Hạ Tưởng có ngu ngốc hơn nữa cũng có thể nhìn ra được Thu Viên cảm thấy hứng thú với hắn, ngược lại điều này khiến hắn khó hiểu. Hắn luôn cho rằng bản thân có lẽ cũng có chút hấp dẫn, nhưng trên thực tế cũng không thể xem là bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái được. Đối với người như Thu Viên, người dẫn chương trình đài truyền hình tỉnh, người đã gặp qua rất nhiều nhân vật danh tiếng mà nói, một vị Phó chủ tịch huyện nho nhỏ như mình không thể nào lọt vào mắt cô ta được, vì sao cô ta còn cố tình quấn lấy mình không tha?
Hạ Tưởng muốn từ chối, còn chưa mở miệng thì Thu Viên đã cười nói:
- Phó chủ tịch hạ, tôi đến khu du lịch Tam Thạch không phải là đi chơi không, tổ quay phim của tôi cũng muốn đến đó, có thể quay cảnh đẹp, cũng có thể làm vài chuyên đề, trọng điểm là tuyên truyền miễn phí cho khu du lịch Tam Thạch, cơ hội tốt như vậy không thể bỏ qua đây!
Khu du lịch Tam Thạch là hạng mục trọng điểm của huyện An do bí thư Lý một tay làm nên, lại có Tiếu Giai đầu tư trong đó nữa, Hạ Tưởng không khỏi động tâm. Nghĩ lại Thu Viên dẫn đội đến đây phỏng vấn, bản thân mình tiếp đón cô ta coi như là nhiệm vụ công tác, dù sao quan hệ này muốn có chỗ tốt là không dễ, muốn làm ầm ĩ thì lại rất dễ.
- Có mối quan hệ với Phó chủ nhiệm Khúc, chúng ta xem như là bạn bè không xa không gần, đợi sau khi buổi lễ kết thúc tôi sẽ đưa tiểu thư đi một vòng.
Hạ Tưởng thỏa hiệp nói.
- Nếu là bạn bè, gọi Thu tiểu thư thì xa cách quá, cứ gọi tôi Thu Viên là được rồi.
Thu Viên vui vẻ mỉm cười, cô là một người hiểu rất rõ tâm lý đàn ông, hơn nữa còn là nữ nhân thông minh biết đàn ông cần gì. Có đàn ông háo sắc, lợi dụng bọn họ rất đơn giản, một ánh mắt, một ám hiệu đối phương đã như con chó vẫy đuôi chạy tới. Lại có đàn ông tham tiền, cô liền hứa hẹn lợi ích, một vài quảng cáo đem lại chút lợi ích cho sản phẩm của công ty bọn họ, cần phải cho đối phương cảm thấy chiếm được nhiều lợi ích mới được.
Nhưng đối với loại đàn ông như Hạ Tưởng thì không thể dùng lý lẽ thường để lý giải, hắn tuổi còn trẻ mà đã là Phó chủ tịch huyện, nhất định là có lai lịch, tiền cũng không thiếu. Lần gặp nhau trên bữa tiệc trước, bên cạnh hắn có một vị mỹ nữ rất xinh đẹp, hắn không biểu hiện lấy nửa điểm ân cần săn đón, có thể thấy được mỹ sắc đối với hắn cho dù có sức dụ hoặc hắn cũng sẽ phi thường kìm chế.
Chỉ có điều đã là người thì ai chẳng có nhược điểm, Hạ Tưởng thân là Phó chủ tịch huyện An nhất định là hi vọng huyện An có thể được tuyên truyền quảng bá trên ti vi càng nhiều càng tốt, Tiếu Giai liền lấy việc tuyên truyền khu du lịch Tam Thạch ra làm mồi câu Hạ Tưởng, không ngờ, quả thật thành công.
Thu Viên nếu như biết, Hạ Tưởng làm tất cả là vì chiến tích của Lý Đinh Sơn và một nữ nhân khác, cô ta nhất định sẽ buồn bực đến chết.
Buổi lễ kết thúc, Lý Đinh Sơn và Khâu Tự Phong cùng Phùng Húc Quang ăn trưa với nhau, truyền thông theo Thu Viên chạy đến khu du lịch.
Thu Viên ngồi bên trong xe Land Rover của Hạ Tưởng, xe của đoàn quay phim theo phía sau, cô có chút khó hiểu và nghi ngờ hỏi:
- Xe này của Phó chủ tịch Hạ hình như không phải là xe công của huyện? Là xe của bạn bè sao?
- Là một người bạn đưa cho tôi dùng tạm.
Hạ Tưởng không nghĩ ngợi trả lời.
Thu Viên lại tiếp tục hỏi:
- Là nam hay là nữ? Tôi thấy đồ vật trang trí trong xe giống như của con gái, còn có một mùi nước hoa nhàn nhạt... Là xe của bạn gái anh sao?
Hình như có điểm hơi quá so với mối quan hệ hiện tại, Hạ Tưởng vốn không muốn trả lời nhưng vẫn nói:
- Là người bạn nữ giới nhưng không phải bạn gái.
Không để Thu Viên hỏi tiếp hắn liền thay đổi chủ đề:
- Bạn trai của Thu tiểu thư làm việc ở đâu?
- Tôi thì làm gì có bạn trai chứ!
Thu Viên cũng nhìn ra được Hạ Tưởng không muốn nói nhiều ở vấn đề này, cũng thức thời không hỏi nhiều nữa, mà lại nói:
- Công tác ở đài truyền hình rất bận, lại bởi vì thường xuyên xuất hiện trên ti vi, tính ra cũng có chút danh tiếng, ánh mắt cũng khắt khe hơn rất nhiều. Tôi soi mói người khác, người khác cũng soi mói tôi, cứ như vậy qua qua lại lại mãi cho đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được người thích hợp.
Cô u oán liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, trong giọng nói có vị chua chua.
- Đàn bà không thể so được với đàn ông, đàn ông càng ngày càng chín chắn, càng thành công, đàn bà càng giảm giá trị. Giống như tôi đây, hình như cũng có chút danh tiếng, kỳ thật cũng rất cô đơn, thường xuyên ăn cơm một mình, một mình ở nhà xem ti vi...
Hạ Tưởng vội vàng cắt ngang lời tự oán của cô ta:
- Hay là chúng ta ăn trước rồi mới lên núi, tôi nghĩ mấy nhân viên phía sau công tác cả nửa ngày cũng mệt mỏi cả rồi, bọn họ cũng cần phải nghỉ ngơi một chút.
Hạ Tưởng sắp xếp mọi người đến nhà hàng trong khu du lịch ăn cơm, cũng tỉ mỉ sắp xếp vài món ăn dân dã, cùng Tiếu Giai ăn cơm trong một phòng sang trọng. Thu Viên vừa kể cho hắn nghe một vài chuyện vui ở đài truyền hình, còn một vài chuyện cũ đằng sau màn, thường là cô kể rất sinh động, cười đến nỗi hoa lá xao động, nhưng Hạ Tưởng lại chỉ mỉm cười cho có, thuận miệng chen vào vài câu, cũng không tỏ vẻ quan tâm.
Thu Viên có một loại cảm giác vô lực thất bại, người đàn ông này, chẳng lẽ hắn không chút động động với mình sao? Sau khi ăn xong nghỉ ngơi một hồi, mọi người đồng thời lên núi. Ngoài ý muốn của Hạ Tưởng là, Thu Viên mặc váy đi giầy cao gót lại yêu cầu đi bộ lên núi, lý do là không muốn cưỡi ngựa xem hoa nhìn ngắm phong cảnh, hơn nữa cũng thuận tiện cho tổ làm phim lấy cảnh ngay tại chỗ. Hạ Tưởng đương nhiên là không có ý kiến, vừa leo núi vừa giới thiệu các điểm đáng chú ý của khu du lịch Tam Thạch cho đám nhân viên chụp ảnh, chú trọng giới thiệu hành động quan trọng của công ty Sơn Thủy khi đầu tư vào khu du lịch Tam Thạch Không bao lâu nữa, cả khu du lịch sẽ mở rộng quy mô hơn một nửa bây giờ, đến lúc đó vùng sơn nước này càng thêm xinh đẹp.
Thu Viên lắng nghe rất chăm chú, chí ý bộ dạng của cô ta khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác cô rất chú tâm nghe, cũng tạo cho Hạ Tưởng một loại ảo giác, chẳng lẽ Thu Viên này thật lòng muốn tuyên truyền cho khu du lịch? Chẳng lẽ bản thân hiểu sai cô ta rồi?
Khi leo lên lưng chừng núi, Thu Viên tuyên bố đi đã mệt cần nghỉ ngơi một lại, để cho tổ làm phim chụp ảnh lên núi trước. Người của tổ làm phim mặc dù không quá tình nguyện nhưng vị phó phòng kia đã căn dặn trước, tất cả phải nghe theo mệnh lệnh của Thu Viên, chỉ đành chôn kín oán giận và bất mãn ở trong lòng, cúi đầu leo lên núi.
Đám người tổ quay phim vừa đi khỏi Thu Viên liền trở nên hoạt bát hẳn lên, cô nhảy tới nhảy lui, khi thì xuống dòng suối nhỏ nghịch nước, một lát lại nhảy lên tảng đá lớn để Hạ Tưởng chụp ảnh, hoạt bát như một đứa trẻ vậy. Chẳng qua đã quen nhìn Tào Thù Lệ ngây thơ bướng bỉnh, lại quen với Liên Nhược Hạng xinh đẹp lạnh lùng, còn có Tiếu Giai cơ trí thay đổi thất thường, Thu Viên cố ý làm ra vẻ tinh nghịch đáng yêu nhưng vẫn chứa hương vị bụi trần nồng đậm, nhìn thế nào cũng thấy giống một nữ nhân ba mươi tuổi xưng chị với đám nhi đồng. Hạ Tưởng luôn tự nhận thân thể khỏe mạnh, chẳng qua sau khi đi theo Thu Viên lên đến đỉnh núi thì cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Không ngờ được, người ta diễn kịch không biết mệt mà chính mình xem kịch ngược lại thật sự mệt mỏi, thật sự bất đắc dĩ.
Tổ quay phim đã quay được không ít cảnh, Thu Viên trang điểm xong, đưa lưng về phía biển mây đối mặt với ống kính máy quay, làm người dẫn chương trình giải thích ngắn gọn vài câu. Hạ Tưởng ở bên cạnh nhìn cô ta dẫn chương trình, so với hình tượng lúc nãy khi lên núi quả thực là hai người khác nhau, trong lòng thầm nhủ, truyền hình cũng xem như là nửa diễn viên trời sinh, xem ra chỉ cần đi vào vòng tròn đó sẽ biến thành diễn viên trời sinh, diễn kịch khắp nơi. Phỏng chừng cô ta đã luyện thành thói quen dùng các loại mặt nạ khác nhau gặp người, sợ rằng chính cô ta cũng không phân biệt rõ được, khi nào thì diễn kịch khi nào thì không.
Sau khi xuống núi, tổ làm phim ngồi cáp treo xuống núi, Hạ Tưởng vốn tưởng rằng Thu Viên đi đã mệt nhất định muốn ngồi cáp treo đi xuống, không ngờ cô ta tinh lực sung mãn, lại còn muốn đi bộ xuống núi, hơn nữa lý do còn rất đầy đủ:
- Khi mọi người lên núi luôn có thói quen nhìn phong cảnh của một bên, vừa rồi khi leo lên núi tôi luôn xem phong cảnh bên phải, khi xuống núi lại tiếp tục ngắm phong cảnh bên phải, một trên một dưới mới là phong cảnh hoàn chỉnh, có phải không? Cũng vừa hay để tôi thêm cảm ngộ, khi trở về viết lời thuyết minh cho tốt...
Cô ta còn cường điệu thêm một câu:
- Phó chủ tịch Hạ, sợ rằng anh không biết, tiết mục do tôi dẫn chương trình, lời thuyết minh đều do bản thân tôi viết, từ trước đến nay không nhờ người khác viết hộ. Để người khác viết thay, có đôi khi bản thân giải thích ra không tìm được cảm giác.
Người dẫn chương trình có thể tự mình viết lời thuyết mình không nhiều, từ điểm này mà nói Thu Viên hoàn toàn xem là một phụ nữ có tài, Hạ Tưởng cũng không tiếc lời khen ngợi:
- Thu tiểu thư quả thự là một bụng thơ ca, ha ha ha.
Thu Viên vui vẻ cười to, tươi cười như hoa, oán trách nói:
- Đáng ghét, nói bao nhiều lần rồi, gọi em là Thu Viên... Không cho gọi em là Thu tiểu thư nữa, nếu không em không đáp ứng anh!
Hạ Tưởng hết cách, không thể đứng ra phản bác, lại không thể nói gì với cô ta, đành ngượng ngùng gãi tai:
- Vậy được rồi... Thu Viên.
Khi xuống đến lưng chừng núi, Thu Viên kêu đau chân không thể đi tiếp được, rất tiếc cô ta không phải Tào Thù Lệ nếu không Hạ Tưởng sẽ lập tức cúi lưng cõng cô ta. Cô ta cũng không phải là Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng sẽ tìm cách để cô vui vẻ. Cô ta vừa nói không thể đi tiếp nữa, Hạ Tưởng dựa vào đó ngồi xuống một chiếc ghế đá, tiện tay vỗ vỗ bên cạnh:
- Đến đây, ngồi nghỉ một lát.
Thu Viên thấy Hạ Tưởng như khối gỗ, không tình nguyện cũng phải ngồi xuống.
Có lẽ cô ta thật sự mệt, cũng có thể cô ta cố ý giả bộ, chỉ một lát Thu Viên đã dựa vào bờ vai Hạ Tưởng, lặng yên không một tiếng động chìm vào giấc ngủ.
Hạ Tưởng chỉ đành phải giữ yên bả vai không động đậy, lại nhẹ nhàng chuyển động cơ thể tạo cho cô ta một góc độ thoải mái một chút. Tuy rằng mùi nước hoa nồng đậm trên người cô ta khiến hắn cảm thấy không được thoải mái nhưng xuất phát từ ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc, hắn vẫn không đẩy một phụ nữ đã dựa vào mình ra.
Nam nhân có đôi khi không nhất định trở thành bến đỗ cho tất cả nữ nhân, nhưng đối với Thu Viên trong một khoảng thời gian ngắn Hạ Tưởng cũng không keo kiệt đến mức đẩy cô ta sang một bên.
Thu Viên ngủ một tiếng mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, ngượng ngùng cười:
- Sao tôi lại ngủ quên được nhỉ? Tính cảnh giác của tôi rất mạnh, sao lại có thể ngủ trên vai anh được nhỉ, quả thật là một chuyện kỳ quái.
Sau đó lớn giọng nói:
- Khi tôi ngủ, anh có làm ra chuyện cầm thú nào không thế?
- Không có, tuyệt đối không có.
Từ góc nhìn của Hạ Tưởng quay đầu sang vừa vặn nhìn thấy phong cảnh bên trong ngực của Thu Viên, nhìn thấy bộ ngực trắng như tuyết của cô ta, áo ngực màu hồng, khiến lòng hắn nổi sóng. Chẳng qua chỉ liếc mắt nhìn qua rồi Hạ Tưởng vội rời mắt đi, không phải tất cả nữ nhân đều có thể kích thích nam nhân, ít nhất, Thu Viên cho dù là tính cách hay thân thể đều không phải là đồ ăn hợp khẩu vị của hắn.
Thu Viên hiển nhiên chú ý đến cái liếc mắt của Hạ Tưởng, cô hiểu lầm ý của Hạ Tưởng, cho rằng Hạ Tưởng đã động lòng, lại giả bộ đứng dậu, sau đó thân thể khẽ nghiêng một cái, người ngã vào lòng Hạ Tưởng:
- Ai u, đầu óc choáng vàng, Phó chủ tịch hạ mau mau đỡ tôi!
Giọng điệu đã biến thành kiểu làm nũng.
Hạ Tưởng đưa tay đỡ Thu Viên dậy, sắc mặt không đổi nói:
- Nếu không cố được nữa chúng ta ngồi cáp treo xuống núi thôi. Đi về phía trước ít phút nữa sẽ có một trạm.
Trong mắt Thu Viên chợt lóe lên tia thất vọng, vẫn mạnh mẽ lấy lại tinh thần nói:
- Anh, anh không đỡ tôi xuống núi? Hoặc là... Cõng tôi được không?
Quá trực tiếp quá rõ ràng rồi, Hạ Tưởng tự nhận không phải thánh nhân, nếu là Mai Hiểu Lâm đề xuất ra yêu cầu này nói không chừng hắn sẽ đồng ý, cho dù là Nghiêm Tiểu Thì hắn cũng có thể suy nghĩ một chút, chỉ là đối mặt với Thu Viên, hắn thật sự không có lấy một tia hứng thú.
- Điều này không được tốt lắm thì phải? Cô là người dẫn chương trình nổi tiếng, tôi cõng cô xuống núi nói không chừng sẽ truyền ra chuyện xấu.
Hạ Tưởng hoảng hốt nói.
- Tôi đã không sợ anh còn sợ cái gì?
Thu Viên đuổi theo không bỏ.
- Tôi đương nhiên sợ rồi, tôi là quan viên chính phủ. Phó chủ tịch huyện mặc dù không phải là chức quan lớn nhưng nếu như bị người khác nói có vấn đề trong tác phong cuộc sống, tiền đồ lập tức có thể bị ảnh hưởng... Chúng ta ngồi cáp treo là tốt nhất, được không?
Hạ Tưởng rất rõ ràng, được mỹ nữ thầm yêu trộm nhớ nhất định không phải chuyện xấu nhưng ít nhất cũng là viên đạn bọc đường. Hắn từ trước đến giờ không tin vào chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, căn cứ vào kinh nghiệm hai đời người của hắn, có rất nhiều kẻ đưa tay ra nhận đồ từ trên trời rơi xuống, nhận vào tay rồi mới biết hóa ra là đá tảng.
Thu Viên trong lòng đầy oán hận nhìn Hạ Tưởng, nhưng thấy Hạ Tưởng mang bộ mặt tươi cười, bộ dạng như không có chuyện gì không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn nghe không hiểu sao? Chẳng lẽ hắn ngu ngốc trong vấn đề nam nữ, phản ứng chậm, giống một khúc gỗ? Trên đời này làm gì có con mèo nào là mèo không ăn vụng, làm gì có người đàn ông nào nhìn thấy mỹ nữ mà không thèm muốn! Hạ Tưởng cùng Thu Viên ngồi cáp treo xuống núi, lấy lý do công việc bận rộn, một phút cũng không dừng lại, lái xe trở lại huyện. Khi quay trở lại tòa nhà huyện ủy, Thu Viên vẫn quấn lấy Hạ Tưởng không buông tha, tìm các loại lý do để cùng một chỗ với hắn, khi thì nói cô ta suy nghĩ vài câu thuyết mình, xin Hạ Tưởng bình luận một chút. Khi thì lại nói tuyên truyền rộng rãi về khu du lịch Tam Thạch cũng không tồi, vân vân, tóm lại, lý do của cô ta khiến cho Hạ Tưởng không thể nào từ chối, toàn là vì tuyên truyền cho khu du lịch Tam Thạch Hạ Tưởng chỉ đành kiên trì ứng phó chu toàn với cô ta, trong lòng thầm nghĩ Thu Viên là một người lợi hại, bắt được điểm yếu của mình.
Cuối cùng Thu Viên còn muốn đi đến văn phòng của Hạ Tưởng thăm quan.
Vừa vào văn phòng, Thu Viên liền đóng chặt cửa lại, sau đó giả bộ đánh giá bố trí trong căn phòng, tùy ý nhìn vài lượt rồi an vị trên ghế sô pha, tựa như vô tình hỏi:
- Phó chủ tịch Hạ, anh và Phó chủ tịch tỉnh Phạm có quen biết nhau không?
- Không quen.
Hạ Tưởng rất rõ ràng trả lời, trong lòng nghi hoặc, Thu Viên cũng quan tâm đến chuyện trên quan trường, chẳng lẽ cô ta còn có ý nghĩ khác?
Thu Viên thấy Hạ Tưởng trở lời dứt khoát như vậy cũng ngẩn người, không hiểu Hạ Tưởng cố ý giả bộ cao thâm hay là ứng phó lấy lệ, lại hỏi:
- Phó Chủ tịch tỉnh Thẩm hình như rất thân với anh, kéo tay anh nói chuyện rất thân mật. Còn cả Phó chủ tịch Cao nữa, trước mặt anh dừng lại năm phút đồng hồ, tôi rất tò mò, giữa Phó chủ tịch Thẩm và Phó chủ tịch Cao anh quan hệ với ai tốt hơn?
Hạ Tưởng đột nhiên hiểu ra, hóa ra hôm nay Thu Viên quấn lấy mình không bỏ là bởi vì mối quan hệ không bình thường của mình với ba vị Phó chủ tịch tỉnh, chẳng lẽ có việc muốn nhờ mình sao? Chỉ là hình như phó chủ tịch Mã mới là người quản lý mảng truyền thông, Thẩm Phục Minh và Cao Tấn Chu quản lý mảng văn hóa, liền hỏi: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Thu Viên có việc gì cứ nói, có phải muốn làm quen với các vị Phó chủ tịch đó hay không? Hay là công tác có vấn đề gì?
Hạ Tưởng dĩ nhiên hiểu được, quả nhiên thông minh, Thu Viên liền lắc đầu mỉm cười:
- Muốn, mặc dù tôi là một MC nổi tiếng trên truyền hình nhưng không thể với tới nhân vật lớn như chủ tịch tỉnh hay phó chủ tịch tỉnh. Chỉ có điều trong công việc, một lời khó nói hết, không nói nữa để đỡ phải thương tâm.
- Nói một chút cũng không sao.
Hạ Tưởng lại cảm thấy hứng thú.
- Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là tôi làm MC thời gian cũng không ngắn, truyền hình cũng là nơi lên chức dựa theo tư lịch. Đáng lẽ ra tư lịch và thành tích của tôi cũng đã đủ thăng cấp biên tập, đáng tiếc là không ai nói giúp tôi cả.
Thu Viên thần sắc bất đắc dĩ, trong mắt toát ra vẻ chờ đợi mơ hồ.
Chỉ là Hạ Tưởng lại không nói ra ý nghĩ của hắn.
- Tôi cũng muốn giúp cô, dù sao cũng coi như là bạn bè. Đáng tiếc là, mấy vị Phó chủ tịch tỉnh mà tôi quen biết đều không quản lý mảng truyền thông, bọn họ cũng không tiện mở miệng, tôi lại càng không tiện mở miệng nhờ bọn họ. Dù sao phó chủ tịch tỉnh mỗi ngày đều rất bận.
Hạ Tưởng nói với vẻ mặt chân thành cũng là những lời thật lòng.
Đương nhiên phó chủ tịch Mã, người quản mảng truyền thông quan hệ với hắn càng thân mật, chẳng qua không ai biết giữa hắn và Phó chủ tịch Mã có quan hệ mà thôi.
Vẻ thất vọng trong mắt Thu Viên rốt cuộc không thể che dấu nữa, cô ta che miệng ngáp một cái, mang theo chút bất mãn nói:
- Vừa nhìn đã biết phó chủ tịch Hạ không có thành tâm, Phó chủ tịch tỉnh Phạm cũng tốt, Phó chủ tịch Cao cũng tốt, cho dù không quản lý mảng truyền thôn cũng quen biết với vị phó chủ tịch quản mảng truyền thông, đồng thời là Phó chủ tịch tỉnh, chẳng qua chỉ chào hỏi mà thôi, việc này đối với bọn họ mà nói quá đơn giản.
Giữa các Phó chủ tịch tỉnh mà nói quả thực không khó, chỉ là một câu nói mà thôi. Nhưng một câu này cũng phải tùy người, cũng cần phải suy nghĩ xem có đáng giá mở miệng hay không. Thân là Phó chủ tịch tỉnh cao cao tại thượng, không thể dễ dàng mở miệng nhờ vả người khác làm việc? Nhân tình đều phải trả, còn cả vấn đề thể diện nữa, phải suy nghĩ rất nhiều vấn đề so với người bình thường thì phức tạp hơn rất nhiều.
Đương nhiên, nếu như Hạ Tưởng ra mặt mời phó chủ tịch Mã gọi điện cho đài truyền hình thì không phải việc gì khó. Phó chủ tịch Mã là người quản lý mảng này, một cú điện thoại là có thể giải quyết được vấn đề. Nhưng Hạ Tưởng không muốn thay Thu Viên mở miệng, bởi vì hắn cảm thấy bản thân không nhất thiết phải giúp đỡ cô ta, hơn nữa cũng cho rằng Thu Viên không đáng giá để hắn giúp đỡ.
Hạ Tưởng còn chưa biết trả lời cô ta như thế nào thì nghe có tiếng gõ cửa. Hắn liền nói:
- Mời vào!
Mai Hiểu Lâm đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Thu Viên thì ngạc nhiên, Hạ Tưởng vội vàng giới thiệu:
- Phó bí thư Mai, phó bí thư huyện An. Thu Viên, Mc đài truyền hình tỉnh.