Trong ấn tượng, Hạ Tưởng luôn là loại người nham hiểm, từ khi nào bỗng biến thành người mạnh mẽ và ép người tới thế? Lời nói đanh thép của Hạ Tưởng đã khiến cho Nha Nội không thốt lên lời, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề, không khí trong phòng dường như đứng yên.
Không biết bao lâu cuối cùng Nha Nội mới thở được một hơi dài, hẳn là vô cùng khiếp sợ khí thế ép người của Hạ Tưởng đã khiến y có cảm giác không thể thở được, qua nhận thức và kinh nghiệm của y thì đối mặt với Tổng bí thư cũng đâu đến nông nỗi này!
Nha Nội cảm thấy vô cùng mất mặt, y tỏ ra rất kính trọng Hạ Tưởng là muốn có một bầu không khí đàm đạo tốt đẹp chứ không phải vì sợ Hạ Tưởng, nhưng giờ bị Hạ Tưởng ép cho lép vế, thì y không thể nhận thua.
- Chủ tịch Hạ, khoác lác quá coi chừng sẽ bị gió thổi bay, ha ha ha.
Nha Nội ha hả cười.
Hạ Tưởng nhẹ nhàng cười:
- Quen tôi nhiều năm như thế, đã bao giờ thấy tôi ăn ốc nói mò chưa?
- …
Nha Nội chợt sững lại, đầu óc quay cuồng, đúng thế, Hạ Tưởng chưa bao giờ ăn không nói có hơn nữa lời hắn nói ra cũng không thể không thành sự thật được.
Nha Nội bình tĩnh lại, nhẹ nhàng ngồi xuống, vừa ngẩng lên không biết tự khi nào Hạ Tưởng cũng đã yên vị rồi.
- Chủ tịch Hạ…
Nha Nội nói một câu thận trọng:
- Tôi không hiểu vì sao anh lại muốn che chở cho Lưu Nhất Lâm?
- Tôi cũng không hiểu tại sao anh lại lưu tâm tới chuyện của Lưu Nhất Lâm?
Hạ Tưởng nói:
- Tôi cũng không hiểu đường đường là một Nha Nội như anh, để ý tới đàn bà của người khác đã là rất vô sỉ, bị cự tuyệt lại còn muốn ỷ mạnh hiếp yếu, anh không cảm thấy cách này là rất bỉ ổi sao?
- Anh…
Nha Nội không thể nén nổi cơn giận:
- Hạ Tưởng, chưa tới lượt anh lên mặt dạy tôi.
- Được, tạm biệt!
Hạ Tưởng cũng dứt khoát đứng dậy bước đi.
Nha Nội nổi trận lôi đình, hôm nay mời Hạ Tưởng đến là muốn thương thảo trong hòa bình về vấn đề của Lưu Nhất Lâm.
Dĩ nhiên Nha Nội cũng không thừa nhận khi thấy Hạ Tưởng cố ý gạt đi vấn đề Lưu Nhất Lâm, y sợ, sợ Hạ Tưởng sẽ thực sự ra tay nên mới bày ra chuyện mời Hạ Tưởng tới.
Những tưởng rằng Hạ Tưởng ít nhiều sẽ nể mặt y, có lẽ sẽ đưa ra điều kiện trao đổi gì đó để đàm phán, chỉ cần Hạ Tưởng đưa ra yêu cầu chứng tỏ sự việc có chỗ trống mà thương thảo, nhưng không ngờ Hạ Tưởng lại không có chí hướng đó, ăn của y, uống của y nhưng lại chẳng nể mặt y, cũng chẳng giữ chút thể diện nào cho y.
Dũng khí, thật sự có dũng khí.
- Chủ tịch Hạ xin hãy dừng bước.
Nha Nội gọi Hạ Tưởng lại.
- Tôi có lời muốn nói, có việc muốn bàn bạc.
Hạ Tưởng quay người, đứng lại:
- Sao, anh sẽ dừng lại chứ?
- Không, hoàn toàn ngược lại, điều tôi muốn nói với Chủ tịch Hạ là tôi sẽ giành bằng được Lưu Nhất Lâm.
Nha Nội mỉm cười:
- Lưu Nhất Lâm không phải người đàn bà của anh hà cớ gì lại vì cô ta mà ra mặt? Chỉ cần chính miệng anh nói với tôi cô ta là người đàn bà của anh, tôi sẽ lập tức chắp tay xin hàng.
Nha Nội nói thật hay nhưng thực ra là đào sẵn một cái hố chờ Hạ Tưởng nhảy vào.
Hạ Tưởng lờ đi lời của Nha Nội:
- Nha Nội, lời tôi vừa nói không phải nói suông, coi chừng tiền dưỡng lão nửa đời của anh tan thành bọt biển. Trong vấn đề của Lưu Nhất Lâm anh cũng đừng cò kè mặc cả, có những chỗ hổng không thể cò kè mặc cả. Hơn nữa, nếu anh không có kiến ý gì, mọi nợ cũ mới hôm nay hãy cùng nhau giải quyết rõ ràng!
Nha Nội không dám tin vào tai mình, khí thế mạnh mẽ của Hạ Tưởng, cùng với ngày xưa như là hai kẻ khác nhau, y mường tượng vẫn đang già mồm lấn át:
- Con người tôi trọng bạn không trọng lợi, chỉ cần anh nói ra một lý do khiến tôi tin tôi sẽ lập tức không can thiệp vào chuyện của Lưu Nhất Lâm, mà còn gặp cô ấy để nói lời xin lỗi.
Nha Nội vẫn đang chơi đòn thái cực khiến Hạ Tưởng không còn nhẫn nại thêm được nữa.
- Nha Nội, tôi chuẩn bị có được ba sản nghiệp dưới tên anh rồi.
Hạ Tưởng nhanh gọn dứt khoát không chút hàm hồ:
- Nếu như anh thấy vậy vẫn chưa đủ thì số tiền gửi tại Mỹ hay Thụy Sỹ hoặc là sẽ bị khóa lại vì tình nghi rửa tiền hoặc là tài khoản sẽ bị giới truyền thông các nước làm rùm beng, cho dù loại mồi lửa nào thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có một: các tài khoản của anh ở nước ngoài sẽ được làm sáng tỏ mà có hợp pháp chăng nữa cũng không thể nhận lại.
- Nếu ở trên chưa đủ, chỉ riêng sản nghiệp của anh tại Mỹ sẽ phá sản trong vòng một tháng rồi phải bán đổ bán tháo cho người ta. Có lẽ chẳng nổi hai tháng công sức mười mấy năm lăn lộn của anh cũng sẽ thành miếng mồi béo bở cho người khác chén. Công sức mười mấy năm mà lại kết thúc sau hơn một tháng, từ một Nha Nội vang danh lại trở thành một kẻ bần hàn bất minh!
- Anh…
Nha Nội giận run người.
Run bần bật vì tức giận khó bình tĩnh còn vì cả sợ hãi. Y không ngờ cả khối tài sản và tài khoản bí mật đó cũng không qua nổi con mắt Hạ Tưởng, mà lại còn bị hắn phanh phui hai năm rõ mười thì có khác nào không manh khố che thân đứng trước mặt Hạ Tưởng.
Nhục nhã, nhục, nhục kinh khủng!
- Hạ Tưởng, anh ép người quá lắm!
Nha Nội sợ hãi, y đã thấy thủ đoạn của Hạ Tưởng, mới nếm qua thôi cũng thấy lợi hại rồi, biết Hạ Tưởng là người nói ít làm nhiều, giờ lại ngang nhiên uy hiếp y, nghĩ lại khoảng thời gian trước giao thủ với Tiếu Giai tại sao Hạ Tưởng lại giấu tài không để lộ mà giờ mới biết người điều khiển phía sau chính là Hạ Tưởng.
Giờ Hạ Tưởng không hề trốn tránh, trực diện uy hiếp y thì càng chứng tỏ: chẳng những hắn đã nắm được chứng cứ xác thực, mà rất có khả năng đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi.
Nha Nội kinh hoàng, không, bao năm ngang dọc khắp nơi trong nước chưa khi nào bị uy hiếp trực diện nhưng hôm nay, Hạ Tưởng cho y nếm cái cảm giác này là thế nào. Trước đây, chỉ có y là người luôn luôn uy hiếp người khác, luôn tự cho đó là lẽ đương nhiên, chỉ có y mới bóc mẽ được người khác, mỗi lần thấy đối phương buồn bực, xấu hổ, giận dữ rồi nổi cáu không nén nổi là y lại cười lớn, lấy đó làm điều vô cùng thỏa mãn.
Nhưng bây giờ đổi lại, là người bị uy hiếp mới cảm nhận được cảm giác căm hận, bất lực, thoi thóp của đối thủ năm đó bị y dồn vào đường cùng, cảm thấy như một ngọn lửa thiêu đốt âm ỉ chỉ xém chút nữa là bật tung khỏi lồng ngực rồi.
- Nhớ lại trước đây những cô gái vô tội bị anh chiếm đoạt, nghĩ lại những người năm đó bị người ta làm cho khuynh gia bại sản, thì Nha Nội này, anh chẳng có tư cách gì nói tôi ép người quá đáng!
Hạ Tưởng lạnh lùng cười thành tiếng:
- Nếu tôi thực sự bức anh quá đáng, tôi sẽ không cảnh cáo anh trước mà là trực tiếp ra tây không câu nệ, nếu không phải tôi nể tình anh thì bây giờ anh còn có thể ngồi đây cò kè mặc cả với tôi hay không? Anh bị lửa thiêu sống từ lâu rồi.
Nha Nội giận không thốt nên lời!
Quả thật, ở Đức, sau khi Hạ Tưởng đã một lần nói ra lời không thích hợp rồi trở thành làn sóng ngoại giao không mấy hay ho, thế lực bảo thủ đã tấn công Hạ Tưởng, khi ấy Nha Nội cho rằng có thể khiến Hạ Tưởng một phen thảm hại, nhưng chẳng ngờ cuối cùng Hạ Tưởng chẳng những vượt ải trót lọt mà lại khiến cho thế lực bảo thủ suýt nữa bị thắt eo và thế là trộm chẳng được gà lại còn mất luôn nắm gạo, khiến cho phe Bình dân vào lúc quan trọng nhất bán đứng thế lực bảo thủ, đâu chỉ có vậy, Đoàn hệ và thế lực gia tộc đã thân lại càng thêm thân.
Nếu như sóng gió dư luận trước đây, Nha Nội có thể ảo tưởng rằng chính trường hoàn toàn có thể quật ngã Hạ Tưởng thì giờ đây y hiểu rất rõ rằng, Hạ Tưởng đã là một cánh rừng cổ thụ thế nên có mưa rền gió rít thế nào cũng không đủ sức quật ngã nổi hắn.
Nha Nội như quả bóng xì hơi chỉ trong nháy mắt, nhìn thẳng Hạ Tưởng một lúc lâu, cuối cùng dưới ánh mắt khiêu khích của Hạ Tưởng, đã lùi bước, y bèn lảng đi, mệt mỏi ngồi xuống:
- Chủ tịch Hạ, tôi hứa từ nay trở đi sẽ không quấy rầy Lưu Nhất Lâm nữa!
- Còn hôn sự của Lưu Nhất Lâm thì sao?
Hạ Tưởng sẽ không dễ dàng buông tha cho Nha Nội, mấy chuyện phiền toái đều do Nha Nội chủ động khơi mào, không cho y bài học thì không chừng lúc nào đó tà tâm trong y sẽ bật dậy và sẽ kiếm chuyện sinh sự.
- Còn nữa, khúc mắc trong kinh doanh giữa anh và Tiếu Giai tính thế nào cho trắng đen rõ ràng một lần luôn đi.
Khúc mắc trong kinh doanh giữa Nha Nội và Tiếu Giai? Mặc dù Nha Nội thất bại hoàn toàn là có thể kết thúc, nhưng Nha Nội không cam tâm chịu thất bại mà còn luôn luôn tìm cơ hội để phản công hòng cướp lại, thi thoảng lại gây khó dễ cho việc làm ăn của Tiếu Giai, mặc dù phiền phức không lớn nhưng giống như một con cóc ghẻ quấn lấy chân, không cắn người nhưng lại khiến người ta ghét bỏ.
Nhưng từ cách đánh nhỏ lẻ mà không dám đánh đập tàn nhẫn cũng có thể kết luận rằng Nha Nội chỉ là hạng tép riu, chỉ có thể dùng những thủ đoạn không được xếp hạng cho thấy y vô sỉ và thật bỉ ổi.
- Xóa bỏ tất cả!
Nha Nội trả lời ngay tức khắc, y hoảng sợ, thật sự rất sợ hãi.
- Tôi nói câu này…
Hạ Tưởng quay người đi, hình ảnh kiên định cuối cùng đó đã lưu lại một câu khiến y chẳng bao giờ quên được.
- Nhớ kỹ, muốn an hưởng tuổi già thì từ giờ trở đi lo mà làm tròn bổn phận của mình! Đừng có tư tâm tạp niệm, cũng đừng có luẩn quẩn con đường tà đạo, nếu không, anh cũng sẽ giống như bao công nhân viên chức xí nghiệp nghỉ hưu phải sống dựa vào những đồng trợ cấp dưỡng lão.
Hình ảnh Hạ Tưởng không có bất cứ sự do dự nào đã biến mất ngay sau cánh cửa, Nha Nội ngơ ngác nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ thấy Hạ Tưởng nhanh chóng lên xe rồi đi mất không một tiếng động, giống như một tia chớp đen mang lại luồng sáng đen rồi vĩnh viễn ở lại trong tiềm thức Nha Nội như một bóng ma không thể xóa nhòa.
Không chỉ là bóng ma mà là một cơn ác mộng, là một cơn ác mộng vẫn mãi tra tấn nửa đời còn lại của Nha Nội.
- Tổng giám đốc Cao, làm sao đây?
Hạ Tưởng mới đi chưa được bao lâu, không biết Quốc Hoa Thụy mọc lên từ đâu, hỏi một câu đầy thần bí như vậy.
Nha Nội hừ hữ vài câu sắc lạnh, nhìn Quốc Hoa Thụy đầy lạnh lùng.
Quốc Hoa Thụy gật đầu lia lịa:
- Nhất định sẽ không nói linh tinh, tôi cũng không phải người không đáng tin cậy, có phải vậy không Tổng giám đốc Cao?
Thầm nghĩ, xì, thứ gì chứ, bị Hạ Tưởng nhiếc cho là sống khom lưng cúi gối không bằng một con chó, giờ đây trước mặt mình bày uy phong nỗi gì, có bản lĩnh đi mà diệt Hạ Tưởng đi?
Quốc Hoa Thụy ra ngoài, rút điện thoại ra, đắn đo giây lát, vẫn trượt tới dãy số đó, chuông reo mãi mới có người bắt máy mà gã lại làm như là người ta đang đứng trước mặt gã vậy, khom lưng kính cẩn:
- Chủ tịch Hạ, tôi là Quốc Hoa Thụy…
Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Quốc Hoa Thụy cũng hơi ngạc nhiên, sau thì cũng hiểu ra điều gì, cười cười:
- Quốc Thụy, chào cậu, sao, có việc gì thế?
- Cũng chẳng có gì quan trọng chỉ là tôi muốn báo cáo với Chủ tịch Hạ một chút chuyện vặt về Tôn Cao.