Quan Thần

Chương 360: Năng lực hùng mạnh cuối cùng của Sử lão



Mai Thái Bình từ đầu tới cuối đều lộ chút vẻ cười cợt trên khoé miệng, hai mắt giống như là đồng ý nhưng không nói những gì trong lòng ra dù chỉ một chút, làm cho người ta đoán không ra ý nghĩ của ông ta. Diệp Thạch Sinh mặt có vẻ như bình tĩnh, nhưng thần sắc bên trong ẩn chứa giận dữ, khiến những người hiểu rõ hắn đều nhận ra. Chủ tịch Diệp, không, là Bí thư Diệp tức giận.

Nhưng lại có một cảnh tượng khiến mọi người đều mở rộng tầm mắt. Trưởng ban Ban Tuyên giáo Lô Uyên Nguyên luôn luôn thích lên tiếng sau cùng, lơn nữa, bình thường toàn là bỏ phiếu trắng, nhưng hôm nay ông ta lại phá lệ mà phát biểu trước tiên, thái độ thì rất kiên quyết bỏ phiếu chống:

- Tôi không đồng ý đề cử đồng chí Lý Đinh Sơn và Cao Hải. Công việc của Ban tổ chức cán bộ là tìm ra những người tài giỏi. Lý lịch của hai đồng chí này chưa lý giải kỹ càng tỉ mỉ lắm. Đề nghị ban Tổ chức cán bộ lại tiếp tục tìm hiểu thêm vài người để lại đưa ra danh sách đề cử một lần nữa.

Mọi người lập tức giật mình.

Mọi người đang ngồi ở đó có không ít người biết rõ quan hệ giữa Lô Uyên Nguyên và Tào Vĩnh Quốc. Tào Vĩnh Quốc lại là cha vợ của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng là ai? Hạ Tưởng từng là thư ký của Lý Đinh Sơn, hiện tại lại cùng Lý Đinh Sơn ở huyện An. Hạ Tưởng cùng Cao Hải lại có quan hệ, ai cũng biết rõ điều đó.

Hành động này của Lô Uyên Nguyên chẳng khác nào chẳng nể mặt Tào Vĩnh Quốc chút nào. Hơn nữa còn giống như là trước mặt mọi người đánh một bạt tai vào mặt trưởng ban tổ chức cán bộ Mai Thái Bình.

Hiểu rõ nội tình thì mọi người sẽ hiểu là chuyện gì đang xảy ra. Lô Uyên Nguyên sở dĩ cực lực phản đối việc đề cử Lý Đinh Sơn và Cao Hải không phải vì hắn với Lý Đinh Sơn và Cao Hải có ý kiến gì. Đơn giản nguyên nhân là vì hắn rất bất mãn với Tân trưởng ban Tổ chức cán bộ Mai Thái Bình. Vốn Lô Uyên Nguyên cũng có tham vọng làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ, nhưng bởi vì thế lực Mai gia quá mạnh tác động vào, khiến cho Mai Thái Bình tay ngang chuyển sang, bất ngờ nhảy dù vào tỉnh Yến.

Đương nhiên, chỉ là bởi vì Mai Thái Bình đoạt mất ngai vàng trưởng ban Tổ chức cán bộ, Lô Uyên Nguyên liền liên tục kiếm chuyện với ông ta thì thật là không sáng suốt. Cũng là không thể hiện được chút trí tuệ chính trị. Điều ở Mai Thái Bình làm cho Lô Uyên Nguyên tức giận chính là khi nghe nói Ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ muốn đề cử người vào làm Trưởng ban thư ký Thành uỷ và Phó thị trưởng, ông ta liền báo với Mai Thái Bình hai ứng cử viên. Thái độ của Lô Uyên Nguyên cũng không cương quyết, chỉ mong là Mai Thái Bình đưa lên báo cáo hội nghị thường vụ, cho dù đưa tên hai người đó xếp cuối cùng cũng được, ít nhất có thể khiến uỷ viên thường vụ biết tên, cũng xem như sau này gây dựng được nền tảng. Không ngờ Mai Thái Bình ngoài miệng đồng ý rất vui vẻ, gần đến hội nghị đề cử thường vụ, ngoại trừ đề cử Lý Đinh Sơn và Cao Hải ra, tuyệt nhiên không đề cử một người nào khác. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Mai Thái Bình sao lại đối xử thế, cũng quá không nể tình, Lô Uyên Nguyên sẽ làm cho hắn không thoải mái ngay tại trận.

7 phiếu chống!

Thế cuộc dường như nghiêng về một phía. Hình Đoan Đài trong lòng bỗng nhiên do dự, có tiếp tục kiên quyết ủng hộ Lý Đinh Sơn hay không? Lý Đinh Sơn và Tống Triêu Độ có quan hệ với nhau hắn hiển nhiên biết, ủng hộ Lý Đinh Sơn chính là ủng hộ Tống Triêu Độ. Nếu như trước kia, hắn chắc chắn gật đầu bỏ phiếu thuận. Thế nhưng tình hình thực tế hôm nay lại hơi có chút kỳ lạ, dường như đủ loại nguyên nhân rắc rối đan xen nhau phức tạp, có cả bất mãn Lý Đinh Sơn, có cả bất mãn Mai Thái Bình, cũng có suy nghĩ đến ích lợi bản thân hoặc là có ý tưởng khác. Tất cả hội tụ thành một luồng phản đối, khiến cho ý chí kiên định lúc đầu của hắn giờ có chút lung lay.

Suy đi tính lại, Hình Đoan Đài cứ quyết định tỏ vẻ ủng hộ nhẹ nhàng. Dù sao cũng không nên tạo kẽ hở trong quan hệ giữa hắn và Tống Triêu Độ, cũng nên để ý tới cảm xúc của các uỷ viên thường vụ ở đây, nên chần chừ thoáng cái rồi ngập ngừng nói:

- Ban Tổ chức cán bộ chọn Trưởng ban Thư ký thành uỷ và Phó thị trưởng Uỷ ban nhân dân thành phố hiển nhiên cũng là kết quả đã được suy tính cặn kẽ. Dù sao quyền hạn của ban Tổ chức cán bộ cũng là điều tra thực tế cán bộ, trách nhiệm của họ cũng là ở chỗ đó. Chúng ta là người ngoài cuộc, đương nhiên không thể hiểu biết về việc chỉ định tuyển chọn cán bộ của ban Tổ chức cán bộ.

Hình Đoan Đài lời nói thực ra là muốn ám chỉ các vị đang ngồi ở đấy. Xem mọi người đều là tỉnh uỷ uỷ viên thường vụ, nhưng không phải việc gì cũng phải mang ra cho uỷ viên thường vụ bàn bạc. Không nể mặt Mai Thái Bình, về sau khi một ai đó được đề cử, đều phải qua cửa ban Tổ chức cán bộ. Cho dù có được khảo sát là rất tốt thì cũng không có tư cách đề bạt cất nhắc trên cuộc thảo luận của uỷ viên thường vụ, quyền quyết định thật ra tất cả ở trong tay Mai Thái Bình.

Quả nhiên vừa mới nói ra khiến mọi người biến đổi sắc mặt. Mọi người cũng đều bỗng nghĩ đến, Mai Thái Bình là từ thủ đô nhảy dù về tỉnh Yến, hắn cứ như không cần khuôn phép mà ra bài, tại tỉnh Yến làm mưa làm gió. Cuối cùng cho dù là mọi người cùng hùa nhau xem nhẹ hắn, hắn cũng có thể lợi dụng quyền hạn trong tay để xử lý.

Ban Tổ chức cán bộ cũng không phải ban tuyên giáo, là một nơi có thực quyền.

- Ý kiến của tôi là, mọi người phải nghiêm túc suy xét một chút về danh sách do ban Tổ chức cán bộ đưa ra, phải tìm hiểu từ nhiều hướng xem đồng chí Lý Đinh Sơn và Cao Hải có ưu điểm và tác phong thế nào. Đối với mỗi lần đề bạt và phân công cán bộ, chúng ta đều tận lực làm theo một nguyên tắc công bằng chính trực, cố gắng khích lệ, ủng hộ đề bạt những cán bộ ưu tú đi lên.

Ý kiến của Hình Đoan Đài rất khéo léo nên rất được mọi người tán thưởng, đúng là khuyên mọi người vứt bỏ đi thành kiến, thật sự suy xét về vấn đề tố chất của bản thân công chức, không nên bị tác động bởi những nhận xét vô căn cứ từ bên ngoài.

Hình Đoan Đài lại tiếp tục nói:

- Cho nên ý kiến của tôi là mọi người kỹ lưỡng tìm hiểu một lần nữa, không nên tuỳ tiện kết luận. Ý kiến của tôi là chi bằng không nên phát biểu thái độ trước tiên, cẩn thận nghiên cứu một chút về lý lịch của hai đồng chí rồi hãy nói.

Nói được một nửa, Hình Đoan Đài bỗng nhiên ngừng lại, cúi đầu nhấc điện thoại di động ra, lật xem vài lần, lập tức vẻ mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hơi sửng sốt một chút, bỗng nhiên lại nói to lên làm cho mọi người nhảy dựng:

- Đối với đề cử của Ban Tổ chức cán bộ, tôi hoàn toàn tán thành!

Cái gì thế? Vài người thiếu chút nữa thì quai hàm méo xệch. Vừa mới còn luôn miệng nói muốn mọi người tìm hiểu một chút, cũng như là thái độ ba phải. Thế nào trong chớp mắt, đột nhiên lại có giọng điệu kiên quyết tán thành là thế nào nhỉ?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu vì sao Hình Đoanh Đài lại cúi xuống xem điện thoại di động, lại đột nhiên thay đổi thái độ đang làm trung gian ở giữa lại nghiêng lệch về một phía.

Đang lúc mọi người nghi hoặc khó hiểu, đột nhiên trong phòng họp vang lên một tiếng ong ong. Mấy người liền lấy di động ra, cúi đầu nhìn…

Từ đầu tới giờ Diệp Thạch Sinh vẫn không hề lên tiếng, sau khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, trong lòng cũng vô cùng ngờ vực. Hắn tâm tư bất định liếc nhìn Thôi Hướng một cái, trong lòng hiện lên một chút nghi hoặc. Vài người bỏ phiếu chống, rốt cuộc là bởi vì vấn đề lập trường của bản thân, hay là trước đã có giao ước trước với Thôi Hướng? Nếu là lý do thứ nhất thì tốt, nếu là lý do thứ hai thì đúng là làm cho hắn cảm thấy lo sợ và cảnh giác.

Hắn vừa mới lên cương vị Bí thư Tỉnh uỷ, vị trí còn chưa ổn định. Nếu như Thôi Hướng thừa cơ phát triển lớn mạnh, sẽ hết sức bất lợi cho hắn trong công việc về sau, cũng sẽ khiến trung ương nảy sinh nghi ngờ về khả năng nắm giữ tổng thể của hắn. Trong lòng Diệp Thạch Sinh dấy lên một chút cảm giác chán ghét, cho rằng Thôi Hướng có chút ít chuyện bé xé ra to. Nếu nói về chiến tích, tư cách và sự từng trải của Lý Đinh Sơn, cho dù một bước đề bạt lên Trưởng ban thư ký Thành uỷ có thể sao? Hắn biết ngoài thủ trưởng, còn có một người đã từng trải qua hai lần đặc cách!

Đặc cách đề bạt ở các nơi đều có, cũng không phải là việc đại sự gì. Tỉnh Yến lại rất bảo thủ, đặc cách đề bạt một thường vụ Thành uỷ lại bị cho là cái gì đó? Diệp Thạch Sinh mơ hồ hơi có chút tức giận, đang muốn phát biểu một chút về thái độ của Bí thư Tỉnh uỷ, bống nhiên cũng thấy di động vang lên.

Trong lúc Diệp Thạch Sinh đang tổ chức hội nghị, luôn luôn tự nêu gương coi việc điện thoại làm chấn động. Vốn hắn còn yêu cầu mọi người chuyển di động sang trạng thái rung, thì điện thoại trong tay kêu lên, cũng không tiện nói gì nữa giơ tay lên xem, thì ra là một tin nhắn.

Hắn không mấy vui nhìn nhìn tin nhắn, cảm thấy hơi có chút kỳ quái. Bởi vì số điện thoại di động của hắn ít người biết đến, hơn nữa theo hắn biết những người nhắn tin cho hắn còn ít hơn nữa.

Đều cùng là người có thân phận, địa vị, ai lại gửi tin nhắn chứ? Có việc thì trực tiếp gọi điện báo thẳng.

Lòng đang tò mò, Diệp Thạch Sinh mở tin nhắn ra. Chỉ nhìn thoáng qua liền lập tức ngừng lại thở một chút. Trong nháy mắt đầu óc trống rỗng đến kỳ lạ, làm cho người ta chấn kinh rồi, như thế nào mà lại là ông ấy phát tin nhắn tới chứ?

Diệp Thạch Sinh chấn động ngồi đến nửa giờ đồng hồ, mãi đến lúc Trương Kiến Quốc lại nói lần nữa mới làm cho ông ta tỉnh lại.

Chính uỷ quân khu tỉnh Trương Kiến Quốc vừa mới phủ quyết toàn bộ các đề cử của ban Tổ chức cán bộ, hiện tại lại nói một câu khiến Thôi Hướng suýt nữa ngã khỏi ghế.

- Vừa mới nghe được lời Chủ nhiệm Hình, tôi như được sự gợi ý. Suy nghĩ cẩn thận lại thì vừa rồi là kết luận vẫn còn rất võ đoán. Tôi vừa xem lại lý lịch đồng chí Lý Đinh Sơn và Cao Hải, cho rằng hai người này hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vụ Trưởng ban Thư ký Thành uỷ và Phó thị trưởng. Tôi xin rút lại lời nói vừa rồi, hoàn toàn tán thành đề cử của ban Tổ chức cán bộ.

Vẻ mặt Phạm Duệ Hằng cũng hết sức ngạc nhiên giống như Thôi Hướng, kinh ngạc và vẻ mặt không thể tin nổi. Hắn cũng từng lặn lội trong quan trường nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp trên hội nghị thường vụ, trong vài phút sau đó lại lên tiếng phủ định những gì đã nói vài phút trước thì thật là một chuyện kỳ lạ.

Huống chi còn là uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ!

Sau đó lại có một cảnh tượng khiến cho người ta không thể tin nổi.

Bí thư Đảng uỷ Công an Lý Bỉnh Văn sắc mặt doạ người như cũ, tuy nhiên giọng điệu cũng đã dịu đi rất nhiều, còn cố gắng tìm cách tươi cười:

- Chủ nhiệm Hình nói đúng, chúng ta đang làm nhiệm vụ bổ nhiệm, thực sự cần phải thận trọng. Vừa rồi tôi cũng hơi có chút kích động, nói hơi quá. Lúc này tôi xin lỗi các uỷ viên thường vụ. Tôi xin cải chính một chút, ý kiến của tôi về việc đề cử của ban Tổ chức cán bộ, tôi hoàn toàn tán thành!

Thôi Hướng thiếu tí nữa thì con mắt rớt cả ra ngoài, quái lạ thật. Thật sự là quái lạ!

Phạm Duệ Hằng gần như ngồi không yên, hắn hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, muốn tìm hiểu rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Nhưng phát hiện ra vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, có người vừa kinh ngạc lại hơi có chút hoang mang.

Ngay sau đó, chủ tịch mặt trận Tổ quốc Trương Xán Dương lại lên tiếng:

- Thực sự xin lỗi, tôi cũng xin rút lại những lời nói vừa nãy. Sau khi lắng nghe ý kiến của mọi người, lại suy xét một cách tỉ mỉ. Về việc đề cử đồng chí Lý Đinh Sơn cùng đồng chí Cao Hải, tôi hoàn toàn tán thành.

Thôi Hướng cùng Phạm Duệ Hằng trong lúc đó vô tình lại liếc nhau. Hai người đều nhìn vào mắt người kia, thấy được sự hoảng sợ và bối rối. Bởi vì bọn họ đã phát hiện ra vấn đề. Tất cả những người vừa nói lúc nãy đều là những người sau khi liếc nhìn điện thoại thì đột nhiên thay đổi thái độ.

Người nào mà lại có quyền năng này chứ? Chỉ bằng một tin nhắn là có thể làm mấy uỷ viên thường vụ tỉnh uỷ nuốt lời ngay tại trận, rút lại hết những lời nói trước đó, quả thực là thủ đoạn cao siêu!

Không sai, có thể khẳng định chắc chắn là, người có thể chỉ bằng một tin nhắn khiến cho mấy vị uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ thay đổi lập trường, cũng không phải người tỉnh Yến, mà là một nhân vật nào đó rất cao trên thủ đô!

Một việc bổ nhiệm thường vụ Thành uỷ không ngờ lại phải kinh động đến tầng cao nhất, phải để can thiệp vào việc này. Sau lưng Lý Đinh Sơn rốt cuộc là một nhân vật lợi hại như thế nào? Thôi Hướng cùng Phạm Duệ Hằng gần như cùng hít một hơi dài. Tỉnh Yến nước sâu, rồng chầu hổ phục. Bên mình không ngờ có một nhân vật thần thông mà bọn họ không hề hay biết, quả thực là cực kỳ thất sách.

Hơn nữa trong lòng dâng lên một chút bất an, hắn không có nhận được tin nhắn, vậy thì sáng tỏ vấn đề gì?

Dường như, dường như bí thư Diệp cũng nhận được tin nhắn? Thôi Hướng ngẩng đầu nhìn Diệp Thạch Sinh, thấy hắn vui vẻ mỉm cười, vẻ tươi vui dứt khoát trước nay chưa từng có. Sau đó Diệp Thạch Sinh đứng lên một chút, vung tay lên, tràn đầy tự tin nói:

- Về đề cử của ban Tổ chức cán bộ, ai còn không cùng ý kiến, có thể nói ra.

Không một người nào lên tiếng, những việc vừa rồi khiến cho mọi người kinh ngạc còn chưa tiêu tan hết, cho dù không biết là người nào đã làm gì, cũng dám khẳng định có gì đó rất hệ trọng, ai còn dám làm con chim đầu đàn nữa? Huống hồ những người còn lại, đều tán thành đề cử Lý Đinh Sơn và Cao Hải, cũng không cần thiết phải nói thêm gì nữa.

- Tốt, nếu tất cả mọi người đều không có ý kiến, tôi xin tuyên bố số phiếu đã quá bán.

Diệp Thạch Sinh sắc mặt có vẻ viên mãn nói câu sau cùng rất dứt khoát. Hắn còn cố ý liếc nhìn Thôi Hướng, thấy vẻ mặt xám trắng, trong lòng có chút thoả mãn.

Sau khi tan họp, Thôi Hướng và Phạm Duệ Hằng đi cùng một chỗ. Hai người thầm thì to nhỏ vài câu, sau đó Thôi Hướng lại gọi Trương Xán Dương hỏi: - Trưởng ban Trương, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Trương Xán Dương vẻ mặt khẩn trương, lắc đầu nói:

- Không có, không có chuyện gì.

Thôi Hướng cố hỏi đến cùng:

- Vậy Trưởng ban Trương vì sao đột thay lại thay đổi thái độ. Chắc chắn là có chuyện gì đó? Chẳng lẽ là bởi vì nhận được chỉ thị gì?

Trương Xán Dương vốn cùng Thôi Hướng có quan hệ tốt, hôm nay ở hội nghị thường vụ cũng lên tiếng phát biểu, cũng là vì phối hợp với Thôi Hương bỏ phiếu chống. Tuy nhiên hiện tại với câu hỏi của Thôi Hướng, y lại không thể trả lời, liên tục xua tay:

- Không có, chỉ là tôi còn chút việc quan trọng muốn làm. Phó Bí thư Thôi tôi đi trước nhé, sẽ gặp lại sau.

Thôi Hướng sững sờ tại chỗ, hồi lâu vẫn không động đậy.

Sau khi sự việc xảy ra, Thôi Hướng lại gặp Trương Kiến Quốc và Lý Bỉnh Văn hỏi nguyên nhân sự tình. Các giải thích của hai người đều gây ra kinh ngạc, không có chuyện gì xảy ra. Bọn họ cuối cùng gật đầu tán thành cũng là ý thức được lúc trước mình đã rất chủ quan, không nghiên cứu kỹ về lý lịch của Lý Đinh Sơn và Cao Hải. Sau khi đã tìm hiểu kỹ thì thấy hai người hoàn toàn phù hợp với điều kiện đề bạt.

Thôi Hướng biết rõ, hai người thống nhất xử lý khẳng định là ngầm ám chỉ gì đó.

Sau khi biết kết quả sau khi va chạm kịch liệt trên hội nghị thường vụ Tỉnh uỷ, Sử lão một mình đứng ở sau hậu viện, hai tay cầm ba toong, rất lâu mà không nói gì, mắt nhìn trên bầu trời mờ mịt. Mãi tới khi Sử Khiết gọi ông đi ăn cơm, ông mới khe khẽ thở dài một tiếng rồi tự nói:

- Ân huệ cuối cùng cũng có một ngày trả xong. Đinh Sơn, con đường về sau, chỉ có thể dựa hoàn toàn vào con rồi, ta đã hoàn toàn bất lực rồi.

Trong nháy mắt, Sử lão dường như già đi rất nhiều.

Một trận gió bắc thổi qua, làm những chiếc lá trên mặt đất bay toán loạn, dường như rất nhiều chuyện cũ năm xưa dồn dập trở về.

Tin tức Lý Đinh Sơn được đặc cách đề bạt, một bước từ Bí thư huyện uỷ lên tới thường vụ Thành uỷ, Trưởng ban thư ký Thành uỷ truyền tới huyện An, lập tức gây ra một chấn động không nhỏ.

Thành phố Yến là thành phố cấp phó tỉnh, Lý Đinh Sơn chẳng khác nào giống như một bước lên Giám đốc sở, có thể nói một lần đặc biệt đề bạt bằng một quyền lực lạ thường. Không những khiến Hạ Tưởng thầm giật mình về quyền lực của Sử lão chứ không phải vì bản chất của Lý Đinh Sơn, mà còn cũng khiến Khâu Tự Phong kinh ngạc.

Không nghĩ tới sau lưng Lý Đinh Sơn ẩn chứa quyền lực chính trị kinh người như vậy, may mắn là lúc trước không có cùng hắn đối đầu gay gắt. Cuối cùng chọn cách thoả hiệp cùng hợp tác, hiện tại nhìn lại thấy thật là lựa chọn sáng suốt. Đương nhiên khiến hắn khó mà lý giải chính là tỉnh Yến luôn luôn bảo thủ về vấn đề đặc cách đề bạt, lúc này đây Lý Đinh Sơn lại thăng hai cấp. Có thể nói là gần chục năm nay thành phố Yến ngay cả tỉnh Yến cũng có rất ít lần có sự đề bạt vượt cấp.

Chính mắt mình thấy bí thư cùng cấp với mình nhảy một bước danh chính ngôn thuận trở thành lãnh đạo Thành uỷ, Khâu Tự Phong trong lòng có đủ các loại cảm giác lẫn lộn, không biết gọi là cảm nghĩ gì.

Uỷ viên thường vụ khác của Huyện An cũng không thể tin nổi. Mọi người đều tới tấp chúc mừng Lý Đinh Sơn, cũng đều âm thầm tính toán xem trong thời gian Bí thư Lý nhậm chức mình và hắn có xảy ra mâu thuẫn bất hoà gì không.

Tâm tư những người khác đều thay đổi bất thường. Người tỉnh táo nhất huyện An cũng chỉ có Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm.

Mai Hiểu Lâm đẩy cửa phòng làm việc của Hạ Tưởng, vừa tiến đến đã nói:

- Bước tiếp theo Khâu Tự Phong sẽ đảm nhiệm chức bí thư, anh có ý tưởng gì không?

Hạ Tưởng thật đúng là không có ý kiến gì. Năm nay hắn mới 26 tuổi, không có khả năng một bước lên thẳng vị trí cấp Cục, càng không thể có khả năng đảm nhiệm chức Chủ tịch Huyện. Hắn nghĩ lý tưởng nhất là, Thịnh Đại sẽ giữ chức chủ tịch huyện. Hắn nhiều lắm thì tiếp nhận chức Phó chủ tịch thường trực huyện của Thịnh Đại.

Mai Hiểu Lâm không đợi Hạ Tưởng trả lời, còn nói:

- Căn cứ những gì tôi hiểu về anh, nguyện vọng lớn nhất của anh là tiếp nhận chức vụ Phó chủ tịch thường trực huyện. Đúng hay không? Còn nữa, anh rất hy vọng Thịnh Đại sẽ đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, về phần tôi, không ở trong phạm vi suy xét của anh.

Hạ Tưởng cười cười, không nói. Mai Hiểu Lâm thật đúng là đoán được rồi. Cũng lạ, chẳng nhẽ thật sự trong tiềm thức của cô không hề có tư duy chính trị, cho nên không có ý tưởng phát triển? Nghĩ lại vẫn là cảm thấy mình đúng là như vậy, nếu Mai Hiểu Lâm thân trong quan trường, tự nhiên sẽ có suy nghĩ để từng bước thăng tiến.

- Chẳng nhẽ nói thế, cô có ý tưởng muốn làm Chủ tịch huyện?

Hạ Tưởng bỗng nhiên nghĩ thông suốt mọi khâu, nếu đúng là Mai Thái Bình đi tới tỉnh Yến, Mai Hiểu Lâm không thể không thừa cơ lên chức thì đúng là không thể nào nói nổi.