Quan Thần

Chương 202: Thời khắc mấu chốt phải dám xuống tay



Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe cảnh sát nhanh chóng lao tới hiện trường. Từ trên xe nhảy xuống mấy cảnh sát, thậm chí còn không đội mũ, trang phục cũng không quá nghiêm chỉnh, hùng hùng hổ hổ đi tới. Người đi đầu thở phì phì hô:

- Chuyện gì, chuyện gì? Lão Dư, giữa trưa còn không cho người ta ngủ yên, cứ bắt mấy người chúng tôi phải đến. Tối nay anh mà không mời rượu ngon là không được đâu đấy. Ai là kẻ gây chuyện?

Y liếc mắt thấy Hạ Tưởng liền giơ còng tay ra, nheo mắt nhìn Hạ Tưởng:

- Anh ở đâu tới? To gan thật, dám gây rối ở chợ. Có biết khu vực này do Trương Chí Cường tôi quản lý không? Thôi mặc kệ, anh cùng tôi về sở đã!

Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng Trương Chí Cường này cũng quá láo toét, còn chưa thèm hỏi han, điều tra gì đã trắng trợn thiên vị Dư Chấn Sinh! Cũng tốt, đi với y một chuyến, xem y định xử lý việc này như thế nào! Trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng hắn nói:

- Đồng chí cảnh sát, anh nhìn thấy tôi gây sự lúc nào? Là bọn họ ra tay đánh người trước mới đúng. Bọn họ mấy người đánh một mình tôi, tôi là phòng vệ chính đáng.

- Cái gì mà phòng vệ? Tôi nói anh cố ý gây chuyện thì anh chính là cố ý gây chuyện. Còn muốn hoành tráng sao?

Trương Chí Cường nghiêm túc cắt lời Hạ Tưởng, vung mạnh tay:

- Mang đi, về sở cho nó ngồi ghế uống trà tử tế.

Mấy cảnh sát đi tới muốn đẩy Hạ Tưởng. Hạ Tưởng nhẹ nhàng phủi bụi trên người:

- Không dám làm phiền mọi người, tôi sẽ tự đi.

Nói xong hắn quay lại nói với Tiếu Giai:

- Anh đi tới đồn công an xem một chút, sẽ trở lại ngay. Bọn em chờ ở đây, đừng có đi. Nếu có phóng viên phỏng vấn thì bọn em cứ nói tình hình thực tế, không cần sợ.

Tuy Tiếu Giai và Tiếu Côn lo lắng cho Hạ Tưởng nhưng thấy vẻ thản nhiên, chắc chắn của hắn, biết trong lòng hắn đã có tính toán, lại nghĩ tới những điều hắn đã giải thích trên đường đi, thấy hắn đã có bố trí, cũng cảm thấy an tâm. Tiếu Giai nói:

- Anh cẩn thận một chút, đừng để bị thiệt thòi.

Hạ Tưởng cười gật đầu. Hắn cũng không phải người thích chịu thiệt.

Chợ bán sỉ rau quả thuộc đồn công an Bắc Ninh quản lý, hai nơi khá gần nhau. Hạ Tưởng ngồi trong xe, kẹp giữa hai cảnh sát, liền cười hỏi:

- Trong sở có phải có khá nhiều biện pháp điều trị người đúng không?

Cảnh sát bên trái bị bộ dạng của Hạ Tưởng chọc cười:

- Lát nữa thử anh sẽ biết, cam đoan cho anh nhớ sâu sắc.

Hạ Tưởng lại hỏi:

- Có phải Dư Chấn Sinh khá quen thuộc với đồn trưởng của các anh không? Cho nên chỉ cần chọc vào Dư Chấn Sinh, sẽ không cần hỏi rõ trắng đen gì liền bắt luôn phải không?

- Cái gì mà kêu không hỏi rõ trắng đen?

Viên cảnh sát cũng khá trẻ tuổi, tính nóng liền đẩy Hạ Tưởng:

- Lát nữa vào đồn, chúng tôi lại mời anh uống nước, lại mời anh ngồi ghế trên, đó không phải là muốn hiểu biết tình huống một chút sao? Đến lúc đó anh cần phải phối hợp cho tốt. Đúng rồi, anh công tác ở đâu? Có người quen hay không? Nếu có thì gọi điện thoại nhanh lên, chậm thì đừng có hối hận.

- Sao lại sau này hối hận?

Hạ Tưởng giả ngu.

- Quên đi, nói với anh vô ích.

Viên cảnh sát không kiên nhẫn phất tay

- Nhìn bộ dạng này của anh, không giống người có lai lịch. Tôi hảo tâm nhắc nhở anh một câu, bởi vì trong phạm vi quản lý của đồn công an Bắc Ninh chúng tôi có rất đông người bên ngoài tới, cho nên biện pháp thẩm vấn cũng khá nhiều và khá thuần thục. Đến lúc đó nếu anh không muốn chịu thiệt thì nên thành thật một chút.

- Vậy để tôi gọi một cuộc điện thoại đi Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Hạ Tưởng thành thật nói

- Đỡ phải lát nữa ngay cả răng cũng không còn.

Mấy cảnh sát cùng bật cười. Trương Chí Cường ngồi phía trước quay đầu lại nói:

- Nhóc con, bao tuổi rồi? Có biết rằng có những người không thể dây vào được hay không? Đúng rồi, chú quen biết ai? Nói ra nghe một chút.

Lần trước Hạ Tưởng biết hai người là Hà Minh là cảnh sát giao thông và Lịch Phi là cảnh sát nhân dân. Hạ Tưởng liền nói ra tên hai người này. Trương Chí Cường ngẫm nghĩ một chút, mỉm cười như trút được gánh nặng:

- Không biết. Công an quận và công an thành phố đều không có mấy người này. Tôi khuyên chú đừng gọi điện thoại, ít nhất cũng phải là lãnh đạo cấp sở nói chuyện mới được.

Hạ Tưởng vẫn gọi điện thoại cho Lịch Phi. Lịch Phi. Lịch Phi vừa nghe nói Hạ Tưởng bị bắt tới đồn công an Bắc Ninh, liền mỉm cười trong điện thoại:

- Anh không sao chứ? Ngay cả anh mà cũng có thể bị bọn họ bắt sao? Mà sao anh không nói tên Tôn An ra?

Không đợi Hạ Tưởng nói, Lịch Phi như chợt bừng tỉnh:

- Tôi hiểu rồi, anh muốn chơi người ta phải không?

Lịch Phi khá thông minh, đoán đúng rồi. Hạ Tưởng đúng là đang cố ý muốn chơi chúng một phen. Nhìn bộ dạng coi trời bằng vung của chúng, Hạ Tưởng liền căn cứ vào tình hình cụ thể, quyết định cho đồn công an Bắc Ninh và Dư Chấn Sinh một bài học nhớ đời.

Lịch Phi lại nói tiếp:

- Tôi lập tức đến ngay

Nói xong y liền ngắt điện thoại, vội vã xuống lầu.

Lịch Phi là bạn thân của Tôn An, tuy nhiên y không có chỗ dựa gì, chỉ nương theo lực lượng của Tôn An, hiện tại lăn lộn lên làm phó đồn trưởng đồn công an Dân Sinh, vừa mới lên chức được vài ngày. Hiện tại y cũng biết Hạ Tưởng là người tâm phúc nhất của Thị trưởng Trần, lại là bạn trai của thiên kim nhà Phó thị trưởng Tào, tiền đồ tươi sáng, rộng mở, có thể kết giao với Hạ Tưởng là phúc khí của y. Vừa nghe thấy Hạ Tưởng triệu tập, y vô cùng cao hứng, cảm giác Hạ Tưởng không coi mình là người ngoài.

Xét kỹ lại, hiện tại Hạ Tưởng còn có cấp bậc cao hơn cả y.

Lịch Phi đi rất vội, khi xuống lầu suýt nữa thì đụng vào một người. Y nhìn lại, sửng sốt, vội cười hỏi:

- Thủ trưởng Lục, sao ngài lại đến đây?

Đó là Trưởng công an quận Bắc Thương - Lục Văn Võ.

Lục Văn Võ khẽ gật đầu:

- Tôi có chút việc. Tiểu Lịch này, cậu đã lên làm phó đồn trưởng rồi, sao cứ đi vội vội vàng vàng thế, không có hình tượng gì cả.

Nếu bình thường, Lịch Phi còn ước gì Lục Văn Võ phê bình, giáo dục mình nhiều hơn, đó là biểu hiện trân trọng mình, tuy nhiên hôm nay y sợ chậm trễ sự tình. Nếu chẳng may Hạ Tưởng thật sự bị mấy viên cảnh sát có mắt không tròng đánh, vậy thì đừng nói y không có mặt mũi đi nhìn Tôn An, chỉ riêng việc Tào Thù Lê tức giận cả đời cũng đã khiến hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Cho nên y vội vã nói:

- Xấu hổ quá, Trưởng công an quận Lục, tôi thật sự đang có việc gấp, hôm nay không có thời gian nghe ngài dạy bảo. Tôi có một người bạn bị công an đồn Bắc Ninh bắt vào. Tôi phải chạy nhanh tới cứu. Nếu để anh ta bị đánh, sẽ không xử lý nổi việc này.

- Sao bạn bè gì mà quan trọng vậy? Gọi một cuộc điện thoại không phải là được sao?

Lục Văn Võ nói vẻ không cho là đúng, vẫn tỏ thái độ muốn giáo dục Lịch Phi.

- Anh ta tên là Hạ Tưởng, là...

Lịch Phi đang muốn nói Hạ Tưởng là bạn của Tôn An, con trai sếp Tôn, Lục Văn Võ đột nhiên mở to hai mắt, nắm lấy tay Lịch Phi, hỏi:

- Hạ Tưởng? Cậu nói chính là Chủ nhiệm Hạ của văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô?

Lịch Phi hoảng sợ. Từ xưa tới giờ Trưởng công an Lục vẫn luôn bộ dạng trầm tĩnh, chưa bao giờ có vẻ thất thố thế này. Y vội đáp:

- Đúng vậy, đúng vậy. Có chuyện gì sao? Trưởng công an Lục cũng biết anh ta à?

- Còn chưa quen biết.

Lục Văn Võ đột nhiên tỏ vẻ nghiêm trọng, nói giọng rất nghiêm khắc:

- Kẻ nào không có mắt dám bắt Chủ nhiệm Hạ? Đội ngũ công an hiện tại sao lại loạn thành thế này? Xem ra không sửa trị bọn họ cho tốt, bọn họ thật là cái gì cũng dám làm. Tiểu Lịch, đi, tôi đi cùng xe với cậu, cùng đi luôn.

Lịch Phi há hốc mồm:

- Thật không Trưởng công an Lục?

Lịch Phi còn chưa bao giờ có cơ hội ngồi cùng xe với Lục Văn Võ, huống chi là hiện tại lại là ngồi trên xe của y. Tim y đập như trống trận, nghĩ thầm rằng Trưởng công an Lục này đã không quen biết Hạ Tưởng, sao lại sốt ruột như vậy nhỉ? Chẳng lẽ ông ta biết Hạ Tưởng có quan hệ với Phó thị trưởng Tào? Rất có thể. Vậy thì tốt rồi. Lịch Phi âm thầm cao hứng. Có mối quan hệ này của Hạ Tưởng, tương đương trực tiếp kết nối vào dây với Trưởng công an Lục, về sau không lo thiếu cơ hội tiếp cận sếp.

Hạ Tưởng vừa nói chuyện điện thoại xong thì đã bị mang vào trong đồn công an Bắc Ninh.

Đồn công an Bắc Ninh ở cạnh cầu, trong một khu nhà nhỏ, cửa khá rộng, bên trong có mấy chiếc xe cảnh sát. Thỉnh thoảng lại có mấy người ủ rũ bị mang vào.

Hạ Tưởng bị đưa lên lầu hai. Trương Chí Cường ngồi đối diện với hắn, đập côn cảnh sát xuống bàn nói:

- Dù thế nào, thừa nhận đánh nhau gây rối, chủ động nhận xử phạt thì chúng tôi sẽ khách khí với anh một chút.

Hạ Tưởng liền hỏi:

- Phạt như thế nào?

- Phạt tiền 5000 tệ, tạm giam 15 ngày. Nếu đồng ý thì ký tên đi. Nếu không đồng ý thì ngồi ghế uống trà xong sẽ ký tên.

Trương Chí Cường cười ha hả vài tiếng:

- Anh tự nghĩ cho kỹ. Dù sao kết quả đều giống nhau nhưng quá trình không giống nhau. Nếu muốn chọn cách thứ hai thì chúng ta sẽ phiền toái anh một chút.

Chấp pháp bạo lực một cách trắng trợn, uy hiếp dã man. Hạ Tưởng nhìn thẳng vào mắt Trương Chí Cường:

- Anh làm như vậy không sợ cấp trên tra các anh sao? Tùy tiện bắt người, tùy tiện phạt tiền, không hề có chút pháp luật nào.

- Pháp luật? Ở đồn công an Bắc Ninh này, tôi chính là nói một không hai. Anh còn dám cưỡng lại tôi à? Xem ra không cho anh ăn chút đau khổ không xong. Anh còn ôm ảo tưởng à? Đúng là thanh niên, thanh niên dễ kích động, rất ngây thơ.

Trương Chí Cường đập mạnh bàn quát:

- Tên, đơn vị, báo hết thảy đi!

- Anh ta tên là Hạ Tưởng, là Chủ nhiệm văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô, cấp trưởng phòng.

Bỗng nhiên một giọng nói vang lên từ bên ngoài, một người đẩy cửa tiến vào, đầu tiên là vội nhìn Hạ Tưởng. Thấy hắn bình yên vô sự, người kia mới yên lòng, sau đó đi tới trước mặt Trương Chí Cường, đập mạnh bàn:

- Trương Chí Cường, trong mắt anh có còn kỷ luật Đảng và pháp luật của quốc gia hay không? Còn có ý thức pháp luật hay không? Đường đường là cán bộ quốc gia cấp trưởng phòng, bị anh còng tay mang đến tra khảo ở đồn công an. Không hỏi rõ ràng sự thật liền mở miệng là phạt tiền, ngậm miệng là tạm giam. Anh không xứng đang làm trưởng đồn công an này nữa!

Trương Chí Cường ngơ ngẩn tại chỗ, muốn đứng lên nhưng lại không đứng nổi, suýt nữa ngã chuội xuống gầm bàn. Hai tay y cố gắng chống lên bàn mới gượng đứng thẳng dậy được, ra sức tươi cười:

- Trưởng công an Lục...

- Tôi tới là để ngăn anh đi nhầm đường, càng lúc càng đi xa.

Lục Văn Võ rất tức giận. Trương Chí Cường là do gã đề bạt lên. Lúc trước gã coi trọng Trương Chí Cường này dám mạnh dạn làm việc, can đảm cẩn thận, điều hành đồn công an Bắc Ninh, vốn quản lý khu vực nhiều người bên ngoài tới, một cách gọn gàng ngăn nắp, nhưng không ngờ y lại làm láo tới mức này.

Lịch Phi từ bên ngoài tiến vào, không nói hai lời liền tháo còng tay cho Hạ Tưởng, cũng không thèm liếc Trương Chí Cường chút nào, hỏi Hạ Tưởng với vẻ thân thiết:

- Hạ ca, anh không có việc gì chứ? Chỉ cần anh nói quan hệ giữa anh và Tôn An thì sao phải vào trong đồn chịu khổ thế này? Thật là...

Lịch Phi oán giận nhưng thân thiết, lại kín đáo nói ra chỗ dựa của Hạ Tưởng. Lục Văn Võ lập tức sửng sốt:

- Tiểu Lịch, cậu nói Chủ nhiệm Hạ quen Tôn An, con của Phó cục trưởng Tôn à?

- Đâu chỉ quen biết?

Lịch Phi cao giọng hẳn lên, nói đầy vẻ cường điệu:

- Hạ ca chẳng những là bạn thân của Tôn An mà ngay cả Phó cục trưởng Tôn cũng rất thưởng thức Hạ ca, quan hệ gần gũi như họ hàng thân thích, còn có Tào...

Hạ Tưởng vội ngắt lời Lịch Phi:

- Đừng nói vậy, Phó cục trưởng Tôn chỉ là uống rượu với tôi vài lần, giúp tôi làm một cái bằng lái xe.

Lịch Phi cũng là người thông minh, thấy Hạ Tưởng không muốn nói tới quan hệ với Phó thị trưởng Tào, cũng vội vàng ngậm miệng.

Tuy nhiên lời Hạ Tưởng vừa nói cũng đã chỉ ra quan hệ giữa hắn và Phó cục trưởng Tôn không phải là ít. Thử nghĩ xem, nếu quan hệ không sâu, đường đường một Phó cục trưởng công an thành phố, tự mình ra mặt giúp hắn làm bằng lái xe. Chuyện nhỏ như vậy mà Phó cục trưởng Tôn cũng phải mở miệng, thể diện cũng không phải tầm thường đâu.

Trương Chí Cường gần như xỉu đi. Y xanh xám mặt mày, lắp bắp nói:

- Hạ ca, không, Chủ nhiệm Hạ, hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Tôi không biết anh là người thân của Phó cục trưởng Tôn.

Lục Văn Võ cũng sững sờ tại chỗ. Sở dĩ gã chủ động ra mặt và cùng đi với Lịch Phi tới giúp Hạ Tưởng, không phải bởi vì gã biết quan hệ giữa Hạ Tưởng và Phó thị trưởng Tào, mà là gã đã sớm nghe nói Thị trưởng Trần vô cùng coi trọng Hạ Tưởng, cũng biết Thị trưởng Trần khẳng định sẽ trọng dụng Hạ Tưởng, cho nên phải tạo quan hệ càng sớm càng tốt, quen biết một chút. Ra mặt ở đồn công an cứu hắn hôm nay chính là một cơ hội rất tốt.

Còn một điều quan trọng cũng khiến gã nhận định về sau Hạ Tưởng sẽ có triển vọng rực rỡ, bởi vì vợ gã là Lâm Song Ngọc.

Ở nhà, Lâm Song Ngọc mấy lần kể lể nào là Hạ Tưởng làm Thị trưởng Trần vui vẻ, vừa mới tới đã kinh động thư ký Giang Thiên của Thị trưởng Trần phải chủ động gọi điện thoại tới, yêu cầu cấp dụng cụ, thiết bị mới cho văn phòng tổ cải tạo, hơn nữa Hạ Tưởng còn lui tới thân thiết với Tập đoàn Viễn Cảnh. Lục Văn Võ rất nhớ, vừa lúc hôm nay vô ý nghe Lịch Phi nhắc tới, gã sao có thể không quan tâm, liền hấp tấp đi theo.

Không ngờ Hạ Tưởng còn có quan hệ với Phó cục trưởng Tôn. Chuyến đi hôm nay đúng là rất đáng giá. Trong lòng xác định rõ chủ ý, Lục Văn Võ chủ động bắt tay Hạ Tưởng:

- Chủ nhiệm Hạ, tôi là Lục Văn Võ, xin đại biểu cho công an quận Bắc Thương xin lỗi anh về việc các đồng chí cơ sở đã có hành vi chấp pháp dã man đối với anh.

Tuy rằng Hạ Tưởng không biết ý đồ Lục Văn Võ tới đây nhưng nghe Trương Chí Cường gọi gã là Trưởng công an Lục, liền biết thân phận của gã, cũng khách khí vài câu.

Lục Văn Võ thấy Hạ Tưởng không quá nhiệt tình, biết hắn rất bất mãn với Trương Chí Cường, lập tức trầm sắc mặt, nói:

- Trương Chí Cường, tôi giao trách nhiệm cho anh viết bản kiểm điểm thật sâu sắc, nhận lỗi trước mặt Chủ nhiệm Hạ.

Hạ Tưởng khoát tay, thản nhiên nói:

- Không cần, không cần phiền toái Trưởng công an Lục. Đồn trưởng Trương không nên xin lỗi tôi mà hẳn là nên xin lỗi kỷ luật Đảng và pháp luật của nhà nước, xin lỗi toàn bộ nhân dân thành phố.

Lục Văn Võ vẻ mặt ngạc nhiên, đây là có ý tứ gì? Hạ Tưởng nói có vẻ còn có ý ngầm thì phải? Không đợi gã mở miệng hỏi, bên ngoài đã truyền tới những tiếng ồn ào, nghe có người hô:

- Phóng viên của tòa soạn báo à? Không được, không có chỉ thị của lãnh đạo cấp trên, chúng tôi không thể nhận phỏng vấn.

Một người khác lớn tiếng nói:

- Trưởng phòng quản lý thị trường Dư Chấn Sinh, ác ý kiểm tra rau quả của thương hộ, tạo thành tổn thất kinh tế rất lớn đối với thương hộ. Mặt khác, căn cứ phỏng vấn thực tế của chúng tôi ở chợ bán sỉ rau quả, chứng thật Dư Chấn Sinh và Trưởng đồn công an Bắc Ninh là Trương Chí Cường liên hợp đả kích các thương nhân bên ngoài. Chúng tôi đã báo cáo việc này với Ủy ban nhân dân quận Bắc Thương, đồng thời Báo chiều tỉnh Yến chúng tôi sẽ tiến hành xâm nhập đưa tin về việc này.

Lục Văn Võ hiểu được, Hạ Tưởng đang đào hố cho người khác nhảy vào. Không có hắn xuất hiện, người ta sẽ không chịu để yên. Kỳ thật hắn muốn chỉnh chính là Dư Chấn Sinh, nhưng rất bất đắc dĩ là Trương Chí Cường lại không có mắt nhảy vào chuyện này, cho nên bị dính bùn.

Lục Văn Võ xoay chuyển đầu óc rất nhanh, lập tức có quyết định. Gã quay người đi ra ngoài phòng, hô xuống dưới lầu:

- Cho các đồng chí phóng viên vào. Phóng viên báo tỉnh có quyền phỏng vấn và giám sát.

Đỗ Đồng Quốc mang theo một phóng viên ảnh tiến vào, định đi tới phỏng vấn Trương Chí Cường, Lục Văn Võ tiến lên ngăn lại:

- Đồng chí phóng viên, đồng chí Trương Chí Cường bởi vì vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, hiện tại đã bị công an quận Bắc Thương tạm thời cách chức nhận kiểm tra. Về vấn đề của anh ta, phía công an sẽ có thêm một bước quyết định xử phạt, đến lúc đó sẽ công bố với truyền thông.

Trương Chí Cường lập tức ngồi phịch xuống ghế:

- Trưởng công an Lục, tôi, tôi sai lầm rồi. Cho tôi một cơ hội đi!

Hạ Tưởng thấy thế, nghĩ thầm rằng Lục Văn Võ khá nể tình như vậy, cũng nên cho gã một cơ hội lộ diện, liền nói với Đỗ Đồng Quốc:

- Đồng Quốc, Trưởng công an Lục nghe thấy đồn công an Bắc Ninh có phát sinh sự việc trái với kỷ cương pháp luật, liền vội vàng tự mình tới xử lý. Làm báo tỉnh, chẳng những phải vạch trần những điểm xấu mà còn phải tuyên dương những điểm tốt đẹp. Một cán bộ lãnh đạo một lòng vì nhân dân như Trưởng công an Lục, nên tuyên truyền nhiều, đưa tin nhiều.

Lục Văn Võ vừa nghe vậy lập tức tươi cười rạng rỡ:

- Chủ nhiệm Hạ quá khen. Đây là trách nhiệm của tôi, phải nghiêm khắc quản lý cấp dưới. Cơ quan công an được thành lập chính là vì muốn đả kích tội phạm, bảo vệ nhân dân, cho nên trong công an chúng tôi càng phải kiềm chế nghiêm khắc bản thân.

Lục Văn Võ nói xong, vẻ mặt nghiêm túc nói với Lịch Phi:

- Lịch Phi, hiện tại cậu tạm thời làm trưởng đồn công an Bắc Ninh, chờ sau khi Đảng ủy cục thảo luận xong sẽ chính thức bổ nhiệm.

Lịch Phi mừng rỡ, câu nói đầu tiên từ đồn phó lên làm đồn trưởng, chuyện tốt tới quá nhanh, tất cả đều là ăn nhờ Hạ Tưởng.

Ngược lại với thái độ tươi tỉnh của Lục Văn Võ và sự vui vẻ vì thăng quan của Lịch Phi, Trương Chí Cường bị miễn chức ngay tại chỗ, uể oải ngồi đó không ai thèm để ý tới. Y hồn bay phách lạc nhìn Hạ Tưởng, nửa ngày vẫn không hiểu tại sao hắn chỉ là một cán bộ cấp phòng, vậy mà Trưởng công an Lục phải tự mình ra mặt, còn khiến Trưởng công an Lục miễn chức trưởng đồn của mình ngay tại chỗ.

Trương Chí Cường thậm chí còn không khóc nổi. Y thật vất vả mới lăn lộn lên tới chức Trưởng đồn. Đừng coi thường vị trí Trưởng đồn công an nho nhỏ này, chỉ một năm mò tiền lặt vặt từ mấy người buôn thúng bán mẹt cũng có thể kiếm được mấy chục ngàn tệ, lại càng không cần nói tới trong phạm vi quản lý của đồn còn có mấy khách sạn, quán bar, còn có cả chợ bán sỉ rau quả, quà tặng, biếu xén ít được sao? Một năm y kiếm tám mươi, một trăm ngàn cũng còn là ít!

Hiện tại thì tốt rồi, không biết kết cục rồi sẽ thế nào đây! Trương Chí Cường nhìn Hạ Tưởng nửa ngày, nghĩ thầm rằng "Được, xem như mày lợi hại! Thằng chó mày chờ đấy, đừng để tao có ngày quật khởi trở lại!"

Lịch Phi mừng rỡ chạy trước chạy sau, tự mình rót nước cho các đồng chí phóng viên. Đỗ Đồng Quốc thấy sự tình xử lý cũng ổn rồi, liền từ biệt Hạ Tưởng. Hạ Tưởng đưa gã ra tới bên ngoài, cười nói:

- Lại cảm tạ phóng viên Đỗ đã giải vây.

Đỗ Đồng Quốc xua tay cười cười:

- Đừng. Chủ nhiệm Hạ nói vậy là làm khó tôi. Anh đây là làm hết trách nhiệm của một công dân hợp pháp, cung cấp manh mối tin tức quý giá cho tòa soạn báo chúng tôi. Tôi cảm tạ anh còn không kịp kìa!