Quan Thần

Chương 2107: Một trang mới



Việc chuyển dịch cơ cấu ngành điện ở Tỉnh Tây hành động rất nhanh, vượt xa tưởng tượng của bên ngoài.

Đầu giờ sáng, hội nghị ủy viên thường vụ mới thông qua biểu quyết, buổi chiều cùng ngày đã diễn ra hội nghị dự trù, buổi sáng hôm sau đã chính thức mở đại hội chuyển dịch cơ cấu ngành điện, tốc độ nhanh, hiệu suất cao chưa từng có trước đó.

Đại hội khai mạc chuyển dịch cơ cấu ngành điện ở Tỉnh Tây mặc dù được tổ chức long trọng và nhiệt liệt, nhưng Bí thư tỉnh ủy Lôi Trị Học và Chủ tịch tỉnh Hạ Tưởng đều vắng mặt, lãnh đạo tỉnh ủy tham dự đại hội chỉ có Phó Bí thư tỉnh ủy Trương Duy Chiếu và Phó Chủ tịch tỉnh Phùng Kiện Siêu.

Mặc dù người ngoài không muốn suy đoán lung tung, nhưng dự án chuyển dịch cơ cấu ngành điện ở Tỉnh Tây đối với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Tỉnh mà nói cũng là một chuyện lớn có ảnh hưởng sâu sắc, làm sao mà Bí thư Lôi cùng với Chủ tịch tỉnh Hạ đều không tham dự đại hội. Sao lại có chuyện như vậy?

Lý lẽ đó nếu nói đơn giản thì cũng rất đơn giản, mặc dù Lôi Trị Học thuận nước đẩy thuyền cũng bỏ phiếu tán thành chuyển dịch cơ cấu ngành điện ở Tỉnh Tây, nhưng lại không tham gia hội nghị, là coi như biểu lộ thiện ý đối với bàn tay khổng lồ phía sau lưới điện quốc gia.

Nguyên nhân mà Hạ Tưởng không có mặt lại càng đơn giản, hắn phải đến Bắc Kinh. Chẳng qua là thời gian sắp xếp trùng hợp, hơn nữa, hắn cũng muốn cố ý tỏ thái độ không quan tâm. Hắn không muốn trước khi thực hiện kế hoạch lớn đã phải trồi lên khỏi mặt nước.

Đối với hắn mà nói, việc chuyển dịch cơ cấu ngành điện ở Tỉnh Tây mới chỉ là bước đi đầu tiên trong cuộc trường chinh vạn dặm, bước tiếp theo là sát nhập lưới điện quốc gia với Điện lực Tỉnh Tây mới là mục đích thật sự.

Trước đó đã nói, Hạ Tưởng đang từng bước nắm trong tay nguồn năng lượng và sản nghiệp ở Tỉnh Tây, cuối cùng là mở rộng tầm mắt ra bố cục sản nghiệp năng lượng trên toàn quốc. Đó là một kế hoạch khổng lồ lâu dài, cũng không phải vì lòng tham của một cá nhân, với tính cách của hắn, vừa không thiếu tiền lại càng không yêu thích kiếm tiền, cũng không có yêu mến hư vinh, coi tiền như nước. Tuy là có mấy người phụ nữ, nhưng mấy người đó còn nhiều tiền hơn cả hắn, hắn đâu cần gì phải dùng đến tiền?

Hạ Tưởng nắm sản nghiệp nguồn năng lượng trong tay chính là vì giúp cho quốc gia phát triển dài lâu trong mười năm, thậm chí là vài chục năm sau, là hắn chuẩn bị một hạt giống vì nghĩ cho đất nước.

Vừa hạ cánh xuống Bắc Kinh đã nhận được tin, đại hội triển khai chuyển dịch cơ cấu ngành điện đã đạt được thành công mỹ mãn. Hạ Tưởng vui mừng mỉm cười. Trên cơ bản có thể nói, hắn đã mở ra được toàn bộ cục diện ở Tỉnh Tây, có thể thu hồi ánh mắt khỏi Tỉnh Tây, tương lai có thể đưa ánh mắt bố cục ra toàn quốc.

Sau đó liền nhận được điện thoại của Tống Triêu Độ:

- Hạ Tưởng, cậu đã đến Bắc Kinh rồi à? Tôi cũng đến rồi, buổi tối gặp mặt nhé?

- Được. Tôi đi giải quyết một chuyện sau đó sẽ gọi điện liên lạc lại.

- Cứ quyết định như vậy.

Tống Triêu Độ muốn nói gì đó lại thôi, nhưng mà rồi vẫn lại nói:

- Tiểu Phàm cũng ở đây, con bé cũng muốn gặp cậu.

Tống Triêu Độ khẳng định là có chuyện gì đó. Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một chút nhưng vẫn không bắt được trọng điểm, cũng không dám đoán mò, ngồi lên xe chuyên dụng đón tiếp hắn.

Là xe chuyên dụng do Ngô Tài Dương phái tới.

Chiếc xe trực tiếp đi đến nhà họ Ngô.

Ngô Tài Dương đang ở nhà, Ngô Tài Giang cũng vậy, ông cụ Ngô thì đương nhiên là ở nhà rồi, còn có Liên Nhược Hạm, Ngô Liên Hạ và con gái.

Con gái tên là Liên Thu, họ Liên, không phải họ Ngô, cũng không phải họ Hạ. Sau khi đặt tên xong, Liên Nhược Hạm mới hỏi ý Hạ Tưởng, Hạ Tưởng không có ý kiến, cô hỏi ý kiến ông cụ, ông cụ cũng không có ý kiến.

Ngô Tài Dương cũng không có ý kiến.

Họ Liên, kỳ thật là vì Liên Nhược Hạm muốn kỷ niệm người mẹ đã mất.

Hạ Tưởng cũng nghe nói trong lúc ở Mỹ, Liên Nhược Hạm đã tìm được người mẹ thất lạc của cô, mà cũng không thể nói là thất lạc, chỉ có thể nói là do mẹ cô cố ý lánh mặt, nhưng chưa từng nghe qua Liên Nhược Hạm chủ động nhắc tới chuyện này. Hạ Tưởng đoán chắc, sợ là hai mẹ con gặp mặt cũng không phải là vui mừng lắm.

Thân tình thế gian cũng không được lâu dài. Giọt máu đào hơn ao nước lã cũng không nhất định có thể khiến cho người ta lo lắng. Rốt cuộc, Liên Nhược Hạm cũng không đề cập tới chuyện cô đã tìm được mẹ, có lẽ cô đã mất đi quyến luyến thủa ấu thơ đối với mẹ.

Cô bây giờ cũng rất tốt, Hạ Tưởng cũng không muốn gợi lại chuyện đau lòng của cô.

Hôm nay đúng là lần đoàn tụ khó có được, tâm tình của Hạ Tưởng cũng rất tốt.

Liên Hạ chạy đến trước mặt Hạ Tưởng, chú ý đánh giá Hạ Tưởng, rồi mới kéo tay Hạ Tưởng:

- Cha à, cha và mẹ có em, có phải sẽ không yêu con nữa không? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nếu như là trước kia, Ngô Tài Dương sẽ khó tránh khỏi xấu hổ, nhưng hiện tại ông ta chỉ thể hiện một khuôn mặt hiền từ, ánh măt chăm chú nhìn Liên Hạ và Hạ Tưởng thể hiện thân tình, mỉm cười vô cùng vui vẻ.

Ngô Tài Giang cũng ở một bên mỉm cười không nói.

Hạ Tưởng bế Liên Hạ lên:

- Cha và mẹ vĩnh viễn sẽ yêu con, con không được nghĩ ngợi lung tung, phải học tập thật giỏi, sau này lớn lên mới làm được chuyện lớn.

Ngô Tài Dương cũng hỏi Liên Hạ:

- Liên Hạ, sau này lớn lên cháu muốn làm gì?

Liên Hạ ngẩng đầu, hừ một tiếng:

- Cháu muốn vượt qua cả mẹ, mẹ là thành viên hội đồng quản trị của trường, cháu phải là Chủ tịch hội đồng quản trị của trường. Mẹ có một tập đoàn Viễn Cảnh, cháu phải có mười tập đoàn Viễn Hàng, rời bến từ Trung Quốc, đi tới khắp nơi trên thế giới.

- Ha ha…

Tất cả mọi người, kể cả ông cụ Ngô đều bật cười, Liên Nhược Hạm cũng mỉm cười sáng lạn như hoa. Liên Hạ chưa từng thổ lộ chí hướng tương lai cho người khác, hôm nay chính là lần đầu tiên. Rốt cuộc cậu con trai nhờ có cha khích lệ mới để lộ ra lý tưởng to lớn của bản thân.

Mọi người đều coi lời nói của Liên Hạ là lời nói đùa. Liên Nhược Hạm nắm trong tay tài lực cũng không chỉ dừng lại ở duy nhất một Tập đoàn Viễn Cảnh, Liên Hạ nếu muốn vượt qua được Liên Nhược Hạm cũng không đến mức bị coi là si tâm vọng tưởng, chẳng qua khả năng đó cực thấp. Liên Nhược Hạm hiện giờ chính là một trong số ít những nhà tài phiệt siêu cấp ẩn hình trên thế giới.

…Nhiều năm sau đó, có một thương nhân người Mỹ gốc Hoa ở Mỹ đã thành lập một đế quốc kinh tế khổng lồ trên thế giới, năng lực to lớn, thậm chí có thể gây ảnh hưởng đến cuộc tổng tuyển cử của cả nước Mỹ.

Sau khi anh ta ngồi lên bảo tòa thủ phủ của thế giới, mới nghe nói, tài sản của anh ta có hơn 150 tỉ đô la Mỹ, hơn nữa mới chỉ là con số trên bề mặt. Người Mỹ gôc Hoa đó trong một lần diễn giảng trong một buổi họp mặt công thương nhân sĩ, đã nói đến chuyện một đứa trẻ đã được người trong nhà nuôi dưỡng thành tài.

- Khi đó tôi vẫn không biết mẹ mình có tài sản bao nhiêu, chỉ biết là bà cực khổ nuôi nấng tôi cùng em gái, cũng không giống như những bà mẹ khác mua cho tôi những món đồ chơi quý giá. Chờ sau khi tôi lớn lên, cũng không mua cho tôi nhưng chiếc xe đắt tiền. Tôi còn nhớ rõ sinh nhật 18 tuổi của mình, quà tặng chính là một chiếc xe Geely bình thường trong nước sản xuất. Khi đó tôi rất buồn bực, tốt xấu gì mẹ cũng là Chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty lớn trong nước, sao lại không thể mua cho tôi một chiếc xe có chất lượng và chạy nhanh như BMW hay là Ferrari? Tôi âm thầm nói với chính mình, nhất định phải thật cố gắng, phải vượt qua mẹ.

- Và đương nhiên tôi cũng nói với mẹ là tôi nhất định phải vượt qua bà, và phải dùng tiền của chính mình kiếm được mà mua một chiếc xe đua tốt nhất. Bà chỉ mỉm cười ôn hòa nói cho tôi biết. Con à, đợi khi con kiếm đủ số tiền có thể mua được chiếc xe đua tốt nhất, thì khi đó con sẽ không còn muốn mua xe đua nữa. Tôi nghe không cho là đúng, nghĩ rằng mặc dù mẹ có tiền, nhưng không phải hoàn toàn có thể đạt tới được trình độ có nhiều tiền tới mức có thể chi tiêu tùy ý. Tôi đã nghĩ, tôi nhất định phải kiếm thật nhiều tiền gấp bội mẹ, muốn mua cái gì thì mua cái đó, mua nhà và xe đắt nhất thế giới. Tôi khi đó còn khờ dại mà nghĩ rằng, chắc mẹ cũng không có bao nhiêu tiền…

- Nhiều năm về sau tôi mới phát hiện ra là tôi lầm rồi, lầm đặc biệt lớn, tài sản mà mẹ nắm giữ trong tay so với tưởng tượng của tôi còn nhiều gấp vô số lần! Mà dường như nguồn tài sản đó đối với bà cũng không phải là chuyện gì lớn lắm, người nhà gần như cũng không biết được tài sản thật sự của bà lớn bao nhiêu, bà dường như chưa bao giờ là một nhà tư bản đầu sỏ hô phong hoán vũ, mà vẫn luôn chỉ là một người mẹ ôn hòa, hiền lành của tôi… Bà dùng câu chuyện chân thật của mình làm tấm gương dạy cho tôi biết một đạo lý chân thật, người có thực lực chân chính, không bao giờ dùng nhà lầu xe hơi và vật ngoài thân để chứng tỏ chính mình!

Tương lai là tương lai, hiện tại vẫn là hiện tại. Hiện tại Liên Hạ vẫn chỉ là một chú bé con chỉ biết rúc vào bên mình Hạ Tưởng, hai má phúng phính, đôi tay nhỏ bé múp míp, tính trẻ con còn chưa hết, chỉ là một cậu con trai đáng yêu và hay xấu hổ trong mắt Hạ Tưởng.

Một nhà đoàn tụ, vui vẻ nói cười, làm ra một khúc nhạc họa lay động lòng người.

Buổi chiều, Hạ Tưởng cùng ông cụ và Ngô Tài Dương tản bộ trong vườn.

Khí trời chưa tiêu tán, khí nóng đập vào người, nhưng ông cụ Ngô không thích gió điều hòa, vui vẻ cảm nhận sự ấm áp của hoa cỏ và cái mát của gió trời. Hạ Tưởng và Ngô Tài Dương cũng chỉ có thể đi cùng ông.

Cũng may, sân nhà họ Ngô mặc dù không lớn, nhưng lại được thiết kế vô cùng đặc biệt, vừa có bóng râm mát, lại vừa có gió thổi vào mặt, nhất thời khiến Hạ Tưởng nhớ đến thời thơ ấu tốt đẹp cứ ăn xong lại ngủ.

Ông cụ Ngô ngồi trên ghế trúc, thản nhiên nói:

- Kỳ thật, mặc dù sống ở thành phố đã lâu nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ tới cuộc sống thôn quê, ta bảo Tài Giang tìm mua một mảnh đất ở phía tây Bắc Kinh, bảo nó dựa theo trang viện ở nông thôn mà dựng một cái biệt viện, về sau mùa hè và mùa thu ta đều đến đó ở… Chỉ là Tài Dương phản đối, bắt ta về đây ở, nói là nơi đó quá xa.

Hạ Tưởng im lặng, ông cụ hoài niệm cuộc sống trước kia chính là biểu hiện của tuổi già, nghĩ tới ông cụ Phó đã tạ thế, trong lòng hắn lại có cảm giác bi thương không hiểu được. Nhưng lại vì ông cụ tuổi tác đã cao, đảo mắt là có thể rời đi, ở tuổi của hắn, đã từng phải đối mặt với không ít cuộc sinh ly tử biệt.

Nhân sinh vô thường, sống chết do trời, Hạ Tưởng cũng vô cùng tán đồng với ý tưởng của ông cụ:

- Kỳ thật sống gần với tự nhiên cũng tốt, chỉ cần tâm tình thoải mái, thì ở đó cũng có thể giúp tăng thêm tuổi thọ.

- Ha ha, vẫn là Tiểu Hạ hiểu ta, Tài Dương, không bao lâu nữa, chính là thời đại của Tiểu Hạ, một thế hệ người mới.

Ông cụ ha hả cười.

- Nghe nói cậu đang muốn nhúng tay vào sản nghiệp nguồn năng lượng? Bước đi này thật không nhỏ, có người tố cáo cậu với ta.

Hạ Tưởng nếu sợ có người tố cáo thì đã không phải là Hạ Tưởng, hắn cười nói:

- Trời phải có lúc mưa, con gái thì phải lấy chồng, nếu tố cáo có tác dụng thì Tổng thư ký Liên Hợp Quốc chính là Tổng thống thế giới.

- Ha ha, cách nói này rất mới mẻ, rất có sáng kiến.

Ông cụ cười lớn, trong lòng rất vui mừng.

- Ta nói với anh ta, Hạ Tưởng yêu bản thân mình là chuyện của nó, người trẻ tuổi sẽ có khí chất của người trẻ tuổi, năm đó giang sơn chẳng phải cũng từ yêu mà ra sao, ai có bản lĩnh yêu, thì người đó có được. Nhưng có một điều, Hạ Tưởng, nếu yêu nhiều quá… ta có thể mắng nó, nhưng nếu ai có ý nghĩ muốn làm điều xấu với nó, thì kể cả có đứng trước mặt hỏi ta, ta cũng sẽ không đáp ứng.

Ông ta mặc dù tuổi tác đã lớn, nhưng khí phách vẫn rất lớn, tin rằng lời nói của ông ta đã phải khiến cho người tố giác bị loại bỏ, Hạ Tưởng nhân cơ hội mà nịnh nọt:

- Ngài có sát khí thật lớn.

- Cũng chính không phải là dùng thủ đoạn mà lấy đến tay, có ai lại muốn bỏ đi phần đất của mình? Một khoảng đất tròn tròn, ai có bản lĩnh thì lấy được chỗ tốt. Anh có thể lũng loạn, sao tôi lại không thể đến lấy? Ta muốn sống thêm mười năm nữa để nhìn xem mười năm sau cháu sẽ thành ra như thế nào.

- Đúng vậy, Hạ Tưởng nói xem dự định mười năm nữa của cậu thế nào.

Ngô Tài Dương nói xen vào, vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng trong lòng xác thật có một bức tranh, chưa từng đề cập với bất cứ người nào. Hiện tại, hắn ở trước mặt hai người thân là ông cụ Ngô và Ngô Tài Dương, lần đầu tiên bày tỏ quốc gia lý tưởng của hắn.