Tề Đông Lai vừa âm thầm cảm kích, vừa kinh ngạc trước cách hành xử của Hạ Tưởng, thật tuyệt, có chừng mực, có mắt nhìn, lại không bức ép người, là một người có thể tin cậy được.
Vì thế ông ta tiếp đón mấy người Hạ Thiên Thành càng ân cần, chu đáo hơn.
Tôn Định Quốc bố trí xong cảnh sát, phân công bảo vệ tử tế xong cũng không đi lên tầng, mà chờ đợi ngay tại đại sảnh tầng một. Không lâu sau, Tào Vĩnh Quốc một đoàn năm người lái xe tới.
Hôm nay Tào Thù Lê mặc một bộ váy dài màu đỏ, có đính ren hoa quanh viền, thắt dây eo bằng dải màu đen, đỏ và đen kết hợp càng tôn lên vẻ đẹp kiêu kỳ của cô hơn cả những bông hoa đang khoe sắc. Khuôn mặt như hoa như ngọc trắng mịn làm đắm say lòng người, đôi mắt như nước, xa xa hướng về phía Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng nở nụ cười hướng về phía Tào Thù Lê, không nói câu gì, tất cả đều không thể diễn tả lên bằng lời.
Tào Thù Lê không biết là nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên mặt đỏ lên, xấu hổ quay đầu về hướng khác. Hạ Tưởng liền cười ha ha, nhìn Lam Miệt đang ngồi bên cạnh Tào Thù Lê, trang điểm, ăn mặc lộng lẫy kiều diễm hơn so với ngày thường nhiều lần, lại mang chút e thẹn.
Lam Miệt lè lưỡi với Hạ Tưởng, bĩu môi, sau đó lại hùng dũng khoát tay Tào Thù Lê ra vẻ đắc ý, không biết là muốn khoe khoang cái gì?
Hạ Tưởng đi về phía trước, cung kính gọi:
- Bác Tào, cô Vương.
Sau đó mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ đầu Tào Thù Lê thì bị Vương Vu Phân đánh cho một cái.
- Đừng có động tay, động chân trước khi đính hôn đó. Đều là con gái của nhà Tào, phải nghe theo gia quy họ nhà Tào. Khi nào cậu cưới con gái tôi vào nhà thì mới là con dâu nhà họ Hạ.
Hạ Tưởng sượng sùng, tay gạt gạt cái mũi cười. Tào Thù Lê không bằng lòng nhìn Vương Vu Phân, nói:
- Mẹ ơi, mẹ đánh anh ấy làm gì? Anh ấy vuốt đầu con là thể hiện tình cảm, chứng minh anh ấy rất vừa ý con trang điểm như hôm nay. Mẹ xem mẹ kìa, vô duyên vô cớ xen vào.
Vương Vu Phân tức khắc giận không nói lên lời, dở cười dở khóc:
- Cô con gái này coi như tôi nuôi không rồi, chưa đi lấy chồng đã nghiêng hết về phía người ta, thế là thế nào chứ!
Tào Vĩnh Quốc cười ha hả, khiến cho Tôn Định Quốc và Cao Hải cùng bật cười theo.
Tôn An cũng chen vào, ánh mắt thèm thuồng, nói:
- Xinh đẹp chim sa cá lặn thế này, Thù Lê, em đừng lấy tên Hạ Tưởng này, lấy anh tốt hơn không?
- Qua một bên đi, muốn ăn đòn phải không hả?
Tào Thù Lê không thèm để ý mọi người đang có mặt, lấy chân đá đá. Vương Vu Phân liền vội giữ chặt con gái, mắng nhẹ:
- Con gái lớn như vậy rồi vẫn còn nghịch ngợm, không ra thể thống gì cả.
Tào Thù Lê nhìn như có mối thù không giải được trừng mắt liếc Tôn An, khiến hắn sợ rụt cổ, đầu lắc lắc, nói:
- Được rồi, cứ coi như tôi có phúc cưới được cô về, nhưng cũng không có phúc để hầu hạ cô. Sao tôi lại sợ cô thế nhỉ?
Trong lúc nói, con mắt đảo qua, bất giác bắt gặp Lam Miệt bên cạnh, ánh mắt sáng lên:
- Chưa kịp thỉnh giáo, người đẹp này là ai vậy nhỉ?
- Anh là ai chứ? Bớt giở trò làm quen đi.
Lam Miệt hất mặt đáp trả, không thèm để mắt tới Tôn An toàn thân mặc bộ trang phục cảnh sát.
Tào Vĩnh Quốc, Tôn Đinh Quốc và Cao Hải đều bị sự đối đáp linh hoạt của mấy người trẻ tuổi này làm cho bật cười không dứt, dường như trẻ ra không ít.
Tào Quốc Vĩnh và Vương Vu Phân đi lên tầng, Cao Hải cố ý ở lại cùng Hạ Tưởng và Tào Thù Lê. Tôn An vốn được Tôn Định Quốc giao cho nhiệm vụ, nhưng gặp Lam Miệt xong, hắn trở nên lười, cứ dính chặt bên cạnh Lam Miệt hỏi không ngừng.
Tào Thù Lê ôm chặt lấy cánh tay Hạ Tưởng không rời, nhỏ nhẹ nói:
- Anh đoán xem Lam Miệt sẽ thích Tôn An không?
- Không đâu.
Hạ Tưởng khẳng định.
- Vì sao cơ?
Tào Thù Lê hiếu kỳ nhìn Hạ Tưởng, ngập tràn hạnh phúc.
- Vì Tôn An bám dai quá, nên Lam Miệt sẽ thấy anh ta không thoải mái.
- Ha ha.
Tào Thù Lê cười tươi.
- Anh còn hiểu Lam Miệt hơn cả em.
- Không phải, mà là anh hiểu Tôn An hơn em.
Cao Hải hơi ngượng ngùng khi phải xen vào giữa Hạ Tưởng và Tào Thù Lê, nhưng do không thể bỏ lỡ cơ hội tốt được, nên sau khi chần chừ một lúc mới nói:
- Tiểu Hạ, cậu và Tào Thù Lê có được ngày hôm nay, trong lòng tôi mừng cho hai người. Có thể nói rằng, tôi cũng coi như là một nửa bà mối của hai người.
Tào Thù Lê có ấn tượng tốt với Cao Hải, nhất là người tác hợp, thiết kế hai dự án giúp cho cô và Hạ Tưởng ngày càng gần gũi hơn lại chính là Cao Hải, cô cười khanh khách, nói:
- Đúng vậy, cháu luôn nghĩ phải đặc biệt cám ơn chú Cao, khi chúng cháu làm đám cưới, nhất định sẽ mời chú làm người chứng hôn cho chúng cháu.
Hạ Tưởng thấy hôm nay Cao Hải hơi quá nhiệt tình và biểu lộ rõ ràng ý thân thiện, trong lòng cũng đoán ra bảy tám phần liền nói:
- Nháy mắt, chú Cao đã từ Phó trưởng ban thư ký lên Trưởng ban thư ký, cũng hơn hai năm rồi, về cơ bản coi như đã vững chắc rồi.
Cao Hải thầm có lời khen, Hạ Tưởng đúng là nói một hiểu mười, liền hơi hơi cảm thán:
- Đúng đó, Đinh Sơn có lẽ sắp lên chức mới rồi, cậu bây giờ cũng là cấp Cục phó, chỉ có chú Cao vẫn chẳng tiến bộ gì cả, nói ra thật là xấu hổ.
Tào Thù Lê cũng là người con gái thông minh, sắc sảo liền tiếp lời:
- Với tài năng, thành tích của chú Cao, bước tiếp theo chắc chắn có thể lên cao hơn nữa. Bố cháu cũng nói rằng, năng lực của chú Cao hoàn toàn có thể đảm nhiệm công việc khó khăn hơn nhiều.
Cao Hải nhất thời vui quá, hơi kích động hỏi:
- Phó Thị trưởng Tào có thật nói như vậy không?
- Đương nhiên rồi. Có một lần vô tình bố cháu nói qua, đúng lúc cháu nghe thấy. Nếu là người khác thì cháu không nhớ tên đâu, nhưng vì là chú Cao nên cháu nhớ rất rõ.
Đôi mắt Tào Thù Lê sang ngời, thần sắc nói chuyện vừa ngây thơ, hồn nhiên, vừa xinh đẹp làm cho người khác rung động.
- Phó Thị trưởng Tào quá khen rồi, chú thấy mình còn nhiều chỗ không được tốt, cần nâng cao hơn.
Cao Hải như đang nói chuyện với Tào Vĩnh Quốc, thái độ trịnh trọng, sau đó cảm thấy không phải lắm nên ngượng nghịu:
- Tiểu Hạ hiểu chú Cao, phải không?
Hạ Tưởng cũng biết Cao Hải có được ngày hôm nay không dễ dàng gì. Ông ta không có hậu đài vững chắc, toàn là tự lực từng bước từng bước vươn lên đến vị trí bây giờ, khó khăn hơn người khác, và cách đối nhân xử thế cũng chấp nhận được, từ trước đến giờ cũng giúp mình không ít nên Hạ Tưởng gật đầu, nói:
- Trong lòng cháu hiểu mà, chú Cao, nên nói cái gì cháu nhất định sẽ nói, nhưng cháu chỉ dám đảm bảo có mấy vấn đề này thôi, những cái khác còn phải xem cơ vận.
Cao Hải vỗ vỗ vai Hạ Tưởng, gật đầu thật mạnh, không nói gì. Cái Hạ Tưởng cố gắng, và có thể làm chỉ có vậy mà thôi, nếu mà không có tác dụng gì thì chỉ có thể chứng minh do ông làm người thất bại, may là có Hạ Tưởng nể tình nói đỡ cho ông ta vài câu, không thì chẳng có ai giúp ông ta nổi gió đẩy thuyển ra khơi nói tốt cho vài câu, nếu không thì ông ta càng khó khăn hơn.
Trong lúc nói chuyện, Lý Đinh Sơn đến.
Lý Đinh Sơn tự lái xe tới, toàn thân mặc một bộ trang phục nhẹ nhàng lại nghiêm chỉnh, nhìn thoáng qua vẫn mang được khí khái của người tri thức. Hạ Tưởng cười tươi, ra trước nghênh đón:
- Bí thư Lý hôm nay tinh thần sáng láng, quả nhiên là người gặp chuyện hỉ tinh thần sảng khoái có khác.
- Nói nhầm rồi phải không? Có chuyện mừng phải là cậu mới đúng.
Nét mặt Lý Đinh Sơn cảm than nhìn Hạ Tưởng:
- Cảm giác cậu vẫn là Hạ Tưởng trung thực của hai năm về trước. Ít nói, tốt nghiệp cũng chưa lâu, trong mắt tôi cậu vẫn mang một nửa là cậu bé, vậy mà mới nháy mắt, không những đã là Phó chủ tịch huyện, giờ còn đính hôn nữa chứ, đúng là thời gian như thoi đưa, khiến cho con người ta phải ngỡ ngàng.
Cao Hải cười:
- Đinh Sơn, nhắc mới thấy ông còn trẻ hơn so với hai năm trước về trước đó. Có thể thấy cuộc sống thoải mái hơn rất nhiều, cái này có quan hệ mật thiết với tâm trạng lắm.
Lý Đinh Sơn gật gật đầu cười, chuyện hắn và Sử Khiết tái hôn Cao Hải cũng được biết.
Hạ Tưởng nhìn vào xe của Lý Đinh Sơn, hỏi:
- Tiểu Cổ đâu?
Lý Đinh Sơn lắc đầu, nói:
- Cậu ta không muốn đến. Thật ra tôi biết cậu ta là không muốn đến, không dám đến.
Hiện tại quan hệ với Tiểu Cổ càng ngày càng xa cách rồi, Hạ Tưởng cũng đành bất đắc dĩ. Ngày trước, khi vẫn còn làm ở công ty, mọi người không cảm thấy khác biệt mấy. Bây giờ Hạ Tưởng lên làm Phó chủ tịch huyện, còn hắn vẫn là lái xe cho Lý Đinh Sơn. Cho dù sau này chức vị của Lý Đinh Sơn có cao hơn đi chăng nữa thì hắn vẫn chỉ là lái xe mà thôi.
Hạ Tưởng không nói thêm gì nữa, đưa Lý Đinh Sơn lên tầng. Lý Đinh Sơn và Cao Hải đứng nói chuyện một lúc, sau đó đi lên tầng.
Cao Hải vẫn đứng lại cùng với Hạ Tưởng, được đường đường là Trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố đích thân đứng cùng, coi như là đủ tăng thêm thể diện cho Hạ Tưởng
Tại bãi đỗ xe và nơi lân cận, ngoài mấy anh cảnh sát đang duy trì trật tự ra còn có mấy người mà Lý Hồng Giang đưa đến lẫn vào giữa. Lý Hồng Giang và một số cảnh sát có quen biết nhau. Hắn cũng rất biết cách làm quen, mời họ không biết bao nhiêu thuốc ngon, còn nói chuyện với bọn họ, khiến cho nhiều viên cảnh sát có cảm tình với hắn.
Hạ Tưởng nhìn về phía Lý Hồng Giang gật gật đầu, ý nói muốn cảm ơn. Lý Hồng Giang làm một tư thế "hoả" làm Hạ Tưởng nhớ tới lần chọc ghẹo Phạm Tranh không khỏi bật cười. Dù gì Lý Hồng Giang hiện là Phó tổng Công ty Xây dựng số 2, nhưng vẫn còn ham chơi, tình nguyện lẫn trong đám đông giữ trật tự, quả thật là rất tốt đối với mình.
Điều khiến Hạ Tưởng không ngờ đến, người tiếp theo xuất hiện ngay trước mắt lại chính là Tống Nhất Phàm.
Tống Nhất Phàm tự đánh xe tới, khi cô bước xuống xe, tất cả mọi người đều ngây người.
Không chỉ bởi vẻ đẹp của Tống Nhất Phàm, mà cách ăn mặc của cô không những mang chút rực rỡ, ngây thơ của thiếu nữ, mà còn mang vẻ hấp dẫn, quyến rũ của người sắp trưởng thành. Còn ít tuổi mà cơ thể cao ráo, eo thon, cổ dài. Trên người mặc bộ váy liền màu trắng, tay cầm bó hoa đỏ, giống như một tiên nữ giáng trần, vô cùng diễm lệ, tuyệt vời.
Có thể là do được tập luyện vũ đạo, khi Tống Nhất Phàm bước đi, đầu ngẩng cao, ngực ưỡn về phía trước, chân bước thẳng, toát ra vẻ cao quý mà quyến rũ. Cũng có thể do tuổi của cô còn trẻ, vẻ mặt ngây thơ còn chưa thoát hết, mang đến cho người ta cảm giác như tiên nữ kiêu kỳ bất khả xâm phạm, trong sáng, thuần khiết như băng, như ngọc.
- Chúc mừng anh Hạ, cuối cùng cũng rước được người đẹp về dinh rồi nhé.
Tống Nhất Phàm tươi cười, eo người hơi gập xuống hành lễ, tư thế thanh lịch, thái độ nền nã.
Hạ Tưởng cảm than, Tống Nhất Phàm trước nhô sau cong, chiếc váy dài càng làm nổi lên dáng điệu thướt tha của cô. Đứng trước Hạ Tưởng và Tào Thù Lê cũng không thấp hơn Lê bao nhiêu, nghiễm nhiên đã trở thành cô gái thiếu nữ rồi.
Tống Nhất Phàm giống như bông hoa đang hé nở, hoặc như đang chờ đợi một bàn tay ma thuật nào đó chạm khẽ thì sẽ bung nở đón gió, lộng lẫy khoe sắc.
Tào Thù Lê chưa gặp qua Tống Nhất Phàm, mới nhìn thấy cô thì đã rất thích, liền kéo lấy tay cô bé:
- Em gái, em thật là xinh, đẹp như tiên nữ giáng trần luôn.
Tào Thù Lê nhìn khắp Tống Nhất Phàm từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ rõ vẻ yêu thích.
Tống Nhất Phàm nở nụ cười, chiếc mũi bé xinh khẽ cong lên:
- Chị mới là đẹp như tiên giáng trần, anh Hạ là có lời nhất đó, có cô bạn gái xinh đẹp như vậy, thảo nào mà không thèm để ý đến em.
Hạ Tưởng thật thà cười:
- Nhất Phàm, sao em lại tới?
- Em sao lại không thể tới?
Tống Nhất Phàm "hứ!" một tiếng
- Đồ yêu tinh nói dối! Anh đính hôn việc lớn như thế này lại không thông báo cho em một tiếng, rõ ràng là không coi em ra gì. Nói cho anh biết, em không cần nữa, mấy năm nữa thôi em cũng là người lớn. Đợi em lớn rồi, anh mà không thèm để ý tới nữa em sẽ cho anh biết tay.
Tào Thù Lê cười mà như không cười, nhìn sang Hạ Tưởng, im lặng đợi hắn giải thích.
Lam Miệt không khách sáo nữa:
- Giời, Hạ Tưởng! Anh lại đi lừa đâu được cô bé xinh như thế này? Anh quá đáng rồi nhé, Thù Lê còn chưa bước chân vào nhà, em gái hờ đã có rồi này.
Hạ Tưởng cũng không giận, ra vẻ thản nhiên khoác vai Tống Nhất Phàm, nói:
- Tống Nhất Phàm giống như em gái ruột của anh vậy, các em không ai được ức hiếp cô bé nhé.
Tống Nhất Phàm thừa cơ ôm lấy Hạ Tưởng, thơm nhẹ lên mặt hắn như đang lướt trên mặt nước, sau đó vừa cười hi hi vừa chạy đi:
- Chúc anh chị hạnh phúc mỹ mãn cả một đời.
Cô chạy đến một chỗ nơi xa, đưa cánh bé nhỏ, trắng như bạch ngọc vẽ hình một trái tim giữa khoảng không, sau đó lại mở to miệng nói cái gì đó, chỉ nhìn thấy khuôn miệng đang động đậy, nhưng lại không nghe thấy tiếng.
Không biết Tào Thù Lê có nhìn ra không, còn Hạ Tưởng thì hiểu rõ ràng Tống Nhất Phàm muốn nói cái gì:
ĐỢI EM LỚN
Nháy mắt, Tống Nhất Phàm đã chạy đi mất hút, cô bé đến vội vàng, đi cũng nhanh chóng, cũng không chào hỏi với Cao Hải ở bên cạnh.
Tào Thù Lê kéo tay Hạ Tưởng, lấy móng tay gạch gạch lên lòng bàn tay Hạ Tưởng vài đường. Vẽ xong vài gạch, Hạ Tưởng đã hiểu cô đang viết chữ gì, và viết ra đúng những từ mà Tống Nhất Phàm vừa nhấp nháy môi.
Hắn ngượng nghịu, xấu hổ. Hắn bất lực nghĩ, không biết là mình hạnh phúc hay bất hạnh, sao lại toàn gặp phải các cô ai ai cũng thông minh tuyệt đỉnh, khiến hắn có nỗi khổ mà nói không nói được nên chỉ còn cách cười trừ với Tào Thù Lê, nhỏ nhẹ nói:
- Cô bé là con gái của Trưởng ban Tống, từ nhỏ không có anh trai, nên luôn coi anh như anh trai thôi.
Tào Thù Lê chớp chớp mắt, gật đầu nói:
- Em tin, em cũng nhận ra cô bé thật sự coi anh là anh trai của mình.
Hạ Tưởng thở phào ra một hơi dài, đang định gật đầu đồng ý thì Tào Thù Lê ghé sát người lại, nói nhỏ bên tai hắn:
- Nhưng mà, lúc mới bắt đầu, em cũng coi anh như anh trai vậy đó.
Hạ Tưởng suýt chút nữa mồ hôi khắp đầu, câu nói này mang tính sát thương lớn quá, hắn không biết nên phải trả lời lại như thế nào, cũng may là Thẩm Lập Xuân ở gần đó, trong lúc hắn khó xử nhất thì xuất hiện kịp thời, giúp hắn giải vây.
Thẩm Lập Xuân không đến một mình, hắn đưa cả vợ đi cùng.
Hạ Tưởng quen biết Thẩm Lập Xuân cũng khá lâu, nhưng đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt vợ hắn ta.
Là một người đẹp rất tri thức, lần đầu gặp mặt có thể không có cảm giác đẹp thu hút ngay, nhưng lại cho người ta cảm giác rất dễ chịu, dễ gần. Để ý hơn thì sẽ phát hiện vẻ đẹp thông minh luôn toát ra từ khuôn mặt cô ấy, khiến cho người khác khó lòng cưỡng lại, giống như làn nước mùa thu, làm người ta không tự chủ được mà bị đắm chìm vào trong đó.
Thẩm Lập Xuân bắt tay Hạ Tưởng, chúc mừng mấy câu rồi bắt tay Tào Thù Lê, đùa vài ba câu, sau đó hắn giới thiệu vợ mình tới hai người:
- Đây là bà xã mình, Quan Minh Minh.
Hạ Tưởng bắt tay Quan Minh Minh, cười nói:
- Em và Lập Xuân quen biết đã lâu, nhưng đây mới là gặp chị lần đầu tiên, khi chưa gặp chị thì em thấy Lập Xuân là một người bạn rất tốt, giờ mới phát hiện hoá ra anh ta ích kỷ ghê.
Quan Minh Minh cười, nụ cười đoan trang hiền thục. Biết là Hạ Tưởng đang đùa nên cũng đùa lại:
- Phó Chủ tịch huyện Hạ trẻ hơn trong trí tưởng tượng của tôi, cũng khá đẹp trai. Người đẹp trai có rất nhiều, nhưng người thật sự có bản lĩnh lại không nhiều, người có bản lĩnh cũng không ít, có điều trong số đó lại chẳng có mấy ai đẹp trai cả. Người có bản lĩnh lẫn đẹp trai cũng có đó, nhưng đồng thời có cả tính hài hước thì hầu như không có. Phó Chủ tịch huyện Hạ không những trẻ, đẹp trai, năng lực xuất chúng lại hài hước, vui tính thế kia, tôi nghĩ sự tồn tại của anh là ác mộng của đàn ông trên toàn thế giới, đương nhiên cũng là bất hạnh của các chị em.
Được, Quan Minh Minh nói chuyện còn sắc sảo hơn cả Thẩm Lập Xuân, không những khéo léo, miệng lưỡi dẻo như kẹo, ba hoa thiên địa khen hắn, khiến cho người ta cảm thấy như mình đang đắm chìm trong gió xuân. Hạ Tưởng liếc sang Thẩm Lập Xuân, mỉm cười nói:
- Tôi nói anh ích kỷ, anh đừng có giận vội. Chị dâu xinh đẹp, nho nhã thế này toàn bị anh giấu đi, đến tôi còn không cho gặp. Anh nói xem có phải lòng anh quá đen tối không? Hôm nay gặp được chị nhà, tôi mới biết được trên thế gian này còn có người phụ nữ nho nhã đến như vậy.
Hình như Thẩm Lập Xuân hơi sợ vợ, cười hi hi nhìn sang bà xã, không nói gì.
Tào Thù Lê vẻ mặt ngưỡng mộ, nói:
- Chị nhà cử chỉ nho nhã, cực tinh tế, khiến cho người khác phải ngưỡng mộ. Không biết khi nào em mới có được một nửa khí chất như của chị là tốt rồi.
Quan Minh Minh cười rất vui:
- Hai người ở bên nhau đúng là một đôi nam tài nữ sắc, xứng đôi vừa lứa. Chị có chút quà mọn gửi tặng hai bạn, chúc hai bạn bạc đầu răng long.
Quan Minh Minh quay người, nhẹ nhàng vỗ nhẹ hai bàn tay hai cái.
Mấy chiếc xe như được chuẩn bị sẵn, nối đuôi nhau xếp thành một hàng thẳng dừng lại giữa bãi đỗ xe, trên xe bước xuống một đám người, trên tay mỗi người đều ôm một bó hoa tươi như đã được tập luyện từ trước. Một trái một phải, nhanh chóng đặt hoa lên nền đất, xếp thành hình một trái tim lớn.
- Tổng cộng tất cả là một nghìn lẻ một bông hồng đại diện em Tào trong ngàn người chọn một đã chọn được một nhân tài. Em Hạ phải biết trân trọng hạnh phúc trong tay mình đấy.
Thẩm Lập Xuân nắm bàn tay lại, biểu diễn động tác tư thế chúc mừng.
Hạ Tưởng biểu lộ lòng cảm kích, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn là Quan Minh Minh đã nghĩ ra cách này. Với tính cách của Thẩm Lập Xuân, hắn nhất định sẽ không nghĩ ra cách tặng lễ vật sáng tạo như thế này.
Thẩm Lập Xuân vừa đi lên tầng, thì Tôn Hiện Vĩ vừa đến.
Tôn Hiện Vĩ ồn ào vài câu, nhìn thấy Cao Hải đứng bên cạnh Hạ Tưởng đón khách cùng, trong lòng thất kinh. Thể diện của Hạ Tưởng cũng lớn khiếp, trong bộ phận Uỷ ban nhân dân thành phố, Trưởng ban thư ký cũng được coi là nhân vật có hạng, giờ tự nguyện làm nhân vật phụ phối hợp với Hạ Tưởng đứng tại cửa đón khách mời. Cái tên Hạ Tưởng này cũng ghê gớm ra trò, khiến người ta không mò được ra thực lực thật sự của hắn.
Tôn Hiện Vĩ cũng quen biết Cao Hải, nói cười với ông ta vài câu rồi cũng đi lên tầng.
Một ô tô mang biển số huyện An, một xe mang biển số Đài truyền hình tỉnh như cùng một lúc lái vào bãi đỗ xe, Lâm Hiểu Mai và Thu Ái như cùng nhau đến cùng trong một lúc.
Trước sự xuất hiện của Lâm Hiểu Mai, Hạ Tưởng không lấy làm ngạc nhiên, là việc đã thoả thuận từ trước, cũng nằm trong dự liệu rồi. Còn Thu Ái lại hình như toàn không mời mà đến. Cũng không biết vì sao cô ta cực quan tâm đến việc của Hạ Tưởng, đều dò la ra nhất cử nhất động của Hạ Tưởng, cũng thường thích làm khách không mời.
Mai Hiểu Lâm không thân không gần gật đầu chào Thu Ái, bước đến trước mặt Hạ Tưởng, nhìn Tào Thù Lê vài cái, cười mờ ám: Text được lấy tại http://truyenfull.vn
- Quả nhiên là người đẹp, Phó Chủ tịch huyện Hạ, anh là có phúc lắm đấy, bản lĩnh cũng không nhỏ đâu.
Hạ Tưởng lo sợ cô ta nói ra điều không qua suy nghĩ, vội nói:
- Phó Bí thư Mai đến tham gia buổi tiệc đính hôn của tôi, làm cho tôi vô cùng cảm động, cảm ơn Phó Bí thư Mai đã bớt thời giờ quý báu đến ghé dự.
- Được rồi đó, không cần phải phòng tránh, tôi cũng không phải người xấu, anh căng thẳng cái gì chứ?
Mai Hiểu Lâm thấy Hạ Tưởng căng thẳng như vậy, trong lòng cực kỳ thoả mãn, lại nói với Tào Thù Lê:
- Chỉ nhìn thôi đã thấy cô là cô gái tốt, hơn cả tiểu Hạ. Đương nhiên, tiểu Hạ cũng không tầm thường, có điều cậu ấy hơi ưu tú một chút, cô phải trông coi cho cẩn thận đó.
Nói xong, cố tình trong vô tình liếc sang nhìn Thu Ái một cái.