Quan Thần

Chương 316: Bí mật của Sử lão



Tất nhiên quan hệ với Phó chủ tịch tỉnh Mã thì chẳng có gì là không tốt, nên tất cả mọi người rất khôn ngoan, không vì chuyện Từ Đức Tuyền, mà đều tiếp tục trò chuyện.

Lúc buổi lễ sắp kết thúc, Sử lão đến dự ngoài dự kiến.

Sử lão cùng Sử Khiết đến dự buổi lễ. Sử lão xuất hiện nhẹ nhàng nên mọi người không nhận ra. Tuy nhiên vào lúc Sử lão đi vào trong phòng, Hạ Tưởng rõ ràng trông thấy ánh mắt Cao lão có gì đó không bình thường.

Ngay khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Sử lão, cơ thể Cao lão lập tức chấn động, sau đó ánh mắt toát ra sự kinh ngạc. Đang muốn nói điều gì đó nhưng Sử lão đứng xa lắc lắc đầu nên Cao lão liền hiểu ý mà không nhìn nữa, đồng thời cúi đầu xuống làm bộ như không biết Sử lão.

Hạ Tưởng nhìn thấy tất cả, nghĩ thầm rằng: Không biết Sử lão có thể ảnh hưởng tới bao nhiêu người, ngay cả Cao lão cũng vậy. Và hắn ý thức được rằng: xem ra khi có cơ hội nói chuyện cùng Cao lão, có thể tìm hiều một chút quá khứ của Sử lão.

Điều khiến Hạ Tưởng không tưởng tượng được chính là: Mã Vạn Chính nhìn thấy Sử lão thì vẻ mặt cũng rất lo sợ. Tuy nhiên Mã Vạn Chính phản ứng nhanh hơn Cao lão. Trong nháy mắt ông ta không nhìn nữa, dường như không có việc gì và tiếp tục nói chuyện cùng Trần Phong.

Buổi sáng trước khi tới dự, Lý Đinh Sơn đã giải thích cho Sử lão và Sử Khiết phải tới tham dự lễ đính hôn của Hạ Tưởng, hai người đó cũng không nói điều gì. Sử lão đột nhiên mở cửa đi vào khiến ông ta quá ngạc nhiên, vội vàng đứng dậy ra đón:

- Sử lão, Sử Khiết, hai người thế nào lại đến đây vậy?

Hạ Tưởng cũng cung kính nói:

- Sử lão, cô Sử đến đây bằng cách nào, không nói một tiếng để tôi tiếp đón cho chu đáo.

Sử lão khoát tay, tự ngồi xuống nói:

- Tôi không để bọn họ thông báo, muốn tự mình tới dự lễ đính hôn của cậu.

Hạ Tưởng vẻ mặt sợ hãi:

- Sử lão nói quá lời. Ngài cám ơn tôi làm gì chứ? Tôi cũng đâu có gì khiến ngài phải cảm ơn chứ.

Sử lão nhìn Sử Khiết mỉm cười! Sử Khiết bỗng nhiên muốn cảm ơn, cô liền nói:

- Nhà tôi hội tụ trở về đều nhờ công của cậu đó.

Hạ Tưởng không dám kể công nên trả lời:

- Đó chính là Bí thư Lý không từ bỏ được tình cảm trước đây. Dù sao thì lúc trước cũng từng chung sống, cũng không phải là khác tính nhau quá nhiều, chỉ có điều là tuổi trẻ thường hay nông nổi mà thôi.

Trong lúc nói, hắn cố ý giả bộ vô tình nhìn Cao Hải.

Cao Hải đã tỉnh táo lại sau giây phút bất ngờ khi thấy Sử lão xuất hiện. Bắt gặp ánh mắt của Hạ Tưởng, ông ta lập tức hiểu ra, vội vàng nhìn Sử lão mà chúc mừng:

- Chúc mừng Sử lão, chúc mừng Sử Khiết.

Sử lão cười gật đầu không nói lời nào.

Hạ Tưởng nhìn về phía các vị lãnh đạo giới thiệu Sử lão:

- Các vị lãnh đạo, tất cả mọi người đều biết Bí thư Lý là người giúp đỡ mọi người tiến vào quan trường. Còn đây là Sử lão - cha vợ của Bí thư Lý, cũng là cựu bí thư của tỉnh Yến chúng ta.

Mã Vạn Chính đứng lên, những người khác cũng đều đứng lên theo, cùng nói:

- Kính chào Sử lão!

Mã Vạn Chính cũng nói thêm:

- Kính chào vị cựu lãnh đạo!

Việc Mã Vạn Chính gọi là "cựu lãnh đạo" cũng không phải là chuyện tùy ý mà là có hàm nghĩa khác. Mã Vạn Chính gọi Sử lão là "cựu lãnh đạo" lập tức khiến nhóm người Trần Phong không kiềm chế được, nhìn Sử lão vài lần.

Trên quan trường, cho dù lên được chức Bí thư Tỉnh ủy thì sau khi nghỉ, không lâu sau cũng sẽ bị người ta quên đi. Nhóm người Trần Phong không biết Sử lão, điều đó cho thấy ông ta đã nhiều năm không còn giữ chức vụ Bí thư nữa. Cho nên khi Hạ Tưởng giới thiệu Sử lão, nhóm người Trần Phong cũng không nhớ được vì các Bí thư Tỉnh ủy khóa trước nhiều lắm, ai mà nhớ nổi chứ? Vì thế nên không có gì để trò chuyện, liền chỉ chào hỏi lễ phép hay gật đầu đồng ý mà thôi.

Nhưng Mã Vạn Chính gọi một tiếng "cựu lãnh đạo" khiến cho một số người lập tức ngạc nhiên.

Điều đó chứng tỏ rằng: Phó chủ tịch tỉnh Mã có biết Sử lão, cho dù Sử lão trước đây không phải do ông ta trực tiếp lãnh đạo, nhưng ông ta và Sử lão cũng từng qua lại với nhau.

Mấy người đều nhìn về phía Mã Vạn Chính.

Mã Vạn Chính cũng không để ý mấy người đó mà tỏ thái độ rất tôn trọng nhìn về phía Sử lão.

Cao lão đang ở bên cạnh, vẻ mặt có chút xúc động, muốn nói một điều gì đó.

Sử lão lại trầm lặng trong chốc lát, dùng gậy nhẹ nhàng gõ lên nền nhà vài cái rồi nói:

- Cứ gọi tôi là Sử lão, đừng có gọi cựu lãnh đạo thì tốt hơn.

Nói xong liền quay nhìn Lý Đinh Sơn bảo:

- Đi thôi Đinh Sơn, tôi và Sử Khiết tìm anh có việc đó.

Lý Đinh Sơn đáp lại một tiếng rồi nhìn mọi người chào từ biệt. Mấy người nhóm Trần Phong đứng dậy tiễn chân, Sử lão khoát tay nói:

- Không cần, không cần các vị phải mất công, tôi chỉ là một lão già cũng không có gì là quá quan trọng, mọi người xin cứ tiếp tục cho.

Hạ Tưởng giải thích vài câu rồi đưa Sử lão xuống gác.

Sử lão vừa đi xong, Trần Phong không nén nổi tò mò liền hỏi:

- Phó chủ tịch tỉnh Mã, hình như ngài có biết Sử lão thì phải?

Mã Vạn Chính vẻ mặt vẫn còn ngạc nhiên, lẩm bẩm nói:

- Thật không ngờ tới, không ngờ Tiểu Hạ còn có quan hệ không tồi với Sử lão.

Nghe được câu hỏi của Trần Phong ông ta cười gượng:

- Là tôi đang mải suy nghĩ, nhưng đều là chuyện cũ cả mà thôi.

Sau đó vì Mã Vạn Chính không trả lời nên Trần Phong cũng không muốn hỏi lại.

Cao Tấn Chu cũng hỏi Cao lão:

- Ba à, ba cũng biết Sử lão sao?

- Đâu chỉ có biết, năm đó Sử lão đã cứu ba thoát chết đó!

Cao lão run run nói, bỗng nhiên chợt nhớ lại lúc trước Sử lão có ra hiệu, nên hiểu Sử lão cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ, liền lắc đầu nói:

- Quên chuyện đó đi, tất cả đã là quá khứ, nói cũng vậy mà không nói cũng vậy.

Nhóm người Trần Phong ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt ngạc nhiên, không nghĩ rằng Sử lão đã nghỉ nhiều năm mà còn có uy thế lớn như vậy: có thể khiến Phó chủ tịch tỉnh Mã vô cùng kính nể, lại cũng khiến Cao lão chưa bao giờ biết luống cuống ở trước mặt lãnh đạo phải luống cuống, nên vô cùng nể phục. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Trần Phong trầm tư suy nghĩ: một người làm quan thêm nữa là làm quan to, dù có chức to đến đâu cũng có ngày phải về nghỉ; nếu đang đương chức, đông vui tấp nập mà lại trở nên hiu quạnh như thế thì người đó là đã thất bại trên cả quan trường lẫn trong đối nhân xử thế rồi!

Sử lão xuất hiện thật ra đã cho Trần Phong một hình ảnh rất sống động. Một Bí thư Tỉnh uỷ đã nghỉ nhiều năm còn có thể khiến vị Phó chủ tịch tỉnh đương nhiệm như vậy phải kính nể, khiến Cao lão trước sau như một khen ngợi ông ta. Chỉ những điều này đã đủ khiến mọi người phải học tập.

Hạ Tưởng tiễn Sử lão xuống gác. Trước khi đi, Sử lão bỗng nhiên thở dài một tiếng, quay đầu lại nói:

- Tiểu Hạ, cậu nói với Mã Vạn Chính rằng: nếu ông ta có lòng, thì đến chung vui vào ngày vui của Đinh Sơn.

Hạ Tưởng đồng ý nhận lời, đưa mắt dõi theo Sử lão, trong lòng cảm ơn Sử lão đã coi trọng mình. Sử lão nhờ hắn tiện thể gửi lời nhắn tới Phó chủ tịch tỉnh Mã là muốn Mã Vạn Chính có thể biết được một phần uy thế của hắn.

Quả nhiên đúng như Hạ Tưởng đã nghĩ, sau khi hắn lên gác nói lại lời mời của Sử lão, Mã Vạn Chính ngạc nhiên vui mừng liền đứng lên giữ chặt tay Hạ Tưởng:

- Chuyến đi này không tệ, Tiểu Hạ à, cảm ơn cậu.

Sử lão lại có sức ảnh hưởng đến vậy sao? Trần Phong, Vương Bằng Phi cùng Phương Tiến Giang đều không thể tin được, kinh ngạc nhìn Mã Vạn Chính.

Cuối cùng cũng đến lúc kết thúc buổi lễ, Hạ Tưởng và Tào Thù Lê cùng tiễn khách, chân tay đau nhừ. Hạ Tưởng còn đỡ, Tào Thù Lê đi giày cao gót đứng cả ngày nên chân sưng tấy. Hạ Tưởng nhân lúc không có Tào Vĩnh Quốc ở đây liền giơ tay mát xa cho cô.

Tào Thù Lê ngượng quá, cười bỏ chạy. Hạ Tưởng liền giễu cô:

- Chạy cái gì mà chạy, mình đã đính hôn rồi, còn là người ngoài nữa đâu.

Tào Thù Lê liền im lặng chỉ ra xa. Hạ Tưởng quay đầu nhìn thấy bố mẹ đang đứng, chẳng những không ngượng ngùng mà còn giả vờ nghiêm trang nói:

- Anh thấy em quần áo bị nhăn, muốn giúp em thôi. Đúng rồi, anh tính mời ba mẹ ở lại chơi hai ngày, em chăm sóc họ nhé có được không?

- Vâng ạ, cứ giao cả cho em.

Tào Thù Lê đáp lại một mạch, vẻ mặt hạnh phúc.

- Ai da, mới đính hôn đã mệt vậy rồi nha, nếu kết hôn thì càng mệt nữa có phải không? Hay là chúng ta đừng kết hôn nữa, có khi lại tốt hơn nhỉ.

- Cũng tốt đấy, quả thật là có phiền phức. Vậy cũng được, mình không kết hôn nữa.

- Hừ, tưởng là chuyện hay à. Anh với em đã đính hôn rồi, nếu anh không lấy em thì ngày nào em cũng đi theo anh, quấn lấy anh xem anh cảm thấy thế nào.

Tào Thù Lê trở lại vẻ tinh nghịch vốn có.

Hai người còn cười nói vài câu, đang định đi về thì thấy ông chủ Yên Kinh là Tề Đông dẫn con ông ta là Tề Á Nam đi tới trước mặt Hạ Tưởng. Tề Á Nam cung kính nói:

- Phó chủ tịch huyện Hạ, vừa rồi tôi đã thực hiện theo lời ngài, đứng tiếp khách tại cửa chính, giờ đã xong việc nên muốn đến báo cáo ngài.

Tề Đông vừa nãy như được mở rộng thêm tầm nhìn. Một loạt quan chức tỉnh cùng xuất hiện như đèn kéo quân khiến hắn hết sức kinh hãi, nói không ra lời. Giờ hắn mới hiểu rằng: hoá ra uy thế của Hạ Tưởng thật là vững mạnh. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy lo sợ, rất sợ Hạ Tưởng hận Tề Á Nam, sau này tìm cách trả thù, nên bảo Tề Á Nam một lần nữa xin lỗi Hạ Tưởng.

Tề Á Nam cũng cảm thấy ấm ức vì dù sao trước kia hắn cũng là người có tài. Nhưng giờ đem so với Hạ Tưởng mới thấy trước kia mình có tầm nhìn thật hạn hẹp. Hắn biết Hạ Tưởng đang đảm nhiệm phụ trách mảng quản lý xây dựng đô thị và du lịch ở huyện An, bỗng nhiên nảy ra ý muốn cộng tác cùng Hạ Tưởng. Hạ Tưởng còn trẻ như vậy, có nhiều quan lớn ủng hộ như vậy nhất định sẽ có triển vọng rất lớn. Theo sát Hạ Tưởng, chẳng những hắn ta có thể phát triển rất tốt mà còn có thể học được rất nhiều điều trước đây hắn không biết!

Hạ Tưởng cũng nhận thấy Tề Á Nam là người có ý chí, biết co biết duỗi, ngoài ra còn rất gan dạ, người như vậy có khả năng làm nên chuyện, hắn liền cười nói:

- Được rồi, mọi chuyện đều đã qua, cậu còn trẻ tuổi, có nóng giận cũng là chuyện thường. Giờ thì không có sao, sau này mọi người hãy xem nhau là bạn bè.

Tề Á Nam nghe Hạ Tưởng nói xong những lời này thì càng quyết tâm với ý định của mình, liền thật cẩn thận nói:

- Huyện An có phong cảnh rất đẹp, là nơi nghỉ dưỡng rất tốt, nghe nói giờ đang xây dựng làng du lịch. Tôi cũng có khảo sát một chút xem có thể đầu tư hạng mục gì ở đây được không. Không biết Phó chủ tịch huyện Hạ có tin tưởng vào tôi hay không?

Hạ Tưởng liền có hứng thú mà nhìn Tề Á Nam vài lần, mới phát hiện ra vừa rồi mình cũng xem nhẹ cậu ta. Cậu ta tuy còn trẻ, tuy rằng ngay từ đầu có chút liều lĩnh, nhưng thái độ chuyển biến cực nhanh khiến người khác không khỏi giật mình. Thêm nữa giờ cậu ta lại chủ động đề xuất đầu tư vào Huyện An, suy nghĩ thật sự lanh lợi. Hắn suy nghĩ trầm ngâm rồi nói:

- Sau dịp Quốc Khánh cậu trực tiếp tới Huyện An tìm tôi.

Tề Á Nam mừng rỡ. Cậu ta còn lo lắng Hạ Tưởng từ chối sự cộng tác của mình, không nghĩ Hạ Tưởng tán thành hoàn toàn, vội vàng nói:

- Tốt quá, cảm ơn Phó chủ tịch huyện Hạ, đến lúc đó tôi nhất định tới tìm.

Vào lúc nhóm người Hạ Tưởng xuống dưới bãi đỗ xe, đang chuẩn bị lên xe thì bỗng nhiên có một chiếc xe con từ ngoài đi vào, rất nhanh chóng đỗ lại bên cạnh. Một người từ trên xe bước xuống, tới trước mặt Tào Vĩnh Quốc, vẻ mặt tươi cười nói:

- Thị trưởng Tào, không ngờ gặp lại, thật sự không ngờ. Tôi nghe người ta nói ở đây tổ chức lễ đính hôn, không nghĩ là lễ đính hôn của thiên kim của Thị trưởng Tào và Phó chủ tịch huyện Hạ, thật đúng là không nghĩ tới.

Hạ Tưởng còn không tỏ vẻ gì, Hạ Thiên Thành và Hạ An đều rất ngạc nhiên nhìn người vừa tới, vẻ mặt vui mừng.

Người tới không phải ai khác mà chính là Thị trưởng thành phố Đan Thành Đan Sĩ Kỳ.

Thực ra Đan Sĩ Kỳ lợi dụng dịp lễ Quốc khánh để đến thăm tỉnh và các vị lãnh đạo nhằm gia tăng tình cảm giao lưu. Ông ta vốn muốn tìm Phó chủ tịch tỉnh Mã, nhưng nghe nói Phó chủ tịch tỉnh Mã tới tham dự buổi lễ đính hôn, ông ta liền tới đây, dự tính đợi kết thúc buổi lễ sẽ mời Phó chủ tịch tỉnh Mã lên xe. Không ngờ rằng đợi nửa ngày trời, sau khi kết thúc buổi lễ, lại có không ít các vị lãnh đạo tỉnh từ trong đi ra.

Đan Sĩ Kỳ thường đến thành phố Yến, và đều đã gặp mặt mấy uỷ viên thường vụ cấp cao của thành phố Yến nên không khỏi kinh ngạc rằng: người nào có thể diện lớn đến như vậy, có thể làm phiền tới nhiều nhân vật lợi hại đến như vậy?

Sau này nghe mọi người dự xong đi ra nói chuyện mới biết đó là lễ đính hôn của Hạ Tưởng, nhà gái là thiên kim của Phó Thị trưởng. Đan Sĩ Kỳ bất ngờ hiểu ra rằng Tào Vĩnh Quốc và Hạ Tưởng chính là trọng điểm nên kết giao, rất nên đến dự.

Ông ta đợi sau khi mọi người hoàn toàn đi khỏi mới vội vàng xuất hiện, điều này cũng cho thấy ông ta có ý định riêng.

Tào Vĩnh Quốc và Đan Sĩ Kỳ nói chuyện vài câu rồi Tào Vĩnh Quốc mời ông ta về nhà chơi. Đan Sĩ Kỳ muốn từ chối, thì bắt gặp Hạ An. Chợt nhớ Hạ An đang công tác ở Thành uỷ, liền thuận miệng bằng lòng:

- Cũng tốt, đã lâu tôi cũng không gặp Thị trưởng Tào, quả thật cũng có chuyện muốn nói. Thêm nữa Hạ An cũng không phải người ngoài, cùng tâm sự cũng rất tốt có phải không Hạ An?

Hạ An sửng sốt, không nghĩ rằng Thị trưởng Đan lại có thể gọi tên của hắn nên hắn xúc động, đỏ mặt nói:

- Cám ơn Thị trưởng Đan.

Đan Sĩ Kỳ thấy Hạ An có chút lúng túng, nghĩ thầm rằng: anh em hai người thật là chênh lệch nhiều quá, liền phất tay nói:

- Về sau trên phương diện công việc, có khó khăn gì thì cứ thoải mái tới tìm tôi. Nếu cậu không nói ra thì tôi cũng xem như là không có khó khăn gì đó.

Không ngờ Hứa Ninh to gan, biết tận dụng cơ hội, liền bước lên phía trước nói:

- Thị trưởng Đan, nếu ngài đã mở lời vàng, tôi liền đánh bạo thay Hạ An thưa chuyện với ngài.

Đan Sĩ Kỳ gật đầu cười, ý tốt đó của ông ta có lẽ là muốn cho Hạ Tưởng biết. Ngay cả Phó chủ tịch tỉnh Mã cũng tới dự lễ đính hôn của hắn, cho dù không tính tới thể diện của Phó chủ tịch tỉnh Mã, mà chỉ dựa trên thể diện của Phó Thị trưởng Tào, thì nâng đỡ Hạ An một chút trong phạm vi thành phố Đan Thành cũng chỉ là chuyện vặt vãnh giơ tay nhấc chân mà thôi.

- Việc Hạ An được đề bạt lên chức Phó phòng gặp một chút vấn đề.

Hứa Ninh sau khi nói xong liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, thấy Hạ Tưởng không biểu lộ gì mới yên tâm.

- Đồng chí Hạ An lẽ ra cũng có thể được đề bạt lên chức Phó phòng, vì cậu ta cũng đủ điều kiện rồi. Được rồi, chờ sau khi quay về Đan Thành, tôi sẽ xem lại một chút.

Đan Sĩ Kỳ không lên giọng mà trả lời tiếp.

Tào Vĩnh Quốc ha hả cười:

- Tốt lắm, đừng đứng nói chuyện thế này, về nhà rồi nói chuyện tiếp.

Đưa Đan Sĩ Kỳ về nhà rồi, mọi người tiếp tục nói chuyện phiếm một lúc nữa. Nói chuyện phiếm cũng là một nghệ thuật - tất cả mọi người đều nói những chuyện mà mình hứng thú nhất xem như là có chuyện để nói, dường như là khá ăn ý.

Cuối cùng Hạ Thiên Thành cảm thấy mình ở cùng một chỗ với Thị trưởng Đan thì khá bị áp lực. Tào Vĩnh Quốc cũng hiểu ra liền khiến Tào Thù Lê tiếp Hạ Thiên Thành và Trương Lan ra ngoài đi dạo. Hạ An, Hứa Ninh cũng đi ra, để những người còn lại ở trong nhà.

Đan Sĩ Kỳ cũng không phải không hiểu lễ nghĩa, thực ra ông ta cũng biết nên ra về nhưng chưa hỏi được sự việc cho rõ ràng, ông ta cũng không muốn đi. Chờ mấy người đi ra khỏi, ông ta giả bộ tò mò hỏi han:

- Phó chủ tịch huyện Hạ, tôi thấy Phó chủ tịch tỉnh Mã cũng đến dự. Nói vậy Phó chủ tịch tỉnh Mã cũng biết cậu à?

Đan Sĩ Kỳ sở dĩ không hỏi Tào Vĩnh Quốc mà lại hỏi Hạ Tưởng là bởi vì ông ta cũng biết người đứng đằng sau Tào Vĩnh Quốc là Trưởng ban Tuyên giáo Lô Uyên Nguyên chứ không phải là Mã Vạn Chính.

Hạ Tưởng cũng có thể đoán được Đan Sĩ Kỳ ở lại là có dụng ý, thấy ông ta hỏi Phó chủ tịch tỉnh Mã, liền cười nói:

- Được Phó chủ tịch tỉnh Mã ủng hộ, tôi và Phó chủ tịch tỉnh Mã cũng xem như có duyên gặp mặt mấy lần. Tuy nhiên hôm nay là Phó chủ tịch Mã vô ý đi ngang qua, gặp dịp nên mới tới dự.

Làm gì có sự trùng hợp ngẫu nhiên đến như vậy? Cho dù Phó chủ tịch tỉnh Mã thật sự là có dịp đi ngang qua, nhưng nếu ông ta không coi trọng cậu ta thì chắc gì ông ta sẽ tham dự? Đan Sĩ Kỳ nghe Hạ Tưởng nói xong thì nhẹ nhõm, trong bụng nghĩ thầm Hạ Tưởng hơn Hạ An rất nhiều, nói chuyện cẩn trọng. Tuy nhiên càng như vậy lại càng khiến ông ta cảm thấy sau này chắc chắn thành tích của Hạ Tưởng sẽ vượt Tào Vĩnh Quốc.

Đan Sĩ Kỳ gật đầu nói:

- Tôi tới tỉnh cũng muốn gặp Phó chủ tịch tỉnh Mã một chút, nhưng rất không may lại không gặp được ông ấy. Tối nay tôi quay về thành phố Đan Thành có việc, không có thời gian ở lại, xin Phó chủ tịch huyện Hạ hỏi thăm Phó chủ tịch tỉnh Mã giúp cho, lần sau tôi đến tỉnh, có cơ hội sẽ ngồi nói chuyện với nhau tiếp.

Hạ Tưởng nghĩ nên đồng ý:

- Dạ được, không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ chuyển lời tới Phó chủ tịch tỉnh Mã.

Làm người đưa tin trung gian chắc chắn phải là người được cả hai bên tin tưởng rồi. Đan Sĩ Kỳ chắc cũng rất vừa lòng với hắn, hơn nữa ông ta còn chủ động đề xuất giúp đỡ Hạ An.

Đan Sĩ Kỳ đạt được mục đích liền đứng dậy chào ra về, trước khi đi còn cố tình chỉ bảo:

- Phó chủ tịch huyện Hạ à, em của cậu nếu rụt rè thì trong quan trường sẽ chịu thiệt thòi đấy. Thế này, về sau có cơ hội, tôi sẽ cho cậu ta giữ một chức vụ nhàn hạ một chút, làm Trưởng phòng một bộ môn cấp Cục đối với cậu ta mà nói cũng là chuyện tốt.

Đan Sĩ Kỳ nhìn người rất chuẩn. Lời nói của ông ta và suy nghĩ của Hạ Tưởng không hẹn mà gặp, cho nên Hạ Tưởng gật đầu đồng ý:

- Vậy làm phiền Thị trưởng Đan phải quan tâm rồi. Lời ngài nói và suy nghĩ của tôi rất giống nhau.

Đan Sĩ Kỳ cười ha hả, vẫy tay chào ra về.

Tiễn Đan Sĩ Kỳ ra về, trong nhà yên tĩnh trở lại một chút. Hạ Tưởng ngồi lại một chút nói chuyện với Tào Vĩnh Quốc, nhưng hắn cảm thấy hơi mệt liền lên gác nghỉ ngơi.

Vợ chồng Hạ Thiên Thành cùng với Hạ An, Hứa Ninh ở lại thành phố Yến ba ngày. Hạ Tưởng đi theo chăm sóc một ngày, Tào Vĩnh Quốc cũng dành thời gian theo bọn họ một ngày, còn Tào Thù Lê gần như ngày nào cũng ở bên cạnh, khiến Trương Lan vui vẻ, khen ngợi cô gái hết lời. Trương Lan khen Tào Thù Lê rất nhiều khiến Hứa Ninh có chút ghen tị, nói đời người thật bất công, xa thương gần thường, làm cho Hạ An thiếu chút nữa nổi cáu với cô ta.

Hiện giờ Hạ An cảm thấy anh trai và chị dâu gần như lớn nhất, ai cũng không thể nói xấu họ được.

Trong ngày giữa tháng, Hạ Tưởng tham gia hôn lễ của Lý Đinh Sơn và Sử Khiết. Thực ra cũng có thể không gọi đó là hôn lễ bởi vì nó được tổ chức tại một khách sạn không lớn, mọi người tới dự đều là những người thân của Lý Đinh Sơn, hơn nửa trong số đó là quan hệ cá nhân. Hạ Tưởng biết chỉ có Cao Hải, Phó chủ tịch tỉnh Mã cùng đến, còn Tống Triêu Độ sẽ không tới dự.

Tống Triêu Độ tuy rằng dường như biến mất như vậy, song thật ra ông ta vẫn còn đang bí mật chú ý nhất cử nhất động của mọi người. Chính trong lễ đính hôn của mình, ông ta đã cho Tống Nhất Phàm xuất hiện. Hạ Tưởng nghĩ không biết Tống Triêu Độ sẽ gây ra sự kiện trọng đại gì? ông ta biến mất cũng lâu lắm rồi?

Đột nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Hạ Tưởng, hắn nhận ra rằng có lẽ Tống Triêu Độ đang ở Bắc Kinh!

Có thể khẳng định rằng: mùa thu năm nay sẽ có rất nhiều người khó khăn. Thế cục thành phố Yến thật quá phức tạp. Hạ Tưởng suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đau đầu.

Hôm nay tinh thần Sử lão phấn chấn, vẻ mặt hồng hào, đón tiếp từng người một. Hạ Tưởng không có thời gian ngồi như khách, cùng Cao Hải giúp Lý Đinh Sơn tiếp đón khách đến dự. Cao Hải nghị lực tràn trề. Rõ ràng có thể nhận thấy rằng: khi hắn có thể gần Sử lão thì cũng có thể gặp được Phó chủ tịch tỉnh Mã một lần nữa nên rất vui mừng, lại càng tin tưởng vào tiền đồ của chính mình.

Sử Khiết ăn mặc cầu kỳ một chút nên có vẻ trẻ lại một chút. Hạ Tưởng cũng nhận ra hiện tại cô có vẻ tự nhiên, hào phóng khác với sự ngạo mạn trước kia, đồng thời cũng có vài phần khí chất của tiểu thư con nhà khuê các. Lý Đinh Sơn và Sử Khiết kính rượu từng người, sau khi xong còn muốn mời Hạ Tưởng một ly. Hạ Tưởng cũng không dám nhận rượu mời của hai người. Nhưng Sử Khiết kiên quyết mời khiến Hạ Tưởng đành phải "cung kính không bằng tuân mệnh", uống liền ba chén.