Hạ Tưởng nhìn không chớp mắt, dường như đang thưởng thức, lại giống như đắm chìm trong đó không thể tự kiềm chế.
Ngoài cửa sổ có gió, gió động cạnh cửa, khẽ có tiếng chuông gió kêu leng keng, lại thêm vào căn phòng yên tĩnh khá tĩnh mịch, bố cục lại bố trí rất khéo léo, trăng giữa trời, ánh trăng như nước, từ ngoài cửa sổ đổ vào trong, sáng rực khắp nơi.
Ánh đèn trong phòng đột nhiên tắt đi.
Ánh trăng rọi trên người Trần Diễm, khiến cả người cô giống như bao phủ một quầng trăng lờ mờ, sáng trong như tiên nữ dưới trăng.
Không thể không nói, Hạ Tưởng từng quen biết vô số phụ nữ, Cổ Ngọc thuần mỹ như tranh, Tống Nhất Phàm thuần khiết như băng, Vệ Tân dịu dàng như nước, hay là Liên Nhược Hạm mạnh mẽ dũng cảm, cũng đều có phong cách riêng, có phong tình con gái riêng, nhưng so với Trần Diễm trước mắt, đều hơi không bằng.
Hoàn toàn không phải không đẹp bằng Trần Diễm, cũng hoàn toàn không phải không quyến rũ bằng Trần Diễm, nói thật, Trần Diễm nói về nhan sắc không bằng Liên Nhược Hạm, nói về tư thái không bằng Quý Như Lan, nói về thuần mỹ và thuần khiết lại không bằng Cổ Ngọc và Tống Nhất Phàm, nhưng cô lại có một điểm mà những người phụ nữ của Hạ Tưởng không có - phong cách
Thật ra nói phong cách không hề chuẩn xác, mỗi người phụ nữ bên cạnh Hạ Tưởng đều có phong cách riêng, thậm chí Tiếu Giai còn có thể được xem như phong tình vạn chủng. Nhưng đều không bằng Trần Diễm biết tán tỉnh, đúng, là tán tỉnh!
Giữa nam và nữ, thật ra chuyện chỉ có chút chuyện như vậy, mục đích rất đơn giản, quá trình rất quan trọng, màn dạo đầu là nền tảng nhất. Từ việc một người phụ nữ có biết tán tỉnh hay không, là có thể đoán ra khát vọng trong lòng cô là lẳng lơ ngầm hay là lẳng lơ rõ ràng. Những người phụ nữ của Hạ Tưởng, bất luận là ai, đều mãi không am hiểu sâu ba mùi vị của đàn ông, không hiểu biết sâu sắc tâm lý đàn ông bằng Trần Diễm.
Cũng không như Trần Diễm biết khiêu khích dục vọng sâu nhất mãnh liệt nhất nơi đáy lòng đàn ông!
Giữa nam và nữ, thật ra điều mong muốn chính là một sự tán tỉnh, người phụ nữ giỏi về tán tỉnh, lại cộng thêm phong thái đẹp đẽ, thái độ quyến rũ, đàn ông bình thường chắc chắn sẽ cam lòng quỳ mọt dưới váy.
Chỉ có điều, Hạ Tưởng… không phải đàn ông bình thường.
Không nói Hạ Tưởng trải nghiệm phong phú, chính là hắn từng trải nghiệm vô số người đẹp có phong cách riêng, không thể nói có sức miễn dịch với người đẹp, ít nhất không phải loại t*ng trùng lên não, càng không phải loại háo sắc vừa thấy phụ nữ đã không khống chế được, hắn lẳng lặng thưởng thức vẻ đẹp và sự quyến rũ của Trần Diễm, lại… không có bất kỳ hành động gì, chỉ ngồi yên lặng, dường như trước mắt không phải là người phụ nữ xinh đẹp còn trần chuồng, mà chỉ là một pho tượng vậy.
Trần Diễm cũng thú vị, cũng lẳng lặng đứng trước Hạ Tưởng, không tiến tới một bước, cũng không nói thêm gì, ánh trăng cũng giống thời gian bất động, chảy giữa hai người.
Cũng không biết sau bao lâu, đột nhiên, nhạc nền lại thay đổi lần nữa, có núi cao, có nước chảy, chính là một khúc nhạc "Núi cao nước chảy" uyên thâm ít người hiểu. Trần Diễm rốt cuộc thở dài sâu kín than một tiếng:
- Người hiểu tôi bảo tôi ưu sầu, người không hiểu bảo tôi cầu mong…
Địch Quốc Công gặp Tiêu Lôi, câu đầu tiên y liền nói:
- Cục trưởng Tiêu, xin cho tôi thêm thời gian một ngày, tôi muốn làm một việc phải làm.
Tiêu Lôi qua lại với Địch Quốc Công mười mấy năm, biết suy nghĩ của Địch Quốc Công, hai tay đặt lên trên vai của y, thành khẩn nói:
- Ngồi xuống, ngồi xuống đã.
Lại lắc đầu nói.
- Quốc Công, tôi biết cách nghĩ của anh, nhưng anh thật sự nghĩ xong rồi, không sợ tan xương nát thịt sao?
- Không sợ.
Địch Quốc Công kiên định lắc đầu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Tôi đã cùng đường bí lối rồi, đã có người nhất định muốn bức tôi vào đường cùng, thì tôi đành liều một phen, cùng lắm thì cùng đến chỗ chết, mẹ nó ai sợ ai.
Tiêu Lôi không nói thêm nữa, ánh mắt u buồn nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng một lúc, đột nhiên thốt lên một câu:
- Đã cho anh thêm thời gian một ngày rồi, áp lực lên người tôi cũng rất lớn, Trương Bình Thiếu suy cho cùng là nhân vật số một của Thành ủy…
- Cảm ơn Cục trưởng Tiêu, trong lòng tôi biết rõ.
Địch Quốc Công đưa ra một trang giấy.
- Cục trưởng Tiêu, có vài việc tôi muốn giải thích một chút, bây giờ tôi chỉ tin vào anh.
Tiêu Lôi nhận lấy tờ giấy, chỉ nhìn một chút, liền thay đổi sắc mặt:
- Quốc Công, anh hà tất phải thế này?
- Tôi chỉ có thể thế này!
Địch Quốc Công cắn răng nói.
- Tôi trên người có án giết người, cộng thêm Tang Thiên Lương đã cắn chết tôi, đi vào chắc chắn không ra được. Nguyên tắc của tôi chính là, chết, cũng phải kéo một đệm lưng. Nhà không có, địa vị không có, cái gì cũng không có nữa, cuối cùng đến mạng cũng không có, lần này, chơi đến cùng.
Tiêu Lôi không nói, tay nắm tờ giấy khẽ run rẩy:
- Quốc Công, tôi hy vọng anh suy nghĩ kỹ lưỡng thêm.
- Tôi đã suy nghĩ xong rồi.
Vẻ mặt của Địch Quốc Công là sự kiên định không chùn bước.
- Một ngày, tôi chỉ cần thời gian một ngày.
Tiêu Lôi khó xử, xuất phát từ tình cảm riêng tư, y rất muốn cho Địch Quốc Công thêm thời gian một ngày, để Địch Quốc Công hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, nhưng xuất phát từ lập trường y thân là người đứng đầu Cục công an thành phố, y phải vô điều kiện phục tùng quyết định của Thành ủy, đình chỉ tất cả chức vụ của Địch Quốc Công, đồng thời hạn chế tự do hành động của Địch Quốc Công.
Nhưng… tình cảm qua lại mười mấy năm của Địch Quốc Công và y, cộng thêm tờ giấy vừa rồi tuy mỏng, nhưng lại nặng hơn ngàn cân, Tiêu Lôi thật sự không đành lòng mở miệng từ chối Địch Quốc Công.
Bỗng nhiên, trong đầu Tiêu Lôi thoáng qua một ý nghĩ, tại sao Trương Bình Thiếu đích thân hỏi đến chuyện Tang Thiên Lương, lại buông tay vụ án Địch Quốc Công, giao cho Cục công an thành phố tự điều tra xử lý, lẽ nào bên trong có cạm bẫy gì đó hay sao?
Vừa nghĩ thông điều này, Địch Quốc Công đột nhiên rút điện thoại ra, nhắm ngay đầu mình:
- Cục trưởng Tiêu, nể tình tôi với anh quen nhau mười mấy năm, thời gian một ngày anh cũng không chịu châm chước ư?
Tiêu Lôi luống cuống, suy nghĩ thông suốt trong lòng không còn thông suốt được nữa:
- Được, được, đều theo anh. Quốc Công, anh hà tất như thế này chứ?
- Cảm ơn Cục trưởng Tiêu.
Địch Quốc Công thu điện thoại lại, quay người bước đi.
- Giờ này ngày mai, tôi sẽ đến Cục công an thành phố tự thú.
Nhìn hình bóng Địch Quốc Công như cái bóng biến mất trong màn đêm mờ mịt, Tiêu Lôi bỗng nhiên giật mình một cái, lại suy nghĩ về cách xử lý khác nhau của Trương Bình Thiếu đối chuyện hai người Tang Thiên Lương và Địch Quốc Công, sự nghi hoặc trong lòng càng thêm sâu sắc, lẽ nào thật sự đã đi sai một bước sao?
- Lẽ nào thật sự đã đi sai một bước sao?
Trần Diễm ăn mặc chỉnh tề ngồi đối diện Hạ Tưởng, hai gò má hơi đỏ, ánh mắt như nước, dục vọng như thủy triều trong lòng vẫn chưa hoàn toàn giảm xuống, lén quan sát khuôn mặt khôi ngô và bờ môi hơi nhếch của Hạ Tưởng, cùng với đôi mắt đầy sức hấp dẫn đàn ông của hắn, trong lòng không thôi xấu hổ.
Đúng vậy, Trần Diễm chị cả Tấn Dương tự nhận có đầy kinh nghiệm đàn ông đồng thời có thể đùa bỡn tất cả đàn ông trong lòng bày tay, hôm nay lại sẩy tay!
Sẩy tay không quan trọng, cô cũng từng gặp những người đàn ông không rung động bởi phong tình của cô, nhưng điều làm người ta khó mở miệng là, cô hôm nay chẳng những sẩy tay, còn suýt nữa thất lễ.
Trần Diễm vật lộn giữa đủ loại đàn ông, nhìn đàn ông trong thiên hạ là động vật dục vọng, tự nhận có thể lợi dụng nhan sắc của cô đạp đàn ông trong thiên hạ dưới chân, mà sẽ không vùi thân trong đó. Hôm nay, cô bày ra thuật quyến rũ từ trước đến nay lôi cuốn Hạ Tưởng, Hạ Tưởng không động nét mặt, không những hóa giải được thuật mê hoặc của cô, mà còn chỉ dựa vào một nụ cười lạnh nhạt, xa xôi và nghiền ngẫm, cùng ánh mắt đánh giá, bình xét, nhìn không chớp mắt thưởng thức cả thân người cô, không nhờ… nhìn đến nỗi cô suýt nữa không kiềm chế được.
Hóa ra, trên đời vẫn thật sự còn người đàn ông có sức hấp dẫn. Cô vốn cho rằng, đàn ông trong chuyện nam nữ, chẳng qua chỉ là động vật mặc quần áo.
Hoặc nói, cô hôm nay vốn muốn đùa giỡn, khiêu khích Hạ Tưởng, khiến Hạ Tưởng làm trò hề hoặc không kiềm chế được một người đàn ông ở trên cao, chỉ muốn hắn động dục vọng nguyên thủy nhất, trước mặt một người phụ nữ, hắn chính là nô lệ của tình dục, sẽ để mặc cho người phụ nữ điều khiển - lại không ngờ rằng, Hạ Tưởng chẳng những không hành động gì, ngược lại phản công một cách dễ dàng, trị được cô.
Việc này trước đây là chuyện không thể tưởng tượng, Trần Diễm hơi xấu hổ, hơi kinh ngạc, cũng hơi hoài nghi sức hấp dẫn của bản thân, điều càng khiến cô trong lòng bất an là, lẽ nào cô hôm nay gặp Hạ Tưởng, là thật sự đã đi sai một bước?
- Trà cũng uống rồi, nhạc cũng đã nghe rồi, nghệ thuật cơ thể như hoa cũng đã thưởng thức rồi, Trần Diễm, có phải nên hết tiệc người tản rồi không?
Hạ Tưởng khẽ cười, thần khí vững vàng nói.
Trần Diễm cố gắng bình tĩnh tâm trạng, khẽ cười:
- Để Chủ tịch tỉnh Hạ chê cười rồi, thật ra, tôi cũng là một lòng thành ý…
Hạ Tưởng giơ tay ngăn lại sự giải thích của Trần Diễm:
- Trước mặt tôi, thẳng thắn sẽ càng dễ có được thứ cô muốn hơn so với bất kỳ sự quanh co nào.
Trần Diễm ngượng ngùng cười:
- Năm phần trăm cổ phần An Đạt trong tay tôi, thật sự thật lòng muốn chuyển nhượng.
- Nguyên nhân là gì?
Hạ Tưởng trực tiếp hỏi đến bản chất vấn đề.
- Cô không sợ cha con nhà họ Giang sẽ không tha cho cô?
- Sợ, đương nhiên sợ rồi, lấy của người thì mềm tay, ăn của người thì khó nói, nhưng so với lợi ích trong tương lai, tôi vẫn bằng lòng mạo hiểm thử xem.
- Tôi không thích cổ phiếu, chỉ thích tiền mặt và bất động sản, còn nữa, tôi cũng không muốn quá gần gũi với Giang Cương. Hơn nữa tôi chỉ tin tưởng Chủ tịch tỉnh Hạ có thể giúp tôi ra tay cổ phần trong tay, người khác, đều không dám nhận.
- Tôi muốn làm một vụ giao dịch với Chủ tịch tỉnh Hạ, chỉ cần Chủ tịch tỉnh Hạ giúp tôi diễn một vở kịch hay, tôi sẽ có thể giúp Chủ tịch tỉnh Hạ lấy thêm năm phần trăm cổ phần từ tay Giang An, nếu như vậy, ba lần năm phần trăm, chính là mười lăm phần trăm, nếu thu mua từ bán lẻ bên ngoài, cộng thêm sự thúc đẩy của lực lượng chính trị, khống chế cổ phần khai thác mỏ An Đạt ở trong tầm tay. Chỉ cần khai thác mỏ An Đạt vào tay, cả ngành công nghiệp năng lượng của tỉnh Tây, sẽ mở ra một lỗ hổng rất lớn.
Hạ Tưởng thật lâu không nói, trong lòng đối với Trần Diễm vừa chính vừa tà cùng tính tình bách biến, có thêm hiểu biết mấy phần, Trần Diễm không đơn giản, có mánh khóe, vật lộn giữa hai thế lực, muốn mọi việc đều thuận lợi, vấn đề chính thật sự là, hắn có thể nói chữ tín với cô, cha con nhà họ Giang sau cùng phát hiện bị lừa, sẽ buông tha cô?
Hợp tác cùng Trần Diễm cũng không sao cả, hắn thật không sợ cô sẽ đùa giỡn trước mặt hắn, đối với người phụ nữ này, Hạ Tưởng có đầy sự chủ động nắm chắc trong tay, giống như vừa rồi, cuộc chiến ý chí vừa rồi, thật ra đã đặt nền móng cho việc ai lên ai xuống trong sự qua lại sau này của hắn và Trần Diễm.
Chủ yếu là Hạ Tưởng lo lắng, nhất thời không cẩn thận, hắn có thể ung dung thoát thân, Trần Diễm… nói không chừng sẽ có kết cục rất thảm.
Hắn sắp sửa đối diện đợt phản công đầu tiên của thế lực chủ mỏ than, lúc này lại liên kết với Trần Diễm đánh lén Giang Cương, há chẳng phải thêm dầu vào lửa? Hạ Tưởng không phải vì Trần Diễm là thân con gái mà sinh lòng trắc ẩn, mà là hắn suy cho cùng không phải là một người thật sự lòng dạ độc ác.
- Tôi biết điều Chủ tịch tỉnh Hạ lo lắng là gì, đợi tôi nói xong một chuyện, anh sẽ yên tâm thôi.
Trần Diễm vừa vỗ tay, người phục vụ đem món ăn lên.
- Vừa ăn vừa nói.
Trần Diễm kể cho Hạ Tưởng nghe một câu chuyện về việc cô đã lập nghiệp như thế nào, trong đó liên quan đến sự thâm sâu của tấm màn đen của quan trường tỉnh Tây, khiến Hạ Tưởng xem thế là đủ, đồng thời, lại đẩy ra cho Hạ Tưởng một cánh cửa lớn khác của tỉnh Tây.