Buổi tối khi về đến nhà, nhìn thấy mâm cơm nóng hổi, trong lòng Hạ Tưởng tràn ngập hạnh phúc.
Mặc dù bản thân hắn đã ngồi lên vị trí cao, là Chủ tịch của một tỉnh, nhưng hạnh phúc đối với hắn rất đơn giản, chính là mặc kệ bên ngoài như thế nào, nhưng khi hắn về tới nhà, trong nhà sẽ luôn có một người phụ nữ chờ đợi hắn, tình nguyện nấu cơm cho hắn. Cho dù là bần cùng nghèo túng hay là phú quý vinh hoa, luôn luôn một lòng với hắn không thay đổi. Trước sau như một và thản nhiên, thấu hiểu hắn và làm bạn với hắn. Đó chính là hạnh phúc lớn nhất mà cả đời một người đàn ông theo đuổi.
Nói ra ngoài chắc sẽ không có ai tin, đường đường Chủ tịch tỉnh của một tỉnh sao lại có thể không màng tới tiền đồ như vậy, chỉ mong muốn có một người phụ nữ một lòng chờ đợi hắn? Nhưng Hạ Tưởng chính là Hạ Tưởng, hắn sinh ra vốn chỉ là một người bình thường, điều này vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Cho dù bản thân có ở địa vị cao hơn nữa, hắn cũng chỉ coi mình giống như hàng trăm ngàn chúng sinh khác trong thiên hạ, không có khác biệt với những người dân hàng ngày đều phải vật lộn bôn ba, đều vì lý tưởng trong lòng mà phấn đấu, nỗ lực chịu trả giá vì một phần an ổn trong lòng.
Có thể có nhiều người không hiểu được thủ đoạn mở ra cục diện ở tỉnh Tây của Hạ Tưởng, hoặc lại cho rằng phương pháp đó quá khắc nghiệt, hơn nữa lại là không từ thủ đoạn. Ví dụ như can dự vào kinh tế, chiếm đoạt cổ phần, làm mạnh tái cơ cấu, vân vân…Cứ như vậy, Hạ Tưởng dần dần đánh vỡ trật tự ở tỉnh Tây, chính là nắm trong tay toàn bộ quyền khai thác tài nguyên, giống như đang thành lập đế quốc kinh tế cho bản thân mình.
Kỳ thật cũng không phải như vậy, trong suy nghĩ của Hạ Tưởng, những điều mà người bên ngoài nói vẫn chưa là gì. Hắn còn muốn thực hiện một kế hoạch lâu dài khổng lồ khác.
Hạ Tưởng vô cùng yêu nước, hết sức yêu mến dân tộc Trung Hoa nhiều vấn đề rắc rối này. Hắn tình nguyện chỉ cần hắn còn sống, thì hắn phải khiến người dân trong nước tỉnh giấc, phải khiến cho Tổ quốc lớn mạnh hơn nữa.
So với những Đảng viên khác, tư tưởng của hắn có hơi chút khác biệt, nhưng hắn dám ở trước mặt Tổng bí thư và Thủ tướng nói thật suy nghĩ của hắn không chút nào lập lờ thì đã chứng minh, hắn yêu nước còn hơn yêu đảng.
Quốc gia đều lâu dài hơn so với bất cứ một Đảng cầm quyền nào, Quốc gia so với một số ít đảng phái khác thì càng rộng lớn hơn, và có ý nghĩa to lớn hơn. Yêu nước. Yêu mấy ngàn năm văn hóa dân tộc, yêu tất cả các nhà cách mạng trước đây đã vì tổ quốc trả giá hết thẩy, mà Đảng cũng là một phần trong đó.
- Lại thất thần?
Tào Thù Lê giơ tay bóp mũi Hạ Tưởng.
- Về đến nhà thì đừng nghĩ đến công việc nữa, công việc mãi mãi làm không xong, đời người lại có hạn, anh đừng đem sinh mạng hữu hạn của mình hòa nhập vô hạn thất thần như thế nữa.
Hạ Tưởng giật mình, ôm vai Tào Thù Lê, hôn lên mặt cô:
- Anh muốn cảm ơn em, chỉ sợ em chính là vợ quan chức cấp cao duy nhất trong nước còn tự mình nấu cơm.
Tào Thù Lê hơi xấu hổ:
- Còn đùa nữa. Cơm chín rồi, mau ăn cơm. Ăn cơm xong rồi nói tiếp.
Thân là phu nhân Chủ tịch tỉnh, nhưng mà hầu như mỗi ngày đều tự mình xuống bếp làm cơm cho hắn, khiến cho Hạ Tưởng không khỏi cảm động. Nghĩ lại, Tào Thù Lê rất thích làm việc, tính cách lại không cao cao tại thượng, cũng hoàn toàn nhờ có Vương Vu Phân gương mẫu dạy dỗ. Trong ấn tượng của Hạ Tưởng, mẹ vợ bất kể có là phu nhân Cục trưởng, phu nhân Thị trưởng hay là phu nhân Bí thư tỉnh ủy, thì vẫn luôn tự mình nấu cơm cho cha vợ.
Cưới vợ phải cưới người hiền, lấy thiếp thì phải lấy người có sắc đẹp. Câu nói đúc kết trăm ngàn năm trí tuệ và kinh nghiệm của người xưa, tuyệt đối chính xác.
Bình thường bữa tối Hạ Tưởng ăn rất ít, đó cũng là bí quyết duy trì dáng người tiêu chuẩn hiện nay của hắn. Bình thường buổi tối hắn cũng ít khi đi dự tiệc rượu, thứ nhất là sợ phiền, thứ hai là đối với thân thể cũng không tốt. Là người đàn ông trụ cột trong gia đình, yêu chính bản thân mình cũng chính là biểu hiện trách nhiệm đối với người nhà. Dù sao, hắn cũng là trụ cột trong nhà, là nơi nương tựa của cả nhà.
Những người đàn ông bây giờ chỉ biết nhậu nhẹt suốt ngày, kỳ thật đều là những kẻ ích kỷ, chỉ biết đến vui vẻ nhất thời mà không nghĩ đến chẳng may nếu như bị bệnh, thì toàn bộ một nhà già trẻ trông cậy vào họ biết sống thế nào?
Huống chi hiện tại bản thân Hạ Tưởng đang nắm giữ thế lực rất lớn, hơn nữa, tương lai, hắn còn phải gánh trên vai trọng trách lịch sử, cho nên gìn giữ sức khỏe là chuyện quan trọng nhất.
Sau khi ăn cơm xong, Hạ Tưởng nghe lời Tào Thù Lê, cùng cô xuống nhà tản bộ. Theo cách nói của Tào Thù Lê, thứ nhất đó là để rèn luyện thân thể, thứ hai là làm gương cho toàn bộ các gia đình ở khu nhà Tỉnh bộ, khiến những tên quan chó má suốt ngày nuôi dưỡng tình nhân khắp nơi nhìn vào, vợ chồng Chủ tịch tỉnh người ta ân ái ra sao, các ông còn không biết xấu hổ mà đi cặp bồ?
Hạ Tưởng đành phải nghe theo Tào Thù Lê, mặc dù cảm thấy suy nghĩ của cô hết sức buồn cười.
Chẳng qua nói lại cũng lạ, kể từ sau khi hắn cùng theo tản bộ với Tào Thù Lê, ở khu nhà Tỉnh bộ cũng dần dần hình thành một xu hướng, sau khi ăn cơm chiều xong, số lãnh đạo Tỉnh ủy cùng vợ tản bộ dần dần tăng lên, từ lúc đầu chỉ có một hai người, đến giờ hiện tại đã có đến bảy tám người, giống như hình thành trào lưu.
Cũng đúng. Ngay cả Chủ tịch tỉnh mà cũng cùng tản bộ với vợ, thì đâu có ai không khẩn trương vội vã mà nối gót Chủ tịch tỉnh? Nói cũng lạ, không ít lãnh đạo Tỉnh ủy vì phải tản bộ sau khi ăn cơm chiều xong mà làm giảm không ít tiệc rượu buổi tối, dần dần, buổi chiều đều về nhà ăn cơm, chẳng những nâng cao tình cảm vợ chồng, khiến cho gia đình hòa thuận mà còn làm giảm bớt lãng phí tiền công, đồng thời cũng nâng cao tố chất cơ thể, một hành động mà đạt được rất nhiều lợi ích.
Công của Tào Thù Lê đúng là không thể chối cãi, cô là tấm gương của tất cả các phu nhân quan lớn.
Vốn định cùng Tào Thù Lê tản bộ một tiếng, không ngờ mới đi được nửa tiếng, điện thoại lại kêu. Hạ Tưởng không nhận điện thoại, chỉ cười nhìn Tào Thù Lê.
Tào Thù Lê cũng bị Hạ Tưởng làm cho bật cười.
- Đâu có ai cấm anh nhận điện thoại, em cũng không phải là người không nói lý lẽ.
Hạ Tưởng mới giả vờ như là vừa nghe thấy mà nhận điện thoại.
Là Tống Triêu Độ gọi đến.
- Hạ Tưởng, gần đây cậu có định sắp xếp đến Bắc Kinh không?
- Ngày mai bắt đầu diễn ra Hội nghị ủy viên thường vụ, sau khi hội nghị kết thúc, tôi sẽ đi Bắc Kinh một chuyến.
Hạ Tưởng cũng không hỏi Tống Triêu Độ là có việc gì. Hắn và Tống Triêu Độ đã nhiều năm ăn ý, biết nhất định là Tống Triêu Độ muốn gặp mặt hắn.
- Được, thời gian tới cũng kịp, gặp nhau ở Bắc Kinh rồi nói tiếp.
Cuộc điện thoại của Tống Triêu Độ giống như một phần nhạc dạo, điện thoại của ông ta vừa tắt, một cuộc điện thoại nữa lại gọi đến.
Là của Mai Thái Bình.
Hạ Tưởng đành phải vừa về nhà vừa tiếp điện thoại:
- Bí thư Mai có gì chỉ thị?
- Đừng có giở giọng được không, tôi biết cậu gần đây đắc ý dào dạt, vừa mới nghe nói Thủ Tướng biểu dương cậu trong hội nghị kinh tế Nội các chính phủ, đưa thành công ở Tỉnh Tây trở thành tấm gương, đẩy mạnh chuyển đổi hình thức kinh tế toàn diện trong phạm vi cả nước, cậu có phải hay không cảm thấy vô cùng tốt?
Đáp lại sự ca tụng nửa đùa nửa thật của Mai Thái Bình, Hạ Tưởng trực tiếp nói:
- Cảm ơn Bí thư Mai.
- Cảm ơn tôi cái gì?
Mai Thái Bình biết rõ còn hỏi, ha hả cười:
- Nhận được lời cảm ơn vàng ngọc của cậu, mặt mũi của tôi quả thật là lớn. Chẳng qua, nếu phải cảm ơn thì cũng phải do Chu Duệ Nhạc lên tiếng mới đúng, cậu thay thay anh ta lên tiếng, anh ta lại nhận ân tình gì của cậu à? Chẳng qua là tôi coi như hiểu được cậu vì sao lại nhận được sự trung thành và tận tâm của các thành viên trong tổ chức như vậy, bởi cậu đối với bọn họ là quan tâm thật sự.
Chu Duệ Nhạc từ Bí thư Thành ủy Tỉnh Tương, được thuyên chuyển đề bạt lên đảm nhiệm Phó Chủ tịch tỉnh Tỉnh Sở, rốt cuộc một lần qua được Vũ môn, ngoại trừ nhờ có Hạ Tưởng ở sau lưng mạnh mẽ thúc đẩy, cũng là nhờ Mai Thái Bình làm một khối lượng công tác lớn.
- Cán bộ có năng lực lại kiên trì tận tâm, nhất định phải trọng dụng, nếu không cứ để cho lũ tham quan ngồi hết vào chỗ quan trọng. Một huyện nhầm thì sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc của hơn mấy ngàn dân, một thành phố lầm thì ảnh hưởng đến hạnh phúc của hàng trăm ngàn người…
Với cảm nhận của Hạ Tưởng mà nói, hắn một đường đi tới xác thật đã trừng trị không ít tham quan, biết được tham quan có tính nguy hại rất to lớn, nhỏ thì có thể làm hại dân chúng một phương, lớn thì có thể là hại dân hại nước.
Xa không nói, chỉ lấy ví dụ gần đây ở Tỉnh Lân, chủ tịch hội đồng quản trị công ty cổ phần Tinh luyện Kim Ngân được xưng là đứng đầu ngành công nghiệp chế tác vàng của Trung Quốc. Một người đã tham ô đến hàng trăm triệu tệ, tham ô tiền công hơn 500 triệu, trong nhà có hơn 100 kg vàng, chỉ bằng lực của một mình y, đã có thể tham ô khiến cho một công ty đứng đầu ngành công nghiệp chế tác vàng lâm vào cảnh phá sản.
Thật đúng là những con sâu mọt nguy hại, tuyệt đối sẽ gây nguy hiểm cho cơ nghiệp to lớn trăm năm, không thể không giết.
- Nói đến tham quan, tôi nhắc cậu chú ý một chút tới Thời báo Thế giới ngày mai…
Mai Thái Bình lại nói tiếp.
- Cậu vẫn còn mấy thành viên trong tổ chức ở Tỉnh Tương, thừa lúc Trịnh Thịnh còn chưa rời khỏi Tỉnh Tương, hãy sắp xếp một chút, đừng để lại di chứng sau này.
Hạ Tưởng cũng nói:
- Nói cũng đúng, tôi cũng đã nghĩ đến bước tiếp theo nên làm gì rồi.
Trong lòng lại xuất hiện một nghi vấn lớn, Mai Thái Bình dẫn dắt từ tham quan rộng ra đến Thời báo Thế giới là có dụng ý gì?
Thời báo Thế giới thuộc Nhật báo Tân Văn là một tòa báo chuyên đưa tin tức thời sự, là một tờ báo giấy viết về khuynh hướng chính trị rất mạnh của Quốc gia…Hay là Mai Thái Bình lại biết được ẩn tình gì?
Mai Thái Bình lại cũng không giải đáp nghi vấn của Hạ Tưởng, ông ta cười ha hả:
- Cậu lần trước đã đồng ý với tôi sẽ đến Bắc Kinh, nhưng cho đến giờ vẫn chưa tới, rất không có lòng, con người, luôn có mới nới cũ.
Bị Mai Thái Bình ngấm ngầm đâm thọc một câu, Hạ Tưởng chỉ có thể cười bất đắc dĩ, gần đây việc ở Tỉnh Tây cứ một chuyện lại tiếp một chuyện, hắn có thời gian tới Bắc Kinh mới là lạ.
Tào Thù Lê đã lên giường đi ngủ, Hạ Tưởng lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào, trong lòng hắn đang phập phồng cho tương lai của các thành viên trong tổ chức chính trị.
Chu Duệ Nhạc đã từng bước dẫm lên con đường làm quan nhưng vẫn mới chỉ là Phó Chủ tịch tỉnh, không phải ủy viên thường vụ, tranh thủ trong vòng hai năm phải trở thành ủy viên thường vụ. Mà những thành viên trong tổ chức cũng có đồng vị trí như vậy còn có Trần Thiên Vũ, Bành Vân Phong và Lục Minh.
Mặc dù Chương Quốc Vĩ đã sớm làm đến cấp Phó Bộ trưởng, nhưng anh ta chỉ miễn cưỡng được xem như là một thành viên trong tổ chức của Hạ Tưởng, vẫn chưa hoàn toàn được coi như dòng chính.
Trần Thiên Vũ nếu muốn ở ngay Tỉnh Tương thăng lên cấp Phó Bộ trưởng, quả thực là gặp khó khăn không nhỏ, nhất là khi quan hệ của Hạ Tưởng và Trịnh Thịnh cũng không được chặt chẽ, nếu đã lên tiếng, Trịnh Thịnh cũng không nhất định sẽ cự tuyệt, nhưng mà vì thế sẽ phải nợ người ta một ân tình lớn. Còn nữa, Trịnh Thịnh sắp sửa rời khỏi Tỉnh Tương, việc Trần Thiên Vũ được đề cử lên Phó Bộ trưởng sẽ mất đi chỗ dựa, bất lợi cho anh ta phát triển sau này.
Về Bắc Kinh đúng là lựa chọn không tệ, đảm nhiệm một chức Phó Bộ trưởng ở một Bộ hay Ủy ban Trung ương nào đó, quanh đi vòng lại, sau đó lại quay về Bắc Kinh, Trần Thiên Vũ còn có thể có cơ hội được trực tiếp thăng lên Chính bộ.
Về phần Bành Vân Phong, Hạ Tưởng đồng ý với đại quản gia của tổ chức chính trị, ông ta đã sắp xếp rất tốt đường ra cho Bành Vân Phong ở Tỉnh Yến, là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký tỉnh ủy! Còn Lục Minh thì đợi một chút nói sau.
Trước mắt Hạ Tưởng chỉ chú tâm đến ba người bọn họ, sau khi việc ba người họ thăng lên cấp Phó Bộ trưởng được giải quyết, Hạ Tưởng sẽ triệu tập hội họp thành viên tổ chức chính trị một lần nữa. Ở Thành phố Yến vào mùa thu, một lần nữa điểm binh lại vào mùa thu, dự tính cho tương lai mười năm tới của các thành viên tổ chức.
Nhìn lại thế cục ở Tỉnh Tây một lần sau cùng, Hạ Tưởng lại bắt đầu phóng ánh mắt ra toàn quốc, triển khai lần hành động có quy mô lớn nhất nhằm đề bạt các thành viên trong tổ chức chính trị.
9 giờ sáng ngày hôm sau, ở Tỉnh Tây diễn ra hội nghị ủy viên thường vụ tỉnh ủy về vấn đề phương án chuyển dịch cơ cấu ngành điện tỉnh Tây, thảo luận cùng biểu quyết phương chuyển dịch cơ cấu ngành điện ở tỉnh Tây. Hội nghị bắt đầu trong không khí hết sức tinh tế, không ít người phát hiện, vẻ mặt của Lôi Trị Học rất nghiêm nghị.