Quan Thần

Chương 1957: Thắng ngay trong trận đầu



Theo cấp bậc, Lâm Song Bồng và Hạ Tưởng cùng cấp. Ông cụ nhà họ Quý nói để Lâm Song Bồng ở bên cạnh Hạ Tưởng học hỏi là lời nói khiêm tốn, Ủy viên tỉnh ủy, Bí thư thành ủy Dương Thành không thể vây quanh Phó bí thư tỉnh ủy. Dù sao phía trên còn có Chủ tịch tỉnh và Bí thư tỉnh ủy.

Nhưng theo thứ tự mà nói thì Lâm Song Bồng so với Hạ Tưởng thực tế còn kém xa. Với lý lịch của Lâm Song Bồng hiện giờ muốn ngồi đến vị trí Phó bí thư tỉnh ủy nhanh thì ba năm, chậm thì sáu bảy năm.

Nhưng dù thế nào Lâm Song Bồng cũng là Bí thư thành ủy Dương Thành. Như ông cụ nhà họ Quý nói, giống như là giáng chức anh ta để đi theo Hạ Tưởng, cũng không đúng quy củ, tin tưởng Lâm Song Bồng cũng sẽ không tự hạ thân phận.

Hạ Tưởng liền cho rằng, ông cụ nhà họ Quý chẳng qua là mượn cớ để nói chuyện của mình. Lấy Lâm Song Bồng làm lý do để nói chuyện. Chẳng qua là để Lâm Song Bồng trở thành cầu nối bất cứ lúc nào giữa nhà họ Quý và hắn.

Không ngờ, ông cụ nhà họ Quý hôm nay mời hắn đích thân đến trước hoa mai. Tất cả tiền vốn bỏ ra không chỉ là hỗ trợ Tào Vĩnh Quốc vào Mặt trận Tổ quốc mà còn chủ động đề xuất muốn thúc đẩy Trần Phong vào Hội đồng nhận dân, ngụ ý chính là cũng muốn giúp Trần Phong giải quyết công tác đãi ngộ sau này.

Nhà họ Quý và Trần Phong không xuất hiện cùng lúc, thậm chí có thể nói nếu không phải là vì hắn thì ngay cả Trần Phong là ai nhà họ Quý cũng sẽ không để ý. Hạ Tưởng không thể không cảm kích thịnh tình của ông cụ nhà họ Quý rồi.

Ông cụ nhà họ Quý quả thật không tầm thường, không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì chính là thiên đại hậu lễ.

Hạ Tưởng vẫn là đã đánh giá thấp khả năng của ông cụ nhà họ Quý. Ông cụ nhà họ Quý hôm nay đưa ra thành ý, so với những gì hắn tưởng tượng còn nặng gấp bội lần.

- Có lẽ Phó Bí thư Hạ cảm thấy để Song Bồng ở bên cạnh mình là hạ thấp thân phận của Song Bồng, kỳ thực không phải, là Phó Bí thư Hạ đã đánh giá thấp thân phận của mình. Tôi và lão Cổ lúc ở Bắc Kinh đã đi đến nhất trí, nhân lúc mấy lão già chúng tôi còn sống, còn nói được, thừa cơ Tào Vĩnh Quốc thoái vị, muốn đưa cậu lên cấp Bộ trưởng để cậu trở thành Bộ trưởng trẻ tuối nhất từ trước đến nay.

Nếu nói ông cụ nhà họ Quý giúp đỡ Tào Vĩnh Quốc vào Mặt trận Tổ quốc, xem như trả lại Hạ Tưởng một ân tình. Lại ra sức ủng hộ Trần Phong vào Hội đồng nhân dân như vậy chính là làm thêm một phần ân tình. Nhưng ông cụ nhà họ Quý dùng thế lực nhà họ Quý, toàn lực tiến cử hắn vào chức Bộ trưởng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hạ Tưởng.

Không chỉ là một món quà giá trị còn là ân tình gần như không thể trả được.

Hạ Tưởng liền nói:

- Việc này …

Quý Trường Hạnh giơ tay ngăn Hạ Tưởng lại:

- Bí thư Hạ không cần nói nhiều, tôi đã quyết định rồi. Tào Vĩnh Quốc nói trước nói sau là người có đạo đức tốt nên chiếu cố cậu từng bước vào chức Bộ trưởng. Nhưng vì vấn đề tuổi tác của cậu, ý kiến phản đối nhất định không ít, tôi và lão Cổ thêm lão Trịnh thay cậu làm công tác đả thông những người lớn tuổi, khó khăn còn lại tin tưởng là nhà họ Ngô ra mặt thì có thể giải quyết công bằng. Nhưng bản thân cậu cũng phải nói vài lời với Tổng Bí thư, Thủ tướng, các bên cùng bỏ sức, việc lớn có thể thành.

Lúc Hạ Tưởng sắp chạm đến cánh cửa của Bộ trưởng không có bao nhiêu ý kích động. Trong lòng ngược lại có chút nặng nề, không phải vì nhạc phụ thoái vị trước cũng không phải là vì lực lượng các bên tích cực thúc đẩy mà là vì sự thẳng thắn thành khẩn của ông cụ nhà họ Quý.

Tính cách của ông cụ nhà họ Quý và lão Cổ có chỗ tương tự. Nói chuyện thẳng thắn dường như không có sự kín đáo của nhân vật chính trị phải có. Nhưng hoàn toàn bởi vậy mới khiến Hạ Tưởng cảm nhận được thành ý trong lời nói của ông cụ nhà họ Quý. Với tuổi tác và tiếng tăm của ông cụ nhà họ Quý có thể thẳng thắn thành khẩn đối đãi với hắn như thế quả là không dễ.

Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng biết rõ dụng tâm sâu xa phía sau hành động này của ông cụ nhà họ Quý. Nhà họ Quý cũng đặt cược ở trên người hắn, hy vọng một ngày kia sự nổi lên của hắn mà được ân huệ. Mặc dù nói nhà họ Quý hay nhà họ Hứa vẫn có địch ý với bốn họ Ngô, Mai, Khâu, Phó nhưng nhà họ Quý quan hệ tâm đầu hợp ý với lão Cổ, cũng là nguyên nhân đầu tiên khiến nhà họ Quý xem trọng hắn.

Nhưng cuối cùng thúc đẩy nhà họ Quý gia tăng lợi thế với hắn. Chỉ sợ sau lưng còn có Quý Như Lan thúc đẩy. Không thể không nói, Quý Như Lan đối với ông cụ nhà họ Quý có sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đồ ăn thịnh soạn nhưng thời gian ăn không dài. Trên bàn tiệc ông cụ nhà họ Quý chỉ thuận miệng nhắc đến phong thổ của Lĩnh Nam, nói tới khí hậu và du lịch Mai Hoa, dường như đề tài quan trọng vừa nãy đề cập đã hoàn toàn gạt sang một bên.

Ông cụ nhà họ Quý đã không nhắc đến thì Hạ Tưởng sẽ không chủ động đề cập. Nói một cách công bằng, thiết lập mối quan hệ hợp tác mật thiết với nhà họ Quý cũng thích hợp với kế sách lâu dài của hắn. Nhưng ở sau lưng cũng có tai họa ngầm – lão Cổ nhất định không có ý kiến, còn ông cụ nhà họ Ngô sẽ có bất mãn hãy không?

Quý Như Lan không xuống lầu ăn cơm. Cô nói không muốn gặp hắn. Với tính khí của cô, nói được thì làm được. Trong thời gian ngắn, hắn và cô có lẽ chỉ có thể duy trì một loại trạng thái như gần như xa.

Ông cụ nhà họ Quý bảo người pha trà, nói:

- Phó Bí thư Hạ nếu không chê, đêm nay xin mời ở lại. Trên lầu có phòng dành cho khách.

Hạ Tưởng im lặng. Hắn còn có điều muốn nói với ông cụ nhà họ Quý, nhận sự ủy thác của Thủ tướng, nhất thiết phải nghe được lời hứa của ông cụ nhà họ Quý.

- Ông Quý, trước khi rời Bắc Kinh. Tôi và đồng chí Diệp Thiên Nam cùng tiếp một vị thủ trưởng. Vị thủ trưởng này ủy thác cho tôi gửi lời hỏi thăm ông Quý, còn bảo tôi thỉnh giáo ông Quý một vấn đề.

Hạ Tưởng nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, trong phòng khách sáng rộng nhà họ Quý, nói chuyện với Quý Trường Hạnh.

Dù Quý Như Lan không có ở đó. Dường như thiếu một chút sắc xuân. Nhưng trong phòng khách vẫn phảng phất mùi hương hoa giống như Quý Như Lan đang ở khắp nơi vậy.

Cố ý nhắc tới Diệp Thiên Nam. Quan hệ của Diệp Thiên Nam với vị thủ trưởng đó rất mật thiết, tin rằng với trí tuệ của ông cụ nhà họ Quý sẽ hiểu ngay.

Quý Trường Hạnh khẽ gật đầu:

- Thỉnh giáo tôi một vấn đề? Ha ha, hiện giờ tôi không để ý chuyện bên ngoài, quốc gia đại sự cũng được, Lĩnh Nam đại sự cũng được đều không quan tâm nữa.

Ông cụ nhà họ Quý phê bình kín đáo Thủ tướng. Hạ Tưởng cũng có thể hiểu được. Với tư cách là nhân vật đại diện của thế lực gia tộc truyền thống, quyết định lập trường của ông cụ nhà họ Quý, ông có thành kiến với chủ trương cải cách của Thủ tướng, tin rằng trong Bắc Kinh lấy lão Trịnh làm đại biểu cho thế lực gia tộc truyền thống thì cũng có phần bất mãn với Thủ tướng.

Thậm chí bốn đại gia tộc cũng nhiều lần giương mũi nhọn đối lập với Thủ tướng. Suy cho cùng chủ trương cải cách của Thủ tướng đánh vào lợi ích của các thế lực gia tộc.

Nhưng nói đi nói lại, tình hình trong nước hiện tại mà nói, phải tiến hành cải cách. Không cải cách thì lợi ích của các thế lực gia tộc cũng không chắc là có thể được đảm bảo. Vấn đề không phải ở chỗ thay đổi hay không, mà là ở chỗ cách thức thay đổi và cường độ thay đổi hoặc nói, thực hiện cải cách dưới tiền đề đạt được sự hài lòng của các bên thì giới hạn lớn nhất thế nào.

Quả thực Quý Trường Hạnh sở dĩ đặt cược trên người Hạ Tưởng cũng là vì ông ta nhìn thấy được Hạ Tưởng không những được Thủ tướng coi trọng, không những có quan hệ tốt với Quan Viễn Khúc, cơ bản người vẫn là nhân vật trung tâm của thế lực gia tộc. Duy nhất điều này, trong nước không một ai có thể làm được, chính là kỳ tích. Lại thêm gần đây quan hệ giữa Hạ Tưởng và Thủ tướng dần dần được hâm nóng. Có thể nói trước mắt trong lực lượng hậu bị mà thế lực gia tộc bồi dưỡng không có ai có thể sánh với Hạ Tưởng, có thể đồng thời đạt được sự tán thành của ba thế lực lớn trong nước!

Hạ Tưởng nói lời từ chối với ông cụ nhà họ Quý, cười ha ha:

- Ông cụ nhà họ Quý, Thủ tướng cũng là thật lòng, hơn nữa việc thỉnh giáo không phải là việc quốc gia đại sự cũng không phải là đại sự Lĩnh Nam mà là vấn đề đường lối.

Câu nói lập tức làm cho ông cụ nhà họ Quý hứng thú. Ông ta ô một tiếng:

- Cậu đã đích thân đề xuất ra, dù thế nào tôi cũng phải nghe xem sao.

Ngụ ý là nói để thể diện cho Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng liền nói:

- Nếu có người muốn nhắc lại Văn Bình, loại bỏ cách làm việc cũ, muốn giang sơn cả nước phát triển, ông thấy vấn đề này thế nào?

Nhà họ Quý và nhà họ Trịnh với tư cách là gia tộc mới nổi lên sau Văn Bình. Trong Văn Cách bị hãm hại, đối với những thói cũ còn sót lại của Văn Cách tự nhiên căm thù đến tận xương tủy. Hạ Tưởng vừa nhắc tới, ông cụ nhà họ Quý lập tức nhíu mày nói:

- Kiên quyết đả kích, không thể nương tay.

- Vấn đề Thủ trưởng muốn thỉnh giáo ông Quý là, nếu như Trung ương kiên trì đả kích những thói cũ còn sót lại của Văn Cách, ông Quý, ông Trịnh còn có hậu nhân của thế hệ trước, có bằng lòng bỏ sức vì Trung ương hiến kế không?

Bỏ sức hiến kế là nói hàm súc. Cái mà Trung ương cần là thái độ và sự ủng hộ.

Ông cụ nhà họ Quý đã hiểu rồi. Hạ Tưởng nhất định là đã nhận ủy thác của Thủ Tướng. Trước khi Trung ương ra tay, muốn có được sự đồng tình của các thế lực gia tộc truyền thống. Nếu như ông ta gật đầu, tin rằng ông cụ nhà họ Trịnh cũng sẽ gật đầu, tiếp sau đó, các thế lực gia tộc truyền thống của Bắc Kinh càng dễ dàng ủng hộ quyết định của Trung ương.

Chuyện quan trọng nếu trưng cầu sự đồng tình của các thế lực gia tộc truyền thống trước, như vậy đã nói nói rõ người Trung ương muốn là cách mạng đời thứ hai.

Ông cụ nhà họ Quý nhìn đầy thâm ý, liếc nhìn Hạ Tưởng:

- Bí thư Hạ, lập trường của cậu luôn khiến người ta khó suy xét …

Hạ Tưởng cũng cười đầy thâm ý:

- Ông Quý nói đùa rồi. tôi từ đầu đến cuối vẫn là tôi, một mình tôi nói không được. Nếu phải nói tôi có lập trường chính trị gì, thì lập trường của tôi chính là phàm là quyết định có lợi cho nước, cho dân tôi đều ủng hộ. Phàm là quyết định chỉ vì lợi ích bản thân và danh tiếng, tôi đều phản đối.

Ông cụ nhà họ Quý nghiêm mặt nhìn Hạ Tưởng một lúc lâu, đột nhiên lắc đầu mỉm cười:

- Cậu đồng ý để Lâm Song Bồng ở bên cạnh cậu thì tôi sẽ ủng hộ quyết định của Trung ương.

Hạ Tưởng vốn cho rằng ông cụ nhà họ Quý sẽ lại đề ra điều kiện khác hoặc là sẽ vì tâm trạng buồn phiền mà từ chối hắn. Không ngờ lại do một câu nói đùa mà đồng ý, nằm ngoài dự liệu của hắn, khiến hắn vô cùng vui mừng.

Trong lòng lại càng thêm khâm phục tài trí của Thủ tướng. Thủ tướng bất luận để ai truyền lời đều không bằng để hắn ra mặt càng có thể thắng ngay trong trận đầu. Quả nhiên, Thủ tướng hiểu rõ hắn. Không, phải nói là Thủ tướng đối với mối quan hệ giữa hắn và nhà họ Quý và mạng lưới quan hệ rộng lớn phía sau hắn, có cái nhìn vô cùng thấu đáo.

Ngày hôm sau, khi ánh mặt trời đi qua đường chân trời, Hạ Tưởng đã bước trên hành trình trở về Dương Thành. Từ đầu đến cuối, Hạ Tưởng vẫn thật sự không chính diện gặp được Quý Như Lan.

Chỉ có điều Hạ Tưởng không biết là sau khi xe của hắn khởi động, trong phòng tầng hai, Quý Như Lan đứng ở cửa số, mặt đẫm nước mắt. Người con gái cao quý, tự do phóng khoáng một khi đã yêu một người thì sẽ yêu cuồng nhiệt.

Hạ Tưởng càng đi càng nhanh, không biết Bắc Kinh lúc này đã xảy ra điều bất ngờ không lớn không nhỏ.

Không lớn bởi vì không phải sự kiện chính trị. Không nhỏ là bởi vì diễn biến cuối cùng của sự việc vẫn liên quan đến chính trị và dẫn tới không ít phong ba.

Có phong ba không sợ. Nhưng nếu phong ba ảnh hưởng đến việc lên chức của Hạ Tưởng thì cũng thành đại sự rồi.