Quan Thần

Chương 2111: Lóe lên một tia sáng



- Dân số Trung Quốc là một tỷ ba, nhưng chỉ có một trăm triệu người được đi học, nhân khẩu thành phố Trung Quốc cũng đã vượt quá nhân khẩu ở nông thôn, tương đương với mấy lần tổng nhân khẩu ở nước Mỹ, nhưng thị trường văn hóa vẫn không bằng một phần mười so với thị trường văn hóa nước Mỹ. Đến năm 2020, nhân khẩu thành phố vượt qua tám trăm triệu, nâng cao tố chất quốc dân, mở ra thị trường văn hóa, giảm bớt sự can dự tính hành chánh, bỏ chính sách hạn chế trong truyền thông, thì kinh tế Trung Quốc sẽ tăng trưởng như chắp cánh bay.

Hạ Tưởng cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ thật trong lòng, giống với quan điểm mà hắn và Liên Nhược Hạm đã thảo luận tối hôm qua, trong kế hoạch lâu dài của hắn, xây dựng một đế quốc truyền thông có sức ảnh hưởng tương đương, liên quan kế hoạch lý tưởng của hắn, đưa đến cái đích quan trọng nhất. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Nhưng với chính sách hiện tại của nhà nước, tuyệt đối không thả lỏng thị trường truyền thông, không cho phép cá nhân đầu tư làm báo, ngành xuất bản, càng không thể cho nguồn đầu tư bên ngoài vào đài truyền hình.

Hiện tại ngành truyền thông có đầu tư bên ngoài chỉ có mạng truyenfull.vn.

Báo đảng được gọi là tiếng nói của Đảng, thừa nhận là khống chế dư luận, có tác dụng quán thâu tư tưởng, ở góc độ lớn mà nói, là thống nhất tư tưởng và nhận thức, từ góc độ nhỏ mà nói, là tránh miệng dân.

Vì củng cố địa vị thống trị của mình, phải lợi dụng hết mức vũ khí dư luận, các nước trên thế giới đều như thế, cách làm của Trung Quốc cũng không thể chỉ trích.

Nhưng đúng là khống chế dư luận và tư tưởng quá nghiêm khắc, hơn nữa trải qua kinh nghiệm đau thương lúc cải cách, vô số phần tử tri thức nuốt cay đắng đến ngày hôm nay, sự nghiệp văn hóa Trung Quốc tiêu điều như mùa thu, không đề cập tới thị trường sách thảm nhạt, cho dù là thị trường điện ảnh nóng bỏng, cũng là các phim Hollywood chiếm nửa thị trường.

Một đạo diễn có lực ảnh hưởng lớn trên quốc tế, đã quay rất nhiều bộ phim, nhưng trừ phim thể hiện mặt lạc hậu của tầng đáy xã hội ra thì gần như không hề biểu diễn bất cứ tính đại nghĩa dân tộc và chính khí nhân gian nào. Mà nhìn phần lớn các phim của Hollywood, đều là nước Mỹ đại chiến người ngoài hành tinh, hoặc nước Mỹ cứu vợt thế giới, ít nhất cũng có chủ đề tích cực, hướng về tương lai, đều có tinh thần tự đề cao đất nước.

Cũng như nước Mỹ, văn hóa nước Mỹ mượn hình ảnh lớn của nước Mỹ truyền đến khắp nơi trên thế giới, làm hình tượng nước Mỹ đi sâu vào tâm trí của con người.

Tiêu chí của một quốc gia cường mạnh thực sự không phải là xếp hạng GDP, không phải xếp hạng giàu có trên thế giới, cũng không phải có bao nhiêu vũ khí hạt nhân, mà là ở đất nước đó, có lợi dụng nền văn hóa để thâu tóm nền văn hóa và quan niệm giá trị của các nơi trên thế giới.

Có con đường ở nước Mỹ gọi là đường người Hoa, không ít tập tục của người Nhật Bản và Hàn Quốc xuất phát từ triều Đường, có thể thấy sức ảnh hưởng của văn hóa so với bất cứ một thế lực nào đều có sinh mệnh lâu nhất, Trung Quốc bâu giờ có nền kinh tế lớn thứ hai trên thế giới, nhưng văn hóa ảnh hưởng bên ngoài không có.

Cổ Thu Thật nghe lời của Hạ Tưởng, thật lâu không nói, vẻ mặt trầm tĩnh, chỉ nhè nhẹ liếc ánh mắt của Hạ Tưởng, ung dung uống một ngụm trà.

Mặt trời ngoài cửa sổ làm chói mắt, tháng tám ở Bắc Kinh, đúng là tháng nóng nhất trong năm, Hạ Tưởng rất thích cảm giác mặt trời chiếu trên mặt đất, dường như cả thế giới đều đắm chìm trong vinh quang.

- Buổi trưa cùng ăn cơm, dù sao thời gian trước cậu cũng đủ bận rồi, lần này đến Bắc Kinh thì nghỉ ngơi vài hôm.

Cổ Thu Thật không trả lời thẳng vấn đề của Hạ Tưởng, chỉ đề xuất ý kiến cùng ăn trưa.

- Cơm phải ăn từ từ.

Hạ Tưởng đã hiểu rõ, ở thế hệ Quan Viễn Khúc, không thể thả lỏng toàn diện truyền thông, thị trường xuất bản, nhưng đến thời Cổ Thu Thật, làm người lãnh đạo quốc gia trong thời đại mới, đến lúc sẽ có cuộc chiến dưới các loại hình thức, thị trường truyền thông và xuất bản sớm muộn cũng sẽ có một ngày phóng thích.

Lúc nào phóng thích, lúc đó chính là biểu hiện của sự tự tin và thành thục chân chính của lãnh đạo Trung Quốc.

Ăn một bữa cơm trưa với Cổ Thu Thật, không đề cập tới chuyện phóng thích thị trường truyền thông, chỉ nói phiếm một vài chuyện cuộc sống, không nên coi thường việc tán gẫu, quan hệ thân thiết mới tán gẫu, nói chuyện công việc là biểu hiện xa lánh.

Đang nói, Hạ Tưởng chủ động đề cập, bài văn " Thời Báo thế giới":

"Quan điểm về sự hủ bại của Doãn Hứa Thích, một bài văn sai lầm".

Cổ Thu Thật có chút cả kinh, hoặc đối với kết luận thẳng thắn của Hạ Tưởng có chút kinh ngạc:

- Nói cũng không thể nói như vậy, kỳ thực cho phép quan viên mục nát ở mức nhất định, nhiều tỉnh ở phía nam, có thị trường nhất định, kinh tế càng phát đạt, dường như càng có thể chịu đựng sự mục nát ở mức nhẹ của quan viên.

Hạ Tưởng nói:

- Dân chúng có thể thừa nhận là một phương diện, nhưng có tuyên dương bên ngoài và thử giới hạn cuối cùng của nhân dân hay không thì là phương diện khác. Bản chất cho phép hủ nát ở mức độ nhẹ chính là một mệnh đề giả, sức nhẫn nại của dân chúng là có hạn, tham vọng của tham quan là vô hạn, lấy mức độ chịu đựng có hạn của dân chúng để thử nghiệm sự tham lam vô hạn của tham quan, sớm muộn cũng sẽ có lúc tức nước vỡ bờ, đến lúc đó hậu quả nghiêm trọng hơn hiện tại mười phần.

- Sắc bén!

Cổ Thu Thật thờ dài tán dương

- Lời của cậu rất có chính kiến, Hạ Tưởng, tôi đề nghị cậu viết một bài văn phản bác, tôi sẽ sắp xếp phát biểu trên báo thanh niên.

- …

Hạ Tưởng mới biết ý của Cổ Thu Thật, Cổ Thu Thật đang thăm dò hắn, thăm dò suy nghĩ của hắn

- Không tốt lắm đâu, Bí thư Cổ…

Có những việc không cần nói quá rõ, lấy thân phận chủ tịch tỉnh hiện tại của Hạ Tưởng, thật sự không phù hợp ra trận tham gia tranh luận, rất dễ dẫn đến suy đoán càng lớn.

- Đương nhiên sẽ không cần cậu ký tên, chỉ cần mượn quan điểm của cậu, nếu như cậu không muốn viết, tôi sẽ trực tiếp lấy chủ nghĩa, lấy quan điểm của cậu dùng không ràng buộc, tôi nói trước là không chi trả phí phát thảo cho cậu đâu nhé.

Hạ Tưởng vốn định đồng ý, bỗng nhiên nghĩ đến việc gì, Cổ Thu Thật hôm nay cực kỳ kiên nhẫn dùng cả nữa ngày cùng với hắn thảo luận đại thế quốc gia và bài văn " thời báo thế giới", sợ là phụng chỉ làm việc, một khi đã như vậy, hắn có cần tự mình giao một bài thi hoàn mỹ hay không?

- Được, vừa lúc tôi có điều muốn nói, đành tự bêu xấu viết một bài, nhưng tôi nói trước, nếu bài viết không đạt yêu cầu cũng đừng cười tôi, và tôi cũng bỏ quyền ký tên, không nhận tiền nhuận bút.

- Được, quyết định như vậy đi.

Cổ Thu Thật cười ha hả,

- Tối giao bản thảo xem như thế nào, ngày mai lên báo.

Mặt trời buổi chiều vẫn rất gay gắt, chiếu vào phía sau lưng, làm cho người ta cảm thấy như một ngọn đuốc bốc cháy, Hạ Tưởng có chút hối hận khi hứa với Cổ Thu Thật, làm hắn ngày mai phải giao bản thảo, tối nay chắc chắn hắn không thể ngủ ngon rồi, đúng là tự mình rước lấy phiền não.

Lại nghĩ, nếu như quan điểm của hắn có thể ảnh hưởng đến một số lớn người khác, có thể tạo được tác dụng tốt, cũng đáng vui mừng.

Cũng đúng như lời nói của Cổ Thu Thật, sự yên tĩnh gần đây của tỉnh Tây, hắn có thể thong dong ở Bắc Kinh vài ngày, hoàn thành bố cục cuối cùng trước kỳ đại hội XVIII. Nghĩ như vậy, liền đến chỗ ở của Tiếu Giai.

Lấy thực lực của Tiếu Giai, sống ở khu biệt thự cao cấp nhất ở thủ đô cũng không nói chơi, nhưng đã bao lâu rồi, cô ta vẫn ở một khu nhỏ lúc mới đầu khởi nghiệp, có thể là vì kỷ niệm tình yêu của cô ta và Hạ Tưởng, và kết tinh tình yêu – Tiếu Hạ.

Tiếu Hạ trắng mịn như ngọc, như một phiên bản khác của Tiếu Giai vậy, có thể còn đoan trang hơn so với Tiếu Giai, nhưng thiếu chút quyến rũ, và đôi mắt phượng cực kỳ giống Hạ Tưởng

Đúng vậy, Hạ Tưởng có đôi mắt phượng cực kỳ hấp dẫn.

Mặc dù Tiếu Hạ gặp Hạ Tưởng không nhiều, nhưng quan hệ giữa cô ta và Hạ Tưởng kể ra không tệ, vừa thấy Hạ Tưởng vào cửa, liền chạy tới ngã vào Hạ Tưởng, gọi một tiếng rất ngọt ngào " ba".

Người ta đều nói con gái là áo bông, lúc nào cũng dính lấy mẹ, kỳ thực con gái cũng là bảo bối trong tay của người cha.

Hạ Tưởng hôn má Tiếu Hạ một cái.

- Hạ Hạ, dạo này ngoan không, có nghe lời mẹ không?

- Không ngoan, không nghe.

Tiếu Hạ hừ một tiếng, dường như không vui,

- Con và mẹ tranh luận, mẹ muốn thuyết phục con, con cũng muốn thuyết phục mẹ, kết quả, ai cũng không thuyết phục được ai, con và mẹ chiến tranh lạnh rồi.

Lúc nói chuyện, Tiếu Hạ ngẩng mặt, tay chống eo, giống điệu bộ của một bà cụ non.

Tiếu Giai chạy từ nhà bếp ra, cười nói:

- Vừa thấy ba đã cáo trạng mẹ, a đầu hư, mẹ mỗi ngày nuôi con cực khổ, ba thì không đoái hoài đến con có lớn hay chưa, bây giờ ông ấy mới là ba con.

Các mỹ nhân của Hạ Tưởng có chung một điểm, đó chính là tự nguyện xuống bếp nấu thức ăn cho hắn, chỉ vì Hạ Tưởng không thích ra ngoài ăn lắm, thích hương vị ở nhà nấu. Nhiều năm nay, thói quen của hắn cũng không đổi, cũng không hề vì đi tới vị trí cao mà thay đổi.

- Mẹ không hiểu rồi, ba cố không đoái hoài đến sự trưởng thành của con, ba quan tâm đến đời sống thiên hạ, việc ba làm đều là vì chuyện lớn kinh thiên động địa, con bái phục ba, không cho phép mẹ nói xấu ba.

Tiếu Hạ vô cùng bất mãn với những lời nói xấu của Tiếu Giai với Hạ Tưởng.

Có một cô con gái bảo vệ quyền uy của mình như vậy, Hạ Tưởng đương nhiên vui vẻ, kéo tay Tiếu Hạ, vẻ mặt vui mừng:

- Vẫn là Hạ Hạ ngoan, đúng là con gái ngoan.

- Hừ, con là cùng phe với ba, không thông đồng với mẹ làm bậy.

Tiếu Hạ được Hạ Tưởng khen, lại càng đắc ý, mặc dù dùng từ không đúng, nhưng cũng biểu hiện được tâm ý là đứa con gái sẵn lòng thân mật với ba.

- Ha ha

Hạ Tưởng cười sảng khoái.

Tiếu Giai lau tay vào váy, làm vẻ muốn đánh:

- Đúng là A Đầu hư, không cùng quan điểm với mẹ, dùng ba để đối phó với mẹ.

Tiếu Hạ nấp sau lưng Hạ Tưởng, làm mặt xấu:

- Chắc chắn ba ủng hộ suy nghĩ của con.

Hạ Tưởng xúc động, Tiếu Hạ lớn lên chẳng những xinh xắn dễ thương, mà nói chuyện cũng như bà cụ non, vô cùng đáng yêu.

Lúc ăn cơm, Tiếu Hạ cố ý ngồi bên Hạ Tưởng, cách Tiếu Giai một khoảng cách, Hạ Tưởng liền cười:

- Rốt cuộc là đã tranh cãi với mẹ việc gì, có cần ngồi xa mẹ thế không?

- Rất cần thiết

Tiếu Hạ một bên cầm đũa gắp thức ăn của Tiếu Giai làm, một bên phẫn nộ bất bình nói

- Mẹ muốn con lớn lên làm quan chức, con không đồng ý, con cần làm việc con muốn làm, được rồi, mẹ đồng ý rồi, lại muốn con đi theo ngành bất động sản, con cũng không đồng ý, con cũng có chí hướng lớn của mình, con cần làm công việc vừa vĩ đại vừa có ý nghĩa.

Hạ Tưởng đột nhiên bật cười, Tiếu Hạ vừa gặm chân gà vừa nói hùng hồn, dáng điệu vô cùng buồn cười, cố tình nói như vẻ hiểu chuyện, ra vẻ ta đây đã lớn, và cũng muốn có một sự nghiệp thành công như vậy.

- Vậy con nói đi, con muốn làm việc gì vừa vĩ đại vừa có ý nghĩa.

Hạ Tưởng cố ý trêu chọc Tiếu Hạ

- Con muốn tất cả các bạn nhỏ trên thế giới này đều học "Tam Tự Kinh" của Trung Quốc.

Lúc Tiếu Hạ nói ra câu này một cách không bận tâm, Hạ Tưởng đột nhiên khựng lại, trong lòng lóe lên một tia sáng.