Quan Thần

Chương 242: Ôm nhầm Vệ Tân



Mã Vạn Chính cười ha hả:

- Cũng không phải việc gì mất mặt cả. Anh em nhận ra nhau là chuyện tốt, chỉ cần cậu không nói lung tung ra ngoài là được. Nếu cậu là bạn của Phùng Húc Quang, có thể bố trí thời gian, cho tôi gặp mặt Phùng Húc Quang trước được không? Có một số việc cần phải giáp mặt chứng thực một chút.

- Hôm nay Húc Quang cũng đến tụ hội. Hiện tại anh ấy cũng coi như một doanh nghiệp có chút thành tựu, cho nên cũng nhận lời mời tới đây.

- Thật à?

Mã Vạn Chính ngạc nhiên vui vẻ:

- Thật tốt quá, vậy mời cậu ta tới được chứ?

Phùng Húc Quang lòng nóng như lửa đốt, đi tới đi lui trong khách sạn, không biết nên như thế nào cho phải. Hạ Tưởng đột nhiên xuất hiện trước mặt y, nói Phó chủ tịch Mã mời y tới nói chuyện. Y còn không thể tin nổi tai mình, ôm lấy vai Hạ Tưởng:

- Chú cũng đừng lừa tôi, chuyện lớn như vậy không thể nói đùa. Nếu không tôi sẽ sụp đổ đấy.

Hạ Tưởng cười y:

- Lớn chừng này rồi mà còn không chịu nổi chút áp lực à? Nhanh đi, đừng để Phó chủ tịch Mã phải đợi. Còn nữa, tôi giả vờ nhận nhầm người để giữ Phó chủ tịch Mã lại, anh cũng đừng để lộ ra.

Hạ Tưởng lại giải thích mấy câu, miễn cho Phùng Húc Quang kích động nói ra là bọn họ chuyên môn tới để nhận người nhà. Tóm lại, cố hết sức nói là tình cờ gặp, như vậy mới thuận theo tự nhiên.

Phùng Húc Quang hoàn toàn đồng ý, sau đó đi theo Hạ Tưởng lên lầu. Hạ Tưởng bảo y đi vào phòng còn mình chờ ở bên ngoài. Người thân gặp gỡ, khó tránh khỏi đỏ mắt, hắn cũng không cần vào để gây cản trở làm gì.

Cũng không biết ở bên trong hai người đã nói chuyện với nhau những gì. Bắt đầu là tĩnh lặng không hề có âm thanh gì, đột nhiên truyền ra một tiếng khóc lớn:

- Chú!

Cách một tầng cửa, Hạ Tưởng vẫn có thể nghe được Phùng Húc Quang bật khóc từ trong tâm khảm, bao hàm rất nhiều chua xót và cảm động, bao hàm một tình cảm máu mủ tình thâm.

Xem như nhận thức nhau rồi. Hạ Tưởng mỉm cười thỏa mãn. Chẳng những bố của Phùng Húc Quang có thể được an ủi lúc tuổi già mà Phó chủ tịch Mã cũng coi như được bồi thường về cuối đời, xem như một sự kiện tốt vẹn toàn cả đôi bên.

Không bao lâu sau, Phùng Húc Quang đi ra khỏi phòng, hai mắt đỏ hồng, ngượng ngùng cười với Hạ Tưởng:

- Để ông em chê cười rồi. Hơi kích động. Thật sự là đột nhiên có một người chú ruột, cảm giác không giống lúc bình thường. Phó chủ tịch Mã nói, tôi bố trí cơ hội đưa ba tôi đến thành phố Yến, gặp mặt ông ấy. Việc này tốt rồi, ba tôi cũng đang tìm em trai mà.

Cũng không biết y cao hứng tới mức nào mà ra sức bế bổng Hạ Tưởng lên:

- Đa tạ chú em, chú em Hạ. Thật sự đó. Đây là lần đầu tiên tôi thật tâm cảm tạ chú. Chú quả thật là một người tốt. Tôi kết bạn được với chú quả nhiên không hề thiệt, thậm chí còn lời nữa.

Hạ Tưởng cũng bị cảm xúc của Phùng Húc Quang lôi cuốn, hơi cảm thán nói:

- Vài chục năm, không dễ dàng nhỉ. Tuy nhiên cuối cùng người thân vẫn có thể nhận được nhau là tốt rồi.

Mã Vạn Chính ra khỏi phòng, lại vỗ vai Hạ Tưởng, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, chỉ có điều tay tăng thêm chút lực, gật đầu với hắn rồi quay người rời đi. Hết thảy đều không nói một câu nào. Hạ Tưởng biết, Mã Vạn Chính cảm kích với mình phát ra từ nội tâm. Mặc dù ông ta không nói câu gì nhưng hành động của ông ta đã nói cho Hạ Tưởng: Có một số việc ông ta sẽ ghi nhớ trong lòng.

Sau khi Phùng Húc Quang nhận người thân xong, rõ ràng là y không hề yên lòng, hiển nhiên đã không còn lòng dạ nào ở nơi toàn những nhân vật nổi tiếng giới kinh doanh nữa. Hạ Tưởng hiểu tâm lý bức thiết của y, để y về nhà trước cũng tốt. Phùng Húc Quang cũng không khách khí, vội vàng từ biệt Hạ Tưởng, tự mình lái xe trở về.

Nếu cả Mã Vạn Chính và Phùng Húc Quang đều không nói rõ nguyên nhân và chân tướng việc thất lạc nhau cho hắn biết, Hạ Tưởng cũng sẽ không chủ động đi hỏi thăm. Dù sao đó cũng là việc riêng tư của người ta, không biết thì hơn. chờ Phùng Húc Quang đi rồi, Hạ Tưởng mới đột nhiên nhớ ra nhiệm vụ chủ yếu hôm nay vẫn chưa hoàn thành, liền vội vàng đi tới đại sảnh dưới lầu, tập trung vào việc đẩy mạnh tiêu thụ khu biệt thự Tây Thủy cho Nghiêm Tiểu Thì.

Nghiêm Tiểu Thì thấy Hạ Tưởng đột nhiên biến mất một đoạn thời gian thì cảm thấy rất bất mãn, oán trách n ói:

- Phó chủ tịch huyện Hạ, đừng dọa người như vậy chứ! Đảo mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng rồi, khiến tôi bị dọa không nhẹ. Anh không biết tôi lo lắng cho anh thế nào sao? Nếu chẳng may anh có vấn đề gì bất trắc thì tôi làm sao bây giờ? Tôi cũng không có cách nào giải thích với bạn gái của anh cả.

Nghiêm Tiểu Thì thông minh chỉ ra là cô lo lắng cho sự an toàn của hắn mà không nói tới việc hắn chậm trễ đẩy mạnh tiêu thụ, nghe cũng thoải mái hơn, mặc dù không ai biết lời cô nói có xuất phát từ thật tâm hay không.

Hạ Tưởng cũng không giải thích nhiều, chỉ hàm hồ ứng phó mấy câu. Tuy nhiên hắn cũng cố gắng liên hệ đẩy mạnh tiêu thụ, nhân cơ hội làm quen được với mấy nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, cũng coi như có chút thu hoạch, mặc dù không kéo được đầu tư tới huyện An.

Hạ Tưởng gọi điện thoại cho Tạ Khởi Nghĩa, thấy ở Ủy ban nhân dân không có chuyện gì nên quyết định không quay về huyện An. Vừa lúc là cuối tuần, hiếm khi có cơ hội thư giãn, thả lỏng thế này. Hắn liền gọi điện thoại cho Liên Nhược Hạm, hỏi công viên Rừng Rậm tiến triển ra sao. Liên Nhược Hạm không trả lời ngay mà nói:

- Trăm nghe không bằng một thấy.

Hạ Tưởng hiểu, Liên Nhược Hạm muốn hắn tự mình tới xem. Ngẫm lại quả thật cũng lâu rồi không tới công viên Rừng Rậm. Treo điện thoại, hắn cũng không nói cho Liên Nhược Hạm biết hắn đang ở thành phố Yến mà đi thẳng tới công viên Rừng Rậm.

Tính ra, năm ngoái tới giờ Hạ Tưởng không tới công viên Rừng Rậm, hiện tại hẳn công viên Rừng Rậm đã là một mảnh xanh um tươi tốt, hoa tươi nở khắp nơi rồi nhỉ.

Ô tô chạy hơn nửa giờ sau mới tới cửa chính công viên Rừng Rậm. Hạ Tưởng thành thật cho xe vào bãi đỗ theo quy định, sau đó mua vé đi vào.

Quả thật phải nói rằng hiện tại, cả quy mô và cảnh sắc của công viên Rừng Rậm đều vượt qua sự tưởng tượng của Hạ Tưởng. Vừa vào cửa là hai hàng dài cây cao bóng mát hai bên đường. Không cần nói tới sự chỉn chu của con đường nhỏ này, chỉ riêng hàng cây dọc hai bên đường đã tạo ra một sự yên lặng, bầu không khí thư thái, khiến người ta như bước vào một chốn đào nguyên mát mẻ ngoài thế tục, lập tức trở nên vui vẻ thoải mái.

Đi dưới bóng cây, thời tiết nóng bức biến mất. Xa xa truyền đến những tiếng chim hót, gió nhẹ thổi tới thoang thoảng mùi hoa thơm dễ chịu. Đi một chút nữa, trước mắt rộng mở tươi sáng, là một vườn hoa lớn đủ loại hoa cỏ, lại phân ra hai con đường nhỏ hai bên. Một đi thông tới Sâm Lâm Hải (biển rừng rậm), một tới Phiếm Chu Hồ (hồ du thuyền). Hạ Tưởng nhìn mà cũng phải âm thầm cảm thán: Độc đáo, nơi nào cũng là cảnh sắc ngoạn mục cuốn hút. Thật sự là một nơi hiếm có.

Hắn cố tình không thưởng thức cảnh đẹp trước mặt mà bước nhanh như bay về phía Sâm Lâm Hải. Cây cối ở đây tươi tốt, chen nhau tạo thành một rừng cây xanh tươi. Một con đường nối thẳng vào sâu trong khu rừng, có một tấm biển ghi "Du khách dừng lại!" Hạ Tưởng mỉm cười, đây là lãnh địa tư nhân mà Liên Nhược Hạm kiến tạo cho riêng mình.

Đi tiếp dọc theo con đường nhỏ thêm một đoạn thì có một cánh cửa sắt ngăn đường đi. Cũng may, xem ra đang giai đoạn kết thúc thi công nên không khóa cửa, cũng không có ai trông coi. Hạ Tưởng liền nhân cơ hội lặng lẽ đẩy cửa sắt ra, bước vào lãnh địa riêng tư của Liên Nhược Hạm.

Đại khái đi khoảng vài phút nữa chợt nghe bên tai truyền đến tiếng nước chảy ào ào, lại đi thêm vài bước nữa chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, một hồ nước đập thẳng vào mắt. Diện tích hồ không lớn, hiển nhiên không phải là hồ mở ra để cho bên ngoài đi thuyền chèo hoặc đạp vịt mà là một cái hồ do Liên Nhược Hạm chuyên môn làm làm ra cho biệt thự của mình. Giữa hồ có một căn biệt thự ba tầng, có một vẻ đẹp cổ điển, lại có cả hơi thở hiện đại, một cây cầu nhỏ thông với bờ bên này. Hạ Tưởng liền bước lên cầu, nhẹ nhàng đi đến biệt thự.

Cũng không biết Liên Nhược Hạm đang làm gì bên trong nhỉ? Hạ Tưởng có chút suy nghĩ miên man bất định. Vừa nghĩ tới mục đích Liên Nhược Hạm dựng lên căn biệt thự này liệu có phải là để làm nơi hai người gặp gỡ hay không, hắn lại không kìm nổi có chút xao động bất an. Hắn vừa muốn cho Liên Nhược Hạm một sự ngạc nhiên vui vẻ, vừa muốn lén nhìn xem cô đang làm gì. Hạ Tưởng liền nhẹ nhàng rón rén bước vào biệt thự, phát hiện cửa nhà không ngờ lại không khóa, trong lòng hắn không khỏi mừng thầm.

Hắn lặng lẽ đẩy cửa ra, đầu tiên là quan sát một chút bố cục trong phòng, sau đó đi lên lầu hai. Nghe thấy trong một căn phòng truyền đến những tiếng động rất nhỏ, hắn đoán hẳn là Liên Nhược Hạm đang bận rộn làm gì đó, liền cẩn thận đẩy cánh cửa phòng khép hờ, thấy có một bóng người lả lướt ở phía sau tấm bình phong, thỉnh thoảng lại quay ng*ười, cúi đầu, mơ hồ có thể thấy được những đường cong mê người, đang không ngừng bận rộn làm việc.

Liên Nhược Hạm vẫn không đi ra, hắn liền rón rén đi ra phía sau bình phong, ôm lấy cô, cười nói:

- Bắt được rồi nhé!

Ôm rồi mới cảm giác không ổn. Người này sao lại gầy mảnh hơn Liên Nhược Hạm thế này? Hạ Tưởng còn chưa kịp nghĩ ra thì một tiếng kêu sợ hãi đột nhiên vang lên:

- Đồ lưu manh, xấu xa.

Hạ Tưởng lập tức sững sờ tại chỗ. Trời ạ, ôm nhầm người rồi, không phải Liên Nhược Hạm.

Tuy nhiên giọng nói này thì hắn đã quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, không ngờ là Vệ Tân. Hắn muốn lén ôm Liên Nhược Hạm, không ngờ người đang bận rộn làm việc trong phòng Liên Nhược Hạm lại là Vệ Tân.

Hạ Tưởng xấu hổ buông Vệ Tân ra. Còn chưa kịp giải thích, Liên Nhược Hạm đã lao vào phòng, đầu tiên là sửng sốt, thấy Hạ Tưởng tay chân luống cuống đứng tại chỗ, mà Vệ Tân thì mặt mũi đỏ bừng, đang run rẩy, cô liền hiểu ngay, bật cười vui vẻ.

Vệ Tân vừa thấy Liên Nhược Hạm liền vội vàng chạy tới bên cạnh, nắm chặt tay cô, nói:

- Tổng giám đốc Liên, người xấu này vừa rồi trêu ghẹo em, sao chị còn cười? Còn không mau kêu người bắt hắn lại?

Liên Nhược Hạm vỗ vỗ lưng Vệ Tân, nói:

- Anh ta không phải người xấu, phải nói là không phải là người rất xấu, dù rằng cũng có chút xấu xa. Vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, em đừng để ý. Anh ta tên là Hạ Tưởng, hiện tại là Phó chủ tịch huyện An, có thể xem như một nhân vật trẻ tuổi đầy hứa hẹn. Em xem, anh ta có thể là người xấu sao?

Vệ Tân vẫn hơi sợ hãi, rụt rè nói:

- Không nhất định cứ làm quan thì sẽ là người tốt. Hắn, vừa rồi hắn ôm em.

Cô vừa thẹn vừa tức, uất giận trừng mắt nhìn Hạ Tưởng, vẻ mặt phẫn nộ.

Nghe Vệ Tân nói vậy, Liên Nhược Hạm không chút khách khí trừng mắt nhìn Hạ Tưởng, ý là không ngờ lại như vậy. Giỏi thật, có bản lĩnh đó. Hạ Tưởng bất đắc dĩ khoanh tay, ý tứ là, anh thật sự không phải cố ý, vốn là anh muốn ôm em cơ.

Liên Nhược Hạm hiểu ý Hạ Tưởng liền lặng lẽ cười với hắn, sau đó quay sang nói với Vệ Tân:

- Chị bảo anh ấy xin lỗi em là được chứ gì? Anh ấy cũng không phải cố ý, em tha thứ cho anh ấy, được không?

Khi bình thường, Liên Nhược Hạm có thể rất hung hăng với Hạ Tưởng, có thể chọc giận hắn, nhưng một khi gặp phải sự tình gì thì cô bảo vệ Hạ Tưởng còn không kém chút nào so với Tào Thù Lê, thậm chí bất kể là phương pháp hay thủ đoạn nào cũng đều trực tiếp và mãnh liệt hơn so với Tào Thù Lê.

Vệ Tân nghe Liên Nhược Hạm nói vậy thì cũng ngại không muốn truy cứu Hạ Tưởng nữa. Tuy nhiên vừa nghĩ mình bị một người đàn ông ôm lấy, trong lòng cô không thoải mái, liền tức giận hỏi Hạ Tưởng:

- Này, có phải anh thật sự không cố ý đấy chứ?

Hạ Tưởng không nói gì mà hai mắt nhìn đăm đăm, ngây ngẩn cả người.

Kiếp trước, hắn và Vệ Tân đã sống chung với nhau mấy năm, gần như chưa bao giờ Vệ Tân gọi thẳng tên hắn, cũng không gọi hắn là ông xã hoặc cục cưng như những người khác mà vẫn gọi hắn là "này". Mới đầu thì Hạ Tưởng vẫn còn chưa quen nhưng lâu dần, hắn cũng chậm rãi tiếp nhận cách xưng hô đặc sắc có chút ngọt ngào này. Không ngờ cách bao nhiêu năm, lại một lần nữa nghe được cách xưng hô vô cùng quen thuộc này, nhưng mang theo vẻ bất mãn và hoài nghi, lọt vào tai hắn vẫn nghe như tiếng sấm sét giữa trời quang.

Xuyên qua mười mấy năm thời gian, giọng của Vệ Tân vẫn động lòng người như trước, khiến hắn không kìm nổi động tâm.

Liên Nhược Hạm cảm thấy khó hiểu vì sự thất thố của Hạ Tưởng, bất mãn kêu lên:

- Này, anh nói gì đi chứ? Sao ngơ ngẩn vậy? Mau xin lỗi Vệ Tân đi.

- Rất xin lỗi Vệ Tân, vừa rồi anh thật sự không biết là em, không cẩn thận ôm nhầm em. Là anh có lỗi. Anh xin trịnh trọng xin lỗi em!

Hạ Tưởng thành khẩn nói. Lời xin lỗi của hắn có lẽ còn trộn lẫn sự áy náy của kiếp trước nên lời nói vô cùng khẩn thiết, khiến sự bất mãn trong lòng Vệ Tân biến mất không còn chút gì.

Không biết vì sao, tim cô đột nhiên đập loạn lên. Cô không kìm nổi lén nhìn Hạ Tưởng thêm một chút, thấy hắn tuy hơi đen một chút nhưng thân thể cường tráng, cao lớn, đẹp trai, hơn nữa vẻ mặt hắn rất thành khẩn và chân thành, cứ như thể hắn thiếu nợ ân tình với cô vậy khiến cô cũng cảm thấy có chút băn khoăn. Cô vội khoát tay, đi ra phía sau lưng Liên Nhược Hạm, nói:

- Nếu không phải cố ý thì thôi đi. Tuy nhiên về sau anh cần phải cẩn thận một chút, không thể tùy tiện ôm con gái được.

Hạ Tưởng thấy Vệ Tân hiện tại vẫn còn ngây ngô hồn nhiên, lại còn có một chút ngượng ngùng và bất an, trong lòng hắn không biết là có cảm giác gì nữa. Hắn chỉ cười cười, muốn nói nhưng mãi không thể nói được gì, đành phải khoát tay với Liên Nhược Hạm, ý là muốn nói chuyện riêng với cô.

Liên Nhược Hạm cũng phát hiện vẻ khác thường của Hạ Tưởng, liền bảo Vệ Tân đi làm việc khác, sau đó đóng cửa phòng lại, thân thiết hỏi:

- Vừa rồi anh làm sao vậy? Cứ như thể trước kia anh đã quen biết Vệ Tân vậy.

Mắt Liên Nhược Hạm cũng khá sắc bén. Hạ Tưởng lắc đầu cười:

- Không mà. Đừng nghĩ nhiều. Chẳng qua là anh hơi bất ngờ mà thôi. Không ngờ hiện tại em và Vệ Tân lại thân nhau như vậy, ngay cả nhà cửa cũng nhờ cô thu dọn.

Liên Nhược Hạm ngả người ngồi trên sô pha, triển lãm ra toàn bộ đường cong mê người của cô. Cô lại thoải mái duỗi lưng một cách lười biếng, nói:

- Vệ Tân vẫn ở văn phòng quản lý của công viên Rừng Rậm để giúp đỡ em, sau đó trong lúc vô ý lại đi vào Liên Cư đúng lúc em đang bố trí nhà cửa. Em liền bảo cô ấy đề xuất hộ một vài ý tưởng. Kết quả là ý tưởng của cô bé này rất độc đáo, nhất là ở bố cục của các căn phòng, các đồ dùng gia đình, vân vân. Đề xuất của cô ấy khiến người ta có cảm giác hai mắt sáng cả lên. Em vừa mừng vừa sợ, liền đơn giản giao toàn bộ cho cô ấy bố trí. Thế nào, anh vừa lòng chưa?

Vừa lòng. Vừa lòng được không lời nào để nói. Hạ Tưởng đánh giá một chút bố cục trong phòng, vị trí đặt sô pha, hướng bàn, thậm chí nhỏ như vị trí của một bình hoa hay màu sắc của rèm cửa cũng rất có phong cách mới mẻ.

Đúng là phong cách của Vệ Tân. Hạ Tưởng xoa bóp huyệt thái dương. Ở kiếp trước, hắn luôn sống trong sự quan tâm, chăm sóc của Vệ Tân nên hiểu rõ thói quen, cách bố trí, sở thích, yêu ghét của Vệ Tân rõ như trong lòng bàn tay. Hiện tại tuy rằng Vệ Tân còn nhỏ hơn vài tuổi so với khi hắn quen biết cô ở kiếp trước, nhưng phong cách và thói quen của một người là rất khó thay đổi. Hiện tại cô đã lộ ra một mặt dịu dàng, thanh tao, lịch sự, nhất là cách cô bố trí căn phòng này khiến hắn có một cảm giác vô cùng quen thuộc, trong lòng hắn không kìm nổi dậy lên sự thương cảm.

Không ngờ lòng vòng mãi cuối cùng lại trở về trong hơi thở của Vệ Tân. Hạ Tưởng không biết nên nói gì mới tốt. Hiện tại hắn có Tào Thù Lê, có Liên Nhược Hạm, còn có cả Tiếu Giai vẫn luôn trốn sau lưng, cho nên kiếp này hắn không muốn dính vào Vệ Tân nữa.

Kiếp trước hắn đã mang tới cho cô rất nhiều đau khổ, vất vả. Kiếp này nếu lại dính tới cô, có lẽ khó tránh khỏi một lần nữa làm thương tổn cô.

Hạ Tưởng không đành lòng lại tổn thương người con gái từng yêu thương mình sâu sắc thêm một lần nữa.

Chỉ tiếc là hiện tại Liên Nhược Hạm và Vệ Tân càng ngày càng thân nhau. Hạ Tưởng không biết làm cách nào cả, chỉ có thể hy vọng về sau khi gặp Liên Nhược Hạm có thể tránh mặt Vệ Tân là tốt nhất. Chẳng qua hắn vẫn khó có thể tránh được phong cách bố trí quen thuộc của Vệ Tân ở mọi nơi.

Trốn không thoát thì kệ thôi, chỉ cần không phát sinh điều gì nữa với Vệ Tân là được. Có gặp nhau vài lần cũng chẳng sao.

Liên Nhược Hạm lại dẫn Hạ Tưởng đi thăm toàn bộ phòng ốc trong Liên Cư, đương nhiên là có căn phòng mà Liên Nhược Hạm dành riêng cho hắn. Cũng may cô không bố trí phòng của hắn đối diện với phòng của cô, cuối cùng cũng khiến hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Căn phòng của Hạ Tưởng bố trí khá ấm áp, màu sắc dịu nhẹ, nhìn qua trông rất thoải mái. Mỗi một vị trí đều thiết kế cực kỳ tủ mỹ, ngay cả tủ đựng giày và giá treo quần áo cũng khiến hắn có cảm giác rất thuận tay, ngay cả hướng giường cũng là hướng nam bắc mà hắn ưu thích. Có thể nói, tất cả đều khiến hắn rất hài lòng, không chỗ nào có thể bắt bẻ.

Liên Nhược Hạm nói:

- Phòng của anh cũng là do Vệ Tân bố trí.

Chẳng trách hết thảy đều quen thuộc như vậy, thuận tay như vậy, làm cho mình cảm thấy thoải mái như vậy. Lúc này Hạ Tưởng mới phát hiện, hóa ra cho tới giờ, Vệ Tân vẫn còn ảnh hưởng sâu sắc tới mình đến thế. Hắn vẫn luôn thuê phòng ở hoặc ở tại nhà khách, hoặc ở nhờ Tào gia, vẫn không thực sự có một căn phòng của riêng mình, hiện tại bỗng nhiên phát hiện, một khi hắn tự ngẫm lại, khi hắn thật sự có một căn phòng ngủ của riêng mình, hắn mới biết rằng ở sâu trong trái tim hắn vẫn có bóng dáng của Vệ Tân ở khắp mọi nơi.

Dù sao ở kiếp trước, tính tất cả những người phụ nữ mà hắn đã từng trải qua, không ai có thể sống với hắn lâu dài như Vệ Tân. Mấy năm sống với nhau, cùng nhau trải qua từng ngày từng tháng đã có những ảnh hưởng vô cùng to lớn đến mỗi người. Mới đầu hắn còn tưởng rằng mình không thèm để ý tới Vệ Tân, hiện tại mới đột nhiên phát hiện ra rằng, hóa ra ở khắp nơi trong tim hắn, trong óc hắn đều có bóng dán của Vệ Tân.

Hạ Tưởng ra sức lắc đầu, ý đồ xua đuổi mớ suy nghĩ hỗn loạn đó. Liên Nhược Hạm hiểu lầm hắn, hỏi:

- Anh không thích à?

- Không phải.

Tâm tình Hạ Tưởng hơi chùng xuống: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Anh rất thích, cảm ơn em, Nhược Hạm.

Lần đầu tiên Liên Nhược Hạm thấy Hạ Tưởng có bộ dạng nghiêm trang, trầm lắng, không biết vì sao hắn lại có xúc cảm khác thường như vậy liền quan tâm hỏi:

- Sao vậy anh? Có phải không thoải mái hay không? Hay là công việc găp phải sự tình không hài lòng?