Quan Thần

Chương 204: Thiết kế một cái bẫy liên hoàn



Vũ Phái Dũng cười lạnh một tiếng:

- Có phải Phó thị trưởng Đàm cảm thấy tôi không quản được tới Ủy ban nhân dân thành phố Yến đúng không? Đúng thế! Hiện tại không quản được tới nhưng không biết Phó thị trưởng Đàm có nghe được tin, tỉnh sắp sửa thành lập sở Xây dựng hay không?

- Nghe nói, thư ký Vũ có tin tức gì sao?

Đàm Long giả ngu. Y cũng nghe nói Vũ Phái Dũng có thể sẽ là người nhậm chức Giám đốc sở, tuy nhiên y cũng không lo lắng sở Xây dựng có thể ngăn cản quy hoạch của Ủy ban nhân dân thành phố Yến. Đúng là sở Xây dựng quản lý toàn bộ quy hoạch và thị trường xây dựng tỉnh, nhưng thành phố Yến là thành phố cấp phó tỉnh, một khi Ủy ban nhân dân thành phố đưa ra nghị quyết thì việc sở Xây dựng xem xét thông qua chỉ là hình thức, nhất là các trường hợp đặc biệt. Nếu thật sự sở Xây dựng không có việc gì làm, cứ ngăn chặn lại, vậy thì người làm Giám đốc sở đúng là không có đầu óc chính trị.

Vũ Phái Dũng lại cười ha hả:

- Nói không chừng khi tôi tới sở Xây dựng, đến lúc đó chắc sẽ có cơ hội hợp tác với Phó thị trưởng Đàm. Thế nào, Phó thị trưởng Đàm? Hiện tại anh nhường tôi một bước, tôi sẽ ghi tạc trong lòng.

Đàm Long lắc đầu:

- Nhượng bộ cái gì cơ? Thư ký Vũ nói tôi nghe không hiểu.

Vũ Phái Dũng giận tím mặt:

- Đàm Long, đừng cố tình ra vẻ trước mặt tôi. Anh là chỗ dựa của bất động sản Cát Thành, anh cầm tiền đen của bất động sản Cát Thành, đừng tưởng rằng tôi không biết. Tôi biết rõ ràng tin tức giao dịch của các người.

Đàm Long cũng không bị dọa mà sợ, y chỉ tay ra cửa:

- Ra khỏi cửa chính Ủy ban nhân dân thành phố, rẽ phải, sau đó lại rẽ sang phố Lam Giác, tìm tòa nhà Thành ủy, bên trong có Ủy ban Kỷ luật thành phố. Thư ký Vũ có tình huống gì cứ tìm các đồng chí Ủy ban Kỷ luật thành phố để phản ánh. Không tiễn!

Vũ Phái Dũng thấy Đàm Long không thèm cho mình thể diện, còn muốn đuổi mình ra khỏi cửa, liền thở hổn hển kêu lên:

- Phó thị trưởng Đàm có biết ông chủ sau lưng bất động sản Lĩnh Tiên là ai không? Tôi nói ra thì anh đừng có hối hận!

Đàm Long cũng đang nổi nóng, làm gì còn nghĩ nhiều như vậy chứ, đáp lại: Nguồn: http://truyenfull.vn

- Ai chẳng biết Tổng giám đốc Nghiêm Tiểu Thì của bất động sản Lĩnh Tiên là em họ của Phạm Tranh chứ? Phạm Tranh là ai sẽ không cần tôi phải nói ra nhỉ? Thư ký Vũ, mọi người làm việc thì phải dựa vào bản lĩnh. Vì sao không phải là anh lui mà lại là tôi lui?

- Bởi vì...

Vũ Phái Dũng gằn từng tiếng:

- Bởi vì Phạm Tranh còn có một đối tác tên là Cao Kiến Viễn.

Nói xong, Vũ Phái Dũng đóng sầm cửa lại mà đi.

Đàm Long sững sờ tại chỗ. Y ngàn vạn lần không ngờ ẩn sau lưng bất động sản Lĩnh Tiên còn có một đại nhân vật như vậy. Không ngờ là Cao Kiến Viễn, con trai của Bí thư Cao. Sao có khả năng chứ? Sao không hề có chút phong thanh truyền ra nhỉ?

Nếu Hạ Tưởng ở đó, chắc chắn sẽ rất sẵn lòng giúp Phó thị trưởng Đàm giải đáp nghi vấn trong lòng. Cao Kiến Viễn tự cho mình là người có phong độ, thích làm việc khiêm tốn. Y luôn thích đứng tránh ở phía sau bức màn để thao túng tất cả, lại muốn chứng minh mình du học ở nước ngoài mấy năm là có bản lĩnh thật sự, cho nên y mới không chịu xuất đầu lộ diện, không muốn đưa ra cờ hiệu của Cao Thành Tùng. Cao Kiến Viễn muốn vừa lợi dụng ưu thế con trai của Bí thư Tỉnh ủy, lại vừa không muốn để người khác biết. Đợi sau khi y thành công, người khác mới giật mình phát hiện thân phận thật sự của y, lúc đó càng có cảm giác thành tựu và tự hào. Đây mới chính là niềm vui thú mà Cao Kiến Viễn vẫn muốn theo đuổi.

Cao Kiến Viễn, con trai của Bí thư Cao? Trong lòng Đàm Long lẫn lộn đủ loại cảm giác.

Y không thể đắc tội với Bí thư Cao. Hơn nữa nghe đồn Bí thư Cao luôn không chấp nhận người khác hoài nghi quyền lực của ông ta. Con trai ông ta muốn quyền khai phá Tiểu Vương Trang, nếu như bị y và bất động sản Cát Thành cướp lấy, về sau y làm gì còn ngày lành nào để sống nữa? Đàm Long dám đối đầu với Vũ Phái Dũng nhưng không có dũng khí đối nghịch với Cao Thành Tùng.

Trong giây lát, Đàm Long nhớ tới việc khi tỉnh kêu gọi ngừng cải tạo thôn nội đô, Trần Phong vẫn rất bình tĩnh, không hề có một tia xao động bất an. Lúc đó y còn cảm thấy khó hiểu, vì sao Trần Phong không vội vàng tìm lên tỉnh lý luận? Hóa ra mấu chốt là ở chuyện này.

Bí thư Cao là muốn dọn đường cho bất động sản Lĩnh Tiên. Trần Phong biết rõ trong lòng, chỉ có y và Bí thư Thôi là không hề hay biết mà thôi. Nhớ tới hội nghị thường vụ còn đang thảo luận quyền khai phá Tiểu Vương Trang, còn cả Bí thư Thôi luôn có bộ dạng đã định liệu hết sự việc, Đàm Long nặng nề vỗ đầu:

- Không xong, bị lừa rồi!

Chỉ có điều lúc này thời gian đã muộn, sau khi hội nghị thường vụ thảo luận, cuối cùng Bí thư Thôi ra sức chèn ép, giao quyền khai phá Tiểu Vương Trang cho bất động sản Cát Thành.

Sau khi biết tin tức, đầu tiên là Hạ Tưởng thông báo cho Cao Kiến Viễn. Giọng điệu hắn rất trầm trọng, cực kỳ đau đớn nói:

- Rất xin lỗi Cao huynh, Thị trưởng Trần và Phó thị trưởng Tào đã cố hết sức, Trưởng ban Phương cũng đã nói giúp không ít, nhưng đáng tiếc là Bí thư Thôi quyết tâm quá lớn, mà các ủy viên thường vụ khác thì tán thành Bí thư Thôi, cuối cùng...

Cao Kiến Viễn nghe rất bình tĩnh, dường như đã sớm biết kết quả, thản nhiên nói:

- Tôi biết rồi, cảm ơn cậu Hạ Tưởng. Tôi sẽ ghi nhớ sự trợ giúp của cậu.

Hạ Tưởng vội khách khí vài câu, lại an ủi y:

- Đừng lo, Kiến Viễn, không phải chỉ một mình Tiểu Vương Trang là hạng mục tốt đâu, còn có nhưng hạng mục khác cũng tốt mà. Tôi có một ý tưởng, lúc nào có thời gian giao lưu với anh một chút. Cam đoan thu hoạch lớn không thua gì Tiểu Vương Trang.

Cao Kiến Viễn cũng biết Hạ Tưởng có một số ý tưởng trong việc khai phá các khu đô thị mới, tuy trong lòng rất khó chịu vì thất bại trong vụ Tiểu Vương Trang nhưng y vẫn cố gắng duy trì phong độ, vẫn không để lộ ra nhưng đề nghị của Hạ Tưởng khiến y động tâm. Đây đúng là thời điểm cần sự an ủi nhất. Nếu Hạ Tưởng thật sự có hạng mục khai phá mới, đó mới chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi (một miếng khi đói bằng một gói khi no).

- Vậy tôi sẽ không khách khí với cậu. Tối nay có thời gian thì ngồi với nhau. Địa điểm ngay tại Tụ Hiền trang viên. Thế nào?

Tám giờ tối, Hạ Tưởng tới Tụ Hiền trang viên đúng giờ. Người đã đến đông đủ, ngoại trừ Cao Kiến Viễn còn có Phạm Tranh, Nghiêm Tiểu Thì.

Ngoài dự đoán chính là Vũ Phái Dũng vốn luôn tỏ thái độ khinh thường Hạ Tưởng nhưng lần này thấy Hạ Tưởng bước vào, y vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, có vẻ không hề quan tâm tới hắn. Hạ Tưởng không thèm để ý tới thái độ của Vũ Phái Dũng. Không phải cứ người có vẻ bề ngoài kiêu ngạo mới là người lợi hại. Kẻ cười sau cùng chính là người vẫn luôn bất động như núi.

Sau khi chào hỏi sơ qua, Cao Kiến Viễn vẫn không hề lộ vẻ mất mát gì nhưng Phạm Tranh thì tức giận bất bình, nói:

- Đàm Long chỉ là một Phó thị trưởng, ỷ vào quan hệ với Tiền Cẩm Tùng, dám không để bất động sản Lĩnh Tiên của chúng ta vào mắt, thật khinh người quá đáng. Tôi đã nói với ba tôi, tìm cơ hội tốt sẽ xử lý.

Vũ Phái Dũng liếc Hạ Tưởng, hơi do dự một chút rồi nói:

- Hạ Tưởng, cậu có biết tin tức gì không? Rõ ràng tôi đã nói thẳng mặt với Đàm Long về quan hệ giữa bất động sản Lĩnh Tiên và Bí thư Cao, vậy mà Đàm Long không hề nể mặt chút nào. Có phải Thị trưởng Trần cũng âm thầm giúp y không?

Trong lòng Hạ Tưởng rất tức giận. Vũ Phái Dũng không lúc nào nói chuyện dễ nghe cả, hắn cũng không cần nể mặt, liền đáp:

- Thị trưởng Trần? Anh không biết chuyện của bất động sản Thiên An nhỉ? Khi tranh đoạt phố Nhị Thập Lý, Thị trưởng Trần vốn cũng ủng hộ bất động sản Thiên An, nhưng ở thời khắc cuối cùng, Bí thư Thôi lên tiếng, phố Nhị Thập Lý mới dành cho bất động sản Cát Thành. Thị trưởng Trần cũng bị bất động sản Cát Thành chơi như vậy, anh bảo ông ấy còn có thể ủng hộ bất động sản Cát Thành sao? Thị trưởng Trần không rộng lượng tới mức đó chứ? Tôi nói rất rõ ràng, trên hội nghị thường vụ, những người ủng hộ bất động sản Lĩnh Tiên có Thị trưởng Trần, Phó thị trưởng Tào và Trưởng ban Phương, còn thái độ của những người khác thì tôi không rõ lắm.

Vũ Phái Dũng vẫn hùng hổ đầy lý lẽ:

- Sao tôi luôn nghi ngờ là cậu đang âm thầm phá rối nhỉ?

- Thư ký Vũ, anh cũng quá đề cao tôi thì phải? Tôi có thể ảnh hưởng được thường vụ Thành ủy của thành phố Yến sao? Anh cho rằng tôi là ai?

- Thư ký Vũ, anh bớt nói vài câu đi. Từ đầu tới cuối Hạ Tưởng đều giúp đỡ bất động sản Lĩnh Tiên không ít, trong lòng chúng ta đều hiểu rõ. Anh đừng vì thấy không thành công mà chụp mũ cho cậu ta.

Cao Kiến Viễn nói với vẻ không kiên nhẫn, lại liếc Nghiêm Tiểu Thì một cái.

Nghiêm Tiểu Thì vẻ mặt vô tội, khoát tay, nói dứt khoát:

- Là Thư ký Vũ chủ động muốn tới.

Ý là không phải cô mời tới.

Vũ Phái Dũng nhìn ra Cao Kiến Viễn hơi bất mãn với mình, liền đứng lên:

- Tôi cũng là muốn tốt cho cậu, Kiến Viễn. Cậu cần phải suy tính nhiều hơn nữa. Dù sao tôi luôn cảm thấy Hạ Tưởng này không có ý tốt. Được rồi, tôi đi trước, mọi người cứ nói chuyện.

Vũ Phái Dũng vừa đi, Hạ Tưởng liền cười nói:

- Thư ký Vũ không quá tín nhiệm tôi. Nếu không thì xem như tôi chưa đưa ra đề nghị gì cả.

Ý của Hạ Tưởng chính là muốn cố tình thử phản ứng của mấy người này.

Phạm Tranh mở miệng đầu tiên:

- Không. Phải nói, nhất định phải nói. Tôi tin anh, Hạ ca. Thư ký Vũ này thích có vẻ ngông nghênh chứ tôi thấy bản lĩnh của anh ta rất bình thường.

Y lại liếc Cao Kiến Viễn:

- Kiến Viễn đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý nói về tất cả những người đi theo Bí thư Cao.

Phạm Tranh đúng là thú vị, có cần phải nói thẳng như vậy không chứ? Cao Kiến Viễn hơi xấu hổ gật đầu, không nói gì.

Nghiêm Tiểu Thì cũng nói với Hạ Tưởng:

- Chủ nhiệm Hạ có ý tưởng gì thì cứ nói đi, đừng để ý tới thái độ của Thư ký Vũ. Anh ta hơi ngông nghênh một chút thôi chứ kỳ thật không phải rất xấu. Theo thời gian dài rồi anh sẽ biết.

Vũ Phái Dũng có phải xấu thật hay không thì Hạ Tưởng không bình luận. Tuy nhiên sự kiêu ngạo, ngông cuồng của y sẽ mang tới cho y tai tương ngập đầu. Cuối cùng khi y gặp rủi ro, không một ai nói thay cho y một câu, khiến chỉ trong thời gian ngắn y liền bị phán án tử hình. Hơn nữa từ khi đưa ra phán quyết đến lúc thi hành án có thời gian rất ngắn. Nói cách khác, y bị chúng bạn xa lánh.

Cao Kiến Viễn cười cười:

- Tôi mời Tiểu Hạ tới đây chính là muốn nghe cao kiến của cậu. Có chuyện cứ nói thẳng, chúng ta cũng không phải người ngoài. Về phần Thư ký Vũ, chẳng phải là anh ta đã đi rồi sao?

Hạ Tưởng hiểu ý của Cao Kiến Viễn, sự hợp tác của bọn họ không quan hệ gì với Vũ Phái Dũng.

Hạ Tưởng cũng không ra vẻ nữa, liền chỉ tay về phía tây, nói:

- Phong cảnh của Tây Giao không tồi, có núi có sông, hơn nữa còn có địa thế rất tốt, phía trước mặt bằng phẳng, phía sau dựa vào núi, đúng là vùng đất có phong thủy rất tốt, lưng tựa vào núi, truớc hướng ra sông.

- Có ích lợi gì?

Phạm Tranh khó hiểu hỏi:

- Xa nội thành như vậy, cho dù xây thành công viên miễn phí cũng không có người tới.

- Xây thành công viên đương nhiên là không ai đi, nhưng nếu xây thành khu biệt thự xa hoa thì tự nhiên sẽ trở thành đất vàng mà những kẻ có tiền tụ tập.

Hạ Tưởng giơ tay ra, còn chưa mở miệng thì Nghiêm Tiểu Thì đã đưa tấm bản đồ thành phố Yến tới. Hắn mỉm cười với cô, nghĩ thầm rằng trong ba người này thì người có tâm cơ nhất chính là Nghiêm Tiểu Thì.

Hạ Tưởng nhận lấy bản đồ, trải ra trên bàn, lấy tay chỉ vào một vị trí trên đó:

- Tuy rằng quy hoạch phát triển của thành phố Yến là đi theo hướng đông nam, nhưng không khí tươi mát thổi từ Thái Hành Sơn tới thì phải đi qua Tây Giao đầu tiên. Kẻ có tiền để ý nhất là cái gì? Là đất có phong thủy đẹp, là thân thể luôn mạnh khỏe, là nơi ở tao nhã và an tĩnh. Nếu xây một khu biệt thự hoa viên ở Tây Sơn, sau đó mạnh mẽ tuyên truyền cuộc sống khỏe mạnh, môi trường an lành. Kiến Viễn, anh nói xem, những kẻ có tiền ở thành phố Yến có thể chen chúc nhau mà tới hay không?

Cao Kiến Viễn cúi đầu nhìn bản đồ, không nói gì, ánh mắt chậm rãi sáng lên.

Phạm Tranh vẫn không quá tin tưởng vào phán đoán của Hạ Tưởng:

- Mức độ chi tiêu của thành phố Yến rất thấp, có bao nhiêu người có thể mua được biệt thứ tốt chứ? Hơn nữa khai phá biệt thự ở Tây Sơn cần phải san bằng núi đá, chắc chắn là chi phí rất lớn. Nếu cứ như thế, giá cả của biệt thự chắc chắn sẽ cao kinh người.

- Sẽ không đâu. Chi phí để xây dựng biệt thự sẽ không cao.

Cao Kiến Viễn nghĩ tới cái gì đó liền mỉm cười tự đắc:

- Giá cả đất Tây Sơn chỉ bằng một phần mười mấy so với đất trung tâm thành phố, cho dù có phải phá núi thì giá thành cũng sẽ không hề cao. Hơn nữa chúng ta còn có thể dựa vào thế núi, dẫn nước từ trên núi chảy xuống vây quanh khu biệt thự, hóa thành cảnh quan thiên nhiên cho toàn bộ khu biệt thự của của chúng ta. Không cần tiêu nhiều tiền cũng có thể tăng giá trị cho biệt thự của chúng ta. Tiểu Hạ, chủ ý này không tồi, đáng giá thử một lần.

Nghiêm Tiểu Thì chớp chớp đôi mắt to, nói vẻ vô cũng ngưỡng mộ:

- Chủ nhiệm Hạ, anh quá lợi hại. Trong khi người khác còn đang chăm chú nhìn vào khu phố trung tâm thì anh đã phóng ánh mắt tới Tây Giao. Đi trước người một bước chính là cơ hội kinh doanh vô hạn. Còn nữa, tuy rằng thành phố Yến không nhiều người giàu lắm nhưng vẫn có rất nhiều người có thể mua được biệt thự. Hơn nữa chúng ta sẽ xây dựng biệt thư ở Tây Sơn trở thành nơi tượng trưng cho thân phận, tiêu thụ với số lượng hạn chế, có tiền cũng chưa chắc mua được. Như vậy nhất định sẽ tạo thành hiện tượng mua chậm một bước là không mua nổi. Tâm lý mọi người là muốn so bì thể diện với nhau, muốn cướp lấy tài nguyên khan hiếm, chẳng những có thể khiến người ta cảm thấy vinh quang khi cướp được một bộ biệt thư Tây Sơn mà còn có thể đẩy giá cả lên.

Nghiêm Tiểu Thì vừa nói ra, Hạ Tưởng lập tức thay đổi đánh giá về cô. Hiện tại Nghiêm Tiểu Thì có thể nói ra lý luận tiêu thụ biệt thự như vậy đúng là sách lược tiêu thụ của doanh nhân bất động sản đời sau: Con người tạo ra hiện tượng giả là tài nguyên khan hiếm, đẩy giá cả lên cao, lợi dụng triệt để thói xấu mù quáng của con người là chỉ mua cao không mua thấp, từng bước đẩy giá cả nhà đất lên cao tới mức người ta phải giận sôi lên.

Hạ Tưởng thầm nghĩ, Nghiêm Tiểu Thì tuyệt đối có tiềm chất của một gian thương thành công.

- Thật có thể sao?

Phạm Tranh nghe Cao Kiến Viễn và Nghiêm Tiểu Thì đều tán thành ý tưởng của Hạ Tưởng, cũng dao động.

- Bất động sản Lĩnh Tiên cần phải đi trước một bước. Thừa dịp hiện tại Tập đoàn Đạt Tài còn chưa khai phá biệt thự, bất động sản Lĩnh Tiên sẽ ra tay trước thì chiếm được lợi thế. Nếu không, chờ đến lúc Tập đoàn Đạt Tài dõi ánh mắt về phía Tây Sơn thì...

Hạ Tưởng lắc đầu ra vẻ thần bí:

- Nếu Đạt Tài ra tay, Kiến Viễn biết rõ sẽ phát sinh gì chứ?

Cao Kiến Viễn gật đầu chấp nhận:

- So sánh với Tập đoàn Đạt Tài, bất động sản Lĩnh Tiên của chúng ta không hề có ưu thế gì. Tuy nhiên hiện tại chúng ta lại có một điểm, chính là chiếm được tiên cơ trước.

Hạ Tưởng gật đầu không chút chần chừ:

- Kiến Viễn nói rất đúng, tuy nhiên còn một điểm nữa. Hiện tại Tập đoàn Đạt Tài đang nhìn chăm chú vào hạng mục khai phá thôn nội đô, ánh mắt chỉ tập trung vào trong việc này. Nếu một lần nữa mà thôn nội đô vẫn không có dấu hiệu triển khai được, rất có thể bọn họ sẽ chuyển hướng sang nhìn đất đai chỗ khác. Tôi nghe nói Tập đoàn Đạt Tài đã cố ý tiến quân xuống huyện Giao ở phía đông nam.

Cao Kiến Viễn hài lòng phất tay cười nói:

- Cũng đúng, thôn nội đô cũng nên bắt đầu lại lần nữa rồi. Cứ để cho mọi người tập trung chém giết ở thôn nội đô, chờ khi bọn họ chú ý tới thì lại phát hiện rằng ở Tây Sơn đã xây dựng thành khu biệt thự xa hoa nhất thành phố Yến. Khẳng định là lúc đó mọi người sẽ chấn động.

Đến lúc đó sợ rằng không chỉ những nhà đầu tư khai phá của thành phố Yến chấn động mà cuối cùng còn có cả Cao Kiến Viễn. Bởi vì Hạ Tưởng biết rất rõ, ở kiếp trước, kỳ thật biệt thự Tây Sơn là do Tập đoàn Đạt Tài khai phá đầu tiên, nhưng biệt thự Tây Sơn cũng trở thành dự án thất bại nhất của Tập đoàn Đạt Tài. Tuy rằng ngay từ đầu bán ra không tồi nhưng sau đó lại khai phá thêm một khu nữa lại trở thành vốn gốc cũng không thu về nổi. Xét đến cùng là do thành phố Yến có ít người giàu có, cũng ít người quan tâm tới vùng đất Tây Sơn, bởi vì môi trường ở đó an tĩnh nhưng dù sao cũng quá mức lạnh lùng.

Vậy thì thiết kế một cái bẫy liên hoàn để Cao Kiến Viễn nhảy vào đi. Bước khai phá đầu tiên, hẳn là y sẽ có thể kiếm được một khoản khá. Nhưng lòng tham của con người là không có giới hạn, đến lúc đó thấy thu được lợi, không cần mình cổ động, Cao Kiến Viễn sẽ nóng lên vội vã triển khai bước thứ hai của dự án.

Khi bắt đầu giao dịch kỳ thứ hai cũng sẽ là lúc Cao Kiến Viễn lún sâu vào vũng bùn, không thể tự thoát ra được.

Một tuần sau, tỉnh ủy mời họp hội nghị thường vụ, trên nguyên tắc đồng ý cho công tác cải tạo thôn nội đô khởi công lại một lần nữa.

Không lâu sau đó, Phó chủ tịch tỉnh Thẩm Phục Minh đến thành phố Yến thị sát công tác, Phó thị trưởng Đàm Long cùng đi. Trong quá trình thị sát, đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ xông tới trước mặt Đàm Long, chỉ trích y bội tình bạc nghĩa đối với cô ta, chơi xong thì vứt bỏ không hề có chút trách nhiệm. Đàm Long xấu mặt ngay tại chỗ. Mặc dù sau đó người phụ nữ kia bị mang đi nhưng Thẩm Phục Minh vẫn uyển chuyển phát biểu ý kiến trọng điểm, chỉ ra rằng cán bộ lãnh đạo cần phải chú ý vấn đề tác phong cá nhân, đừng để vì chuyện nhỏ mà mất chuyện lớn.

Sau khi nghe tin, Hạ Tưởng chỉ cười to mấy tiếng. Không cần phải nói, chủ ý xấu xa này khẳng định là của Phạm Tranh.

Tháng 10, tỉnh chính thức thành lập sở Xây dựng. Không ngoài dự tính, Vũ Phái Dũng được Cao Thành Tùng mạnh mẽ đề cử, trở thành người đầu tiên nhậm chức Giám đốc sở Xây dựng tỉnh Yến. Điều khiến mọi người trong Ủy ban nhân dân thành phố Yến mở rộng tầm mắt chính là, sau khi Vũ Phái Dũng nhậm chức liền tới Ủy ban nhân dân thành phố Yến thị sát. Trong Ủy ban nhân dân thành phố thì Đàm Long được phân công quản lý mảng xây dựng đô thị nên không thể không đi cùng.

Ngay trước mặt mọi người, Vũ Phái Dũng bắt bẻ công tác của Đàm Long, chỉ trích khắp nơi khắp chốn, cuối cùng khiến Đàm Long tức giận phất tay áo bỏ đi. Việc này gây chấn động một thời gian. Nghe nói sau khi nghe được tin, Bí thư Thôi sắc mặt xanh mét, hồi lâu không nói gì cả.