Quan Thần

Chương 212: Ý vị sâu xa của Phó Bí thư Vương



Hạ Tưởng biết, xét đến cùng thì mâu thuẫn giữa Thôi Hướng và Trần Phong là kết quả của quá trình hắn âm thầm thúc đẩy. Không chỉ là vì Trần Phong, mà đây còn là vì chính mình, nên lúc này là lúc cần lợi dụng quan hệ với Cao Kiến Viễn.

Trên cơ bản việc san ủi mặt bằng khu biệt thự Tây Sơn đã xong, mặc dù là mùa đông nhưng khí thế thi công tại công trường này hừng hực ngất trời, từ đây có thể thấy được sự tập trung mười phần của Cao Kiến Viễn. Thành phố Yến mùa đông cũng không phải rất lạnh, cũng không có vùng nào bị ngập hoàn toàn trong băng tuyết, thời điểm Hạ Tưởng đi tới công trường, phát hiện mấy máy đào lớn đang đào đất để hình thành một hồ nhân tạo.

Bởi vì khu biệt thự Tây Sơn ở dưới chân núi, một hồ nhân tạo có thể dẫn thẳng nước từ các khe núi đổ xuống, hình thành nguồn nước, sau khi kiến tạo chắc chắn hiệu quả rất tốt.

Cao Kiến Viễn nhiệt tình bắt tay với Hạ Tưởng:

- Tiểu Hạ, rốt cuộc cậu có thời gian đến nhìn ngó nơi này của tôi. Thế nào? Cho ý kiến đi.

- Tôi dường như đã nhìn thấy trùng trùng điệp điệp các ngôi biệt thự đột ngột mọc lên từ mặt đất, vô số khách hàng chen chúc đến mua, khu biệt thự Tây Sơn trở thành khu biệt thự hàng đầu của thành phố Yến, hàng bán không hết, Bất động sản Lĩnh Tiên trở nên nổi tiếng.

Hạ Tưởng hơi nheo mắt, dường như đang say sưa trong giấc mộng đẹp.

Đối với khu biệt thự Tây Sơn thì đúng là Cao Kiến Viễn ký thác kỳ vọng cao. Dù sao ở lần đầu tiên khi kinh doanh hạng mục màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn, công việc rối tinh rối mù khiến lòng tự tin của hắn chịu sự đả kích lớn. Lời nói bây giờ của Hạ Tưởng khiến hắn rất phấn khởi:

- Tiểu Hạ đừng dùng lời nói dối lừa gạt tôi, cậu tốt nghiệp trường Đại học chuyên nghiệp về xây dựng, lại có các kỹ năng tài hoa về thiết kế, lại chủ trì công việc hàng ngày của tổ cải tạo, so với tôi thì cậu chính là chuyên gia về phương diện bất động sản. Tôi rất thật tâm hy vọng cậu có thêm ý kiến quý giá, để khu biệt thự Tây Sơn được hoàn hảo hơn.

Hạ Tưởng liền chỉ hồ nhân tạo nói ra suy nghĩ của mình:

- Kiến Viễn, hồ nhân tạo của Tây Sơn so với ở các hồ nhân tạo của thành phố thì có một ưu thế lớn nhất chính là có thể trực tiếp dẫn nước từ núi xuống, trở thành dòng nước chảy, nói cách khác, về sau không cần lo lắng về mức nước trong hồ, không cần phải huy động tiền bạc về phương diện này. Nếu như ở thành phố, còn phải không ngừng mà bơm nước vào để đảm bảo mực nước trong hồ. Nếu nguồn nước đã đảm bảo như vậy, thì khu vực phía trong không nên chỉ đào một hồ nhân tạo mà còn có thể kiến tạo một dòng suối nhỏ, hai bên sườn dòng suối nhỏ này trồng các loại hoa cỏ, các loại tạo hình khác thì sẽ làm cho khu này tăng thêm không ít phong cảnh lý thú.

Cao Kiến Viễn vỗ tay trầm trồ khen ngợi:

- Quả nhiên là ý kiến cao minh. Một dòng suối nhỏ uốn lượn chạy quanh toàn bộ khu biệt thự, cái này chắc chắn đối với chỉnh thể của cả khu sẽ nâng cao thêm một bậc. Tiểu Hạ, cậu đúng là chuyên gia, chỉ riêng một chủ ý này đã đáng giá không biết bao nhiêu tiền. Đi, đến văn phòng tôi rồi anh em mình tâm sự tiếp.

Trên một mảnh đất trống trải, Cao Kiến Viễn kiến tạo mấy văn phòng hiện trường tạm thời. Trong phòng làm việc, Nghiêm Tiểu Thì và Phạm Tranh đều ở đây, mọi người cực kỳ nhiệt tình chào hỏi Hạ Tưởng. Nhất là Phạm Tranh, hiển nhiên hắn đã xem Hạ Tưởng thành bằng hữu thân cận nhất, cánh tay cứ lôi kéo Hạ Tưởng, không ngừng cười nói, trong mắt rất là hưng phấn. Cũng không trách được Phạm Tranh, bởi quan hệ giữa Cao Thành Tùng và Phạm Duệ Hằng, khu biệt thự Tây Sơn vừa rồi khởi công cũng đã tiêu thụ được hơn mười mấy khu đất. Rất nhiều quan lớn quyền quý, cùng với các đám con ông cháu cha đều công khai ra mặt hoặc ngấm ngầm nhờ người tìm đến hỏi mua, cách ra tay của bọn họ rất hào phóng, đồng ý là chồng tiền mặt luôn.

Ý chí của quyền lực lại một lần nữa được thể hiện rất nhuần nhuyễn.

Khu biệt thự Tây Sơn tổng cộng có 68 biệt thự, hiện tại đã tiêu thụ được 18, hơn nữa toàn bộ đều đã đặt trước tiền mặt, có thể nói đại bộ phận số vốn đầu tư đã được thu lại, chỉ cần sau khi bắt đầu phiên giao dịch, bán ra thêm hơn mười căn là có thể cam đoan kiếm được lời. Đừng nói Phạm Tranh cao hứng đến nỗi quên hết mọi việc xung quanh mà Cao Kiến Viễn và Nghiêm Tiểu Thì cũng lộ vẻ vui mừng trên nét mặt, vừa thấy Hạ Tưởng lập tức chia sẻ tin tức tốt với Hạ Tưởng.

Đôi mắt xinh đẹp của Nghiêm Tiểu Thì nhìn Hạ Tưởng chằm chằm không chớp mắt, nghe Hạ Tưởng chậm rãi nói một ít chi tiết cải tiến sửa chữa cho khu biệt thự Tây Sơn. Các chi tiết này nhìn thì có vẻ như các bổ sung rất bình thường, nhưng nghiên cứu kỹ thì mới phát hiện ra các thâm ý sâu sắc trong đó. Kinh phí cải tiến này thì không tốn lắm, nhưng về tổng thể của cả khu lại cách điệu lên rất nhiều, lại nâng cao được cấp bậc của khu biệt thự, rất có giá trị. Nghiêm Tiểu Thì càng lúc càng bội phục Hạ Tưởng. So với những người ở đây, tuy rằng hắn kém hơn Cao Kiến Viễn và Phạm Tranh là con cái, đệ tử của các quan lớn, nhưng hắn không kiêu ngạo, không siểm nịnh, cho dù lúc giao tiếp với vị công tử con Bí thư Tỉnh ủy cũng không có một chút luống cuống, lại càng không có việc nịnh nọt và bợ đỡ, hoàn toàn là dựa vào bản lĩnh của chính bản thân hắn, hơn hẳn Cao Kiến Viễn có mắt cao hơn trán và Phạm Tranh không coi ai ra gì.

Sự hân hoan trong ánh mắt của Nghiêm Tiểu Thì càng lúc càng càng mạnh, trong lòng mơ hồ dâng lên một chờ mong nào đó. Hạ Tưởng dụng tâm giúp Cao Kiến Viễn và Phạm Tranh như vậy, dường như còn chưa đề cập yêu cầu nào, nếu dùng cổ phần để buộc chặt hắn và Bất động sản Lĩnh Tiên cùng một chỗ, không lo Hạ Tưởng không vì bất động sản Lĩnh Tiên mà dụng tâm dùng sức.

Không đợi Nghiêm Tiểu Thì mở miệng. Phạm Tranh liền thay cô nói ra suy nghĩ trong lòng cô ra:

- Tiểu Hạ, vốn cậu và Kiến Viễn là thân quen với nhau, là bạn tốt của nhau, nói tới tiền là nói tới lời rất tục, nhưng cho tới nay cậu đối với Bất động sản Lĩnh Tiên thì trợ giúp cũng không ít. Cậu xem, khu biệt thự Tây Sơn là chủ ý do cậu đề xuất, lại đưa ra cho chúng ta rất nhiều ý kiến cải tiến, tất cả đều rất hợp lý và thực dụng. Nếu mời chuyên gia để làm được các luận chứng như thế này, ít nhất cũng phải tốn hơn một trăm, tám mươi ngàn tệ. Cậu có dụng tâm giúp đỡ chúng ta như vậy, nếu tôi và Kiến Viễn không có một chút tỏ vẻ thì không phải là có vẻ quá nhỏ nhen hay sao? Tôi và Kiến Viễn đã thương lượng với nhau, cấp cho cậu 2% cổ phần của Bất động sản Lĩnh Tiên. Ý cậu thế nào?

- Ý tốt này tôi xin ghi nhận.

Hạ Tưởng cười khoát tay nói.

- Nhưng tôi là cán bộ nhà nước, không được tham gia cũng như trực tiếp điều hành kinh tế tư nhân, chỉ cần sau này chúng ta trở thành những người bạn tốt của nhau là được rồi. Kiến Viễn là người có phong phạm của người trọng kẻ sĩ, làm cho mọi người đều phải nể phục. Tôi được kết bạn với anh ta là cũng đã vẻ vang lắm rồi. Anh lại còn muốn để cổ phần lại cho tôi, không phải là cố ý đưa lòng tham của tôi đứng bên cạnh ánh hào quang của Kiến Viễn đấy chứ? Có thể cùng Kiến Viễn và tiểu Phạm trở thành bạn bè, hơn nữa tôi còn được nhìn ngắm một mỹ nữ vùng Giang Nam như Tổng giám đốc Nghiêm đây cũng là một chuyện rất may mắn, đã sớm cảm thấy rất mỹ mãn rồi.

Nghiêm Tiểu Thì bị Hạ Tưởng tâng bốc lên, mặt hơi đỏ lên nói:

- Chủ nhiệm Hạ cũng thỏa mãn quá dễ dàng đó.

Nói đến đây, cô ta bỗng nhiên cảm thấy trong lời nói mới rồi còn có nghĩa khác nữa, không tự chủ được liền ngừng lại, không nói gì nữa.

Thật ra Cao Kiến Viễn cũng nhìn ra Hạ Tưởng đúng là không có ý định lấy cổ phần, trong lòng hắn mất đi một số phán đoán về mục đích tiếp cận của. Hiện tại hắn suy nghĩ rằng Hạ Tưởng thành tâm giúp hắn có lẽ chính là vì muốn tiến bộ trên con đường chính trị, nhìn trúng thân phận hắn là con của Bí thư Tỉnh ủy. Quan trường cũng được mà thương trường cũng tốt, cái chính là mọi người thích chọn con đường nào, hắn liền khẽ mỉm cười nói:

- Tiểu Hạ nếu cần tôi hỗ trợ gì cứ việc nói ra, vấn đề lớn thì không giúp được, nhưng những điều nhỏ thì không vấn đề gì.

Hạ Tưởng thở dài một hơi:

- Việc muốn nhờ Kiến Viễn hỗ trợ thì tạm thời không có. Tôi đang lo lắng là chỉ sợ về sau, tôi không có cách nào hỗ trợ được anh thôi.

Nghiêm Tiểu Thì hỏi ngay:

- Có chuyện gì vậy? Chủ nhiệm Hạ phải rời khỏi tổ văn phòng cải tạo à?

Hạ Tưởng sửng sốt, không khỏi liếc mắt nhìn Nghiêm Tiểu Thì một cái, nghĩ thầm rằng cô này khá lợi hại, một tí chút như vậy mà cũng đoán trúng ý tứ của hắn. Hắn liền gật gật đầu với cô và nói:

- Tổng giám đốc Nghiêm đoán đúng rồi. Bây giờ tiền đồ của tổ văn phòng cải tạo thôn nội đô không rõ, có lẽ một thời gian sau sẽ giải tán. Đến lúc đó không chừng tôi sẽ được điều về một phòng ban nào đó, có lẽ sẽ không tiếp xúc với ngành bất động sản, như vậy sẽ không có cơ hội đưa ra các sách lược giúp Kiến Viễn nữa.

Cao Kiến Viễn kinh ngạc hỏi:

- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Hạ Tưởng nói ra việc Bí thư Thôi áp chế biên chế của văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô, còn cường điệu thêm:

- Không phê chuẩn biên chế thì cũng không có việc gì. Nhưng Bí thư Thôi đè ép việc này xuống, hiện tại thì địa vị văn phòng tổ cải tạo cực kỳ xấu hổ. Sự việc này một đã nói rõ ràng ra, địa vị tương lai của văn phòng tổ cải tạo không được xác định, như vậy thì công tác lại rất khó để khai triển.

Hạ Tưởng không nói rõ vì sao Thôi Hướng muốn đè việc phê chuẩn biên chế của văn phòng tổ cải tạo, Phạm Tranh suy nghĩ cẩn thận lại là biết ngay chuyện gì xảy ra. Hắn mắng:

- Thôi Hướng cũng quá đáng, không chừng lần trước Thị trưởng Trần nói giúp bất động sản Lĩnh Tiên của chúng ta mấy câu, không nghiêng về bất động sản Cát Thành mà hắn ta đã làm khó dễ văn phòng tổ cải tạo? Làm người không quản nhiều đến thế chứ?

Hạ Tưởng nghĩ thầm, thật ra Phạm Tranh là một người rất hữu dụng, vào thời khắc mấu chốt có những lời nói khó nghe nào thì không cần nói ra, đã có Phạm Tranh chủ động nói, ngẫm lại thì đây cũng là một việc làm cho người ta thêm vui mừng.

Nghiêm Tiểu Thì hơi nhíu đôi lông mi thanh tú:

- Bí thư Thôi chắc muốn nắm giữ quyền chủ đạo của văn phòng tổ cải tạo. Xét đến cùng thì ông ta muốn nhúng tay vào việc cải tạo thôn nội đô, để về sau quyền lên tiếng phải có trọng lượng hơn nữa. Không ngờ việc nhỏ như vậy lại phải để hội nghị thường vụ thảo luận cơ à?

Cao Kiến Viễn gật gật đầu, cố gắng vẫn duy trì thái độ thong dong, tuy nhiên trong ánh mắt toát ra một vẻ tức giận:

- Việc cải tạo thôn nội đô chính là công việc của bên Ủy ban, bàn tay của Bí thư Thôi cũng không phải là vươn dài quá đấy chứ... Tiểu Hạ, cậu không cần sốt ruột. Để tôi nghĩ biện pháp, xem có thể giải quyết việc này trong hòa bình hay không?

Thật ra muốn nói đến bàn tay dài thì ai mà dài bằng Bí thư Cao, mà hơn nữa sở dĩ Thôi Hướng thò cánh tay vào văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô cũng là bị Cao Thành Tùng và Vũ Phái Dũng bức hiếp mà ra nông nỗi. Thật ra, đối với Hạ Tưởng thì Thôi Hướng cũng tốt, mà Cao Thành Tùng cũng được, mấy người này đều không tạo được ấn tượng tốt trong lòng hắn. Tuy nhiên có thời cơ tốt để tọa sơn quan hổ đấu mà bỏ lỡ thì cũng rất đáng tiếc. Chưa kể, hắn cũng không nói ra yêu cầu gì, mà những lời này chủ yếu là do Phạm Tranh nói, việc thảo luận trên hội nghị thường vụ là Nghiêm Tiểu Thì nói, việc nhúng một tay vào là do Cao Kiến Viễn nói, dường như hắn không nói điều gì cả.

Cổ phần trong Bất động sản Lĩnh Tiên là cổ phần không dễ ăn, sự lui tới của hắn và bất động sản Lĩnh Tiên chỉ có thể giới hạn trong một loại quan hệ bạn bè không xa không gần. Muốn Cao Kiến Viễn hỗ trợ, khi gợi ra cũng thật khéo léo, nếu không sẽ làm Cao Kiến Viễn sinh sự hoài nghi. May mắn là có Phạm Tranh và Nghiêm Tiểu Thì ở bên cạnh, hai người này tự cho là thông minh đã nói giúp cho hắn những lời muốn nói, hiệu quả của việc này thì tốt hơn rất nhiều.

Buổi trưa, Hạ Tưởng ở lại ăn cơm cùng với nhóm người này. Nghiêm Tiểu Thì chủ động ngồi bên cạnh hắn, nói rất nhiều với hắn. Trong quá trình này, Cao Kiến Viễn cũng làm bộ không có ý định hỏi về Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng rất hoài nghi về việc này. Có lẽ là quá cao hứng, Cao Kiến Viễn uống nhiều thêm mấy chén, lời nói cũng nhiều lên, nói ra việc y ở siêu thị Giai Gia gặp một cô gái mặc quần màu xanh, còn nói cô gái mặc quần màu xanh này có sắc đẹp tựa như đóa phù dung nổi trên mặt nước, như vòng trang sức của trời đất vậy.

Hạ Tưởng thiếu chút nữa sợ hãi kêu thành tiếng. Như thế nào mà tiêu chuẩn thẩm mỹ của Cao Kiến Viễn và hắn lại giống nhau như vậy. Chẳng những y coi trọng Liên Nhược Hạm, ngay cả Tào Thù Lê cũng làm y nổi lên sự chú ý. Hạ Tưởng một bên giả lảng như không biết người mà Cao Kiến Viễn nói là ai, một mặt nghĩ thầm rằng lúc này hắn chưa tìm được huyệt mệnh môn của cha con nhà Cao gia này, nếu mà tìm được, hừ hừ, tốt nhất là lật ngược nhà Cao gia sớm lúc nào hay lúc đó.

Mặc dù hắn cũng biết rằng chỉ bằng lực lượng của hắn thì chắc chắn không làm động đậy được Cao Thành Tùng. Nhưng hắn tin tưởng rằng, sẽ có một ngày, bởi vì sự đấu tranh của hắn, Cao Thành Tùng cuối cùng cũng sẽ phải ầm ầm rơi đài!

Hôm nay vừa đi làm thì Hạ Tưởng liền nhận được thông báo của thư ký cho Tào Vĩnh Quốc là Cổ Tú Văn, bảo hắn tới văn phòng của Tào Vĩnh Quốc.

Hạ Tưởng đoán rằng bởi sự tình văn phòng tổ cải tạo. Quả nhiên Tào Vĩnh Quốc vừa thấy hắn, ông liền đi thẳng vào vấn đề:

- Triển vọng của văn phòng tổ cải tạo không ổn. Bí thư Thôi không chịu buông ra, ông ta là thường vụ Tỉnh ủy nên trong các thường vụ của Thành ủy thì số người ủng hộ cũng không ít. Việc này cho dù đệ trình để thảo luận ở hội nghị thường vụ thì cũng không nhất định có thể thông qua. Cháu có tính toán gì không? Các ban ngành quan trọng bên Ủy ban thì cháu để ý đến nơi nào nhất?

Đường đường là một Phó thị trưởng thường trực, muốn sắp xếp cho người nhà vào trong một ban ngành mấu chốt của Ủy ban nhân dân thành phố thì cũng không phải là một việc khó, huống hồ việc này còn rất nhiều người ủng hộ.

Hạ Tưởng và Tào Vĩnh Quốc nói chuyện với nhau vốn không có nhiều gò bó, hắn không trực tiếp trả lời vấn đề của ông ta, ngược lại hỏi:

- Nếu đệ trình để thảo luận ở hội nghị thường vụ thì Tào bá bá, Thị trưởng Trần có mấy phần nắm chắc?

Tào Vĩnh Quốc bóp bóp huyệt Thái Dương, vẻ mặt ngưng trọng:

- Không lạc quan mấy. Tổ cải tạo này đã làm xúc động đến lợi ích của nhiều người. Thị trưởng Trần làm việc vốn nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán nên số ủy viên thường vụ ủng hộ ông ta cũng sẽ không nhiều lắm. Nếu là một người khác gây rối, mọi người còn có thể để cho Thị trưởng vài phần mặt mũi. Nhưng hiện tại lại là Bí thư lên tiếng, những người đang ở giữa lắc lư sẽ đều hướng về phía Bí thư Thôi.

Ông ta lấy cái bút đặt chặn trên tờ giấy, sau đó nói:

- Thị trưởng Trần một phiếu, tôi một phiếu, Trưởng ban Phương cũng có thể có một phiếu, bên phía Ủy ban bên này thì Phó Thị trưởng Dịch Tư Bằng cũng là ủy viên thường vụ, ông ta cũng sẽ ủng hộ Thị trưởng Trần, trên cơ bản có thể cam đoan được bốn phiếu. Để vượt qua quá bán thì còn thiếu ba phiếu, khó khăn rất lớn.

- Ý tứ của Thị trưởng Trần là gì?

Hạ Tưởng tin rằng Trần Phong sẽ không ngồi yên chờ thất bại, tổ cải tạo này ngưng tụ rất nhiều tâm huyết của ông ta, đồng thời cũng do ông ta đích thân phụ trách. Nếu tổ cải tạo bị rút lui, như vậy khác nào sinh mệnh chính trị của Trần Phong bị một lần thất bại nghiêm trọng. Cho dù không bị giải tán, cứ bị Bí thư Thôi treo như vậy thì địa vị của tổ này lúng ta lúng túng chẳng hiểu hoạt động theo kiểu gì, đây cũng là một đả kích vô cùng trọng đại đối với Trần Phong trong việc đẩy mạnh cải tạo thôn nội đô. Hạ Tưởng càng thêm minh bạch, có lẽ Bí thư Thôi cũng không nghĩ tới việc giải tán tổ cải tạo thôn nội đô, để lại để nhường một chút cho mặt mũi của Trần Phong. Nhưng cứ treo cao tổ cải tạo như vậy, chính là để mọi người đều biết rằng tổ cải tạo này danh bất chính ngôn bất thuận, về sau chẳng những việc khai triển công tác không tốt, mà hơn nữa cũng sẽ trở thành trò cười cho Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố.

- Thị trưởng Trần à?

Ánh mắt của Tào Vĩnh Quốc hơi chớp, sao ông ta lại không đoán được tâm tư của Trần Phong? Trần Phong không chịu nhượng bộ, đấu tranh dẫn đến việc kết quả cuối cùng chính là trình lên hội nghị thường vụ để thảo luận, chẳng khác gì đánh bạc một phen. Trần Phong có thể đánh cuộc, nhưng với Hạ Tưởng thì tiền đồ của hắn không thể đánh cuộc được. Việc ông ta quan tâm không phải là vận mệnh của tổ cải tạo mà là tiền đồ của Hạ Tưởng.

- Thị trưởng Trần không chịu nhượng bộ, đây mới là vấn đề làm cho người ta lo lắng. Một khi đệ trình lên hội nghị thường vụ thì không còn đường lùi nữa. Tiểu Hạ, nếu đợi đến lúc hội nghị thường vụ phủ quyết, cháu nguyên là Chủ nhiệm của văn phòng tổ cải tạo sẽ trở thành cái đích để mọi người chỉ trích. Thị trưởng Trần thì nhiều lắm là trên mặt không còn ánh sáng nào, mà cháu thì tiền đồ còn lại bị ảm đạm. Không bằng bây giờ nhảy ra, bác cố sức đưa điều chuyển cháu tới các ban ngành khác.

- Cảm ơn ý tốt của Tào bá bá. Cháu nghĩ hay là chờ kết quả đã, xem xét tình hình rồi tính sau.

Hạ Tưởng từ chối luôn ý tốt của Tào Vĩnh Quốc, hắn không nghĩ tới việc ở thời khắc mấu chốt này mà lựa chọn đường thoát thân, bây giờ mà điều ra khỏi văn phòng tổ cải tạo, trên cơ bản chẳng khác nào vượt ra khỏi giới hạn của Thị trưởng Trần. Mặc dù Tào bá bá cũng từ ý tốt, vì tiền đồ chính trị của hắn mà suy xét, nhưng Hạ Tưởng trong lòng rõ ràng sự lựa chọn của hắn, hắn phải làm cái gì.

- Tào bá bá, có lẽ sự việc sẽ có cơ hội lật ngược lại. Trong chính trị, cho tới bây giờ đều không thể nói được chính xác, sự thay đổi diễn ra rất bất ngờ và nhanh chóng. Nếu chẳng may hội nghị thường vụ thông qua đề nghị của Thị trưởng Trần, chẳng phải cháu đã bỏ lỡ một lần cơ hội đề bạt cực kỳ tốt này sao?

Ý tưởng sâu kín trong lòng thì Hạ Tưởng cũng không thể nói ra trước mặt người khác, hơn nữa hắn cũng không muốn làm cho Tào Vĩnh Quốc hiểu lầm. Hắn không muốn bị người khác nghĩ mình trở thành kẻ đầu cơ chính trị, lại càng không muốn cho Trần Phong khinh thường. Bất kể phong cách chấp chính của Trần Phong có được nhiều người hoan nghênh hay không, bất kể sự cứng rắn, mạnh mẽ của ông ta có làm rất nhiều người bất mãn hay không, nhưng Trần Phong đối xử với hắn thì rất tốt, Hạ Tưởng không lời nào chê trách được cả. Hắn không muốn là người hai mặt trong chốn quan trường, để từ đó bị mọi người chán ghét và khinh miệt. Hắn không muốn làm thất vọng sự trọng dụng và thưởng thức của Trần Phong.

Tất nhiên Tào Vĩnh Quốc cũng hiểu Hạ Tưởng có những điều không thể nói ra được, ông ta thở dài một tiếng rồi nói:

- Được rồi, bác cũng không khuyên can cháu nữa. Tuy nhiên bác hy vọng cháu không vì sự việc lần này mà có ý kiến gì với Tào bá của cháu. Bác làm quan nhiều năm, sao lại không biết thị phi trên chốn quan trường? Sao lại không hiểu việc trung thành là rất quan trọng? Chỉ có điều lúc này tình thế cực kỳ nguy hiểm, bác không muốn tiền đồ của cháu bị ảnh hưởng.

Từ văn phòng của Tào Vĩnh Quốc đi ra, Hạ Tưởng đi thẳng xuống phòng tiếp tân ở tầng một.

Có thể nói thái độ của Tào Vĩnh Quốc cũng đã nằm trong dự kiến, Hạ Tưởng cũng không lộ ra việc hắn âm thầm kết giao với Cao Kiến Viễn cho Tào Vĩnh Quốc biết. Có một số việc, muốn giữ bí mật thì chỉ một mình mình biết là được.

Vừa mới bước xuống được tầng một, hắn liền nhận được điện thoại của Thẩm Lập Xuân. Trong điện thoại, thanh âm Thẩm Lập Xuân có chút cấp bách:

- Ông em Hạ, sao anh còn chưa nhận được phương án thiết kế quảng trường Nhân dân? Có phải chú em quên mất việc này rồi phải không? Tổng giám đốc Thành đang thúc giục anh, anh cũng chẳng có cách nào khác đành phải giục chú thôi.

Hạ Tưởng gãi đầu, sự tình gần đây rất nhiều, lại thêm nỗi phiền lòng về tương lai của tổ cải tạo thôn nội đô, đúng thật là hắn đã quên mất việc này. Vì thế, hắn đành phải ăn ngay nói thật:

- Ông anh Thẩm, việc này đúng thực là em quên. Cũng đừng trách em, bây giờ tiền đồ của văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô đang ở thời kỳ tinh tế, em đang rất buồn bực đây.

- Tình huống như thế nào vậy?

Thẩm Lập Xuân lo lắng hỏi thăm.

Hạ Tưởng liền nói ra chân tướng sự tình, hắn còn nói thêm:

- Bây giờ tiền đồ của chú em này cũng còn chưa biết, phải để em tĩnh tâm một chút. Anh cho em thời gian một tuần, thế nào?

- Được, ông em có việc phiền lòng, anh không thể nào làm cái việc thúc giục được.

Thẩm Lập Xuân đáp ứng, sau đó ngừng lại một chút rồi nói

- Theo như ý của chú thì càng nhiều lãnh đạo Thành ủy ủng hộ thì mới phê chuẩn được biên chế của tổ cải tạo thôn nội đô, có đúng không?

Sau khi được Hạ Tưởng khẳng định lại, Thẩm Lập Xuân nói một cách sảng khoái:

- Được rồi, anh biết rồi, để anh báo cáo cho Tổng giám đốc Thành một chút, để xem thử ông ta có thái độ gì không?

Đối với việc Thành Đạt Tài ra tay tương trợ thì Hạ Tưởng không ôm hy vọng gì. Đối với Thành Đạt Tài mà nói, tổ cải tạo này không nằm trong tầm mắt của y, tầm mắt của y rất cao, một tổ cải tạo nhỏ nhoi này không đáng để y ra mặt.

Xoay người muốn đi vào trụ sở, vừa mới cất bước, đột nhiên Hạ Tưởng sửng sốt. Trước mặt hắn xuất hiện một người quen đang đứng với vẻ tươi cười, đang nhìn hắn rất hứng thú. Hạ Tưởng vội dừng lại cung kính chào:

- Phó bí thư Vương.

- Tiểu Hạ, tôi đang chờ xe ở đây, không nghĩ là nghe được điện thoại của cậu, cậu không trách tôi nghe lén chứ?

Vương Bằng Phi vui mừng hớn hở, không giống như mọi người đồn thổi là nhân vật quyền lực đầy độc tài.

- Sao lại dám trách ngài? Chắc chắn là khi tôi nói chuyện, lời nói quá to, làm ảnh hưởng tới Phó Bí thư Vương.

Hạ Tưởng biết chắc chắn là Vương Bằng Phi sẽ nói ra suy nghĩ của ông ta, nếu không cũng sẽ không nhắc tới sự việc vừa rồi.

Không ngoài dự đoán, Vương Bằng Phi tò mò hỏi:

- Trong lúc vô ý, tôi tò mò nghe được trong điện thoại của cậu có nhắc tới Tập đoàn Đạt Tài. Nếu vậy cậu cũng có quen biết với Tập đoàn Đạt Tài à?

Không thể không nói cái lỗ tai của Vương Bằng Phi rất tốt, Hạ Tưởng liền cười có vẻ thật thà chất phác nói:

- Cũng đã mấy lần được Tổng giám đốc Thành mời, cũng đã ăn ké được mấy bữa cơm trong nhà ông ta.

- À! Nói như vậy thì Tổng giám đốc Thành cũng rất thưởng thức cậu? Tổng giám đốc Thành cũng không dễ dàng mời người đến nhà ăn cơm.

Nhắc tới Tập đoàn Đạt Tài, Vương Bằng Phi không nén nổi tò mò hỏi thêm:

- Vừa rồi người mà cậu trò chuyện không phải là Tổng giám đốc Thành đấy chứ?

Hạ Tưởng hiểu rõ được mấy phần, Vương Bằng Phi đúng là có sự quan tâm đặc biệt đối với Tập đoàn Đạt Tài. Vì thế hắn nói thật:

- Đương nhiên không phải là Tổng giám đốc Thành. Tổng giám đốc Thành cũng không tự mình nói chuyện với tôi, là Trưởng phòng khai phá của Tập đoàn Đạt Tài là Thẩm Lập Xuân.

- Quan hệ của tiểu Thẩm và cậu cũng không tệ lắm nhỉ?

Vương Bằng Phi tiếp tục truy vấn.

Nói đến đây, Hạ Tưởng liền hiểu rằng Vương Bằng Phi cũng không phải là trong lúc vô ý mà nghe trộm điện thoại của hắn, khả năng ban đầu là vô tình nhưng đoạn sau là cố ý. Hơn nữa ông ta có chủ ý cực kỳ rõ ràng với Tập đoàn Đạt Tài, các manh mối này mà giấu ông ta cũng không tốt. Trong lòng Hạ Tưởng liền có tính toán:

- Tôi và ông anh Thẩm cũng chơi thân với nhau. Anh ta đối nhân xử thế rất hào phóng, còn đưa cho tổ cải tạo chúng tôi một chiếc ô tô. Cuộc điện thoại hồi nãy là anh ta muốn nhờ tôi thiết kế giúp một hạng mục.

Vương Bằng Phi gật gật đầu, vừa lúc lái xe lái chiếc xe của ông ta lại đây, ông ta liền vẫy tay với Hạ Tưởng:

- Tiểu Hạ, gặp sau vậy. Có rảnh đến chỗ tôi, chúng ta tiếp tục tâm sự về cuộc sống nhân sinh và đạo dưỡng sinh!

Hạ Tưởng thái độ kính cẩn đứng thẳng tại chỗ, chờ xe của Vương Bằng Phi đi xa mới quay về văn phòng. Ngồi trên ghế ngây người trong chốc lát rồi hắn lắc đầu cười cười, cầm lấy điện thoại gọi cho Tào Thù Lê hẹn cô bé tối nay gặp mặt.

Tào Thù Lê đang kỳ nghỉ đông, ở trong nhà đang buồn chán, vừa nghe Hạ Tưởng hẹn, cao hứng nhảy dựng lên, vội vàng xin phép Cao lão, chuẩn bị cho buổi hẹn hò. Hai người cùng ăn cơm chiều, sau đó lái xe đi thẳng đến công viên Nhân dân.

Tuy rằng mùa đông ở thành phố Yến thì nhiệt độ không khí cũng thấp, nhưng bình thường vào buổi tối thì nhiệt độ lạnh nhất cũng không xuống dưới không độ. Cho nên mặc dù vừa mới là lúc bật đèn mà trong công viên rất nhiều nam nữ, già trẻ, trai gái có mặt, rất náo nhiệt. Tào Thù Lê được Hạ Tưởng cầm tay dắt vào, điệu bộ cử chỉ dịu dàng ngoan ngoãn như con cừu nhỏ, cũng không hỏi tại sao Hạ Tưởng lại muốn dẫn cô tới nơi này, ngoan ngoãn đi theo Hạ Tưởng, không hỏi lời nào.

Hạ Tưởng nghiêm túc giải thích:

- Bây giờ chúng ta đi vòng quanh công viên Nhân dân một lần, em phải cố gắng ghi nhớ các đặc điểm của khu công viên này, em nhớ chưa?

Tào Thù Lê nghe vậy liền gật đầu, ánh mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm Hạ Tưởng:

- Lại muốn em thiết kế phương án, có đúng không?

Hạ Tưởng sờ sờ đầu cô:

- Em đúng là càng ngày càng thông minh. Như thế này sao được, về sau cũng phải giả vờ kem kém một chút chứ?

Tào Thù Lê oán trách nói:

- Cái gì vậy? Anh hy vọng là bạn gái của anh ngốc ngếch sao? Đúng là tâm địa bất lương. Chắc chắn là muốn em không để ý cái gì, ở bên ngoài anh có thể yên tâm lớn mật đi tìm cô gái khác, có phải ý tứ này hay không?

Hạ Tưởng sờ cái mũi:

- Xin em, em để sức tưởng tượng của em tập trung vào trên người của em, bảo đảm rằng về sau em trưởng thành, khỏe mạnh, vui vẻ. Nói cho anh nghe xem, em theo Cao lão nơi đó học được những gì rồi?

- Tri thức của Cao lão cực kỳ uyên bác, khẳng định là nhân vật cấp chuyên gia. Em đúng là thu được rất nhiều lợi ích!

Vẻ mặt Tào Thù Lê sáng ngời.

- Trước kia em không dám nói trong phương diện thiết kế các phương án có thể vượt qua anh, nhưng hiện tại em có thể tự hào nói được. Có lẽ suy xét mang tính toàn cục thì em không bằng anh, nhưng nếu xét đến việc xử lý các chi tiết thì bây giờ anh không phải là đối thủ của em rồi.

Hạ Tưởng cũng vì sự thành công của cô bé mà cảm thấy cao hứng, hắn liền ôm và hôn cô một cái: Text được lấy tại http://truyenfull.vn

- Cố lên, về sau phấn đấu thành chuyên gia thiết kế.

Tào Thù Lê đỏ mặt, nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý bọn họ, lúc này mới đá Hạ Tưởng một cái:

- Làm cái gì vậy, đường đường là lãnh đạo cấp phòng, ở giữa đám đông thế này mà cũng không chú ý ảnh hưởng chút nào cả.

- Đừng nói cấp phòng, cho là cấp sở thì cũng là người, mà là người sẽ có người yêu.

Hạ Tưởng cười ha hả, hắn thích nhất là bộ dáng thẹn thùng của Tào Thù Lê, vừa e ấp lại vừa cuốn hút người khác.

- Lại đây, để anh hôn thêm cái nữa

Tào Thù Lê cười chạy đi.

Cặp đôi này vừa đi vừa trêu đùa lẫn nhau, rốt cuộc cũng đã đi hết một vòng xung quanh công viên Nhân Dân. Sở dĩ lựa chọn buổi tối để xem xét là bởi vì ban ngày cũng đã quan sát nhiều lần, đến đây vào buổi tối thì mới phát hiện rất nhiều những chỗ khuyết thiếu mà ban ngày không phát hiện ra. Ví dụ như thiết kế bố trí các ngọn đèn trong công viên, thiết kế này phải bảo đảm không ảnh hưởng mỹ quan trong buổi ngày, lại vừa bảo đảm là không để chừa một góc chết nào trong công viên đầy cây cối, các núi giả này. Nếu để lại những góc chết mà đèn không chiếu tới được, sẽ tạo điều kiện cho các phần tử xấu có những hoạt động bất hợp pháp. Tóm lại, sau khi dạo qua một vòng, trong đầu Hạ Tưởng cũng nắm được gần hết các việc phải làm.

Cùng Tào Thù Lê quay trở lại Tào gia, vừa lúc Tào Vĩnh Quốc và Vương Vu Phân đi ra ngoài, lại còn mang theo cả Tào Thù Quân, trong nhà chỉ có hai người Hạ Tưởng và Tào Thù Lê. Hai người đi lên tầng trên, sửa soạn giá vẽ, chuẩn bị vẽ ra hình dáng đại khái của công viên.