Quan Thần

Chương 2156: Cảnh tượng dịu dàng ở nhân gian



Hạ Tưởng tính ở lại Đan Thành hai ngày, không kinh động đến ai, hưởng hạnh phúc gia đình cùng với người nhà. Lúc đầu, hắn vốn tính toán, là cùng trò chuyện với cha mẹ, dẫn bọn họ đi dạo xung quanh khu đô thị, chẳng những cùng Tào Thù Lê đi suốt toàn bộ hành trình, mà còn khiến cho Hạ Đông ít nhiều có thêm thời gian ở cùng ông bà nội, để cho cha mẹ cũng giống như những người lớn tuổi bình thường, có được niềm vui chơi đùa cùng con cháu.

Lần này quay trở về Đan Thành, Hạ Tưởng đã cố ý giấu rất nhiều người, bên phía tỉnh Yến thì càng không cần phải nói,

Hạ Tưởng là quan lớn cấp tỉnh bộ, cho dù là hắn có lấy tư cách cá nhân quay về tỉnh Yến, theo quy định thì phải thông báo cho phía Tỉnh ủy Tỉnh Yến và Thành ủy thành phố Đan Thành được biết. Đương nhiên, hắn cũng đã rõ ràng là không thể gạt được Tỉnh ủy tỉnh Yến và Thành ủy thành phố Đan Thành được nữa, người trong quan trường tai mắt thật sự rất nhanh nhẹn.

Điều Hạ Tưởng tuyệt đối không nghĩ tới chính là, hắn lại nhận được điện thoại của Liên Nhược Hạm.

Trước đó, Liên Nhược Hạm có nói là Quốc khánh cũng không về nước. Cô và con trai Ngô Liên Hạ, cùng con gái Liên Tâm, đứa con gái duy nhất có họ xuất phát từ họ của cô, Hạ Tưởng cũng không có ý kiến, sẽ ở lại Mỹ mừng Quốc khánh. Một mình cô mang theo con gái nếu muốn về nước một chuyến cũng thật không dễ dàng, chủ yếu là bởi vì con gái còn quá nhỏ.

Hạ Tưởng cũng không có ý kiến gì, chỉ dặn Liên Nhược Hạm chăm sóc con gái cho thật tốt. Hắn cũng không nói cho Liên Nhược Hạm biết chuyện hắn về Đan Thành, chỉ nói là trong dịp Quốc khánh hắn sẽ kết hợp nghỉ ngơi vài ngày, có thể là ở thành phố Yến, cũng có thể là ở Đan Thành, mà cũng có khả năng là sẽ quay về Bắc Kinh.

Lúc đó, Liên Nhược Hạm cũng không nói gì.

Nhưng vừa mới ngồi xuống đã nhận được điện thoại của Liên Nhược Hạm, trong lòng Hạ Tưởng lại có chút căng thẳng không hiểu được, nghĩ lại mười mấy năm trước Liên Nhược Hạm cũng đã từng cùng hắn quay trở về Đan Thành một lần. Trong lòng không hiểu tại sao lại có chút bùi ngùi, thời gian nhanh như tên bắn, trong nháy mắt, đời người đã trải qua rất nhiều thời khắc tốt đẹp đáng nhớ.

- Làm sao vậy?

Hạ Tưởng gật đầu một cái với Vương Đoan Kiệt và Vũ Ái Chu, đứng dậy đi ra một bên nhận điện thoại.

- Anh đang ở Đan Thành, về thăm hai ông bà một chút.

- Em cũng biết anh đang ở Đan Thành.

Là tiếng của Liên Nhược Hạm! Vẫn giống như năm đó, khi cô cùng Hạ Tưởng nói chuyện, luôn luôn vẫn là lòng ngay dạ thẳng, trong đó lại hàm chứa giọng điệu thân mật gắn bó.

- Anh đã thăm hai ông bà rồi, em cũng muốn thăm hai người, vậy làm sao bây giờ?

- Để anh nghĩ xem… Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Người mà Hạ Tưởng nhân nhượng nhất là Tống Nhất Phàm, nghe lời nhất là Tào Thù Lê và không làm gì được chính là Liên Nhược Hạm. Hắn ngừng một chút mới nói:

- Nếu không thì để đến dịp lễ Tết thì em hãy về, anh sẽ cùng em quay về Đan Thành một chuyến được không?

- Lễ Tết? Còn xa quá. Em nghĩ bây giờ hai ông bà cũng đã già rồi, anh nói phải làm như thế nào mới tốt?

Liên Nhược Hạm đúng là không muốn để cho Hạ Tưởng sống được dễ chịu.

Hạ Tưởng biết là Liên Nhược Hạm cố ý làm khó hắn, hắn nghĩ một chút rồi nói:

- Nhưng em đang ở nước ngoài thì biết phải làm sao bây giờ? Nếu như hiện tại em đang ở trong nước thì cứ qua đây là được.

- Anh đồng ý để em mang hai đứa con đến gặp ông bà, không sợ ông bà nghi ngờ Liên Hạ và Liên Tâm là con của anh sao?

Liên Nhược Hạm từng bước áp sát, không để Hạ Tưởng chiếm được thượng phong.

- Em nghĩ là anh khẳng định sẽ chột dạ! Đúng. Em không hề muốn tranh danh phận gì, nhưng Liên Hạ và Liên Tâm dù sao cũng là cháu ruột của ông bà, có thể để cho hai ông bà tận mắt nhìn thấy cháu trai, cháu gái mình, cũng không cần phải nói rõ ràng, cũng có thể khiến cho hai ông bà được vui vẻ có phải không?

Hạ Tưởng kỳ thật rất rõ ràng, trong lòng Liên Nhược Hạm vẫn có một nút kết. Năm đó, lần đầu tiên đến Đan Thành, Tào Thù Lê mọi việc đều thuận lợi, rất được cha mẹ yêu mến, còn Liên Nhược Hạm vừa quái gở lại vừa cá tính, khiến cho cha mẹ không được vui.

Nhiều năm như vậy, Hạ Tưởng sao còn có thể không hiểu được Liên Nhược Hạm? Từ nhỏ đã mất đi tình thương của mẹ, lại cự tuyệt tình thương của cha. Trong lòng Liên Nhược Hạm kỳ thật rất thật lòng muốn dung nhập vào bên trong gia đình của hắn, tình nguyện hưởng thụ tình thân đơn giản, chất phác của nhân gian, cũng là vì muốn bù lại khiếm khuyết tuổi thơ. Thế nhưng, chuyện ở trên đời lại không được hoàn mỹ. Liên Nhược Hạm bình thường lạnh lùng, trong trẻo như mặt trăng, một người phụ nữ xuất trần như Liên Nhược Hạm, có được của cải mà người thường mấy đời cũng không thể có được, người phụ nữ song toàn như vậy, nhưng lại vĩnh viễn không thể vãn hồi được những mất mát thời ấu thơ.

Sao có thể không khiến cho người khác cảm thấy tiếc nuối?

- Anh đâu có cái gì mà phải chột dạ, em muốn đến thì cứ đến, anh một đại nam nhân thì có gì phải sợ?

Hạ Tưởng nói rất có khí phách, chính là còn muốn đùa cho Liên Nhược Hạm cười.

- Được. Là anh nói, đừng có hối hận.

Liên Nhược Hạm vui vẻ mỉm cười.

- Có phải anh đang ở khách sạn Đan Thành không? Em lập tức tới ngay.

- A?

Hạ Tưởng bây giờ mới ý thức được mục đích của Liên Nhược Hạm.

- Em, em về nước khi nào? Lại khi nào thì đã đến Đan Thành?

- Cái này không cần anh phải quản, dù sao, anh chuẩn bị nghênh đón em đại giá quang lâm là được.

Liên Nhược Hạm cười khúc khích, ngắt điện thoại.

Hạ Tưởng ngây ngẩn cả người mới lại ý thức được mục đích của Liên Nhược Hạm, nếu so sánh lại, Tào Thù Lê ôn tồn có thừa mà ý xấu không đủ, chưa từng bao giờ sử dụng thủ đoạn trước mặt hắn. Liên Nhược Hạm thì không như vậy, luôn luôn hành động khi người ta không đề phòng mà trêu đùa hắn, mặc kệ hắn có là Chủ tịch huyện hay là Chủ tịch tỉnh, trong mắt Liên Nhược Hạm, cho tới giờ hắn vẫn chỉ là Hạ Tưởng của cô.

Hạ Tưởng trở lại chỗ ngồi, lo nghĩ, vẫn là nên nói trước với Tào Thù Lê một tiếng:

- Vừa rồi Liên Nhược Hạm gọi điện nói là cô ấy cũng đã tới Đan Thành…

Sắc mặt của Tào Thù Lê thoáng thay đổi một chút, trong mắt hiện lên một chút khác thường, nhưng sau đó lại khôi phục bình thường, cười yếu ớt:

- Chị Liên đã đến đây rồi thì thật tốt quá, đã lâu rồi không đoàn tụ.

Cô chuyển hướng sang phía Hạ Thiên Thành và Trương Lan, thay Hạ Tưởng nói:

- Cha, mẹ, cha mẹ còn nhớ người chị em tốt Liên Nhược Hạm của con không? Chị ấy đã đến Đan Thành, cũng nghĩ muốn đến thăm hỏi cha mẹ.

Hạ Thiên Thành nghi hoặc liếc nhìn Hạ Tưởng, không nói gì, Trương Lan thì sửng sốt ngây người, sau đó lại tươi cười:

- Tốt, tốt, đến cũng tốt, đông người lại càng náo nhiệt. Làm người, ai mà chả thích náo nhiệt.

Tào Thù Lê đứng dậy:

- Con đi đón chị Liên, Hạ Tưởng, anh cứ ở lại tiếp Bí thư Vương và Thị trưởng Vũ.

Cô nhìn Hạ Tưởng một cách đầy thâm ý.

Hạ Tưởng và Tào Thù Lê đã là vợ chồng nhiều năm, nên biết rõ trong lòng Tào Thù Lê cũng có chút bất mãn. Cũng đúng. Lúc này, Liên Nhược Hạm đột nhiên xuất hiện, danh bất chính ngôn bất thuận còn chưa nói, lại còn chiếm đoạt sự nổi bật của Tào Thù Lê nữa, cho dù là Tào Thù Lê có rộng lượng như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể gạt bỏ mụn nhọt trong lòng. Tuy nhiên, Hạ Tưởng cũng hiểu được tính tình của Tào Thù Lê, cô cho dù là đang rất tức giận nhưng lại cũng sẽ dễ dàng nguôi giận, sau lại nói đã lâu chưa được gặp Liên Nhược Hạm, nhất định cũng rất nhớ nhung.

Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm đã có mười mấy năm giao tình, quả thật tình cảm cũng giống như chị em.

Hạ Tưởng liền chào hỏi phía Vương Đoan Kiệt và Vũ Ái Chu, dù sao bọn họ cũng là người chủ trì.

Vương Đoan Kiệt và Vũ Ái Chu chưa từng gặp Liên Nhược Hạm, nhưng là dòng chính của Cao Tấn Chu, đương nhiên cũng biết được Liên Nhược Hạm là người thế nào. Vừa nghe được con gái của đương kim Trưởng ban Tổ chức Trung Ương đích thân tới dự tiệc, lập tức đứng lên, ra ngoài nghênh đón.

Nghĩ lại lại thấy không đúng, Chủ tịch tỉnh Hạ còn không có nhúc nhích, thì bọn họ làm sao có thể chủ động ra ngoài nghênh đón được, do vậy lại ngồi xuống, chờ mong nhìn về phía Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng khoát tay:

- Liên Nhược Hạm là lấy tư cách cá nhân đi ngang qua Đan Thành, lại vừa vặn nghe nói là tôi có bày tiệc gia đình, cho nên mới đến tham gia náo nhiệt, cô ấy chủ yếu là muốn gặp lại Thù Lê…

Vừa nói như vậy, Vương Đoan Kiệt và Vũ Ái Chu liền như hiểu ra được điều gì, biết là Liên Nhược Hạm là vì Hạ Tưởng và Tào Thù Lê mà đến, bọn họ tốt nhất là đừng có quá chủ động, đỡ phải dính vào chuyện không tốt.

Không lâu sau, Liên Nhược Hạm được Tào Thù Lê dẫn vào trong phòng.

Cách ăn mặc và trang điểm của Liên Nhược Hạm, cho dù đã là mẹ của hai đứa con, nhưng vẫn như cũ tỏa ra hào quang khắp nơi, sặc sỡ lóa mắt, khi đứng cùng một chỗ với Tào Thù Lê, thật giống như hai chị em.

Liên Tâm thì đang được bảo mẫu ôm, còn Liên Hạ thì chạy tới chạy lui trên đất, vừa thấy Hạ Đông thì vui đùa không ngừng. Anh em hai đứa tính cách không giống nhau, nhưng lại rất thích đối phương, lôi kéo tay nhau nói những chuyện trẻ con.

Hạ Thiên Thành và Trương Lan vẫn không biết là Liên Nhược Hạm đã sinh con gái, lại thêm đã lâu không gặp Liên Hạ, lại thấy Liên Hạ khi lớn lên có năm phần trông giống Hạ Tưởng, trong lòng liền sáng như gương, hai người cùng nhau đứng dậy, nhìn nhau, đi tới trước mặt Liên Nhược Hạm.

- Đến đây, con gái…

Trương Lan yêu ai yêu cả đường đi, cho nên đã coi Liên Nhược Hạm như con dâu nhà mình, ngay câu nói đầu tiên đã ẩn chứa thân tình.

- Con gái, mấy năm nay không gặp con, con có khỏe không?

Từ nhỏ, Liên Nhược Hạm đã không có được tình thương của mẹ, tuy rằng là sinh ra trong một gia đình quyền quý, nhưng lại luôn hướng tới tình thân đơn giản nhất, chất phác nhất ở nhân gian. Trương Lan thân thiết gọi cô như mẹ gọi con gái, khiến sống mũi cô cay cay, thiếu chút nữa rớt nước mắt. Cố nén lại tình cảm đang trỗi dậy mãnh liệt trong lòng, cô mở miệng nói:

- Mẹ nuôi, con tới thăm mẹ.

Trương Lan lập tức sợ ngây người.

Trước kia, quả thật, Liên Nhược Hạm có đùa giỡn nói là muốn nhận Hạ Thiên Thành và Trương Lan làm cha mẹ nuôi, nhưng Hạ Thiên Thành và Trương Lan lại tự nhận là không dám trèo cao, rồi không nói gì nữa. Sau đó, số lần Liên Nhược Hạm gặp mặt Hạ Thiên Thành và Trương Lan cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, lại càng không có cơ hội tham gia vào những bữa cơm gia đình của nhà họ Hạ, do vậy chuyện đó cũng như vậy bỏ qua.

Không nghĩ đến, mười mấy năm sau, trong lòng Liên Nhược Hạm vẫn không quên ước nguyện ban đầu năm đó, vừa mở miệng nói câu đầu tiên đã gọi một tiếng mẹ nuôi, thì sao có thể khiến cho Trương Lan không kinh ngạc cho được, sau đó, bà lại vô cùng mừng rỡ.

- Con gái ngoan, về đây là tốt rồi, nhiều năm như vậy chắc con cũng đã phải chịu không ít khổ cực rồi. Mẹ nuôi là người từng trải, biết con một mình nuôi con nhỏ quả thật cũng không dễ dàng gì. Con à, con giỏi lắm!

Hôm nay là ngày vui vẻ nhất trong đời Hạ Thiên Thành, chẳng những vô duyên vô cớ có thêm được một đứa con gái nuôi, lại còn có thêm một đứa cháu gái, trong lòng ông cũng được an tâm, liền nói với Liên Nhược Hạm:

- Nhược Hạm, con gái ngoan, đã đến đây rồi thì đừng có khách khí nữa, đều là người một nhà…

Liên Nhược Hạm bình thường ở bên ngoài vẫn đoan trang mà tao nhã, đã từng gặp rất nhiều quan lớn, quyền quý, nhưng cũng không bao giờ biến sắc. Bình thường, khi đi họp ở nước ngoài, cũng đưa ra những quyết sách khiến người khác phải kinh sợ. Nhưng, ở trước mặt Hạ Thiên Thành và Trương Lan, hai người không quyền không thế mà chỉ có tình thân, bề ngoài kiên cường của cô rốt cuộc cũng không thể che giấu được khát vọng trong nội tâm, cuối cùng cảm động đến phát khóc:

- Cha nuôi, mẹ nuôi, con rất nhớ hai người.

Liên Nhược Hạm vừa khóc, Hạ Tưởng cũng cảm thấy tốt hơn nhiều, trong lòng giống như đã bỏ xuống được cái gì đó, nhớ tới thời thơ ấu cô đơn và tính cách quật cường của Liên Nhược Hạm, hắn biết, cô quả thật rất khát khao có được một gia đình ấm áp, mong muốn chính là tình thân vô công vô lợi ở nhân gian.

Tào Thù Lê cũng chảy nước mắt vui mừng. Cô đối với việc Liên Nhược Hạm đột nhiên xuất hiện ở Đan Thành vốn có chút bất mãn, cảm thấy là Liên Nhược Hạm muốn tranh thủ tình cảm cùng cô. Nhưng, hiện tại, khi cô thấy Liên Nhược Hạm chảy nước mắt cảm động và hạnh phúc, thì toàn bộ nội tâm rối rắm của cô trong nháy mắt liền biến mất mà thay vào đó là thương tâm và thông cảm mãnh liệt.

Mười mấy năm…cô đã biết Liên Nhược Hạm mười mấy năm qua, nhưng chưa bao giờ thấy cô ấy chảy một giọt nước mắt nào, cô cho rằng Liên Nhược Hạm là người phụ nữ kiên cường nhất thế gian. Nhưng hiện tại, cô đã hiểu thông suốt ra được rất nhiều, nội tâm khổ sở của Liên Nhược Hạm liệu có mấy người biết được? Uổng cho cô tự nhận là người em gái thân thiết nhất của Liên Nhược Hạm, thế mà vẫn không biết được khát vọng thân tình trong nội tâm của cô.

Một cảnh tượng ấm áp, cảm động và tràn ngập dịu dàng ở nhân gian này đã khắc sâu trong lòng Tào Thù Lê, cũng khiến cho Hạ Tưởng cảm động rất lâu, bao nhiêu năm sau cũng vẫn chưa quên…