Trần Diễm xác thật đúng là mất tích rồi, không phải cô ta tự biên tự diễn trò khôi hài, mà là cô ta không tự chủ được, bị người khác cậy thế bắt buộc phải theo mình.
Người cậy thế bắt buộc cô theo mình không phải là Giang Cương, Giang Cương đang lên kế sách tỉ mỉ cho vở kịch cùng Vương Hướng Tiền, không có thời gian quan tâm đến Trần Diễm. Cũng không phải Giang An, Giang An đã làm xong thủ tục ra nước ngoài, vài ngày nữa là ra nước ngoài, cũng không muốn dây dưa với cô ta nữa, đang một lòng hướng ra biển trời Tây đẹp đẽ, trái tim khao khát đối với biển trời Tây.
Người giúp đỡ cô ta là Lôi Tiểu Minh.
Không sai, chính là Lôi Tiểu Minh yếu nhược bị lôi kéo dễ nhất trong mắt cô ta.
Trầm Diễm vẫn luôn tự khoe khoang thông minh, luôn xem thường Lôi Tiểu Minh không hiểu sự đời đặt, cho rằng Lôi Tiểu Minh chẳng qua là một tên tiểu tử, bị cô ta bỡn cợt trong tay, do cô ta sắp đặt, tùy cô ta trêu đùa.
Lại không nghĩ đến, con lừa đá người chết, nhìn qua Lôi Tiểu Minh trung thực bỗng chốc phát tác, dựa vào danh nghĩa cùng đi uống trà bàn đại sự mới Trần Diễm, Trần Diễm cũng không nghĩ nhiều, trang điểm một chút rồi vui vẻ đi hẹn.
Nếu là ngày xưa, Trần Diễm cũng sẽ kiêu ngạo một phen, hoặc là dứt khoát không đáp ứng lời mời của Lôi Tiểu Minh, lại hoặc là vì an toàn, do cô ta sắp xếp thời điểm gặp mặt. Nhưng hôm nay Trần Diễm không nghĩ nhiều, hoặc là cô ta nóng lòng kéo gần mối quan hệ với Lôi Tiểu Minh, dùng Lôi Tiểu Minh làm lá chắn ngăn cản sự tiến công của Giang Cương, hóa giải thế công của Vương Hướng Tiền, hoặc là cô ta từ trước đến giờ không nghĩ Lôi Tiểu Minh cũng sẽ tính toán cô ta, không có một chút tâm lý đề phòng với Lôi Tiểu Minh.
Lôi Tiểu Minh không giống như trước, vừa nhìn thấy Trần Diễm chỉ hơi kích động, thậm chí đỏ mặt, vẻ mặt rụt rè, lấy lòng với vẻ kém thông minh, đều khiến Trần Diễm nhận định Lôi Tiểu Minh là một con chim non không thể non hơn được nữa.
Lôi Tiểu Minh đứng bên tiệm trà, mời Trần Diễm vào ngồi.
- Chị Trần, Giang An vừa đi, tôi cảm thấy cô đơn, hy vọng về sau có thể đi cùng nhiều lần với chị Trần.
Lôi Tiểu Minh vẻ mặt tươi cười, chủ động rót trà cho Trần Diễm.
Trần Diễm rất hưởng thụ kiểu thẽ thọt khúm núm của Lôi Tiểu Minh, giống như nâng cao vị thế của cô ta. Dẫu rằng Lôi Tiểu Minh đường đường là công tử của Bí thư Tỉnh ủy, Trần Diễm khi lần đầu gặp mặt Lôi tiểu Minh công tử của Bí thư Tỉnh ủy không có dáng vẻ kiêu ngạo lại còn rất non trẻ. Đương nhiên, nói đi cũng phải nói lại, cô ta trước kia cũng không quen các công tử Bí thư Tỉnh ủy khác.
- Đi đi lại lại nhiều đương nhiên là tốt rồi, có điều tôi chỉ là một thường dân, không có tư cách qua lại với công tử Bí thư Tỉnh ủy, cũng không biết Bí thư Lôi có phải phản đối cậu qua lại với tôi.
Trần Diễm thử Lôi Tiểu Minh, cũng biết cô ta trong mắt Lôi Trị Học không có phân lượng gì.
- Bố tôi gần đây tâm tư không ở tỉnh Tây, đang ở Bắc Kinh.
Lôi Tiểu Minh gần như không muốn đề cập đến Lôi Trị Học,
- Hơn nữa, bố tôi là bố tôi, tôi là tôi, ông ta không quản được tôi.
Thật là một tên ngốc, trong lòng Trần Diễm khinh miệt Lôi Tiểu Minh không hiểu chuyện người với người, cô ta hỏi là cảm tưởng của Lôi Trị học về cô ta, không phải là quản giáo của Lôi Trị Học với Lôi Tiểu Minh.
Lôi Trị Học cũng là người thông minh, sao lại sinh một tên Lôi Tiểu Minh ngu dốt như vậy?
Nhưng lời nói lại có thể nói quá rõ ràng, Trần Diễm đành phải miễn cưỡng ngồi cùng Lôi Tiểu Minh. Lôi Tiểu Minh dường như không quan tâm chút gì đến chính trị, nói chuyện trên trời dưới bể, chính là không đề cập đến vấn đề Trần Diễm quan tâm, khiến Trần Diễm càng thêm cảm giác ở cùng Lôi Tiểu Minh một ngày dài như một năm, lại không tự chủ được nhớ tới Hạ Tưởng, tại sao khi ở cùng Hạ Tưởng, thường có động lòng và nói chuyện, mà khi ở cùng Lôi Tiểu Minh, cảm giác lại nói không hợp ý nửa câu?
Sự khác biệt giữa người với người, quả nhiên rất lớn.
Trần Diễm miễn cưỡng ứng phó nửa tiếng với Lôi Tiểu Minh, từ trên người Lôi Tiểu Minh không có thứ mà cô ta muốn, muốn mượn cớ cáo từ, Lôi Tiểu Minh không miễn cưỡng nằm ngoài dự đoán, chỉ cười bí hiểm:
- Chị Trần, chị không cảm thấy chóng mặt sao?
- Chóng mặt?
Trong lòng Trần Diễm trùng xuống, bỗng chốc đứng dậy, mới cảm thấy khí huyết đang chảy ngược lên, đầu nặng chân nhẹ, lập tức cảm thấy điều gì:
- Lôi Tiểu Minh, cậu hại tôi!
Lôi Tiểu Minh cười ha ha:
- Tôi ngưỡng mộ chị Trần đã lâu, chị Trần luôn chơi tôi, đến mà không khiếm nhã, tôi cũng phải chơi chị Trần một chút mới công bằng chứ, phải không?
Trần Diễm biết không hay, muốn tháo chạy, mới đi một bước chân đã mềm ra rồi, bỗng chốc xụi lơ ở trên đất, chóng mặt, sao vàng hiện trước mặt, cũng không chống đỡ được, vừa ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự rồi.
Lôi Tiểu Minh cười ha ha, cúi người ôm lấy Trần Diễm, ánh mặt lộ vẻ dâm dục:
- Trần Diễm à Trần Diễm, anh du học ở nước ngoài nửa năm, đàn bà phương Tây loại nào cũng gặp qua, em thật cho rằng anh là con chim non sao? Hại đôi mắt em rồi!
Tự bạch của Lôi Tiểu Minh Trần Diễm đã không nghe thấy rồi, cô ta bây giờ chỉ là một cừu non đãi khách, ai cũng có thể xâu xé.
Chơi gà cảnh nhiều năm, thường sẽ bị gà mổ mắt. Người luôn tự cho thông minh, sớm muộn sẽ có ngày bị người khác chơi lại.
Tin tức Hạ Tưởng rời khỏi Tấn Dương, truyền đến tai Giang Cương đầu tiên, Giang Cương mừng rỡ như điên.
Hạ Tưởng người ở Tấn Dương, tạo áp lực rất lớn cho vô số người, Giang Cương là một trong số đó. Cảm thấy lực ảnh hưởng Hạ Tưởng vắng mặt, cùng với cải cách doanh nghiệp than của thế lực dần hình thành sóng triều, Giang Cương có một cảm giác bị bỏ rơi, giống như gã bây giờ là kẻ khác loại trong các ông chủ ngành than, là người không được hoanh nghênh ở tỉnh Tây.
Nhưng vấn đề là, gã mới là người bản địa tỉnh Tây, tỉnh Tây là nhà của gã!
Hạ Tưởng mới đi, Giang Cương cảm thấy như được giải phóng, trong lòng cảm thấy thoải mái, thiếu chút nữa hát lên nhạc đỏ "ngày của Tấn Dương, là ngày giải phóng". Gã cũng biết, Hạ Tưởng không thích nhất người khác hát nhạc đỏ.
Đi thì tốt, Hạ Tưởng vừa đi, gã càng có thể bình tĩnh hoàn thành bố cục cuối cùng rồi.
Sự cố tai nạn mỏ, công việc tiền kỳ đã chuẩn bị sắp xếp hoàn toàn, chỉ thiếu bước cuối cùng, còn có mấy thi thể không chứng thực, đang nỗ lực làm công tác liên hệ người thân.
Tìm thi thể thì dễ, tìm thi thể chết vì tại nạn mỏ, chủ yếu là thi thể chết vì tai nạn mỏ, hơn nửa đều bị gia chủ đến áp dụng đòi tiền bồi thường, đại bộ phận đều có danh tính, không thể chết thêm một lần, báo thêm một lần.
Lại còn sau khi nhận hết tiền bồi thường, đại bộ phận thi thể đều bị hỏa táng rồi, cho nên cho dù Tấn Dương mỗi năm công nhân chết vì tai nạn mỏ rất nhiều, nhưng muốn tìm nguồn gốc thích hợp của thi thể, cũng không phải là việc dễ dàng gì, muốn tìm người không đến lĩnh tiền bồi thường, muốn tìm người sau khi chết không lâu, muốn tìm người không bị hỏa táng, mấy điều kiện đó ở cùng nhau, độ khó tăng lên không ít.
Vốn dĩ cho rằng tìm người chết là việc dễ dàng, lại còn người chết có thể đổi lấy chút tiền lớn, gia chủ chắc chắn đồng ý, ai biết được thực thi cụ thể mới biết, bất kỳ việc nào đều nói thì dễ làm mới khó.
Nếu như Trần Diễm lộ mặt thì tốt rồi, Giang Cương nghĩ oán hận, đừng thấy Trần Diễm làm người khác phẫn uất, nhưng cô ta thật có chỗ bản lĩnh, ra mặt làm công việc lưu thông, có tài năng hơn với người bình thường.
Giang Cương liền gọi điện cho Trần Diễm, kết quả không gọi được, tắt máy. Trần Diễm ngược lại không vì tránh mặt gã mà cố ý tắt máy, dưới tình huống bình thường, Trần Diễm chỉ là thuộc kiểu một trong những phụ nữ nóng nảy 24 giờ không tắt máy luôn luôn khát vọng.
Giang Cương liền tương đối hoang mang, Trần Diễm tắt máy, lẽ nào xảy ra chuyện gì?
Không kịp suy nghĩ sâu xa, điện thoại vang lên, là của Vương Hướng Tiền.
- Tổng giám đốc Giang, Trần Diễm mất tích rồi, anh biết chưa?
Thanh âm của Vương Hướng Tiền rất vội.
- Sau lại có thể mất tích.
Giang Cương thất kinh, ý thức vấn đề ở chỗ nào:
- Tôi cũng đang tìm cô ta, muốn mời cô ta giải quyết vấn đề cuối cùng.
Ý nghĩ ban đầu của Vương Hướng Tiền gọi điện đến là muốn biết sau lưng Trần Diễm mất tích, có phải là thủ bút của Giang Cương hay không, nghe giọng của Giang Cương thì việc này không liên quan tới Giang Cương, gã tin rằng Giang Cương không thể nói dối, nhưng vẫn hỏi truy một câu:
- Giang Cương, anh nói thật với tôi đi, Trần Diễm mất tích, có phải có liên quan tới anh không?
- Không có, tuyệt đối không có.
Giang Cương biết chuyện lớn, vội thanh minh cho mình:
- Bây giờ là lúc nào rồi, tôi còn không có thời gian tính sổ với Trần Diễm?
- Sợ là phiền phức rồi.
Vương Hướng Tiền than thở một câu, dập điện thoại.
Giang Cương cũng bỗng chốc tâm loạn, thật lòng nói, ngày trước gã thật muốn diệt Trần Diễm, sau đó khiến Trần Diễm trở thành thi thể dưới mỏ than, vừa khéo giấu diếm, vừa trả thù Trần Diễm lại vì Hạ Tưởng mà đào hố, một công đôi việc, nhưng lại không nghĩ tới, Trần Diễm mất tích ngoài ý muốn.
Trần Diễm mất tích có ba khả năng, một là Trần Diễm tự mình diễn kịch, hai là Trần Diễm kịp thời chạy trốn, ba là Trần Diễm quyết định được ăn cả ngã về không, lấy lý do mất tích, muốn đem tất cả nội tình tỉnh Tây mà cô ta biết nói hết ra với Hạ Tưởng.
Mặc kệ khả năng nào xảy ra, Giang Cương đều chửi một câu hung ác:
- Con tiện nữ thối tha, đừng cho rằng mất tích có thể chơi trò bịm bợp, coi chừng vĩnh viễn mất tích!
Lại nghĩ một chút, Giang Cương liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó mỉm cười ý tứ sâu xa:
- Thì ra là như thế….
Doanh nghiệp than ở Tấn Dương liên tiếp toàn bộ vùi lấp, dưới công thế liên hợp của Lý Thấm và nhà họ Phó, dưới sự ảnh hưởng tác dụng dẫn đầu của mỏ than Thắng Hoa, dưới kích thích quyền cổ phiếu ép buộc của mỏ than An Đạt, sau khi trải qua một phen vùng vẫy, cuối cùng cũng bỏ cuộc chống cự, chủ động để ra tiếp xúc đề xuất thí điểm và cải cách thể chế với chính quyền tỉnh Tây.
Do đó, chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng tỉnh Tây, Tấn Dương đã báo tin thắng trận. Nguồn: http://truyenfull.vn
Đều cho rằng Tấn Dương tuy mở ra cục diện, nhưng hoa nở toàn tỉnh còn cách một đoạn đường đi khá xa, không muốn cùng với mấy sản nghiệp than của tỉnh Tây trước sau tuyên bố hưởng ứng hô hào chuyển hình kinh tế của Ủy ban Nhân dân tỉnh, trong phạm vi toàn thành phố thúc đẩy chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng.
Cũng có kẻ hơn người, mấy mỏ than thành phố lớn của Ủy ban Nhân dân tỉnh vừa mới tuyên bố chính sách mới không lâu, lập tức chủ động đưa ra yêu cầu thành lập lần thứ hai doanh nghiệp thí điểm của nội các chính phủ, đồng thời cùng một lúc bắt tay cải cách áp dụng quy trình công nghệ, khiến Vương Hướng Tiền trợn mắt há hốc mồm, không hiểu Hạ Tưởng sau khi nhậm chức Chủ tịch tỉnh, một lần cũng không đến thị sát công việc các nơi, sao có thể có lực ảnh hưởng lớn như thế đối với thành phố cấp ba?
Vương Hướng Tiền không hiểu rõ sự tình có rất nhiều, Hạ Tưởng lực ảnh hưởng lớn đối với tỉnh Tây, đừng nói là hắn, đến Lôi Trị học cũng không dám tin, cũng may chuyện phát sinh lúc Hạ Tưởng trong lúc ở Bắc Kinh, cũng là Hạ Tưởng thông mĩnh ở chỗ, nếu như Hạ Tưởng vẫn còn ở Tấn Dương, vậy thì các thành phố cấp ba tích cực hưởng ứng, Chủ tịch tỉnh Hạ Tưởng hô cao khẩu hiệu kêu gọi, cảnh tượng dân chúng thần phục ở thành phố cấp ba, nếu thật là như thế, Lôi Trị Học chắc chắn trong lòng không vui.
Vầng sáng của Chủ tịch Tỉnh vượt qua Bí thư Tỉnh ủy, khiến Lôi Trị Học cao hứng thế nào?
Mắt thấy tình hình vô cùng tốt, các nơi tích cực hưởng ứng tiêu chí chuyển hình kinh tế tỉnh Tây trên cơ bản hoàn toàn thắng lợi, mỏ than An Đạt đội nhiên cùng phát sinh sự cố tai nạn mỏ lớn.
Lực ảnh hưởng của sự cố, vượt qua tỉnh Tây, bắn ra toàn quốc, thậm chí ảnh hưởng tới thế giới.