Quan Thần

Chương 2056: Sự tình tích tụ đã lâu cuối cùng bùng nổ



Giang Cương quả thực đã chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa.

Cả nhà đoàn kết nhất trí, trên dưới một lòng, cho dù Giang Cương đối với Giang An có chứa nhiều bất mãn, nhưng có một điểm ông ta vô cùng vừa lòng đối với Giang An, chỉ cần có chuyện gì xấu cần Giang An làm, Giang An tuyệt đối nghiêm túc và nhiệt tình như lửa, hơn nữa thường thường còn có những ý đồ phá hoại không thể ngờ tới.

Giang Cương cũng vừa mới tha thứ cho hành vi càn quấy phá sản của Giang An, đem món nợ mà Giang An phải đền bù mất 10% cổ phần tính lên đầu của Hạ Tưởng, nếu không phải Hạ Tưởng bức bách, Giang An cũng không đến mức ra tay lung tung.

Đương nhiên, dụng ý thâm sâu hơn, Giang Cương cũng sẽ không nói ra, ông ta mượn sự càn quấy của Giang An và lòng tham của Trần Diễm, thành công đưa Trần Diễm vào cạm bẫy của ông ta. Bây giờ Trần Diễm bị ông ta sử dụng, trốn không thoát lòng bàn tay của ông ta. Đem so sánh một chút, cổ phần chuyển nhượng rồi có thể mua lại, tiền không có thì có thể kiếm về.

Nhưng Trần Diễm là một nhân tinh, tình huống thông thường rất khó để cho người khác sử dụng.

Có thể làm cho Trần Diễm bán mạng vì anh ta, cũng coi như là thành công không tồi. Thử hỏi ở tỉnh Tây, người chủ mỏ than nào dám nói có thể khiến Trần Diễm thần phục?

Chỉ cần Trần Diễm có thể kéo Hạ Tưởng xuống nước, cho dù là chỉ ướt một ống quần, cũng là thành công lớn trong việc ông ta đã tỉ mỉ bày ra kế hoạch.

Giang Cương thậm chí nghĩ một cách đắc ý, vì Hạ Tưởng chuẩn bị vô số hố to, nhất định có một hố làm Hạ Tưởng sụt chân, lại có cái người khiến Hạ Tưởng đau thắt lưng, ông ta sẽ coi là thành công lớn. Còn về cuối cùng có thể chôn sống Hạ tưởng hay không, ông ta không ôm hy vọng quá lớn, chỉ cầu Hạ Tưởng thất bại ở tỉnh Tây, không ổn nhất, Hạ Tưởng chỉ cần không gây sức ép chuyển hình kinh tến loại hình nguồn năng lượng gì đó, đã cảm ơn trời đất rồi.

Ông ta tình nguyện tặng Hạ Tưởng một tỷ để hắn tiêu pha, chỉ cần Hạ Tưởng không động đến hòn ngọc của ông ta. Nhưng Hạ Tưởng chính là một quả dưa chưa chín, nhất định phải liều lĩnh thúc đẩy chuyển hình, là não hoen gỉ rồi hay người nguvậy?

Được, nếu nhất định muốn đi theo con đường tội ác, vậy thì ông ta sẽ tháp tùng đến cuối cùng.

Chuẩn bị tốt ngày mai động thủ, vào buổi trưa, lại nhận được điện thoại của Vương Hướng Tiền, muốn ông ta tham gia một tiệc rượu. Bình thường Phó Chủ tịch tỉnh Vương gọi điện thoại triệu tập, ông ta đi tiếp khách, kỳ thật là đi tính tiền, Giang Cương không muốn đi, nhưng Vương Hướng Tiền cứ nhấn mạnh ông ta nhất định phải đến.

Giang Cương không tình nguyện lắm đi đến Á Long Loan Thủy Hương---Tấn Dương thiếu nước, vì vậy các tiểu khu hoặc tửu lầu đều thích lấy nước đặt tên, có điều chỉ là tự tiêu khiển tự vui vẻ mà thôi--- sau khi xuống xe mới phát hiện Vương Hướng Tiền lại chờ ở bên ngoài, ông ta liền biết, bữa cơm hôm nay có chút đáng được chú ý.

- Là thư ký Trần.

Vương Hướng Tiền thấp giọng nói.

- Hôm nay cậu phối hợp một chút, sau khi uống rượu nói lời thật.

Giang Cương gật đầu:

- Muốn nói lời quan trọng gì?

Vương Hướng Tiền không trả lời trực tiếp:

- Bây giờ không dễ xác định, khả năng sự phát triển của tình thế rất không có lợi. Đúng rồi, hai sở thích lớn nhất của Trần Hạo là tiền tài và sắc.

- Tiền tài không thành vấn đề, thẻ có rất nhiều.

Giang Cương vỗ vỗ cái bao trong tay.

- Sắc…chỉ là không biết thư ký Trần thích loại khẩu vị nào?

Vương Hướng Tiền cười cười không nói gì, cất bước hướng vào trong. Giang Cương hiểu rõ, dù sao Vương Hướng Tiền đã sắp xếp ổn rồi, ông ta liền một bên cân nhắc một bên đi theo vào, trong lòng còn nghĩ, Vương Hướng Tiền đường đường là một Phó chủ tịch thường trực tỉnh đích thân ra mặt bãi bình đệ nhất thư ký Tỉnh ủy, đã nói rõ một điểm, Vương Hướng Tiền đang tính kế với Lôi Trị Học.

Chẳng lẽ nói, giữa Vương Hướng Tiền và Lôi Trị Học có ngăn cách hay sao? Giang Cương liền đột nhiên cảm thấy bước chân nặng nề hơn rất nhiều.

Sau khi Quý Như Lan và Trần Diễm gặp mặt, lại gặp mặt với Nghiêm Tiểu Thì.

Biết Nghiêm Tiểu Thì đến Tấn Dương, Quý Như Lan hơi hơi giật mình, đoán Nghiêm Tiểu Thì đến Tấn Dương là vì cái gì, chỉ vì Hạ Tưởng sai khiến? Hẳn là không phải, Nghiêm Tiểu Thời là động vật kinh tế, một lòng chỉ muốn kiếm nhiều tiền.

Địa điểm gặp mặt với Nghiêm Tiểu Thì là một quán trà, được xưng là quán trà ngon nhất Tấn Dương, nhưng hương vị của trà cực kém, Quý Như Lan chỉ uống một ngụm liền nhíu mày không uống. Cũng đúng, Tấn Dương cũng không sản xuất trà, đương nhiên uống không ngon bằng loại trà do cô tự tay ngắt lấy và sao chế.

- Đến Tấn Dương là vì tình yêu hay sự nghiệp?

Quý Như Lan đơn giản gọi một ly nước lọc.

- Cả hai đều có, cùng lúc cũng vì tình bạn.

Nghiêm Tiểu Thì cũng không quen uống trà ở Tấn Dương, cũng muốn uống nước lọc.

- Vì tôi?

Quý Như Lan không tin, cười khẽ,

- Tôi mới không tin chuyện ma quỷ của cô.

- Tôi muốn nhúng tay vào ngành sản xuất điện lực ở Tấn Dương, nhưng tôi không có trợ lực chính trị, hy vọng cô có thể liên thủ với tôi.

-….

Quý Như Lan giật mình không nhỏ, ngành sản xuất điện lực trước nay là ngành sản xuất lũng đoạn, rõ ràng là lũng đoạn quốc gia, thực ra cũng bị nhân vật chính trị cá biệt lũng đoạn rồi, điện lực và dầu mỏ giống nhau, bối cảnh chính trị phía sau cực kỳ hùng hậu, người bình thường muốn tiến quân vào ngành sản xuất điện lực là si tâm vọng tưởng.

- Cho dù cô có vài tỷ hay hơn chục tỷ, ném vào trong ngành điện lực cũng không thấy một bọt nước. Điện lực là ngành kiếm tiền nhưng không phải ai cũng chơi được. Tôi khuyên cô thu lại ý nghĩ đó đi, đừng nghĩ ngợi lung tung.

- Không nghĩ không được, nghe anh ấy nói, bây giờ có một cơ hội tốt không thể bỏ qua.

Bây giờ khí hậu chính trị tỉnh Tây còn có tài chính, mỗi người đều có vị trí riêng, khuyết thiếu chính là một điểm tựa.

Nghiêm Tiểu Thì cười duyên dáng nhìn Quý Như Lan:

- Như Lan, tôi rất khâm phục ý nghĩ chính trị của cô, nếu chúng ta liên thủ, liệu có tạo ra kỳ tích hay không?

Quý Như Lan không cười, cô rất rõ, cái Nghiêm Tiểu Thì nhìn trúng không chỉ là trí tuệ chính trị của cô, còn có tiếng vang của nhà họ Qúy ở Bắc Kinh thậm chí Lĩnh Nam, và phân lượng không gì sánh được của thế lực gia tộc truyền thống của nhà họ Quý. Điều kiện chính trị tỉnh Tây đã chín muồi, bởi vì tài chính cũng đầy đủ, tin rằng Nghiêm Tiểu Thì cũng có thực lực nhất định, khiếm khuyết duy nhất chính là một cái cớ, là Nghiêm Tiểu Thì phải lấy danh nghĩa của ai để tiến quân vào ngành sản xuất điện lực.

Dựa vào danh nghĩa của Hạ Tưởng? Không được, Hạ Tưởng là Chủ tịch tỉnh của tỉnh Tây, hắn không thể trực tiếp nhúng tay vào sự vụ kinh doanh tỉnh Tây, không hợp với quy củ quan trường. Vậy thì dựa vào danh của nhà họ Quý là lựa chọn tốt nhất, đầu tiên thực lực của nhà họ Quý cũng đủ, tiếp nữa nhà họ Quý và hậu trường lớn nhất của ngành sản xuất điện lực ở Bắc Kinh có giao tình, cuối cùng, dựa vào trọng lượng của nhà họ Quý ở nền chính trị trong nước, muốn phân một chén canh ở ngành sản xuất điện lực, có người mặc dù không tình nguyện nhưng nhiều ít cũng phải nhượng bộ thích hợp.

Tính toán thật khôn khéo, chủ ý kéo nhà họ Quý xuống nước chắc chắn là của Hạ Tưởng, Quý Như Lan mơ hồ muốn tức giận.

Nhưng lại nghĩ một chút, Hạ Tưởng làm sao lại không muốn tạo ra một cơ hội khiến nhà họ Quý đi ra khỏi Lĩnh Nam, bố cục cả nước? Hơn nữa nói không chừng cũng mượn việc này để cô ở tại Tấn Dương. Vừa nghĩ đến đây, không tránh được tim đập loạn lên, mặt thậm chí còn hơi đỏ.

Quý Như Lan trầm mặc trong chốc lát, mới nói:

- Đây là chuyện đại sự, tôi không làm chủ được, phải thương lượng với trong nhà một chút.

- Cơ hội không thể bỏ qua, mất rồi sẽ không đến nữa.

Nghiêm Tiểu Thì kinh doanh nhiều năm, biết đạo lý giữ vững, nâng cao giá cả hợp lý.

- Anh ấy nói lúc này Tấn Dương lập tức sẽ xuất hiện một cơ hội cực tốt, bỏ qua rồi, muốn tiến quân ngành sản xuất điện lực liền khó như lên trời.

Nghiêm Tiểu Thì chỉ biết một không biết hai, Quý Như Lan lại vừa biết một vừa biết hai. Cơ hội mà Hạ Tưởng nói chẳng phải là sự kiện điện giật mà Trần Diễm nói sao? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Nghĩ sâu một chút, quả nhiên đúng là như vậy, Quý Như Lan vốn không hứng thú với việc tiến quân vào ngành sản xuất điện lực lắm. Dù sao sự việc xảy ra quá đột ngột, nhưng không nghĩ thì không sao, vừa nghĩ liền làm cô lâm vào tâm động, nhạy bén phát hiện một cơ hội có một không hai đang bày ra trước mắt.

Nhà họ Quý ở Lĩnh Nam an phận lâu quá rồi, là lúc nên ra khỏi Lĩnh Nam hướng bố cục toàn quốc, nếu không, thế lực gia tộc truyền thống như nhà họ Quý sau khi trải qua hai ba đời, thậm chí có khả năng hoàn toàn tiêu vong. Mà so sánh một chút, thế lực gia tộc mới nổi không những lớn mạnh rất nhanh, thậm chí thân là lực lượng trung tâm như Hạ Tưởng, có hy vọng giành ngôi trong một số năm sau.

So sánh một chút, khoảng cách càng ngày càng lớn.

Quý Như Lan cuối cùng kiềm chế không được:

- Tôi lập tức sẽ thương lượng với trong nhà.

Nghiêm Tiểu Thì vui mừng mỉm cười.

Nghiêm Tiểu Thì tóc phủ ngang vai, dáng người uyển chuyển, chỉ mặc một bộ quần áo ngủ nhẹ như lụa, chắp tay sau lưng, nhón chân đứng phía sau Hạ Tưởng, ôm lấy Hạ Tưởng, dịu dàng nói:

- Nghĩ thấy đã quen anh mười mấy năm rồi, từ lúc bắt đầu bị anh lợi dụng, đến bây giờ người cũng trao cho anh, anh nói xem, anh có thấy em rất ngốc hay không?

Hạ Tưởng đang cúi đầu xem xét một phần tài liệu, là sơ đồ phân bố cụ thể mạng lưới điện tỉnh Tề. Thực ra sơ đồ phân bố mạng lưới điện không có gì đáng để xem, mạng lưới quan hệ giấu phía sau mạng lưới điện mới là chỗ Hạ Tưởng quan tâm nhất.

Thế lực sau lưng mạng lưới điện còn hung hậu hơn so với thế lực sau lưng than đá, càng khiến người ta sợ.

Muốn phá giải bố cục của mạng lưới điện, dựa vào vị trí Chủ tịch tỉnh của Hạ Tưởng là nhiệm vụ không thể. Nhưng Hạ Tưởng cũng không đợi đến khi nhòm ngó ngôi báu mới làm thế nọ làm thế kia. Bây giờ, hoàn toàn có thể ở tỉnh Tây phá giải bước đầu tiên vấn đề điện lực khó khăn.

Phá giải trận đầu tiên trong bố cục mạng lưới điện, sẽ bắt đầu từ bước đầu tiên ở Giang Cương, cũng có thể nói, bắt đầu từ sự liên thủ của Nghiêm Tiểu Thì và Quý Như Lan.

- Em không ngốc, là cuồng nhiệt.

Hạ tưởng mỉm cười, quay đầu đẩy Nghiêm Tiểu Thì ra:

- Đừng nũng nịu nữa, nói chuyện chính đi, Như Lan nói thế nào?

- Sau khi cô ấy gọi một cuộc điện thoại, ngồi chuyến bay buổi tối về Dương Thành rồi, muốn nói chuyện với Quý Trường Hạnh ở Dương Thành.

Nghiêm Tiểu Thì sau khi bị Hạ Tưởng đẩy ra lại quấn lấy:

- Anh cũng thật lợi hại, sao lại tính được Quý Như Lan khẳng định sẽ động tâm?

- Rất đơn giản, chỉ cần lúc em suy xét vấn đề, nên đứng ở lập trường đối phương nghĩ nhiều một chút, nhất định có thể đả động đối phương. Giống như em thay bản thân suy xét vấn đề vậy, tự mình khuyên mình, làm sao mà không động tâm?

Hạ Tưởng giải thích nói.

- Rất nhiều người việc gì cũng chỉ nghĩ đến mình, lại không biết, suy nghĩ cho người khác chính là suy nghĩ cho mình.

- Đạo lý của anh luôn rất thâm sâu, em không hiểu lắm, nhưng em chỉ cần biết em nghe lời anh chuẩn không sai là được.

Nghiêm Tiểu Thì từ phía sau ôm chặt lấy Hạ Tưởng:

- Tối hôm nay phải đền em nhiều một chút, em muốn hạnh phúc như Cổ Ngọc.

-…

Hạ Tưởng không còn lời nào để nói.

Sáng ngày tiếp theo, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chính thức hành văn, bổ nhiệm Cừu Đường là Ủy viên thường vụ Thành ủy Tấn Dương, Bí thư Đảng ủy Công an, Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Dương Nhậm Hải đích thân đi cùng Cừu Đường chính thức nhận nhiệm vụ.

Cừu Đường chính thức nhận nhiệm vụ, bước tiếp theo, chỉ cần đi qua trình tự Hội đồng nhân dân liền có thể hoàn toàn quản lý cục Công an thành phố. Vì vậy, chính thức xác lập Hạ Tưởng hoàn toàn nắm trong tay Cục công an thành phố. Chính là nói, bố cục về mặt chính trị của Hạ Tưởng đã hoàn toàn tuyên cáo hoàn thành.

Bước tiếp theo chính là xuất kích cú đấm mạnh của lực lượng chuyên chính.

Buổi chiều, sự kiện tích tụ đã lâu rốt cục bạo phát. Sự việc không hề xảy ra ở trong thành Tấn Dương, mà ở huyện Thủy Phong trực thuộc Tấn Dương. Động tĩnh sự kiện không nhỏ, ít nhất có 300 người tham gia chiến đấu vũ trang.