Quan Thần

Chương 1991: Điểm tựa dần hiện



Nếu y biết rõ thủ đoạn của Hạ Tưởng, sẽ hiểu hôm nay Hạ Tưởng tiện dịp đáp lại lời mời của y, mà Dương Nhâm Hải đến sớm không bằng khéo léo mà hiện thân, trên thực tế là một cục trong cục.

Mã Dục nhạy bén ý thức được Dương Nhâm Hải trùng hợp lộ diện, lại không hề khách khí mà đề xuất Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy muốn ăn ké, đừng nói muốn ăn ké, bao nhiêu người muốn mời cũng mời không được ông ấy, cũng không phải là thể diện y đủ lớn, cũng không phải Dương Nhâm Hải cố ý đến gần y, mà là Dương Nhâm Hải đã xác định rõ mục đích chính trị.

Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh và Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy trong lúc đó nếu nói có công việc gì xuất hiện cùng lúc, chỉ có thể là vấn đề bổ nhiệm nhân sự. Gần đây cũng không có thay đổi nhân sự trọng đại, nếu đẩy về phía trước còn có thay đổi gì bình thường hay bất thường, Mã Dục cũng tạm thời nghĩ không ra.

Nhưng Mã Dục chính là Mã Dục, không hổ là tổng quản của chính phủ, trong nháy mắt liền nghĩ tới một nhân vật quan trọng là Trần Diễm.

Không tồi, đúng là lúc trước trên mạng ồn ào huyên náo vụ Trần Diễm lĩnh tiền lương không đi làm.

Trần Diễm từng là nhân viên công tác văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, từ văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh điều đến khu Đào Hoa thành phố Tấn Dương làm Trưởng phòng, sau đó từ Trưởng phòng từng bước một thăng chức lên làm Phó chủ tịch quận.

Đúng là sau khi Trần Diễm được tuyển làm Phó chủ tịch quận, cô chưa từng đi làm một ngày, mang chức vụ Phó chủ tịch quận, lại xuống làm kinh doanh, chu toàn trong quan trường và thương trường, như cá gặp nước, mấy năm thời gian liền có được tài sản mấy tỉ, hơn nữa có được tiếng tăm ở Tấn Dương, nhưng cụ thể cô làm kinh doanh gì, lại không ai hiểu rõ.

Đại gia ở tỉnh Tây không phải chủ mỏ than thì chính là Chủ sắt thép, trên thế giới người trong bảng xếp hạng phú hào toàn là người chơi than đá hoặc chơi sắt thép, Trần Diễm có thể chiếm giữ một vị trí nhỏ trong đó mà không tranh giành quyền lợi than đá và sắt thép, liền có vẻ khác thường, rất sạch sẽ, cũng thực làm người ta khó hiểu.

Điều khiến người ta khó có thể lý giải chính là với tài sản hiện tại của Trần Diễm, cần gì phải để ý một chức vụ?

Nhưng cô lại chính là người bên ngoài tách khỏi quan trường, tâm lại gắn bó với quan trường, từ vị trí của Phó chủ tịch quận còn điều tới Mặt trận Tổ chức đảm nhiệm chức phó chủ tịch.

Lẽ ra Trần Diễm bình thường giao lưu giữa quan trường và thương trường đều như cá gặp nước, cũng có khối người, đều không phải là một quy định, nhưng nếu liên tưởng đến Trần Diễm trẻ tuổi xinh đẹp, nội dung ý nghĩa sâu xa trong đó thì hơi nhiều.

Trần Diễm là phụ nữ đã có chồng, năm nay 36 tuổi.

Rất khéo léo, và bằng tuổi Hạ Tưởng nhưng chồng của cô quanh năm ở nước ngoài. Cũng không về nước, giống như là chỉ có danh nghĩa vợ chồng.

Một cuộc hôn nhân mà người chồng lại không ở bên người vợ xinh đẹp, lại không có con, vừa ở trong quan trường có năng lực hô mưa gọi gió, vừa ở trên thương trường đọ sức quyết liệt, dùng kỳ nữ miêu tả cô cũng không quá đáng.

Nhưng Trần Diễm không chỉ có chỗ hơn người này, khiến cho người ta nói chuyện say sưa chính là mối quan hệ mật thiết giữa cô và quan lớn Tỉnh ủy

Khách sạn quốc tế Tấn Dương là một trong những khách sạn xa hoa nhất Tấn Dương, cũng là khách sạn cao cấp, lấy danh nghĩa của văn phòng Ủy ban nhân dân mời Chủ tịch tỉnh ăn cơm, sắp xếp mọi thứ ở khách sạn Tấn Dương là thích hợp nhất.

Hạ Tưởng ngồi ở vị trí chủ tiệc. Dương Nhâm Hải ngồi ở bên trái, Mã Dục ngồi bên phải, Đường Thiên Vân rất khiêm tốn, hiền hòa mà ngồi cùng một chỗ với đám người văn phòng Ủy ban nhân dân. Mã Dục vốn muốn nhún nhường Đường Thiên Vân ngồi ở bên phải, Đường Thiên Vân khăng khăng không chịu, Mã Dục cũng vốn không miễn cưỡng.

Hạ Tưởng nâng chén:

- Sau này công việc trong bộ máy chính phủ, còn cần các đồng chí giúp đỡ nhiều hơn. Tôi kính các đồng chí một ly.

Chủ tịch tỉnh kính rượu, cũng cung kính mà khẩn thiết bưng chén rượu lên, thấy Chủ tịch tỉnh uống một hơi cạn sạch, đều cảm giác được lòng thành của Chủ tịch tỉnh, không khỏi trong lòng thoải mái, cũng đều dễ chịu mà cạn ly.

Hạ Tưởng ngay sau đó lại bưng lên hai chén rượu:

- Trung ương cắt cử tôi đến công tác ở Tỉnh Tây, tôi xin nói một câu trong tâm can của tôi với các vị, không sợ tôi nghiêm mà lo ngại tôi liêm, dân không phục uy của tôi mà phục công của tôi, các vị nếu có thể hết sức trung thành với cương vị, chính là sự ủng hộ lớn nhất cho công tác của tôi.

Chén rượu thứ ba, Hạ Tưởng còn nói:

- Tôi là người ở tỉnh Yến, tỉnh Tây với tôi mà nói không khác gì quê hương, tôi sẽ hiến dâng tất cả nhiệt huyết để xây dựng tỉnh Tây, vì tương lai tốt đẹp hơn của tỉnh Tây, xin theo tôi cùng nhau quyết chí tiến lên! Tiến lên con đường phía trước, nếu có người ngăn cản bước chân chuyển hình nguồn tài nguyên ở tỉnh Tây, rất xin lỗi, ba chén rượu hôm nay xem như rượu tuyệt giao. Nếu ai không ham đại công, toàn tâm toàn ý vì sự phát triển của tỉnh Tây mà hiến dâng tài trí thông minh, như vậy ba chén rượu hôm nay, chính là rượu kết giao.

Hạ Tưởng phát biểu một loạt, tuy rằng không phải tại hội nghị thường vụ chính quyền nói chuyện ngay trước mặt các Phó chủ tịch tỉnh, nhưng cấp dưới làm việc văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh không chỉ có Chủ tịch tỉnh, còn có Phó chủ tịch tỉnh, lời của hắn không hơn hai giờ, sẽ truyền tới tai Phó chủ tịch tỉnh.

Với bài phát biểu của Hạ Tưởng, vừa thực cũng có giả, nhưng có nghiêm túc cũng rất sinh động, đúng là dụng tâm đích thực của Hạ Tưởng. Hắn muốn đám người văn phòng Ủy ban nhân dân thay hắn truyền lời, gián tiếp cảnh báo bảy tên Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh, nhiệm kỳ của hắn ở tỉnh Tây, là một nhiệm kỳ làm việc thực tiễn làm việc đại sự, không phải là nhiệm kỳ ẩn dật mặc kệ, lại càng không phải là nhiệm kỳ ba phải

Đám người Văn phòng Ủy ban nhân dân, bao gồm Mã Dục bên trong, đều nghe hiểu hàm ý của Chủ tịch tỉnh Hạ, cảm thấy uống vào ba chén rượu chính là cảm thụ đủ điều.

Sau ba chén rượu, mọi người có mặt chia nhau kính rượu Hạ Tưởng, Hạ Tưởng chỉ nhẹ nhàng nhấp một cái rồi để xuống, cũng không uống nhiều. Chỉ có điều lúc Dương Nhâm Hải kính rượu, hắn uống vào nửa chén, liền truyền đạt với mọi người một tín hiệu chính trị mạnh mẽ là Dương Nhâm Hải và Chủ tịch tỉnh Hạ có quan hệ không bình thường.

Ngoại trừ Mã Dục ra, tất cả mọi người có mặt vô cùng khó hiểu vì sao Dương Nhâm Hải cũng tham dự, nhưng dù có khó hiểu đến không thể giải thích được, thì lại vô cùng phấn chấn vì có thể cùng để cho Phó trưởng ban thường trực ngồi cùng một chỗ, mọi người bên trong ngoại trừ Mã Dục lên chức không hề qua tay Dương Nhâm Hải ra, quyền sinh sát của mọi người, Dương Nhâm Hải có quyền quyết định không nhỏ.

Tạm thời, bầu không khí vô cùng sôi nổi.

Rượu đã ba lần, đề tài rộng mở rất nhiều, bắt đầu giai đoạn kính rượu lẫn nhau rồi. Đường Thiên Vân liền kính rượu Dương Nhâm Hải, rất là tò mò mà nhỏ giọng hỏi một câu: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Trưởng ban Dương, tôi nghe nói Trần Diễm nổi tiếng ở Tấn Dương, có phải có chuyện gì không?

Đường Thiên Vân nói không lớn, nhưng cũng không phải quá nhỏ, đủ để cho Mã Dục nghe được rõ ràng, cũng có thể khiến tất cả mọi người đang ngồi đều nghe được. Đường Thiên Vân nhìn như không cố ý nói, lập tức khiến tất cả mọi người đều tập trung lắng nghe Dương Nhâm Hải trả lời ra sao.

Mã Dục trong lòng sốc lớn, chủ đề hôm nay, cuối cùng vẫn là khơi mào không thể tránh.

- Thư kí Đường rất ngạc nhiên à.

Dương Nhâm Hải cười ha hả, cố ý liếc nhìn Mã Dục một cái:

- Nói đến Trần Diễm, kỳ thực có một người đang có mặt còn hiểu rõ hơn so với tôi, thư ký Đường nên hỏi y mới đúng.

Y yên lặng mà có thể nói ra một tình tiết sinh động thú vị.

- Là ai?

Đường Thiên Vân hỏi tới, vẫn cười tươi như trước, dường như thật sự là không có ý giống như hỏi đến, tất cả lời nói giúp vui trên bàn rượu thật là giống như đề tài, chính là nói chuyện phiếm.

- Là ai? Tôi không nói, để y tự thừa nhận.

Dương Nhâm Hải cười cười rất mờ ám, nâng chén cạn ly với Đường Thiên Vân:

- Xem y có vui lòng giao lưu với thư kí Đường hay không, ha ha.

Không thể không nói, hành động tốt của Dương Nhâm Hải, vừa gây khó dễ, khiến Mã Dục thất lễ với xung quanh, muốn mở miệng, lại sợ không tốt. Không chủ động mở miệng, tin rằng sự yên lặng trước mặt Chủ tịch tỉnh Hạ sẽ lưu lại ấn tượng không tốt, Dương Nhâm Hải chỉ rất rõ ràng, vừa rồi cố ý nhìn gã vài lần, rõ ràng chính là ám chỉ, y nhất định hiểu rõ.

Mã Dục là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh, là cấp trên của Đường Thiên Vân, nhưng mối quan hệ không thân thiết bằng Hạ Tưởng và Đường Thiên Vân, chớ quên, Đường Thiên Vân là thư kí Hạ Tưởng dẫn theo từ Lĩnh Nam, là người thân cận nhất của Hạ Tưởng.

Vả lại ai chẳng biết thư ký là người lãnh đạo thứ hai, Đường Thiên Vân vừa rồi thuận miệng hỏi, khó bảo đảm sau lưng không được Chủ tịch tỉnh bày mưu… Mã Dục chần chừ, vẫn nói tiếp lời:

- Muốn hiểu rõ Trần Diễm, kỳ thực mọi người đang ngồi hiểu khá rõ, nhưng nếu phó Trưởng ban Dương chiếu tướng, tôi không nói vài lời, thì không hay cho lắm.

Mã Dục mở miệng, Hạ Tưởng vốn ở một bên dường như cũng không hứng thú với đề tài của Đường Thiên Vân và Dương Nhâm Hải trong lúc đó, biết ý mà cười mỉm.

Nhìn mặt đoán lòng, Mã Dục càng thêm nhận định một điểm, sự kiện Trần Diễm, sẽ trở thành phát súng thứ nhất mà Chủ tịch tỉnh Hạ khai hỏa ở tỉnh Tây

Hơn nữa sự kiện Trần Diễm, cũng quả thực có rất nhiều nội tình sâu bên trong có thể bới móc. Mã Dục trong lòng càng không ngừng khua chiêng gõ trống, y vốn định mời Hạ Tưởng ăn cơm, làm gia tăng thêm cảm tình, không ngờ bị Hạ Tưởng trở tay lợi dụng, sự tham gia của Dương Nhâm Hải, khiến hôm nay tình nghĩa kết giao bình thường trở thành bàn tiệc xếp vào hàng, rất rõ ràng, Chủ tịch tỉnh Hạ muốn mượn sự kiện Trần Diễm nói chuyện, mời Dương Nhâm Hải đến, chính là muốn y xác minh thể hiện thái độ.

Dương Nhâm Hải nói tiếp:

- Trưởng ban thư ký thật biết nói, tôi không so được, vẫn là tổng quản Ủy ban nhân dân tỉnh, ha ha.

Mã Dục mí mắt nháy nháy, hôm nay Dương Nhâm Hải có ý tứ hát vai chính, y hiển nhiên đảm nhiệm vai trò giúp đỡ Chủ tịch tỉnh Hạ, Chủ tịch tỉnh Hạ đủ lợi hại, mới đến ba ngày đã kéo Dương Nhâm Hải đến gần, phải biết rằng, Dương Nhâm Hải ở ban Tổ chức cán bộ là thâm niên nhất, trên cơ bản cất nhắc cán bộ từ cấp giám đốc sở trở xuống, y có thể làm chủ một nửa, ngay cả Mao Thân Văn cũng kiêng nể ba phần.

Mã Dục giơ lên chén rượu:

- Có thể được Trưởng ban Dương khen, tôi nằm mơ cũng cười, nào, tôi kính phó Trưởng ban Dương một chén.

Dương Nhâm Hải biết ý của Mã Dục, y uống rượu rồi, Mã Dục sẽ mở miệng bàn về sự kiện Trần Diễm, y liền uống một hơi cạn sạch:

- Trưởng ban thư ký, anh làm vậy không đúng, trên bàn rượu, gọi chức vụ làm gì, gọi tôi là Nhâm Hải.

Mã Dục trong lòng liền sáng tỏ hơn, Dương Nhâm Hải chẳng những dựa vào Chủ tịch tỉnh, hơn nữa còn hoàn toàn hướng về.

- Muốn nói đến Trần Diễm, tôi thật đúng là có lời muốn nói

Mã Dục xem xét tình hình, quyết định nói ra, hơn nữa y và Trần Diễm cũng không có quan hệ gì ghê gớm, không cần che giấu sự qua lại của Trần Diễm mà khiến Chủ tịch tỉnh Hạ không vừa lòng đồng thời đắc tội với Dương Nhâm Hải.

- Trước kia Trần Diễm tốt nghiệp, liền được phân công đến văn phòng Ủy ban nhân dân, vừa lúc cấp dưới của tôi tham gia quân ngũ...

Chuyện phiếm của Mã Dục, về chuyện trước kia của Trần Diễm liền nổi lên mặt nước. Bởi vậy, sự kiện Trần Diễm sau khi yên lặng một thời gian, cuối cùng lên men, hơn nữa dẫn phát trận chấn động thứ nhất của quan trường ở tỉnh Tây.

Ngày hôm sau, tỉnh ủy triệu tập hội nghị thường vụ, hội nghị vốn là thảo luận tình hình kinh tế trước mắt trong nước và vấn đề chuyển hình kinh tế ở tỉnh Tây, nhưng đột nhiên, Hạ Tưởng chất vấn hội nghị thường vụ!