Quan Thần

Chương 366: Khẳng khái say mê



Bạc Hậu Phát lập tức đứng dậy, mặt nghiêm lại, nói:

- Bố tôi từng nhận được sự giúp đỡ của Sử lão, nên luôn dạy tôi phải cung kính trưởng bối Sử lão một đời, không được chút xíu thất lễ. Biết được Trưởng ban thư ký Lý là con rể của Sử lão, tôi mới gặp mà như đã quen thân.

Thì ra là vậy, Sử lão để lại cho Trưởng ban thư ký Lý không ít lợi ích đấy chứ. Hạ Tưởng đang nghĩ về sự ảnh hưởng của Sử lão, giờ biết thêm được chuyện này thì càng cung kính, sùng bái Sử lão hơn.

Sống trên đời, phải nỗ lực đạt đến cảnh giới của Sử lão

Nếu Hạ Tưởng biết được năng lượng của Sử lão, là đã làm thế nào để thay đổi thế cục Hội nghị thường vụ tỉnh uỷ chỉ trong nháy mắt, không chừng càng làm cho hắn kinh ngạc há hốc miệng.

Đã là người quen biết Lý Đinh Sơn rồi, Hạ Tưởng cũng không giấu diếm, kể lại kế hoạch nối thông hai khu du lịch sơn thủy và thế cục huyện An.

Trước mặt Trần Phong, Hạ Tưởng không giấu diếm chuyện xảy ra tại Hội nghị thường vụ huyện An.

Trước mặt Lý Đinh Sơn, Hạ Tưởng cũng không cần phải giấu diếm.

Nhưng trước mặt Hồ Tăng Chu, hắn lại không nhắc đến một từ, mối quan hệ xa gần với mấy người này, trong lòng Hạ Tưởng khắc tự có cán cân thăng bằng.

Lý Đinh Sơn còn chưa nói gì thì Bạc Hậu Phát cướp lời, nói:

- Phòng Ngọc Huy và Đàm Long có qua lại, mấy người khác thì thì tôi không rõ lắm, có điều ở huyện An có một người mà tôi lại biết, đó chính là Chủ nhiệm uỷ ban kỷ luật Xa Tiêu mới được điều tới.

Xa Tiêu không xấu, nhưng lại có khuyết điểm là ba phải. Nếu lập trường của hắn kiên định thì bây giờ chẳng cần nói nhiều đã trở thành nhân vật số một ở Huyện uỷ rồi.

Lại là một thu hoạch không ngờ tới, Hạ Tưởng không tự chủ được, cười:

- Chủ tịch Bạc và Xa Tiêu nới chuyện với nhau được không?

Bạc Hậu Phát cười tủm tỉm, cho người ta cảm giác ông ấy không có chút gì là uy nghiêm, xa cách. Có điều Hạ Tưởng lại rất rõ, có thể làm đến chức Thường vụ thành ủy, không cần biết người đó cười hay lạnh mặt đều là những người hơn người. Mặt cười hay mặt lạnh chỉ là sự nguỵ trang mà thôi.

- Giờ tôi cũng không nói chắc được, nghe nói anh ta hình như liên kết với Đàm Long rồi? Thể diện của tôi có thể không bằng Phó Thị trưởng Đàm, hay là cậu giúp tôi hỏi anh ta xem, nói rằng ông Bạc muốn mời anh dùng cơm, xem anh ta trả lời thế nào?

Bạc Hậu Phát không được tự tin lắm.

Tạm biệt Lý Đinh Sơn và Bạc Hậu Phát, Hạ Tưởng không về huyện An luôn mà là liên lạc với Cao lão, muốn mời ông ra mặt tìm chuyên gia của viện thiết kế tỉnh, tiến hành biện luận vấn đề kết nối sơn thủy.

Cao lão rất có hứng thú với các loại công trình, khi nghe Hạ Tưởng có ý muốn đào hầm xuyên núi, hưng phấn cuống quít nói:

- Đào núi mở đường trước đến giờ là công trình lớn, tôi cũng có vài lần trải nghiệm qua chuyện này, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy hăng máu. Việc này tôi làm chắc rồi, có điều cậu phải đồng ý với tôi, khi làm đường nhất định phải để tôi đến tận hiện trường tham quan. Còn nữa, thiết kế cũng phải có phần của tôi trong đó, thế nào? Miễn phí cả công và người.

Hạ Tưởng không dám để Cao lão phải động chân động tay, vội nói:

- Làm đường nguy hiểm lắm, chú đến đó nhỡ có chuyện không hay cháu ăn nói sao với Phó Chủ tịch tỉnh Cao đây?

Cao lão không vui, nói:

- Cháu sợ nó, không sợ chú à? Cháu không cho chú đi, chú sẽ nói với Cao Tấn Chu không phê chuẩn kinh phí cho cháu.

Hạ Tưởng cười khổ:

- Chú Cao đừng ép người lúc khó chứ, được rồi, cháu đồng ý, có điều dự án liên kết sơn thủy giờ gặp nhiều khó khăn, còn nhiều cửa ải chưa qua nữa, việc thành hay không là vẫn đang là hai ngả. Cho dù thông qua vị đứng đầu trong huyện, Cục giao thông thành phố nhiều cũng chỉ phê cho 10 triệu, khoản vốn còn khuyết vẫn rất lớn, ít nhất cũng còn thiếu 50 triệu.

- Sở giao thông tỉnh xuất ra 50 triệu không thành vấn đề, chú sẽ bảo Tấn Chu nói chuyện với Giám đốc sở xem sao.

Cao lão tự tin nói.

Hạ Tưởng không nỡ từ chối ý tốt của Cao lão, cũng ngại nói ra Giám đốc sở Đồng Vinh Quang là người của Phạm Duệ Hằng. Theo như phân tích của hắn, cùng với việc Trần Phong đã nói, kết luận đúc ra được là một Giám đốc sở mạnh mẽ như vậy chưa chắc sẽ nể mặt một vị Phó chủ tịch tỉnh xếp hàng cuối.

Sau đó Hạ Tưởng và Cao lão cùng nhau đến viện thiết kế tỉnh. Sau khi được chuyên gia tư vấn, các chuyên gia rất hiếu kỳ về ý tưởng của Hạ Tưởng, đồng thời hứng thú lấy bản vẽ ra nghiên cứu tính khả thi của dự án làm đường. Cuối cùng đưa ra kết luận: Làm đường xuyên núi có thể làm được, tuy hơi liều lĩnh nhưng với kỹ thuật ngày nay, cùng kinh phí đầy đủ là có thể thực hiện được.

Các chuyên gia đều đề ra không ít ý kiến về thiết kế, có vài người hưng phấn quá độ, vì trước kia họ cũng từng đề ra vài ý tưởng như vậy, chỉ là kỹ thuật thời đó bị hạn chế và gặp vấn đề về vốn nên dự án không thể thành hình được. Bây giờ Hạ Tưởng lật lại chuyện cũ, giống như đang làm tròn giấc mộng bao năm của họ, khiến cho mọi người vui mừng khôn xiết.

Các chuyên gia chủ động thay Hạ Tưởng giải quyết không ít vấn đề kỹ thuật khó, thậm chí còn chủ động xin ra trận, sau khi được trên thông qua, họ thà không cần bất kỳ thù lao nào, cũng muốn đến hiện trường thực địa quan sát, tận mắt nhìn giấc mơ đang dần trở thành hiện thực.

Cái mà Hạ Tưởng cần chính là ý kiến thiết thực của chuyên gia, sự ủng hộ kỹ thuật, kèm ý kiến tán thành của họ. Hắn quay trở lại huyện An. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Vừa vào đến văn phòng, Trương Kiện liền nhẹ nhàng gõ cửa bước vào, khuôn mặt tươi cười, nói:

- Chủ tịch huyện Hạ, tôi mời anh ăn trưa, thế nào? Nói chuyện, hàn huyên một chút.

Trước thiện ý Trương Kiện đưa ra, Hạ Tưởng vui vẻ đồng ý:

- Được, có điều phải nói trước, là tôi mời! Bởi tôi là người thành phố Yến, xem như là tính hiếu khách của chủ nhà.

Trương Kiện cười ha hả rồi đi ra.

Hạ Tưởng nghĩ một lúc, cầm điện thoại lên, bấm số văn phòng Xa Tiêu.

Xa Tiêu thấy Hạ Tưởng gọi điện tới, trong lòng hơi kinh hãi, có điều vẫn bình tĩnh nửa đùa, hỏi:

- Phó Chủ tịch Hạ, có chuyện gì muốn chỉ thị vậy?

- Chủ nhiệm Xa, Chủ tịch Bạc có một câu muốn tôi thay ông ấy hỏi anh?

Hạ Tưởng không chút khách sáo, đi thẳng vào vấn đề.

Bỗng chốc điện thoại rơi vào im lặng

Khoảng mấy giây sau, tiếng Xa Tiêu mới bắt đầu truyền tới, hơi có chút kích động:

- Chủ tịch Bạc muốn nói gì cơ?

- Chủ tịch Bạc muốn mời anh ăn cơm, không biết khi nào anh mới có thời gian?

Lại im lặng mười mấy giây, vừa lúc Hạ Tưởng đang nghĩ rằng Xa Tiêu sẽ từ chối thì Xa Tiêu liền mở lời trước:

- Lãnh đạo đã có lời, tôi tự thấy mình thật hổ thẹn. Chủ tịch Hạ, khi nào anh có thời gian, chúng ta cùng nhau gặp mặt, anh thấy thế nào?

Hạ Tưởng thường không thích người ba phải cho lắm, sự im lặng vừa rồi của Xa Tiêu đã minh chứng trong lòng có đấu tranh của hắn. Cuối cùng hắn cũng chọn dựa vào Bạc Hậu Phát, chứng tỏ được hắn không phải loại không nhớ ân tình cũ. Nếu như Xa Tiêu còn chậm trả lời hơn nữa, Hạ Tưởng sẽ quyết định loại hắn ra khỏi danh sách đồng minh.

Ở huyện An, không phải trong khối thường vụ hắn không có người hợp tác, tìm Trương Kiện và Xa Tiêu là vì họ có những điều kiện có lợi. Nếu bỏ qua hai người này, những người còn lại tuy không có điều kiện hợp tác, Hạ Tưởng vẫn tạo được điều kiện để đạt đến mục đích cùng hợp tác.

Hắn tin vào năng lực của mình.

Giữa trưa Hạ Tưởng và Trương Kiện ăn cơm với nhau, hai người lúc đầu hồi tưởng lại năm tháng còn ở huyện Bá, trò chuyện với nhau thật vui. Sau đó, Hạ Tưởng súc tích nói rõ ý Thị trưởng Hồ, có cơ hội rời huyện thì đến chỗ ông ấy chơi. Trương Kiện cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng Hạ Tưởng vẫn nhận ra đôi tay run run, ánh mắt kích động biểu lộ rõ sự vui mừng hớn hở của hắn.

Giống như người bị lạc mất tổ chức nhiều năm, đột nhiên tìm lại được tổ chức, trong lòng Trương Kiện vui mừng khôn tả, rất thật, rất mạnh. Đồng thời, hắn đối với Hạ Tưởng cảm kích không nói lên lời, chỉ là đôi môi khẽ động, nắm chặt tay Hạ Tưởng, trong mắt lộ ra sự kiên định làm cho Hạ Tưởng tin: Người này, một khi thể hiện sự đồng ý hợp tác, tuyệt đối rất đáng để tín nhiệm.

Buổi tối ăn cơm với Xa Tiêu, biểu hiện của Xa Tiêu lại lạnh lùng hơn. So với Trương Kiện, hắn càng hướng nội hơn, cũng không bền bỉ như Trương Kiện.

Nhưng có một điểm làm Hạ Tưởng yên tâm, hắn niệm tình cũ hơn, luôn không quên ơn Bạc Hậu Phát đã cất nhắc hắn năm nào. Nhắc tới chỗ tình cảm, cũng vì sự kích thích của rượu cồn, vầng mắt đỏ lên. Chỉ là hắn nhiều năm làm quan nơi khác, sau khi quay lại thành phố Yến có gọi điện cho Bạc Hậu Phát vài lần, nhưng nhận lại chỉ là sự chối từ không lạnh cũng không nhạt, lòng dạ trở nên nguội lạnh mới xích gần với Phòng Ngọc Huy, từ đó kết giao với Đàm Long.

Hạ Tưởng hiểu rõ, có thể là Bạc Hậu Phát không thích Xa Tiêu lắm, cho nên không hứng thú với việc hắn chủ động xích gần. Nhưng do thông qua Lý Đinh Sơn nghe được cục diện ở huyện An, vì muốn lôi kéo thêm đồng minh cho mình, không thể không tiếp nạp Xa Tiêu. Không ngờ Bạc Hậu Phát lại đối nhân xử thế tốt như vậy, không chút động tĩnh đã cho mình một ân tình lớn như vậy.

Đương nhiên ông ấy cũng không phải vì mình, thật ra cũng vì do quan hệ với Sử lão. Hạ Tưởng chỉ âm thầm cảm than, sau này không cần biết làm quan đến chức vị nào, đều phải nỗ lực học theo hướng Sử lão đã làm.

Không cần biết thế nào, Xa Tiêu và Hạ Tưởng chuyện cũng đã nói rồi, rượu cũng uống rồi. Dù không bàn về công việc, nhưng trong lòng mọi người đều tự hiểu, có những chuyện tự nó sẽ im lặng thay đổi, không một tiếng động.

Đầu tháng tám, trước đề nghị của Mai Hiểu Lâm, lần nữa lại mở cuộc hội thảo Thường vụ về vấn đề "liên kết sơn thủy "

Phòng Ngọc Huy vẫn hay là người phản đối đầu tiên:

- Qua nhiều lần so sánh và luận chứng, kết luận là không thể thực hiện được. Tôi phản đối khởi công tất cả những dự án có nguy hại đến kinh tế huyện An.

Đặng Tuấn Kiệt vẫn kiểu gây sự:

- Tôi không rõ Phó Chủ tịch Hạ rốt cuộc là có ý gì? Tại sao lại vội khởi công dự án liên kết sơn thủy như vậy? Tuy không thể phủ nhận việc xây cầu làm đường mang lại thành tích nhất, nhưng nếu gấp gáp như vậy quá không thể không làm người khác phải suy nghĩ ý đồ trong đó? Phó Chủ tịch Hạ, anh dám chắc anh không có mưu đồ riêng tư gì trong đó đấy chứ?

Hạ Tưởng bình tĩnh, thong dong nói:

- Không dám, tôi thực là có chút ý đồ riêng trong dự án này. Đầu tiên, tôi hi vọng hướng du lịch của huyện Cảnh có thể cùng huyện An ta cùng bước đi lên, vì du lịch là hình thức giải trí mới, là một phong cách sống mới cần được đề xướng. Không phải cứ có phong cảnh là có thể kéo du lịch đi lên, thị trường cần phải được tác động, vả lại càng làm càng lớn mạnh. Người du lịch đến huyện Cảnh càng nhiều, hiệu ứng được phóng ra càng rộng. Ngược lại, du lịch huyện An cũng nhận được xúc tiến, thúc đẩy. Đây không phải trò chơi anh sống tôi chết, mà là quy tắc tôi vinh quang, anh vinh quang, tôi tổn hại anh cũng tổn hại theo.

Hạ Tưởng liếc nhìn Đặng Tuấn Kiệt, trong lòng đầy sự khinh miệt, muốn thăng chức nhanh cũng chẳng cần đến vội vàng thể hiện mình như vậy. Lẽ nào hắn không biết bất cứ lúc nào kẻ làm bia đỡ đạn luôn bị hi sinh đầu tiên? Đúng là đồ không có não.

- Thứ hai, tôi hi vọng sau khi đường núi được lập thành dự án, có thể lấy kinh phí từ Cục giao thông thành phố và Sở giao thông tỉnh. Hàng năm Cục thành phố và Sở tỉnh có không ít kinh phí riêng cho các dự án giao thông. Nói hơi ích kỷ một chút, chúng ta không xin thì số vốn đấy cũng chảy về huyện thị khác. Chúng ta nỗ lực tranh giành, lấy danh nghĩa sửa đường tiền sẽ lọt vào tay ta. Thử nghĩ coi, có thể sản sinh cho huyện An bao nhiêu là lợi ích, tăng thêm bao nhiêu cơ hội việc làm? Tuy nói là nhờ quan hệ cũng được, được phép thông qua cũng xong, chúng ta nắm giữ nguồn kinh phí từ người khác. Có điều tôi thân là Phó chủ tịch huyện An, phải vì nhân dân huyện An phục vụ. Từ góc độ này, tôi thà để người huyện khác nói tôi ích kỷ, nói tôi có ý đồ xấu cho riêng mình. Tôi tình nguyện chịu mang tiếng, tôi cũng nguyện vì người dân huyện An, nên luôn mang trong lòng sự ích kỷ như vậy.

Tiếng xôn xao

Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm đứng dậy vỗ tay đầu tiên, theo sau đám người Vinh Chi cùng phụ hoạ thêm, lập tức tiếng vỗ tay vang rền như sấm.

Ngoài Phòng Ngọc Huy và Đặng Tuấn Kiệt ra, hầu hết các vị Thường vụ đều bị sự khẳng khái của Hạ Tưởng làm động lòng, đều ủng hộ hắn.

- Thứ ba, cũng là cái quan trọng nhất, huyện An đang trong thời kỳ phát triển nhanh, nhưng mọi người có từng nghĩ tốc độ như vậy sẽ còn giữ được trong bao lâu? Một năm, hay là hai năm? Tôi thấy nhiều nhất hai năm là bắt đầu chậm lại. Chẳng lẽ chúng ta cứ phải đợi hai năm sau khi các công trình cơ sở hạ tầng, dự án hoàn thành, không có thêm điểm tăng trưởng kinh tế mới, lúc đó mới vội vàng đi tìm hạng mục khác? Không, chúng ta phải lo trước tính sau. Đương nhiên, ở điểm này tôi có chút ý đồ riêng, chính là dù làm quan một nhiệm kỳ, cũng phải tạo phúc cho dân, khẩu hiệu là như vậy nhưng tạo phúc như thế nào? Giải quyết ra sao sự tệ hại của lợi ích ngắn hạn mà chúng ta mang lại cho nhân dân? Muốn có cá ăn không bằng học cách câu cá. Lòng ích kỷ của tôi sau cùng là hi vọng mượn được gió đông nguồn kinh phí giao thông. Ở huyện An khơi dậy các xí nghiệp vừa và nhỏ, để họ cùng tham gia dự án làm đường, để họ cùng con đường lớn mạnh dần lên, để sau khi chúng ta đi rồi họ có thể tự lực cánh sinh, tự mình biến đổi chứ không phải chỉ dựa vào dự án đầu tư, kiếm một chút tiền công, mà là khiến họ tự có thực lực của chính mình, chủ động đi lên, thoát khỏi ngọn núi che trước mặt. Vươn ra khỏi huyện An, đến khoảng trời rộng lớn bên ngoài vùng vẫy.

Hạ Tưởng nói một hơi, có chút xúc động, hắn cũng bị Đặng Tuấn Kiệt chọc giận. Tuy nhiều lần tự nhủ lòng không thèm chấp tên như y, nhưng quả thực là không thể quen được cái bộ dạng tiểu nhân đắc chí, đồng thời cũng vừa lúc trong lòng ngập cảm xúc muốn bộc phát nên mượn cơ hội bộc lộ.

- Xin hãy tha thứ cho dụng ý riêng của tôi, vì nghĩ cho nhân dân huyện An quá nhiều. Tuy rằng đối với chúng ta các vị ngồi đây mà nói, huyện An chỉ là trạm nhỏ…. Sau này mọi người cần phải bước tới khoảng trời rộng lớn hơn…. Suy nghĩ của tôi không phải là tạo phúc cho dân là chỉ tạo trong thời gian của một nhiệm kỳ, mà là phải tận hết sức mình nghĩ cho dân. Không cần biết sau này chúng ta đi về đâu, nếu có một ngày chúng ta quay trở lại nơi ta từng làm việc, gặp lại nhân dân, nhìn thấy họ sống sung túc, tin vào tương lai, đồng thời công việc họ đang làm hay sự nghiệp của họ là con đường do quan phụ mẫu chúng ta dẫn hướng. Tôi nghĩ lòng tự hào, cảm giác thành công càng chân thực hơn, hơn bất kỳ cái mà ta gọi là vạn dân tán thưởng. Đây chính là lòng ích kỷ, dụng ý riêng tư của tôi.

Tiếng vỗ tay như sấm rền lại lần nữa vang lên không ngừng.

Khâu Tự Phong mặt đỏ bừng, bị lời tuyên ngôn của Hạ Tưởng khơi dậy ngọn lửa trong lòng. Mai Hiểu Lâm ửng hồng hai má, ánh mắt long lanh, không ngừng chớp chăm chú nhìn Hạ Tưởng không rời. Trong ánh mắt lần đầu tiên lộ ra sự kính phục, xúc động, thậm chí còn có chút sùng bái, tôn thờ.

Phòng Ngọc Huy cúi đầu, nhận ra khả năng kích động lòng người của Hạ Tưởng quá đáng sợ, e rằng nếu còn phát biểu dài hơn, chắc chắn những người đứng trung lập sẽ dành hết phiếu bầu cho hắn. Y kiên quyết phản đối việc khởi công dự án núi nước liền kề là bởi trong lòng y biết rất rõ, huyện An không thể cùng lúc khởi công hai dự án lớn. Nếu dự án này được thông qua, có nghĩa rằng kế hoạch làng du lịch mới do y và Đặng Tuấn Kiệt bàn định có thể sẽ gặp trở ngại.

Y tự tin thề, khoác lác trước mặt Đàm Long, nhất định sẽ xây được làng du lịch mới ở huyện An, và còn muốn đánh bại làng du lịch của tập đoàn Đạt Tài. Làng du lịch phát triển phát đạt hơn cả sự tưởng tượng của Phòng Ngọc Huy. Còn Đàm Long lại có ý muốn để tập đoàn Cát Thành nhân thời cơ huyện An đang phát triển có lợi, dẫn đầu chiếm lĩnh thị trường toàn huyện, kiếm một món lớn.

Phòng Ngọc Huy hạ quyết tâm, vẫn lắc đầu nói:

- Tôi rất tán thưởng phần phát ngôn hùng hồn của Phó Chủ tịch Hạ, nhưng lý tưởng chỉ là lý tưởng, hiện thực vẫn là hiện thực. Tôi vẫn không tán thành khởi công dự án liên kết sơn thủy, chúng ta giơ tay biểu quyết vậy. Tôi phản đối.

Nói xong hắn không có chút phát giác nào liếc nhìn Xa Tiêu.

Xa Tiêu không giống như trước kia nhìn thẳng vào hắn, mà như không có việc gì nhìn về chỗ khác khiến Phòng Ngọc Huy căng thẳng, tự nhủ rằng lẽ nào Xa Tiêu giở quẻ? Không thể đâu, mới có mấy ngày xuất chưởng đã bị Hạ Tưởng phá gục, bản lĩnh Hạ Tưởng lớn như vậy sao?

- Tôi cũng phản đối.

Chánh văn phòng Huyện uỷ Thái Nghị nói.

Ông ta vốn muốn tuôn một bài phát biểu dài, nhưng do phát biểu của Hạ Tưởng quá gây chấn động, đến phản đối cũng thấy không tự tin, vì đã đồng ý với Phòng Ngọc Huy rồi nên miễn cưỡng nói ra một câu.

- Tôi cũng cảm thấy không được thích hợp cho lắm.

Uỷ viên bí thư thường vụ xã Tam Thạch Đoàn Đại Khải ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, rồi vội vàng liếc mắt nhìn ra nơi khác.

- Kiên quyết phản đối.

Đặng Tuấn Kiệt cũng bầu một phiếu phản đối, hắn ta cũng đang muốn mở miệng nói vài câu thì bị Mai Hiểu Lâm chặn lời:

- Tôi tán thành.

Thái độ của Mai Hiểu Lâm rất kiên quyết.

- Vấn đề kinh phí, thành phố không được tôi sẽ tìm đến tỉnh. Tỉnh không được tôi sẽ đến Bắc Kinh. Chỉ cần dựa vào sự nhiệt huyết một lòng vì dân của Phó Chủ tịch Hạ, tôi mà không giúp đồng chí ấy thì không xứng ngồi vào vị trí Chủ tịch huyện này.

Lời vừa nói ra, oanh kích thẳng vào mặt Tuấn Kiệt, mặt hắn sa sầm. Đương nhiên là hắn không phục, bất mãn nói:

- Ý Chủ tịch Mai là đang chỉ trích tôi rồi?

- Thân là Chủ tịch huyện, phê bình Phó chủ tịch làm việc không hết mình là nằm trong trách nhiệm, sao nào, Phó chủ tịch Đặng không vừa lòng sao?

Trương Kiện phát biểu, đẩy lại lời Đặng Tuấn Kiệt:

- Tôi thấy ý tưởng của Phó Chủ tịch Hạ rất gan dạ, sáng tạo, không những đem lại ảnh hưởng chính diện cho du lịch huyện, còn dựng nên cơ sở hạnh phúc lâu dài cho người dân huyện An. Tôi hoàn toàn ủng hộ đề nghị của đồng chí Hạ Tưởng.

Đặng Tuấn Kiệt há to miệng không nói lên lời. Sao thái độ Trương Kiện thay đổi thế kia? Đột nhiên đứng về phe Hạ Tưởng?

Phòng Ngọc Huy quả thực không dám tin vào tai của mình, hắn biết có thể không tin được vào Xa Tiêu, nhưng con người của Trương Kiện trầm ổn, đáng lẽ ở Hội nghị thường vụ gã là người có sức ủng hộ lớn nhất cho hắn, với lại Trương Kiện là Phó bí thư, là vị quyền cao chức trọng, lời phát biểu chiếm phân lượng lớn. Phòng Ngọc Huy dùng trăm phương nghìn kế lôi kéo gã là muốn đánh Hạ Tưởng một đònbất ngờ. Không ngờ Trương Kiện lại đứng về phe của Hạ Tưởng.

Sao lại thế được? Từ trước giờ Hạ Tưởng và Trương Kiện không phải là đối đầu sao? Bọn chúng phối hợp với nhau từ lúc nào chứ? Hạ Tưởng không phải thần thông quảng đại đến mức đó chứ? Trong lòng Phòng Ngọc Huy đột nhiên xẹt qua cảm giác ớn lạnh.