Tất cả những công trình kiến trúc danh tiếng của thành phố Yến đều không thể thiếu hình ảnh của Tào Thù Lê. Có thể nói Tào Thù Lê trong giới thiết kế nổi tiếng ở thành phố Yến thậm chí kể cả tỉnh Yến. Hơn nữa có cả Thái Sơn Bắc Đẩu là Cao lão, người được giới thiết kế rất tôn sùng, nên tên tuổi của cô cũng được đảm bảo là thiết kế hạng nhất.
Đáng lẽ mùa xuân có cơ hội đi Mỹ thăm hỏi Liên Nhược Hạm, nhưng công việc lúc đó xảy ra quá nhiều ngoài dự đoán của Hạ Tưởng, sau đó lại xảy ra hàng loạt việc điều chỉnh nhân sự, cảm thấy bị rút hết sức lực thời gian mới ra được như hiện tại. Hạ Tưởng đã vài lần gọi điện cho Liên Nhược Hạm giải thích, Liên Nhược Hạm cũng không biết là có tức giận thật hay không, hay vẫn có chút đùa giỡn, nhất định không nghe hắn giải thích nguyên nhân, khiến cho Hạ Tưởng hơi đau đầu một chút.
Tuy nhiên cũng may Liên Nhược Hạm dù có bực mình, nhưng cô vẫn rất hăng hái mở rộng mạng lưới truyenfull.vn và các ứng dụng. Hiện tại công truyenfull.vnwork của cô đã phát triển rất mạnh, sánh ngang với Google ở Mỹ. Nhờ có Hạ Tưởng đã tiên đoán trước và đề xuất một số kiến nghị, công ty của cô mơ hồ còn có xu thế vượt lên trước. Đúng là bởi vì bận tối mắt tối mũi, Liên Nhược Hạm cho dù có không vừa lòng với Hạ Tưởng cũng bị phai nhạt đi ít nhiều.
Nếu đem ra so sánh với Liên Nhược Hạm, Tiếu Giai lại càng không có thời gian. Công ty môi giới bất động sản của cô sau khi khai trương, vì nhắm đúng thị trường, nên nhanh chóng chiếm được thị phần ở thủ đô. Đầu tiên là hình thành hiệu ứng xung quanh, rất nhanh sau đó liền trở thành một công ty có danh tiếng trong giới bất động sản thủ đô. Sau này phát triển, thậm chí có công ty bất động sản tìm tới tận nơi nhờ công ty Tiếu Giai thay họ tuyên truyền tiêu thụ vì ảnh hưởng rộng của công ty. Rất nhiều khách hàng cũng tin tưởng những đề cử khu đô thị từ công ty của cô. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Những thành tựu mà Tiếu Giai đạt được không hề kém so với Liên Nhược Hạm. Bởi vì Liên Nhược Hạm sau lưng có tài lực khổng lồ hỗ trợ. Tiếu Giai thì không có, cô hoàn toàn là đang trong tình huống đấu những trận chiến cuối cùng. Giành được thành công như ngày hôm nay, Hạ Tưởng đối với Tiếu Giai tràn trề khâm phục, cảm thấy cô thật sự là một tài năng kinh doanh hiếm có, rất nhiều chỗ tự dạy bản thân. Hơn nữa sau khi bắt tay vào, rất nhanh có thể thấu hiểu, trong một thời gian ngắn có thể tiêu hoá hấp thụ hết, và còn có thể không ngừng học hỏi tiến bộ trong quá trình kinh doanh.
Hạ Tưởng liền cảm thán, Tiếu Giai chính là một thiên tài kiếm tiền!
Trại an dưỡng và trung tâm hội nghị tại công viên Rừng Rậm cùng hoàn thành. Vấn đề của Cao Thành Tùng im ắng từ lâu tới giờ rốt cuộc đã có kết quả kết luận!
Theo trung ương phê chuẩn, Uỷ ban kiểm tra kỷ luật trung ương tiến hành thẩm tra đối với nguyên Chủ tịch Hội đồng nhân dân tỉnh Yến Cao Thành Tùng đã phát hiện vi phạm kỷ luật nghiêm trọng. Quyết định khai trừ tư cách đảng viên, huỷ bỏ đãi ngộ cấp tỉnh đang được hưởng, chỉ được đãi ngộ ngang với cấp phó giám đốc sở.
Sau khi điều tra, trong thời gian Cao Thành Tùng giữ chức ở tỉnh Yến, đã nhúng tay vào các công việc hành chính, vì vậy nên con trai hắn là Cao Kiến Viến mới giành được các tư lợi, gây tổn thất to lớn đến lợi ích kinh tế nhà nước. Thả lỏng cho con trai lợi dụng chức vụ gây ảnh hưởng, gây ra các việc phạm pháp, mua chuộc đút lót. Lợi dụng quyền hạn, trả đũa cá nhân đối với các nhà báo dám nêu lên vấn đề. Ngoài việc thư ký Vũ Phái Dũng phạm tội bị kết án tử hình, bọn họ còn lợi dụng chức vụ ảnh hưởng của Cao Thành Tùng tiến hành phạm tội đút lót, bởi vậy phải chịu trách nhiệm chủ yếu.
Ngoài ra, hội nghị thường vụ uỷ ban kỷ luật trung ương còn cho rằng Cao Thành Tùng từng đảm nhiệm chức chủ tịch tỉnh Yến, Bí thư tỉnh uỷ, Chủ tịch Hội đồng nhân dân tỉnh, vốn lẽ ra phải dẫn đầu trong việc tuân thủ kỷ luật đảng, một lòng vì dân phục vụ, nhưng vì hắn buông lỏng tư tưởng cải tạo, nên các cá nhân hư hỏng mới có dịp bành trướng, ỷ thế quyền cao chức trọng, không để ý quan tâm đến kỷ luật Đảng, chuyên quyền, cuối cùng đi tới con đường vi phạm nghiêm trọng. Phụ lòng mong đợi của tổ chức đảng và nhân dân tỉnh Yến, gây tổn thương nghiêm trọng đến tình cảm của nhân dân tỉnh Yến với Đảng và tạo thành một tổn hại khó có thể bù đắp.
Hội nghị thường vụ Uỷ ban Kỷ luật trung ương yêu cầu đảng viên cán bộ lãnh đạo, đặc biệt là các cán bộ lãnh đạo, phải từ những vi phạm nghiêm trọng của Cao Thành Tùng để răn đe và rút ra bài học kinh nghiệm.
Tin tức truyền đến, từ trên xuống dưới tỉnh Yến đều xôn xao!
Có người cảm thấy những xử phạt đối với Cao Thành Tùng thế là quá nặng, dù sao hắn cũng từng là quan to nhất tỉnh. Sau khi mất chức lại chỉ được hưởng các đãi ngộ như Phó giám đốc sở, khiến hắn thật không còn mặt mũi nào, không thể an hưởng tuổi già. Cũng có người cho rằng xử lý như vậy là quá nhẹ. Với những tổn thương mà Cao Thành Tùng gây ra cho nhân dân tỉnh Yến, những hành động hắn đã làm ở tỉnh Yến, hình phạt như vậy vẫn chưa đủ, ít nhất cũng phải phạt ông ta mười năm tù giam.
Nhưng cho dù là như thế nào, tất cả mọi người đều biết, chỉ sợ đây là kết luận cuối cùng rồi. Từ nay về sau, Cao Thành Tùng oai phong lẫm liệt trên chính đàn tỉnh Yến sẽ hoàn toàn phai nhạt trong mắt mọi người, cũng sẽ từ từ biến mất khỏi đề tài của mọi người trong lúc trà dư tửu hậu.
Bởi vậy, thời đại Cao Thành Tùng đã chính thức cáo từ, chào đón thời đại của Diệp Thạch Sinh.
Mấy ngày sau, gia đình Cao Thành Tùng rời khỏi thành phố Yến trong một ngày mưa phùn bay lả tả. Trước khi đi, không có cho dù là lãnh đạo tỉnh uỷ hay là uỷ ban nhân dân tỉnh đại diện đưa tiễn. Chỉ có mấy người nhân viên công tác tượng trưng đưa tiễn hắn. Cao Thành Tùng nhìn nơi mình đã từng công tác, nhớ tới đứa con Cao Kiến Viễn đang bị tù ở thủ đô xa xôi, trong lòng vắng lạnh không nói nên lời. Trước cổng trụ sở Tỉnh uỷ hắn thở dài một tiếng, ngồi lên chiếc xe riêng do tỉnh uỷ sắp xếp.
Từ nay về sau, Cao Thành Tùng trở về ngôi nhà của cha mẹ ở phương nam để dưỡng lão, suốt đời sẽ không quay lại tỉnh Yến nữa!
Ngày Cao Thành Tùng rời đi rất hợp lý, tỉnh uỷ tỉnh Yến tổ chức hội nghị thường vụ, bí thư tỉnh uỷ Diệp Thạch Sinh chủ trì hội nghị, liền mang vấn đề vi phạm nghiệm trọng của Cao Thành Tùng ra thông báo. Yêu cầu cán bộ toàn tỉnh rút ra bài học, cũng yêu cầu bản thân từ vi phạm của Cao Thành Tùng rút kinh nghiệm. Đồng thời hy vọng toàn bộ Đảng viên cán bộ tỉnh đều tiến hành tự kiểm tra lại hành động của mình, sâu sắc quán triệt tinh thần của uỷ ban kỷ luật trung ương.
Tống Triêu Độ lại được lên ngồi trong hội nghị uỷ viên thường vụ tỉnh, nhìn thấy các gương mặt quen thuộc hoặc lạ lẫm, làm cho cảm xúc trong lòng dấy lên. Tỉnh Yến từ đây hoàn toàn giã từ thời đại Cao Thành Tùng. Hắn có lý do để tin tưởng thời cơ của mình đã đến. Diệp Thạch Sinh cho dù là có tham vọng thì thời gian còn lại của ông ta cũng không còn nhiều nữa. Hơn nữa căn cứ với hiểu biết của hắn đối với Diệp Thạch Sinh, ông ta không phải một người biết nắm thời cơ để thành công. Nếu không thì trong vài năm Cao Thành Tùng cầm quyền, thân là chủ tịch tỉnh một chút tiếng nói cũng không có, cũng thật là khiêm tốn.
Còn Phạm Duệ Hằng tuy là đã có cơ mưu, lại có tính quyết đoán, hơn nữa cũng có thủ đoạn, nhưng Tống Triêu Độ xem ra Phạm Duệ Hằng có khiếm khuyết chính là quan điểm rất lo xa, ông ta không có khả năng nắm chắc toàn cục, thậm chí ở một vài phương diện còn không bằng Cao Thành Tùng.
Tống Triêu Độ lại nghĩ tới Hạ Tưởng, nhớ tới nếu không phải Hạ Tưởng một lòng ở bên Lý Đinh Sơn khuyên bảo gã theo con đường chính trị, tin rằng năm đó chính mình cũng không thể làm lay động Lý Đinh Sơn. Mà đúng là nhờ công lao của Hạ Tưởng, đến thời điểm cuối cùng Sử lão cũng nhận lời với mình, ở thời khắc quan trọng nhất, đã gọi điện thoại đến thủ đô, giúp mình vượt qua đối thủ cạnh tranh, thuận lợi lên làm Phó chủ tịch tỉnh, còn vào hội nghị thường vụ. Trong cả quá trình phục chức của mình, từ đầu tới cuối lúc nào cũng có bóng dáng của Hạ Tưởng.
Lại càng không nói đến việc nhờ Hạ Tưởng phát hiện ra được vấn đề của Lệ Triều Sinh, mới dẫn ra hàng loạt các phản ứng dây truyền, lật tới Từ Đức Tuyền, bắt được Vũ Phái Dũng, cuối cùng đem tất cả tài liệu tới thủ đô, mới thúc đẩy các cấp cao hạ quyết tâm, làm cho Cao Thành Tùng bị khai trừ ra khỏi đảng, lấy mất cây rơm cứu mạng cuối cùng lên Cao Thành Tùng.
Hạ Tưởng đúng là một chàng trai không tồi, từ khi hắn gặp mình cho đến hiện tại đều mang đến điều may mắn cho mình. Hắn và Cao Kiến Viễn đấu trí so mưu, hắn quấy rối Cao Thành Tùng, khiến mình thong dong mà xuất thủ. Thậm chí hắn còn tìm được Văn Dương trong tù, nhờ Văn Dương cung cấp các căn cứ phi pháp chiếm đoạt tài sản quốc gia của Cao Kiến Viễn, mới khiến công an ở thủ đô kịp thời ra tay, giữ hắn ở sân bay khi đang tìm cách chạy ra nước ngoài. Từng việc từng việc đều có sự xuất hiện của Hạ Tưởng giúp mình rất nhiều việc.
Tống Triêu Độ âm thầm hạ quyết tâm, chờ hắn chính thức nhậm chức, sẽ kéo Hạ Tưởng về bên mình, bồi dưỡng với tư cách là người thân cận có triển vọng. Người trong quan trường, nếu muốn tốt thì phải tính lâu dài một chút mới được. Nếu muốn có đường lui, càng nên tính đến việc sau khi xuống đài. Nếu không thì cũng giống như Cao Thành Tùng, một khi xuống đài trở thành người đơn độc, cho dù là làm Bí thư Tỉnh uỷ cũng là rất thất bại.
Thành uỷ thành phố Yến cũng triệu tập hội nghị thường vụ, Bí thư Thành uỷ Trần Phong chủ trì hội nghị, thông báo quyết định của Uỷ ban Kỷ luật Trung ương. Lý Đinh Sơn làm thường vụ thành uỷ, trưởng ban thư ký thành uỷ, cũng chính thức tham dự hội nghị. Ngồi bên phải Phương Tiến Giang, nhìn thấy các uỷ viên thường vụ đang ngồi đều là bộ mặt nghiêm túc. Nhìn các thành phần bị nghiêm túc xử lý, chỉ sợ cấp trên lại mang đến chấn động gì.
Hơn nữa, hắn lại nghĩ tình huống hiện tại, Tống Triêu Độ là uỷ viên thường vụ tỉnh uỷ, hắn là thường vụ thành uỷ, Hạ Tưởng là huyện uỷ uỷ viên thường vụ. Nói tóm lại đều đạt được mục đích riêng của mỗi người. Còn nhớ đến mùa hè năm đó, Hạ Tưởng một lòng khuyên mình đi theo con đường chính trị, không khỏi cảm thấy bùi ngùi vô cùng. Nếu như không có khuyên bảo của Hạ Tưởng lúc đó, không có Hạ Tưởng chu toàn từ đó, nhạy bén phát hiện ra những điều sáng sủa trong một thị trường ảm đạm, chính mình có lẽ sẽ mất hết tài sản, không còn có cơ hội xoay chuyển, càng không có thể ngồi trong phòng họp thường vụ thành uỷ ngày hôm nay, thong dong nhìn cảnh hội nghị. Tỉ mỉ nghĩ lại, Hạ Tưởng đúng là phúc tinh của hắn, trợ giúp hắn thuận buồm xuôi gió đi đến ngày hôm nay.
Nghĩ đến Hạ Tưởng ở Huyện An cũng được thuận buồm xuôi gió. Lý Đinh Sơn liền mỉm cười.
Tuy nhiên khác với việc Tống Triêu Độ và Lý Đinh Sơn ở trên hội nghị thường vụ hả lòng hả dạ, trên hội nghị thường vụ huyện uỷ huyện An, Hạ Tưởng lại gặp chút vấn đề. Bởi vì Phòng Ngọc Huy cầm đầu vài tên uỷ viên thường vụ, lại công kích đề nghị của hắn về "Sơn thuỷ tương liên – kết nối sơn thủy".
Vì Hạ Tưởng hiện tại là Phó chủ tịch thường trực huyện. Thành uỷ chọn từ một vài phó chủ tịch huyện đề cử Phó chủ tịch huyện Đặng Tuấn Kiệt vào hội nghị thường vụ. Ngay từ đầu Hạ Tưởng cũng không chú ý tới Đặng Tuấn Kiệt, bởi vì cho tới nay thì Đặng Tuấn Kiệt dường như không có cá tính gì, mọi chuyện đều luôn hùa theo. Y thường xuyên cười tủm tỉm, tính tình tốt, là người nổi tiếng hiền lành trong những người làm công quyền. Không nghĩ tới, một khi đã vào hội nghị thường vụ, đột nhien lại thay đổi thành người như vậy, sắc bén, hung hăng, hơn nữa còn rõ ràng là cùng đứng về phía Phòng Ngọc Huy!
Hoá ra, người trong quan trường mỗi người đều là diễn viên. Hạ Tưởng cảm thấy tiếc bởi vì tuy rằng người công kích hắn là do Phòng Ngọc Huy đứng đầu, nhưng phủ nhận toàn bộ vấn đề hắn đưa ra, và cố ý hạ thấp giá trị lại là Đặng Tuấn Kiệt.
Nói rằng khu du lịch Tam Thạch lại mở rộng, sẽ không có hiệu quả gì nổi bật, có thể nói cả về cả kinh phí đầu tư và sản xuất kém xa. Thời gian trước, Hạ Tưởng và Chủ tịch huyện Giang Thiên của huyện Cảnh tiếp xúc, nói chuyện quán triệt suy nghĩ về "Sơn thuỷ tương liên". Giang Thiên vốn đã quá khổ sở với khó khăn vì lượng du khách không tăng trưởng của khu du lịch Tam Thuỷ, nghe thấy ý tưởng của Hạ Tưởng thì cảm thấy vô cùng hứng thú, còn đặc biệt báo cáo với bí thư huyện uỷ Nguỵ Thuận của huyện Cảnh. Nguỵ Thuận nghe xong cũng nói khả thi, đề nghị Giang Thiên cùng Hạ Tưởng giữ nguyên việc qua lại, sâu sắc tìm tòi học hỏi.
Sau khi cùng Giang Thiên thảo luận ra kết cấu ban đầu về ý đồ và tính chất, Hạ Tưởng liền quyết định đệ trình lên hội nghị thường vụ thảo luận. Hắn vốn tưởng rằng những trở ngại sẽ chủ yếu nằm ở huyện Cảnh, nhưng không ngờ chỉ sau ba ngày sau khi hội nghị thường vụ huyện Cảnh thảo luận mới thông qua, tại huyện An lại bị ách lại.
Phòng Ngọc Huy đưa ra ý kiến phản đối đầu tiên:
- Ý tưởng của Phó chủ tịch huyện Hạ thật là dũng cảm, hơn nữa lại có những cách tân rất trọng đại, tuy nhiên hơi có chút liều lĩnh và nguy hiểm. 50 km đường núi không dài nhưng chi phí thi công đường núi thì rất cao, nguy hiểm rất lớn, cần nguồn lực tài chính lớn. Tốt, những trắc trở này nếu Phó chủ tịch huyện Hạ có thể tận lực giải quyết thì hoàn toàn có thể thi công. Nếu không bù đắp được hiệu quả thì sao? Nếu như chỉ có du khách huyện An đi tới huyện Cảnh, mà du khách huyện Cảnh không tới huyện An, chúng ta chẳng phải là đem tiêu tiền của nhà nước ư? Chẳng phải là vì người khác mà phải sắm sanh áo quần? Ý tưởng không tồi, tuy nhiên chỉ có điều vẫn là lý tưởng chủ nghĩa thái quá.
Phòng Ngọc Huy nói ra thật khéo léo, Hạ Tưởng nghe xong chỉ thản nhiên cười, không phản bác. Nhưng ngay sau đó Đặng Tuấn Kiệt lại vội vã nhảy ra, không nể chút tình nào với Hạ Tưởng mà phản bác.
- Phó chủ tịch huyện Hạ, nghe xong ý kiến của anh, tôi muốn hỏi ngược lại anh một câu?
Đặng Tuấn Kiệt vẻ mặt thường tươi cười biến đâu mất không thấy, thay vào đó là một bộ mặt lạnh băng với cái vẻ vì công việc chung, khiến Hạ Tưởng hơi kinh hãi.
- Anh đưa ra việc hợp tác mở rộng kết hợp với huyện Cảnh, rốt cuộc là vì lo cho huyện An, hay là vì muốn lập chiến tích cho chủ tịch Giang của huyện Cảnh? Ai ai cũng đều biết rằng anh và chủ tịch huyện Giang quan hệ rất tốt, hơn nữa suy nghĩ của anh nghe giống như kể chuyện nghìn lẻ một đêm, không thể khiến cho người ta hoài nghi dụng tâm của anh!
Đặng Tuấn Kiệt nói xong, liếc nhìn kỹ ánh mặt và chuyển biến trên mặt Hạ Tưởng khiến Hạ Tưởng gần như không thể tin được. Hắn chính là phó chủ tịch huyện hay cười trước kia ư?
Lời nói Đặng Tuấn Kiệt gây ra tổn thương khá lớn, lời vừa nói ra khỏi miệng, ngoại trừ Phòng Ngọc Huy ra, gần như mọi uỷ viên thường vụ đang ngồi đều chấn động, vẻ mặt ngạc nhiên.
Hạ Tưởng là công thần của huyện An, cũng có rất nhiều lai lịch, hơn nữa hắn luôn luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người, chưa từng có gây xích mích, Đặng Tuấn Kiệt hôm nay chẳng những đột ngột chỉ trích, mà còn nghiêm khắc trong giọng nói, làm cho người ta không biết hắn ăn phải cái thuốc gì rồi.
Sau khi hơi có chút kinh ngạc qua đi, Hạ Tưởng lấy lại vẻ mặt trấn tĩnh mà nói:
- Phó Chủ tịch huyện Đặng, lời chỉ trích của anh ta không hề có căn cứ. Đừng nhìn quan điểm của anh ta vào cá nhân tôi mà suy đoán rồi vội vàng kết luận. Nếu như anh nói như vậy, chỉ cần là cứ cùng huyện khác kết hợp thì đều có ý đồ tư lợi, vậy về sau công việc của huyện An sẽ mở rộng triển khai ra sao?
Phản ứng của Hạ Tưởng cũng hợp tình hợp lý, không có điều gì thất thố.
Đặng Tuấn Kiệt lại vẫn dùng giọng nói không thân thiện tiếp tục:
- Cùng huyện khác kết hợp không có vấn đề gì, nhưng cùng huyện Cảnh kết hợp thì có chút vấn đề. Phó chủ tịch huyện Hạ, 50km đường núi không phải nói thích làm là làm, suy nghĩ của anh chẳng những hơi có phần ấu trĩ, vẫn còn giống như xây lâu đài trên cát, không có khả năng thực hiện. Tôi nghi ngờ ý định chân thực cũng như triển vọng bức tranh tươi đẹp tương lai. Sau đó kết hợp với huyện Cảnh cùng nhau đòi tiền từ thành phố. Chờ đến khi tiền từ thành phố rót xuống thì đã tới tết Maroc.
"Bộp" một tiếng, Mai Hiểu Lâm đập bàn một cái cả giận nói:
- Phó chủ tịch huyện Đặng, thảo luận các vấn đề trên hội nghị thường vụ chính là nhiệm vụ, đề nghị anh không được công kích cá nhân!
Khâu Tự Phong trừng mắt nhìn muốn nói một câu gì đó nhưng lại rút lại.
Chủ nhiệm Uỷ ban kỷ luật Xa Tiêu năm nay mới 41 tuổi, khuôn mặt tròn, mi mỏng, môi nhạt, hắn lắc đầu cười nói:
- Chủ nhiệm Phòng nói cũng có lý, từ xưa đến nay việc sửa đường đều là việc lớn, huống chi là đường núi. Thật quá khó khăn, thi công vài km chỉ vì một khu du lịch. Thực là hơi có một chút chuyện bé xé ra to. Tuy nhiên Phó chủ tịch huyện Đặng nói cũng hơi quá, đều là vì công việc, sao có thể nói phó chủ tịch huyện Hạ muốn lập công hộ chủ tịch huyện Giang được, quả thực là không nói thế được. Được rồi, mọi người không cần cãi vã, bàn việc đi. Cãi lộn thì sẽ không giải quyết được vấn đề. Tôi thì thấy đề nghị này không thích hợp.
Xa Tiêu cũng bỏ phiếu chống.
Hạ Tưởng nhìn Mai Hiểu Lâm liếc một cái, trong mắt hiện lên một chút ưu tư. Trong mắt Mai Hiểu Lâm có chút lửa giận, hiển nhiên cô đang tức giận, chỉ có điều là đang cố kiềm chế mà thôi.
Khâu Tự Phong day day trán, hắn trong lòng mơ hồ thoảng qua một chút bất an.
Trương Kiện lắc lắc đầu:
- Tôi không đồng ý với đề xuất của đồng chí Đặng Tuấn Kiệt. Đồng chí nói chuyện rất duy tâm, cũng rất võ đoán, không nên tuỳ tiện kết luận về người khác như vậy. Suy nghĩ của đồng chí Hạ Tưởng xuất phát điểm là tốt, mặc dù có chút vấn đề nhưng là một lòng vì kế hoạch lâu dài phát triển ngành du lịch của huyện An, không thể phản đối nhiệt tình công việc của đồng chí, có phải không?
Hắn liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, trên mặt hơi có chút áy náy.
– Tuy nhiên nói như vậy, nhưng Sơn thuỷ tương liên kế vẫn không hợp lý, tôi cảm thấy không khả thi.
Trương Kiện cũng là thái độ không đồng ý.
Hạ Tưởng trong lòng càng ngày càng nặng trĩu, trải qua một loạt việc điều chỉnh nhân sự, hắn bỗng nhiên phát hiện không biết từ khi nào uỷ viên thường vụ huyện An lại lần nữa hình thành một phe mới. Vài uỷ viên thường vụ mới vào từ Đặng Tuấn Kiệt đến Xa Tiêu, đến Trương Kiện không ngờ tự nhiên bị lôi kéo về phía Phòng Ngọc Huy.
Thế lực của Phòng Ngọc Huy đúng là không thể coi thường được.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Vĩnh Chi vẫn vì quan hệ với Phương Tiến Giang, kiến quyết đứng về phía Hạ Tưởng. Cô lên tiếng phát biểu:
- Ý kiến của đồng chí Hạ Tưởng tuy rằng là hơi cao một chút, nhưng là xét về mặt lâu dài, cũng rất sâu sắc. Có thể đưa ưu thế vượt trội của tài nguyên thiên nhiên của huyện An với huyện Cảnh để cùng chung hưởng. Sau khi đường núi làm xong, chắc chắn có thể xúc tiến giao lưu du lịch giữa hai huyện. Nếu bởi vì đường núi lưu thông mà mang đến nhiều du khách, không đến ba năm có thể thu hồi được chi phí đầu tư rồi.
Vinh Chi bỏ phiếu tán thành.
Bí thư đảng uỷ công an Bình Cát nói rất đơn giản nhưng rõ ràng:
- Tôi đồng ý với đề nghị của đồng chí Hạ Tưởng. Nên dũng cảm thực hiện thì mới có thể tiến lên được. Tôi chỉ nói một câu thôi. Đồng chí Hạ Tưởng làm vì góp phần vào việc phát triển kinh tế của huyện An đã đưa ra rất nhiều cống hiến nổi trội. Tất cả các dự án mà đồng chí đưa ra đều không hề có dự án nào không thành công. Ý kiến của tôi đã hết!
Mặc dù có vài người ủng hộ mạnh mẽ, nhưng sau đó ban Tuyên giáo Lạc Văn Tài bỏ phiếu trắng, trưởng ban chỉ huy Quân sự Khổng Kiếm, chánh văn phòng huyện uỷ Thái Nghị cùng Bí thư đảng uỷ xã Tam Thạch Đoạn Đại Khả đều nhao nhao tỏ vẻ không tán thành, đều nói là ý tưởng của Hạ Tưởng không có hiệu quả, triển vọng tương lại cũng không khả quan.
Trong nhất thời, Hạ Tưởng dường như lâm vào tỉnh cảnh bốn bề thọ địch.
Mai Hiểu Lâm liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, thấy hắn trấn tĩnh, lại nhìn Khâu Tự Phong liếc mắt một cái, rõ ràng là trong ánh mắt Khâu Tự Phong thấy chùn bước. Cô không khỏi thầm mắng, bảo sao mình không thích Khâu Tự Phong. Không có một chút dũng cảm cũng như khoan dung của đàn ông. Rõ ràng trước khi đệ trình lên hội nghị thường vụ, cô và Khâu Tự Phong, Hạ Tưởng ba người đã hội ý sơ qua, Khâu Tự Phong cũng rõ ràng tỏ ý mạnh mẽ ủng hộ. Chuyện xảy ra trước mắt, hắn không ngờ có ý muốn nuốt lời.
Thực không phải một người đàn ông!
Mai Hiểu Lâm xụ mặt, vô cùng nghiêm túc nói:
- Ý kiến của đồng chí Hạ Tưởng cũng là kết quả của việc suy nghĩ cặn kẽ, anh ấy tự mình đến đường núi khảo sát thực địa, cũng thử xe việt dã thử xem tình hình giao thông đường núi, hơn nữa đã làm dự toán rồi, cũng trưng cầu qua ý kiến thành phố, còn tìm hiểu du khách, đã làm điều tra thị trường. Gần như tất cả du khách đối với khu du lịch Tam Thạch và khu du lịch Tam thuỷ đều cảm thấy hứng thú, chứng tỏ sau này khi lưu thông thuận lợi, họn họ sẽ có cơ hội tham quan mà không phải vất vả. Cũng làm cho hứng thú du ngoạn của họ tăng cao. Tôi cảm thấy đề nghị này có thể thực thi, một khi làm rồi sẽ mang đến cơ hội phát triển kinh tế cho huyện An.
Nói ý kiến của Mai Hiểu Lâm là tiếng nói quyết định thì cũng không quá ngạc nhiên, không ngờ cô chuyển đề tài, lại cương quyết nói:
- Hội nghị thường vụ là nơi mà mọi người thoải mái nói hết ý mình, cũng là nơi đòi hỏi mọi người phải bày mưu nghĩ cách. Mọi ý kiến của các uỷ viên thường vụ phản đối ý kiến của đồng chí Hạ Tưởng, tôi đề nghị mọi người vì sự phát triển kinh tế của huyện An mà đưa ra đề xuất. Hiện nay các hạng mục của huyện An đều là một tay đồng chí Hạ Tưởng sắp đặt, Khâu bí thư lãnh đạo giành được những thành quả đáng mừng. Nhưng chúng ta không thể cứ tự cho mình là này nọ, muốn phát triển mở rộng, càng cần phải đoàn kết lực lượng.
Cuối cùng một câu nói ý tứ là: Có phải mọi người định liên kết lại để phản đối ý kiến của đồng chí Hạ Tưởng? Tốt, cho phép nói ra những ý kiến không đồng tình, nhưng không thể phản đối. Nếu đã phản đối đề nghị của đồng chí Hạ Tưởng, mời các đồng chí đưa ra những đề xuất phát triển kinh tế huyện An.
Mai Hiểu Lâm vừa nói xong, dưới liền lao xao tiếng bàn luận.
Khâu Tự Phong đắn đo tình thế, hiểu rõ nếu hiện tại không duy trì sự nhất trí cùng Hạ Tưởng, sau này đừng bao giờ hy vọng Hạ Tưởng đáp lại. Hơn nữa vừa nãy Mai Hiểu Lâm cũng ám chỉ hắn, nếu không ủng hộ Hạ Tưởng hắn cũng khó làm việc tại huyện An. Khâu Tự Phong vừa nghĩ, với nhóm uỷ viên thường vụ do Phòng Ngọc Huy dẫn đầu, hắn lại dao động không rõ lập trường, sẽ trở thành đơn độc.
Khâu Tự Phong lấy lại uy phong của người đứng đầu:
- Ý kiến của đồng chí Hạ tưởng nêu ra không sai, nếu thực hiện suôn sẻ chẳng những trong quá trình thi công đường núi sẽ tạo công ăn việc làm cho huyện An, đường núi tu tạo xong sẽ có hiệu quả và lợi ích, cũng là có thể dự đoán trước. Nhìn vấn đề phải nhìn ở khía cạnh lớn mà suy nghĩ. Trên góc độ phát triển kinh tế huyện An, Phó chủ tịch huyện Hạ tôi cũng thấy có những cố gắng rõ ràng. Các đồng chí đang ngồi đều cũng rất rõ các hạng mục bạo tay và thành công của đồng chí Hạ Tưởng. Tôi ủng hộ đề nghị của Phó chủ tịch huyện Hạ, nếu như các vị có đề xuất gì hay, có thể đề xuất để bàn bạc.
Nhân vật số một và nhân vật số hai đều biểu thị rõ ràng ý kiến ủng hộ. Hơn nữa Mai Hiểu Lâm cũng rất có trọng lượng, mọi người thoáng một cái lại không còn cách nào khác, thậm chí có người còn đưa mắt xin ý kiến Phòng Ngọc Huy.
Phòng Ngọc Huy nhìn mà chỉ muốn chửi bậy, sao lại ngốc nghếch dùng ánh mắt trao đổi trong hội nghị thường vụ, không phải thể hiện cho người ta thấy cảnh thông đồng sao? Nhưng lúc này tình thế lại ngoài dự đoán của hắn, hắn vẫn luôn cho là Khâu tự Phong sẽ không ủng hộ Hạ Tưởng, không nghĩ là Khâu Tự Phong lại kiên quyết như vậy!
Phòng Ngọc Huy hơi trầm ngâm, nói:
- Tôi cùng Phó chủ tịch huyện Đặng cũng đang có một ý tưởng, đang bước đầu tìm hiểu, chờ sau khi thích hợp sẽ đưa ra hội nghị thường vụ thảo luận. Mong rằng ý tưởng của tôi và Phó chủ tịch huyện Đặng sẽ đạt được tán thành của mọi người.
Hạ Tưởng cuối cùng nói ra ba điểm quan trọng nhất:
- Thứ nhất đối với những nghi ngờ về đề nghị của mọi người, tôi đều xin tiếp thu. Thứ hai, tôi còn cảm thấy ý kiến của tôi khả thi, cũng vì thế cố gắng trưng cầu ý kiến của các vị ở thành phố. Thứ ba tôi sẽ tiến hành sửa chữa những ý tưởng của mình, và sẽ phụ trách việc xin ý kiến chuyên gia, và khi có cơ hội chín muồi sẽ lại lần nữa đưa ra bàn bạc.
Hạ Tưởng lên tiếng cũng là nói rõ với mọi người hắn sẽ gắng sức, sẽ lần nữa đưa "Sơn thuỷ tương liên" ra bàn bạc trên hội nghị thường vụ. Hơn nữa còn có ẩn ý là hắn sẽ đưa ý kiến nhà chuyên môn ra để thuyết phục mọi người.
Rốt cuộc là chuyên gia gì? Là về mặt học thuật chuyên môn, hay là những chuyên gia có thân phận chính trị, thật là khó hiểu.
Sau khi tan họp, Khâu Tự Phong gọi Hạ Tưởng:
- Giữa trưa cùng nhau đi ăn nhé?
Hạ Tưởng trong lòng không vui, tuy nhiên thấy Khẩu Tự Phong có vẻ thành ý cũng không tiện từ chối, liền gật đầu đồng ý. Hắn cũng có phần bất mãn với việc Khâu Tự Phong chần chừ trên hội nghị thường vụ. Đến giờ mà cũng không có kiên định lập trường à? Thân là Bí thư huyện uỷ, mắt thấy cả hội nghị thường vụ không chế không được, cũng bày tỏ thái độ bất lực.
Quả nhiên, hai người lót bụng vài chén rượu, Khâu Tự Phong liền quá đà cảm thán:
- Lúc ở thủ đô, ỷ vào thế lực trong nhà muốn làm gì thì làm. Ai chọc đến tôi liền hung hăng trút giận lại. Cảm thấy bất cứ việc gì cũng dễ dàng giải quyết, ai nắm tay cứng thì người đó quyết định. Sau khi bước chân vào trong quan trường mới hiểu được, so với quả đấm, thủ đoạn mềm dẻo giết người mới làm cho người ta vừa khó chịu lại bất đắc dĩ. Có bực mình mà không thể hiện được ra, thực khiến người ta bực bội.
Hạ Tưởng tỏ vẻ thông cảm với tâm tư của Khâu Tự Phong:
- Bí thư Khâu cũng đừng quá nản lòng. Trên hội nghị thường vụ nhất thời không thể nói rõ ràng vấn đề lợi hại. Cũng là do chúng ta sơ suất quá, không nghĩ tới đối phương hạ thủ rất nhanh, lôi kéo vài uỷ viên thường vụ mới cùng bọn họ ăn dơ, đánh chúng ta một cái không kịp trở tay.
Khâu Tự Phong càng không ngừng uống rượu, hơi có chút men, hắn giơ tay vỗ vỗ vai Hạ Tưởng:
- Không nghĩ là so sánh với cậu, bọn họ mới đúng là quyền mưu tính chuyện tư. Chẳng qua vì giành giật quyền lên tiếng, sẽ không vì đại cục, chỉ muốn bàn luận về đề nghị của chúng ta. Bọn họ cứ phủ nhận toàn bộ. Bọn họ không nhìn đại cục, vẫn không đủ tư cách làm chính khách?
Khâu Tự Phong giận dữ một nửa vì việc không khống chế được cảnh tượng trên hội nghị thường vụ, nửa cũng có ý bênh vực Hạ Tưởng. Đương nhiên vì Hạ Tưởng kêu oan, cũng là vì chính hắn suy nghĩ. Hắn tin vào quan điểm của Hạ Tưởng, càng tin vào năng lực của Hạ Tưởng. Cho rằng "Sơn thuỷ tương liên"chỉ cần thay đổi thực hiện, khẳng định có thể tạo thành bước ngoặt trong ngành du lịch huyện An. Hắn cũng có thể nhận được chiến tích lớn.
Từ trước tới nay, các công trình xây dựng và sửa đường, đều rõ ràng là các chiến tích được tán thành nhất.
Không nghĩ tới, lại bị đám người Phòng Ngọc Huy kiên quyết phản đối. Khâu Tự Phong liền khó chịu trong lòng. Cùng hợp tác với Hạ Tưởng thật vất vả, đang chuẩn bị khi thời tiết khô sẽ tiến hành, thế mà lại gặp cản trở.
Hạ Tưởng tuy là trong lòng không vui, nhưng cũng không khó chịu như Khâu Tự phong. Hắn cẩn thận phân tích một chút tình thế trước mặt, rút ra kết luận là nếu như trong phạm vi tại thành phố Yến, với mạng lưới quan hệ của hắn, có lẽ có thể nắm cục diện trong tay. Nhưng trong tỉnh, sau khi Cao Thành Tùng sụp đổ, các thế lực lần lượt hiện ra, quyền lực nắm hết trong tay Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng. Diệp Thạch Sinh với mình e là không có ấn tượng gì, cho dù có hắn cũng sẽ không có ấn tượng tốt. Phạm Duệ Hằng thì càng không cần phải nói, bởi vì có vết xe đổ Cao Kiến Viễn, hắn với mình khẳng định là càng thêm đề phòng và có tâm lý chèn ép.
Lại còn có Thôi Hướng hiện tại là Phó bí thư tỉnh uỷ. Trước kia vì cùng đối phó với Cao Thành Tùng, có lẽ cũng xuất phát từ yếu tố bản thân, hắn cũng đã từng khen mình vài câu. Hiện tại đã không còn kẻ địch lớn nhất là Cao Thành Tùng, mọi người lại một lần nữa xếp thành hàng, Thôi Hướng vì nguyên nhân quan hệ giữa Trần Phong với mình nên sẽ không còn thiện cảm với mình nữa.
Phó bí thư Lộ đã lui ra rồi, Trần Phong tuy là được vào hội nghị thường vụ tỉnh uỷ, nhưng tình cảnh cũng có chút đơn độc. Đương nhiên, Mã Vạn Chính, Tống Triêu Độ còn có Hình Đoan Đài cũng là lực lượng không thể xem thường. Tuy nhiên sợ là sợ, nếu chẳng may Diệp Thạch Sinh vì nhu cầu nào đó mà cùng Phạm Duệ Hằng liên kết lại, nhân vật số một cùng nhân vật số hai cùng kiên quyết giải quyết một vấn đề, sẽ trở thành lực lượng quyết định.
Trên thực tế sau khi lật được Cao Thành Tùng, tỉnh Yến, thành phố Yến thậm chí ngay cả đến huyện An càng phức tạp hơn so với trước kia. Đấu tranh chính trị so với trước cũng ghê gớm hơn.
Đúng, là rất dữ dội! Bởi vì Phạm Duệ Hằng so với Cao Thành Tùng rất biết kiềm chế, cho nên hắn cũng có tính lừa gạt. Mà trong thành phố Yến, Hồ Tăng Chu tuy là cùng mình có quan hệ ngoài mặt là tốt, nhưng hắn cũng không thể khẳng định bản chất, không phải một người đáng tin cậy. Ở huyện An, Phòng Ngọc Huy đứng sau quát sách, Tuấn Kiệt kia thì đúng là người tiên phong, Trương Kiện và Xa Tiêu đứng một bên phối hợp. Lại còn có những người khác phất cờ hò reo, có thể nói, bố trí đặc biệt chu đáo, là một thế lực mới xuất hiện có thể thao túng thế cục huyện An.