Quan Thần

Chương 1946: Ba điều bất ngờ



Không sai, màn kịch hay ho mà người ta đã dày công chuẩn bị cho Hạ Tưởng là, cho dù ngày hôm nay Hạ Tưởng có thừa nhận những lời chỉ trích đối với hắn hay không, cũng không cần biết có thể nắm được Trương Lực, khiến khẩu cung của Trương Lực trở thành lời chứng hữu lực buộc tội Hạ Tưởng hay không, đều phải làm to chuyện. Mượn giới truyền thông để lan truyền chuyện Hạ Tưởng dựa vào tư cách phó Bí thư Tỉnh uỷ Lĩnh Nam để tham gia vào chuyện của quân uỷ.

Giống như một bồn nước bẩn từ trên trời đổ ào xuống, khiến Hạ Tưởng ướt như chuột lột. Không cần biết Hạ Tưởng có trong sạch không, những lời ong tiếng ve bên ngoài dồn dập táp tới, khiến Hạ Tưởng tổn hại thanh danh, lưu lại vết đen khó xoá trong sự nghiệp chính trị của Hạ Tưởng.

Dù không thể một đòn khiến Hạ Tưởng ngã ngựa thất thế, cũng đủ khiến Hạ Tưởng mang tiếng xấu cả đời.

Nếu như mọi việc tiếp tục tiến triển thuận lợi, nắm được Trương Lực, khiến Trương Lực trước mặt mọi người vu khống Hạ Tưởng là người đứng sau điều khiển mọi việc. Hình ảnh Hạ Tưởng trước giới truyền thông bị huỷ hoại, lại nhờ giới truyền thông lan rộng ra ngoài, chứng thực cái tin Hạ Tưởng cấu kết vơi lãnh đạo cấp cao trong quân đội hãm hại trung tướng tư lệnh. Hạ Tưởng còn có tiền đồ và tương lai gì nữa?

Nếu còn, chỉ có thể cảnh tù tội đang chờ hắn phía trước.

Kể cả Tổng Bí thư có lên tiếng bảo vệ cho Hạ Tưởng, hắn cũng không thể nào bước tiếp trên con đường chính trị. Sự nghiệp chính trị tan tành như mây khói, chỉ có thể ngậm ngùi mà lui về sau.

Có thể nói, kế hoạch vu cáo này đã được lên vô cùng chặt chẽ, đầu tiên là khiến Vương Nhâm Cửu giáng đòn phủ đầu, lại mượn tay truyền thông lan tin rộng rãi. Hạ Tưởng thật sự là thủ phạm hay chỉ bị hãm hại không còn quan trọng nữa; Quan trọng là, chỉ cần tạo một sự thật hiển nhiên, trong môi trường chính trị ở trong nước, cũng đủ khiến Hạ Tưởng nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không sao rửa sạch thanh danh. Tiếng xấu ắt không tránh khỏi, mà có muốn tránh cũng không thể nào tránh được!

Toàn bộ kế hoạch không phải không có kẽ hở, nhưng đối với người đứng phía sau điều khiển, thực sự cũng có thể coi là hoàn hảo, nhưng vẫn có ba điều y không thể ngờ tới!

Một là không ngờ được ngoài lão Cổ, cả lão Quý và lão Trịnh cũng có mặt tại Quân uỷ. Hai người lão Quý và lão Trịnh đã lâu không can dự vào chuyện đời nay đích thân đến Quân uỷ, ý nghĩa quả thật không nhỏ.

Hai là không ngờ Hạ Tưởng lại thông minh đến như vậy, lại đoán ra ý đồ y muốn mượn tay truyền thông để lan rộng sự thật bịa đặt; Thật ra y đã đánh giá thấp trí tuệ Hạ Tưởng rồi, bề ngoài Hạ Tưởng lưu lại Bắc Kinh vài ngày, kì thực Hạ Tưởng cùng lúc với việc sắp xếp bố cục ở bên ngoài, cũng đang âm thầm nghiên cứu cách thức của thủ phạm. Hạ hoàn toàn nắm rõ trong lòng bàn tay kế hoạch tiêu tốn kinh phí dành cho truyền thông của y. Đồng thời Hạ Tưởng còn chủ động đề cập đến vấn đề phải làm sáng tỏ mọi chuyện trước sự giám sát của truyền thông.

Lẽ nào Hạ Tưởng đã nắm chắc phần thắng?

Ba là y không ngờ rằng ngoài Hạ Tưởng, lão Cổ, lão Quý và lão Trịnh, còn có Quan Viễn Khúc cũng lặng lẽ đến Quân uỷ, triệu tập bí mật một cuộc họp lãnh đạo cao cấp để tuyên bố một quyết định trọng đại!

Người đứng phía sau thực sự quá tự đắc vào tài tính toán của mình, lại cậy việc y trải đời hơn Hạ Tưởng những mấy chục năm. Y chắc mẩm mình đã có thể hại Hạ Tưởng không ngóc đầu lên được. Nhưng rốt cuộc y vẫn không nghiên cứu kĩ Hạ Tưởng, cũng không có cách nào hại được Hạ Tưởng. Bởi những thế lực bí mật đứng sau Hạ Tưởng rất nhiều. Đừng nói là y, ngay cả người thân cận với Hạ Tưởng nhất cũng không thể biết mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng rộng như thế nào. Nếu như để người đứng phía sau biết được y không chỉ có ba điều không ngờ tới, mà còn bốn, năm… rất nhiều điều không ngờ tới nữa, thì có lẽ y sẽ hối hận về hành động đã làm ngày hôm nay.

Tại hội nghị bí mật của Quan Viễn Khúc triệu tập ở Quân ủy, dưới đề nghị của Hạ Tưởng, rốt cuộc cũng đem mọi chuyện phơi bày trước ánh sáng, rồi đặt bút tính toán mọi món nợ nần. Cùng lúc ấy, Liên Nhược Hạm – người mới về nước ngày hôm qua, chưa kịp nghỉ ngơi phút nào đã phải triệu tập các lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn, tham dự cuộc họp bí mật về các mục tiêu chính của ngành công nghiệp thực phẩm trong nước.

Tham dự hội nghị không chỉ có Lý Thấm và Hạ Tưởng – những thành viên trong tổ chức kinh tế, mà còn có sự hiện diện của giới chuyên môn tài chính mà Liên Nhược Hạm mời từ nước ngoài về. Trong đó có cả những ông trùm tài chính từng một thời đứng sau thao túng, làm mưa làm gió trên thị trường tài chính Đông Nam Á.

Cơn bão tài chính sắp sửa nổi lên ngay lúc trận quyết chiến cuối cùng giữa Hạ Tưởng và người đứng phía sau diễn ra.

Đương nhiên, cũng có những biến cố Hạ Tưởng không hề ngờ tới.

Điều đầu tiên Hạ Tưởng không ngờ đến là, ngày hôm nay, điện não đồ của Quý Như Lan rất tốt, có dấu hiệu bệnh nhân sắp thức tỉnh, hoặc ít nhất cũng đã có ý thức. Lại có lẽ là nhờ sự khôn ngoan lanh lợi, đồng thời với việc Quý Như Lan có dấu hiệu thức tỉnh, Trương Lực tận hết sức mình, dùng hào quang cuối cùng của cuộc đời, soạn ra một khúc nhạc bi tráng!

Trương Lực dùng sinh mạng vẽ ra hào quang cuối cùng, là điều thứ hai mà Hạ Tưởng không ngờ tới. Vì hôm nay, Hạ Tưởng còn định dùng hết sức đi giải vây cho Trương Lực,hoặc ít nhất cũng phải bảo vệ tính mạng cho cậu ta.

Hạ Tưởng cho rằng, cho dù phía Quân đội dùng hình phạt nghiêm khắc với Trương Lực, nhưng bây giờ phía cảnh sát địa phương không dễ dàng sử dụng mức án cao. Nhưng phía Quân đội cũng thiếu mất việc giám sát, những bí mật ẩn bên trong cũng không thể làm được đến mức rõ ràng như mong muốn được.Suy cho cùng, Trương Lực cũng không phải tầng lớp bình thường. Y từng là Thư kí của Chủ tịch tỉnh, giờ là công chức trong Tỉnh uỷ, là Đảng viên.

Tuy nhiên Hạ Tưởng đã quá coi thường sự điên rồ của đối phương vì muốn dồn hắn vào chỗ chết, vì muốn từ trên người Trương Lực mở ra cánh cửa đột phát, ngay lúc Hạ Tưởng đang trực tiếp so chiêu với Vương Nhâm Cửu, Trương Lực đang phải chịu đựng thống khổ vô cùng.

Nếu bây giờ Hạ Tưởng nhìn thấy Trương Lực, nhất định sẽ không thể nhận ra cậu ta là ai. Toàn thân Trương Lực là những vết thương chồng chất lên nhau, khuôn mặt đầy máu tươi, một con mắt gần như bị đánh mù, hàm răng bị đánh gãy mấy cái, một nửa bên mặt sưng phù lên, vô cùng thê thảm.

Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ Trương Lực phải nếm chịu cay đắng khổ cực như vậy, nhưng dưới sự nghiêm hình tra tấn, không ngờ vẫn giữ vững được sự ngoan cường, không chút chịu khuất phục, thậm chí còn cười nhạo đối phương:

- Muốn bắt tôi nói xấu Phó Bí thư Hạ? Nằm mơ! Các anh chính là lũ nhát gan hèn hạ, chính là một lũ rác rưởi, lũ xấu xa, bọn tạp nham! Quốc gia nuôi mấy người, là để mấy người bảo vệ quốc gia, thế nhưng các anh đã làm được gì cho quốc gia? Tất cả đều là một lũ ăn hại.

Sự gào thét của Trương Lực đổi lại chính là sự tra tấn càng thêm mãnh liệt không ngừng nghỉ lên da thịt.

- Trương Lực, cậu cần gì phải cứng rắn chống đỡ, rồi chuộc khổ vào thân như vậy? Hạ Tưởng cũng sẽ không hiểu được tình cảm của cậu. Chỉ cần cậu vu khống Hạ Tưởng, cam đoan mọi chuyện sẽ trôi qua. Cho dù chết, cũng sẽ được chết một cách vui vẻ, thế nào? Suy nghĩ kỹ đi…

- Phì…

Một ngụm nước bọt lẫn theo máu phun ở trên mặt đối phương, Trương Lực cười gằn:

- Mẹ, mày thả rắm thối như chó! Phó Bí thư Hạ là người trong sạch, muốn tao vu khống anh ấy, thì tao chính là kẻ đi vu cáo hãm hại người tốt. Các anh muốn đổi trắng thay đen, tạo ra án oan, đừng mong có thể tự do tự tại, còn sống, thì là đoạn tử tuyệt tôn. Chết đi, tiếng xấu muôn đời.

Đối phương thẹn quá hóa giận, lại một trận quyền đấm cước đá trút lên người Trương Lực, mắt thấy Trương Lực nghiêng ngả, sắp không trụ được nữa rồi.

Đối phương dừng tay, có chút lo lắng nhìn về phía cấp trên báo cáo:

- Trương Lực này rất cứng đầu, làm thế nào cũng không nhận tội.

- Mộc Phong thì thế nào?

- Còn chưa ra tay với Mộc Phong.

- Ra tay mạnh thêm chút nữa, phải tranh thủ bắt Trương Lực nhận tội, bây giờ là cơ hội khó có được, nếu không khi Hạ Tưởng rời khỏi Quân ủy rồi, muốn mời hắn đến thêm lần nữa, thì sẽ rất khó khăn.

- Vâng.

Vừa quay đầu lại, đã thấy Trương Lực nhấc mình cùng với chiếc ghế bị trói lên, hai chân cũng bị buộc chắc chắn, cậu ta dùng hết khí lực toàn thân nhảy về phía trước, cậu ta cũng đã sớm tính kế để đạt được khoảng cách tốt nhất, toàn bộ thân mình bay lên trên không, đập vỡ cửa sổ, bay ra khỏi phòng.

Trong những giây phút ngắn ngủi cuối cùng của cuộc đời, trên mặt Trương Lực hiện lên một nụ cười mãn nguyện, trong lòng hiện lên hai ý niệm, Như Lan, kiếp này vô duyên, kiếp sau gặp lại.

Phó Bí thư Hạ, trước đây tôi đã làm sai rất nhiều chuyện, phụ sự kỳ vọng của anh, hy vọng cái chết của tôi sẽ tạo một cơ hội cho anh chuyển bại thành thắng!

Địa điểm thẩm vấn Trương Lực ở tầng năm, tầng năm, cao mười mấy mét, dưới sức hút của trọng lực, nháy mắt liền rơi xuống đất.

Một tiếng vang nặng nề qua đi, sinh mạng tuổi trẻ của Trương Lực cứ như vậy mà tiêu tan. Trương Lực chết đi, chỉ còn lại một con mắt còn nguyên phẫn nộ mở lớn, miệng cũng há to ra, dường như đang im lặng đấu tranh với bầu trời ở phía trước.

Trương Lực chết rất có ý nghĩa, trong nháy mắt cậu ta rơi xuống đất, đúng lúc ô tô của Quan Viễn Khúc vừa mới dừng lại. Quan Viễn Khúc vừa mới xuống xe đã bị tiếng động ở xa xa kinh động, xoay người nhìn lại, không khỏi sợ ngây người.

Kinh ngạc đến ngây người qua đi, trên mặt hiện lên sự tức giận khó có thể áp chế.

Ngay lập tức có người tiến đến vây quanh thi thể của Trương Lực định mang đi, dự định che dấu chân tướng. Quan Viễn Khúc khẽ gật đầu với người tùy tùng ở bên cạnh, người tùy tùng nhanh chóng đi đến bên cạnh thi thể của Trương Lực, chụp ảnh, hỏi han một hồi, đại khái hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

Đã không còn có khả năng che giấu được sự việc, một tiếng động lớn đã kinh động đến rất nhiều người, hơn nữa ở bên trong Quân ủy cũng không thiếu người của Tổng bí thư, đã có người nhanh chóng đến báo cáo với Tổng bí thư.

Cũng đã có người nhanh chóng báo cáo tin tức với Thủ tướng. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Nửa giờ sau, ở phía xa Dương Thành, Mễ Kỷ Hỏa cũng đã lên máy bay bay đến Bắc Kinh.

Mà Quý Như Lan ở trong bệnh viện Dương Thành vẫn đang hôn mê bất tỉnh, đường sóng điện tâm đồ đột nhiên nhấp nhô…

Hạ Tưởng khí thế hùng hổ nhìn thẳng vào hai mắt Vương Nhâm Cửu, lại ép hỏi một câu:

- Chủ nhiệm Vương, anh…Có dám hay không?

Vương Nhâm Cửu chưa từng bị người nào thúc ép như vậy, dưới sự bức bách vênh váo hung hăng của Hạ Tưởng, bỗng phát tác lên:

- Có cái gì mà không dám chứ? Phó Bí thư Hạ, hy vọng anh không hối hận.

Hạ Tưởng trong nháy mắt lại trở lại vẻ mặt thong dong bình tĩnh:

- Tôi một khi đã làm chuyện gì tuyệt không hối hận, đổi lại là anh kia, Chủ nhiệm Vương, anh nhất định phải nghĩ cho kỹ hậu quả nếu đáp ứng đề nghị của tôi.

Kế khích tướng của Hạ Tưởng đã đem lại hiệu quả, nếu chỉ là một mình Hạ Tưởng, có lẽ Vương Nhâm Cửu còn có thể bình tĩnh ứng đối, nhưng đối mặt với nụ cười đầy thâm ý của lão Cổ, lão Quý, lão Trịnh, y không thể khống chế được, lập tức đáp ứng Hạ Tưởng:

- Được, tôi đồng ý với yêu cầu của Phó Bí thư Hạ.

Vài phút sau, trong phòng họp xuất hiện thêm nhân viên của một số phương tiện truyền thông, nói là nhân viên, kỳ thực đều là phóng viên tài liệu tham khảo nội bộ cao nhất ở trong nước. Người đến tuy rằng không nhiều lắm, chỉ có bốn năm người, nhưng trong lòng Hạ Tưởng biết rõ, làm phóng viên tài liệu tham khảo nội bộ có lực ảnh hưởng lớn nhất ở trong nước, bài viết của mấy người này có thể trực tiếp trình lên Bộ chính trị Trung Ương, Ủy viên Quốc hội và lãnh đạo tối cao.

Bài viết tham khảo tài liệu nội bộ không công bố ra bên ngoài, nhưng lực sát thương so với chính thức đăng báo còn mạnh hơn. Nếu làm cho bọn họ trăm miệng một lời khẳng định người nào là thủ phạm, thì kẻ đó nhất định chạy trời không khỏi nắng.

Cuộc chiến này, hai kẻ mạnh gặp nhau, tất có một bên bị thương.

Sau khi mấy người phóng viên tham khảo tài liệu nội bộ với vẻ mặt trang nghiêm ngồi xuống, Vương Nhâm Cửu còn chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên có một người vội vã đi vào, cúi đầu nói nhỏ vào trong tai Vương Nhâm Cửu câu gì đó. Vương Nhâm Cửu vốn đang ngồi nghiêm chỉnh lập tức kinh hãi thất sắc, hơi đứng lên, đầu tiên là vẻ mặt hồ nghi mà liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, thất thanh hỏi:

- Đến đã lâu chưa?

Xảy ra chuyện gì? Lão Cổ, lão Quý và lão Trịnh ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng khó hiểu, chẳng lẽ Hạ Tưởng ngoài bọn họ ra, còn mượn ngọn gió nào khác?