Quan Thần

Chương 2103: Thời đại Hạ Tưởng của tỉnh Tây



Khi đám phóng viên nghe được tiếng khóc tố cáo của ba người phụ nữ, chỉ trích Giang Cương và Vương Hướng Tiền tàn nhẫn tạo ra tai nạn mỏ, đồng thời sau khi Vương Hướng Tiền phát hiện thi thể của lão Tiền, lão Tôn và Lưu Lão Quan, vì muốn hủy xác bịt đầu mối, lại tạo ra sự cố sụt lún lần thứ hai, ý đồ chôn giấu chứng cứ phạm tội, chỉ vì sợ phát hiện càng nhiều chứng cứ bất lợi dưới giếng… tất cả mọi người đều kinh ngạc trợn mắt há mồm.

Càng trợn mắt há mồm hơn nữa chính là Vương Hướng Tiền, y bị ba người phụ nữ vây ở giữa, phía trước không có đường tới phía sau chẳng có đường lùi, đối phương lại là người giống như lưu manh vô lại, đánh không được chửi không xong, chỉ có thể để mặc đối phương chỉ mũi mắng chửi.

Đám cảnh vệ đáng chết đi đâu rồi? Sao còn không kéo người đi, chẳng lẽ để y mất hết mặt mũi hay sao?

Nhìn lại, cảnh vệ của y bị ba người con trai của lão Tiền, hai người con trai của lão Tôn và một đứa con trai một đứa con gái của Lưu Lão Quan liều mạng chặn lại, không đến gần được, Vương Hướng Tiền liền biết, hôm nay không dễ qua ải rồi.

Không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa, ba sư tử Hà Đông chắc chắn là chịu sự chỉ bảo của cao nhân, phút chốc biến thành lưu manh có văn hóa, rõ ràng là muốn tàn nhẫn làm mất mặt.

Ai là độc thủ phía sau? Liên tưởng đến biểu hiện của Hạ Tưởng tại họp báo lần thứ ba và lần thứ tư, Vương Hướng Tiền chợt bừng tỉnh ngộ, thật là một tên tiểu nhân nham hiểm xảo trá, chính là cố ý để y lên bục, y càng ở trên bục nói ba hoa chích chòe, bây giờ bị cái bạt tai càng vang dội.

Thật ra Vương Hướng Tiền đã hiểu nhầm Hạ Tưởng, Hạ Tưởng mới không dùng loại thủ đoạn này ép y hiện nguyên hình, Hạ Tưởng có nhiều phương pháp quang minh chính đại, hơn nữa cũng sớm đã chuẩn bị tốt thùng thuốc nổ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào, chỉ có điều không ngờ rằng, lão Tiền tuy cả đời im lặng không có tiếng, nhưng với lần nổ bi hùng cuối cùng, đã phá ra một khoảng trời mờ mịt của tỉnh Tây.

Sự thật là, lão Tiền sau khi bị phát hiện hành tung, đối phương ép ông xuống giếng, chuẩn bị chôn sống ông, gộp vào trong số người tử vong do sự cố tai nạn mỏ. Đến giếng lão Tiền mới phát hiện, đã có lão Tôn và Lưu Lão Quan bị bắt, ông liền biết, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Đợi lúc người tạo ra tai nạn mỏ sắp xếp xong tất cả, chuẩn bị lên giếng, lão Tiền và lão Tôn hẹn ngầm với nhau, cùng phối hợp, lén chạy lên miệng giếng, chặn đường lui của mấy người chuẩn bị lên giếng.

Mấy người thẹn quá hóa giận, ý muốn giết luôn lão Tiền cho xong, không ngờ lão Tiền hèn nhát cả đời, lúc gần chết lại dũng cảm, thừa lúc rối loạn do sóng xung kích của lần nổ đầu tiên gây ra, mở dây thừng, một tay đốt thuốc nổ cuối cùng.

Một tiếng nổ lớn, lão Tiền, lão Tôn cùng với mấy tên lâu la của Giang Cương, cùng bị nổ tan xương nát thịt.

Cũng chính vì hành động liều mạng của lão Tiền, dẫn đến sự cố tai nạn mỏ đi lệch khỏi quỹ đạo, cũng thay đổi hoàn toàn vận mệnh của Vương Hướng Tiền.

Những việc lão Tiền đã làm dưới giếng, đương nhiên không ai biết được, sau lần sụt lún thứ hai, thi thể của ông một lần nữa bị chìm trong bùn, ba đứa con dâu của ông không cam chịu, đến hiện trường cứu nguy, khóc rồi quậy rồi treo cổ, cuối cùng quậy đến nỗi công nhân không ngại phiền phức, bất đắc dĩ nói ra sự thật lần sụt lún thứ hai là sự cố do người khác tạo ra.

Vừa nghe xong, ba người con dâu nổi lửa giận, hung dữ, mặc Vương Hướng Tiền y là phó Bí thư Tỉnh ủy hay là phó Chủ tịch thường trực tỉnh, chọc đến bọn họ, xin lỗi, không xong đâu.

Vương Hướng Tiền vừa nãy ở trên bục còn dõng dạc nói chân tướng sự việc, bị ba người phụ nữ vây ở giữa ập vào mặt mà chửi một trận không nói, còn bị ăn một miệng nước miếng, một Phó chủ tịch thường trực tỉnh muốn nhếch nhác thế nào thì nhếch nhác thế đó!

Thậm chí… không ít phóng viên thừa nước đục thả câu, âm thầm chụp ảnh ghi hình.

Nếu nói Giang Cương từ dưới ánh sáng của người giàu nhất tỉnh Tây, phút chốc bị lột sạch quần áo, đồi bại cưỡng bức không thành đã đủ mất mặt rồi, vậy thì Vương Hướng Tiền từ việc đứng trên bục khí thế dõng dạc nói chân tướng sự việc, vừa quay người đã bị ba người phụ nữ chửi không còn gì trước cổng trụ sở Tỉnh ủy, hơn nữa còn ở ngay trước mặt phóng viên, danh dự của y, cũng bị mất sạch sẽ rồi.

Đương nhiên, chỉ dựa vào ba người phụ nữ khóc đã có thể khiến Vương Hướng Tiền mất chức quan là sự hoang tưởng không gần với thực tế, độ dày của mặt quan chức Trung Quốc, Trường Thành cũng không bằng, trông chờ lương tâm họ cảm thấy nhận lỗi từ chức, gần như là việc không thể.

Vương Hướng Tiền vất vả lắm mới thoát khỏi vòng vây của ba người phụ nữ, vội vã trở về Tỉnh ủy, đang giận không kìm được yêu cầu phòng cảnh vệ Tỉnh ủy gia tăng biện pháp phòng bị, để tránh xảy ra chuyện tương tự lần nữa, vừa vào trụ sở văn phòng Tỉnh ủy, liền cảm thấy không khí hơi khác.

Không giống như thường ngày ai gặp y đều cười chào đón và gật đầu thăm hỏi, dường như trong nháy mắt đã thay đổi thời tiết, tất cả mọi người gặp y, đều tránh né, đã không nhìn lại y, còn không chào hỏi y, mà chỉ vội vã nhìn lướt qua một bên, sau đó vội vã bước đi, giống như chỉ sợ dừng thêm một phút thì sẽ bị dính xui xẻo vậy.

Vương Hướng Tiền ở trên quan trường nhiều năm, lập tức trong lòng sợ hãi, phỏng đoán được gì đó, bước vội lên lầu, còn chưa đến văn phòng, liền bị Trần Hạo chặn lại ở hành lang:

- Phó chủ tịch Vương, mời qua đây một lát.

Trước kia Trần Hạo đều tỏ vẻ mặt cười tít mắt với Vương Hướng Tiền, hôm nay thái độ khác thường, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hơn nữa giọng điệu hơi có phần không cung kính, lòng Vương Hướng Tiền lại lần nữa trĩu xuống.

Quan hệ giữa y và Trần Hạo không phải thân mật bình thường, Trần Hạo dùng thái độ này nói chuyện với y, tuyệt đối có chuyện lớn xảy ra.

Vương Hướng Tiền cùng Trần Hạo đi đến một chỗ yên tĩnh, Trần Hạo nét mặt u ám:

- Vừa nãy Bí thư Lôi tìm tôi nói chuyện, hỏi tôi muốn ở lại Tấn Dương hay là về Bắc Kinh?

- …

Vương Hướng Tiền biết, chuyện quan hệ quá mức thân mật giữa y và Trần Hạo, đã bị Lôi Trị Học phát hiện rồi, Lôi Trị Học muốn thả Trần Hạo ra ngoài. Giữa đường thả thư ký ra ngoài, hoặc là đặc cách đề bạt đối với thư ký, hoặc là biểu hiện vô cùng không tín nhiệm.

Dễ dàng thấy đối với Trần Hạo, là vế sau.

Không đợi Vương Hướng Tiền nói gì, Trần Hạo đột nhiên giơ tay vỗ vỗ bả vai của Vương Hướng Tiền:

- Phó chủ tịch Vương, anh tự thu xếp nhé.

Nói xong, quay người đi thẳng.

Vương Hướng Tiền ngạc nhiên đứng yên tại chỗ, không nói hành động vỗ vai vừa rồi của Trần Hạo thất lễ bao nhiêu, chỉ câu nói ý nghĩa sâu xa cuối cùng của Trần Hạo, đã khiến y đủ ngửi thấy một trận bão chính trị nhanh chóng đến gần!

Vương Hướng Tiền không ngờ rằng, đoạn nói chuyện vừa rồi, là lần nói chuyện cuối cùng giữa y và Trần Hạo. Từ đây về sau, y và Trần Hạo sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.

Vương Hướng Tiền vừa về đến phòng làm việc, liền bị một cuộc điện thoại của Lôi Trị Học gọi đến văn phòng Bí thư Tỉnh ủy. Bước vào mới phát hiện, Hạ Tưởng cũng có mặt. Hai người đầu sỏ của Tỉnh ủy cùng lúc xuất hiện, cùng lúc có vẻ mặt nghiêm túc, Vương Hướng Tiền trong lòng chỉ tồn tại một sự tiêu tan ảo tưởng.

- Đồng chí Hướng Tiền, Lưu Lộ đã cung khai toàn bộ sự thật.

Lời mở đầu của Lôi Trị Học ngắn gọn mà có sức, ánh mắt nhìn thẳng vào hai mắt Vương Hướng Tiền, dường như đang mãnh liệt ám chỉ gì đó.

Vương Hướng Tiền há miệng, nói không ra lời, muốn ra hiệu ngầm Lôi Trị Học giúp y một tay, nể tình bạn đã qua, giúp y nói với bên trên vài câu hay, nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra Lôi Trị Học có dính líu gì ở sự cố tai nạn mỏ, y cuối cùng đã hiểu, so ra, y vẫn chơi không lại một Lôi Trị Học với thủ đoạn chính trị cao siêu bàng quan với mọi việc.

Hạ Tưởng bổ sung một câu:

- Giang Cương cũng đã khai ra toàn bộ chân tướng của sự cố tai nạn mỏ, vừa nãy tôi và đồng chí Trị Hộc đã có chỉ thị cho Ủy ban kỷ luật tỉnh, báo lên Ủy ban kỷ luật trung ương.

Vương Hướng Tiền lùi về sau một bước, không đứng vững, đặt mông xuống ghế sofa. Ngồi xuống cạnh ghế, không ngồi vững, lại trượt xuống đất.

Cơn bão chính trị tỉnh Tây đến yên tĩnh hơn mọi người tưởng tượng, nhưng mãnh liệt hơn, khiến mọi người hoảng sợ hơn chính là, chủ tâm giết người ẩn trong sự yên tĩnh, càng ác liệt hơn.

Tối hôm đó, các trang web đăng tin, tiêu đề trực tiếp chính là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Vương Hướng Tiền giải thích nói rõ chân tướng sự cố tai nạn mỏ.

Ngày hôm sau, các báo giấy cũng lần lượt đăng nội dung buổi họp báo, tin tức lần này, về cơ bản đều là dẫn nguyên văn không thiếu một chữ trong phát biểu của Vương Hướng Tiền, dường như các phóng viên đều mẫn cảm phát hiện ra gì đó, đều không phát biểu bất kỳ lời bình mang tính khuynh hướng nào đằng sau tin.

Không lâu sau buổi họp báo, không ít người đều phát hiện ra một hiện tượng, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Vương Hướng Tiền đột nhiên biến mất khỏi mọi truyền thông, bất luận là trên ti vi hay trên báo, đều không có bài báo đôi câu vài lời nào liên quan đến Vương Hướng Tiền.

Một tuần sau, Tỉnh ủy tuyên bố có sự điều chỉnh bộ máy lãnh đạo Thành ủy của ba thành phố, Trần Hạo điều đến một thành phố trong đó giữ chức Phó thị trưởng, Ủy viên thường vụ Thành ủy.

Trần Hạo được thả ra bên ngoài là chủ tâm giết người đầu tiên ẩn trong sự yên tĩnh, chứng minh Lôi Trị Học muốn hợp tác mật thiết với Hạ Tưởng, muốn bỏ thuốc mạnh vào hiện tượng cấu kết quan chức và giới làm ăn của tỉnh Tây.

Ở đằng sau không có người khác biết, Trần Hạo thật ra vốn muốn về Bắc Kinh, suy cho cùng Bắc Kinh may ra còn phối hợp một chút, nhưng không ngờ rằng Lôi Trị Học cuối cùng sắp xếp y đến một thành phố xa xôi làm Phó thị trưởng, tuy cũng là Ủy viên thường vụ, nhưng ở tương lai có thể thấy trước, đợi sau khi Lôi Trị Học rời khỏi tỉnh Tây, Hạ Tưởng chủ trì toàn bộ công tác tỉnh Tây, y ở tỉnh Tây mãi mãi không có ngày ngóc đầu lên.

Trần Hạo biết y đã đi sai đường, chịu sự liên lụy của chuyện Vương Hướng Tiền, nhưng lúc này hối hận thì đã muộn.

Mà những vị lãnh đạo Thành ủy bị sắp xếp không dùng tới trong điều chỉnh bộ máy Thành ủy ở ba thành phố, đều là những nhân vật thực quyền có qua lại thân mật với chủ mỏ than địa phương.

Gián tiếp tỏ rõ cuộc chiến cấu kết quan chức và giới làm ăn, đã tăng lên đến toàn cục.

Một tháng sau, lại có bộ máy Thành ủy của vài thành phố tiến hành điều chỉnh biên độ nhỏ, nếu không phải là người nhạy bén chính trị sẽ không nhìn ra dụng ý sâu xa của việc điều chỉnh - người của Hạ Tưởng lần lượt lên chức, người của Lôi Trị Học rõ ràng là lên nhưng bên trong là xuống.

Cũng không phải Lôi Trị Học thật sự hoàn toàn khuất phục dưới áp lực của Hạ Tưởng, mà là Lôi Trị Học thuận theo đại cục, đem bộ phận thân tín đề bạt trước kia để tự do không dùng tới, trốn qua sự thanh toán cuối cùng đại thủy triều cấu kết quan chức và giới làm ăn.

Tháng 7, nghênh đón mùa nóng nhất ở Tấn Dương, không khí chính trị Tấn Dương, cũng lên đến thời kì nóng bỏng nhất.

Vụ án Giang Cương trì hoãn không đi vào giai đoạn công tố, cuối cùng một lần nữa thu hút ánh mắt của dân chúng Tấn Dương cho đến tỉnh Tây, cơ quan công an chính thức tuyên bố, qua điều tra lấy chứng cứ, Giang Cương ngoài việc dính líu đến giam giữ phi pháp và cưỡng bước không thành ra, còn liên quan đến các tội danh trộm cắp, làm nhục thi thể, nguy hại an toàn công cộng, bây giờ kết hợp các tội trừng phạt, đồng thời giao đến Viện kiểm sát, để Viện kiểm sát đưa ra tố tụng cho Tòa án theo pháp luật.

Nếu không có gì bất ngờ, Giang Cương e rằng phải sống cuộc đời còn lại ở trong tù.

Vụ án Giang Cương vừa có manh mối, Ủy ban kỷ luật trung ương liền chính thức tuyên bố kết quả xử lý đối với Vương Hướng Tiền giữ chức phạm tội… Tỉnh Tây, với việc Giang Cương và Vương Hướng Tiền song song thất thế, đánh dấu toàn bộ đi vào thời đại Hạ Tưởng!