới Trương Lực xấu hổ, xoay người bỏ đi, mặc kệ cậu ta ở chỗ đó.

Đến khi hắn đi vào phòng, cũng không thấy Trương Lực theo vào, thậm chí đến khi hắn rời khỏi biệt thự bên hồ, cũng không thấy Trương Lực xuất hiện nữa, có lẽ Trương Lực thực sự bị hắn đả kích không dám gặp nữa, cũng có lẽ là Trương Lực nổi giận, mặc kệ thế nào. Hạ Tưởng cũng không để ý Trương Lực nữa, mà hắn không biết hôm nay hắn đột nhiên giận dữ, tạo thành sự tấn công tâm lý như thế nào với Trương Lực, rồi sau đó dẫn phát một loạt phản ứng dây chuyền! T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Quý Trường Hạnh ngồi ở phòng khách, bên cạnh là Quý Như Lan, không có người khác.

Quý Như Lan mặc váy dài, tóc dài xõa ra, như cuộn sóng ở sau lưng, nhã nhặn lịch sự như xử nữ. Nhất là bộ dáng cô biết vâng lời, ai cũng không thể nghĩ cô điêu ngoa tùy hứng, nhưng trên thực tế, bề ngoài một người dễ làm cho người ta ngộ nhận nhất, đằng sau hình tượng thục nữ của Quý Như Lan, là một nội tâm chẳng những tính toán chi li, còn thích cố tình gây sự.

Hạ Tưởng cũng nhìn cô một cái, cung kính chào Quý Trường Hạnh.

Quý Trường Hạnh duỗi tay:

- Phó Bí thư Hạ, mời ngồi.

Lại nhìn Quý Như Lan,

- Như Lan, bưng trà.

Quý Như Lan khẽ nhíu mày, cố ý không nhìn Hạ Tưởng, đi tới bưng trà, không lâu sau đã mang tách chè xanh đến. Hạ Tưởng cũng không khách khí, cầm lên uống một ngụm.

Quen thuộc tay nghề của Quý Như Lan, hắn uống một ngụm đã có kết luận, trà này đúng là Quý Như Lan tự tay pha. Hạ Tưởng đã sớm nghe nói tính tình Quý Như Lan, chỉ người được cô nhận định là khách quý, cô mới có thể tự tay pha trà, nếu không cho dù là lãnh đạo Tỉnh ủy đích thân tới, cô không để vào mắt, cũng sẽ không tự mình pha trà.

Nói như vậy, tuy mọi chuyện Quý Như Lan đối nghịch với hắn, nhưng trong lòng cô ta, hắn còn được cho khách quý?

Quý Trường Hạnh vẻ mặt hơi tiều tụy, vẻ mặt mệt mỏi mới khỏi bệnh, ông ta thản nhiên cười:

- Mời phó Bí thư Hạ đến, là có một việc phải thương lượng.

- Mời ông Quý chỉ bảo.

Hạ Tưởng thái độ rất đoan chính.

- Chỉ bảo thì không dám, nhưng thật ra nên cảm tạ.

Quý Trường Hạnh lấy trà thay rượu,

- Trước kính phó Bí thư Hạ một chén.

- Không dám, không dám.

Hạ Tưởng cung kính.

- Lời của Song Bồng, tôi đã nghe, cũng phê bình Như Lan rất tùy hứng, không biết nặng nhẹ, hy vọng phó Bí thư Hạ không để ý một số việc mê muội của nó.

Quý Như Lan ở một bên cúi đầu, dường như là rất thành khẩn nghe Quý Trường Hạnh dạy bảo, nhưng trong mắt cô lóe lên ánh giảo hoạt không lừa được ánh mắt Hạ Tưởng, hiện tại Hạ Tưởng rất hiểu Quý Như Lan, thậm chí còn hiểu hơn Quý Trường Hạnh.

- Họa thủy đông di (dẫn lũ về phía đông – ý nói đẩy tai họa về phía người khác)... Rất hình tượng, cũng rất thật, hơn nữa rất có ý nghĩa thực tế, không phải lời đe dọa, ta tin.

Quý Trường Hạnh đứng lên, cất bước đi ra phía ngoài, Quý Như Lan giơ tay muốn đỡ, lại bị ông ta xua tay đẩy ra,

- Cháu đi chuẩn bị cơm trưa đi, hôm nay ông muốn uống vài chén với phó Bí thư Hạ.

Thật ra là không muốn để Quý Như Lan nghe được ông ta nói chuyện với Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng đỡ Quý Trường Hạnh về phía trước, một già một trẻ đi vào trong sân.

Trong sân, hoa tươi đua sắc, cỏ cây tươi tốt, một cảnh tượng phồn thịnh.

- Như Lan... Rất bướng bỉnh, lời của tôi nó cũng không nghe, phó Bí thư Hạ, cậu đừng trách nó, thật ra nó chỉ nghịch ngợm.

Quý Trường Hạnh có lẽ là do bệnh nặng một trận, tâm trạng không tốt, thái độ hoàn toàn khác lần trước gặp mặt,

- Đối với nhân tính thiện ác, nó kém cậu quá xa. Nếu nó có thể phối hợp hành động với cậu, mới là phúc của nhà họ Quý.

Hạ Tưởng không tiện nói gì, Quý Như Lan đâu chỉ nghịch ngợm, cô ta quả thực là xằng bậy, chính là chẳng phân biệt được địch ta, không chỉ thế, còn làm hỏng cả Trương Lực. Trương Lực đi sai đường là kết quả Hạ Tưởng không muốn nhìn thấy nhất.

Có thể nói, nếu bởi vậy mà Trương Lực mất cuộc đời chính trị, toàn bộ là do Quý Như Lan.

- Không dám, tôi sao dám khiến tiểu thư Quý phối hợp với tôi...

Hạ Tưởng khách khí, bên trong còn có ý bất hòa và bất mãn.

Quý Trường Hạnh khoát tay:

- Cậu có ý kiến với Như Lan, tôi có thể hiểu được, tôi cũng rất giận nó. Trước khi cậu tới, tôi đã mắng nó rất nhiều, nó cũng ý thức được sai lầm, đã cam đoan với tôi không xằng bậy nữa, còn nữa, tôi cũng phê bình Trương Lực, bảo Trương Lực đứng vững lập trường, đừng theo Như Lan làm bậy, à, sao Trương Lực không ở đây...

Quý Trường Hạnh phát hiện Trương Lực không có mặt, hơi kỳ quái:

- Rõ ràng bảo Trương Lực xin lỗi cậu, sao nó lại đi đâu rồi?

Hạ Tưởng không nói lời nào, cũng không giải thích hắn vừa quát Trương Lực, tùy gã đi, hiện tại hắn đã hoàn toàn thất vọng với Trương Lực, không hề coi Trương Lực là nhân vật mấu chốt gì nữa, nếu Trương Lực tiếp tục đi theo Quý Như Lan quấy rối, rất xin lỗi, hắn cam đoan không lâu sau Trương Lực sẽ chôn vùi tương lai chính trị.

Quý Trường Hạnh đi mệt, ngồi xuống dưới tàng cây, nói:

- Phó Bí thư Hạ, có một việc tôi muốn nói rõ với cậu, Ngô Hiểu Dương có ý kiến với nhà họ Quý, lòng tôi hiểu được, anh ta chẳng những sẽ ghi hận tôi không cho anh ta vào cửa, còn có thể bởi vì nhà họ Quý có thể thúc anh ta xuống ngựa ở quân ủy mà canh cánh trong lòng, cho nên, nếu Ngô Hiểu Dương liều mạng, cậu là người thứ nhất đứng mũi chịu sào, nhà họ Quý chính là người thứ hai.

- Nói một câu rất không lễ phép, nhà họ Quý hy vọng cậu có thể thủ thắng, bởi vì cậu thắng lợi, sẽ làm Ngô Hiểu Dương không có cơ hội xuống tay với nhà họ Quý. Cũng hy vọng cậu có thể kiên trì đến cuối cùng, cho dù cậu và Ngô Hiểu Dương lưỡng bại câu thương, cũng tốt hơn để Ngô Hiểu Dương toàn thắng. Ít nhất, cậu là một tòa núi cao che ở phía trước nhà họ Quý.

Quý Trường Hạnh nói xong, nhìn về phía Hạ Tưởng.

Lời nói... quả thật hơi khó nghe, nhưng là lời nói thật, Hạ Tưởng cũng có thể hiểu được, chính trị chính là chính trị, sẽ không van xin người khác ban ơn, mà là ích lợi thực tế.

Hạ Tưởng liền gật đầu nói:

- Cho dù vì giữ mạng, tôi cũng phải chiến đấu với Ngô Hiểu Dương tới cùng. Tôi cũng không hy vọng nhà họ Quý có thể giúp tôi một tay, nhưng xin Quý Như Lan đừng làm phức tạp mọi chuyện. Hy vọng ông Quý hiểu được một điều, nếu tôi không ngăn được Ngô Hiểu Dương công kích, tôi cũng có biện pháp đưa tai họa tới chỗ khác...

Hạ Tưởng nói cũng không dễ nghe, tương đương như uy hiếp Quý Trường Hạnh, nếu nhà họ Quý không quản thúc Quý Như Lan, cũng đừng trách hắn mượn lực đẩy lực, đẩy đầu mâu Ngô Hiểu Dương về phía nhà họ Quý.

Quý Trường Hạnh cười ha hả:

- Tốt, nói rất hay, tôi thích nói thẳng với nhau trước. Tôi cam đoan với cậu, nếu Như Lan còn làm bậy, tôi sẽ giao nó cho cậu xử trí.

Hạ Tưởng cũng cười phụ họa:

- Vẫn là thôi đi, tôi cũng không dám làm gì Đại tiểu thư nhà họ Quý.

- Cậu trai trẻ, còn có một việc tôi không hiểu được, không biết cậu có thể giải đáp cho tôi không?

Quý Trường Hạnh tán thưởng từ đáy lòng,

- Rõ ràng cậu đã bị Ngô Hiểu Dương làm cho luống cuống tay chân, nhưng đột nhiên Khang Hiếu mất tích. Khang Hiếu vừa mất tích, liền tranh thủ cho cậu ba ngày quý giá, tôi phải thừa nhận, chiêu thức ấy như nét bút thần, nói cho tôi biết, rốt cuộc Khang Hiếu đi đâu?

- Xin ông Quý cho phép tôi giữ bí mật.

Hạ Tưởng duỗi hai tay ra, làm động tác không có cách nào khác, cười nói,

- Tập kích mới có thể bất ngờ.

Quý Trường Hạnh lắc đầu nói:

- Tôi biết cậu sẽ không tin tưởng tôi, thôi được, tôi cũng không hỏi, đi, đi ăn cơm, xem hôm nay Như Lan chiêu đãi cậu món gì nào.

Hạ Tưởng đến đây, cũng không phải vì ăn cơm, mà là vì quyết định hợp tác hay là đối kháng với nhà họ Quý, tuy nhiên nếu đã đạt thành nhận thức chung với ông cụ họ Quý, cũng không quan tâm Quý Như Lan nghe lệnh hay không, ăn no trước rồi nói sau.

Cũng phải nói, tuy Quý Như Lan thích cố tình gây sự, nhưng tay nghề của cô không tồi, hôm nay đồ ăn nhẹ ngon miệng, làm người ta thèm ăn hơn nhiều, khẩu vị mở rộng, Hạ Tưởng ăn rất nhiều. Hắn chỉ lo ăn đến vui sướng, mà không để ý tới Quý Như Lan thỉnh thoảng nhìn hắn với vẻ u oán và oán hận.

Tạm biệt ông cụ họ Quý, Hạ Tưởng trực tiếp về Tỉnh ủy. Đèn văn phòng sáng rực, Đường Thiên Vân chờ đã lâu.

Không chỉ có Đường Thiên Vân, Lâm Song Bồng, Diệp Thiên Nam, Lâm Khang Tân đều có mặt, đêm nay là kỳ hạn cuối cùng trong vụ Khang Hiếu mất tích, nếu Khang Hiếu không xuất hiện, sáng mai sẽ chính thức báo lên Trung ương, như vậy tình thế sẽ đại biến, những cố gắng lúc trước sẽ hỏng hết!

Lâm Song Bồng vẻ mặt khẩn trương nhìn phía Hạ Tưởng:

- Phó Bí thư Hạ, thế nào rồi? Phó chủ tịch tỉnh Khang mạnh khỏe không?

Lâm Song Bồng cũng không rõ chân tướng vụ Khang Hiếu mất tích, đã qua ba ngày, đương nhiên anh ta lo lắng vạn phần, dù sao anh ta là người phụ trách điều tra vụ Khang Hiếu mất tích.

Hạ Tưởng khẽ gật đầu với Diệp Thiên Nam:

- Thiên Nam, anh tới nói đi...

Diệp Thiên Nam nói:

- Phó chủ tịch tỉnh Khang đang trên đường đến Tỉnh ủy!