Hạ Tưởng đành phải tiếp tục lừa gạt, nói một cách hoa mỹ, đến Liên Nhược Hạm phải cười khanh khách:
- Xem ra anh thức thời, biết dụ dỗ em. Cũng may, anh đã qua cửa ải này rồi, chứng minh trong lòng anh có để ý đến em.
Đúng là một nữ tiểu yêu, Hạ Tưởng lắc đầu.
Liên Nhược Hạm còn nói:
- Cao lão gọi điện cho em rồi, nói phải bận một số việc xây trại an dưỡng và trung tâm hội nghị ở công viên Rừng Rậm. Em sẽ để ông ta bàn bạc cùng anh. Ông ta sắp tìm anh rồi đấy. Em không ở đây, anh phải quan tâm giúp Tập đoàn Viễn Cảnh nhiều hơn, nếu không em không để cho anh yên đâu.
Vài ngày không gặp tính tình đã thay đổi, Hạ Tưởng đã có chuyện không hề dễ nói.
- Sao cứ phải hùng hổ ra lệnh cho anh? chẳng lẽ em vừa dọa, anh đã sợ hãi sao? Trại an dưỡng và trung tâm hội nghị vốn chính anh đề xuất, chắc chắn là không thể đổ trách nhiệm cho người khác.
- Anh phải tự hoàn thành việc của mình đi. Về sau Tập đoàn Viễn Cảnh sẽ để lại cho con của chúng ta. Vì hạnh phúc của thế hệ kế tiếp của anh, anh nên khẩn trương cố gắng làm Tập đoàn Viễn Cảnh phát triển lớn mạnh đi lên.
Hạ Tưởng không nói gì Tiếu Giai nói phải sinh một người kế nghiệp. Liên Nhược Hạm cũng muốn vì đứa con mà tạo nên một vương quốc kinh doanh, chỉ khổ người làm cha là hắn. Hạ Tưởng đã nghĩ không trách được tất cả mọi người đều nói, có một đứa con bản lĩnh không bằng có người cha bản lĩnh. Ngẫm nghĩ con trai, con gái đều tốt, cũng không biết khi nào thì chúng nó mới xuất thế, vậy mà mẹ bọn nó đã có thể bắt đầu xây dựng quy hoạch hạnh phúc đời người của chúng nó rồi.
Hạ Tưởng không ngừng trả lời được, được.
- Anh nhất định sẽ tận tâm tận lực. Khi em ở nước Mỹ có phát hiện cơ hội làm ăn gì không?
- Còn không thấy. Chỉ thấy ở đây truyenfull.vn hết sức phát triển, em nghĩ về sau truyenfull.vn sẽ có cơ hội phát triển vô biên.
Liên Nhược Hạm cũng khá thông minh, nhạy bén phát hiện tiềm lực rất lớn của truyenfull.vn.
Năm 2000, rất nhiều công ty chuyên về mạng truyenfull.vn mới bắt đầu thành lập, ví dụ như truyenfull.vn. Nếu lúc này thành lập một công ty chuyên về công cụ tìm kiếm trên mạng, với bối cảnh và thực lực của Liên Nhược Hạm chẳng những có thể thay thế những trang web trong nước mà có thể làm lung lay trang web tìm kiếm Trăm độ. (truyenfull.vn)
Cho dù không lung lay được Trăm độ thì cũng trở thành trang Web tìm kiếm song song với Trăm độ. Ít ra thì cũng không để Trăm độ phát triển tới mức muốn làm gì thì làm như ở đời sau.
Hạ Tưởng đã nói ra ý tưởng của mình, trước tiên thành lập một công ty truyenfull.vn, sau đó sẽ mời các chuyên gia về mạng khai thác công cụ tìm kiếm. Cụ thể có thể tham khảo google và Trăm độ, sau đó nghiên cứu để mở rộng trên mạng.
- Anh nói cũng có lý, nhưng em thấy truyenfull.vn thật là hư ảo, chưa chắc có thể sinh ra lợi ích thực sự. Em sẽ nghiên cứu và trả lời sau. Liên Nhược Hạm có sự do dự và cũng không nhiệt tình lắm với việc này.
- Nếu không thì em thử trước, dù sao thì đầu tư cũng không bao nhiêu tiền.
- Đừng nói là thử mà phải dùng cái tâm của mình để làm nên tên tuổi. Anh đã nghĩ hộ em rồi, tên là Nhất Bát Quảng Cáo. Phải đăng ký tên miền cho tốt. Cần phải dụng tâm mới làm được.
Hạ Tưởng không thể nói nhiều, chỉ có thể sử dụng sách lược lừa gạt.
- Tốt lắm anh đã nói đến vậy, nếu em không nể mặt anh thì tổn thương đến sĩ diện đàn ông của anh. Chuyện lạ, lần đầu tiên anh trịnh trọng muốn em làm việc, em tạm thời tôn trọng nhãn quan của anh. Một lần đầu tư bốn vạn đô thì cũng không nhiều
Liên Nhược Hạm bị Hạ Tưởng thuyết phục nên cũng cảm thấy rất hứng thú.
Nói đến buôn bán kinh doanh, Hạ Tưởng đáp:
- Anh chỉ nghĩ ra ý tưởng kinh doanh, còn cụ thể thì em phải mời những chuyên gia chuyện nghiệp để làm kinh doanh cụ thể. Tạm thời anh tạm ngừng phát biểu ý kiến.
- Không hiểu thì nói là không hiểu lại còn ra vẻ ta đây, không khéo em khinh anh.
Liên Nhược Hạm giễu cợt Hạ Tưởng. Cô chợt nghĩ ra điều gì, lại chuyển đề tài:
- Anh đã xem cái thẻ em để lại cho anh chưa?
- Ừ
- Bên trong có bao nhiêu tiền?
Hạ Tưởng không nghĩ cô này hỏi vậy nên sửng sốt đến ngây người ra.
- Anh không động đến tiền bên trong phải không? Âm thanh của Liên Nhược Hạm có vẻ không vui.
- Anh giữ lại chờ em trở về.
- Nếu anh không động đến tiền bên trong chứng tỏ anh coi em là người ngoài rồi. Anh đem tiền cua anh giao vào tay cô ấy. Anh và cô ấy cũng không phân biệt, vậy mà em và anh lại chia ra rõ ràng như vậy. Điều đó chứng tỏ trong mắt anh, em thua xa cái cô bé Lê đấy.
Hạ Tưởng ngạc nhiên cô gái này nói vô lý, làm cho người ta nghĩ rằng hắn không tiêu tiền của cô ấy là một cái tội. Đã thế lại gây bất hòa nữa, là lẽ gì đây.
- Em biết suy nghĩ của anh là tiêu tiền của phụ nữ là mất mặt phải không? Em nói cho anh biết, em để lại cho anh không phải là tiền mà là tấm lòng của em, là trái tim em.
Liên Nhược Hạm tức giận.
- Tốt lắm, Nhược Hạm đừng nóng giận. Ngày mai anh sẽ để em cởi mở trong lòng được không? Mai anh sẽ tiêu thật nhiều tiền trong đó.
Hạ Tưởng không đành lòng để cô giận dữ. Hai người đã cách trở trăm núi ngàn sông, có muốn lừa gạt cũng chỉ thông qua lời nói.
- Anh đừng có mà lừa gạt em. Nếu anh muốn dùng tiền vào việc gì thì cũng phải nói hợp tình hợp lý em mới tin.
Liên Nhược Hạm vẫn cằn nhằn không chịu buông tha.
Hạ Tưởng liền nghĩ ra một kế khá thông minh.
- Anh tính dùng tiền của em mua cho thằng em anh một cái xe hơi em thấy thế nào?
- Tiền của em để lại cho anh là tiền của anh.
Liên Nhược Hạm giọng cao lên rất rõ ràng. Cô lại cao hứng
- Mua cho Hạ An một chiếc xe Mercedes-Benz đi. Có chiếc xe này ba anh dùng cũng tiện. Nếu không thì cho mua cho ba anh một chiếc xe Audi.
Hạ Tưởng thiếu chút nữa té xỉu, Liên Nhược Hạm thậm chí còn không biết Mercedes-Benz và Audi là hãng xe gì sao? Cô vừa mở miệng ra là hai loại xe hạng sang cả triệu tệ vậy mà cô cứ nghĩ như là xe của gia đình bình thường. Hơn nữa Hạ An chỉ là một nhân viên bình thường của thành ủy thành phố Đan Thành mà dám đi xe Mercedes-Benz còn hoành tráng hơn cả bí thư thành ủy, có phải là tự tìm phiền phức hay sao.
Mua xe Audi cho ông già. Nếu tặng ông thì thế nào ông cũng mắng cho một trận. Với tính cách như ông thì chỉ đi xe đạp thôi. Cho dù có đưa cho ông ấy bốn vạn, nếu có thể đi bằng xe buýt thì không bao giờ ông ấy đi xe ô tô riêng.
Cuối cùng Hạ Tưởng cũng thuyết phục Liên Nhược Hạm dùng tiền của cô để Hạ An mua một chiếc xe hiệu Santana. Liên Nhược Hạm tuy hơi không đồng ý vì đó là xe cấp thấp, không đáng nhưng cô vẫn đang vui vì Hạ Tưởng đã dùng tiền của cô mà mua đồ này vật nọ trong nhà. Cô dặn dò Hạ Tưởng từ sau mua cái gì trong nhà cứ lấy thẻ tín dụng của cô mà mua. Hạ Tưởng đành phải chiều theo cô.
Gọi một cuộc điện thoại khoảng nửa tiếng, không biết bao nhiêu tiền. Hạ Tưởng lắc đầu. Tào Thù Lê còn biết tiết kiệm tiền chứ Liên Nhược Hạm thì không có khái niệm gì về tiền nhiều tiền ít.
Vừa mới sáng sớm, Hạ Tưởng đã chủ động gọi điện thoại cho Cao lão nói rõ sự việc xây trại an dưỡng và trung tâm hội nghị. Cao lão thịnh tình mời Hạ Tưởng một bữa cơm thân mật. Hạ Tưởng nhận lời nhất định sẽ tìm gặp ông vào ngày quốc khánh. Cao lão nói quốc khánh ông sẽ không về Bắc Kinh mà sẽ ở lại thành phố Yến.
Mười giờ sáng Hạ Tưởng đi đến huyện An.
Tới văn phòng hắn kinh ngạc phát hiện ra tbàn ghế hoàn toàn mới và toàn bộ đồ dùng văn phòng đều thay mới. Văn phòng còn được quét dọn sạch sẽ, không có một hạt bụi. Đến rèm cửa cũng được thay đổi. Hạ Tưởng không khỏi ngạc nhiên. Chánh văn phòng Hứa Lương thật là chu đáo. Huyện có tới mấy vị Phó chủ tịch huyện, vậy mà ông ta vẫn nhớ đến vị phó chủ tịch huyện đang đi nghỉ là hắn. Xem ra ngày nào ông ta cũng cho người quét dọn.
Hạ Tưởng còn chưa ngồi yên thì đã nghe tiếng gõ cửa. Hứa Lương vẻ mặt tươi cười đẩy cửa bước vào.
- Phó chủ tịch huyện Hạ đã trở lại. Tôi nghe cậu đã về liền khẩn trương mang nước đến cho cậu đây.
Hạ Tưởng mới phát hiện ra trong tay Hứa Lương cầm một phích nước nóng.
Tuy rằng Hứa Lương là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân phục vụ cho chủ tịch huyện nhưng dù sao cũng là đồng chí cao tuổi. Hạ Tưởng đứng lên vội giơ tay đỡ phích nước nóng.
- Chánh văn phòng Hứa cho một người đến đây là được rồi, anh không cần phải đích thân tự mình đưa đến, không tốt.
Hứa Lương kiên quyết tự mình rót nước cho Hạ Tưởng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Tôi đến là tôi đến, tự mình rót nước cho phó chủ tịch huyện Hạ cũng là công việc của tôi, cũng là biểu hiện chăm chỉ công tác của tôi. Chỉ có điều cậu không trách tôi là được.
- Tôi trách anh cái gì.
Hạ Tưởng không hiểu Hứa Lương đã nghĩ gì mà nói vậy. Ngẫm lại, mình chưa hề nói khó nghe với ông ta bao giờ, sao ông ta lại nói vậy nhỉ?
- Cậu thật sự không trách tôi trước kia công việc không chu đáo, phục vụ không đến nơi đến chốn chứ?
Hứa Lương thấy vẻ mặt Hạ Tưởng không giống làm bộ, trong lòng cũng có chút buồn bực. Chẳng lẽ phó chủ tịch huyện Hạ không để bụng sao?
- Không có chuyện này đâu.
Hạ Tưởng nghĩ thầm có khi nào trong lòng buồn bực thuận miệng nói vài câu khó nghe nên bị ông ta để bụng không. Nghĩ lại, cứ để ông ta tưởng như vậy cũng tốt, cũng là để cảnh cáo Hứa Lương tỉnh ra.